Nhat Ky Thuan Duong Nghiet Do Edit
Chương 27: Nghe lén
Lâu Nguyệt Đồng biến thành tiểu linh hồ sau khi rời khỏi tầm mắt của Trình Tử Xuyên liền giảm tốc độ.
Lúc này, nàng nhớ lại giấc mộng khi đang đi trong Thông Thiên Lộ, trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân đã phá được phong ấn, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhìn thấy trời đất như đang trong ngày tận thế, nhìn thấy nàng và Trình Tử Xuyên... ái muội và đối địch.
Móng vuốt nhỏ của tiểu linh hồ đạp lên mây, ưu nhã lưu loát di chuyển.
Nàng thầm nghĩ: " Mình với hắn, từ khi bị trói định bởi khế ước thượng cổ đã bắt đầu liên quan đến nhau, chẳng lẽ đùa mà thành thật? không, cảnh đó giống như hai bênđang đọ sức thì đúng hơn..."
Lâu Nguyệt Đồng lúc kết thành khế ước đã rất phẫn nộ, nhưng sau đó chung đụng lại cảm thấy thật ra cũng không xấu. Trình Tử Xuyên là một người có ý tứ, làm việc rất ăn ý với nàng, làm nàng có cảm giác kỳ diệu khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra một chuyện khi còn đang bị nhốt trong Cổ Linh Mộ - - Máu của Trình Tử Xuyên có thể yếu hóa phong ấn của nàng!
Lâu Nguyệt Đông nghĩ nghĩ, nội tâm có chút giằng co, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa thể nhìn thấu Trình Tử Xuyên.
Cổ Phong từng nói với nàng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, vậy Trình Tử Xuyên... cuối cùng là ai?
"A Nguyên!"
"Chuyện gì?"
Lâu Nguyệt Đồng không biến sắc hỏi: "Ngươi có phải hay không vẫn cảm thấy... chủ nhân của ngươi còn sống?"
A Nguyên đáp: " Ta chắc chắn."
" Nếu ngươi nhìn thấy Thánh tôn chuyển thế, ngươi có thể nhận ra thật sao?"
"Đương nhiên!" A Nguyên kích động, " Ta làm sao có thể không nhận ra, ta nhất định có thể nhận ra!" Nó dừng một chút, đột nhiên nói, " không phải ngươi hoài nghi Trình Tử Xuyên là Thánh tôn chuyển thế chứ?"
Lâu Nguyệt Đồng chẳng nói đúng chẳng nói sai.
" hắn không phải." A Nguyên dường như cũng có chút mơ hồ, sau đó giải thích, " ... Ta là bảo vật 'Bẩm Sinh Ấn', có ấn ký hồn phách của Thánh tôn, vô luận ngài có chuyển thế thành bộ dáng nào, thậm chí chỉ còn lại một tia thần hồn đi chăng nữa, ấn ký sẽsáng lên nếu gặp ngài... Ta đã thử với Trình Tử Xuyên, ấn ký không sáng."
Lâu Nguyệt Đồng nhăn mày: " Phiền hà!"
Nàng không nghĩ nữa, chui vào một cái tiên cung mà nàng thấy đẹp đẽ quý giá nhất!
" Nơi này là Tiên giới, không thể so với nhân giới. Người có thể uy hiếp ngươi có rất nhiều." A Nguyên nói, " Nếu ngươi chạy loạn làm ta bị phát hiện, Minh Khải Tiên Đế lên trời xuống biển đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
" A? Ngươi bày đặt không nhận chủ này nọ, hắn còn mong cái gì? Chẳng lẽ còn có mộng tưởng hão huyền muốn thành chúa tể thiên địa?"
A Nguyên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: " Có một số việc không thể nói sớm cho ngươi biết... Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng đụng chạm chính diện với Tiên Đế."
" hắn biết ta sao?"
A Nguyên nghe vậy cổ quái cười một tiếng: " Có lẽ hắn không biết bộ dáng bây giờ của ngươi, nhưng hắn tuyệt đối có thể nhận ra ngươi. Lâu Nguyệt Đồng, đừng quá xemnhẹ chính mình, danh tiếng của ngươi, đối với sinh linh thiên địa lục giới đều như sấm đánh bên tai!"
không biết có phải ảo giác hay không, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy lời nói tán dương của hắn mang đầy ý tứ châm chọc và... bi thương.
không đợi nàng mở miệng hỏi thăm, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh nóichuyện.
Tiểu linh hồ quan sát bốn phía, vừa định nằm trầm tư tại một chỗ mới phát hiện mìnhđã vào trong điện.
" Tiên Đế, từ trước đến ngài đều làm gương cho chúng tiên, tại sao cũng táo bạo nổi dậy?"
âm thanh chững chạc già nua vang lên, cùng với đó là âm thanh một quân cờ được đặt xuống.
A Nguyên thở dài rồi lại thở dài... Vừa mới nói ngàn lần đừng đụng mặt, kết quả ngay lập tức đụng mặt, cái vận khí gì đây!
Lâu Nguyệt Đồng vốn định chạy xung quanh vơ vét bảo vật, nghe được câu này liền chững lại - - Tiên Đế?
Nàng thổi một hơi, khói đen tỏa ra xung quanh che lại hơi thở, sau đó trốn phía saumột cái cây nghe lén.
Thanh âm của Minh Khải Tiên Đế trầm thấp dễ nghe, có vẻ vẫn còn trẻ tuổi: " Thượng tiên, mặc dù ta là người đứng đầu Tiên giới, nhưng lại không thật sự được kính trọng."
" Khụ khụ, Tiên Đế nói đùa rồi." Hoa Diễn thượng tiên loay hoay cầm một quân cờ, tùy ý mở miệng, " Người hạ thần dụ?"
Minh Khái Tiên Đế cười cười, di chuyển một quân cờ, chậm rãi nói: " Thần dụ lần này làm ta ngạc nhiên... Thượng tiên, chúng ta đều rõ vị kia bảy trăm năm trước đã lạc hạ rồi đúng không?"
Hoa Diễn thượng tiên vừa nghe vừa niệm vài câu đạo pháp, sau đó mới nói: " Đương nhiên."
" Thần dụ nói... Thánh tôn chuyển thế đã xuất hiện ở Nhân giới."
Lâu Nguyệt Đồng khẽ mở to hai mắt, hơi thở run lên, lập tức quyết đoán rời đi.
" Ai?" Minh Khải Tiên Đế không thèm động đậy, trực tiếp chỉ một ngón tay tung ra Thiên La địa võng, hắn thấp giọng cười nói, " Thượng tiên, ngươi nói xem có phải bây giờ tiểu tiên gan đều rất lớn không? Còn dám đến đây nghe trộm."
" Tiên Đế, để ta đi bắt hắn về."
" không gấp, hắn không trốn thoát được Thiên La địa võng." Minh Khải Tiên Đế khôngnhanh không chậm đặt xuống một quân cờ, " Khó có hứng thú như hôm nay, chúng ta đánh xong ván này rồi đi."
Ao Thăng Tiên phía xa xa bỗng truyền ra dị động.
Hoa Diễn thượng tiên thở dài: " Tiên Đế, ván cờ này không kết thúc được rồi."
Minh Khải Tiên Đế ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau có chút phiền muộn nói: " sự nhiễu loạn bảy trăm năm nay thật sự khiến ta đau đầu... Cũng không biết bao giờ mới kết thúc."
Lâu Nguyệt Đồng trong lốt tiểu linh hồ một đường chạy tán loạn, thả lửa đốt tấm lưới kia, vậy mà tấm lưới vẫn đuổi theo nàng được, ngược lại những đốm lửa nàng phóng ra đốt sạch các tiên cung khác.
Nàng dựa vào cảm ứng tâm hồn chạy về hướng Trình Tử Xuyên.
Mắt thấy một bóng trắng ung dung bước đến, nàng đang muốn kêu " Chạy mau" lại đâm sầm vào người hắn, Thiên La địa võng bỗng chốc bao phủ hai người, hóa thành hỏa võng.
"..."
Thần sắc Trình Tử Xuyên không thay đổi, khẽ thở dài: " Lễ vật đạo hữu mang cho ta...thật sự rất đặc biệt."
Trước mắt lóe một cái, tiểu linh hồ biến mất, trong ngực hắn xuất hiện một tiểu cônương xinh đẹp, cặp mắt kia to tròn lấp lánh nhưng không làm mất đi vẻ lạnh lùng của nàng.
Tư thế này... hình như có chút không đúng.
Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay."
Trình Tử Xuyên ném cho nàng một ánh mắt " Ngươi nghĩ sao?".
Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay!"
Trình Tử Xuyên lúc này mới thả tay.
Lâu Nguyệt Đồng nhảy xuống dưới xoay người, vòng eo thon thả vặn vẹo, váy đen tung bay không nhiễm một hạt bụi.
Trình Tử Xuyên: " Eo không tệ."
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái, đưa tay lên vuốt tóc, lơ đãng nói: " Thi nhân của Ma giới dùng những bài thơ hay nhất để ca ngợi ta từ đầu đến chân không biết bao nhiêu lần, ngươi chỉ có mỗi một câu khen trống trơn như vậy?"
Thảo luận với ma nữ, lời nói đơn giản gần như đùa giỡn như thế... đều là đàn gảy tai trâu.
Trình Tử Xuyên thong dong nói: " Ta thích nói thật."
Lâu Nguyệt Đồng nhếch miệng, trong đầu chợt xuất hiện thanh âm nhắc nhở của A Nguyên: " Các ngươi liếc mắt đưa tình xong có phải cần nghĩ xem Thiên La địa võng này nên phá như thế nào?"
Chương 28: Để ý
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy lập tức lạnh mặt.
" Ngươi mà còn nói hươu nói vượn ta sẽ đem ngươi cắt thành mười đoạn ném vào thùng rác."
A Nguyên im lặng, thầm nghĩ: " Làm còn không cho nói, sĩ diện không hiểu chuyện,không có đức hạnh giống hệt trước kia!"
Trình Tử Xuyên đương nhiên không nghe được họ nói chuyện với nhau, nhìn sắc mặt biến hóa của Lâu Nguyệt Đồng liền cho rằng nàng đang lo lắng không phá rách được Thiên La địa võng, chỉ chỉ hỏa võng, hỏi: " Ngươi chọc vào ai?"
" Minh Khải Tiên Đế."
"..."
Trình Tử Xuyên thở dài: "thật dễ gây họa."
Lâu Nguyệt Đồng quan sát hắn một lúc, đột nhiên nói: " Đột phá cảnh giới, tại sao ngươi có thể không cần độ kiếp?"
" Có thể áp chế được đạo lực."
Trình Tử Xuyên nói, đưa tay muốn đụng vào hỏa võng, Lâu Nguyệt Đồng thấy vậy liền nhanh chóng kéo tay hắn lại: " Ngươi muốn trầy da sứt thịt?"
" Đạo hữu còn có biện pháp khác?" Mặt mày Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng không kinhkhông sợ, bóng dáng thanh tao yên tĩnh.
Tay phải Lâu Nguyệt Đồng đặt lên môi, thổi một hơi vào hỏa võng, lập tức quanh thân nàng có khói đen bốc lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén bổ về tấm lưới. Nhưng khi tiên lực cường đại đè nàng xuống, lập tức sắp mặt nàng trở nên trắng nhợt.
Trình Tử Xuyên lập tức cầm nàng tay: " Đừng cậy mạnh."
" Dùng Tam Tài Châu nhất định có thể phá vỡ, nhưng chúng ta bị nhốt bên trong, sẽbị liên lụy..."
" Để ta." Trình Tử Xuyên đưa ngón tay lên môi nàng, " Cắn một cái?"
Lâu Nguyệt Đồng: "..."
Mặt nàng bỗng đỏ ửng - - tức giận rồi!
Trong mắt Trình Tử Xuyên xẹt qua tia vui vẻ nhạt nhẽo, nhẹ nhàng cắt ngón tay. mộtgiọt máu bắn ra kèm theo ánh sao vô tận, sau đó hắn cực nhanh vẽ một cái huyết ký lên Thiên La địa võng... Lâu Nguyệt Đồng không rõ hắn vẽ vật gì, chỉ cảm thấy huyết sắc dần dần ngưng tụ thành kim quang như muốn xé rách bầu trời, sắc bén kinh khủng!
Nàng chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, được hắn kéo ra khỏi Thiên võng.
" Ngươi vừa làm gì?"
Lòng bàn tay của Trình Tử Xuyên vừa rồi còn ấm áp nay lại trở nên lạnh buốt, hắn hời hợt trả lời: " Cấm thuật."
Mặc dù âm thanh của hắn vẫn bình thường, Lâu Nguyệt Đồng lại có cảm giác đây là thời điểm hắn suy yếu nhất từ khi nàng biết hắn đến nay.
Thiên La địa võng vừa bị phá vỡ, thanh âm của Minh Khải Tiên Đế vang lên: " Có thể phá được Thiên La địa võng, không đơn giản." Khi hắn nói chữ đầu tiên dường như còn ở rất xa, đến chữ cuối cùng lại như gần trong gang tấc.
A Nguyên kêu lên: " Mau cản hắn lại!"
Lâu Nguyệt Đồng cắn răng, lòng bàn tay hướng về phía trước, Tam Tài Châu hiện ra.một tay nàng bị Trình Tử Xuyên cầm chặt, tay còn lại dồn lực vào hạt châu... Pháp lực, nàng cần pháp lực cường đại dưới lớp phong ấn này!
Toàn bộ Tiên giới đột nhiên tối sầm.
Minh Khải Tiên Đề: " Ồ?"
Hoa Diễn thượng tiên đi cùng hắn ánh mắt biến đổi: " Tiên Đế, đây là..."
Minh Khải Tiên Đế vẻ mặt ngưng trọng, hướng lên trời bắn một quyền, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, hắn chỉ nói một chữ: " Ma!"
" Ta..." Tam Tài Châu biến mất, Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt mềm nhũn, vừa mở miệng liền có máu chảy ra, nàng tiện tay quẹt một cái, " Chúng ta đimau!"
Trình Tử Xuyên đột nhiên ôm chặt eo nàng, trong nháy mắt biến mất.
Tiếng chuông vang lên, chúng tiên đáp mây bay đến, cùng nhau thi lễ với Tiên Đế.
" Các vị tiên gia không cần đa lễ." Phía trên Minh Khải Tiên Đế, sương mù màu đen lan tràn. hắn vừa dùng tiên lực vây đám sương vào một phạm vi nhỏ hơn vừa nói: " Trước tiên tạm thời giúp ta đánh tan công kích này, nếu không ma lực sẽ ăn mòn hơn nửa Tiên giới."
" Vâng!"
Lần hóa giải này, hai ngày sau mới kết thúc.
Bên kia, Trình Tử Xuyên tạm thời mang Lâu Nguyệt Đồng đến bờ sông bên cạnh mộtdãy núi, tình huống bây giờ của tiểu ma nữ... nhìn kiểu gì cũng không hề tốt.
Sông Bích Thủy, tiên khí lượn lờ, dãy núi như ẩn như hiện, cây cối xanh tươi.
" Đạo hữu..."
" ... Sớm đã muốn nói với ngươi, đạo hữu cái gì, ma hữu mới đúng!" Lâu Nguyệt Đồng ho mấy tiếng, mắt không hề mở ra, lẩm bẩm nói, " Trình Tử Xuyên, đầu ta đau..."
Có lẽ vừa rồi xúc động sử dụng pháp lực phong ấn, những hình ảnh trước kia nàngkhông thể nhớ được bỗng hiện ra.
một bàn tay lạnh buốt chạm vào trán nàng.
Nàng dường như nhìn thấy trên Thiên Ngoại Thiên, một người mặc áo trắng đang cầm bút viết gì đó. Nàng muốn đến gần để thấy rõ khuôn mặt của hắn, người kia vừa ngẩng đầu, lại biến thành khuôn mặt của Trình Tử Xuyên.
Nàng bật ra: " Ta cho phép ngươi gọi tên ta."
Đồng nhi.
Trình Tử Xuyên giật mình, thấm thoắt nhớ đến giấc mộng trong Thông Thiên Lộ, nhẹgiọng gọi: " ... Đồng nhi?"
Những hình ảnh vô căn bỗng nhiên trùng khớp với thực tế.
Lâu Nguyệt Đồng tìm được một con đường, cuối đường là một thiếu nữ váy đen đứng dưới tán cây vuốt tóc, mỉm cười đầy mị hoặc.
" Ta gọi ngươi một tiếng sư tôn, ngươi có thể cho ta cái gì?"
" Ngươi muốn cái gì?"
" Ta? Nếu ta nói muốn địa vị của ngươi... hoặc là, mạng của ngươi thì sao?"
Ánh mắt Thánh tôn tao nhã như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, hắn động đậy môi nói chuyện, xuyên qua bóng dáng Lâu Nguyệt Đồng đưa tay vỗ đầu thiếu nữ váy đen, bạch y trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có vẻ kỳ dị ôn nhu, còn rất quen thuộc.
Bên bờ sông, Trình Tử Xuyên vuốt lại mái tóc rối bời của tiểu ma nữ, thấy nàng nhíu chặt mi tâm chưa tỉnh lại, trong mắt hiện lên một tia sầu lo đến chính mình cũngkhông phát hiện.
hắn dùng ống tay áo dính nước giúp nàng lau tia máu bên môi.
Lâu Nguyệt Đồng bỗng bắt lấy tay hắn, có chút suy yếu mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn.một hồi lâu, nàng như hồi phục được tinh thần, rũ mắt xuống: " Là ta không suy nghĩ, Tam Tài Châu mặc dù có thể giúp ta phát huy thực lực chân chính, nhưng thân thể bây giờ lại không chịu nổi, ta..."
