Nhat Ky Cham Hoa Xinh Cua Chau M8 Doogem
Chiều buông nhẹ nhàng ở thành phố Z, nắng trưa rực rỡ và oi ả đã dần phai, nhường chỗ cho sắc hoàng hôn cam hồng dịu dàng lan tỏa, nhuộm cả không gian trong ánh sáng ấm áp và mơ màng. Dưới ánh chiều tàn, bầu trời chìm vào một sắc xanh thăm thẳm, mơ hồ phủ lên từng tia nắng vương vấn cuối ngày. Ánh sáng dịu dàng lọt vào khe cửa tựa như những sợi chỉ vàng tinh tế dệt nên khung cảnh mộng mơ, nơi thực và ảo quyện vào nhau.. Trong văn phòng rộng lớn, có một bóng hình to lớn đang chăm chú vào núi giấy tờ trên bàn làm việc, không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng xột xoạt do giấy bút va chạm mà vang lên. Đó là Đỗ Hải Đăng - một thiếu tướng trẻ tuổi nhưng hết sức được tín nhiệm bởi năng lực của bản thân hắn.
Đang chăm chú giải quyết công việc thì *ting*, là thông báo tin nhắn từ điện thoại hắn, liếc mắt nhìn vào màn hình, khoé môi vô thức nhếch lên khi thấy tên người gửi
"🐻 nhỏ"
@🐻 nhỏ: "Bé nhớ anh ạ..🥺"
Hải Đăng mỉm cười trong vô thức, dù cách qua một cái màn hình và chỉ là nhắn tin nhưng hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt trắng xinh kia phụng phịu mà nói câu này. Đáng yêu!
Đôi tay thon dài thoăn thoắt gõ vào màn hình, nhanh chóng phản hồi tin nhắn kia
"Anh cũng nhớ em, bé nhỏ.":
"Hôm nay của em thế nào?"
"Vẫn ổn chứ?"
Phải, hắn hay gọi em là bé nhỏ, từ ngoại hình đến tính cách của em đều phù hợp với danh xưng đáng yêu này, dù em đã gần 23 tuổi thì với hắn thì em cũng chỉ là em bé 2-3 tuổi thôi.
Chưa đầy 2 phút phía bên kia đã trả lời ngay: @🐻 nhỏ: "Em đang ôn thi thôi mà, nhưng cũng hơi mệt một chút. Còn anh thì saoooo"Hải Đăng đọc những dòng chữ ấy mà lòng dịu lại. Hắn nhắn thêm:"Anh vẫn ổn" :
"Chỉ hơi đau đầu một chút với các báo cáo thôi"
" Tối nay bé rảnh chứ? Có muốn ra ngoài với anh không?"
@🐻 nhỏ: Dạ được, 20h nhé
"Được, anh qua đón bé nhé":
Chỉ một thoáng sau, em gửi lại một sticker đáng yêu, biểu tượng của niềm vui không thể che giấu. Trong mắt mọi người, Hải Đăng là thiếu tướng nghiêm nghị, quyết đoán nếu không muốn nói là "Cơn ác mộng thầm lặng của cấp dưới" nhưng khi ở bên em bé này hắn luôn đối xử với em một mềm mỏng và đầy sự cưng chiều như thế trong suốt hơn 6 năm qua
/20 giờ tại khu Diamond/
Diamond là khu phức hợp cao cấp, mang tính riêng tư và an ninh rất cao. Ở nơi đây có tiền chưa chắc đã có thể đặt chân vàoChiếc G-Class màu xanh rêu lạnh đã đậu bên dưới tự lúc nào, hắn tựa người vào cửa xe, thoáng chốc đã có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, em rất trắng nên khi xuất hiện như có hào quang toả sáng vậy. Em nhìn thấy bóng hình to lớn kia thì cười tươi vô má lúm xinh xinh rồi nhanh chóng chạy đến.- "Em chào Doo ạaaaa" Giọng nói ngọt ngào được vang lên khiến hắn ngước mặt lên, khoé môi lại vô thức nhếch lên. Đó là em bé của hắn - Huỳnh Hoàng Hùng, một sinh viên Luật năm cuối. Để miêu tả về em thì chỉ cần vài mỹ từ ngắn gọn: Xinh, Giỏi, Giàu. Em không chỉ có một ngoại hình nổi bật, một thành tích học tập đáng ngưỡng mộ mà em còn có một gia thế đồ sộ. Huỳnh Hoàng gia không chỉ có tiền mà quyền lực cũng thuộc dạng bậc nhất thành phố này nói riêng và cả đất nước này nói chung. Dù có hậu phương vững chắc nhưng em không chọn theo nối nghiệp gia đình mà đi theo con đường đam mê của bản thân là làm một luật sư. Là con một trong gia đình quyền thế nhưng em chưa bao giờ và chưa từng có ý định là sẽ dựa vào gia đình em luôn cố gắng vì muốn chứng minh bản thân em là một người có năng lực,điều này khiến ba mẹ em luôn rất tự hào về con trai mình.Buổi tối hôm ấy, Hải