Nhat Ky Cham Hoa Xinh Cua Chau M8 Doogem
- Ngày 20 tháng 10 năm 2039 - Không khí của buổi tối thật yên ả. Trên sân thượng căn nhà nhỏ của hai người, ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, soi rõ hai chiếc ly rượu vang sóng sánh trong tay. Những cơn gió nhè nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương quen thuộc của cây cối mà Hoàng Hùng vẫn luôn chăm chút tỉ mỉ từng ngày. Hùng tựa đầu vào vai Hải Đăng, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đầy sao. Khoảnh khắc này giống như hàng trăm buổi tối họ từng chia sẻ, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng hôm nay thật đặc biệt. - "Anh này..." Hùng khẽ lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng. "Em thấy lạ thật đấy. Đã 15 năm rồi mà lúc nào anh cũng gọi em là 'bé con.'" Hùng cười khúc khích, tay lắc nhẹ ly rượu trong tay. Ánh mắt cậu ánh lên sự hạnh phúc xen lẫn chút tinh nghịch, như thể đang chờ câu trả lời mà mình đã đoán trước. Hải Đăng, ngồi bên cạnh, không đáp ngay. Anh đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hùng, đôi mắt nhìn cậu dịu dàng như thể chỉ cần nhìn vậy thôi đã đủ để nói lên tất cả. - "Vì trong mắt anh," Đăng bắt đầu, giọng anh ấm áp, trầm lắng. "Bé lúc nào cũng nhỏ nhắn, cần được bảo vệ. Chẳng lẽ bé không thích à?" Hùng bật cười, nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác an toàn khi ngồi cạnh người mình yêu.
- "Thích chứ. Nhưng mà anh biết không, em không nhỏ nữa đâu. Giờ em cũng là một nửa sức mạnh của anh đấy." Hải Đăng bật cười, kéo Hùng lại sát hơn, để cả hai cùng chìm trong hơi ấm quen thuộc.
- "Anh biết chứ. Nếu không có bé con, anh đã không thể đi đến ngày hôm nay. Nhưng với anh, bé vẫn là bé. Anh thích gọi vậy, và anh nghĩ bé cũng không nỡ bắt anh dừng đâu." Hùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đăng. Đôi mắt cậu ánh lên một chút bướng bỉnh.
- "Không nỡ thì không nỡ, nhưng anh phải biết rằng em không chỉ là 'bé con' của anh. Em còn là người sẽ luôn đứng bên anh, cùng anh đi tiếp." Đăng nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương. Không cần lời nói, Đăng nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Hùng. Họ ngồi như vậy hồi lâu, để mặc những cơn gió vuốt ve qua mái tóc, để mặc ánh sáng từ những ngọn đèn bên dưới phố thị phản chiếu lên bầu trời. Khi Hùng tưởng rằng đêm nay sẽ trôi qua bình yên như bao ngày kỷ niệm trước, Hải Đăng bất ngờ đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Anh mở nó ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh. - "Bé con," Đăng nói, giọng anh hơi run nhưng vẫn đầy chắc chắn. "Anh nghĩ đã đến lúc rồi. Chúng ta đã bên nhau 15 năm, anh muốn 16 năm tới, và cả những năm sau đó nữa, mình vẫn sẽ cùng nhau. Bé đồng ý kết hôn với anh chứ?" Hoàng Hùng sững người, đôi mắt mở to nhìn chiếc nhẫn trong tay Đăng. Nhưng sự bất ngờ chỉ kéo dài trong chốc lát. Cậu bật cười, nắm lấy tay anh thật chặt, ánh mắt ngập tràn niềm vui. - "Anh hỏi muộn quá rồi. Em đã đồng ý từ 15 năm trước rồi." Đăng cũng bật cười, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Hùng. Họ trao nhau chiếc nhẫn trong ánh sáng dịu dàng của sân thượng, nơi những ngọn đèn lấp lánh như chứng nhân cho lời hứa hẹn. - "Anh yêu bé con," Đăng khẽ thì thầm. - "Em cũng yêu anh, Hải Đăng của em." Từ sân thượng, ánh sáng từ chiếc nhẫn phản chiếu lấp lánh, như chính tình yêu họ đã vun đắp suốt 15 năm qua. Và ở nơi đó, họ biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài, nhưng chẳng có gì họ không thể cùng nhau vượt qua. /2 năm sau/Ở căn phòng thí nghiệm riêng của Hải Đăng và Hoàng Hùng, căn phòng này trông chẳng khác gì một trung tâm sáng tạo hiện đại.