Đột nhiên nàng cảm thấy lời nói này có chút yếu ớt, tại sao nàng lại phải giải thích chohắn?
Lâu Nguyệt Đồng hừ hừ một tiếng, ra vẻ cương ngạnh nghiêng đầu: " Lần sau sẽ có chừng mực."
Trình Tử Xuyên thở phào nhẹ nhóm: " không sao là tốt rồi."
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, kỳ quái nói: " Ngươi lo lắng cho ta?"
Trình Tử Xuyên cũng giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần... Vừa rồi, tâm tình căng thẳng của hắn là vì lo lắng cho nàng sao?
Hai người nhìn nhau, lại nhìn tư thế hắn ôm nàng, đột nhiên cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu.
" Ngươi và ta đồng mệnh tương liên, đương nhiên phải lo lắng." Giọng nói hời hợt của Trình Tử Xuyên phá tan cái lúng túng, thản nhiên khiến người ta không nhận ra mộttia khác thường nào.
Lâu Nguyệt Đồng gật gật đầu, đảo mắt biến thành tiểu linh hồ trắng như tuyết, cái đuôi vô lực rũ xuống: " Ta mệt."
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, lần này nàng phá lệ không nói gì mà đã chìm vào giấc ngủ say.
" Ngươi còn tự tại như vậy." Trình Tử Xuyên nói một câu, nhẹ giọng như sợ đánh thức nàng, ôm tiểu linh hồ quan sát địa hình xung quanh. Nếu đi ra ngoài nhất định sẽ bị chúng tiên vây quét, làm sao để thoát thân?
Chương 29: Trở về
Trình Tử Xuyên ôm tiểu linh hồ đi dọc theo bờ sông.
Thực ra hắn đến Tiên giới vì ba mục đích, hai việc đầu đều đã hoàn thành, còn việc cuối cùng...
"Tử Xuyên!"
Thanh âm của Phù Tang đột nhiên vang lên. Trình Tử Xuyên quét mắt nhìn quanhkhông hề thấy bóng người nào, ngược lại nhìn thấy những hàng cây đang đung đưa kịch liệt.
" Tử Xuyên, chạm vào thân cây." Phù Tang lại nói.
Trình Tử Xuyên đi đến bên cạnh một cái cây gần đó, đưa tay chạm vào, chỉ thấy lục quang chợt lóe, bóng dáng bọn họ liền biến mất.
Lúc mở mắt ra, hắn đã đứng bên cạnh cây đại thụ ban đầu.
Nam tử mặc áo bào xanh thẫm bỏ bàn tay đang chạm vào thân cây xuống, thân hìnhkhông còn là hư ảnh mà chính là bản thể. hắn nhìn thấy Trình Tử Xuyên xuất hiện liềnđi tới, ánh mắt rơi xuống tiểu linh hồ trong lòng hắn, tâm tình phức tạp, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ: " Lại dám chạy loạn ở Tiên giới, ngươi lấy cái gan này ở đâu ra?"
" đã có dự tính, không phải chạy loạn." Trình Tử Xuyên thấy hắn không còn trở ngại gì nữa cũng vui vẻ, khi còn bé, hắn lúc nào cũng có thể thả lỏng một chút trước mặt Phù Tang.
Phù Tang nhìn nhìn hắn: " Căn cốt của ngươi... cải tạo rồi?"
Trình Tử Xuyên khẽ gật đầu.
Phù Tang lại không có ý mừng rỡ: " một khi Trình Diệu còn sống, căn cốt của ngươikhông thể tính là đã được cải tạo hoàn chỉnh... Nếu ta nhìn không nhầm, ngươi lấy linh dược thay thế cho một hồn bị thiếu, tuy biện pháp này có thể tạm thời dùng được nhưng không thể lâu dài."
Phù Tang tiếp nhận nguồn gốc thần mộc, cảnh giới có thể nói là tiến triển cực nhanh, nhưng một khi Trình Tử Xuyên còn chưa độ kiếp, hắn cũng sẽ không độ kiếp, tránh khiến Trình Tử Xuyên gặp phản phệ.
Trình Tử Xuyên lắc đầu, còn chưa kịp nói gì liền nghe cây đại thụ bên cạnh mở miệng: " Các ngươi đi đi, Tiên Đế sắp tới."
Phù Tang xoay người nhất bái: " Đa tạ."
"... không cần." Giọng nói của đại thụ có chút kỳ dị, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ấm giọng nói, " Ngươi... ai, giúp ngươi là phải, bảo trọng."
nói xong, cành cây vung một cái, trực tiếp đem hai người một hồ ly đẩy xuống bậc thang.
Cơ hồ ngay sau đó, bóng dáng Minh Khải Tiên Đế cũng chậm rãi xuất hiện.
" Tang Mộc tiền bối, ta đến đây truy tìm yêu ma, vì sao hơi thở của chúng đột nhiên biến mất?" Thanh âm của Tiên Đế ôn hòa nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm vô tận.
" Tiên Đế, là ta giúp họ rời đi." Tang Mộc cũng không nói dối, bẩm báo sự thật.
Tiên Đế gật đầu, không hề nổi giận: " Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
" Tiên Đế, ngài tại vị bất quá mới chỉ được hơn ngàn năm, lão già cổ hủ này được thần mộc ban ân, ở đây bảo vệ Tiên giới đã trên vạn năm rồi." Tang Mộc thở dài nói, " Lão già cổ hủ này xin phép nói dại, có một số việc ta vẫn rõ ràng hơn ngài."
Đúng như Tang Mộc nói.
Khi Minh Khải còn chưa phải Tiên Đế, hắn thường đi đến nơi này, còn được Tang Mộc chỉ điểm, vì thế hết sức kính trọng Tang Mộc.
Nhưng bảy trăm năm trước, Thánh tôn lạc hạ, Tiên Đế truy sát Cổ Phong để tranh đoạt chí bảo, Tang Mộc giúp Cổ Phong chạy trốn, từ đó Tiên Đế rất ít đến đây.
Nhưng lần này, Tang Mộc lại giúp kẻ địch của hắn.
" rõ ràng hơn thì có ích gì?" Tiên Đế thản nhiên nói, " Tang Mộc tiền bối, ta không hi vọng chuyện này xảy ra lần thứ ba, nếu không mặc dù tiền bối thân mang nguồn gốc thần mộc, ngươi cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của Tiên giới đâu."
Lưu lại một câu như một lời cảnh cáo, Tiên Đế rời đi.
Tang Mộc thở dài, cúi đầu đáp: " Thần mộc, thần mộc sẽ sớm khô héo theo Thánh tôn mà thôi..."
Nhân giới, Thiên Lâm Thành.
Trong Phi Diêm Các, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi trong rạp, một người mặc trường bào màu lam, phong lưu tuấn mĩ đang vùi đầu uống rượu, người còn lại mặc dù tuấn tú nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, cả người xem như sáng sủa hoạt bát, hoàn toàn đối lập với người mặc áo lam đang buồn bực.
Hai người kia chính là Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa, sau khi ra khỏi Cổ Linh Mộ liền trở thành bạn tốt.
Lúc này, một hồng y nữ tử đẩy cửa bước vào, cười dịu dàng hỏi: " Phó thiếu cung chủ, khó khăn lắm ngươi mới đến đây được một lần, tại sao bộ dạng lại không vui như vậy? Trách tỷ tỷ không chiêu đãi chu toàn sao?"
Phó Diễn Chi cười khổ: " Tô Duyên tỷ, ngươi đừng khiêu khích ta."
Tô Duyên nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi thu liễm bộ dạng tươi cười: " Ba năm, khắp thiên hạ đều đồn đại, nói ngươi vì Tần Tiêu của Cửu Nguyên Môn mà đi tranh đấu với Trình Diệu, thậm chí còn mang Vẫn Lôi Cung ra đối địch với Trình gia, cuồng dại không thay đổi, vì Tần Tiêu mà vào sinh ra tử. hiện tại Tần Tiêu muốn kết hôn với Trình Diệu, có người thậm chí còn đồn ngươi muốn đi cướp dâu... Tiểu tử, ta không nghĩ ngươi lại hồ đồ như thế."
Phó Diễn Chi đang buồn khổ uống rượu, nghe đến đó liền phụt một cái phun hết rượu ra: " Ai đồn mà thái quá vậy? Mặc dù ta thích Tần Tiêu, nhưng không có chuyện Vẫn Lôi Cung trở mặt với Trình gia."
" Ta cũng biết thế." Tô Duyên cười cười, ngồi xuống rót một ly rượu, " Vậy lần này ngươi tìm ta làm gì?"
Phó Diễn Chi nghiêm túc: " Tô Duyên tỷ, người ba năm trước ta nhờ ngươi tìm vẫnkhông có tin tức sao?"
Tô Duyên đáp: " Vẫn là câu nói đó, họ đi Cửu Nguyên Sơn, sau đó liền không còn tung tích."
Hoa Hoa Hóa rất tùy tiện nói: " Khẳng định là bị Cửu Nguyên Sơn chụp mũ, nếu khônglàm sao một người to đùng như vậy có thể bốc hơi tại nhân gian?"
Tô Duyên liếc hắn một cái, Hoa Hoa Hóa câm miệng.
" Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta, tiểu cô nương ba năm trước tới đây cùng ngươi khôngphải biểu muội của ngươi đúng không? Còn biểu đệ mà ngươi nói nữa... Tại sao ngươi tự nhiên có nhiều họ hàng thân thích thế?"
Phó Diễn Chi: "Biểu muội là giả, biểu đệ là thật."
Phó Diễn Chi suy nghĩ một chút rồi nói: " Ta muốn đi Cửu Nguyên Sơn."
Hoa Hoa Hóa cười hì hì gật đầu: " Cũng đúng thôi, là nam nhân phải có năng lực đoạt được muội tử mình thích, Phó huynh, ta ủng hộ ngươi!"
Tô Duyên mặt không chút biến sắc liếc hắn một cái nữa.
Hoa Hoa Hóa: "..." Đầu năm nay tại sao cô nương xinh đẹp nào cũng đáng sợ hết vậy?
Phó Diễn Chi thở dài: " Hoa huynh, ta muốn đi tìm người, không phải muốn cướp dâu."
Tuy nói vậy, nhưng giọng nói của hắn lại có gì đó khó nắm bắt.
" Diễn Chi, cái cô nương họ Tần kia xác thực không thích hợp với ngươi. Lúc trước ngươi cứu nàng ta trong Cổ Linh Mộ, còn bị sư phụ nàng là Huyền Dự chân nhân đánh trọng thương, nàng ta không hề nói một câu nhưng về sau lại nhiều lần muốn ngươi hỗ trợ, biết ngươi là người truyền thừa của Cổ Linh Mộ lại nhờ ngươi xuất linh dược giúp sư huynh chống lại tâm ma... Ngươi làm nhiều việc như thế vì nàng ta, nàng ta ngoài một câu cảm tạ ra còn cho ngươi cái gì? Nếu nàng ta thật tâm thích Trình Diệuthì nên bỏ qua cho ngươi để ngươi đi tìm một mối lương duyên khác, ý tứ không rõràng như thế là có ý gì?"
Tô Duyên nói chuyện dứt khoát lại lưu loát, uống một ngụm rượu, chậc chậc thán mộtcâu: " Ngươi từ nhỏ đã có tướng mạo đẹp đẽ, ta biết kiểu gì ngươi cũng sẽ mang đếnmột đống hoa đào, ai ngờ người nào cũng là hoa đào nát, còn cái cô Trình Thiên Thiên nữa..."
" Tô Duyên tỷ!" Phó Diễn Chi ho khan vài tiếng, làm dấu tay xin khoan dung, sau đó cường điệu nói, "Việc của tiểu tiên... Tần cô nương đều là ta tự nguyện giúp đỡ, khôngliên quan gì đến nàng!"
Tô Duyên cười cười, cũng không nói người trong cuộc quả nhiên u mê, giọng nói châm biếm nhưng lại như không phải: " Đúng vậy, trong lòng ngươi, nàng vĩnh viễn là mộttiểu tiên nữ thuần khiết vô hại."
thật ra Tô Duyên cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là Phó Diễn Chi từ nhỏ gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ, nàng rất lo lắng hắn si tình với nhầm người, tình duyên tình kiếp thật mệt, ai!
Chương 30: Hôn lễ
Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt, trừ lúc bị phong ấn trong núi, hình như nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy.
Đây là một nơi hết sức yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được âm thanh giọt nước rơi xuống, xung quanh là một mảnh đen như mực, hình như là sơn động đi vào Thông Tiên Lộ của Cửu Nguyên Sơn.
Nàng phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lòng Trình Tử Xuyên, vừa động đậy hắnđã cúi đầu nói: " Đừng động."
không phải Trình Tử Xuyên.
Lâu Nguyệt Đồng giương mắt, nhìn thấy một người đang nhìn nàng chằm chằm. khôngphải người, hắn là một cái cây, Phù Tang!
Thái độ của Phù Tang đối với nàng có chút lạnh lùng, chỉ giải thích: " Tử Xuyên tự ý dùng cấm thuật, đang điều tức."
" Liên quan gì đến ta?" Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, liếc về phía đó.
Trình Tử Xuyên đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, quần áo không dính mộthạt bụi, trâm gỗ một lần nữa được cài trên đầu hắn. Tóc dài xõa xuống, cọ vào mặt tiểu linh hồ, vì bị ngứa, nàng không nhịn được lại ngọ nguậy.
Phù Tang lườm nàng một cái.
Lâu Nguyệt Đồng cũng hung ác lườm lại.
" Các ngươi đang thi xem mắt ai to hơn sao?"
Trình Tử Xuyên đột nhiên mở miệng, một cây một hồ ly quay đầu lại mới phát hiện rahắn đã tỉnh.
Phù Tang nhíu mày: " Tiểu ma nữ này đánh thức ngươi sao?"
Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: " không biết ai lên tiếng trước?"
Hai người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu nói thẳng: " Ta ghét cái cây này!"
Phù Tang cũng nhìn Trình Tử Xuyên: " Tử Xuyên, đừng làm bạn với tiểu ma nữ đáng giận này nữa!"
" Ngươi cút!"
" Đuổi nàng ta đi!"
Trình Tử Xuyên: "..."
hắn im lặng một lúc, liền lạnh nhạt nói: " Vẫn là để ta làm thôi."
Lâu Nguyệt Đồng: " Hừ!"
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, đưa ngón tay đặt bên môi nàng, nhàn nhạt nói: " Phù Tang quen ta từ nhỏ, như người thân của ta."
Lâu Nguyệt Đồng tức giận, vừa muốn cắn chợt nhớ tới trạng thái suy yếu của hắn liền dừng lại, nghiêng đầu ngạo mạn nói: " không đói."
Trình Tử Xuyên nghe vậy không nhịn được khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Phù Tang: " Nàng và ta có khế ước thượng cổ trói định, đồng mệnh tương liên."
Đương nhiên tính tình của Phù Tang không xấu như tiểu ma nữ, nhưng nghe những lời này cũng có chút kinh ngạc: " Ngươi và nàng..."
Trình Tử Xuyên gật đầu.
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng nói: " Sau khi tìm được Trảm Duyên Đài, chúng ta sẽkhông còn quan hệ."
Trình Tử Xuyên: " Tìm được rồi nói."
Tiểu linh hồ hếch cằm: " Đương nhiên nếu ngươi không bỏ được, ta có thể giữ ngươi bên người làm tùy tùng." Nàng vẫn không thể bỏ qua suy nghĩ muốn luyện hắn thành huyết nhân!
Cũng không biết Trình Tử Xuyên có nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng hay không,hắn túm lấy cái đuôi đang lắc lắc trong không trung của nàng, vứt nàng xuống đất, sau đó nhẹ nhàng vuốt áo: " không cần, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán thôi."
" Hèn nhát." Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng, lại nhảy lên nằm trên vai hắn nói nhỏ, "thật ra nếu ngươi đối xử tốt với ta một chút, nói không chừng người không bỏ được sẽlà ta đấy."
Vừa nghe đã biết không phải nói thật...
Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, thuận miệng nói: " Ngươi cao hứng là tốt rồi."
Lâu Nguyệt Đồng vừa nghe, chẳng biết tại sao lại cười đến không dừng được, cái đuôi chui vào trong vạt áo của hắn.
Trình Tử Xuyên tập mãi thành quen, lấy tay đẩy ra: " Cất kĩ cái đuôi."
Phù Tang: Ta mù rồi!
hắn lên tiếng chào, ngây ngốc chui vào trâm gỗ, hắn cũng muốn nói với hai người: Các ngươi cao hứng là được rồi.
Sơn động đen như mực đó nằm trên ngọn núi cao nhất của Cửu Nguyên Sơn.
không giống với sự yên tĩnh trước kia, hôm nay hình như có nhiều người hơn, phần lớn đều mang bộ mặt vui vẻ.
Trình Tử Xuyên quan sát người ta đi lại tới lui, điểm tập trung của họ chỉ có một – ngọn núi thứ ba của Cửu Nguyên Sơn, ngọn núi mà Huyền Dự chân nhân, sư phụ Trình Diệu làm chủ.
" Thanh Gia đại nhân... không, Thanh Gia sư thúc tổ?"
Sau lưng vang lên một âm thanh thanh thúy, Trình Tử Xuyên quay đầu lại, nhìn thấymột tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành kinh ngạc: " không, không phải sao? Xin lỗi, ta nhận lầm người..."
Tiểu cô nương này rất ngọt ngào, bên môi có hai má lúm đồng tiền, đặc biệt nhu thuận đáng yêu.