Đăng đón Hoàng Hùng đi ăn tối tại một nhà hàng nằm ven sông. Cả hai chọn một bàn kế cửa sổ, ở tầng 30 này thì view hướng ra có thể nhìn bao quát thành phố, ngồi đối diện nhau, ngắm nhìn dòng nước lặng lẽ trôi, ánh đèn phản chiếu lấp lánh trên mặt sông như những viên ngọc nhỏ. Không gian ấy yên tĩnh đến mức Hùng cảm thấy như mọi mệt mỏi trong lòng mình mấy hôm nay đều được xóa nhòa.Hải Đăng nhìn bạn nhỏ trước mặt, bên nhau đủ lâu để hắn biết em bé của hắn đang không thật sự ổn. Ánh mắt hắn dịu dàng cầm tay em, nắm thật nhẹ nhưng cũng đủ để em cảm nhận được hơi ấm lan tỏa.- "Anh biết em đã rất cố gắng," Hải Đăng nhẹ nhàng nói- "Mỗi lần thấy em chăm chỉ học hành, vượt qua mọi áp lực của việc học, anh luôn tự hào. Em không chỉ là em bé mà anh yêu thương, mà còn là một chàng trai mạnh mẽ, kiên cường."Không cần đợi em bày tỏ hắn cũng hiểu em đang buồn vì chuyện gì. Từ lúc lên đại học em luôn tự đặt áp lực cho bản thân về việc em phải trở nên thật xuất sắc để xứng với hắn - là một thiếu tướng khi chỉ vừa tròn 30.
Nghe lời an ủi của hắn, Hùng cúi mặt cười ngại ngùng, em thì thầm- "Anh đấy, lúc nào cũng khiến em thấy an tâm và bình yên đến vậy. Em cảm giác mình có thể vượt qua mọi thứ, chỉ cần có anh ở bên cạnh."Hắn mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên một vẻ yêu thương dịu dàng. Hắn kéo em lại sát vào mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt em mà thủ thỉ- "Thế thì, hãy để anh mãi mãi là nơi bình yên cho em nhé, gấu nhỏ."Nói rồi hắn hôn nhẹ lên đầu mũi của em. Hùng cảm thấy tim mình đập rộn ràng, đôi mắt long lanh như thể mọi yêu thương của hai người đều được gói gọn trong khoảnh khắc này. Đó không phải là một lời hứa rườm rà, mà chỉ là một lời nói giản dị và chân thành nhưng đối với em, câu nói ấy là tất cả.
Bên nhau 6 năm, hắn cho em đủ mọi thứ từ tình yêu, sự quan tâm yêu chiều và cả động lực cố gắng, những câu nói ngọt ngào không nhiều nhưng với con người cứng nhắc như hắn thì mỗi lời thốt ra đều khiến em rung động như lần đầu.Sau khi dùng bữa tối, hai người tay trong tay đi tản bộ dọc bờ sông. Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ hòa cùng nhịp sóng nhẹ. Bất chợt em lên tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm mang theo chút suy tư.- "Đăng này, mỗi lần nhìn thấy anh mặc quân phục nghiêm chỉnh bước vào hội trường lớn, em không khỏi thấy ngưỡng mộ" Hùng khẽ cười, trong mắt ánh lên sự tự hào, em nói tiếp- "Anh biết không, mỗi lần em thấy mọi người nhắc đến anh - Thiếu tướng Đỗ Hải Đăng, là trong lòng em lại rộn lên một niềm tự hào không thể tả được."Hải Đăng quay sang nhìn Hùng, trong mắt anh lộ vẻ dịu dàng. Những năm qua, công việc của anh trong quân đội không hề dễ dàng. Là một Thiếu tướng phụ trách an ninh quốc gia, anh thường xuyên phải đối mặt với những tình huống căng thẳng, phải đưa ra những quyết định quan trọng trong tích tắc. Trách nhiệm của anh không chỉ gói gọn trong bốn bức tường của văn phòng, mà còn là những ngày dài làm việc ngoài hiện trường, những lần tham gia hội nghị lớn về an ninh quốc gia, và không ít lần đối mặt với những thử thách cam go.
Em hay nói rằng hắn là động lực của em, là mục tiêu để em cố gắng nhưng có lẽ bạn nhỏ ấy sẽ không biết được rằng em cũng là động lực của hắn, mỗi lúc mệt mỏi hắn lại nhìn vào tấm hình để trên bàn làm việc đó là tấm hình em cười thật tươi vào ngày tốt nghiệp cấp 3, em như ánh dương chiếu rọi vào cuộc đời hắn, một tia sáng dịu dàng và ấm áp.- "Anh làm việc này không chỉ vì trách nhiệm" Hải Đăng nói, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn.
