TruyenFull.Me

Nhat Ky Cham Hoa Xinh Cua Chau M8 Doogem

Mười năm trước
Vào một mùa đông lạnh cắt da cắt thịt của Thủ đô, hôm ấy bầu trời luôn giữ cho mình một màu u ám, có lẽ ông trời cũng cảm nhận được là tâm trạng của một vài người không ổn lắm.
Đêm nay, Hà Nội không còn lãng mạn và dịu dàng như thường ngày. Gió rít lên từng hồi, lùa qua những tán cây khẳng khiu, cuốn theo những chiếc lá vàng cuối cùng của năm cũ. Trong một căn phòng lạnh lẽo nép mình vào một con hẻm của khu phố cổ, Đỗ Hải Đăng lặng nhìn tấm hình trong tay, là một cậu trai với vẻ ngoài nổi bật, đang khoác trên mình một bộ đồng phục phẳng phiu mà mỉm cười thật tươi lộ cả má lúm xinh xinh hướng về camera – đó là Huỳnh Hoàng Hùng, tâm can của tên họ Đỗ kia.
Khi ấy, em chỉ mới là một học sinh lớp 12, ngây thơ, trong sáng và có chút gì đó mộng mơ đến hoang dại. Ánh mắt của em long lanh và luôn tỏa sáng như ánh đèn đường trong đêm tối. Chính những thứ nhỏ nhặt ấy đã khiến một con người đã quen sống trong bóng tối, ở thế giới đầy toan tính kia không thể không động lòng.
Vốn dĩ hai người họ đang hạnh phúc với chuyện tình yêu gà bông này thì bỗng một ngày hắn bị ám sát. May thay, tên sát thủ kia vẫn còn non tay nên hắn thoát chết, và từ thời điểm ấy hắn hiểu rằng tình cảm này của mình có thể sẽ khiến em lạc lối, có thể sẽ đẩy em vào nguy hiểm, một thứ mà một cậu học sinh sẽ chưa bao giờ có thể tưởng tượng đến.

Hải Đăng, hắn là người của thế giới ngầm và dù hắn chỉ mới là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn của giang hồ nhưng hắn biết mình không thể mạo hiểm kéo em vào vòng xoáy này.
Hắn nuốt ngược dòng cảm xúc vào trong và đưa ra một lựa chọn mà chẳng thể ngờ được cả một thập kỷ sau hắn vẫn còn day dứt không nguôi… chọn cách biến mất khỏi cuộc đời của Hùng.

Đỗ Hải Đăng đứng bên bờ Hồ Gươm, trên gương mặt góc cạnh phủ đầy vẻ lạnh lùng của người đàn ông đã quen sống trong bóng tối. Tâm trí hắn vương vấn hình ảnh của cậu thiếu niên ngây thơ, trong sáng đến đáng thương.
Từ lần đầu tiên gặp Hùng, hắn đã biết mình nên rời đi, tránh xa khỏi cuộc sống của em – một cuộc sống ấm no và hạnh phúc.

Em vốn được sinh ra trong một gia đình trung lưu với bố là một giám đốc điều hành của một công ty bất động sản, còn mẹ vừa là một bác sĩ, bà là trưởng khoa của một bệnh viện lớn trong thành phố. Cuộc đời em vốn đã được định sẵn là cứ an yên mà trôi qua.
Còn đời của hắn lại đầy rẫy hiểm nguy, mỗi bước đi đều có thể dẫn tới họng súng của kẻ thù nhưng hắn đã không thể cưỡng lại sức hút của Hùng. Em giống như ánh sáng mà cũng là niềm an ủi hiếm hoi trong cuộc đời đen tối của hắn.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt ngây thơ mỗi lần nhìn thẳng vào hắn mà làm nũng ấy thôi, trái tim băng giá của Hải Đăng đã mềm yếu tự bao giờ.
Nhưng hắn hiểu, tình cảm này cũng sẽ là điểm yếu chết người, mà một kẻ như hắn không được phép có bất kỳ điểm yếu chí mạng nào, hắn không sợ chết, nhưng hắn lo cho sinh mạng của Gấu nhỏ kia.

Hải Đăng nhắm mắt, để làn gió lạnh tràn vào người, làn gió ấy lạnh đến mức gần như đông cứng cảm xúc. Những ngày qua, hắn đã tự hỏi liệu có thể nào cả hai có được hạnh phúc không nhưng rồi lý trí lại nhấn chìm niềm hy vọng ấy.
Một kẻ như hắn, với đôi tay đã vấy bẩn, liệu có thể nào giữ được an toàn cho em nếu cứ giữ khư khư em  trong cuộc đời mà hắn đang bước đi…? Và cái quan trọng nhất là thời điểm đấy hắn không xứng với em.

Hắn là cô nhi, năm 17, hắn đã chính tay kết liễu người đã hại chết ba mẹ hắn. Đôi mắt tinh nghịch của một tiểu thiếu gia nhà họ Đỗ đã biến mất, nhường chỗ cho một con đại bàng chiếm đóng. Ngày bố mẹ bị sát hại, hắn chứng kiến từ đầu đến cuối. Một thằng nhóc chỉ vỏn vẹn 4 tuổi chứng kiến bố mẹ gục xuống trong chính sinh nhật của mình. Hắn ôm mối thù ấy 13 năm, năm hắn 17, vào chính ngày 03 tháng 09 năm 2009, lúc 3 giờ 9 phút sáng hắn đến nhà của tên cầm đầu và tên sát thủ năm ấy. Thẳng tay bóp cò vào giữa trán của hai tên ác nhân đó. Hắn ngẩn mặt lên bầu trời mà thì thầm

- “Con đã trả được thù rồi…bố mẹ yên nghĩ nhé..Doo sẽ sống thay cả phần bố mẹ nữa. Bố mẹ có linh thiên thì phù hộ cho Doo nhé”…

Cuối cùng, lý trí đưa ra một quyết định đau đớn. Hắn sẽ rời đi, biến mất khỏi cuộc đời của em trước khi quá muộn. Trái tim hắn như bị giằng xé thành trăm mảnh nhưng hắn hiểu rằng chỉ có cách này mới giúp “Gấu nhỏ” không bị kéo vào hố sâu nguy hiểm.

Ngày 31/12/2014, hắn hẹn gặp em lần cuối.
Họ gặp nhau ở một góc vắng ven Hồ Gươm, trong một đêm lạnh lẽo và vắng vẻ đến rợn người, từng đợt gió thổi lạnh buốt, như muốn đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh. Em đến gặp với nụ cười ngây thơ thường ngày, vẫn nụ cười khiến Hải Đăng si mê ấy nhưng em không hề hay biết những sóng gió đang cuồn cuộn trong lòng người đối diện.
Cả hai đứng lặng, chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài những bóng đổ cô đơn.

- "Doo này ... có bao giờ nghĩ đến tương lai của chúng ta không?"

Hùng hỏi, giọng nhỏ nhẹ, dường như sợ rằng nếu nói to hơn, lời nói sẽ vỡ tan trong gió lạnh. Em hỏi hắn về tương lai, về những ngày tháng phía trước.
Đăng chỉ im lặng, không trả lời. Thay vào đó, hắn nhìn em thật lâu, như muốn khắc sâu từng đường nét trên gương mặt ấy vào tâm trí, để mang theo nó mãi mãi.
Hắn không trả lời ngay, đôi mắt sắc lạnh nhìn xa xăm về phía hồ nước, như thể tránh ánh nhìn của em. Hắn sợ, sợ nhìn vào đôi mắt ấy hắn sẽ mềm lòng mà chẳng nỡ rời đi. Trong lòng hắn, một trận bão ngầm đang nổi lên. Hắn không biết phải trả lời thế nào, vì hắn biết mọi lời nói lúc này đều sẽ làm tổn thương Hùng và cả chính hắn.
Một lúc sau, hắn chỉ khẽ nói, giọng trầm và đầy kiên quyết

- "Gấu này, có những chuyện... hiện tại em sẽ không hiểu."
- "Nhưng em muốn hiểu, anh Đăng," Hùng nài nỉ, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.
- "Em muốn ở bên cạnh anh... mãi mãi." Giọng em nhỏ dần

Trái tim Đăng nhói lên, nhưng hắn kìm nén, cố giữ vẻ lạnh lùng. Đây là cách duy nhất để bảo vệ em.

- "Anh không thể. Quên anh đi. Em xứng đáng với tất cả những thứ tốt nhất"

Câu nói của hắn như một lưỡi dao cứa vào trái tim cả hai. Hắn nhìn thấy em đứng đó, ánh mắt ngỡ ngàng, đau đớn nhưng chẳng hề có một tia oán trách.
Đôi môi em mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra thành lời.