Trình Tử Xuyên thiện ý gật đầu, tiểu cô nương che miệng lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ: " Người này thật giống Thanh Gia đại nhân!"
" Ngươi... Lan Tự?"
Hào quang chợt lóe, tiểu linh hồ lập tức hóa thành một thiếu nữ mặc váy đen, hồ nghi hỏi: " Ngươi là Lan Tự mà, tại sao mới vài ngày không gặp mà đã dài ra thế này rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Nguyệt Đồng sững sờ dừng lại, không đúng, thời gian trênTiên giới khác với nhân gian, nói cách khác...
" Ngươi là tỷ tỷ ba năm trước!" Lan Tự kích động kêu lên, lập tức kỳ quái hỏi, " Tại sao tỷ không thay đổi chút nào?"
Lâu Nguyệt Đồng lẩm bẩm: " Hóa ra đã ba năm trôi qua ở nhân gian." Dừng một chút, nàng lại hỏi, " Cửu Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay nhiều người vậy?"
Lan Tự trả lời: " Hôm nay là ngày Trình sư thúc và Tần sư thúc kết hôn, đại lễ sắp bắt đầu nên nhiều người đến chúc mừng. Ngọn núi thứ ba mới là nơi náo nhiệt nhất, ta đikiểm kê khách giúp sư phụ, đợi lát nữa sẽ qua đó. "
Trình Diệu và... Tần Tiêu?
Nếu nàng nhớ không lầm, Tần Tiêu hình như chính là tiểu tiên nữ mà Phó Diễn Chi tâm tâm niệm niệm?
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày với Trình Tử Xuyên – có nên nhân cơ hội này hỏi chuyện quá khứ một chút?
Trình Tử Xuyên im lặng một lát, quả nhiên có chung suy nghĩ với nàng: " Ngươi kiểm kê danh sách có thấy tên Phó thiếu cung chủ của Vẫn Lôi Cung?"
Lan Tử ngửa đầu suy nghĩ một chút, lập tức gật gật: " Có, mặc dù Vẫn Lôi Cung và Trình gia của Trình sư thúc đối đầu, Cửu Nguyên Sơn chúng ta vẫn phải nể mặt."
Vẫn Lôi Cung và Trình gia đối đầu?
Trình Tử Xuyên nghe vậy khẽ nhíu máy, nói: " Chúng ta cũng tới dự lễ, nhờ ngươi dẫn đường."
Lan Tự nhìn hắn giống Thanh Gia và còn rất thân thiện, không nghi ngờ gì liền nhẹnhàng đi trước dẫn đường.
" Ngươi lo cho Phó Diễn Chi?" Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên gật đầu liền bĩu môi, " yêu thương nhau thật."
" Tỷ tỷ, ba năm nay tỷ có gặp Thanh Gia đại nhân không?" Mặc dù Lan Tự là đệ tử của chưởng môn, nên xưng một tiếng sư thúc tổ, nhưng thói quen khó mà đổi được.
Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng ý tứ không rõ: " không, nhưng hôm nay chắc nàng sẽxuất hiện?"
" Nhất định sẽ!" Lan Tự hết sức mong đợi, " Ta nghe sư phụ nói, Thanh gia đại nhân thích yên tĩnh, tung tích khó tìm, ba năm qua ta cũng không gặp được..."
Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên như có điều suy nghĩ.
Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"
Tiểu ma nữ nháy mắt, tặng hắn một nụ cười ngọt ngào đáng yêu: " Hiếu kỳ."
Hiếu kỳ thời gian xuất hiện của ngươi và Thanh Gia, tại sao chưa từng trùng hợp.
Chương 31: Gặp nhau
Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi mặt đất, ấm áp và vui vẻ. Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng có những người tâm tình lại không sáng sủa được như vậy.
Ví dụ như nữ chính của đại lễ, Tần Tiêu.
một con đom đóm nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào. Khác với những con đom đóm khác, con đom đóm này tỏa ra từng tia lôi điện. Đây chính là sản vật của Vẫn Lôi Cung.
Tần Tiêu đương nhiên biết, loài đom đóm này sinh ra có đôi có cặp, dùng để truyền tin, khi đó, Phó Diễn Chi đã tặng hẳn một con của hắn cho nàng.
Vừa có tâm lại vừa lãng mạn.
Con đóm đóm giống khổng tước xòe đuôi bay vài vòng trước mặt Tần Tiêu, giữa khôngtrung xuất hiện vài chữ bằng tia chớp: Muốn gặp nàng.
Tần Tiêu khẽ trợn to hai mắt.
Nếu Phó Diễn Chi đã có tâm nịnh nọt một cô nương thì sẽ có rất nhiều cách, không có mấy người có thể không động tâm. Tần Tiêu cũng thế, vì cho dù là ai cũng không thể cưỡng lại một người toàn tâm toàn ý đối tốt và che chở cho mình như vậy.
Tần Tiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, không kìm lòng được chạy theo đom đóm ra ngoài.
Phó Diễn Chi chờ trong rừng, nhìn thấy bóng dáng Tần Tiêu từ xa chạy lại. Nàng vẫnmột thân đạo phục trắng, khí chất tuyệt hảo, hắn lại nghĩ đến bóng trắng mông lunghắn nhìn thấy trên dãy núi không không, bóng trắng dần dần nhập vào làm một với Tần Tiêu, vì thế nhịn không được nở một nụ cười vui vẻ.
Có chút ngu đần, nhưng vô cùng chân thành.
Tần Tiêu nhìn hắn một cái liền dời mắt đi: " Ngươi không nên tìm ta."
Phó Diễn Chi nói: " Nàng vẫn đến."
" Chuyện đó... ngươi tìm ta làm gì?"
Phó Diễn Chi suy nghĩ một chút, hỏi: " Lúc trước nàng đã nói chỉ có tình nghĩa huynh muội, không có tình yêu nam nữ với Trình Diệu, là thật hay lừa ta?"
" Chuyện này không quan trọng..."
" Rất quan trọng!"
" Được lắm, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự thích ta, hay thích tiểu tiên nữ đã cứu mạng ngươi tại dãy núi không không?"
" Nàng là tiểu tiên nữ đã cứu ta."
Ánh mắt Tần Tiêu hiện lên một tia âm u, đem lời nói nuốt về: " Ta cảm thấy khôngquan trọng, việc ta kết hôn với sư huynh là an bài của sư phụ, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với ta." Thiên chi kiều nữ gả cho thiên chi kiều tử của Cửu Nguyên Môn, chuyện này nhìn thế nào cũng là một đoạn giai thoại, càng không phải nói đến chuyện hai thế lực sau lưng hợp nhất.
Phó Diễn Chi khó nén được thất vọng và khổ sở, có lẽ hắn đã quá lạc quan nên thực tếđã đánh thẳng vào hắn một đòn phủ đầu làm đầu óc của hắn choáng váng.
Tiểu tiên nữ xuất hiện, tiểu tiên nữ không giống trong tưởng tượng của hắn, tiểu tiên nữ không có tình cảm với hắn... thật ra hắn vốn có thể không quan tâm đến những chuyện này, nhưng tiểu tiên nữ lại quyết tâm nói muốn gả cho người khác.
hắn không cam lòng, bật thốt lên: " Ta dẫn nàng đi! Ta cưới nàng! Vẫn Lôi Cung có thể hoàn thành tất cả mong muốn của nàng!"
Tần Tiêu sững sờ nhìn hắn, không biết có phải do gió quá lớn hay không, mắt nàng đỏ lên nhưng vẫn dứt khoát lắc đầu: " Phó thiếu cung chủ, ngươi rất tốt, nhưng..."
Phó Diễn Chi: " Mà thôi, những lời an ủi này không cần nói với ta."
hắn mở tay ra, một đóa Tịnh Đế Liên sống động hiện lên trong lòng bàn tay hắn, tinh xảo cực kì: " Nàng tu luyện thuộc tính thủy, ta tìm được thiên thủy tinh nàng cần, đãdùng nó luyện thành linh khí, khắc thành Tịnh Đế Liên, vốn là muốn... Bây giờ dùng làm quà hôn lễ cũng coi như hợp tình hợp lý." nói xong, hắn đã có chút tự giễu.
Tần Tiêu hoàn toàn cứng đờ.
Thiên thủy tinh là trân bảo cực kỳ khó tìm, khi đó nàng cũng chỉ thuận miệng nói với Phó Diễn Chi mà thôi...
" Ngươi... nếu như, ta nói nếu như..." Tần Tiêu quay đầu đi, khàn khàn mở miệng, " Nếu như ta lừa..."
Nàng còn chưa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng đã vang lên sau lưng: " Các ngươiđang làm gì?"
Người đến, đúng là Trình Diệu!
Tần Tiêu biến sắc, hoảng hốt đẩy tay Phó Diễn Chi ra, chỉ nghe " lạch cạch" một tiếng, thiên thủy tinh điêu thành Tịnh Đế Liên bỗng chốc bị quăng xuống đất.
Tịnh Đế Liên không vỡ, nhưng tâm ý của Phó Diễn Chi bị dẫm đạp thật mạnh, vỡ thành ngàn vạn mảnh.
Thế nên, Phó thiếu cung chủ từ trước đến nay không dễ tức giận liền mở miệng châm chọc: " Ngươi không có mắt để nhìn sao?" Bộ dạng hắn hung ác, cũng có chút thê thảm.
Trình Diệu: " Chó nhà có tang, ta không thèm nhìn."
Vẫn Lôi Cung và Trình gia trước còn hòa hảo, vừa nhất quyết đối đầu liền biến thành nước và lửa, tuy người khác không nói nhưng trong lòng đều biết rõ, nói trắng ra là do chuyện của Phó Tiếu Lăng năm đó.
Mặc dù Trình gia có chết cũng không thừa nhận, nhưng từ khi Trình Tử Xuyên xuấthiện, có một số chuyện căn bản không cần nói cũng biết.
Mắt Phó Diễn Chi đỏ lên, tức giận đẩy Tần Tiêu ra ngoài, trực tiếp động thủ!
" Tên trộm căn cốt vô sỉ!"
Trình Diệu vốn chỉ định mở miệng châm chọc, không hề muốn động thủ, nhưng vừa nghe Phó Diễn Chi nói thế liền nổi giận, hai người trong nháy mắt đánh nhau thật.
một người cầm Xích Hoàng Kiếm trong tay, một người được truyền thừa Cổ Linh Mộ, bất phân thắng bại.
Tần Tiêu muốn xông vào giữa ngăn cản lại bị khí thế sắc bén đẩy ra ngã xuống mộtbên. Phó Diễn Chi sợ làm nàng bị thương, trong một khắc phân tâm, Xích Hoàng Kiếmđã đến bên cạnh, mắt thấy tránh không kịp... Trong lòng hắn khẽ thở dài, chỉ sợ ngườihắn sẽ bị chọc thủng một lỗ, rất khó nhìn.
một bóng trắng như hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngón tay không đếm xỉa đến kiếm thế nhắm thẳng mũi kiếm, áp lực thật lớn bỗng ập đến khiến Trình Diệu phải lui về sau vài bước, khi định thần nhìn lại giận càng thêm giận, nghiến răng nghiến lợi đọc ra một cái tên: " Trình! Tử! Xuyên!"
Phó Diễn Chi dụi mắt, lại dụi mắt, như nhìn thấy người đã không gặp cả một thế kỷ, kích động đến chảy cả nước mắt: " Biểu đệ!"
" Ngu xuẩn!" Tiểu ma nữ ung dung cùng Lan Tự bước đến, lười biếng cười nhạo hắn, " Đánh nhau còn hết nhìn đông tới nhìn tây, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi cho rằng ngươi ba đầu sáu tay chắc?"
Trình Tử Xuyên một thân bạch y vẫn lộng lẫy như vậy, lạnh nhạt nói: " không nên."
Phó Diễn Chi vừa thấy mặt đã bị người ta liên thủ cùng đánh: "..."
hắn thầm nghĩ: " Hai ngươi là cái quỷ gì! Ta thân là biểu ca tôn nghiêm của ngươi đó!"
hắn hít sâu một hơi, chỉ hai người cả giận nói: " Các ngươi còn không biết xấu hổ nóita? Ba năm nay các ngươi cút đi đâu, một chút tin tức cũng không có, có biết ta vì tìm các ngươi mà phải nhọc bao nhiêu tâm sức không? Kính nhờ người này khẩn cầu người kia, còn lo các ngươi bị con khỉ hoang kia mời đi đùa giỡn nữa!"
Đoạn trước nghe còn thấy có chút cảm động, nhưng câu cuối cùng là cái quỷ gì?
Lâu Nguyệt Đồng trừng hai mắt, vuốt vuốt tai, ngẩng mặt nhìn trời: " nói nhiều."
Trình Tử Xuyên nghe xong cũng sững sờ, chậm chạp " Ừ" một tiếng.
nói ra cũng kỳ quái, sau khi rống biểu đệ và tiểu ma nữ một trận, tâm trạng khổ sở vì bị Tần Tiêu từ chối của Phó Diễn Chi dần dần dịu đi.
Nhìn vẻ mặt của hai người họ, hắn nhịn không được "phụt" một cái, cười càng ngày càng lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt: " Được rồi, không có chuyện gì thì tốt."
Trình Tử Xuyên suy nghĩ một chút, lại nói: " Xin lỗi."
Phó Diễn Chi thật ra rất quan tâm đến vị biểu đệ là hắn, nhưng từ khi vợ chồng Trình Yến qua đời, hắn bắt đầu có thói quen độc lai độc vãng, không muốn ỷ lại, đồng ý nhận Phó Diễn Chi là biểu ca cũng vì nể mặt mũi mẹ hắn Phó Tiếu Lăng.
Phó Diễn Chi nghe xong cũng ngây ngốc.
Lâu Nguyệt Đồng giả bộ đấm đấm, châm chọc khiêu khích: " Khóc, khóc đi, khóc rồinói ta nghe ngươi mấy tuổi!"
đã lâu không được nghe âm thanh trào phúng của tiểu ma nữ, đột nhiên Phó Diễn Chi cảm thấy có chút thân thiết.
Bên kia, Tần Tiêu đang giải thích gì đó với Trình Diệu, thoáng nhìn qua bên này, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Chương 32: Khiêu chiến
Lan Tự trừng mắt nhìn, dè dặt tiến lên chào: " Trình sư thúc, Tần sư thúc!"
Hôm nay không ít những nhân vật có mặt mũi xuất hiện, nhưng hai vị sư thúc sắp kết hôn này tại sao đều bày ra vẻ mặt lạnh lẽo thế kia?
Trình Diệu nắm chặt Xích Hoàng Kiếm dường như không nghe thấy, tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.
Tần Tiêu không có tâm trạng nào hàn huyên với nàng, gật đầu ứng phó một câu: "không cần đa lễ."
Lan Tự nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, mím môi nói: " Hai vị sư thúc, đại lễ sắp bắt đầu."
Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên: "Chúng ta đi thôi."
Trình Tử Xuyên đáp: " Được."
hắn vừa dứt lời, Trình Diệu liền đẩy Tần Tiêu và Lan Tự sang một bên rồi lao đến, vẻ mặt không còn lãnh ngạo như xưa mà nhiễm một chút điên dại: " Trình Tử Xuyên! Có gan thì đừng chạy!"
Tần Tiêu: " Trình sư huynh..."
Lâu Nguyệt Đồng chậc một cái, có chút ghét bỏ nói: " Trình Tử Xuyên, hay là ngươi đổi họ đi."
Trình Tử Xuyên: " Cùng họ với ngươi?"
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, cười mà như không cười nói: " Có thể, ta cho phép."
Trình Tử Xuyên nói: " Vậy thì cảm ơn."
Lâu Nguyệt Đồng nhún vai: " Từ trước đến nay ta vẫn luôn hào phóng với bằng hữu."
Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, nhàn nhạt bồi thêm: " Biến bằng hữu thành kẻ địch cũng không chút nào chùn tay."
Lâu Nguyệt Đồng vỗ tay cười cười: " Ta thật sự càng ngày càng thích cái sự hiểu lòng người này của ngươi!"
Bầu không khí không coi ai ra gì này quả thực đã chọc mù mắt tất cả mọi người.
Phó Diễn Chi vừa bình thường trở lại sau khi bị thất tình lại cảm thấy mình bị tổn thương: "..."
Trình Diệu thấy bọn họ không thèm đếm xỉa như vậy càng điên tiết, nhưng Tần Tiêu lại đầy lo lắng giữ hắn thật chặt, không ngừng khuyên bảo gì đó.
Phó Diễn Chi nhìn thấy, chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hói: " Biểu đệ, tiểu ma nữ, các ngươi có thấy Trình Diệu có điểm gì đó là lạ?"
Lâu Nguyệt Đồng đáp: " Luống cuống hơn so với trước kia, như con chó điên, gặp ai cũng cắn."
Phó Diễn Chi yên lặng giơ ngón tay cái lên, tiểu ma nữ lúc nào cũng có thể nói trúng những thứ mà hắn không dám nói.
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái: " Tiểu ma nữ là nói người nào?"
Phó Diễn Chi nuốt nước bọt chậm rãi tiến ra sau lưng Trình Tử Xuyên. Mắt Trình Tử Xuyên xẹt qua một ý cười: " Ngươi không phải tiểu ma nữ sao, nói thật cũng khôngcho người ta nói?"
Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ một tiếng: " Lười phải so đo với các ngươi."
Phó Diễn Chi thầm nghĩ: " Hình như tính tình tiểu ma nữ tốt hơn một chút..."
hắn hắng giọng một cái, nhìn sang bên kia, giải thích: " Ta cảm thấy hình như Trình Diệu khi tu luyện đã gặp rủi ro..."
