Nhiet Do Than Mat
Ngày mưa ở Pháp rất lạnh, từng cơn gió buốt thổi qua sông Seine. Bờ vai của Lâm Cao Viễn ẩm ướt do mưa, anh trông có vẻ hơi buồn bã và chìm vào sắc trời u ám ở đây. Tôi từ từ tiến lại che ô cho anh.Có một luồng không khí lạnh lẽo xung quanh Cao Viễn. Tôi thấy sắc mặt anh tái nhợt, khoé mắt và môi anh ấy đơ cứng nhếch lên. Tôi và anh đứng dưới ô một lúc, anh liền cười và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hỏi anh có muốn uống chút cà phê để làm ấm người không.
"Liệu việc đó có trì hoãn quỹ thời gian em ghé chơi Nhà thờ Đức Bà không?" anh vừa hỏi vừa chớp mắt ngây thơ.Cao Viễn thường ra vẻ lịch sự khác thường, nó khiến tôi bối rối không đoán được anh đang nghĩ gì. Tôi quá lười để đoán anh muốn uống hay là không, tôi quay người bước đi trước, anh hơi cúi xuống, mỉm cười và đuổi theo chiếc ô của tôi.Quán cà phê nằm gần hiệu sách Shakespeare đã kín chỗ vào buổi trưa. Không còn chỗ, tôi và anh cùng hai ly cà phê nóng hổi đành ngồi bên ngoài. Lâm Cao Viễn nói rằng, nếu trời nắng thì bên ngoài cũng sẽ không còn chỗ, nhưng hôm nay là một ngày mưa, có chút lạnh, gió mạnh thổi qua sông Seine cho nên không ai có hứng thú ngồi bên ngoài.
"Ồ, chúng ta may mắn quá nhỉ"
Anh sững sờ một lúc rồi cười khúc khích trước sự lạc quan của tôi, hơi nước từ ly cà phê bay lên làm mờ đi nụ cười của anh.
Thực ra, tôi đã nghĩ hôm nay là một ngày xui xẻo
"Rốt cuộc có chuyện gì khiến anh tới đây"
Sau khi uống một ngụm cà phê nóng, đầu óc tôi tỉnh táo một chút liền hỏi anh.
"Sau khi tôi tỉnh dậy và tìm em để cùng nhau ăn sáng, nhưng tôi không nhìn thấy em. Tôi tưởng em đã bỏ đi"
"Tôi bỏ đi làm gì?"
"Tôi đã nghĩ rằng em bỏ rơi tôi"
Tôi hơi bối rối trước lời nói của Cao Viễn. Vô cùng mơ hồ, như thể anh đã hết lòng vì tôi và để tôi muốn làm gì thì làm. Chúa ơi, chúng tôi mới chỉ ngủ với nhau có 2 lần và tôi cũng không nghĩ rằng tình cảm giữa chúng tôi đủ sâu đậm.
Tôi đã qua cái tuổi yêu đương thiếu nữ rồi, và tôi cũng chưa bao giờ đâm đầu vào yêu như Lâm Cao Viễn ở độ tuổi này. Tôi không có tâm trạng để tán tỉnh anh, tôi lặng lẽ uống hết ly cà phê trong tay. Nhưng Lâm Cao Viễn không cảm thấy gì bởi hành động của tôi, anh tựa lưng vào ghế và nhìn tôi. Đường cong trên môi anh vẫn thế. Tiết trời ẩm ướt ở Paris không thẩm thấu vào bánh mì baguette khô. Tôi bẻ một miếng bánh, rắc muối tiêu lên trên rồi ra hiệu cho anh tập trung ăn, đừng vượt quá giới hạn. Anh nhận lấy miếng bánh từ tôi, nhúng vào ly café rồi đưa ngược lại cho tôi.
"Em thử đi, nó ngon lắm"
Anh lại làm tôi bối rối, người Pháp mà thấy thức ăn của họ bị xúc phạm như thế, họ chắc chắn sẽ phang nguyên ổ bánh vào đầu Lâm Cao Viễn. Trời ạ, đây không phải là Trung Quốc, không có chuyện nhúng bột chiên vào sữa đậu nành các kiểu gì đâu, tôi im lặng phản đối nhận miếng bánh.
"Em không nghĩ bánh hơi khô à, tôi thường ăn thế này ở nhà, nếu không tôi thực sự không thể nhai nổi."
Anh khẽ cau mày, làm ra vẻ mặt hơi trẻ con. Tôi luôn nghĩ Lâm Cao Viễn là kiểu đàn ông giàu có, tuân thủ mọi nguyên tắc ăn uống, nhai chậm và sẽ không bao giờ ăn uống không đúng mực.