- "Anh..." Hùng khẽ gọi, nhưng Đăng không quay lại.
Rồi không nói một lời từ biệt, hắn lẳng lặng xoay người rời đi. Tiếng bước chân của hắn hòa vào bóng tối, xa dần và xa dần.
Em vẫn đứng đó, ngỡ ngàng và trống rỗng, không hiểu vì sao người mình yêu lại biến mất một cách phũ phàng như vậy.
18 tuổi, em hiểu hắn rời đi vì có lý do, chỉ là hắn không nói cho em biết thôi. Em ngây thơ chứ không ngốc đến mức không nhận ra hắn thương em đến nhường nào.
Em chỉ biết nhìn theo bóng lưng đang chìm dần vào bóng tối kia như thể đang cố nắm bắt chút gì đó nhưng tất cả chỉ là một khoảng không vô tận. Nụ cười của từ từ vụn vỡ, trở thành một nét buồn đọng lại trên đôi môi.

Giữa đêm khuya lạnh lẽo ấy, Hải Đăng lên chuyến bay rời Việt Nam. Hắn chọn buông bỏ lại tất cả, bỏ lại cả trái tim mình ở nơi ấy. Hắn tự nhủ đây là cách duy nhất để bảo vệ em, để giữ cậu khỏi vòng xoáy nguy hiểm mà hắn đang dấn thân.

Mười năm sau…
Sau cú sốc bị Đăng rời bỏ, em đã lao đầu vào học tập và sự nghiệp, lấy đó làm động lực để vượt qua nỗi đau.
Giờ đây, em đã không còn là cậu thiếu niên yếu đuối, ngây thơ ngày nào nữa.
Huỳnh Hoàng Hùng đã trở thành một doanh nhân thành đạt, lãnh đạo công ty đầu tư quốc tế của riêng mình, chuyên về bất động sản và thương mại tài chính.
Chưa đầy ba năm sau khi tốt nghiệp, Hùng thành lập tập đoàn CGI (Creative Growth Investment: sự đầu tư sáng tạo và đầy phát triển ) với các dự án trải dài khắp Việt Nam và vươn ra khắp thế giới.
Không chỉ giỏi về chiến lược mà em còn có tầm nhìn táo bạo, nhiều thương vụ đầu tư thành công giúp Huỳnh Hoàng Hùng trở thành cái tên nổi bật trong giới tài chính, được nhiều người kính nể. Các tạp chí lớn tại Việt Nam không ít lần gọi em là “tỷ phú trẻ tuổi” hay “doanh nhân xuất sắc của năm”.

Chuyến công tác đến Hoa Kỳ lần này cũng chính là dấu ấn quan trọng trong sự nghiệp của em – một hợp đồng đầu tư khủng để mở rộng thị trường ra quốc tế. Và Los Angeles là thành phố đầu tiên em đặt chân đến khi bắt đầu hành trình tại xứ sở cờ hoa này. Giờ đây, dưới những ánh đèn rực rỡ của Los Angeles, em đã ở một vị thế mà trước kia em chưa bao giờ ngờ tới, hoàn toàn ngang tầm với những ông trùm quốc tế.
Vậy mà, thành công rực rỡ ấy chẳng thể che lấp một nỗi trống trải sâu thẳm trong lòng em.
Bất chấp tất cả danh vọng và quyền lực, hình bóng của một Đỗ Hải Đăng vẫn luôn tồn tại trong tim em như một vết cắt mãi chưa lành, một vết thương vẫn rỉ máu trong suốt một thập kỷ qua.

Los Angeles, đêm khuya
Hôm đó, sau buổi hội nghị kéo dài, em quyết định đi dạo trên một con phố lớn. Hùng bước ra khỏi sảnh khách sạn, trong ánh đèn neon lấp lánh, dòng người tấp nập, em cảm thấy nhịp tim mình bất giác lạc nhịp, quay đầu lại thì thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cảm giác này thật kỳ lạ – đã mười năm trôi qua, nhưng hình ảnh về một người lạnh lùng, cứng cỏi ấy vẫn luôn khắc sâu và hiện lại một cách sống động trong tâm trí em, đến mức bất cứ ai thoáng giống hắn cũng khiến tim em đập nhanh hơn.
Và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa dòng người qua lại, em cảm giác mình đã thực sự nhìn thấy hắn.
Chọn một hidden bar, em bước vào, quán không quá đông nhưng trong không gian mờ ảo của quán bar sang trọng, đứng lặng nhìn dòng người qua lại. Bỗng phía sau có một nhóm người đi vào, nghe giọng nói trầm trầm phát ra khiến em chợt đứng hình. Hình ảnh của Đăng bất chợt ùa về như một cơn sóng mạnh mẽ. Em chưa bao giờ ngờ tới, giữa thế giới xa hoa của nơi thương trường quốc tế, em vẫn còn có thể mơ hồ nhận ra hình bóng của Đăng, dẫu chỉ qua tiếng nói, một thanh âm mà 10 năm qua em luôn chời đợi. Em quay lại, nhìn thấy một nhóm người đàn ông bước vào. Bóng dáng của người dẫn đầu lướt qua nhanh chóng nhưng cũng đủ làm trái tim khẽ rung lên.
Hắn mặc một bộ vest đen tuyền, điềm tĩnh, lạnh lùng và uy nghiêm. Một cảm giác vừa xa lạ lại vừa thân thuộc không thể lý giải khiến Hùng không rời mắt, dù chỉ thoáng chốc.
Cậu biết đó là hắn. Là Đỗ Hải Đăng -  người khiến em thương nhớ suốt mười năm ròng rã.
Hắn không nhìn thấy em hoặc có lẽ hắn đã quá quen với ánh mắt dõi theo từ xa, chẳng còn lưu tâm đến những ai xung quanh. Bước vào khu vực VIP, biến mất khỏi tầm nhìn của Hùng trong phút chốc. Hùng nắm chặt ly rượu, cảm thấy tay mình run lên nhẹ, tim như đập mạnh sau mỗi tiếng vọng của quá khứ.
Ngày hôm sau…
Trong một buổi hội nghị doanh nghiệp lớn, khi Hùng ngồi ở vị trí đại diện công ty, cậu nhận ra những ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình.
Nhưng thứ khiến em chú ý lại là một cái tên được nhắc đến liên tục trong các cuộc bàn luận – CG – công ty con dưới trướng ông trùm HDD Holdings, tập đoàn hùng mạnh đứng sau nhiều thương vụ khét tiếng. Và người đứng đầu không ai khác là Đỗ Hải Đăng.
Khi tên của Đỗ Hải Đăng được nhắc đến như một trong những doanh nhân quyền lực tại Los Angeles, Hùng không khỏi cảm thấy lòng mình thắt lại. Người mà em đã từng yêu thương và tìm kiếm, giờ đây đã trở thành biểu tượng của quyền lực, sự lạnh lùng, một cái tên khiến cả giới tài chính phải e dè.
Sau khi buổi hội nghị kết thúc, Hùng bước ra hành lang để tìm chút yên tĩnh. Những lời nói đầy ngưỡng mộ về Đăng vẫn còn văng vẳng trong đầu em. Đột nhiên, một nhân viên của hội nghị đến gần và trao cho Hùng một tấm danh thiếp.
- “ Mr. Do wants to see you tonight, in our reception room.” (Ngài Đỗ muốn gặp anh vào tối nay, tại phòng tiếp khách của chúng tôi.)
Em cảm thấy tim mình như chùng xuống. Lời mời ấy như một nhát dao, đánh thức tất cả những cảm xúc mà cậu đã cố quên. Hùng tự hỏi, liệu có phải hắn đã biết em cũng có mặt ở đây hay đây chỉ là một cuộc gặp tình cờ trong hàng loạt thương vụ hợp tác mà hắn đã sắp đặt.
Đêm đó, Hùng đến phòng tiếp khách như đã hẹn. Nhưng chỉ có một chiếc ghế trống, một ly rượu đỏ còn nguyên, và ánh đèn mờ ảo. Em ngồi đợi, lòng ngổn ngang, đan xen giữa nỗi hy vọng và sợ hãi. Thời gian trôi qua, phòng tiếp khách vẫn yên tĩnh đến lạnh lẽo, và Hùng dần nhận ra, Đăng sẽ không đến.
Những ngày sau đó…
Tại các sự kiện khác nhau, Hùng đôi lần nhìn thấy bóng dáng Đăng trong đám đông, nhưng lần nào cũng chỉ thoáng qua. Hắn luôn lướt qua em như một người xa lạ, ánh mắt không bao giờ dừng lại, như thể mười năm qua chưa từng có điều gì ràng buộc.
Đôi lần Hùng muốn tiến đến và hỏi hắn lý do, nhưng rồi tự ngăn mình lại. Những lần chạm mặt ngắn ngủi và đầy day dứt ấy cứ tiếp tục như một trò đùa của định mệnh, không để họ lại gần nhưng cũng chẳng buông tha cho những ký ức đã nguôi ngoai.
Một đêm khuya,  Hùng lại ngồi lặng lẽ bên ly rượu, nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ. Em nhận ra, dù có cố gắng quên bao nhiêu vẫn không thể buông bỏ hình bóng của người đã biến mất khỏi cuộc đời mình mà không lời từ biệt.
Mỏi mòn chờ đợi trong từng buổi tối, nơi những cuộc hẹn đã định trước nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện. Mỗi khi tiếng đồng hồ vang lên, báo hiệu thời gian trôi đi vô tình, trái tim Hùng lại như thắt lại, thêm một nỗi đau len lỏi trong sự im lặng. Em tự hỏi có phải mình đã sai có phải anh ta thực sự muốn quên đi tất cả?
Nhưng Hùng sẽ mãi không biết rằng, ở một góc khuất nào đó hắn vẫn luôn lặng lẽ quan sát em… từ xa. Hắn chưa bao giờ thực sự rời bỏ em cả – chỉ là hắn không dám bước đến, không dám phá tan vỏ bọc của một “ông trùm” mà hắn đã xây dựng trong suốt mười năm qua.
Từ chiếc G-class đen bóng đỗ gần khách sạn, hắn nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé ngồi lặng lẽ, cô độc bên ly rượu, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cánh cửa như đang mong chờ một ai đó sẽ bước vào. Đăng biết, biết em đang chờ hắn và trái tim hắn như bị bóp nghẹt bởi sự day dứt.
Hắn nhắm mắt, hít một hơi dài, nhưng không tài nào bước xuống khỏi xe để đến bên em. Hắn tự hỏi, liệu sự xuất hiện của mình sẽ mang lại gì ngoài đau đớn? Hắn biết rằng, nếu một lần nữa xuất hiện trong đời bạn nhỏ ấy, hắn sẽ không thể lùi bước, không thể rời xa một lần nào nữa. Và hắn vẫn chưa thật sự chắc chắn rằng bản thân đủ sức để bảo vệ em khỏi thế giới đầy bạo lực mà hắn đang đối mặt.
Vì vậy, hắn chỉ có thể ngồi đó, lặng lẽ nhìn em đợi chờ trong vô vọng, rồi lại lặng lẽ rời đi, mang theo một nỗi buồn đau không thể chia sẻ.
Mỗi đêm đều như một vòng lặp bất tận của hy vọng và nỗi dằn vặt – Em chờ đợi hắn trong vô vọng còn hắn lại luôn dõi theo em từ xa, không dám có ý định bước đến, rồi lại quay lưng rời trong im lặng.
Những ngày tháng dài đằng đẵng ấy, cả hai chỉ gặp nhau thoáng qua như hai kẻ xa lạ, nhưng Hải Đăng luôn hiện diện trong mọi bóng đêm nơi mà Hoàng Hùng đã đắm mình chờ đợi. Và cứ thế, mười năm chờ đợi trôi đi trong cô đơn, để lại trong lòng họ một vết hằn không bao giờ phai nhòa.
Hùng đã tự nhủ rằng đây sẽ là cuộc hẹn cuối cùng cậu dành cho hắn. Bởi trái tim em đã mệt mỏi, nỗi nhớ và niềm đau đã bào mòn mọi hy vọng trong suốt hàng chục năm kia rồi.
Em ngồi đó, trong góc tối của một quán cà phê vắng, đợi đến giây phút cuối cùng, rồi lặng lẽ bước ra mà không ngoảnh lại.
Nhưng em không biết rằng, từ nơi xa khuất, hắn vẫn ở đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng em rời đi. Đôi mắt hắn đầy nỗi day dứt và tình yêu mà hắn chưa bao giờ có can đảm nói ra. Trong tim hắn, mười năm chờ đợi ấy chính là sự hy sinh để em có thể sống một cuộc đời yên bình, nhưng giờ đây hắn nhận ra, cả hai đã bị cuốn vào một vòng xoáy không thể dừng lại – vòng xoáy của những cuộc gặp không thành và những lời chưa kịp nói ra.
Và khi bóng Hùng khuất xa, Hải Đăng biết rằng đã đến lúc hắn phải bước ra khỏi bóng tối, dù con đường phía trước có đau đớn đến thế nào.
Mười năm qua, Đăng vẫn luôn lặng lẽ ở một nơi nào đó, dõi theo Hùng. Mỗi lần Hùng bước vào một cuộc hẹn mà hắn không thể đến, Đăng lại từ xa quan sát, ngồi trong bóng tối, nắm lấy cơ hội cuối cùng để nhìn thấy người con trai mà hắn đã đợi, đã yêu và đã thương. Nhưng dường như hắn không đủ can đảm để làm một bước tiếp theo.
Cứ mỗi buổi tối, hắn đứng nhìn Hùng, mặc cho em dần chìm vào cô đơn trong những cuộc hẹn không trọn vẹn. Hắn luôn biết rằng, trong những khoảnh khắc ấy, trái tim Hùng vẫn luôn mong đợi một điều gì đó từ hắn. Nhưng chính hắn lại là người thầm lặng rút lui, không để em phải đối diện với thế giới mà hắn đang sống.