Tần Tiêu khi biết hắn là người được Cổ Phong truyền thừa Cổ Linh Mộ đã từng xin hắnlinh dược áp chế tâm ma. Người tu đạo một khi sinh tâm ma đều như ăn cơm uống nước, tập mãi thành quen. Phó Diễn Chi từng cho rằng Trình Diệu có tâm ma cũngkhông phải chuyện gì đáng ngại, nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng rất nhiều.
Trình Tử Xuyên nhún vai, bình thản trần thuật: " Dùng thủ đoạn đánh cắp này nọ,không phải đồ của mình nên không dùng được lâu dài."
"Ngươi nói cái gì?" Trình Diệu mặc kệ Tần Tiêu níu kéo, trong nháy mắt cầm kiếm lao đến, khí thế quanh thân tăng vọt, sát ý đầy trời hướng vào duy nhất một kẻ, kẻ màhắn luôn muốn giết chết – Trình Tử Xuyên!
" Ngươi và ta tất sẽ phải đánh một trận, ta còn không vội, ngươi vội cái gì?" Trình Tử Xuyên đưa tay, bạch quang hiện lên ngăn cản kiếm thế.
Phó Diễn Chi có đôi lúc hết sức không hiểu, Trình Tử Xuyên thân là người bị hại lại rất tỉnh táo, luôn tỏ thái độ lơ đễnh chọc giận Trình Diệu, chẳng lẽ hắn không muốn báo thù sao?
Như nhìn ra suy nghĩ của Phó Diễn Chi, Lâu Nguyệt Đồng nói: " Tên kia có một điểm mạnh, điểm đó nói dễ nghe là lạnh nhạt, nói trắng ra là lười."
Phó Diễn Chi: "..."
Trình Tử Xuyên đầu cũng không thèm quay lại: " Ta nghe được."
Lâu Nguyệt Đồng hào phóng phủi phủi tay: " Ừ, ta chính là nói cho ngươi nghe."
Phó Diễn Chi: "..."
Lan Tự thấy họ thật sự động thủ liền sợ đến mức chân tay luống cuống, đang muốn chạy đi thông báo với chưởng môn liền thấy mấy đạo bóng dáng nhanh chóng bay đến, đúng là đám người chưởng môn bị chuyện này làm kinh động.
" Còn ra thể thống gì!" Chưởng môn vừa nhìn thấy tình hình, trong nháy mắt ra tay tách hai người ra, ước chừng vì đi cùng chưởng môn của các môn phái khác nên trênmặt không rõ tức giận hay không, chỉ nói, " Trình sư đệ, nếu ngươi muốn luận bàn cùng người khác thì khi nào cũng được, cần gì động thủ vào ngày tốt đẹp hôm nay?"
Cái gọi là thừa thế xông lên chính là đây, Trình Diệu nhiều lần động thủ với Trình Tử Xuyên đều thất bại, nội tâm đã sớm bị đè nén, nghe vậy liền cố ý nói lớn với những người xung quanh: " Người này giết lão tổ Trình Lệnh, có thù không đội trời chung với Trình gia, không giết được hắn, ta không có lòng dạ nào tổ chức hôn lễ, xin chưởng môn thứ lỗi."
Chưởng môn thở dài day trán.
Phó Diễn Chi nghe vậy tức giận, trách mắng: " Tên hỗn đản nhà ngươi thật vô sỉ! Ngươi có dám nói cho mọi người biết Tử Xuyên là ai, mười ba năm trước Trình gia của ngươi đã làm gì không?"
Trình Tiện và Huyền Dự chân nhân bước ra, hai người này tiến đến bên cạnh Trình Diệu, Trình Tiện nói: " Nếu là việc riêng của Trình gia, nên để ta giải quyết. Diệu nhi, ngươi đi theo các chưởng môn tổ chức hôn lễ, phản đồ của Trình gia này giao cho ta."
Lời nói hời hợt lật ngược sự thật, biến Trình Tử Xuyên thành phản đồ của Trình gia. Bối phận của hắn cao, lời nói so với Phó Diễn Chi có sức thuyết phục hơn nhiều.
" Hôm nay không được..."
Chưởng môn có tâm phân rõ phải trái, nhưng Huyền Dự chân nhân lại nói: " Việc riêng giải quyết riêng là tốt nhất, chưởng môn, đừng để người khác lấy Cửu Nguyên Môn ta làm trò cười!"
" Trò cười?" Chưởng môn nghe những lời này liền cảm thấy khó chịu, nhếch môi thong thả ung dung nói, " Mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, Cửu Nguyên Môn dám mở cửa nói thẳng, đi đắc chính ngồi đắc thẳng, có gì là trò cười?"
hắn nhìn những chưởng môn đứng quanh, tất cả mọi người đều gật đầu đáp: " Đúng là thế."
" Cửu Nguyên chưởng môn quả nhiên đại khí." Phó Diễn Chi nói, " Trình Diệu đã nóivậy, ta cũng có một việc nhỏ trong tay muốn nhờ mọi người phân xử. Năm đó ta cómột vị biểu cô được gả cho huynh trưởng của tộc trường Trình gia, hai người họ cómột đứa con nuôi thiên phú xuất chúng, giỏi hơn Trình Diệu cả một bậc. Mười ba năm trước, ta lại nhận được tin của Trình gia, nói một nhà ba người của biểu cô tất cả đều gặp nạn. Ta và phụ thân mặc dù đau buồn lại chưa từng hoài nghi. Nhưng hôm nay, ta tìm được tiểu biểu đệ mới biết năm đó hắn đã bị người ta cưỡng đoạt căn cốt, vợ chồng biểu cô cũng vì cứu hắn nên bị hại..."
hắn bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào Trình Diệu: " Ngươi, Trình Diệu, lúc trước căn cốt và thiên phú tuy tốt nhưng cũng chỉ thường thôi, về sau lại một bước lên trời... cuối cùng là vì sao?"
Lời nói này vạch trần điều gì, không cần nói cũng biết.
Trình Diệu đoạt căn cốt của đường đệ, Trình gia sát hại diệt khẩu tộc thân, nếu lời Phó Diễn Chi nói là thật, Trình gia đã làm chuyện không chính đáng, táng tận thiên lương, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.
Mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Trình Diệu và Trình Tiện khẽ thay đổi.
" nói bậy!" Trình Tiện không đồng ý, lạnh lùng nói, " Ta không biết tại sao Vẫn Lôi Cung trăm phương ngàn kế bảo về một tên phản đồ, ta chỉ nói một điều, Trình Yến và Phó Tiếu Lăng căn bản không có hài tử nào thiên phú xuất chúng, chỉ nhặt về một đứa trẻ bình thường bị vứt bỏ. Mười ba năm trước bọn họ đã qua đời, đó là sự thật! Người Phó thiếu chủ ngươi nói, bất quá chỉ là một tên phản đồ của Trình gia, liên hợp người ngoài sát hại tộc nhân, mưu đoạt tiên khí, đại nghịch bất đạo!"
hắn cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên: " Người này còn vừa động thủ với Diệu nhi, làm sao nói hắn là một phế nhân bị đoạt căn cốt?"
Bên nào cũng cho rằng mình đúng, đều có lý lẽ riêng.
Lâu Nguyệt Đồng ghét nhất là loại đấu nhau bằng nước miếng này, nghe xong phiền phức hừ nhẹ một tiếng: " nói lý với loại người này làm gì cho phí nước miếng, ngụy biện đúng không, vậy thì đánh cho hắn không dám ngụy biện nữa!"
Trình Tử Xuyên vẫn trầm mặc đột nhiên khẽ vuốt cằm: " Có lý."
" Tán tu Trình Tử Xuyên khiêu chiến Trình Diệu của Cửu Nguyên tiên môn, thiên hạ làm chứng, bất luận sống chết!" (Tán tu: người tu hành tự do, không có sư môn)
Bạch y khí khái, cô đơn mà lộng lẫy.
một câu nói này, đã bất ngờ thay đổi hoàn toàn cục diện.
Chương 33: Cùng ăn
Những người khác sửng sốt, còn Trình Diệu lại đột nhiên bình tĩnh lại, thái độ nhưđang nghe một chuyện cười: " Ngươi khiêu chiến ta?"
" Đúng." Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng đó, " Nhìn ngươi truy sát thật vất vả, ta cho ngươi một cơ hội quang minh chính đại."
Đúng như tiểu ma nữ nói, dong dài lãng phí nước miếng làm gì, không bằng đấu mộttrận, ai thắng thì người đó đúng.
Trình Diệu lạnh lùng hỏi: " Cũng sẽ không chạy trốn?"
Trình Tử Xuyên: " Vốn ta không hề trốn, là người không có bản lĩnh mà thôi."
" Được! Vậy ta muốn xem ngươi..."
" Diệu nhi!" Huyền Dự chân nhân cắt lời hắn, lập tức nhìn về phía Trình Tử Xuyên, vẻ mặt bí hiểm, " Đệ tử môn hạ của ta không sợ khiêu chiến, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, động thủ có lẽ không ổn..."
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái đã biết hắn có ý gì, xì một tiếng: " Có phải ngươi thấy đồ đệ của ngươi không phải đối thủ của Trình Tử Xuyên, sợ mất mặt nên định bảo hắnhoãn đến vài năm sau?"
Hai mắt Huyền Dự chân nhân nheo lại, ấn tượng đối với tiểu ma nữ trực tiếp tụt xuống mức thấp nhất.
" Nha đầu vô lễ nhà ngươi cũng khá lắm, hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!" hắn vung tay áo một cái, linh khí cường đại cuồn cuộn kéo đến nhưng không có ý đả thương người, hắn chỉ ỷ vào thân phận mình, muốn làm tiểu ma nữ xấu mặt.
Lâu Nguyệt Đồng dùng Tam Tài Châu trên Tiên giới, thân thể bị tổn thương, pháp lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng không sợ Huyền Dự, chỉ lo lắng thân phận mình bị bại lộ, rước lấy phiền toái không cần thiết.
" Huyền Dự sư thúc, người tới là khách!" Chưởng môn phất tay phá giải thế công, cũng ngăn cản Lâu Nguyệt Đồng động thủ.
Sắc mặt Huyền Dự trở nên rất khó coi: " Tại sao hôm nay chưởng môn lại thiên vị người ngoài? Hai người này không có thiệp mời, tại sao tính là khách? Ta đường đường đứng đầu một ngọn núi, lại không thể dạy dỗ một tiểu nha đầu vô lễ?"
Chưởng môn đáp: " Huyền Dự sư thúc, không phải ta thiên vị người ngoài, mà hai người này thật ra là khách quý của Cửu Nguyên Sơn ta..."
" Ai mời, tại sao ta không biết?"
Nhìn vẻ mặt cực kì không tin tưởng của Huyền Dự, chưởng môn bỗng cười một tiếng, chỉ về một hướng, ung dung nói: " Thanh Gia tiểu sư thúc!"
Huyền Dự mặt liền biến sắc, kinh ngạc nói: "Thanh Gia?"
Những người đang nghe hai mắt lóe sáng, ào ào mở miệng - -
" Chưởng môn, Thanh Gia sư thúc hiện tại có khỏe không?"
" Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, có thể bái phỏng Thanh Gia tiền bối không?"
" Tại hạ cũng muốn thăm hỏi..."
Nhìn chuyện này là biết, hiện tại người có danh tiếng lớn nhất Cửu Nguyên Sơn khôngphải Trình Diệu hay Tần Tiêu, không phải Huyền Dự chân nhân, thậm chí cũng khôngphải chưởng môn, mà là người thần bí khó lường xưng truyền thiên hạ - Thanh Gia tiểu sư thúc!
một thân đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà tỏa sáng, bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, người tốt có thể sống, người xấu nhất định phải chết.
Thanh Gia kinh tài tuyệt diễm cơ hồ đã thành đối tượng tất cả các tu sĩ đều muốn noi gương, mặc kệ quan hệ chính tà, ngay cả đám ma tu bên kia cũng phải phần nào kính trọng nàng.
" Cảm ơn chư vị quan tâm, tiểu sư thúc bình an, cũng đã quay về Cửu Nguyên Sơn. Nàng không thích gặp người ngoài, mong chư vị thứ lỗi."
Tính tình của Thanh Gia mọi người đều đã biết rõ, vừa rồi chỉ là thăm dò, nghe vậy tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng.
Chưởng môn lại nói: " Huyền Dự sư thúc, vị đạo hữu này là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc."
Huyền Dự nhíu mày, thầm nghĩ: " Trong Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia là người thần bí nhất, vô cùng đáng kiêng kị. Trước kia chưa từng nghe nàng giao hảo với ai, nhưng tên Trình Tử Xuyên này lại thật phiền toái..."
hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: " đã là khiêu chiến thì không nên chậm trễ, mộttháng sau có được không?"
Trình Diệu chắp tay đáp: " Vâng, sư phụ."
Trình Tử Xuyên: " Có thể, một tháng sau ta sẽ đến Trình gia, chuyện nơi nào, giải quyết ở nơi đó."
Trình Tiện nghe được địa điểm, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng vẽ ra một đường cong cổ quái.
Trình Tử Xuyên hoàn toàn không đếm xỉa xung quanh, thản nhiên khoát tay với chưởng môn, mỉm cười nói: "Đa tạ, cáo từ."
Phó Diễn Chi tung linh khí trên không trung rời đi cùng họ, một chút cũng không nhìn Tần Tiêu. Tấn Tiêu đứng sau lưng Trình Diệu tuy mặt không đổi sắc nhưng lòng bàn tay đã từ từ siết chặt .
Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.
Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"
Lâu Nguyệt Đồng: "Ta muốn gặp mặt Thanh Gia."
Phó Diễn Chi xếp hàng: "Ta cũng muốn gặp."
" Ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngu ngốc đứng một bên đi!" Tiểu ma nữ đẩy Phó Diễn Chi ra.
" Vì sao ngươi có thể gặp mà ta lại không thể? Làm người không cần tuyệt tình như thế chứ!" Phó Diễn Chi cười hì hì nói, " Biểu đệ, không ngờ ngươi còn biết Thanh Gia tiểu sư thúc. Nàng trông như thế nào? Có xinh đẹp như trong truyền thuyết không? Tính cách thì sao?"
Lâu Nguyệt Đồng: Ngu xuẩn!
Nàng liếc mắt: " Thế nào, bị tiểu tiên nữ từ chối, muốn thay lòng đổi dạ?"
Nhắc đến Tần Tiêu, trong lòng Phó Diễn Chi cảm thấy như bị bắn một mũi tên, bả vai chùng xuống, yên lặng ngồi xuống.
Trình Tử Xuyên không đồng ý nhìn Lâu Nguyệt Đồng, Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi: " hắnthật yếu đuối! Cái thứ tình tình ái ái kia đúng là phiền toái!"
Phó Diễn Chi không phục: "Ngươi không thích Tử Xuyên sao?"
Trình Tử Xuyên giương mắt, Lâu Nguyệt Đồng "Lạch cạch" một tiếng, bẻ xuống mộtgóc của linh khí...
Bầu không khí quang đãng lại vì một câu nói kia mà đột nhiên trầm xuống.
Lâu Nguyệt Đồng hình như đang nghĩ, đưa tay lên nghịch tóc, cười mà như không cười đáp: " hắn khẳng định là thứ thức ăn mà ta thích nhất, hắn cũng rất nghe lời, khônghề phiền toái."
Thức ăn tiểu ma nữ thích = tiểu biểu đệ Trình Tử Xuyên?
Phó Diễn Chi đơ rồi, không biết nên khóc hay nên cười.
Phó Diễn Chi: "Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"
Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh: " Ta không thích ăn cam."
Phó Diễn Chi: "..."
" Ta thích." Tiểu ma nữ rất thích chống đối hắn, duỗi tay biến ra một quả cam, cố ý đưa lên miệng cắn một cái, bộ dáng như thứ nàng đang gặm không phải quả cam, mà là thịt Trình Tử Xuyên!
Trình Tử Xuyên: "..."
Tiểu ma nữ cúi người, cầm quả cam cắn dở lắc lư trước mặt hắn, cười đến là giảo hoạt, không khí ngột ngạt bỗng dịu đi nhiều.
Trình Tử Xuyên đột nhiên bắt lấy tay nàng, cũng cắn một cái.
Lâu Nguyệt Đồng: "..."
Trình Tử Xuyên nhíu mày, lắc lắc đầu nói thật: "Ăn không ngon."
Tiểu ma nữ ngẩn ngơ, đôi mắt to xinh đẹp lóe lên sát khí, đưa tay cấu véo cổ hắn: " Ta thay đổi, không được ăn, phun ra!"
Trình Tử Xuyên nói: " Bẩn."
" Hừ!" Tiểu ma nữ cười lạnh, nhắm bụng hắn đánh ra một quyền, " Ta đánh cho ngươi phun ra!"
Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng né qua, nửa người ló ra bên ngoài linh khí, vỗ một cái lạinhẹ nhàng đứng thẳng lại, một tay đón lấy quả đấm của nàng. Tiểu ma nữ thấy vậy, nhấc chân đạp... Hai người này, cứ thế đánh nhau trên cái linh khí bé xíu của Phó Diễn Chi.
Vì một quả cam =.=
Phó Diễn Chi trợn mắt há hốc mồm: Các ngươi mẹ nó đùa ta à! Quan trọng là các ngươi... các ngươi đã hôn gián tiếp rồi nha! ! !
Lâu Nguyệt Đồng biến thành tiểu linh hồ sau khi rời khỏi tầm mắt của Trình Tử Xuyên liền giảm tốc độ.