Cuối cùng, Cao Phú Soái trong tưởng tượng như bước ra từ tiểu thuyết lãng mạn, mời tôi nếm thử miếng bánh mì nhúng cà phê. Tôi cảm thấy hơi thần kì, cắn một miếng bánh với vẻ nghi ngờ.
"Rất thơm đúng không?"
Bánh nhúng vào cà phê nên mềm hơn, không cần phải nhai nhiều và mùi cà phê rang thoang thoảng trong khoang miệng. Muối tiêu được rắc lên lúc đầu trở thành một lớp gia vị đậm đà. Tôi đưa tay ra cầm nửa miếng bánh còn lại, vô tình chạm vào những ngón tay nóng hổi của anh. Tôi vô cớ rùng mình, cảm giác đó khiến tim tôi như thắt lại. Tôi ngước lên nhìn anh, anh vẫn đang cười với vết chân chim lộ ra.
Sau đó, tôi cùng anh ghé Nhà thờ Đức Bà. Vào một ngày tháng 2 ở Paris, bầu trời u ám phản chiếu lên sảnh nhà thờ. Phía trên là một ngọn tháp hình vòm màu xanh dương được chạm khắc các hoạ tiết hoa loa kèn vàng. Tôi bước đi trên sàn đá cẩm thạch xen lẫn đen trắng vừa ngước nhìn lên các cột nhà xếp thành hàng nối tiếp nhauCửa sổ nhọn dài trong nhà thờ được khảm kính đầy màu sắc, tất cả các cửa đều được chạm khắc tinh xảo và tráng lệ. Lâm Cao Viễn làm theo hành động của tôi, anh cũng nhìn chằm chằm vào cửa sổ hoa hồng trên đầu.Chúng tôi muốn leo lên đỉnh tháp chuông để ngắm cảnh, nhưng sau đó được thông báo rằng tất cả vé hôm nay đã bán hết. Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối. Bên ngoài nhà thờ, có một số gian hàng ở quảng trường bán sản phẩm trang trí bằng thủy tinh và kim loại sáng bóng. Lâm Cao Viễn hỏi tôi có muốn mua không, tôi lắc đầu.Mưa bên ngoài đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn xám xịt và không có chút nắng nào. Còn một lúc nữa mới đến giờ làm thủ tục, và tôi vẫn chưa có kế hoạch đi đâu tiếp theo. Lâm Cao Viễn không hỏi tôi gì cả, anh lặng lẽ đi cùng tôi đến một chiếc ghế dài bên bờ sông Seine và ngồi xuống.Gió thổi qua mang theo mùi ẩm ướt, không có chút trong lành nào. Có lẽ thời tiết khá xấu nên có rất ít người ngồi bên bờ sông. Lâm Cao Viễn hỏi tôi có muốn đi tham quan tháp chuông không. Tôi đã nghĩ về điều đó nhiều lần và nói rằng tôi thực sự muốn, nhưng tôi không ngờ là phải đặt vé trước nên cũng không chuẩn bị gì.Anh mỉm cười khi nghe câu trả lời của tôi, gật đầu và nói rằng chúng ta sẽ cùng đến vào lần sau.Tôi hơi choáng nhẹ vì gió lạnh nên không nhận ra rằng anh đã gộp chung tôi thành "chúng ta". Khi tôi nghe thấy "lần sau đến", tôi chỉ lắc đầu nhẹ. Có rất nhiều lần sau, Eric. Nếu có lần sau, anh có muốn đi bảo tàng Louvre với tôi không?Phải mất hơn hai giờ để tham quan bảo tàng Louvre, và tôi không chuẩn bị gì cả."Em có cần thiết phải chuẩn bị trước khi đi tham quan bảo tàng không?"Câu nói đùa vô tình của anh ấy đánh trúng tim đen của tôi, tôi thực sự là người phải lên kế hoạch rõ ràng cho mọi thứ và sẽ không phát sinh điều gì nằm ngoài kế hoạch. Nếu tôi không chuẩn bị đầy đủ cho nơi tôi muốn đến, tôi sẽ không đánh giá cao chuyến đi đó.Lâm Cao Viễn nhìn tôi cười và bảo tôi đừng gọi anh ấy là Eric nữa, hãy gọi tên anh ấy."Mạn Dục, nếu em không chuẩn bị gì nhưng vẫn gặp phải điều gì đó nằm ngoài kế hoạch, chẳng phải điều đó còn bất ngờ hơn sao?"Lâm Cao Viễn chắc hẳn là một kẻ ngốc tin vào tình yêu sét đánh hoặc định mệnh, hoặc là một tên khốn lúc nào cũng nói những lời tán tỉnh và lãng mạn giả tạo, tôi chỉ thầm suy đoán trong lòng.Tôi không trả lời anh mà quay đầu nhìn dòng sông Seine đang chảy