Nhat Ky Cham Hoa Xinh Cua Chau M8 Doogem
Dưới vầng trăng vằng vặc soi tỏ thiên không, bầu trời thanh vắng như tranh thủy mặc trải dài vô tận. Cơn gió xuân nhẹ tựa dải lụa mềm, lững lờ vờn qua rặng liễu rủ, lay động từng sợi tơ xanh, lả lướt như vũ điệu của đất trời. Hương hoa quế vương vấn trong không trung, tựa bàn tay vô hình khẽ lướt qua da thịt, lưu lại dư âm dìu dịu chẳng nỡ phai.Từng phiến lá mỏng manh run rẩy dưới ánh nguyệt quang, những giọt sương khẽ đọng trên bề mặt tựa chuỗi ngọc long lanh, phản chiếu muôn vàn sắc sáng tinh khiết. Hồ nước yên ả như tấm gương lưu giữ bóng trăng, mỗi ánh bạc soi rọi xuống làn sóng gợn, phảng phất nét linh lung như khúc ngâm trầm mặc của trời đêm. Đâu đó, cánh hoa vô tình lìa cành, rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, khuấy động từng tầng sóng lăn tăn, như tiếng lòng ai vừa khẽ ngân vang.Giữa khu vườn rộng lớn của phủ họ Đỗ, những đóa mẫu đơn đang độ viên mãn, từng cánh hoa nở bung tựa vầng hào quang mơ hồ giữa nhân gian. Hương thơm thoảng qua, như tấm lụa mềm vấn vít trên đầu ngón tay, mơ hồ mà thấm sâu vào tâm khảm. Giữa khung cảnh tịch mịch ấy, hai bóng hình nhẹ bước, mỗi bước chân rơi xuống tựa hòa vào dòng chảy của thời gian, thong dong mà tĩnh lặng.Hoàng Hùng chợt dừng chân, bàn tay khẽ động, vươn nhẹ kéo lấy tay áo người bên cạnh. Giọng nói trầm ấm cất lên, mang theo ý vị quan hoài:"Đăng huynh, chớ bước vội, đường lát đá phủ sương, trơn trượt lắm."Người vừa lên tiếng chính là Hoàng Hùng, độc tôn công tử của phủ Thượng thư họ Huỳnh. Từ thuở thiếu niên, cậu đã ôn nhu đĩnh đạc, hành xử nhã nhặn, trong ánh mắt tựa hồ chất chứa phong thái của bậc thư sinh nhàn nhã giữa cõi trần ai.Đêm nay, cậu khoác trên mình trường sam sắc trắng ngà, chẳng phô trương gấm vóc, chẳng vẽ vời hoa lệ, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ ngay ngắn, phảng phất nét giản dị thanh tao. Dưới ánh trăng, bóng dáng cậu như được phủ lên một tầng sương mỏng, dung mạo thoát tục mà tinh khiết, tựa bức họa cổ được khắc họa bằng bút pháp thanh tao nhất.Người sánh bước bên cậu là Hải Đăng, trưởng tử của Đỗ gia, một trong những danh gia vọng tộc bậc nhất kinh thành. Trên người chàng vận trường bào xanh đậm, nơi vạt áo điểm xuyết họa tiết sóng nước cuộn trào, từng đường chỉ sắc bạc ánh lên huyền hoặc dưới bóng nguyệt, như chính cõi lòng sâu thẳm mà ai đó chẳng thể tỏ bày. Y phục mang phong thái uy nghiêm, song ánh mắt Hải Đăng lại trầm tĩnh, ôn nhu, như dòng nước biếc lặng lờ trôi giữa trời đất rộng dài.Hải Đăng khẽ nhếch môi cười, nụ cười nhàn tản mà ôn hòa. Một tay chàng thu về trong ống tay áo rộng, tay còn lại chắp sau lưng, từng bước đi ung dung tự tại, không nhanh không chậm, như thể mọi sự trong thiên hạ đều chẳng thể khiến chàng vội vàng:"Em lo lắng thái quá rồi."Chàng nghiêng đầu, khóe mắt phảng phất ý cười dịu nhẹ, giọng nói trầm thấp cất lên giữa màn đêm tĩnh mịch, tựa tiếng đàn tranh khẽ ngân:"Có em ở đây, ta nào sợ gì trượt ngã."Lòng Hoàng Hùng khẽ động, cậu thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ thở ra, hơi thở hòa vào không gian, như một mảnh sương mỏng phai dần trong hư vô. Chỉ một câu nói, chỉ một cái nhìn, bỗng chốc khiến lòng người như có dòng suối ấm áp len lỏi, tưới tắm cả một đêm dài.Gió đêm khẽ phất qua, vương lại chút hơi sương trên làn vải mỏng. Chẳng hay tự lúc nào, Hải Đăng đã lặng lẽ tiến thêm nửa bước, che chắn cho Hoàng Hùng khỏi làn gió lành lạnh. Bóng dáng hai người hòa vào nhau trên nền đá xanh thẫm, một cao lớn vững vàng, một thanh mảnh tĩnh lặng, tựa bức tranh thủy mặc được điểm thêm sắc thái nhu hòa.Trên cao, vầng nguyệt vẫn âm thầm tỏa sáng, rọi xuống thế gian một ánh sáng dịu dàng tựa như ánh mắt người ôm trọn vạn vật vào lòng. Còn nơi đây, có một cơn sóng ngầm đã lặng lẽ dậy lên trong lòng ai đó, cuộn trào nhưng chẳng thể thốt thành lời.