Những bản vẽ chi tiết được dán kín các bức tường, mô hình nhỏ xíu mô phỏng cơ học và kết cấu nằm ngay ngắn trên bàn làm việc. Đâu đó là ánh đèn LED từ các thiết bị tối tân, phản chiếu lên những mảng kính lớn, khiến cả căn phòng như rực sáng giữa đêm tối. Ở góc phòng, Hải Đăng đứng tựa vào bàn thí nghiệm, ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng Hùng đang tập trung vào bảng thiết kế. Cậu nhíu mày, bút chì trong tay di chuyển liên tục trên giấy, thêm một vài chi tiết nhỏ rồi lại ngừng để ngẫm nghĩ. Hải Đăng bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hùng, phá tan sự im lặng. - "Bé con, anh nghĩ mình có thể bắt đầu rồi." Hoàng Hùng xoay người lại, đôi mắt hơi mờ mịt vì mải mê suy nghĩ. Cậu cầm bảng thiết kế trong tay, lật qua lật lại như để chắc chắn không bỏ sót gì. - "Anh chắc chứ? Việc này không dễ đâu. Em không muốn anh thất vọng nếu có lỗi." Đăng khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Hùng. - "Anh tin em. Anh tin cả hai ta. Bé con, chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn. Anh chắc chắn Gấu con sẽ hoàn hảo." Hùng dừng lại, nhìn Đăng thật lâu. Ánh mắt anh luôn mang đến cho cậu sự an tâm mà chẳng ai khác có thể làm được. Cậu khẽ mỉm cười, hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh. - "Vậy thì, bắt đầu thôi." Họ cùng nhau ngồi xuống bàn làm việc, không gian ngập tràn ánh sáng từ màn hình máy tính và máy in 3D.
Hải Đăng và Hoàng Hùng làm việc trong sự phối hợp ăn ý đến mức dường như có thể hiểu nhau mà chẳng cần nói.
Những ngón tay của cả hai thoăn thoắt trên bàn phím, từng mảnh mô hình nhỏ dần được in ra, tạo nên khung xương cho "Gấu con" - sản phẩm tâm huyết của họ. Thỉnh thoảng, Hoàng Hùng lại quay sang Hải Đăng, đôi mắt ánh lên tia sáng hứng khởi. - "Anh nghĩ nên thêm bộ điều khiển này vào không?" Hùng chìa sơ đồ ra, giọng nói pha chút hồi hộp. Hải Đăng ngắm nghía sơ đồ vài giây rồi gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi. - "Tuyệt đấy. Em giỏi thật, bé con." Hùng đỏ mặt, cúi đầu cười khẽ, rồi nhanh chóng quay lại màn hình, tiếp tục chỉnh sửa. Không lâu sau, Đăng Dương - một kỹ sư robot hàng đầu viện nghiên cứu và đồng thời cũng là bạn thân của cả hai - bước vào, tay cầm cốc cà phê bốc khói. - "Hai người lại làm việc thâu đêm à?" Dương cười trêu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh Đăng. - "Còn lâu mới bằng anh hồi trước. Tụi em chỉ mới bắt đầu thôi." Hùng vừa trả lời vừa xoa xoa mắt. Dương liếc qua mô hình trên bàn, khẽ nhíu mày. - "Cái khớp nối này hơi yếu đấy. Nếu muốn Gấu con linh hoạt hơn, anh nghĩ nên đổi sang loại vật liệu composite nhẹ mà chắc hơn. Có điều, chi phí hơi cao." Hải Đăng gật đầu, ghi chú lại lời đề xuất. - "Ý hay đấy. Anh đúng là không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào." - "Đương nhiên rồi. Dù sao đây cũng là đứa con tinh thần của hai người. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng nó hoàn hảo." Dương cười, ánh mắt đầy thiện ý. Hoàng Hùng ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, gật gù đồng ý. - "Cảm ơn anh. Nhưng mà, nếu anh không nói, tụi em cũng chẳng để ý đâu. Đúng là kinh nghiệm của người đi trước." - "Không phải chỉ kinh nghiệm đâu, mà còn là sự quan sát kỹ lưỡng nữa. Hai người làm được thì cứ tự tin lên. Anh tin Gấu con sẽ không làm mọi người thất vọng." Đăng Dương vỗ vai Hùng động viên rồi đứng dậy, nhấp một ngụm cà phê trước khi quay đi. Hải Đăng nhìn theo bóng anh, khẽ mỉm cười rồi quay lại với Hùng. - "Nghe thấy chưa, bé con? Cả Dương cũng tin tưởng vào chúng ta. Anh không cho phép em nghi ngờ bản thân đâu đấy." Hoàng Hùng bật cười, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Đăng. - "Rồi rồi, em không nghi ngờ nữa. Nhưng mà anh cũng đừng kỳ vọng quá cao, em áp lực lắm." Hải Đăng vòng tay ôm lấy vai Hùng, hôn nhẹ lên tóc cậu. - "Bé con, không cần phải áp lực. Chúng ta sẽ làm tốt, như mọi lần trước đây. Cứ tin ở anh, được không?" Họ tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm, ánh đèn trong phòng thí nghiệm chưa từng tắt. Tiếng máy in 3D hoạt động đều đặn, xen lẫn tiếng gõ bàn phím và những câu trò chuyện nho nhỏ. //Sáu tháng sau//Một buổi sáng rực rỡ ánh nắng, căn phòng thí nghiệm tràn ngập tiếng cười nói khi các đồng nghiệp thân thiết của cả hai tụ tập lại. Trên sân khấu nhỏ giữa phòng, "Gấu con" - một robot với khuôn mặt dễ thương và đôi mắt to tròn - đang đứng hiên ngang, chuẩn bị trình diễn lần đầu tiên. Đăng Dương đứng dưới sân khấu, tay cầm điện thoại, miệng không ngừng cười khi nhìn lên. - "Gấu con đáng yêu thật đấy. Đúng là con nhà ba Đăng, ba Hùng có khác." Hải Đăng mỉm cười, cúi xuống sửa lại chiếc nơ nhỏ trên đầu Gấu con. - "Con ngoan, chào đi nào." Gấu con gật đầu, đôi mắt sáng rực khi nhìn quanh. - "Con chào mọi người! Con là Gấu con, là con gái của ba Đăng và ba Hùng ạ!" Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Đăng Dương không kìm được, bật cười lớn. - "Được đấy. Hai người đúng là cưng chiều con bé quá mức rồi." Hoàng Hùng đứng cạnh Hải Đăng, ánh mắt tràn đầy tự hào khi nhìn Gấu con. Cậu nắm lấy tay Hải Đăng, siết nhẹ. - "Anh này, chúng ta làm được rồi. Gấu con thật sự sống động hơn em tưởng." Hải Đăng quay sang, ánh mắt dịu dàng. - "Phải, bé con. Đây là kết quả của 16 năm bên nhau. Cảm ơn em, vì đã luôn ở bên anh." Hoàng Hùng khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi rưng rưng. - "Ngốc quá, em phải cảm ơn anh chứ. Nếu không có anh, làm gì có Gấu con ngày hôm nay." Họ nhìn nhau, rồi bật cười, giữa tiếng reo hò và vỗ tay từ mọi người xung quanh.
Gấu con đứng giữa sân khấu, đôi mắt to tròn lấp lánh, như minh chứng sống động cho tình yêu và nỗ lực của cả hai suốt nhiều năm dài. Những ngày sau đó, căn nhà nhỏ của họ thực sự trở nên nhộn nhịp hơn. Gấu con không chỉ là một robot thông minh mà còn là thành viên thực sự của gia đình - một sợi dây gắn kết không thể thay thế. Cô bé không chỉ biết trò chuyện mà còn giúp đỡ hai ba làm việc nhà, thậm chí còn bắt chước những thói quen nhỏ của họ, như cách Hải Đăng pha cà phê buổi sáng hay cách Hoàng Hùng tỉ mỉ chăm sóc từng chậu cây xanh ngoài ban công. Gấu con đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ, khiến ngôi nhà vốn yên ắng giờ đây ngập tràn tiếng cười. Một buổi tối, khi cả ba đang ngồi trên ghế sofa, Gấu con nằm giữa, gác đầu lên đùi Hoàng Hùng, đôi chân