Bóng tối đã trở thành người bạn thân thiết nhất của hắn gần 20 năm, mỗi đêm nó lại bao trùm lên mọi thứ, bao gồm cả những khao khát chưa thể thổ lộ. Và một phần của hắn lại tự hỏi, liệu có phải chính mình đã làm quá nhiều điều để tránh né sự thực? Hắn tự bảo mình rằng, nếu tiếp tục như vậy, chỉ làm tổn thương Hùng thêm lần nữa. Nhưng cơn đau ấy lại là những vết thương âm ỉ mà hắn không thể gột rửa.
Sáng hôm sau…
Cùng lúc hắn lặng lẽ quan sát, em cũng cảm nhận được một sự hiện diện mơ hồ, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Dường như em luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, lặng lẽ và bất chợt, như một bóng ma của quá khứ. Nhưng mỗi lần em quay lại, chỉ còn lại khoảng không gian trống vắng, chẳng có ai.
Em đã quá mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Những chuyến công tác liên tục, những cuộc họp dồn dập, những thử thách không ngừng đã khiến em trở nên lạnh lùng và thận trọng hơn bao giờ hết. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, một phần em vẫn chờ đợi. Mỗi lần một tấm danh thiếp được trao, mỗi lần em đến những nơi được hẹn, Gấu nhỏ lại tự hỏi, liệu có phải hôm nay là ngày Đăng xuất hiện?
Rồi, trong một khoảnh khắc kỳ lạ, Đăng xuất hiện trong tầm nhìn của em một lần nữa. Không phải bằng một cuộc hẹn chính thức, không phải bằng một cái nhìn thẳng thắn. Hắn chỉ là một bóng hình lướt qua cánh cửa kính của một quán bar gần khách sạn và Hùng bất ngờ nhận ra mình lại đang chờ đợi trong một cuộc gặp vô tình, một cuộc gặp không có sự chuẩn bị.
Đăng đứng đó, một giây, rồi bước đi. Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đối với Hùng, đó là tất cả những gì em có thể cảm nhận được, một lần nữa, họ lại bỏ lỡ nhau.
Và rồi, đêm ấy… Cuối cùng, những con đường đã dẫn họ đến một nơi không thể tránh khỏi. Hùng bước vào một quán rượu vắng vẻ hàng ngày em vẫn luôn chờ đợi một người xuất hiện, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt em nhưng trái tim vẫn lạnh giá. Em ngồi xuống chiếc bàn trong góc, tưởng như không còn ai nữa.
Chờ đợi, nhưng không còn kỳ vọng.
Một lúc sau, em lại nhận được một tấm danh thiếp, lần này không phải từ người nhân viên mà từ một bàn tay lạnh lẽo khác, chính là hắn. Đỗ Hải Đăng đã có mặt ở đó, đứng trước mặt em, là Đỗ Hải Đăng bằng da bằng thịt. Nhưng lần này, thay vì là một cuộc gặp đầy bất ngờ, mọi thứ diễn ra lặng lẽ và đượm buồn. Hắn chỉ đưa tờ danh thiếp cho em, chẳng nói gì mà xoay người rời đi. Hắn đứng một mình, nhìn Hùng từ một khoảng cách xa. Hắn không bước tới. Dù biết rõ người ngồi trước mặt mình chính là người đã đợi hắn suốt bao nhiêu năm. Đăng không nói gì, không chào hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát, nhấp một ngụm rượu, như thể không muốn phá vỡ khoảng cách mà họ đã xây dựng trong suốt mười năm.
Hùng quay lại nhìn hắn, trái tim thắt lại trong phút chốc. Em nhận ra, có lẽ sẽ không bao giờ có một ngày nào nữa mà hắn bước đến gần em như thế. Nhưng điều kỳ lạ là, trái tim em vẫn không thể ngừng đập vì hắn, dù biết rằng hắn sẽ không bao giờ đến gần.
Một khoảng lặng dài giữa họ, không lời nói, không hành động. Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng, trong đau đớn, trong những gì đã mất đi và những gì vẫn chưa thể nói ra.
Rồi Đăng quay lưng, bước đi, để lại Hùng trong một biển cảm xúc khó tả, giữa cái gì đã qua và cái gì còn lại chưa dứt.
Ngày hôm sau, Hùng vẫn không thể quên đi cuộc gặp gỡ đêm qua. Em không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Đăng đã khiến trái tim em nhói lên, nhưng cũng đầy lo âu và bối rối. Mỗi bước đi của em trong thành phố này như một cái bóng mờ nhạt giữa những kỷ niệm và cảm xúc chưa bao giờ trọn vẹn. Em cố gắng tiếp tục công việc, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp, nhưng chẳng thể nào thoát khỏi hình bóng của Đăng trong đầu.
Bên ngoài phòng làm việc, ánh nắng chiều le lói chiếu qua cửa sổ, nhưng chẳng đủ sức chiếu sáng cái không gian tĩnh lặng trong tâm trí em. Cứ mỗi khi nghĩ về hắn, em lại thấy mình rơi vào một lối đi vô định. Tình yêu ấy có thể đã tạm dừng trong quá khứ, nhưng nó lại quay lại, ám ảnh và xâm chiếm mọi suy nghĩ của em
Hùng biết rõ rằng cuộc gặp gỡ này, như bao cuộc gặp trước đó, lại là một lần nữa bỏ lỡ nhau. Nhưng trong lòng em, có một phần nào đó vẫn muốn tin vào sự trở lại của Đăng, dù biết rằng chính Đăng là người tự đặt ra những rào cản, tự giam mình trong bóng tối, không dám bước tới.
Hải Đăng không dễ dàng chấp nhận rằng mình không thể đứng bên “Gấu nhỏ” của mình. Hắn đứng trong căn phòng rộng lớn và tối tăm, nhìn ra ngoài cửa sổ với những ánh đèn lấp lánh từ LA hoa lệ. Mỗi lần đêm đến, hắn lại cảm thấy nỗi cô đơn dâng lên trong lòng. Hắn đã sống trong bóng tối quá lâu, tự tách mình khỏi những người mà hắn yêu, vì sợ rằng chính hắn sẽ làm tổn thương họ. Nhưng rồi hắn lại nhận ra, càng xa cách, hắn lại càng đau đớn hơn.
Hắn muốn đến gần em, muốn nói hết tất cả những điều chất chứa trong lòng, nhưng lại không thể. Hắn không thể để “tâm can” bước vào thế giới đầy bạo lực và nguy hiểm mà hắn đã xây dựng. Nhưng hắn cũng không thể chối bỏ rằng, trong suốt mười năm qua, trái tim hắn vẫn không thể rời xa em.
Cảm giác của hắn cũng như em - một vết thương không bao giờ lành, mỗi lần nghĩ về Gấu, lại là mỗi lần thêm đau đớn. Nhưng hắn không thể thay đổi quá khứ, không thể quay lại để hàn gắn những vết thương mà mình đã tạo ra. Chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận rằng không thể em yêu một người như hắn.
Một tuần sau cuộc gặp vô tình ấy, Hùng lại có một chuyến công tác khác và lần này, cả hai lại không hẹn, nhưng định mệnh lại dẫn dắt họ gặp nhau một lần nữa. Hùng đứng trong thang máy của một tòa nhà cao tầng ở Las Vegas, cùng với vài người đồng nghiệp nhưng cảm giác của cậu lại trở nên lạ lẫm. Có một cái gì đó quen thuộc trong không khí này nhưng Hùng không thể xác định chính xác là gì. Đột nhiên, thang máy dừng lại, cửa mở ra, và đứng ngay trước mặt em là hắn.
Hải Đăng cũng bất ngờ. Hắn đứng lặng yên một giây, không nói gì và sau đó nhẹ nhàng bước vào, đứng cạnh em không một lời chào hỏi.
Không khí trong thang máy trở nên căng thẳng. Cả hai không nhìn thẳng vào nhau nhưng cũng không thể tránh khỏi cái nhìn lén lút. Em cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ, như thể họ chưa bao giờ xa nhau, nhưng lại quá xa để có thể chạm vào nhau. Thang máy vẫn tiếp tục đi lên và cả hai lại đứng cạnh nhau trong im lặng. Cảm giác ngột ngạt trong lòng Hùng lại ùa về, nhưng em không nói gì. Đăng cũng chỉ đứng đó, im lặng, nhưng sự hiện diện của hắn như thể đang nói lên tất cả.
Khi thang máy đến tầng mà cả hai đều cần, Đăng đột ngột quay sang Hùng, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng không nói một lời. Cậu cũng nhìn lại hắn, và trong ánh mắt của cả hai, có một sự thấu hiểu không cần lời. Cuối cùng, Đăng bước ra khỏi thang máy trước, và trước khi cánh cửa đóng lại, hắn chỉ nói một câu, nhẹ nhàng, nhưng lại như một lời chào tạm biệt không bao giờ có thể trọn vẹn