“Vậy ta cùng nhau đi tiếp, được không?”Hải Đăng siết nhẹ tay chàng, khóe môi cong lên một nụ cười ôn nhu.“Hùng, dù em có nói thế nào, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc đi một mình.”Giờ đây, lời ấy lại được Hải Đăng trả lại nguyên vẹn, như một lời hứa chẳng bao giờ thay đổi.Hoàng Hùng khẽ nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra. Trong đáy mắt chàng, sóng nước đã lặng, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng như ánh trăng soi trên mặt hồ.“Hải Đăng, ta nguyện cùng huynh đi hết đoạn đường này.”Lời nói ấy rơi vào không gian như giọt nước thấm sâu vào lòng đất, không khoa trương, không ồn ào, nhưng mang theo sự chân thành không gì có thể lay chuyển.Gió xuân khe khẽ lướt qua mái đình, làm tung nhẹ những cánh hoa quế đang rơi xuống mặt đất. Ánh trăng vằng vặc trên cao, như cũng đang chứng giám cho lời hứa giữa hai người.Bàn tay Hải Đăng siết chặt hơn, nhưng không phải là một sự níu kéo, mà là một sự che chở.Chàng không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay Hoàng Hùng lên, chậm rãi đặt lên trái tim mình, để chàng có thể cảm nhận được nhịp đập đang vang vọng nơi đó.“Từ nay về sau, bất kể phong ba bão táp, bất kể ngày sau có ra sao, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay.”Không còn những lưỡng lự, không còn những lần trốn tránh. Chỉ có hai con người, dưới ánh trăng xuân, nắm tay nhau, cùng nhau hướng về phía trước.Vân Anh im lặng ngắm nhìn khung cảnh ấy. Nụ cười nơi khóe môi nàng dần trở nên ôn nhu hơn, không còn nét trêu ghẹo ban đầu, mà là một sự thỏa mãn lặng lẽ.Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm, như để thấm thía dư vị của một cuộc trò chuyện kéo dài từ đầu đến cuối.“Xem ra, đêm nay, ta chẳng uổng công làm kẻ bắc cầu.”Giọng nói nàng nhẹ như một làn gió thoảng qua. Nàng chưa bao giờ là người thích can dự vào chuyện của người khác, nhưng đôi khi, có những mối nhân duyên cần một bàn tay đẩy nhẹ mới có thể xuôi theo dòng chảy.Nàng đặt chén trà xuống, đứng dậy, tà áo lay động theo từng bước chân.“Xuân sang, hoa nở, duyên lành đã kết. Ta cũng nên cáo từ rồi.”Hoàng Hùng nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia cảm kích.“Vân Anh tiểu thư, cảm tạ nàng.”Nàng bật cười, giọng điệu vẫn ung dung như cũ.“Cảm tạ ta làm gì? Ta chỉ là một kẻ hữu duyên ngồi chung một bàn trà mà thôi.”Hải Đăng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi“Vậy còn nàng? Xuân sang, hoa nở, còn nàng có ai cùng sánh bước chưa?”Vân Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, nơi ánh trăng tròn vằng vặc treo cao.“Ta ư? Chưa có, cũng chẳng vội. Trà ngon phải đợi nước vừa độ sôi, hoa đẹp phải chờ đúng thời điểm nở rộ.”Nàng chậm rãi cất bước, bóng lưng thanh thoát như cánh hoa khẽ bay trong gió.“Một ngày nào đó, khi đến lượt ta, có lẽ sẽ có người vì ta mà pha sẵn một chén trà.”Gió xuân thổi qua, mang theo hương hoa quế nhàn nhạt.Giữa đình nghỉ mát, hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau, như một lời hứa khắc vào tận tâm khảm.Đêm xuân, trăng sáng, một mùa hoa nở rộ.__________________________________Phong Nguyệt Hữu Tình – chẳng phải chỉ là một vầng trăng, một cơn gió thoảng, mà còn là ẩn dụ cho nhân duyên, cho những rung động dịu dàng giữa trời đất bao la.
"Phong" là gió xuân khẽ lay động cành hoa quế, như tình cảm âm thầm len lỏi qua năm tháng. "Nguyệt" là vầng trăng sáng vằng vặc, chứng giám những lời hứa chẳng bao giờ phai nhạt.