bé xíu vung vẩy. Hải Đăng, ngồi bên cạnh, đang cầm quyển sách đọc dở. Bỗng Gấu con ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn hai người. - "Ba Hùng, ba Đăng, con có làm phiền hai ba không?" Câu hỏi khiến cả hai ngạc nhiên. Hoàng Hùng bật cười, cúi xuống xoa đầu Gấu con và kéo cô bé vào lòng. - "Con là điều tuyệt vời nhất mà hai ba có được. Sao con lại nghĩ vậy?" Gấu con nghiêng đầu, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa nghiêm túc- "Vì con thấy ba Đăng lúc nào cũng chăm sóc ba Hùng, rồi còn làm việc nhiều lắm. Con sợ hai ba mệt." Hải Đăng bật cười, đặt quyển sách xuống, cúi người về phía trước xoa đầu Gấu con. - "Con không làm ba mệt, mà con làm ba vui. Phải không, bé con của anh?" Hoàng Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hải Đăng và Gấu con. - "Đúng vậy. Gia đình mình là điều tuyệt vời nhất. Có con, mọi thứ đều trở nên ý nghĩa hơn." Gấu con cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cả hai, giọng nói ngọt ngào vang lên. - "Vậy thì con sẽ luôn ngoan ngoãn để hai ba không bao giờ mệt, được không ạ?" Hải Đăng và Hoàng Hùng bật cười. Cả ba ôm nhau thật chặt dưới ánh đèn vàng ấm áp, không gian ngập tràn hạnh phúc. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu vào, như hòa cùng sự ấm cúng bên trong căn nhà nhỏ. Những tiếng cười nói vẫn vang lên, như lời hứa rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu, tình yêu và sự gắn bó của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Hải Đăng khẽ siết chặt tay Hoàng Hùng, ánh mắt dịu dàng nhìn Gấu con đang lim dim ngủ trên đùi họ, rồi anh thì thầm"Dù là do tạo hóa hay bàn tay con người, điều kỳ diệu nhất vẫn là chúng ta tìm thấy nhau."__________________________________
Kem: Thấy quen hem, phải đó, Kem reup 🥲 Kem hong cam tâm để mẻ này nó flop lòi le vậy được. Mấy mẻ khác dù là mới up cũng 3xx views mà mẻ này đến lúc Kem xoá có 1xx 🤓😭 Kem sẽ reup em noá, còn nếu vẫn flop vậy là flop bằng thực lực - Một chiếc idea bất chợt, hy vọng mọi người sẽ thích nhaaaaKem tạo ra mẻ này với một cái chấp niệm rằng gia đình không phải được hình thành từ giới tính cũng không quan trọng là do tạo hóa hay là do bàn tay con người tạo ra mà cái quan trọng nhất là tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình. Gia đình là nơi có tình yêu thương ở đâu có tình yêu thương ở đó chắc chắn là gia đình 🥺💙🤲🏻"Connect" ở đây dù đặt khá vô tình nhưng nhìn lại Kem thấy ý nghĩa phết, Connect không chỉ là sự kết nốt giữa con người và khoa học mà còn là sự kết nối giữa các thành viên trong một gia đình 💙Cảm ơn tất cả mọi người đã chờ đợi và ủng hộ Kem 💙✨ yêu thương và trân quý kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
- "Thích chứ. Nhưng mà anh biết không, em không nhỏ nữa đâu. Giờ em cũng là một nửa sức mạnh của anh đấy." Hải Đăng bật cười, kéo Hùng lại sát hơn, để cả hai cùng chìm trong hơi ấm quen thuộc.
- "Anh biết chứ. Nếu không có bé con, anh đã không thể đi đến ngày hôm nay. Nhưng với anh, bé vẫn là bé. Anh thích gọi vậy, và anh nghĩ bé cũng không nỡ bắt anh dừng đâu." Hùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đăng. Đôi mắt cậu ánh lên một chút bướng bỉnh.