Lúc này, nàng nhớ lại giấc mộng khi đang đi trong Thông Thiên Lộ, trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân đã phá được phong ấn, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhìn thấy trời đất như đang trong ngày tận thế, nhìn thấy nàng và Trình Tử Xuyên... ái muội và đối địch.
Móng vuốt nhỏ của tiểu linh hồ đạp lên mây, ưu nhã lưu loát di chuyển.
Nàng thầm nghĩ: " Mình với hắn, từ khi bị trói định bởi khế ước thượng cổ đã bắt đầu liên quan đến nhau, chẳng lẽ đùa mà thành thật? không, cảnh đó giống như hai bênđang đọ sức thì đúng hơn..."
Lâu Nguyệt Đồng lúc kết thành khế ước đã rất phẫn nộ, nhưng sau đó chung đụng lại cảm thấy thật ra cũng không xấu. Trình Tử Xuyên là một người có ý tứ, làm việc rất ăn ý với nàng, làm nàng có cảm giác kỳ diệu khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra một chuyện khi còn đang bị nhốt trong Cổ Linh Mộ - - Máu của Trình Tử Xuyên có thể yếu hóa phong ấn của nàng!
Lâu Nguyệt Đông nghĩ nghĩ, nội tâm có chút giằng co, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa thể nhìn thấu Trình Tử Xuyên.
Cổ Phong từng nói với nàng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, vậy Trình Tử Xuyên... cuối cùng là ai?
"A Nguyên!"
"Chuyện gì?"
Lâu Nguyệt Đồng không biến sắc hỏi: "Ngươi có phải hay không vẫn cảm thấy... chủ nhân của ngươi còn sống?"
A Nguyên đáp: " Ta chắc chắn."
" Nếu ngươi nhìn thấy Thánh tôn chuyển thế, ngươi có thể nhận ra thật sao?"
"Đương nhiên!" A Nguyên kích động, " Ta làm sao có thể không nhận ra, ta nhất định có thể nhận ra!" Nó dừng một chút, đột nhiên nói, " không phải ngươi hoài nghi Trình Tử Xuyên là Thánh tôn chuyển thế chứ?"
Lâu Nguyệt Đồng chẳng nói đúng chẳng nói sai.
" hắn không phải." A Nguyên dường như cũng có chút mơ hồ, sau đó giải thích, " ... Ta là bảo vật 'Bẩm Sinh Ấn', có ấn ký hồn phách của Thánh tôn, vô luận ngài có chuyển thế thành bộ dáng nào, thậm chí chỉ còn lại một tia thần hồn đi chăng nữa, ấn ký sẽsáng lên nếu gặp ngài... Ta đã thử với Trình Tử Xuyên, ấn ký không sáng."
Lâu Nguyệt Đồng nhăn mày: " Phiền hà!"
Nàng không nghĩ nữa, chui vào một cái tiên cung mà nàng thấy đẹp đẽ quý giá nhất!
" Nơi này là Tiên giới, không thể so với nhân giới. Người có thể uy hiếp ngươi có rất nhiều." A Nguyên nói, " Nếu ngươi chạy loạn làm ta bị phát hiện, Minh Khải Tiên Đế lên trời xuống biển đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
" A? Ngươi bày đặt không nhận chủ này nọ, hắn còn mong cái gì? Chẳng lẽ còn có mộng tưởng hão huyền muốn thành chúa tể thiên địa?"
A Nguyên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: " Có một số việc không thể nói sớm cho ngươi biết... Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tốt nhất đừng đụng chạm chính diện với Tiên Đế."
" hắn biết ta sao?"
A Nguyên nghe vậy cổ quái cười một tiếng: " Có lẽ hắn không biết bộ dáng bây giờ của ngươi, nhưng hắn tuyệt đối có thể nhận ra ngươi. Lâu Nguyệt Đồng, đừng quá xemnhẹ chính mình, danh tiếng của ngươi, đối với sinh linh thiên địa lục giới đều như sấm đánh bên tai!"
không biết có phải ảo giác hay không, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy lời nói tán dương của hắn mang đầy ý tứ châm chọc và... bi thương.
không đợi nàng mở miệng hỏi thăm, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh nóichuyện.
Tiểu linh hồ quan sát bốn phía, vừa định nằm trầm tư tại một chỗ mới phát hiện mìnhđã vào trong điện.
" Tiên Đế, từ trước đến ngài đều làm gương cho chúng tiên, tại sao cũng táo bạo nổi dậy?"
âm thanh chững chạc già nua vang lên, cùng với đó là âm thanh một quân cờ được đặt xuống.
A Nguyên thở dài rồi lại thở dài... Vừa mới nói ngàn lần đừng đụng mặt, kết quả ngay lập tức đụng mặt, cái vận khí gì đây!
Lâu Nguyệt Đồng vốn định chạy xung quanh vơ vét bảo vật, nghe được câu này liền chững lại - - Tiên Đế?
Nàng thổi một hơi, khói đen tỏa ra xung quanh che lại hơi thở, sau đó trốn phía saumột cái cây nghe lén.
Thanh âm của Minh Khải Tiên Đế trầm thấp dễ nghe, có vẻ vẫn còn trẻ tuổi: " Thượng tiên, mặc dù ta là người đứng đầu Tiên giới, nhưng lại không thật sự được kính trọng."
" Khụ khụ, Tiên Đế nói đùa rồi." Hoa Diễn thượng tiên loay hoay cầm một quân cờ, tùy ý mở miệng, " Người hạ thần dụ?"
Minh Khái Tiên Đế cười cười, di chuyển một quân cờ, chậm rãi nói: " Thần dụ lần này làm ta ngạc nhiên... Thượng tiên, chúng ta đều rõ vị kia bảy trăm năm trước đã lạc hạ rồi đúng không?"
Hoa Diễn thượng tiên vừa nghe vừa niệm vài câu đạo pháp, sau đó mới nói: " Đương nhiên."
" Thần dụ nói... Thánh tôn chuyển thế đã xuất hiện ở Nhân giới."
Lâu Nguyệt Đồng khẽ mở to hai mắt, hơi thở run lên, lập tức quyết đoán rời đi.
" Ai?" Minh Khải Tiên Đế không thèm động đậy, trực tiếp chỉ một ngón tay tung ra Thiên La địa võng, hắn thấp giọng cười nói, " Thượng tiên, ngươi nói xem có phải bây giờ tiểu tiên gan đều rất lớn không? Còn dám đến đây nghe trộm."
" Tiên Đế, để ta đi bắt hắn về."
" không gấp, hắn không trốn thoát được Thiên La địa võng." Minh Khải Tiên Đế khôngnhanh không chậm đặt xuống một quân cờ, " Khó có hứng thú như hôm nay, chúng ta đánh xong ván này rồi đi."
Ao Thăng Tiên phía xa xa bỗng truyền ra dị động.
Hoa Diễn thượng tiên thở dài: " Tiên Đế, ván cờ này không kết thúc được rồi."
Minh Khải Tiên Đế ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau có chút phiền muộn nói: " sự nhiễu loạn bảy trăm năm nay thật sự khiến ta đau đầu... Cũng không biết bao giờ mới kết thúc."
Lâu Nguyệt Đồng trong lốt tiểu linh hồ một đường chạy tán loạn, thả lửa đốt tấm lưới kia, vậy mà tấm lưới vẫn đuổi theo nàng được, ngược lại những đốm lửa nàng phóng ra đốt sạch các tiên cung khác.
Nàng dựa vào cảm ứng tâm hồn chạy về hướng Trình Tử Xuyên.
Mắt thấy một bóng trắng ung dung bước đến, nàng đang muốn kêu " Chạy mau" lại đâm sầm vào người hắn, Thiên La địa võng bỗng chốc bao phủ hai người, hóa thành hỏa võng.
"..."
Thần sắc Trình Tử Xuyên không thay đổi, khẽ thở dài: " Lễ vật đạo hữu mang cho ta...thật sự rất đặc biệt."
Trước mắt lóe một cái, tiểu linh hồ biến mất, trong ngực hắn xuất hiện một tiểu cônương xinh đẹp, cặp mắt kia to tròn lấp lánh nhưng không làm mất đi vẻ lạnh lùng của nàng.
Tư thế này... hình như có chút không đúng.
Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay."
Trình Tử Xuyên ném cho nàng một ánh mắt " Ngươi nghĩ sao?".
Lâu Nguyệt Đồng: "Buông tay!"
Trình Tử Xuyên lúc này mới thả tay.
Lâu Nguyệt Đồng nhảy xuống dưới xoay người, vòng eo thon thả vặn vẹo, váy đen tung bay không nhiễm một hạt bụi.
Trình Tử Xuyên: " Eo không tệ."
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái, đưa tay lên vuốt tóc, lơ đãng nói: " Thi nhân của Ma giới dùng những bài thơ hay nhất để ca ngợi ta từ đầu đến chân không biết bao nhiêu lần, ngươi chỉ có mỗi một câu khen trống trơn như vậy?"
Thảo luận với ma nữ, lời nói đơn giản gần như đùa giỡn như thế... đều là đàn gảy tai trâu.
Trình Tử Xuyên thong dong nói: " Ta thích nói thật."
Lâu Nguyệt Đồng nhếch miệng, trong đầu chợt xuất hiện thanh âm nhắc nhở của A Nguyên: " Các ngươi liếc mắt đưa tình xong có phải cần nghĩ xem Thiên La địa võng này nên phá như thế nào?"
Chương 28: Để ý
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy lập tức lạnh mặt.
" Ngươi mà còn nói hươu nói vượn ta sẽ đem ngươi cắt thành mười đoạn ném vào thùng rác."
A Nguyên im lặng, thầm nghĩ: " Làm còn không cho nói, sĩ diện không hiểu chuyện,không có đức hạnh giống hệt trước kia!"
Trình Tử Xuyên đương nhiên không nghe được họ nói chuyện với nhau, nhìn sắc mặt biến hóa của Lâu Nguyệt Đồng liền cho rằng nàng đang lo lắng không phá rách được Thiên La địa võng, chỉ chỉ hỏa võng, hỏi: " Ngươi chọc vào ai?"
" Minh Khải Tiên Đế."
"..."
Trình Tử Xuyên thở dài: "thật dễ gây họa."
Lâu Nguyệt Đồng quan sát hắn một lúc, đột nhiên nói: " Đột phá cảnh giới, tại sao ngươi có thể không cần độ kiếp?"
" Có thể áp chế được đạo lực."
Trình Tử Xuyên nói, đưa tay muốn đụng vào hỏa võng, Lâu Nguyệt Đồng thấy vậy liền nhanh chóng kéo tay hắn lại: " Ngươi muốn trầy da sứt thịt?"
" Đạo hữu còn có biện pháp khác?" Mặt mày Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng không kinhkhông sợ, bóng dáng thanh tao yên tĩnh.
Tay phải Lâu Nguyệt Đồng đặt lên môi, thổi một hơi vào hỏa võng, lập tức quanh thân nàng có khói đen bốc lên, hóa thành lưỡi dao sắc bén bổ về tấm lưới. Nhưng khi tiên lực cường đại đè nàng xuống, lập tức sắp mặt nàng trở nên trắng nhợt.
Trình Tử Xuyên lập tức cầm nàng tay: " Đừng cậy mạnh."
" Dùng Tam Tài Châu nhất định có thể phá vỡ, nhưng chúng ta bị nhốt bên trong, sẽbị liên lụy..."
" Để ta." Trình Tử Xuyên đưa ngón tay lên môi nàng, " Cắn một cái?"
Lâu Nguyệt Đồng: "..."
Mặt nàng bỗng đỏ ửng - - tức giận rồi!
Trong mắt Trình Tử Xuyên xẹt qua tia vui vẻ nhạt nhẽo, nhẹ nhàng cắt ngón tay. mộtgiọt máu bắn ra kèm theo ánh sao vô tận, sau đó hắn cực nhanh vẽ một cái huyết ký lên Thiên La địa võng... Lâu Nguyệt Đồng không rõ hắn vẽ vật gì, chỉ cảm thấy huyết sắc dần dần ngưng tụ thành kim quang như muốn xé rách bầu trời, sắc bén kinh khủng!
Nàng chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, được hắn kéo ra khỏi Thiên võng.
" Ngươi vừa làm gì?"
Lòng bàn tay của Trình Tử Xuyên vừa rồi còn ấm áp nay lại trở nên lạnh buốt, hắn hời hợt trả lời: " Cấm thuật."
Mặc dù âm thanh của hắn vẫn bình thường, Lâu Nguyệt Đồng lại có cảm giác đây là thời điểm hắn suy yếu nhất từ khi nàng biết hắn đến nay.
Thiên La địa võng vừa bị phá vỡ, thanh âm của Minh Khải Tiên Đế vang lên: " Có thể phá được Thiên La địa võng, không đơn giản." Khi hắn nói chữ đầu tiên dường như còn ở rất xa, đến chữ cuối cùng lại như gần trong gang tấc.
A Nguyên kêu lên: " Mau cản hắn lại!"
Lâu Nguyệt Đồng cắn răng, lòng bàn tay hướng về phía trước, Tam Tài Châu hiện ra.một tay nàng bị Trình Tử Xuyên cầm chặt, tay còn lại dồn lực vào hạt châu... Pháp lực, nàng cần pháp lực cường đại dưới lớp phong ấn này!
Toàn bộ Tiên giới đột nhiên tối sầm.
Minh Khải Tiên Đề: " Ồ?"
Hoa Diễn thượng tiên đi cùng hắn ánh mắt biến đổi: " Tiên Đế, đây là..."
Minh Khải Tiên Đế vẻ mặt ngưng trọng, hướng lên trời bắn một quyền, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, hắn chỉ nói một chữ: " Ma!"
" Ta..." Tam Tài Châu biến mất, Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt mềm nhũn, vừa mở miệng liền có máu chảy ra, nàng tiện tay quẹt một cái, " Chúng ta đimau!"
Trình Tử Xuyên đột nhiên ôm chặt eo nàng, trong nháy mắt biến mất.
Tiếng chuông vang lên, chúng tiên đáp mây bay đến, cùng nhau thi lễ với Tiên Đế.
" Các vị tiên gia không cần đa lễ." Phía trên Minh Khải Tiên Đế, sương mù màu đen lan tràn. hắn vừa dùng tiên lực vây đám sương vào một phạm vi nhỏ hơn vừa nói: " Trước tiên tạm thời giúp ta đánh tan công kích này, nếu không ma lực sẽ ăn mòn hơn nửa Tiên giới."
" Vâng!"
Lần hóa giải này, hai ngày sau mới kết thúc.
Bên kia, Trình Tử Xuyên tạm thời mang Lâu Nguyệt Đồng đến bờ sông bên cạnh mộtdãy núi, tình huống bây giờ của tiểu ma nữ... nhìn kiểu gì cũng không hề tốt.
Sông Bích Thủy, tiên khí lượn lờ, dãy núi như ẩn như hiện, cây cối xanh tươi.
" Đạo hữu..."
" ... Sớm đã muốn nói với ngươi, đạo hữu cái gì, ma hữu mới đúng!" Lâu Nguyệt Đồng ho mấy tiếng, mắt không hề mở ra, lẩm bẩm nói, " Trình Tử Xuyên, đầu ta đau..."
Có lẽ vừa rồi xúc động sử dụng pháp lực phong ấn, những hình ảnh trước kia nàngkhông thể nhớ được bỗng hiện ra.
một bàn tay lạnh buốt chạm vào trán nàng.
Nàng dường như nhìn thấy trên Thiên Ngoại Thiên, một người mặc áo trắng đang cầm bút viết gì đó. Nàng muốn đến gần để thấy rõ khuôn mặt của hắn, người kia vừa ngẩng đầu, lại biến thành khuôn mặt của Trình Tử Xuyên.
Nàng bật ra: " Ta cho phép ngươi gọi tên ta."
Đồng nhi.
Trình Tử Xuyên giật mình, thấm thoắt nhớ đến giấc mộng trong Thông Thiên Lộ, nhẹgiọng gọi: " ... Đồng nhi?"
Những hình ảnh vô căn bỗng nhiên trùng khớp với thực tế.
Lâu Nguyệt Đồng tìm được một con đường, cuối đường là một thiếu nữ váy đen đứng dưới tán cây vuốt tóc, mỉm cười đầy mị hoặc.
" Ta gọi ngươi một tiếng sư tôn, ngươi có thể cho ta cái gì?"
" Ngươi muốn cái gì?"
" Ta? Nếu ta nói muốn địa vị của ngươi... hoặc là, mạng của ngươi thì sao?"
Ánh mắt Thánh tôn tao nhã như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, hắn động đậy môi nói chuyện, xuyên qua bóng dáng Lâu Nguyệt Đồng đưa tay vỗ đầu thiếu nữ váy đen, bạch y trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có vẻ kỳ dị ôn nhu, còn rất quen thuộc.
Bên bờ sông, Trình Tử Xuyên vuốt lại mái tóc rối bời của tiểu ma nữ, thấy nàng nhíu chặt mi tâm chưa tỉnh lại, trong mắt hiện lên một tia sầu lo đến chính mình cũngkhông phát hiện.
hắn dùng ống tay áo dính nước giúp nàng lau tia máu bên môi.
Lâu Nguyệt Đồng bỗng bắt lấy tay hắn, có chút suy yếu mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn.một hồi lâu, nàng như hồi phục được tinh thần, rũ mắt xuống: " Là ta không suy nghĩ, Tam Tài Châu mặc dù có thể giúp ta phát huy thực lực chân chính, nhưng thân thể bây giờ lại không chịu nổi, ta..."