"Hữu tình" là lòng người, là ánh mắt dõi theo nhau giữa biển đời biến đổi, là bàn tay siết chặt một bàn tay khác, bất chấp tháng năm dâu bể.Giữa phong trần, gió có thể đổi chiều, trăng có thể khuyết tròn, nhưng lòng người nếu đã hữu tình, thì dù qua bao nhiêu bể dâu, vẫn sẽ tìm về với nhau. Cũng như Hải Đăng và Hoàng Hùng, từng đi qua những do dự, từng chần chừ giữa ngã rẽ cuộc đời, nhưng sau cùng vẫn nhận ra có những người, có những đoạn nhân duyên, vốn đã được trời đất an bài từ thuở ban sơ.Câu chuyện này không chỉ là một khúc nhạc dịu dàng về tình yêu, mà còn là lời thủ thỉ của những tâm hồn từng do dự trước những điều sâu thẳm nhất trong lòng. Hoàng Hùng và Hải Đăng không phải những kẻ chưa từng hiểu lòng nhau, chỉ là giữa bao nhiêu lễ nghi, trách nhiệm và những ràng buộc vô hình, họ đã ngần ngại đặt tên cho mối quan hệ của mình. Nhưng rồi, như hoa quế đến mùa vẫn nở, như trăng tròn vẫn sáng tỏ giữa trời đêm, có những điều dù không nói ra vẫn chưa từng thay đổi.Vân Anh là người đứng ngoài cuộc, nhưng cũng là người lặng lẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ. Đôi khi, con người cần một ai đó để nhắc nhở rằng không phải tất cả mọi thứ đều cần phải giấu kín, rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là một câu hỏi lớn không có lời giải. Nàng không can dự, chỉ là nhân duyên cho một cuộc đối thoại đã bị trì hoãn quá lâu.Tình yêu, rốt cuộc không nằm ở việc được chấp nhận hay không, mà là liệu có dũng khí để nắm lấy hay không. Hoàng Hùng cuối cùng cũng đưa tay ra, không còn ngập ngừng trước lời hứa của Hải Đăng. Họ không mong cầu tương lai không bão tố, chỉ mong lòng mình vững vàng như ánh trăng soi mặt hồ, không gợn chút hoài nghi.----
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
---
Hai người vốn là thanh mai trúc mã, thuở thiếu thời cùng nhau nô đùa dưới bóng tán lê, khi những cánh hoa mỏng manh rơi trên vai áo như những lời thì thầm của đất trời. Nào là những buổi chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm hồng khắp lối đi, hai người cùng nhau dạo bước trong khu vườn cổ kính, nơi thời gian như ngừng trôi, chỉ còn tiếng cười nói rộn rã hòa vào khúc ca của gió. Hải Đăng, tiểu thiếu gia kiêu ngạo, tay nắm quyển sách cũ kỹ nhưng tâm trí lại rong ruổi với những trò đùa tinh nghịch, trêu chọc người bên cạnh bằng những lời nói hóm hỉnh. Còn Hoàng Hùng, thì ngược lại, cậu cẩn trọng từng chữ, từng lời trong từng trang kinh thư, ánh mắt trầm tư, đăm chiêu dõi theo từng nét chữ như dõi theo những bí ẩn của vũ trụ.Trong khoảnh khắc ấy, khi gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, Hải Đăng không khỏi bật cười khúc khích, giọng nói vang lên như tiếng đàn sáo trong màn đêm"Bé nhỏ, cả thiên hạ bao cảnh đẹp, cớ sao mắt em chỉ đăm đăm vào trang giấy?"Hoàng Hùng không đáp, chỉ lặng lẽ viết tiếp, nét bút tròn trịa mà thanh thoát, như thể chẳng chút bận tâm đến những lời bên tai.Hải Đăng nhíu mày, đoạn chống cằm, giả bộ than vãn"Ngày nào cũng chỉ đọc với viết, em không chán ư? Hay là, có thứ gì trong sách khiến em vui lòng hơn ta?"Hoàng Hùng lúc này mới ngừng bút, thong thả nhìn Hải Đăng, đáy mắt thấp thoáng nét cười"Nếu có, hẳn cũng không phải người huynh có thể tranh giành."Hải Đăng sững lại giây lát, rồi bật cười thành tiếng, đoạn vươn tay nhặt một cánh hoa lê vừa rơi xuống vai áo Hoàng Hùng, kẹp vào giữa trang sách đang mở."Thứ gì lưu giữa trang sách của em, chẳng biết có thể lưu lại trong lòng em chăng?"Hoàng Hùng nhìn cánh hoa trắng muốt, nhẹ nhàng khép sách lại, giọng điềm đạm"Hoa trong sách, rồi cũng chỉ là hoa ép khô, nào có thể giữ mãi hương thơm?"Hải Đăng thoáng sững người, rồi chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhã:"Vậy nếu là hoa còn trên cành, được người trân quý mà nâng niu, liệu có thể giữ lâu hơn chăng?"Hoàng Hùng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại tựa hồ có sóng nước gợn lên.Dưới bầu trời thanh vắng, giữa không gian lưu luyến của thời gian, hai người như hai mảnh ghép của một bức tranh cổ xưa. Bóng liễu lay động trong làn gió xuân, như cũng khẽ cười mà chứng kiến một đoạn duyên tình vừa len lỏi giữa những tán hoa lê.---