- “Em..vẫn ổn chứ?”

Trong khi Hùng vật lộn với những cảm xúc hỗn loạn, hắn cũng đang phải đối mặt với sự thật không thể chối bỏ. Hắn luôn ở một nơi xa, chỉ quan sát, không dám bước đến, không dám cắt đứt mọi thứ để có thể yêu Hùng trọn vẹn. Đăng hiểu rằng cuộc sống của mình không thể mang đến cho Hùng một tương lai yên ổn, và sự hiện diện của hắn chỉ có thể mang lại những nguy hiểm mà Hùng không đáng phải chịu đựng.
Mỗi khi hắn nhìn thấy Hùng, một cơn sóng tình cảm dâng lên trong lòng, nhưng hắn lại tự kiềm chế, tự dằn vặt mình, không cho phép mình lại gần. Đăng có thể thấy, trong ánh mắt của Hùng, vẫn còn một chút hi vọng, nhưng hắn biết rõ rằng chính hắn lại là người ngắt đứt hi vọng ấy.
Một tháng sau cuộc gặp đêm đó, Hùng lại có một chuyến công tác khác, lần này tới New York nhưng không ngờ rằng họ lại gặp lại nhau, một lần nữa, vô tình.
Hùng không nhận ra Đăng ngay lập tức. Em bước vào một quán bar sang trọng, nơi mọi người đều chìm đắm trong không khí náo nhiệt, nhưng ánh mắt của em lại dừng lại trên một người đàn ông ngồi ở góc phòng, người đấy khuất trong bóng tối. Hùng chỉ cảm thấy có gì đó quen thuộc, một cảm giác khó tả, như thể có ai đó đang theo dõi mình.
Khi em lấy hết can đảm tiến lại gần hơn, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt họ giao nhau, và rồi lại im lặng.

- “Em lại đến đây sao?” Đăng nói, nhưng không phải với giọng nói mà cậu muốn nghe. Nó lạnh lẽo, như thể một khoảng cách quá lớn đã xây dựng lên giữa họ.

Hùng chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Em đứng im, trái tim đập nhanh, nhưng không dám. Hùng đứng đó, không kịp trả lời, chỉ nhìn theo bóng dáng của Đăng, lòng đầy bối rối và đau đớn. Em biết rằng, dù có gặp lại bao nhiêu lần nữa, tình cảm giữa họ vẫn mãi là một chuỗi những lần bỏ lỡ, những cuộc gặp không thể thành lời.
Và rồi….
Hùng nhận ra rằng có lẽ mình sẽ mãi không thể quên Đăng, dù biết rằng người đàn ông ấy sẽ không bao giờ thực sự quay lại. Nhưng trong suốt những năm tháng qua, em vẫn giữ một phần tình cảm dành cho Đăng, một phần tình cảm đã trở thành một ký ức đau thương. Em không thể thay đổi quá khứ, nhưng có lẽ, điều duy nhất em có thể làm là bước tiếp, dù trái tim vẫn luôn hướng về phía Đăng.
Hải Đăng cũng vậy. Hắn biết rằng, dù có đứng ở đâu, dù có nhìn Hùng từ xa bao nhiêu lần nữa, hắn vẫn không thể xóa bỏ được tình yêu dành cho em. Nhưng hắn cũng biết rằng, tình yêu ấy không thể được thực hiện, vì chính hắn đã đặt ra quá nhiều rào cản, không thể nào vượt qua. Và như vậy, họ lại tiếp tục cuộc sống của mình, trong một tình yêu không thể thành hiện thực, một tình yêu luôn dở dang.
Sáng hôm sau, Hùng thức dậy với một cảm giác mơ hồ trong lòng. Em không thể chắc chắn mình cảm thấy gì về cuộc gặp đêm qua. Nó giống như một giấc mơ, một câu chuyện chưa bao giờ kết thúc, nhưng lại dừng lại ở cái khoảnh khắc không thể nắm bắt. Em ngồi bên cửa sổ phòng khách sạn, nhìn ra bên ngoài, và trong khoảnh khắc đó, em thấy mình lại trở về với mười năm trước – một Huỳnh Hoàng Hùng chờ đợi, một Huỳnh Hoàng Hùng không bao giờ bỏ cuộc. Dù là Hùng năm 18 hay Hùng năm 28 đều như thế.
Dù trái tim em đã thật sự kiệt sức, dù em biết rằng Đăng không bao giờ thực sự bước đến, nhưng một phần trong Hùng vẫn giữ hy vọng mong manh rằng, có lẽ một ngày nào đó, Đăng sẽ quay lại. Em không hiểu vì sao lại có thể yêu một người đến vậy, dù biết rõ rằng người đó có thể không bao giờ dành cho mình một sự thật, một tình cảm công khai.
Trong suốt cả ngày hôm đó, Hùng lặng lẽ suy nghĩ về cuộc gặp đêm qua. Hắn không đến gần em, nhưng cũng không rời đi hoàn toàn. Đăng vẫn ở đâu đó gần em, nhưng chỉ là một bóng hình mờ nhạt trong cuộc sống này. Hùng tự hỏi