Đột nhiên nàng cảm thấy lời nói này có chút yếu ớt, tại sao nàng lại phải giải thích chohắn?
Lâu Nguyệt Đồng hừ hừ một tiếng, ra vẻ cương ngạnh nghiêng đầu: " Lần sau sẽ có chừng mực."
Trình Tử Xuyên thở phào nhẹ nhóm: " không sao là tốt rồi."
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, kỳ quái nói: " Ngươi lo lắng cho ta?"
Trình Tử Xuyên cũng giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần... Vừa rồi, tâm tình căng thẳng của hắn là vì lo lắng cho nàng sao?
Hai người nhìn nhau, lại nhìn tư thế hắn ôm nàng, đột nhiên cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu.
" Ngươi và ta đồng mệnh tương liên, đương nhiên phải lo lắng." Giọng nói hời hợt của Trình Tử Xuyên phá tan cái lúng túng, thản nhiên khiến người ta không nhận ra mộttia khác thường nào.
Lâu Nguyệt Đồng gật gật đầu, đảo mắt biến thành tiểu linh hồ trắng như tuyết, cái đuôi vô lực rũ xuống: " Ta mệt."
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, lần này nàng phá lệ không nói gì mà đã chìm vào giấc ngủ say.
" Ngươi còn tự tại như vậy." Trình Tử Xuyên nói một câu, nhẹ giọng như sợ đánh thức nàng, ôm tiểu linh hồ quan sát địa hình xung quanh. Nếu đi ra ngoài nhất định sẽ bị chúng tiên vây quét, làm sao để thoát thân?
Chương 29: Trở về
Trình Tử Xuyên ôm tiểu linh hồ đi dọc theo bờ sông.
Thực ra hắn đến Tiên giới vì ba mục đích, hai việc đầu đều đã hoàn thành, còn việc cuối cùng...
"Tử Xuyên!"
Thanh âm của Phù Tang đột nhiên vang lên. Trình Tử Xuyên quét mắt nhìn quanhkhông hề thấy bóng người nào, ngược lại nhìn thấy những hàng cây đang đung đưa kịch liệt.
" Tử Xuyên, chạm vào thân cây." Phù Tang lại nói.
Trình Tử Xuyên đi đến bên cạnh một cái cây gần đó, đưa tay chạm vào, chỉ thấy lục quang chợt lóe, bóng dáng bọn họ liền biến mất.
Lúc mở mắt ra, hắn đã đứng bên cạnh cây đại thụ ban đầu.
Nam tử mặc áo bào xanh thẫm bỏ bàn tay đang chạm vào thân cây xuống, thân hìnhkhông còn là hư ảnh mà chính là bản thể. hắn nhìn thấy Trình Tử Xuyên xuất hiện liềnđi tới, ánh mắt rơi xuống tiểu linh hồ trong lòng hắn, tâm tình phức tạp, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ: " Lại dám chạy loạn ở Tiên giới, ngươi lấy cái gan này ở đâu ra?"
" đã có dự tính, không phải chạy loạn." Trình Tử Xuyên thấy hắn không còn trở ngại gì nữa cũng vui vẻ, khi còn bé, hắn lúc nào cũng có thể thả lỏng một chút trước mặt Phù Tang.
Phù Tang nhìn nhìn hắn: " Căn cốt của ngươi... cải tạo rồi?"
Trình Tử Xuyên khẽ gật đầu.
Phù Tang lại không có ý mừng rỡ: " một khi Trình Diệu còn sống, căn cốt của ngươikhông thể tính là đã được cải tạo hoàn chỉnh... Nếu ta nhìn không nhầm, ngươi lấy linh dược thay thế cho một hồn bị thiếu, tuy biện pháp này có thể tạm thời dùng được nhưng không thể lâu dài."
Phù Tang tiếp nhận nguồn gốc thần mộc, cảnh giới có thể nói là tiến triển cực nhanh, nhưng một khi Trình Tử Xuyên còn chưa độ kiếp, hắn cũng sẽ không độ kiếp, tránh khiến Trình Tử Xuyên gặp phản phệ.
Trình Tử Xuyên lắc đầu, còn chưa kịp nói gì liền nghe cây đại thụ bên cạnh mở miệng: " Các ngươi đi đi, Tiên Đế sắp tới."
Phù Tang xoay người nhất bái: " Đa tạ."
"... không cần." Giọng nói của đại thụ có chút kỳ dị, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, ấm giọng nói, " Ngươi... ai, giúp ngươi là phải, bảo trọng."
nói xong, cành cây vung một cái, trực tiếp đem hai người một hồ ly đẩy xuống bậc thang.
Cơ hồ ngay sau đó, bóng dáng Minh Khải Tiên Đế cũng chậm rãi xuất hiện.
" Tang Mộc tiền bối, ta đến đây truy tìm yêu ma, vì sao hơi thở của chúng đột nhiên biến mất?" Thanh âm của Tiên Đế ôn hòa nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm vô tận.
" Tiên Đế, là ta giúp họ rời đi." Tang Mộc cũng không nói dối, bẩm báo sự thật.
Tiên Đế gật đầu, không hề nổi giận: " Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?"
" Tiên Đế, ngài tại vị bất quá mới chỉ được hơn ngàn năm, lão già cổ hủ này được thần mộc ban ân, ở đây bảo vệ Tiên giới đã trên vạn năm rồi." Tang Mộc thở dài nói, " Lão già cổ hủ này xin phép nói dại, có một số việc ta vẫn rõ ràng hơn ngài."
Đúng như Tang Mộc nói.
Khi Minh Khải còn chưa phải Tiên Đế, hắn thường đi đến nơi này, còn được Tang Mộc chỉ điểm, vì thế hết sức kính trọng Tang Mộc.
Nhưng bảy trăm năm trước, Thánh tôn lạc hạ, Tiên Đế truy sát Cổ Phong để tranh đoạt chí bảo, Tang Mộc giúp Cổ Phong chạy trốn, từ đó Tiên Đế rất ít đến đây.
Nhưng lần này, Tang Mộc lại giúp kẻ địch của hắn.
" rõ ràng hơn thì có ích gì?" Tiên Đế thản nhiên nói, " Tang Mộc tiền bối, ta không hi vọng chuyện này xảy ra lần thứ ba, nếu không mặc dù tiền bối thân mang nguồn gốc thần mộc, ngươi cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của Tiên giới đâu."
Lưu lại một câu như một lời cảnh cáo, Tiên Đế rời đi.
Tang Mộc thở dài, cúi đầu đáp: " Thần mộc, thần mộc sẽ sớm khô héo theo Thánh tôn mà thôi..."
Nhân giới, Thiên Lâm Thành.
Trong Phi Diêm Các, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi trong rạp, một người mặc trường bào màu lam, phong lưu tuấn mĩ đang vùi đầu uống rượu, người còn lại mặc dù tuấn tú nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, cả người xem như sáng sủa hoạt bát, hoàn toàn đối lập với người mặc áo lam đang buồn bực.
Hai người kia chính là Phó Diễn Chi và Hoa Hoa Hóa, sau khi ra khỏi Cổ Linh Mộ liền trở thành bạn tốt.
Lúc này, một hồng y nữ tử đẩy cửa bước vào, cười dịu dàng hỏi: " Phó thiếu cung chủ, khó khăn lắm ngươi mới đến đây được một lần, tại sao bộ dạng lại không vui như vậy? Trách tỷ tỷ không chiêu đãi chu toàn sao?"
Phó Diễn Chi cười khổ: " Tô Duyên tỷ, ngươi đừng khiêu khích ta."
Tô Duyên nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi thu liễm bộ dạng tươi cười: " Ba năm, khắp thiên hạ đều đồn đại, nói ngươi vì Tần Tiêu của Cửu Nguyên Môn mà đi tranh đấu với Trình Diệu, thậm chí còn mang Vẫn Lôi Cung ra đối địch với Trình gia, cuồng dại không thay đổi, vì Tần Tiêu mà vào sinh ra tử. hiện tại Tần Tiêu muốn kết hôn với Trình Diệu, có người thậm chí còn đồn ngươi muốn đi cướp dâu... Tiểu tử, ta không nghĩ ngươi lại hồ đồ như thế."
Phó Diễn Chi đang buồn khổ uống rượu, nghe đến đó liền phụt một cái phun hết rượu ra: " Ai đồn mà thái quá vậy? Mặc dù ta thích Tần Tiêu, nhưng không có chuyện Vẫn Lôi Cung trở mặt với Trình gia."
" Ta cũng biết thế." Tô Duyên cười cười, ngồi xuống rót một ly rượu, " Vậy lần này ngươi tìm ta làm gì?"
Phó Diễn Chi nghiêm túc: " Tô Duyên tỷ, người ba năm trước ta nhờ ngươi tìm vẫnkhông có tin tức sao?"
Tô Duyên đáp: " Vẫn là câu nói đó, họ đi Cửu Nguyên Sơn, sau đó liền không còn tung tích."
Hoa Hoa Hóa rất tùy tiện nói: " Khẳng định là bị Cửu Nguyên Sơn chụp mũ, nếu khônglàm sao một người to đùng như vậy có thể bốc hơi tại nhân gian?"
Tô Duyên liếc hắn một cái, Hoa Hoa Hóa câm miệng.
" Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta, tiểu cô nương ba năm trước tới đây cùng ngươi khôngphải biểu muội của ngươi đúng không? Còn biểu đệ mà ngươi nói nữa... Tại sao ngươi tự nhiên có nhiều họ hàng thân thích thế?"
Phó Diễn Chi: "Biểu muội là giả, biểu đệ là thật."
Phó Diễn Chi suy nghĩ một chút rồi nói: " Ta muốn đi Cửu Nguyên Sơn."
Hoa Hoa Hóa cười hì hì gật đầu: " Cũng đúng thôi, là nam nhân phải có năng lực đoạt được muội tử mình thích, Phó huynh, ta ủng hộ ngươi!"
Tô Duyên mặt không chút biến sắc liếc hắn một cái nữa.
Hoa Hoa Hóa: "..." Đầu năm nay tại sao cô nương xinh đẹp nào cũng đáng sợ hết vậy?
Phó Diễn Chi thở dài: " Hoa huynh, ta muốn đi tìm người, không phải muốn cướp dâu."
Tuy nói vậy, nhưng giọng nói của hắn lại có gì đó khó nắm bắt.
" Diễn Chi, cái cô nương họ Tần kia xác thực không thích hợp với ngươi. Lúc trước ngươi cứu nàng ta trong Cổ Linh Mộ, còn bị sư phụ nàng là Huyền Dự chân nhân đánh trọng thương, nàng ta không hề nói một câu nhưng về sau lại nhiều lần muốn ngươi hỗ trợ, biết ngươi là người truyền thừa của Cổ Linh Mộ lại nhờ ngươi xuất linh dược giúp sư huynh chống lại tâm ma... Ngươi làm nhiều việc như thế vì nàng ta, nàng ta ngoài một câu cảm tạ ra còn cho ngươi cái gì? Nếu nàng ta thật tâm thích Trình Diệuthì nên bỏ qua cho ngươi để ngươi đi tìm một mối lương duyên khác, ý tứ không rõràng như thế là có ý gì?"
Tô Duyên nói chuyện dứt khoát lại lưu loát, uống một ngụm rượu, chậc chậc thán mộtcâu: " Ngươi từ nhỏ đã có tướng mạo đẹp đẽ, ta biết kiểu gì ngươi cũng sẽ mang đếnmột đống hoa đào, ai ngờ người nào cũng là hoa đào nát, còn cái cô Trình Thiên Thiên nữa..."
" Tô Duyên tỷ!" Phó Diễn Chi ho khan vài tiếng, làm dấu tay xin khoan dung, sau đó cường điệu nói, "Việc của tiểu tiên... Tần cô nương đều là ta tự nguyện giúp đỡ, khôngliên quan gì đến nàng!"
Tô Duyên cười cười, cũng không nói người trong cuộc quả nhiên u mê, giọng nói châm biếm nhưng lại như không phải: " Đúng vậy, trong lòng ngươi, nàng vĩnh viễn là mộttiểu tiên nữ thuần khiết vô hại."
thật ra Tô Duyên cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là Phó Diễn Chi từ nhỏ gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ, nàng rất lo lắng hắn si tình với nhầm người, tình duyên tình kiếp thật mệt, ai!
Chương 30: Hôn lễ
Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt, trừ lúc bị phong ấn trong núi, hình như nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy.
Đây là một nơi hết sức yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được âm thanh giọt nước rơi xuống, xung quanh là một mảnh đen như mực, hình như là sơn động đi vào Thông Tiên Lộ của Cửu Nguyên Sơn.
Nàng phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lòng Trình Tử Xuyên, vừa động đậy hắnđã cúi đầu nói: " Đừng động."
không phải Trình Tử Xuyên.
Lâu Nguyệt Đồng giương mắt, nhìn thấy một người đang nhìn nàng chằm chằm. khôngphải người, hắn là một cái cây, Phù Tang!
Thái độ của Phù Tang đối với nàng có chút lạnh lùng, chỉ giải thích: " Tử Xuyên tự ý dùng cấm thuật, đang điều tức."
" Liên quan gì đến ta?" Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, liếc về phía đó.
Trình Tử Xuyên đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, quần áo không dính mộthạt bụi, trâm gỗ một lần nữa được cài trên đầu hắn. Tóc dài xõa xuống, cọ vào mặt tiểu linh hồ, vì bị ngứa, nàng không nhịn được lại ngọ nguậy.
Phù Tang lườm nàng một cái.
Lâu Nguyệt Đồng cũng hung ác lườm lại.
" Các ngươi đang thi xem mắt ai to hơn sao?"
Trình Tử Xuyên đột nhiên mở miệng, một cây một hồ ly quay đầu lại mới phát hiện rahắn đã tỉnh.
Phù Tang nhíu mày: " Tiểu ma nữ này đánh thức ngươi sao?"
Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: " không biết ai lên tiếng trước?"
Hai người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu nói thẳng: " Ta ghét cái cây này!"
Phù Tang cũng nhìn Trình Tử Xuyên: " Tử Xuyên, đừng làm bạn với tiểu ma nữ đáng giận này nữa!"
" Ngươi cút!"
" Đuổi nàng ta đi!"
Trình Tử Xuyên: "..."
hắn im lặng một lúc, liền lạnh nhạt nói: " Vẫn là để ta làm thôi."
Lâu Nguyệt Đồng: " Hừ!"
Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, đưa ngón tay đặt bên môi nàng, nhàn nhạt nói: " Phù Tang quen ta từ nhỏ, như người thân của ta."
Lâu Nguyệt Đồng tức giận, vừa muốn cắn chợt nhớ tới trạng thái suy yếu của hắn liền dừng lại, nghiêng đầu ngạo mạn nói: " không đói."
Trình Tử Xuyên nghe vậy không nhịn được khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Phù Tang: " Nàng và ta có khế ước thượng cổ trói định, đồng mệnh tương liên."
Đương nhiên tính tình của Phù Tang không xấu như tiểu ma nữ, nhưng nghe những lời này cũng có chút kinh ngạc: " Ngươi và nàng..."
Trình Tử Xuyên gật đầu.
Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng nói: " Sau khi tìm được Trảm Duyên Đài, chúng ta sẽkhông còn quan hệ."
Trình Tử Xuyên: " Tìm được rồi nói."
Tiểu linh hồ hếch cằm: " Đương nhiên nếu ngươi không bỏ được, ta có thể giữ ngươi bên người làm tùy tùng." Nàng vẫn không thể bỏ qua suy nghĩ muốn luyện hắn thành huyết nhân!
Cũng không biết Trình Tử Xuyên có nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng hay không,hắn túm lấy cái đuôi đang lắc lắc trong không trung của nàng, vứt nàng xuống đất, sau đó nhẹ nhàng vuốt áo: " không cần, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán thôi."
" Hèn nhát." Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng, lại nhảy lên nằm trên vai hắn nói nhỏ, "thật ra nếu ngươi đối xử tốt với ta một chút, nói không chừng người không bỏ được sẽlà ta đấy."
Vừa nghe đã biết không phải nói thật...
Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, thuận miệng nói: " Ngươi cao hứng là tốt rồi."
Lâu Nguyệt Đồng vừa nghe, chẳng biết tại sao lại cười đến không dừng được, cái đuôi chui vào trong vạt áo của hắn.
Trình Tử Xuyên tập mãi thành quen, lấy tay đẩy ra: " Cất kĩ cái đuôi."
Phù Tang: Ta mù rồi!
hắn lên tiếng chào, ngây ngốc chui vào trâm gỗ, hắn cũng muốn nói với hai người: Các ngươi cao hứng là được rồi.
Sơn động đen như mực đó nằm trên ngọn núi cao nhất của Cửu Nguyên Sơn.
không giống với sự yên tĩnh trước kia, hôm nay hình như có nhiều người hơn, phần lớn đều mang bộ mặt vui vẻ.
Trình Tử Xuyên quan sát người ta đi lại tới lui, điểm tập trung của họ chỉ có một – ngọn núi thứ ba của Cửu Nguyên Sơn, ngọn núi mà Huyền Dự chân nhân, sư phụ Trình Diệu làm chủ.
" Thanh Gia đại nhân... không, Thanh Gia sư thúc tổ?"
Sau lưng vang lên một âm thanh thanh thúy, Trình Tử Xuyên quay đầu lại, nhìn thấymột tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành kinh ngạc: " không, không phải sao? Xin lỗi, ta nhận lầm người..."
Tiểu cô nương này rất ngọt ngào, bên môi có hai má lúm đồng tiền, đặc biệt nhu thuận đáng yêu.