Dưới ánh trăng vằng vặc, sương đêm mỏng như tơ, vương nhẹ trên những cánh hoa mẫu đơn nở rộ trong khu vườn rộng lớn của Đỗ phủ. Gió xuân khe khẽ lướt qua, mang theo hương hoa dìu dịu, vấn vít từng nốt nhạc vương trên dây đàn, như hòa cùng một khúc tình tự chưa thành lời.Hai bóng hình sánh bước bên nhau, tựa như hai vệt mực đậm nhạt trong bức tranh thủy mặc trải dài theo năm tháng. Duyên phận vẫn như sợi tơ trời quấn chặt, chẳng thể phân ly. Chỉ khác rằng, tình cảm thuở thiếu thời vốn vô tư như ánh nắng đầu xuân, nay lại như dòng nước ngầm, tĩnh lặng mà sâu thẳm, không ồn ào, không vội vã, chỉ để thời gian khắc họa những điều chưa thể nói.Hải Đăng vẫn thường cười, vẫn gọi một tiếng "bạn nhỏ", nhưng ánh nhìn không còn là cái bông đùa vô tư thuở trước. Ánh mắt ấy giờ đây tựa sóng nước dưới trăng, lặng lẽ nhưng ẩn chứa những tầng sâu không dễ nhìn thấu.Hoàng Hùng hiểu, chỉ là chưa từng mở lời, cũng không né tránh. Chàng như dòng sông chảy dưới lớp băng mỏng, biết rõ nước vẫn xuôi một hướng, nhưng chẳng muốn phá vỡ sự tĩnh lặng quá sớm.Trăng trên cao tròn đầy như tấm gương trời, rót xuống nhân gian một thứ ánh sáng dịu dàng mà huyền hoặc. Hồ nước phản chiếu bầu trời đêm, gợn lên những tầng sáng tối, tựa như lòng người có bao điều muốn nói mà chỉ đành giữ lại trong sâu thẳm.Giữa không gian tĩnh mịch, một khúc nhạc bỗng ngân lên từ biệt viện phía xa. Tiếng đàn nhẹ như suối chảy, mơ hồ như trăng chiếu trên ngàn, chẳng bi thương, chẳng hân hoan, chỉ dịu dàng len lỏi qua từng kẽ lá, thấm sâu vào lòng người tựa hương trà mới pha còn vương hơi ấm.Dưới bóng trăng huyền ảo, một nữ tử vận váy lụa màu khói sương lặng lẽ buông tay khỏi dây đàn. Đôi mắt trong tựa nước hồ thu dõi theo hai bóng hình bên vườn, khóe môi điểm một nét cười nhàn nhạt.Nàng chính là Lê Vân Anh, nhị tiểu thư của phủ họ Lê, muội muội của Lê Quang Hùng - tài tử nổi tiếng bậc nhất Kinh thànhNàng không hay xuất hiện trong những buổi yến tiệc phù hoa, cũng chẳng thích những nơi náo nhiệt ồn ào. Nàng yêu thích cầm kỳ thi họa, thích tựa cửa sổ ngắm trăng, thích lắng nghe những câu chuyện cũ về những mối nhân duyên chưa trọn. Nhưng tối nay, nàng không có ý lắng nghe chuyện của ai, chỉ là vô tình trông thấy một đoạn tình cảm còn chưa hé nở trong vườn nhà họ Đỗ.Một người ôn nhu như nước, một người kiêu hãnh như lửa. Một người cẩn trọng từng lời, một người không vội nói ra.Xuân đã đến, mà đôi hoa kia vẫn chưa nở."Là Lê tiểu thư." Hoàng Hùng nhẹ giọng, ánh mắt lướt qua bóng hình dưới ánh trăng.Vân Anh tựa cành liễu mềm mại, nhưng không yếu đuối. Nàng mang phong thái đoan trang của tiểu thư khuê các, nhưng trong tâm hồn lại chẳng muốn bị gò bó trong khuôn khổ. Từ nhỏ, nàng đã tinh nghịch hơn những khuê nữ cùng lứa, thích đọc thi thư, thích vẽ tranh, lại càng thích nhìn thấu lòng người.Dưới ánh trăng dịu dàng, nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như có như không ánh lên một tia trêu chọc."Huỳnh công tử, Đỗ công tử, không ngại cùng ta thưởng trăng chăng?"Giọng nàng nhẹ như gió xuân thoảng qua mái hiên, mang theo đôi phần tinh nghịch nhưng không kém phần thanh tao.Hải Đăng nhướn mày, nét cười thoáng hiện nơi khóe môi, còn Hoàng Hùng chỉ mỉm cười ôn hòa, tựa như đã sớm đoán được điều này. Hai người không từ chối, chậm rãi theo nàng bước vào đình nghỉ mát trong vườn."Cứ gọi tên là được, không cần câu nệ"Dưới mái đình, ba người an tọa, trăng sáng như gương, soi rọi gương mặt mỗi người, phản chiếu những suy tư giấu kín tận sâu đáy lòng.Vân Anh rót chén trà, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua miệng chén sứ men lam, cười khẽ:"Đêm nay trăng đẹp thế này, e rằng chẳng phải chỉ để ngắm mà thôi, có phải không?"Hải Đăng nâng chén trà, mắt hơi nheo lại, nụ cười như có như không."Vân Anh tiểu thư muốn nói điều gì?"Vân Anh khẽ đưa mắt nhìn về phía Hoàng Hùng, rồi lại thu về, nét cười không đổi."Chỉ là... có những chuyện, người trong cuộc mãi chưa chịu nhìn thấu, người ngoài nhìn vào lại thấy rõ ràng."Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo hương trà thoảng nhẹ trong không gian.Hoàng Hùng chỉ cười, nhưng trong lòng tựa hồ có sóng nước gợn lên.Giữa đình, lồng đèn lưu ly treo cao, ánh sáng mềm mại phủ lên ba người, tạo nên một bức tranh trầm lặng mà ấm áp. Trên bàn đá, ấm trà men sứ tỏa khói nhẹ, hương trà thoang thoảng quyện vào không khí. Bên cạnh, mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo được xếp ngay ngắn, tựa như chỉ đợi người động đũa.Vân Anh nhấc ấm trà, động tác tao nhã, nước trà rót vào chén sứ phát ra thanh âm trong trẻo, hệt như tiếng suối nhỏ róc rách giữa đêm xuân. Rót xong, nàng chậm rãi chống cằm, ánh mắt lóe lên tia thích thú, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười hàm ý."Hai vị từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên lại cùng nhau vào triều làm quan, chuyện gì cũng có thể bàn luận với nhau. Chẳng hay, chuyện trong lòng, đã từng nói ra hay chưa?"Hoàng Hùng thoáng ngẩn người, đáy mắt xao động như gợn sóng trên mặt hồ. Ngón tay chàng nhẹ miết lên thân chén, tựa như muốn tìm một điểm tựa giữa dòng suy nghĩ rối ren.Trái lại, Hải Đăng vẫn điềm nhiên nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị đăng đắng đầu lưỡi nhanh chóng tan ra thành vị ngọt thanh, như thể gợi lên điều gì đó mà hắn đã quen thuộc từ lâu. Hắn đặt chén xuống, ánh mắt thâm sâu mà bình tĩnh."Vân Anh tiểu thư, lời này có ý gì?"Vân Anh cười khẽ, ánh mắt tựa hồ mang theo tia trêu ghẹo, lại thêm chút ý vị hàm súc."Tựa hồ xuân đã đến, mà đôi hoa lại chưa kịp nở."Lời vừa dứt, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động những cánh hoa quế ngoài đình.Hoàng Hùng hơi đỏ mặt, ngón tay lướt nhẹ trên chén trà, lòng bàn tay hơi siết chặt, như muốn tìm kiếm một điều gì đó để che giấu tâm tư.Hải Đăng im lặng trong thoáng chốc, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu ánh trăng rọi xuống, tựa như đã sớm biết đến câu hỏi này, chỉ là không định trả lời lúc này mà thôi. Nhưng rồi, hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, đáy mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, nhưng khi cất giọng lại mang theo vài phần trầm thấp, dịu dàng."Thế thì, Lê tiểu thư nói xem, xuân sang rồi, hoa có nhất định sẽ nở hay không?"Vân Anh cong môi, khẽ nhướng mày, không trực tiếp đáp lời.Bên ngoài đình, trăng treo trên cành cao, ánh bạc soi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gió xuân khe khẽ lướt qua, làm vài cánh hoa rơi xuống mặt nước, tạo thành từng vòng tròn lan rộng.Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp vươn tới, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Hoàng Hùng.Cảm giác ấm áp lướt qua làn da lạnh vì sương đêm, mang theo nhịp đập quen thuộc mà chàng đã từng nghe thấy từ thuở thiếu thời.Hoàng Hùng hơi giật mình, nhưng chẳng rút tay về.Bàn tay ấy không gấp gáp, không vội vã, chỉ mang theo một sự dịu dàng thâm trầm, như thể dù bao năm có trôi qua, dù chàng có bước đến nơi nào, bàn tay ấy vẫn sẽ ở đó, lặng lẽ chờ đợi."Bé nhỏ."Hải Đăng thấp giọng gọi tên chàng, thanh âm tựa như tiếng nước chảy qua ghềnh đá, trầm ổn mà sâu thẳm.Hoàng Hùng ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của hắn.Ánh trăng trong đáy mắt Hải Đăng lay động, như một dòng nước không thấy đáy, nhưng lại dịu dàng ôm trọn lấy chàng."Xuân sang, hoa nở..."Giọng Hải Đăng rất nhẹ, nhưng từng chữ như hằn sâu vào lòng người."Liệu có thể cùng ta chung một mái nhà?"Lời nói ấy không phải hứa hẹn suông, không phải lời thề hoa mỹ. Nó chỉ đơn giản như một điều đã được quyết định từ lâu, chỉ chờ chàng gật đầu.Bàn tay vẫn đặt trên mu bàn tay chàng, không dùng sức, chỉ có sự kiên định nhẹ nhàng, như thể nếu chàng đồng ý, Hải Đăng sẵn sàng chở che cả một đời.Gió xuân vẫn thổi, ánh trăng vẫn sáng, mà hoa ngoài đình, dường như đã nở rồi.Vân Anh lặng lẽ đặt chén trà xuống, khóe môi vẽ nên một đường cong nhàn nhạt. Nàng không nói, cũng không rời đi, chỉ im lặng quan sát.Gió xuân khẽ lay động rèm trúc nơi đình nghỉ, ánh trăng rọi xuống mặt hồ, phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn như lòng người vừa dậy cơn sóng nhỏ.Hoàng Hùng cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay đang nắm lấy tay mình. Lòng chàng rối bời, tựa như cánh hoa rơi xuống nước, chẳng biết trôi về đâu.Hải Đăng trước nay vốn trầm ổn, lời nói lại như đá ném xuống hồ sâu, làm dấy lên tầng tầng rung động trong lòng chàng.