- “Đăng, anh thực sự có còn yêu em không?”

Hùng quay lại Los Angeles để tiếp tục công việc, không ai trong hai người biết rằng định mệnh lại sắp xếp một cuộc gặp nữa, lần này có vẻ như là một cú xoay vần không thể tránh khỏi.
Hùng đã đến tham dự một hội thảo về đầu tư, nơi các công ty lớn và các tổ chức quyền lực trong thành phố tụ họp để trao đổi và thảo luận các cơ hội hợp tác. Cậu bước vào hội trường rộng lớn, ánh đèn sáng chói, và những cuộc trò chuyện rộn ràng xung quanh. Nhưng có một cảm giác lạ lùng cứ vây quanh, như thể Hùng đang cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, chỉ là một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Bất ngờ, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng em

- "Em vẫn không thay đổi đi là bao…" vẫn xinh đẹp như thế

Hùng quay lại, và trước mắt em là Đăng. Hắn không đứng ở vị trí mà em mong đợi nhưng lại có mặt đúng lúc em không thể nào tránh khỏi cuộc gặp này.
Ánh mắt của Đăng như có một sự thay đổi nhỏ, nhưng sự im lặng và lạnh lùng vẫn như cũ.

- "Anh…" Hùng không thể thốt lên thêm lời nào. Em đứng như trời trồng, cảm giác như mọi thứ xung quanh chợt ngừng lại. Đăng đứng đó, chỉ một bước ngắn, nhưng sao lại có cảm giác xa vời vợi.

- “Lại gặp em, sao thế nhỉ?” Đăng hỏi, nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đầy sự ẩn ý.
-  "Em thực sự vẫn chưa thể buông bỏ được sao?"
- "Anh..." Hùng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể. Em không thể giải thích vì sao mọi thứ lại như vậy, không thể nói rằng em vẫn đợi, vẫn yêu, mặc dù trái tim đã mệt mỏi.
Đăng không trả lời. Hắn bước qua em, nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, như thể hắn không thể đứng gần em quá lâu để rồi làm tổn thương cả hai. Mỗi bước đi của Đăng lại giống như một vết thương mở, khiến Hùng cảm thấy có một khoảng trống lớn giữa họ, dù cả hai vẫn đứng trong cùng một không gian, cùng một giây phút.
Mỗi lần gặp Đăng, dù là vô tình hay cố ý, Hùng đều cảm thấy như mình đang lạc vào một vòng xoáy, nơi mọi thứ lặp lại và chẳng có cách nào dừng lại. Cậu không thể lý giải vì sao mình lại không thể quên hắn, dù biết rằng hắn là người đã bỏ đi trong suốt mười năm qua.

- "Em đã đợi quá lâu rồi," Hùng tiếp tục, đôi mắt cậu rưng rưng, nhưng cậu lại không khóc.
- "Và bây giờ, thật sự đã đến lúc em phải đi."

Hải Đăng không dám giữ em lại. Hắn chỉ có thể đứng nhìn, nhìn bóng lưng của Hùng dần khuất xa, như một phần ký ức đã qua, như một phần của cuộc đời mà hắn không thể nắm giữ.
Cuộc gặp gỡ kết thúc không có sự giải thoát, không có lời hứa hẹn. Đăng chỉ còn lại trong cô đơn của chính mình, trong một thế giới mà hắn đã xây dựng để bảo vệ Hùng, nhưng lại không thể mang lại cho em sự bình yên. Hùng lại tiếp tục con đường của mình, một con đường đầy ánh sáng và thành công, nhưng trong trái tim, vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Thời gian trôi qua, những cuộc gặp gỡ giữa Hùng và Đăng vẫn chẳng thể xóa đi được nỗi nhớ nhung trong lòng cả hai. Dù cả hai đều biết rằng họ đã không thể nào quay lại quá khứ, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về nhau. Mỗi lần gặp lại, những cảm xúc cũ dường như lại ùa về, nhưng rồi lại bị ngăn chặn bởi sự e ngại, bởi những rào cản mà họ đã tự tạo ra.
Hùng tiếp tục với công việc, tiếp tục là người lãnh đạo tài ba trong thế giới thương trường. Nhưng dù sự nghiệp ngày càng thăng hoa, em vẫn không thể ngừng cảm thấy cô đơn.
Tình yêu với Đăng như một vết sẹo trong tim, dù cố gắng lấp đầy bằng công việc, nhưng cuối cùng chỉ càng làm em thêm trống vắng.
Đêm hôm ấy, Hùng lại ngồi trong phòng khách sạn, nhìn ra ánh đèn của thành phố. Em thấy mình không khác gì một người xa lạ với chính mình. Mười năm đã trôi qua, em đã trở thành một người thành công, một người mạnh mẽ, nhưng trong sâu thẳm, em vẫn là một cậu học sinh năm ấy, đứng chờ Đăng quay lại.
Trong khi đó, Đăng lại đứng nhìn qua cửa sổ từ một nơi nào đó trong thành phố này. Hắn không thể đến gần Hùng, không thể đối diện trực tiếp với tình cảm đã qua lâu. Hắn biết rằng, nếu tiếp tục như vậy, cả hai sẽ chỉ mãi ở trong vòng lẩn quẩn, không thể thoát ra được. Dù hắn đã có mọi thứ trong tay, một đế chế hùng mạnh và quyền lực không ai sánh kịp, nhưng trong trái tim hắn vẫn chỉ có một người duy nhất. Mỗi đêm, hắn lại tìm cách lặng lẽ quan sát em từ xa, như một bóng ma không thể chạm vào thực tại. Nhưng hắn cũng không thể để Hùng đi, không thể để em sống cuộc đời không có hắn bên cạnh. Mỗi lần nhìn Hùng từ xa, trái tim hắn lại nhói lên, nhưng hắn chỉ có thể giữ im lặng, không dám bước tới. Đăng không muốn làm Hùng đau thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, khi Hùng đang chuẩn bị rời đi, hắn lại xuất hiện một lần nữa. Lần này không phải là cuộc gặp vô tình, mà là một cuộc gặp có chủ đích. Hắn biết rõ rằng đã đến lúc đối diện với những gì mình đã tránh suốt mười năm qua.

- "Em sẽ rời đi sao?" Đăng hỏi, không phải là một câu hỏi trống rỗng, mà là một lời thừa nhận rằng hắn không thể để Hùng rời khỏi hắn mãi mãi.
- "Anh sẽ để em đi như thế này sao?" Hùng trả lời, giọng có chút nghẹn lại.
Đăng im lặng nhìn Hùng, đôi mắt hắn đầy cảm xúc nhưng lại không dám bày tỏ. Mọi thứ cứ như một cuộc chiến trong lòng hắn, một cuộc chiến giữa yêu thương và sự kiềm chế, giữa mong muốn giữ lại và sợ hãi gây tổn thương.
Hùng không thể chịu đựng thêm nữa. Em quay lại nhìn Đăng, trong mắt là một sự kiên quyết mà chính em cũng không hiểu. Em đã đợi quá lâu, nhưng liệu tình yêu này có xứng đáng với cái giá mà họ phải trả?

- "Hải Đăng à.. chúng ta không thể cứ tiếp tục mã thế này. Em đã chờ anh quá lâu rồi. Nếu anh không đến, cũng đến lúc em sẽ phải đi thôi."

Đăng đứng lặng, nhưng trong ánh mắt của hắn, Hùng có thể thấy được sự thật mà hắn luôn che giấu.