Trình Tử Xuyên thiện ý gật đầu, tiểu cô nương che miệng lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ: " Người này thật giống Thanh Gia đại nhân!"
" Ngươi... Lan Tự?"
Hào quang chợt lóe, tiểu linh hồ lập tức hóa thành một thiếu nữ mặc váy đen, hồ nghi hỏi: " Ngươi là Lan Tự mà, tại sao mới vài ngày không gặp mà đã dài ra thế này rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Nguyệt Đồng sững sờ dừng lại, không đúng, thời gian trênTiên giới khác với nhân gian, nói cách khác...
" Ngươi là tỷ tỷ ba năm trước!" Lan Tự kích động kêu lên, lập tức kỳ quái hỏi, " Tại sao tỷ không thay đổi chút nào?"
Lâu Nguyệt Đồng lẩm bẩm: " Hóa ra đã ba năm trôi qua ở nhân gian." Dừng một chút, nàng lại hỏi, " Cửu Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay nhiều người vậy?"
Lan Tự trả lời: " Hôm nay là ngày Trình sư thúc và Tần sư thúc kết hôn, đại lễ sắp bắt đầu nên nhiều người đến chúc mừng. Ngọn núi thứ ba mới là nơi náo nhiệt nhất, ta đikiểm kê khách giúp sư phụ, đợi lát nữa sẽ qua đó. "
Trình Diệu và... Tần Tiêu?
Nếu nàng nhớ không lầm, Tần Tiêu hình như chính là tiểu tiên nữ mà Phó Diễn Chi tâm tâm niệm niệm?
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày với Trình Tử Xuyên – có nên nhân cơ hội này hỏi chuyện quá khứ một chút?
Trình Tử Xuyên im lặng một lát, quả nhiên có chung suy nghĩ với nàng: " Ngươi kiểm kê danh sách có thấy tên Phó thiếu cung chủ của Vẫn Lôi Cung?"
Lan Tử ngửa đầu suy nghĩ một chút, lập tức gật gật: " Có, mặc dù Vẫn Lôi Cung và Trình gia của Trình sư thúc đối đầu, Cửu Nguyên Sơn chúng ta vẫn phải nể mặt."
Vẫn Lôi Cung và Trình gia đối đầu?
Trình Tử Xuyên nghe vậy khẽ nhíu máy, nói: " Chúng ta cũng tới dự lễ, nhờ ngươi dẫn đường."
Lan Tự nhìn hắn giống Thanh Gia và còn rất thân thiện, không nghi ngờ gì liền nhẹnhàng đi trước dẫn đường.
" Ngươi lo cho Phó Diễn Chi?" Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên gật đầu liền bĩu môi, " yêu thương nhau thật."
" Tỷ tỷ, ba năm nay tỷ có gặp Thanh Gia đại nhân không?" Mặc dù Lan Tự là đệ tử của chưởng môn, nên xưng một tiếng sư thúc tổ, nhưng thói quen khó mà đổi được.
Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng ý tứ không rõ: " không, nhưng hôm nay chắc nàng sẽxuất hiện?"
" Nhất định sẽ!" Lan Tự hết sức mong đợi, " Ta nghe sư phụ nói, Thanh gia đại nhân thích yên tĩnh, tung tích khó tìm, ba năm qua ta cũng không gặp được..."
Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên như có điều suy nghĩ.
Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"
Tiểu ma nữ nháy mắt, tặng hắn một nụ cười ngọt ngào đáng yêu: " Hiếu kỳ."
Hiếu kỳ thời gian xuất hiện của ngươi và Thanh Gia, tại sao chưa từng trùng hợp.
Chương 31: Gặp nhau
Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi mặt đất, ấm áp và vui vẻ. Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng có những người tâm tình lại không sáng sủa được như vậy.
Ví dụ như nữ chính của đại lễ, Tần Tiêu.
một con đom đóm nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào. Khác với những con đom đóm khác, con đom đóm này tỏa ra từng tia lôi điện. Đây chính là sản vật của Vẫn Lôi Cung.
Tần Tiêu đương nhiên biết, loài đom đóm này sinh ra có đôi có cặp, dùng để truyền tin, khi đó, Phó Diễn Chi đã tặng hẳn một con của hắn cho nàng.
Vừa có tâm lại vừa lãng mạn.
Con đóm đóm giống khổng tước xòe đuôi bay vài vòng trước mặt Tần Tiêu, giữa khôngtrung xuất hiện vài chữ bằng tia chớp: Muốn gặp nàng.
Tần Tiêu khẽ trợn to hai mắt.
Nếu Phó Diễn Chi đã có tâm nịnh nọt một cô nương thì sẽ có rất nhiều cách, không có mấy người có thể không động tâm. Tần Tiêu cũng thế, vì cho dù là ai cũng không thể cưỡng lại một người toàn tâm toàn ý đối tốt và che chở cho mình như vậy.
Tần Tiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, không kìm lòng được chạy theo đom đóm ra ngoài.
Phó Diễn Chi chờ trong rừng, nhìn thấy bóng dáng Tần Tiêu từ xa chạy lại. Nàng vẫnmột thân đạo phục trắng, khí chất tuyệt hảo, hắn lại nghĩ đến bóng trắng mông lunghắn nhìn thấy trên dãy núi không không, bóng trắng dần dần nhập vào làm một với Tần Tiêu, vì thế nhịn không được nở một nụ cười vui vẻ.
Có chút ngu đần, nhưng vô cùng chân thành.
Tần Tiêu nhìn hắn một cái liền dời mắt đi: " Ngươi không nên tìm ta."
Phó Diễn Chi nói: " Nàng vẫn đến."
" Chuyện đó... ngươi tìm ta làm gì?"
Phó Diễn Chi suy nghĩ một chút, hỏi: " Lúc trước nàng đã nói chỉ có tình nghĩa huynh muội, không có tình yêu nam nữ với Trình Diệu, là thật hay lừa ta?"
" Chuyện này không quan trọng..."
" Rất quan trọng!"
" Được lắm, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự thích ta, hay thích tiểu tiên nữ đã cứu mạng ngươi tại dãy núi không không?"
" Nàng là tiểu tiên nữ đã cứu ta."
Ánh mắt Tần Tiêu hiện lên một tia âm u, đem lời nói nuốt về: " Ta cảm thấy khôngquan trọng, việc ta kết hôn với sư huynh là an bài của sư phụ, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với ta." Thiên chi kiều nữ gả cho thiên chi kiều tử của Cửu Nguyên Môn, chuyện này nhìn thế nào cũng là một đoạn giai thoại, càng không phải nói đến chuyện hai thế lực sau lưng hợp nhất.
Phó Diễn Chi khó nén được thất vọng và khổ sở, có lẽ hắn đã quá lạc quan nên thực tếđã đánh thẳng vào hắn một đòn phủ đầu làm đầu óc của hắn choáng váng.
Tiểu tiên nữ xuất hiện, tiểu tiên nữ không giống trong tưởng tượng của hắn, tiểu tiên nữ không có tình cảm với hắn... thật ra hắn vốn có thể không quan tâm đến những chuyện này, nhưng tiểu tiên nữ lại quyết tâm nói muốn gả cho người khác.
hắn không cam lòng, bật thốt lên: " Ta dẫn nàng đi! Ta cưới nàng! Vẫn Lôi Cung có thể hoàn thành tất cả mong muốn của nàng!"
Tần Tiêu sững sờ nhìn hắn, không biết có phải do gió quá lớn hay không, mắt nàng đỏ lên nhưng vẫn dứt khoát lắc đầu: " Phó thiếu cung chủ, ngươi rất tốt, nhưng..."
Phó Diễn Chi: " Mà thôi, những lời an ủi này không cần nói với ta."
hắn mở tay ra, một đóa Tịnh Đế Liên sống động hiện lên trong lòng bàn tay hắn, tinh xảo cực kì: " Nàng tu luyện thuộc tính thủy, ta tìm được thiên thủy tinh nàng cần, đãdùng nó luyện thành linh khí, khắc thành Tịnh Đế Liên, vốn là muốn... Bây giờ dùng làm quà hôn lễ cũng coi như hợp tình hợp lý." nói xong, hắn đã có chút tự giễu.
Tần Tiêu hoàn toàn cứng đờ.
Thiên thủy tinh là trân bảo cực kỳ khó tìm, khi đó nàng cũng chỉ thuận miệng nói với Phó Diễn Chi mà thôi...
" Ngươi... nếu như, ta nói nếu như..." Tần Tiêu quay đầu đi, khàn khàn mở miệng, " Nếu như ta lừa..."
Nàng còn chưa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng đã vang lên sau lưng: " Các ngươiđang làm gì?"
Người đến, đúng là Trình Diệu!
Tần Tiêu biến sắc, hoảng hốt đẩy tay Phó Diễn Chi ra, chỉ nghe " lạch cạch" một tiếng, thiên thủy tinh điêu thành Tịnh Đế Liên bỗng chốc bị quăng xuống đất.
Tịnh Đế Liên không vỡ, nhưng tâm ý của Phó Diễn Chi bị dẫm đạp thật mạnh, vỡ thành ngàn vạn mảnh.
Thế nên, Phó thiếu cung chủ từ trước đến nay không dễ tức giận liền mở miệng châm chọc: " Ngươi không có mắt để nhìn sao?" Bộ dạng hắn hung ác, cũng có chút thê thảm.
Trình Diệu: " Chó nhà có tang, ta không thèm nhìn."
Vẫn Lôi Cung và Trình gia trước còn hòa hảo, vừa nhất quyết đối đầu liền biến thành nước và lửa, tuy người khác không nói nhưng trong lòng đều biết rõ, nói trắng ra là do chuyện của Phó Tiếu Lăng năm đó.
Mặc dù Trình gia có chết cũng không thừa nhận, nhưng từ khi Trình Tử Xuyên xuấthiện, có một số chuyện căn bản không cần nói cũng biết.
Mắt Phó Diễn Chi đỏ lên, tức giận đẩy Tần Tiêu ra ngoài, trực tiếp động thủ!
" Tên trộm căn cốt vô sỉ!"
Trình Diệu vốn chỉ định mở miệng châm chọc, không hề muốn động thủ, nhưng vừa nghe Phó Diễn Chi nói thế liền nổi giận, hai người trong nháy mắt đánh nhau thật.
một người cầm Xích Hoàng Kiếm trong tay, một người được truyền thừa Cổ Linh Mộ, bất phân thắng bại.
Tần Tiêu muốn xông vào giữa ngăn cản lại bị khí thế sắc bén đẩy ra ngã xuống mộtbên. Phó Diễn Chi sợ làm nàng bị thương, trong một khắc phân tâm, Xích Hoàng Kiếmđã đến bên cạnh, mắt thấy tránh không kịp... Trong lòng hắn khẽ thở dài, chỉ sợ ngườihắn sẽ bị chọc thủng một lỗ, rất khó nhìn.
một bóng trắng như hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngón tay không đếm xỉa đến kiếm thế nhắm thẳng mũi kiếm, áp lực thật lớn bỗng ập đến khiến Trình Diệu phải lui về sau vài bước, khi định thần nhìn lại giận càng thêm giận, nghiến răng nghiến lợi đọc ra một cái tên: " Trình! Tử! Xuyên!"
Phó Diễn Chi dụi mắt, lại dụi mắt, như nhìn thấy người đã không gặp cả một thế kỷ, kích động đến chảy cả nước mắt: " Biểu đệ!"
" Ngu xuẩn!" Tiểu ma nữ ung dung cùng Lan Tự bước đến, lười biếng cười nhạo hắn, " Đánh nhau còn hết nhìn đông tới nhìn tây, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi cho rằng ngươi ba đầu sáu tay chắc?"
Trình Tử Xuyên một thân bạch y vẫn lộng lẫy như vậy, lạnh nhạt nói: " không nên."
Phó Diễn Chi vừa thấy mặt đã bị người ta liên thủ cùng đánh: "..."
hắn thầm nghĩ: " Hai ngươi là cái quỷ gì! Ta thân là biểu ca tôn nghiêm của ngươi đó!"
hắn hít sâu một hơi, chỉ hai người cả giận nói: " Các ngươi còn không biết xấu hổ nóita? Ba năm nay các ngươi cút đi đâu, một chút tin tức cũng không có, có biết ta vì tìm các ngươi mà phải nhọc bao nhiêu tâm sức không? Kính nhờ người này khẩn cầu người kia, còn lo các ngươi bị con khỉ hoang kia mời đi đùa giỡn nữa!"
Đoạn trước nghe còn thấy có chút cảm động, nhưng câu cuối cùng là cái quỷ gì?
Lâu Nguyệt Đồng trừng hai mắt, vuốt vuốt tai, ngẩng mặt nhìn trời: " nói nhiều."
Trình Tử Xuyên nghe xong cũng sững sờ, chậm chạp " Ừ" một tiếng.
nói ra cũng kỳ quái, sau khi rống biểu đệ và tiểu ma nữ một trận, tâm trạng khổ sở vì bị Tần Tiêu từ chối của Phó Diễn Chi dần dần dịu đi.
Nhìn vẻ mặt của hai người họ, hắn nhịn không được "phụt" một cái, cười càng ngày càng lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt: " Được rồi, không có chuyện gì thì tốt."
Trình Tử Xuyên suy nghĩ một chút, lại nói: " Xin lỗi."
Phó Diễn Chi thật ra rất quan tâm đến vị biểu đệ là hắn, nhưng từ khi vợ chồng Trình Yến qua đời, hắn bắt đầu có thói quen độc lai độc vãng, không muốn ỷ lại, đồng ý nhận Phó Diễn Chi là biểu ca cũng vì nể mặt mũi mẹ hắn Phó Tiếu Lăng.
Phó Diễn Chi nghe xong cũng ngây ngốc.
Lâu Nguyệt Đồng giả bộ đấm đấm, châm chọc khiêu khích: " Khóc, khóc đi, khóc rồinói ta nghe ngươi mấy tuổi!"
đã lâu không được nghe âm thanh trào phúng của tiểu ma nữ, đột nhiên Phó Diễn Chi cảm thấy có chút thân thiết.
Bên kia, Tần Tiêu đang giải thích gì đó với Trình Diệu, thoáng nhìn qua bên này, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Chương 32: Khiêu chiến
Lan Tự trừng mắt nhìn, dè dặt tiến lên chào: " Trình sư thúc, Tần sư thúc!"
Hôm nay không ít những nhân vật có mặt mũi xuất hiện, nhưng hai vị sư thúc sắp kết hôn này tại sao đều bày ra vẻ mặt lạnh lẽo thế kia?
Trình Diệu nắm chặt Xích Hoàng Kiếm dường như không nghe thấy, tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.
Tần Tiêu không có tâm trạng nào hàn huyên với nàng, gật đầu ứng phó một câu: "không cần đa lễ."
Lan Tự nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, mím môi nói: " Hai vị sư thúc, đại lễ sắp bắt đầu."
Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên: "Chúng ta đi thôi."
Trình Tử Xuyên đáp: " Được."
hắn vừa dứt lời, Trình Diệu liền đẩy Tần Tiêu và Lan Tự sang một bên rồi lao đến, vẻ mặt không còn lãnh ngạo như xưa mà nhiễm một chút điên dại: " Trình Tử Xuyên! Có gan thì đừng chạy!"
Tần Tiêu: " Trình sư huynh..."
Lâu Nguyệt Đồng chậc một cái, có chút ghét bỏ nói: " Trình Tử Xuyên, hay là ngươi đổi họ đi."
Trình Tử Xuyên: " Cùng họ với ngươi?"
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, cười mà như không cười nói: " Có thể, ta cho phép."
Trình Tử Xuyên nói: " Vậy thì cảm ơn."
Lâu Nguyệt Đồng nhún vai: " Từ trước đến nay ta vẫn luôn hào phóng với bằng hữu."
Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, nhàn nhạt bồi thêm: " Biến bằng hữu thành kẻ địch cũng không chút nào chùn tay."
Lâu Nguyệt Đồng vỗ tay cười cười: " Ta thật sự càng ngày càng thích cái sự hiểu lòng người này của ngươi!"
Bầu không khí không coi ai ra gì này quả thực đã chọc mù mắt tất cả mọi người.
Phó Diễn Chi vừa bình thường trở lại sau khi bị thất tình lại cảm thấy mình bị tổn thương: "..."
Trình Diệu thấy bọn họ không thèm đếm xỉa như vậy càng điên tiết, nhưng Tần Tiêu lại đầy lo lắng giữ hắn thật chặt, không ngừng khuyên bảo gì đó.
Phó Diễn Chi nhìn thấy, chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hói: " Biểu đệ, tiểu ma nữ, các ngươi có thấy Trình Diệu có điểm gì đó là lạ?"
Lâu Nguyệt Đồng đáp: " Luống cuống hơn so với trước kia, như con chó điên, gặp ai cũng cắn."
Phó Diễn Chi yên lặng giơ ngón tay cái lên, tiểu ma nữ lúc nào cũng có thể nói trúng những thứ mà hắn không dám nói.
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái: " Tiểu ma nữ là nói người nào?"
Phó Diễn Chi nuốt nước bọt chậm rãi tiến ra sau lưng Trình Tử Xuyên. Mắt Trình Tử Xuyên xẹt qua một ý cười: " Ngươi không phải tiểu ma nữ sao, nói thật cũng khôngcho người ta nói?"
Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ một tiếng: " Lười phải so đo với các ngươi."
Phó Diễn Chi thầm nghĩ: " Hình như tính tình tiểu ma nữ tốt hơn một chút..."
hắn hắng giọng một cái, nhìn sang bên kia, giải thích: " Ta cảm thấy hình như Trình Diệu khi tu luyện đã gặp rủi ro..."