- "Không nỡ thì không nỡ, nhưng anh phải biết rằng em không chỉ là 'bé con' của anh. Em còn là người sẽ luôn đứng bên anh, cùng anh đi tiếp." Đăng nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương. Không cần lời nói, Đăng nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Hùng. Họ ngồi như vậy hồi lâu, để mặc những cơn gió vuốt ve qua mái tóc, để mặc ánh sáng từ những ngọn đèn bên dưới phố thị phản chiếu lên bầu trời. Khi Hùng tưởng rằng đêm nay sẽ trôi qua bình yên như bao ngày kỷ niệm trước, Hải Đăng bất ngờ đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Anh mở nó ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh. - "Bé con," Đăng nói, giọng anh hơi run nhưng vẫn đầy chắc chắn. "Anh nghĩ đã đến lúc rồi. Chúng ta đã bên nhau 15 năm, anh muốn 16 năm tới, và cả những năm sau đó nữa, mình vẫn sẽ cùng nhau. Bé đồng ý kết hôn với anh chứ?" Hoàng Hùng sững người, đôi mắt mở to nhìn chiếc nhẫn trong tay Đăng. Nhưng sự bất ngờ chỉ kéo dài trong chốc lát. Cậu bật cười, nắm lấy tay anh thật chặt, ánh mắt ngập tràn niềm vui. - "Anh hỏi muộn quá rồi. Em đã đồng ý từ 15 năm trước rồi." Đăng cũng bật cười, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Hùng. Họ trao nhau chiếc nhẫn trong ánh sáng dịu dàng của sân thượng, nơi những ngọn đèn lấp lánh như chứng nhân cho lời hứa hẹn. - "Anh yêu bé con," Đăng khẽ thì thầm. - "Em cũng yêu anh, Hải Đăng của em." Từ sân thượng, ánh sáng từ chiếc nhẫn phản chiếu lấp lánh, như chính tình yêu họ đã vun đắp suốt 15 năm qua. Và ở nơi đó, họ biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài, nhưng chẳng có gì họ không thể cùng nhau vượt qua. /2 năm sau/Ở căn phòng thí nghiệm riêng của Hải Đăng và Hoàng Hùng, căn phòng này trông chẳng khác gì một trung tâm sáng tạo hiện đại.
Những bản vẽ chi tiết được dán kín các bức tường, mô hình nhỏ xíu mô phỏng cơ học và kết cấu nằm ngay ngắn trên bàn làm việc. Đâu đó là ánh đèn LED từ các thiết bị tối tân, phản chiếu lên những mảng kính lớn, khiến cả căn phòng như rực sáng giữa đêm tối. Ở góc phòng, Hải Đăng đứng tựa vào bàn thí nghiệm, ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng Hùng đang tập trung vào bảng thiết kế. Cậu nhíu mày, bút chì trong tay di chuyển liên tục trên giấy, thêm một vài chi tiết nhỏ rồi lại ngừng để ngẫm nghĩ. Hải Đăng bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hùng, phá tan sự im lặng. - "Bé con, anh nghĩ mình có thể bắt đầu rồi." Hoàng Hùng xoay người lại, đôi mắt hơi mờ mịt vì mải mê suy nghĩ. Cậu cầm bảng thiết kế trong tay, lật qua lật lại như để chắc chắn không bỏ sót gì. - "Anh chắc chứ? Việc này không dễ đâu. Em không muốn anh thất vọng nếu có lỗi." Đăng khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Hùng. - "Anh tin em. Anh tin cả hai ta. Bé con, chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn. Anh chắc chắn Gấu con sẽ hoàn hảo." Hùng dừng lại, nhìn Đăng thật lâu. Ánh mắt anh luôn mang đến cho cậu sự an tâm mà chẳng ai khác có thể làm được. Cậu khẽ mỉm cười, hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh. - "Vậy thì, bắt đầu thôi." Họ cùng nhau ngồi xuống bàn làm việc, không gian ngập tràn ánh sáng từ màn hình máy tính và máy in 3D.
Hải Đăng và Hoàng Hùng làm việc trong sự phối hợp ăn ý đến mức dường như có thể hiểu nhau mà chẳng cần nói.