- "Tôi không xứng với em." Hắn thì thầm.

- "Anh không phải là người quyết định chuyện đó." Hùng trả lời, rồi quay lưng bước đi. Nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cậu rời đi, Đăng đã nắm lấy tay em

- "Gấu.." hắn nói, giọng yếu ớt.
- "Đừng đi, đừng bỏ anh lại"

Lúc ấy, Hùng quay lại, nhìn vào mắt Đăng. Và trong giây phút đó, cả hai nhận ra rằng dù đã bỏ lỡ nhau trong suốt mười năm, tình yêu giữa họ chưa bao giờ tắt. Nhưng điều quan trọng nhất, cả hai đều biết rằng dù có cố gắng đến đâu, sự thật sẽ luôn là sự thật: họ vẫn không thể tránh khỏi những vết thương đã hình thành trong suốt thời gian qua.
Hùng rút tay về, đôi mắt hơi ươn ướt nhưng vẫn kiên định. Em quay lưng bước đi mà không nhìn lại, mặc dù bên trong lòng, một phần của em lại muốn quay lại, muốn chạy đến ôm lấy Đăng, như đã từng ôm lấy hắn trong những ngày tháng ngọt ngào lúc trước. Nhưng em biết rằng nếu làm thế, mọi thứ sẽ lại rối ren, lại chẳng có lối thoát. Tình yêu có thể là cứu rỗi, nhưng cũng có thể là sự hủy diệt.
Hải Đăng đứng đó, nhìn theo bóng em rời đi, cảm giác như cả thế giới vỡ vụn trước mắt hắn. Hắn đã quá lâu không dám đối mặt với sự thật rằng em không thể mãi đợi hắn.
Mười năm qua, hắn vẫn đứng im, lặng lẽ theo dõi Hùng từ xa, nhưng không bao giờ có đủ can đảm để đến gần, để bảo vệ em, để yêu em như cách hắn đã từng. Hắn chỉ có thể nhìn thấy em từ xa, là một bóng hình xa lạ trong cuộc đời mình.
Và lần này, khi Hùng sắp sửa rời đi, Đăng lại không thể giữ được em lại. Mọi thứ đã quá muộn, quá trễ để có thể quay lại.

Những ngày sau đó, cuộc sống của họ lại tiếp tục, nhưng là một cuộc sống khác biệt.
Hùng quay lại công việc, tiếp tục cuộc sống của một người thành công trong thế giới đầy khắc nghiệt của mình. CGI vẫn vững mạnh, cậu vẫn làm việc không ngừng nghỉ để xây dựng đế chế của riêng mình, nhưng trong những đêm vắng lặng, khi không còn ánh đèn, khi sự yên bình bao phủ, cậu không thể ngừng nhớ về Đăng. Cậu đã chờ đợi quá lâu để có thể nói với Đăng rằng mình không thể sống thiếu hắn, nhưng giờ đây, tất cả đã quá muộn.
Trong khi đó, Đăng cũng không thể nào ngừng nhớ về Hùng. Mặc dù hắn là người đã lẩn trốn, nhưng cõi lòng của hắn vẫn không thể dứt khỏi hình ảnh của cậu học sinh năm ấy, cậu thiếu niên ngây thơ và xinh đẹp, người mà hắn đã yêu say đắm nhưng lại phải rời xa. Hắn đã tạo dựng một đế chế vững mạnh, nhưng trong trái tim mình, hắn không thể xây dựng được một thế giới cho riêng hai người.

Một ngày nọ, Hùng nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Lần này, không phải là một lời hẹn hò, mà là một cuộc trò chuyện mà em không thể nào từ chối.

- "Hùng, anh có thể gặp em một lần nữa được không?" Giọng Đăng vang lên trong điện thoại, lần này không lạnh lùng, mà là đầy đau khổ và khẩn thiết.
Hùng nhìn vào màn hình điện thoại, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, em còn tưởng là mình nghe nhầm. Em biết rằng nếu lần này gặp Đăng, sẽ không còn đường quay lại. Nhưng rồi

- "Anh đang ở đâu?" Hùng hỏi, giọng không giấu được sự bối rối.
- "Ở một nơi mà chúng ta có thể gặp nhau, một nơi không có ai khác ngoài chúng ta." Đăng trả lời, giọng hắn khàn đi.
- "Em có thể đến đó không?"
Hùng không trả lời ngay. Em biết, nếu bước một bước nữa, cả hai sẽ phải đối mặt với tất cả những cảm xúc mà họ đã cố gắng che giấu. Nhưng cuối cùng, em vẫn đồng ý. Em đã quá mệt mỏi với việc lẩn tránh những cảm xúc này.
Khi Hùng đến, mọi thứ có vẻ vẫn giống như cũ. Đăng đứng đó, ở một góc của một quán cà phê nhỏ, nơi không ai biết đến họ, chỉ có không gian tĩnh lặng bao quanh. Đăng nhìn Hùng bước vào, và trong ánh mắt ấy, Hùng có thể thấy được tất cả những nỗi khổ mà hắn đã trải qua. Hắn không thể nói ra những gì đã khiến hắn phải rời đi mười năm trước, nhưng tất cả đều đã rõ ràng trong ánh mắt, trong sự im lặng của hắn.

- "Anh không có quyền yêu cầu em ở lại," Hùng nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
- "Nhưng em không thể quay lại quá khứ, không thể sống trong những gì đã qua. Em không thể mãi chờ một người không thể đến bên em."
Đăng đứng im, đôi tay hắn run lên, nhưng không dám lên tiếng. Hắn không thể nói gì thêm, vì hắn biết rằng lời nói của mình không thể thay đổi được sự thật đã được khắc sâu trong thời gian.
Đăng đứng im, đôi tay hắn run lên, nhưng không dám lên tiếng. Hắn không thể nói gì thêm, vì hắn biết rằng lời nói của mình không thể thay đổi được sự thật đã được khắc sâu trong thời gian.

- "Em đã đợi quá lâu rồi," Hùng tiếp tục, đôi mắt cậu rưng rưng, nhưng em lại không khóc.
Đăng không dám giữ Hùng lại nữa. Hắn chỉ có thể đứng nhìn, nhìn bóng lưng của Hùng dần khuất xa, như một phần ký ức đã qua, như một phần của cuộc đời mà hắn không thể nắm giữ.
Ít lâu sau, Hùng nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Lần này không phải là một cuộc gọi tránh né, mà là một lời mời gặp mặt. Lạ thay, lần này Hùng không cảm thấy bối rối, không cảm thấy sợ hãi. Mọi thứ đã đủ lâu để em có thể đối diện với tất cả. Em biết rằng nếu không gặp Đăng, có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác.

- "Anh muốn gặp em sao?" Hùng hỏi, giọng bình thản.

- "Chỉ là một lần thôi." Đăng trả lời, giọng không còn lạnh lùng mà tràn đầy sự kiên định.
- "Anh muốn nói với em một điều."

Hùng im lặng một lát, rồi quyết định đồng ý. Lần này, em sẽ không lùi bước. Dù kết quả có thế nào, em cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Họ gặp nhau tại một công viên vắng vẻ, nơi không có ánh đèn chói mắt, không có những cuộc trò chuyện huyên náo, chỉ có không gian tĩnh lặng.
Khi Hùng đến nơi, Đăng đã đứng đợi, giống như trước đây, nhưng lần này hắn không nhìn em bằng ánh mắt u ám, mà là một ánh mắt kiên quyết, như thể đã tìm ra con đường cho mình. Hắn đứng đấy, không nói gì, chỉ nhìn Hùng, như thể đang đợi em lên tiếng.

- "Anh muốn nói gì?" Hùng hỏi, dù em biết rằng chính mình cũng đang chờ đợi câu trả lời.
- "Tôi đã không đến trong suốt mười năm qua, nhưng tôi không thể tiếp tục lẩn trốn nữa. Em là người duy nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã sai khi để em chờ đợi lâu như vậy, nhưng giờ tôi sẽ không để em đi nữa." Hải Đăng chậm rãi bước về phía em, ánh mắt hắn đầy chân thành.