Tần Tiêu khi biết hắn là người được Cổ Phong truyền thừa Cổ Linh Mộ đã từng xin hắnlinh dược áp chế tâm ma. Người tu đạo một khi sinh tâm ma đều như ăn cơm uống nước, tập mãi thành quen. Phó Diễn Chi từng cho rằng Trình Diệu có tâm ma cũngkhông phải chuyện gì đáng ngại, nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng rất nhiều.
Trình Tử Xuyên nhún vai, bình thản trần thuật: " Dùng thủ đoạn đánh cắp này nọ,không phải đồ của mình nên không dùng được lâu dài."
"Ngươi nói cái gì?" Trình Diệu mặc kệ Tần Tiêu níu kéo, trong nháy mắt cầm kiếm lao đến, khí thế quanh thân tăng vọt, sát ý đầy trời hướng vào duy nhất một kẻ, kẻ màhắn luôn muốn giết chết – Trình Tử Xuyên!
" Ngươi và ta tất sẽ phải đánh một trận, ta còn không vội, ngươi vội cái gì?" Trình Tử Xuyên đưa tay, bạch quang hiện lên ngăn cản kiếm thế.
Phó Diễn Chi có đôi lúc hết sức không hiểu, Trình Tử Xuyên thân là người bị hại lại rất tỉnh táo, luôn tỏ thái độ lơ đễnh chọc giận Trình Diệu, chẳng lẽ hắn không muốn báo thù sao?
Như nhìn ra suy nghĩ của Phó Diễn Chi, Lâu Nguyệt Đồng nói: " Tên kia có một điểm mạnh, điểm đó nói dễ nghe là lạnh nhạt, nói trắng ra là lười."
Phó Diễn Chi: "..."
Trình Tử Xuyên đầu cũng không thèm quay lại: " Ta nghe được."
Lâu Nguyệt Đồng hào phóng phủi phủi tay: " Ừ, ta chính là nói cho ngươi nghe."
Phó Diễn Chi: "..."
Lan Tự thấy họ thật sự động thủ liền sợ đến mức chân tay luống cuống, đang muốn chạy đi thông báo với chưởng môn liền thấy mấy đạo bóng dáng nhanh chóng bay đến, đúng là đám người chưởng môn bị chuyện này làm kinh động.
" Còn ra thể thống gì!" Chưởng môn vừa nhìn thấy tình hình, trong nháy mắt ra tay tách hai người ra, ước chừng vì đi cùng chưởng môn của các môn phái khác nên trênmặt không rõ tức giận hay không, chỉ nói, " Trình sư đệ, nếu ngươi muốn luận bàn cùng người khác thì khi nào cũng được, cần gì động thủ vào ngày tốt đẹp hôm nay?"
Cái gọi là thừa thế xông lên chính là đây, Trình Diệu nhiều lần động thủ với Trình Tử Xuyên đều thất bại, nội tâm đã sớm bị đè nén, nghe vậy liền cố ý nói lớn với những người xung quanh: " Người này giết lão tổ Trình Lệnh, có thù không đội trời chung với Trình gia, không giết được hắn, ta không có lòng dạ nào tổ chức hôn lễ, xin chưởng môn thứ lỗi."
Chưởng môn thở dài day trán.
Phó Diễn Chi nghe vậy tức giận, trách mắng: " Tên hỗn đản nhà ngươi thật vô sỉ! Ngươi có dám nói cho mọi người biết Tử Xuyên là ai, mười ba năm trước Trình gia của ngươi đã làm gì không?"
Trình Tiện và Huyền Dự chân nhân bước ra, hai người này tiến đến bên cạnh Trình Diệu, Trình Tiện nói: " Nếu là việc riêng của Trình gia, nên để ta giải quyết. Diệu nhi, ngươi đi theo các chưởng môn tổ chức hôn lễ, phản đồ của Trình gia này giao cho ta."
Lời nói hời hợt lật ngược sự thật, biến Trình Tử Xuyên thành phản đồ của Trình gia. Bối phận của hắn cao, lời nói so với Phó Diễn Chi có sức thuyết phục hơn nhiều.
" Hôm nay không được..."
Chưởng môn có tâm phân rõ phải trái, nhưng Huyền Dự chân nhân lại nói: " Việc riêng giải quyết riêng là tốt nhất, chưởng môn, đừng để người khác lấy Cửu Nguyên Môn ta làm trò cười!"
" Trò cười?" Chưởng môn nghe những lời này liền cảm thấy khó chịu, nhếch môi thong thả ung dung nói, " Mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, Cửu Nguyên Môn dám mở cửa nói thẳng, đi đắc chính ngồi đắc thẳng, có gì là trò cười?"
hắn nhìn những chưởng môn đứng quanh, tất cả mọi người đều gật đầu đáp: " Đúng là thế."
" Cửu Nguyên chưởng môn quả nhiên đại khí." Phó Diễn Chi nói, " Trình Diệu đã nóivậy, ta cũng có một việc nhỏ trong tay muốn nhờ mọi người phân xử. Năm đó ta cómột vị biểu cô được gả cho huynh trưởng của tộc trường Trình gia, hai người họ cómột đứa con nuôi thiên phú xuất chúng, giỏi hơn Trình Diệu cả một bậc. Mười ba năm trước, ta lại nhận được tin của Trình gia, nói một nhà ba người của biểu cô tất cả đều gặp nạn. Ta và phụ thân mặc dù đau buồn lại chưa từng hoài nghi. Nhưng hôm nay, ta tìm được tiểu biểu đệ mới biết năm đó hắn đã bị người ta cưỡng đoạt căn cốt, vợ chồng biểu cô cũng vì cứu hắn nên bị hại..."
hắn bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào Trình Diệu: " Ngươi, Trình Diệu, lúc trước căn cốt và thiên phú tuy tốt nhưng cũng chỉ thường thôi, về sau lại một bước lên trời... cuối cùng là vì sao?"
Lời nói này vạch trần điều gì, không cần nói cũng biết.
Trình Diệu đoạt căn cốt của đường đệ, Trình gia sát hại diệt khẩu tộc thân, nếu lời Phó Diễn Chi nói là thật, Trình gia đã làm chuyện không chính đáng, táng tận thiên lương, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.
Mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Trình Diệu và Trình Tiện khẽ thay đổi.
" nói bậy!" Trình Tiện không đồng ý, lạnh lùng nói, " Ta không biết tại sao Vẫn Lôi Cung trăm phương ngàn kế bảo về một tên phản đồ, ta chỉ nói một điều, Trình Yến và Phó Tiếu Lăng căn bản không có hài tử nào thiên phú xuất chúng, chỉ nhặt về một đứa trẻ bình thường bị vứt bỏ. Mười ba năm trước bọn họ đã qua đời, đó là sự thật! Người Phó thiếu chủ ngươi nói, bất quá chỉ là một tên phản đồ của Trình gia, liên hợp người ngoài sát hại tộc nhân, mưu đoạt tiên khí, đại nghịch bất đạo!"
hắn cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên: " Người này còn vừa động thủ với Diệu nhi, làm sao nói hắn là một phế nhân bị đoạt căn cốt?"
Bên nào cũng cho rằng mình đúng, đều có lý lẽ riêng.
Lâu Nguyệt Đồng ghét nhất là loại đấu nhau bằng nước miếng này, nghe xong phiền phức hừ nhẹ một tiếng: " nói lý với loại người này làm gì cho phí nước miếng, ngụy biện đúng không, vậy thì đánh cho hắn không dám ngụy biện nữa!"
Trình Tử Xuyên vẫn trầm mặc đột nhiên khẽ vuốt cằm: " Có lý."
" Tán tu Trình Tử Xuyên khiêu chiến Trình Diệu của Cửu Nguyên tiên môn, thiên hạ làm chứng, bất luận sống chết!" (Tán tu: người tu hành tự do, không có sư môn)
Bạch y khí khái, cô đơn mà lộng lẫy.
một câu nói này, đã bất ngờ thay đổi hoàn toàn cục diện.
Chương 33: Cùng ăn
Những người khác sửng sốt, còn Trình Diệu lại đột nhiên bình tĩnh lại, thái độ nhưđang nghe một chuyện cười: " Ngươi khiêu chiến ta?"
" Đúng." Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng đó, " Nhìn ngươi truy sát thật vất vả, ta cho ngươi một cơ hội quang minh chính đại."
Đúng như tiểu ma nữ nói, dong dài lãng phí nước miếng làm gì, không bằng đấu mộttrận, ai thắng thì người đó đúng.
Trình Diệu lạnh lùng hỏi: " Cũng sẽ không chạy trốn?"
Trình Tử Xuyên: " Vốn ta không hề trốn, là người không có bản lĩnh mà thôi."
" Được! Vậy ta muốn xem ngươi..."
" Diệu nhi!" Huyền Dự chân nhân cắt lời hắn, lập tức nhìn về phía Trình Tử Xuyên, vẻ mặt bí hiểm, " Đệ tử môn hạ của ta không sợ khiêu chiến, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, động thủ có lẽ không ổn..."
Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái đã biết hắn có ý gì, xì một tiếng: " Có phải ngươi thấy đồ đệ của ngươi không phải đối thủ của Trình Tử Xuyên, sợ mất mặt nên định bảo hắnhoãn đến vài năm sau?"
Hai mắt Huyền Dự chân nhân nheo lại, ấn tượng đối với tiểu ma nữ trực tiếp tụt xuống mức thấp nhất.
" Nha đầu vô lễ nhà ngươi cũng khá lắm, hôm nay ta phải dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!" hắn vung tay áo một cái, linh khí cường đại cuồn cuộn kéo đến nhưng không có ý đả thương người, hắn chỉ ỷ vào thân phận mình, muốn làm tiểu ma nữ xấu mặt.
Lâu Nguyệt Đồng dùng Tam Tài Châu trên Tiên giới, thân thể bị tổn thương, pháp lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng không sợ Huyền Dự, chỉ lo lắng thân phận mình bị bại lộ, rước lấy phiền toái không cần thiết.
" Huyền Dự sư thúc, người tới là khách!" Chưởng môn phất tay phá giải thế công, cũng ngăn cản Lâu Nguyệt Đồng động thủ.
Sắc mặt Huyền Dự trở nên rất khó coi: " Tại sao hôm nay chưởng môn lại thiên vị người ngoài? Hai người này không có thiệp mời, tại sao tính là khách? Ta đường đường đứng đầu một ngọn núi, lại không thể dạy dỗ một tiểu nha đầu vô lễ?"
Chưởng môn đáp: " Huyền Dự sư thúc, không phải ta thiên vị người ngoài, mà hai người này thật ra là khách quý của Cửu Nguyên Sơn ta..."
" Ai mời, tại sao ta không biết?"
Nhìn vẻ mặt cực kì không tin tưởng của Huyền Dự, chưởng môn bỗng cười một tiếng, chỉ về một hướng, ung dung nói: " Thanh Gia tiểu sư thúc!"
Huyền Dự mặt liền biến sắc, kinh ngạc nói: "Thanh Gia?"
Những người đang nghe hai mắt lóe sáng, ào ào mở miệng - -
" Chưởng môn, Thanh Gia sư thúc hiện tại có khỏe không?"
" Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, có thể bái phỏng Thanh Gia tiền bối không?"
" Tại hạ cũng muốn thăm hỏi..."
Nhìn chuyện này là biết, hiện tại người có danh tiếng lớn nhất Cửu Nguyên Sơn khôngphải Trình Diệu hay Tần Tiêu, không phải Huyền Dự chân nhân, thậm chí cũng khôngphải chưởng môn, mà là người thần bí khó lường xưng truyền thiên hạ - Thanh Gia tiểu sư thúc!
một thân đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà tỏa sáng, bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, người tốt có thể sống, người xấu nhất định phải chết.
Thanh Gia kinh tài tuyệt diễm cơ hồ đã thành đối tượng tất cả các tu sĩ đều muốn noi gương, mặc kệ quan hệ chính tà, ngay cả đám ma tu bên kia cũng phải phần nào kính trọng nàng.
" Cảm ơn chư vị quan tâm, tiểu sư thúc bình an, cũng đã quay về Cửu Nguyên Sơn. Nàng không thích gặp người ngoài, mong chư vị thứ lỗi."
Tính tình của Thanh Gia mọi người đều đã biết rõ, vừa rồi chỉ là thăm dò, nghe vậy tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng.
Chưởng môn lại nói: " Huyền Dự sư thúc, vị đạo hữu này là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc."
Huyền Dự nhíu mày, thầm nghĩ: " Trong Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia là người thần bí nhất, vô cùng đáng kiêng kị. Trước kia chưa từng nghe nàng giao hảo với ai, nhưng tên Trình Tử Xuyên này lại thật phiền toái..."
hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói: " đã là khiêu chiến thì không nên chậm trễ, mộttháng sau có được không?"
Trình Diệu chắp tay đáp: " Vâng, sư phụ."
Trình Tử Xuyên: " Có thể, một tháng sau ta sẽ đến Trình gia, chuyện nơi nào, giải quyết ở nơi đó."
Trình Tiện nghe được địa điểm, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng vẽ ra một đường cong cổ quái.
Trình Tử Xuyên hoàn toàn không đếm xỉa xung quanh, thản nhiên khoát tay với chưởng môn, mỉm cười nói: "Đa tạ, cáo từ."
Phó Diễn Chi tung linh khí trên không trung rời đi cùng họ, một chút cũng không nhìn Tần Tiêu. Tấn Tiêu đứng sau lưng Trình Diệu tuy mặt không đổi sắc nhưng lòng bàn tay đã từ từ siết chặt .
Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.
Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"
Lâu Nguyệt Đồng: "Ta muốn gặp mặt Thanh Gia."
Phó Diễn Chi xếp hàng: "Ta cũng muốn gặp."
" Ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngu ngốc đứng một bên đi!" Tiểu ma nữ đẩy Phó Diễn Chi ra.
" Vì sao ngươi có thể gặp mà ta lại không thể? Làm người không cần tuyệt tình như thế chứ!" Phó Diễn Chi cười hì hì nói, " Biểu đệ, không ngờ ngươi còn biết Thanh Gia tiểu sư thúc. Nàng trông như thế nào? Có xinh đẹp như trong truyền thuyết không? Tính cách thì sao?"
Lâu Nguyệt Đồng: Ngu xuẩn!
Nàng liếc mắt: " Thế nào, bị tiểu tiên nữ từ chối, muốn thay lòng đổi dạ?"
Nhắc đến Tần Tiêu, trong lòng Phó Diễn Chi cảm thấy như bị bắn một mũi tên, bả vai chùng xuống, yên lặng ngồi xuống.
Trình Tử Xuyên không đồng ý nhìn Lâu Nguyệt Đồng, Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi: " hắnthật yếu đuối! Cái thứ tình tình ái ái kia đúng là phiền toái!"
Phó Diễn Chi không phục: "Ngươi không thích Tử Xuyên sao?"
Trình Tử Xuyên giương mắt, Lâu Nguyệt Đồng "Lạch cạch" một tiếng, bẻ xuống mộtgóc của linh khí...
Bầu không khí quang đãng lại vì một câu nói kia mà đột nhiên trầm xuống.
Lâu Nguyệt Đồng hình như đang nghĩ, đưa tay lên nghịch tóc, cười mà như không cười đáp: " hắn khẳng định là thứ thức ăn mà ta thích nhất, hắn cũng rất nghe lời, khônghề phiền toái."
Thức ăn tiểu ma nữ thích = tiểu biểu đệ Trình Tử Xuyên?
Phó Diễn Chi đơ rồi, không biết nên khóc hay nên cười.
Phó Diễn Chi: "Biểu đệ, ngươi thấy thế nào?"
Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, vô cùng bình tĩnh: " Ta không thích ăn cam."
Phó Diễn Chi: "..."
" Ta thích." Tiểu ma nữ rất thích chống đối hắn, duỗi tay biến ra một quả cam, cố ý đưa lên miệng cắn một cái, bộ dáng như thứ nàng đang gặm không phải quả cam, mà là thịt Trình Tử Xuyên!
Trình Tử Xuyên: "..."
Tiểu ma nữ cúi người, cầm quả cam cắn dở lắc lư trước mặt hắn, cười đến là giảo hoạt, không khí ngột ngạt bỗng dịu đi nhiều.
Trình Tử Xuyên đột nhiên bắt lấy tay nàng, cũng cắn một cái.
Lâu Nguyệt Đồng: "..."
Trình Tử Xuyên nhíu mày, lắc lắc đầu nói thật: "Ăn không ngon."
Tiểu ma nữ ngẩn ngơ, đôi mắt to xinh đẹp lóe lên sát khí, đưa tay cấu véo cổ hắn: " Ta thay đổi, không được ăn, phun ra!"
Trình Tử Xuyên nói: " Bẩn."
" Hừ!" Tiểu ma nữ cười lạnh, nhắm bụng hắn đánh ra một quyền, " Ta đánh cho ngươi phun ra!"
Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng né qua, nửa người ló ra bên ngoài linh khí, vỗ một cái lạinhẹ nhàng đứng thẳng lại, một tay đón lấy quả đấm của nàng. Tiểu ma nữ thấy vậy, nhấc chân đạp... Hai người này, cứ thế đánh nhau trên cái linh khí bé xíu của Phó Diễn Chi.
Vì một quả cam =.=
Phó Diễn Chi trợn mắt há hốc mồm: Các ngươi mẹ nó đùa ta à! Quan trọng là các ngươi... các ngươi đã hôn gián tiếp rồi nha! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me