Những ngón tay của cả hai thoăn thoắt trên bàn phím, từng mảnh mô hình nhỏ dần được in ra, tạo nên khung xương cho "Gấu con" - sản phẩm tâm huyết của họ. Thỉnh thoảng, Hoàng Hùng lại quay sang Hải Đăng, đôi mắt ánh lên tia sáng hứng khởi. - "Anh nghĩ nên thêm bộ điều khiển này vào không?" Hùng chìa sơ đồ ra, giọng nói pha chút hồi hộp. Hải Đăng ngắm nghía sơ đồ vài giây rồi gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi. - "Tuyệt đấy. Em giỏi thật, bé con." Hùng đỏ mặt, cúi đầu cười khẽ, rồi nhanh chóng quay lại màn hình, tiếp tục chỉnh sửa. Không lâu sau, Đăng Dương - một kỹ sư robot hàng đầu viện nghiên cứu và đồng thời cũng là bạn thân của cả hai - bước vào, tay cầm cốc cà phê bốc khói. - "Hai người lại làm việc thâu đêm à?" Dương cười trêu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh Đăng. - "Còn lâu mới bằng anh hồi trước. Tụi em chỉ mới bắt đầu thôi." Hùng vừa trả lời vừa xoa xoa mắt. Dương liếc qua mô hình trên bàn, khẽ nhíu mày. - "Cái khớp nối này hơi yếu đấy. Nếu muốn Gấu con linh hoạt hơn, anh nghĩ nên đổi sang loại vật liệu composite nhẹ mà chắc hơn. Có điều, chi phí hơi cao." Hải Đăng gật đầu, ghi chú lại lời đề xuất. - "Ý hay đấy. Anh đúng là không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào." - "Đương nhiên rồi. Dù sao đây cũng là đứa con tinh thần của hai người. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng nó hoàn hảo." Dương cười, ánh mắt đầy thiện ý. Hoàng Hùng ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, gật gù đồng ý. - "Cảm ơn anh. Nhưng mà, nếu anh không nói, tụi em cũng chẳng để ý đâu. Đúng là kinh nghiệm của người đi trước." - "Không phải chỉ kinh nghiệm đâu, mà còn là sự quan sát kỹ lưỡng nữa. Hai người làm được thì cứ tự tin lên. Anh tin Gấu con sẽ không làm mọi người thất vọng." Đăng Dương vỗ vai Hùng động viên rồi đứng dậy, nhấp một ngụm cà phê trước khi quay đi. Hải Đăng nhìn theo bóng anh, khẽ mỉm cười rồi quay lại với Hùng. - "Nghe thấy chưa, bé con? Cả Dương cũng tin tưởng vào chúng ta. Anh không cho phép em nghi ngờ bản thân đâu đấy." Hoàng Hùng bật cười, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Đăng. - "Rồi rồi, em không nghi ngờ nữa. Nhưng mà anh cũng đừng kỳ vọng quá cao, em áp lực lắm." Hải Đăng vòng tay ôm lấy vai Hùng, hôn nhẹ lên tóc cậu. - "Bé con, không cần phải áp lực. Chúng ta sẽ làm tốt, như mọi lần trước đây. Cứ tin ở anh, được không?" Họ tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm, ánh đèn trong phòng thí nghiệm chưa từng tắt. Tiếng máy in 3D hoạt động đều đặn, xen lẫn tiếng gõ bàn phím và những câu trò chuyện nho nhỏ. //Sáu tháng sau//Một buổi sáng rực rỡ ánh nắng, căn phòng thí nghiệm tràn ngập tiếng cười nói khi các đồng nghiệp thân thiết của cả hai tụ tập lại. Trên sân khấu nhỏ giữa phòng, "Gấu con" - một robot với khuôn mặt dễ thương và đôi mắt to tròn - đang đứng hiên ngang, chuẩn bị trình diễn lần đầu tiên. Đăng Dương đứng dưới sân khấu, tay cầm điện thoại, miệng không ngừng cười khi nhìn lên. - "Gấu con đáng yêu thật đấy. Đúng là con nhà ba Đăng, ba Hùng có khác." Hải Đăng mỉm cười, cúi xuống sửa lại chiếc nơ nhỏ trên đầu Gấu con. - "Con ngoan, chào đi nào." Gấu con gật đầu, đôi mắt sáng rực khi nhìn quanh. - "Con chào mọi người! Con là Gấu con, là con gái của ba Đăng và ba Hùng ạ!" Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Đăng Dương không kìm được, bật cười lớn. - "Được đấy. Hai người đúng là cưng chiều con bé quá mức rồi." Hoàng Hùng đứng cạnh Hải Đăng, ánh mắt tràn đầy tự hào khi nhìn Gấu con. Cậu nắm lấy tay Hải Đăng, siết nhẹ. - "Anh này, chúng ta làm được rồi. Gấu con thật sự sống động hơn em tưởng." Hải Đăng quay sang, ánh mắt dịu dàng. - "Phải, bé con. Đây là kết quả của 16 năm bên nhau. Cảm ơn em, vì đã luôn ở bên anh." Hoàng Hùng khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi rưng rưng. - "Ngốc quá, em phải cảm ơn anh chứ. Nếu không có anh, làm gì có Gấu con ngày hôm nay." Họ nhìn nhau, rồi bật cười, giữa tiếng reo hò và vỗ tay từ mọi người xung quanh.