Hùng nhìn vào mắt Đăng, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Em không thể nói gì ngay lập tức. Mọi thứ quá lâu, quá khó để có thể giải quyết chỉ bằng vài câu nói. Nhưng trái tim em vẫn không thể phủ nhận sự thật này: Hùng đã đợi, Đăng đã đợi, và cuối cùng họ đã tìm lại được nhau.
Cuộc gặp gỡ lần này, tất cả đều có một sự nghiêm trọng khác biệt. Đăng đứng trước Hùng, đôi mắt của hắn không còn những vết sẹo quá khứ hay sự chần chừ của những lần gặp gỡ trước. Trong ánh mắt ấy, chỉ có sự kiên quyết và một tình yêu đã chịu đựng suốt mười năm ròng. Đăng bước lại gần Hùng, không có sự vội vã, mà là từng bước chậm rãi, như thể hắn đang đi vào chính cái thế giới mà hắn đã tự tạo ra cho mình — một thế giới chứa đựng quá khứ đau đớn nhưng cũng đầy hy vọng cho tương lai.
Hùng nhìn vào hắn, đôi mắt vẫn còn chút ngờ vực, không phải vì không tin tưởng, mà vì quá nhiều năm đã trôi qua. Em không thể đơn giản hóa tất cả chỉ trong một khoảnh khắc, và dù lòng có lay động, em vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình mà khó lòng vượt qua. Nhưng rồi, Đăng mở miệng, lời nói của hắn giống như một lời khẳng định cho tất cả những đau đớn đã từng giữ kín trong lòng.

- "Em có thể trách tôi vì đã bỏ em lại một mình mười năm qua, nhưng tôi không thể sống một cuộc đời mà không có em bên cạnh. Tôi không thể làm gì ngoài việc chờ đợi và chứng minh rằng tôi sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ."

Hùng nhìn Đăng, cảm giác xúc động len lỏi trong từng ngóc ngách của trái tim. Nhưng em vẫn không lên tiếng, vẫn nhìn Đăng với ánh mắt đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Em đã đợi, nhưng liệu Đăng có thể chứng minh được rằng sự chờ đợi của cậu là xứng đáng? Liệu có thể xây lại được niềm tin đã bị phá vỡ?

Đăng thấy sự do dự trong ánh mắt Hùng, và không thể để yên. Hắn bước tới gần, đôi tay nắm chặt, nhưng giọng nói lại ấm áp, mềm mượt như muốn xoa dịu những vết thương trong lòng cả hai.

- "Tôi không thể thay đổi được quá khứ, nhưng tôi có thể thay đổi tương lai của chúng ta. Tôi muốn em trở lại với thế giới của tôi, nơi có em, nơi chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau nữa. Hùng, hãy để tôi bù đắp cho những gì em đã mất, cho những gì chúng ta đã đánh mất."

Câu nói của Đăng như một phép thử cuối cùng, một lời thuyết phục không hề yếu ớt, mà đầy đủ quyết tâm và sự chân thành. Đăng bước thêm một bước nữa về phía Hùng, gần đến mức chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủi. Hắn không còn giấu diếm, không còn né tránh. Hắn muốn Hùng thấy rằng, hắn sẵn sàng cùng em đối mặt với tất cả những gì đang chờ đợi phía trước.
Hùng cảm nhận được sự kiên định trong từng câu chữ của Đăng, nhưng vẫn còn một chút gì đó ngập ngừng trong lòng. Em không thể cứ mãi sống trong những đau khổ của quá khứ. Cậu muốn một kết thúc khác, một cái kết mà cậu xứng đáng có được. Và rồi, cậu đưa tay lên, đặt lên mặt Đăng – gương mặt xuất hiện trong giấc mơ của em bao đêm.

- "Anh có thể làm được không?" Hùng hỏi, giọng trầm, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Đăng, như muốn tìm ra sự thật.
- "Anh sẽ làm được. Và em sẽ là người cùng anh vượt qua tất cả. Chúng ta đã đợi quá lâu, giờ là lúc không thể bỏ lỡ cơ hội này nữa." Đăng nhìn em, ánh mắt đầy kiên định.

Hùng im lặng nhìn Đăng một lúc lâu. Mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm, mọi đớn đau và hạnh phúc dồn lại trong khoảnh khắc ấy. Và rồi, cuối cùng, nụ cười nhẹ nhàng của Hùng từ từ nở ra trên môi, đôi mắt không còn do dự nữa, mà đầy những ngọn lửa hy vọng.

Hùng bước về phía Đăng, vòng tay ôm lấy hắn, như một sự chấp nhận, một lời hứa hẹn cho tương lai. Em cười nhẹ, nở một nụ cười thật sự, một nụ cười của sự giải thoát, của tình yêu vĩnh cửu.
Cả hai đứng yên trong một khoảnh khắc dài, không cần thêm lời nào.

- " 10 năm qua….anh sống tốt chứ.. "

Hải Đăng cảm nhận được sự dao động trong lòng Hùng, nhưng cũng biết rằng em đang muốn nghe tất cả. Em muốn hiểu về những gì đã xảy ra trong suốt mười năm qua, những gì Đăng đã phải đối mặt, những lý do đằng sau sự biến mất của hắn.
Đăng hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào mắt Hùng, không còn sự ngại ngùng hay bối rối như trước. Hắn biết rằng nếu muốn bước tiếp cùng nhau, không thể có bất kỳ sự giấu giếm nào nữa. Đã đến lúc để nói ra tất cả, để xóa bỏ ranh giới, để xây dựng lại niềm tin từ chính sự thật.

- "Em hỏi anh đã làm gì trong suốt mười năm qua sao.." Đăng bắt đầu, giọng hắn trầm, có chút nặng nề.
- "Câu trả lời là anh đã làm những việc mà anh không thể nói với em ngay từ đầu. Đã phải xây dựng một đế chế, một thế giới mà nơi đó có thể bảo vệ em. Nhưng để làm được điều đó, anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, trong đó có cả em..Gấu ạ"

Hùng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, đôi mắt vẫn nhìn Đăng, như chờ đợi một sự giải thích rõ ràng hơn nữa.

- "10 năm trước, khi em còn là học sinh, anh biết rằng thế lực của mình vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ em. Nếu để em dính dáng vào cuộc sống của anh, em sẽ là mục tiêu của những kẻ thù, những cuộc trả thù không có hồi kết," Đăng tiếp tục, giọng hắn như bị nghẹn lại khi nhắc đến quá khứ.
- "Anh yêu em nên anh không thể chấp nhận em bị tổn thương vì anh. Đó là lý do vì sao anh phải rời đi, không phải vì anh không muốn ở bên em, mà vì anh không muốn em phải chịu đựng những gì anh sẽ phải đối mặt. Tìm cách để xây dựng quyền lực, để có thể đưa em vào một thế giới an toàn hơn."

Hùng im lặng, những lời giải thích của Đăng như vết thương được rạch ra, nhưng cũng là cách để hắn tìm thấy sự thấu hiểu từ em. Em đã hoàn toàn không còn trách móc hay phẫn nộ, chỉ có sự tiếc nuối và một chút mệt mỏi. Mười năm qua, em cũng đã phải đối mặt với rất nhiều điều. Nhưng lần này, em muốn biết sự thật.

- "Vậy công việc thực sự của anh là gì?" Hùng hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết tâm.
- "Anh không phải là một người bình thường, đúng chứ ? Anh không thể chỉ đơn giản là làm một công việc như bao người khác."

Đăng nhìn vào Hùng, đôi mắt hắn thoáng buồn. Đây là câu hỏi mà hắn đã biết sẽ đến. Đăng không thể giấu được nữa. Hắn không muốn tiếp tục sống trong bóng tối của quá khứ, nhưng sự thật về hắn là điều mà Hùng cần phải hiểu.

- "Phải, anh không phải là người bình thường " Đăng nói, không chút né tránh.
- "Là người đứng đầu một tổ chức ngầm, một đế chế anh đã xây dựng từ những năm đầu tiên sau khi rời Việt Nam. Tên tổ chức là DG. Ý nghĩa tên DG, anh nghĩ em đoán được. "
- "Công việc của anh không chỉ là điều hành một công ty hay một tập đoàn, mà là điều hành một tổ chức nằm trong thế giới ngầm, nơi đầy rẫy những thử thách và nguy hiểm. Anh đã không thể chia sẻ điều này với em trước đây, vì anh không muốn em phải vướng vào những rắc rối đó."
Hùng nhìn Đăng, đôi mắt không hề rời khỏi hắn. Em không quá bất ngờ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những lời Đăng nói đã khiến em cảm thấy đau lòng ở một Hải Đăng mà em chưa bao giờ biết đến.
Em luôn nghĩ Đăng chỉ là một người bình thường, một người có lý tưởng và hoài bão. Nhưng giờ đây, em mới nhận ra rằng Đăng đã phải đối mặt với những thử thách và quyết định mà em không thể nào tưởng tượng được.

- "Anh đã sống như thế sao?" Hùng hỏi, giọng cậu có chút nghẹn lại, không phải vì đau đớn, mà vì sự hiểu biết mới mẻ này.
- "Anh đã làm tất cả những việc đó, để bảo vệ em, để tạo ra một thế giới mà em không phải chịu đựng?"
- "Anh đã làm mọi thứ có thể. Anh không muốn em phải sống trong sự nguy hiểm, anh càng không muốn em phải rời xa anh như đã từng. 10 năm là đủ rồi, giờ đây anh không thể sống mà không có em bên cạnh. Và hôm nay, anh sẽ không để em đi nữa." Đăng gật đầu, đôi mắt hắn có sự kiên quyết.