“Bé nhỏ.”Thanh âm Hải Đăng rất khẽ, tựa như hòa vào gió xuân, dịu dàng mà kiên định.Hoàng Hùng mím môi, rồi khẽ ngước lên. Dưới ánh trăng, đôi mắt chàng phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, nhưng chẳng thể che giấu tia dao động nơi đáy mắt.“Đăng huynh… có từng nghĩ đến tương lai của hai ta?”Hải Đăng siết nhẹ tay chàng, ánh mắt sâu thẳm như dòng nước lặng, nhưng trong đó dường như có thứ gì đó đang vỡ òa.“Từ lâu đã nghĩ đến.”Vân Anh nâng chén trà, lặng lẽ quan sát, khóe môi khẽ cong, ánh mắt như mang theo nét cười.“Nếu đã nghĩ đến, vậy định liệu ra sao?” Hoàng Hùng nhẹ thở ra, giọng nói có đôi phần ngập ngừng.Hải Đăng không vội đáp, chỉ chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống bàn. Hương trà thanh nhã lan tỏa trong không khí, mà bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay Hoàng Hùng, không hề buông lỏng.“Chẳng phải người vừa hỏi ta về tương lai sao?” Hải Đăng cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như trăng rọi mặt hồ.“Tương lai của ta, vốn đã đặt trên người em.”Gió xuân khẽ thổi qua đình nghỉ, mang theo hương hoa dìu dịu.Hoàng Hùng khẽ run, bàn tay chàng dưới cái nắm tay của Hải Đăng, chợt cảm thấy vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Xa lạ vì chưa từng ai nắm tay chàng như thế, mà quen thuộc, vì từ bao giờ, chàng đã sớm quen với sự hiện diện của hắn bên cạnh.Chàng cúi đầu, ngón tay vô thức siết nhẹ, như muốn thử cảm giác chân thực nơi lòng bàn tay.“Đăng huynh… huynh có biết, lời này nếu nói ra, sẽ không thể thu lại?”Hải Đăng bật cười, giọng cười trầm thấp mà đầy ý vị.“Vậy em có muốn ta thu lại không?”Hoàng Hùng im lặng, chẳng đáp. Nhưng gió xuân lại vừa khéo lướt qua, mang theo hơi ấm mỏng manh, tựa như những lời chưa nói thành câu.Ngoài đình, hương hoa quế vấn vít trong gió xuân, nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách của phủ đệ, tựa như một lời hứa thầm lặng giữa hai người.Vân Anh chậm rãi chống cằm, khóe môi vẽ nên một nụ cười ý nhị.“Một khi đã đặt lòng vào nhau, cớ gì còn chần chừ?”Nàng xoay nhẹ chén trà trong tay, ánh mắt long lanh như ánh lên tia tinh nghịch, lại mang theo vài phần thấu triệt.“Trà đã ấm, gió xuân đã đến, duy chỉ có hai người còn chậm chạp chẳng chịu bước thêm một bước.”Lời nói tựa gió thoảng, nhẹ nhàng mà thẳng thắn.Hoàng Hùng lặng thinh, đầu ngón tay vô thức siết nhẹ miệng chén, như thể muốn mượn chút hơi ấm từ nước trà để trấn an tâm tư. Trong lòng chàng dậy lên từng đợt sóng nhỏ, những cảm xúc đan xen chẳng thể nói rõ thành lời.Hải Đăng vẫn chờ đợi, ánh mắt chưa từng rời khỏi chàng.Trong phút chốc, tất cả dường như hóa thành tĩnh lặng.Chỉ có ánh trăng vằng vặc trên cao, chứng giám cho một mối nhân duyên chớm nở giữa trời xuân.Gió xuân vẫn nhẹ nhàng luồn qua kẽ lá, mang theo hương hoa quế phảng phất trong không trung, tựa như một bản nhạc không lời của đất trời.Hoàng Hùng yên lặng hồi lâu, ánh mắt khẽ dao động, tưởng chừng như có thể thấy được sự giằng co trong lòng chàng.Hải Đăng chưa từng thúc ép, bàn tay vẫn dịu dàng nắm lấy tay Hoàng Hùng, như cho chàng thời gian để suy ngẫm.Ánh mắt hắn thâm trầm, sâu như nước hồ thu, chẳng có lấy một tia do dự.“Hùng.”Hắn thấp giọng gọi, chỉ đơn giản một tiếng như vậy, nhưng trong thanh âm lại mang theo một tầng chân tình khó giấu.Hoàng Hùng khẽ mím môi, ánh mắt rơi xuống tay hai người đang nắm lấy nhau.Cảm giác ấm áp ấy xuyên qua đầu ngón tay, len lỏi vào tận tâm can.Chàng không hỏi Hải Đăng liệu có hối hận hay không.Bởi vì từ trước đến nay, hắn chưa từng hối hận.Hoàng Hùng khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, thanh âm như tản vào trong gió.“Chỉ e rằng… con đường phía trước, chẳng dễ đi.”Hải Đăng mỉm cười, nét cười tựa như trăng sáng treo trên trời cao.