Gấu con đứng giữa sân khấu, đôi mắt to tròn lấp lánh, như minh chứng sống động cho tình yêu và nỗ lực của cả hai suốt nhiều năm dài. Những ngày sau đó, căn nhà nhỏ của họ thực sự trở nên nhộn nhịp hơn. Gấu con không chỉ là một robot thông minh mà còn là thành viên thực sự của gia đình - một sợi dây gắn kết không thể thay thế. Cô bé không chỉ biết trò chuyện mà còn giúp đỡ hai ba làm việc nhà, thậm chí còn bắt chước những thói quen nhỏ của họ, như cách Hải Đăng pha cà phê buổi sáng hay cách Hoàng Hùng tỉ mỉ chăm sóc từng chậu cây xanh ngoài ban công. Gấu con đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ, khiến ngôi nhà vốn yên ắng giờ đây ngập tràn tiếng cười. Một buổi tối, khi cả ba đang ngồi trên ghế sofa, Gấu con nằm giữa, gác đầu lên đùi Hoàng Hùng, đôi chân bé xíu vung vẩy. Hải Đăng, ngồi bên cạnh, đang cầm quyển sách đọc dở. Bỗng Gấu con ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn hai người. - "Ba Hùng, ba Đăng, con có làm phiền hai ba không?" Câu hỏi khiến cả hai ngạc nhiên. Hoàng Hùng bật cười, cúi xuống xoa đầu Gấu con và kéo cô bé vào lòng. - "Con là điều tuyệt vời nhất mà hai ba có được. Sao con lại nghĩ vậy?" Gấu con nghiêng đầu, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa nghiêm túc- "Vì con thấy ba Đăng lúc nào cũng chăm sóc ba Hùng, rồi còn làm việc nhiều lắm. Con sợ hai ba mệt." Hải Đăng bật cười, đặt quyển sách xuống, cúi người về phía trước xoa đầu Gấu con. - "Con không làm ba mệt, mà con làm ba vui. Phải không, bé con của anh?" Hoàng Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hải Đăng và Gấu con. - "Đúng vậy. Gia đình mình là điều tuyệt vời nhất. Có con, mọi thứ đều trở nên ý nghĩa hơn." Gấu con cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cả hai, giọng nói ngọt ngào vang lên. - "Vậy thì con sẽ luôn ngoan ngoãn để hai ba không bao giờ mệt, được không ạ?" Hải Đăng và Hoàng Hùng bật cười. Cả ba ôm nhau thật chặt dưới ánh đèn vàng ấm áp, không gian ngập tràn hạnh phúc. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu vào, như hòa cùng sự ấm cúng bên trong căn nhà nhỏ. Những tiếng cười nói vẫn vang lên, như lời hứa rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu, tình yêu và sự gắn bó của họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Hải Đăng khẽ siết chặt tay Hoàng Hùng, ánh mắt dịu dàng nhìn Gấu con đang lim dim ngủ trên đùi họ, rồi anh thì thầm"Dù là do tạo hóa hay bàn tay con người, điều kỳ diệu nhất vẫn là chúng ta tìm thấy nhau."__________________________________
Kem: Thấy quen hem, phải đó, Kem reup 🥲 Kem hong cam tâm để mẻ này nó flop lòi le vậy được. Mấy mẻ khác dù là mới up cũng 3xx views mà mẻ này đến lúc Kem xoá có 1xx 🤓😭 Kem sẽ reup em noá, còn nếu vẫn flop vậy là flop bằng thực lực - Một chiếc idea bất chợt, hy vọng mọi người sẽ thích nhaaaaKem tạo ra mẻ này với một cái chấp niệm rằng gia đình không phải được hình thành từ giới tính cũng không quan trọng là do tạo hóa hay là do bàn tay con người tạo ra mà cái quan trọng nhất là tình yêu thương giữa các thành viên trong gia đình. Gia đình là nơi có tình yêu thương ở đâu có tình yêu thương ở đó chắc chắn là gia đình 🥺💙🤲🏻"Connect" ở đây dù đặt khá vô tình nhưng nhìn lại Kem thấy ý nghĩa phết, Connect không chỉ là sự kết nốt giữa con người và khoa học mà còn là sự kết nối giữa các thành viên trong một gia đình 💙Cảm ơn tất cả mọi người đã chờ đợi và ủng hộ Kem 💙✨ yêu thương và trân quý kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me