- "Mà còn vì niềm tin của anh vào sự bình yên và an toàn của đất nước. Chỉ cần thấy mọi người sống yên ổn, không phải lo lắng, anh nghĩ mình đã làm điều đúng." nhưng em nào biết, hắn bảo vệ sự bình yên an toàn của đất nước này không chỉ vì thế mà còn bởi trong đó có em...Gấu nhỏ nghe lời hắn nói mà gật nhẹ đầu, đôi mắt em ánh lên sự ngưỡng mộ. Em hiểu rõ công việc của Hải Đăng - khó khăn và đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng chưa một lần nào hắn phàn nàn hay tỏ ra chùn bước. Chính điều đó đã khiến em thêm yêu và tôn trọng hắn nhiều hơn.- "Em cũng muốn trở thành một người mạnh mẽ như anh" Hùng nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
- "Sắp tới, em sẽ phải bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Năm 18 tuổi, em chọn theo đuổi chuyên ngành luật nhân quyền này vì muốn góp một phần nhỏ trong việc giúp đỡ những người yếu thế, đảm bảo công lý được thực thi."Hải Đăng khẽ gật đầu, đôi mắt hắn tràn ngập sự tự hào và động viên.- "Bé nhỏ của anh đã có ước mơ rất rõ ràng, rất ý nghĩa. Công việc em chọn cũng sẽ có nhiều khó khăn, nhưng anh tin em làm được. Vì em là người mạnh mẽ, là người mà anh luôn tin tưởng."Em mỉm cười, em thấy lòng mình tràn đầy động lực và cảm xúc. Em đã lựa chọn ngành luật với mong muốn trở thành người bảo vệ lẽ phải, để khi đứng trước những tình huống khó khăn, em có thể là tiếng nói cho công lý. Những đêm thức trắng bên đống sách vở, những ngày dài ngồi trong thư viện để tìm hiểu các điều luật không làm em nản lòng, mà ngược lại càng thôi thúc em bước đi trên con đường mình đã chọn.Hải Đăng để tay lên eo em, nhẹ nhàng kéo em lại gần, thì thầm:- "Em đừng lo, bạn nhỏ của anh. Dù công việc của anh có bận rộn hay gian nan đến đâu, dù em có vất vả đến mấy, anh sẽ luôn ở đây, để cùng em vượt qua. Em không phải đi một mình."Em khẽ tựa vào vai Hải Đăng, trong lòng ngập tràn cảm giác an toàn.
Với em, Hải Đăng không chỉ là người yêu, mà còn là người anh hùng, người sẽ luôn bảo vệ và ở bên dù cuộc sống có bao nhiêu biến động đi nữa.- "Được, sau này dù em có phải đối diện với bao nhiêu vụ kiện, bao nhiêu người cần sự giúp đỡ, em cũng sẽ biết rằng mình luôn có một nơi bình yên để trở về" Hùng đáp, giọng dịu dàng.
- "Em sẽ học cách mạnh mẽ như anh, nhưng cũng sẽ luôn là bé nhỏ của anh, nhéeee" - "Được" Hải Đăng mỉm cười, đôi tay hắn nắm lấy tay em chặt hơn. Hắn hiểu rằng cả hai đều có những trách nhiệm và mục tiêu riêng trong cuộc sống nhưng tình yêu của họ đã khiến tất cả những điều đó trở nên trọn vẹn hơn.Họ ngồi bên nhau hồi lâu, ngắm nhìn dòng nước chảy, yên bình và lặng lẽ như chính niềm tin mà cả hai dành cho nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Hải Đăng thì thầm bên tai Hùng một câu, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Với Hùng, câu nói ấy chứa đựng tất cả sự yêu thương và thấu hiểu của Hải Đăng, khiến cậu cảm thấy như đã tìm thấy nơi thuộc về mình."Hãy để anh mãi mãi là nơi bình yên của em nhé Gấu nhỏ."----------------
Kem: hè lù hé lu, là Kem đâyyy. Lâu quá Kem hong ra kẹo ha, tại Kem đang bận ơi là bận huhu 🥺💙
Đáng nhẽ là chưa ra được kẹo cho đến hết tuần sau luôn cơ mà sợ mọi người đợi nên Kem tranh thủ luônnn 🥺💙
Mẻ kẹo hôm nay nhẹ nhàng hoiii 💙✨ Mọi người ráng đợi hết tuần sau nhen, Kem sẽ bù kẹo cho mọi người nhéeee
Cảm ơn quý khách vì đã luôn chờ Kemmm 🥺💙✨ Yêu thương và trân quý sao cho đủ đâyy kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me