“Nếu đường khó đi, vậy ta cùng huynh đi một đoạn.”Giọng nói hắn trầm thấp, mỗi một chữ như thể khắc vào lòng người.“Nếu chẳng ai chấp nhận, vậy ta cùng huynh dạo khắp non sông, nơi nào có thể dung thân, nơi ấy là nhà.”Gió xuân khẽ lay động rèm trúc, những cánh hoa quế lặng lẽ rơi xuống đất, như chứng giám cho lời hứa của một người.Hoàng Hùng hơi run, đôi mắt tựa nước hồ thu khẽ dao động. Bao nhiêu năm qua, hai người kề vai sát cánh, cùng trưởng thành, cùng đối diện với bao biến chuyển của thế sự. Tình cảm ấy chẳng phải thứ hư vô, chẳng phải thứ chỉ đến rồi đi như cơn gió thoảng.Vân Anh nhẹ chống cằm, ý cười nơi khóe môi càng sâu.“Hùng công tử, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Xuân sang, hoa nở, có duyên ắt sẽ thành đôi. Cớ gì còn phải tự làm khó chính mình?”Nàng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người Hoàng Hùng, mang theo tia nhìn thấu suốt.“Hải Đăng đã chờ huynh lâu như vậy, lẽ nào huynh thực sự muốn phụ lòng chàng?”Lời nói ấy như một cơn gió thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, khẽ làm dậy lên những gợn sóng lăn tăn.Hoàng Hùng không đáp. Chàng lặng người, trái tim như bị một sợi tơ vô hình siết chặt.Bấy lâu nay, chẳng phải chàng cũng đã lặng lẽ chờ đợi một câu nói từ Hải Đăng hay sao?Chờ một lời khẳng định.Chờ một bàn tay vươn ra giữa dòng đời sóng gió, siết lấy tay chàng mà nói rằng: “Chúng ta cùng nhau đi tiếp.”Nhưng chưa kịp để chàng lên tiếng, bàn tay đang nắm lấy tay chàng bỗng siết chặt hơn.“Bạn nhỏ, gió xuân đã nổi, nếu không cầm ô đi cùng, e rằng sẽ lỡ mất cả một mùa.”Thanh âm trầm ổn vang lên, dịu dàng mà kiên định.Hoàng Hùng sững người. Đó chẳng phải là câu mà chàng từng nói với Hải Đăng khi hai người còn niên thiếu hay sao?Khi ấy, hai người trú dưới tán hoa lê, gió lớn cuốn theo cánh hoa rơi rụng, cậu cười mà bảo rằng"Đăng huynh, gió xuân đã nổi, nếu không cầm ô đi cùng, e rằng sẽ lỡ mất cả một mùa."Hải Đăng khi đó chỉ bật cười, không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người chàng rất lâu, tựa như muốn khắc ghi từng lời ấy vào lòng.Giờ đây, câu nói năm nào lại vang lên từ chính miệng hắn, như một lời hồi đáp sau ngần ấy năm chờ đợi.Hoàng Hùng bất giác ngước nhìn Hải Đăng. Trong đáy mắt hắn không có trêu ghẹo, không có do dự, chỉ có một sự kiên định như núi cao, như nước chảy chẳng ngừng.Chàng bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.Hải Đăng chưa từng hối hận.Hải Đăng cũng chưa từng buông tay.Vậy còn chàng?Chàng có thực sự muốn lỡ mất cả một mùa xuân chỉ vì những nỗi niềm giấu kín trong lòng?Gió xuân khẽ lay động rèm trúc, những cánh hoa quế nhẹ nhàng rơi xuống nền đất.Hoàng Hùng khẽ nhắm mắt, như để che đi cơn sóng lòng vừa dâng trào. Khi mở mắt ra, đôi mắt chàng đã tĩnh lặng hơn, nhưng trong sâu thẳm lại ánh lên một tia dịu dàng.Bàn tay đang bị nắm chặt, khẽ động đậy.Là chàng, lần đầu tiên, chủ động nắm lại tay Hải Đăng.“Xuân sang, hoa nở.” Giọng chàng nhẹ như làn gió lướt qua mặt hồ.“Vậy ta cùng nhau đi tiếp, được không?”Hải Đăng siết nhẹ tay chàng, khóe môi cong lên một nụ cười ôn nhu.“Hùng, dù em có nói thế nào, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc đi một mình.”Giờ đây, lời ấy lại được Hải Đăng trả lại nguyên vẹn, như một lời hứa chẳng bao giờ thay đổi.Hoàng Hùng khẽ nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra. Trong đáy mắt chàng, sóng nước đã lặng, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng như ánh trăng soi trên mặt hồ.“Hải Đăng, ta nguyện cùng huynh đi hết đoạn đường này.”Lời nói ấy rơi vào không gian như giọt nước thấm sâu vào lòng đất, không khoa trương, không ồn ào, nhưng mang theo sự chân thành không gì có thể lay chuyển.Gió xuân khe khẽ lướt qua mái đình, làm tung nhẹ những cánh hoa quế đang rơi xuống mặt đất. Ánh trăng vằng vặc trên cao, như cũng đang chứng giám cho lời hứa giữa hai người.Bàn tay Hải Đăng siết chặt hơn, nhưng không phải là một sự níu kéo, mà là một sự che chở.Chàng không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nâng bàn tay Hoàng Hùng lên, chậm rãi đặt lên trái tim mình, để chàng có thể cảm nhận được nhịp đập đang vang vọng nơi đó.