Hùng đứng im, nhìn Đăng với ánh mắt đầy cảm xúc. Em có thể cảm nhận được tất cả những đau đớn mà hắn đã phải trải qua. Và hơn cả thế, em biết rằng Đăng đã làm mọi thứ vì tình yêu của hắn. Có thể hắn đã sai khi để em chờ đợi quá lâu, nhưng bây giờ, hắn đã sẵn sàng đối diện với tất cả.

- "Vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đâu?" Hùng hỏi, giọng em trầm lắng, nhưng không còn sự lo sợ nữa.

Đăng nở một nụ cười nhẹ, không còn vẻ u sầu hay dằn vặt. Hắn bước lại gần Hùng, nắm chặt tay cậu.

- "Chúng ta bắt đầu từ đây, cùng nhau bước tiếp." Đăng nói, giọng chắc chắn.
- "Anh đã và đang làm tất cả để có thể có em. Và sẽ không bao giờ để em đi nữa."

Hùng nhìn vào mắt Hải Đăng, trong lòng cảm nhận được sự chắc chắn mà hắn mang lại. Em mỉm cười, không còn nghi ngờ gì nữa. Cả hai đều biết rằng dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.
Từ nay, không còn giấu diếm, không còn những điều không thể nói ra. Chỉ còn tình yêu, và những gì họ sẽ cùng nhau xây dựng.
Em vươn tay ra, ôm lấy hắn, như một lời chấp nhận, một lời hứa cho tương lai.

- "Em sẵn sàng," Hùng thì thầm.
- "Cùng anh đối mặt suốt quãng đời còn lại."

Hải Đăng cười, ôm lấy cục bông nhỏ này chặt hơn, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này mãi mãi. Cả hai không cần phải nói thêm điều gì. Chỉ cần một cái ôm, một lời hứa, và mọi thứ đều đã rõ ràng.

Và thế là, họ bắt đầu lại, không còn những vết sẹo, không còn sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại. Cả hai sẽ cùng nhau bước tiếp, xây dựng lại từ những đổ vỡ, để tình yêu của họ không còn phải lẩn trốn, không còn phải đợi chờ nữa.
Đăng hít một hơi sâu, đôi mắt tối đi như có gì đó chất chứa bên trong. Hắn nhìn thẳng vào Hùng, như để em thấy được sự thật trong đôi mắt ấy, sự thật mà hắn đã giấu kín suốt bao nhiêu năm.

- "10 năm qua," Đăng bắt đầu, giọng trầm, như thể mỗi từ nói ra đều nặng trĩu một phần trong tâm hồn hắn.
- "Anh không sống. Anh chỉ tồn tại."

Hùng đứng im, hơi thở ngưng lại. Em chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ nói ra điều đó. Tồn tại? Hắn đã tạo dựng cả một đế chế, đã điều hành một tổ chức mạnh mẽ. Nhưng giờ, chính hắn lại nói rằng suốt mười năm qua, hắn chỉ tồn tại?

Hắn cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt em lúc này. Hắn không muốn em thấy được sự yếu đuối trong mình. Hắn đã quá lâu sống trong bóng tối, để không ai nhìn thấy những vết thương trong lòng.

- " Anh đã sống một cuộc sống không có mục đích," Đăng tiếp tục, giọng hắn vỡ ra từng chữ.
- " Anh đã xây dựng thế giới này, nhưng nó không có em. Tất cả những gì anh làm đều là để tạo ra một thế giới nơi anh có thể bảo vệ em, nhưng lại không thể đưa em vào trong đó. Anh tồn tại chỉ để đợi đến ngày được gặp lại em."

Hải Đăng mỉm cười, cảm nhận được hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Hắn ôm lấy Hùng, không còn sự lạnh lùng, không còn sự lạc lõng nữa.

Đăng nhìn vào em, đôi mắt hắn ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.

- "Lý tưởng sống của anh là em, Gấu nhỏ. Lý do để anh tiếp tục tồn tại là vì anh tin một ngày nào đó, anh sẽ lại có em bên cạnh. Dù thế giới này có tối tăm đến đâu, anh vẫn phải sống, chỉ vì lý tưởng đó."

Hùng cảm nhận được nỗi đau đớn từ lời nói của Đăng, từ chính sự im lặng trong những năm tháng đã qua. Em không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà Đăng đã phải trải qua, sống mà không có mục đích, không có tình yêu.
Mười năm là quá dài để một con người có thể chỉ tồn tại mà không sống.

- "Vậy thì," Hùng bắt đầu, giọng cậu như muốn chạm vào những điều còn sót lại trong hắn
- "Bây giờ anh đã có em rồi, phải không? Em sẽ là lý do để anh sống thật sự, đúng chứ ?"

Đăng ngước mắt nhìn Hùng, trong đôi mắt ấy giờ đây không còn sự lo lắng hay sợ hãi.

- "Đúng vậy, giờ đây, khi gặp lại em, anh không còn tồn tại nữa. Anh sẽ sống, sống thật sự, sống cho em, sống vì em. Em là lý do duy nhất anh có thể sống tiếp."

Hùng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự ấm áp. Cậu bước lại gần Đăng, đôi tay đặt lên vai hắn như muốn truyền một phần năng lượng vào hắn.

- "Vậy thì từ bây giờ, anh sẽ không phải một mình nữa. Em sẽ ở đây, cùng anh, để chúng ta có thể sống thật sự. Sống vì nhau."

Đăng nắm chặt tay Hùng, đôi mắt hắn sáng lên, không còn sự bóng tối của mười năm qua, mà là một tia sáng mới, một hy vọng.

- "Cảm ơn em, bé nhỏ. Cảm ơn em đã cho anh một lý do để sống."

Hùng bước vào vòng tay Đăng, ôm chặt lấy hắn như để xoa dịu những vết thương đã tồn tại quá lâu. Cánh môi hồng của em đã chủ động phủ lên đôi môi khô ráp thoang thoảng mùi rượu của hắn. Cả hai đứng im trong lòng nhau, không cần thêm lời nói.  Họ đã hiểu nhau hơn bao giờ hết. Những ngày tháng đau đớn đã qua, giờ là lúc để họ bắt đầu lại, sống một cuộc sống trọn vẹn, không còn sự lặng lẽ hay chờ đợi nữa.
Và lúc ấy, không có gì ngoài niềm hạnh phúc giản dị nhưng chân thành. Mọi thứ không hoàn hảo, nhưng cuối cùng, họ đã tìm được nhau, dù trải qua bao nhiêu thử thách, bao nhiêu nỗi đau. Tình yêu đã chiến thắng, và hai người cùng nhau bước vào một tương lai mới, nơi không còn khoảng cách, không còn sự sợ hãi.
Họ sẽ cùng nhau xây dựng lại từ những mảnh vụn của quá khứ, tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn, một cuộc sống không còn rời xa, không còn lỡ làng. Từ giờ, họ sẽ không để nhau đi nữa, mà sẽ cùng nhau đi hết chặng đường còn lại.

"Chào mừng em trở lại với thế giới của tôi, bạn nhỏ ạ."

————————————————
Kem: 02:00 một con số tròn chỉnh để Kem end mẻ kẹo hôm nay
Gần 11500 chữ, thật sự mẻ nay Kem làm khá liều, tại Kem muốn miêu tả tường tận về các mốc trong truyện
Mấy bồ đọc mẻ kẹo hôm nay, có thể thấy là dù mang danh là ông trùm nhưng Hải Đăng lại khá hèn nhát khi đứng trước quyết định là sẽ đi tiếp hay dừng lại với Gấu. Đây là Kem cố tình ấy, Kem muốn dùng chi tiết này để miêu tả bạn nhỏ quan trọng với hắn như thế nào
Viết và đăng khá vội nên chưa kịp chỉnh sửa gì nhiều, để Kem ngủ một giấc, mai sẽ sửa chỉnh chu nhen 💙✨

À còn tên công ty của 2 bạn:
- DG vừa là Doogem vừa là Digi
- CG là Cá Gấu và là Corporate Global
- CGI tớ có giải thích ở trên rồi á
- HDD không chỉ là Hai Dang Do mà còn là Hùng Đăng Đó =))) tớ đùa hoiiii

Mẻ này đáng nhẽ không phải ra hôm nay mà là sau này cơ, nhưng ngồi lựa chap để up cho dịp đặc biệt nên thấy nẻ này ọ nên chọn thoai =)))

Cảm ơn mọi người đã đọc mẻ kẹo hôm nayyyy 🥺💙✨ Đừng có đọc lưng chừng gòi nói tui ngược là tui dãy liền áaaaaa. Kẹo của Kem là hong có ngượccccc

kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me