“Từ nay về sau, bất kể phong ba bão táp, bất kể ngày sau có ra sao, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay.”Không còn những lưỡng lự, không còn những lần trốn tránh. Chỉ có hai con người, dưới ánh trăng xuân, nắm tay nhau, cùng nhau hướng về phía trước.Vân Anh im lặng ngắm nhìn khung cảnh ấy. Nụ cười nơi khóe môi nàng dần trở nên ôn nhu hơn, không còn nét trêu ghẹo ban đầu, mà là một sự thỏa mãn lặng lẽ.Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm, như để thấm thía dư vị của một cuộc trò chuyện kéo dài từ đầu đến cuối.“Xem ra, đêm nay, ta chẳng uổng công làm kẻ bắc cầu.”Giọng nói nàng nhẹ như một làn gió thoảng qua. Nàng chưa bao giờ là người thích can dự vào chuyện của người khác, nhưng đôi khi, có những mối nhân duyên cần một bàn tay đẩy nhẹ mới có thể xuôi theo dòng chảy.Nàng đặt chén trà xuống, đứng dậy, tà áo lay động theo từng bước chân.“Xuân sang, hoa nở, duyên lành đã kết. Ta cũng nên cáo từ rồi.”Hoàng Hùng nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia cảm kích.“Vân Anh tiểu thư, cảm tạ nàng.”Nàng bật cười, giọng điệu vẫn ung dung như cũ.“Cảm tạ ta làm gì? Ta chỉ là một kẻ hữu duyên ngồi chung một bàn trà mà thôi.”Hải Đăng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi“Vậy còn nàng? Xuân sang, hoa nở, còn nàng có ai cùng sánh bước chưa?”Vân Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, nơi ánh trăng tròn vằng vặc treo cao.“Ta ư? Chưa có, cũng chẳng vội. Trà ngon phải đợi nước vừa độ sôi, hoa đẹp phải chờ đúng thời điểm nở rộ.”Nàng chậm rãi cất bước, bóng lưng thanh thoát như cánh hoa khẽ bay trong gió.“Một ngày nào đó, khi đến lượt ta, có lẽ sẽ có người vì ta mà pha sẵn một chén trà.”Gió xuân thổi qua, mang theo hương hoa quế nhàn nhạt.Giữa đình nghỉ mát, hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau, như một lời hứa khắc vào tận tâm khảm.Đêm xuân, trăng sáng, một mùa hoa nở rộ.__________________________________Phong Nguyệt Hữu Tình – chẳng phải chỉ là một vầng trăng, một cơn gió thoảng, mà còn là ẩn dụ cho nhân duyên, cho những rung động dịu dàng giữa trời đất bao la.
"Phong" là gió xuân khẽ lay động cành hoa quế, như tình cảm âm thầm len lỏi qua năm tháng. "Nguyệt" là vầng trăng sáng vằng vặc, chứng giám những lời hứa chẳng bao giờ phai nhạt.
"Hữu tình" là lòng người, là ánh mắt dõi theo nhau giữa biển đời biến đổi, là bàn tay siết chặt một bàn tay khác, bất chấp tháng năm dâu bể.Giữa phong trần, gió có thể đổi chiều, trăng có thể khuyết tròn, nhưng lòng người nếu đã hữu tình, thì dù qua bao nhiêu bể dâu, vẫn sẽ tìm về với nhau. Cũng như Hải Đăng và Hoàng Hùng, từng đi qua những do dự, từng chần chừ giữa ngã rẽ cuộc đời, nhưng sau cùng vẫn nhận ra có những người, có những đoạn nhân duyên, vốn đã được trời đất an bài từ thuở ban sơ.Câu chuyện này không chỉ là một khúc nhạc dịu dàng về tình yêu, mà còn là lời thủ thỉ của những tâm hồn từng do dự trước những điều sâu thẳm nhất trong lòng. Hoàng Hùng và Hải Đăng không phải những kẻ chưa từng hiểu lòng nhau, chỉ là giữa bao nhiêu lễ nghi, trách nhiệm và những ràng buộc vô hình, họ đã ngần ngại đặt tên cho mối quan hệ của mình. Nhưng rồi, như hoa quế đến mùa vẫn nở, như trăng tròn vẫn sáng tỏ giữa trời đêm, có những điều dù không nói ra vẫn chưa từng thay đổi.Vân Anh là người đứng ngoài cuộc, nhưng cũng là người lặng lẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ. Đôi khi, con người cần một ai đó để nhắc nhở rằng không phải tất cả mọi thứ đều cần phải giấu kín, rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là một câu hỏi lớn không có lời giải. Nàng không can dự, chỉ là nhân duyên cho một cuộc đối thoại đã bị trì hoãn quá lâu.Tình yêu, rốt cuộc không nằm ở việc được chấp nhận hay không, mà là liệu có dũng khí để nắm lấy hay không. Hoàng Hùng cuối cùng cũng đưa tay ra, không còn ngập ngừng trước lời hứa của Hải Đăng. Họ không mong cầu tương lai không bão tố, chỉ mong lòng mình vững vàng như ánh trăng soi mặt hồ, không gợn chút hoài nghi.----
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me