xiết. Những chiếc lá rụng trên mặt nước, lắc lư và xoáy tròn. Xa xa kia còn có một người Pháp đang bơi vào mùa đông mà không sợ nước đóng băng. Có gì hay ho? Tôi luôn tưởng nó sẽ thú vị.Cứ đi thôi. Nếu không đủ thời gian, vẫn còn một nửa bất ngờ để khám phá vào lần tới. Lâm Cao Viễn sẽ không từ chối đi cùng tôi vào "lần tới".Lâm Cao Viễn không nói gì, bắt xe và kéo tôi đến trước bảo tàng Louvre. Sau khi mua vé và vào trong, anh mở tờ hướng dẫn ra và trịnh trọng nói với tôi rằng anh ấy đã đến bảo tàng Louvre vào năm ngoái. Anh ấy biết bức Mona Lisa và bức Liberty Leading the People mà tôi quan tâm nhất ở đâu và anh ấy hứa sẽ đưa tôi đến xem chúng hôm nay.Thật không may, sau khi ngắm nhìn bức Mona Lisa, chúng tôi bị lạc. Chúng tôi bước vào phòng trưng bày các tác phẩm điêu khắc như những con ruồi không đầu, như thể đang bước vào một mê cung khó nhằn. Những tác phẩm điêu khắc khổng lồ được trưng bày dày đặc như một khu rừng trắng xóa, những đường nét tạc tượng mềm mại như mơ.Không cần giải thích gì thêm, tôi cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của chúng lớn tới mức sắp phá vỡ trần kính.Chúng tôi nán lại phòng trưng bày tác phẩm điêu khắc một lúc lâu, cẩn thận đọc phần giới thiệu bên cạnh tác phẩm. Lâm Cao Viễn lần theo ký ức của mình khi tham quan năm ngoái và kể thêm cho tôi nghe những chi tiết về câu chuyện đằng sau tác phẩm. Trước khi di chuyển tới bức tượng Cupid hôn Psyche, anh ấy đã bắt đầu nói về câu chuyện tình yêu cổ tích này.Chỉ có nụ hôn của thần Cupid mới có thể đánh thức Psyche. Khi Lâm Cao Viễn nói, mắt anh ấy dần chuyển từ bức tượng sang tôi.Tôi đã đọc một câu chuyện thần thoại Hy Lạp. Rằng, Psyche, người bị Venus bắt nạt, đã ngủ thiếp đi trên đường gặp lại Cupid. Con bướm biến thành linh hồn của cô và đậu trên môi Psyche cho đến khi thần tình yêu đến hôn cô ấy để đánh thức cô ấy.Tình yêu của tôi, điều mà tôi luôn nghi ngờ, dường như được thể hiện rực rỡ trên làn da bằng đá cẩm thạch, chạm khắc bởi Canova.Những đám mây xua tan bớt vào buổi chiều. Ánh nắng mặt trời nhỏ bé xuyên qua những đám mây và trần kính, xuyên qua cả đôi cánh được chạm khắc bằng đá cẩm thạch trắng và tạo thành bóng dưới chân tôi. Bên cạnh tôi là cái bóng mỏng manh của Lâm Cao Viễn.Thời gian không còn nhiều sau khi rời Louvre. Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là tôi lên máy bay và tôi phải ghé lấy hành lý ký gửi. Đây thực sự là từ bất ngờ biến thành cú sốc. Khi đến sân bay, chỉ có Lâm Cao Viễn còn giữ nụ cười trên môi. Anh giật lấy hành lý của tôi, đẩy chúng đến quầy làm thủ tục VIP, tự ý nâng hạng cho tôi mặc tôi cản trở.Anh ấy đã giật hành lý của tôi và giờ giải thích rằng tất cả là lỗi của anh vì đã khăng khăng đề nghị cùng tôi đến Louvre. Bây giờ vì tôi bị trì hoãn thời gian lên máy bay, anh ấy nên xin lỗi tôi và nâng hạng ghế của tôi như một món quà thứ lỗi."Đối với tôi, đây là một món quà quá hào phóng, Lâm Cao viễn, tôi và anh vẫn có thể đến kịp."Thực ra, tôi thậm chí còn không có thời gian thở, chỉ còn 55 phút nữa là kết thúc thời gian làm thủ tục. Thực sự không có thời gian để chúng tôi tranh cãi. Cuối cùng tôi bất lực nhìn Lâm Cao Viễn lấy CMND của tôi, giúp tôi hoàn tất thủ tục nâng hạng và tự mua cho mình một vé trở về Iceland.Anh đi qua khu an ninh cùng tôi, khi tôi quay đầu lại, tôi thấy anh vẫn nhìn tôi với một nụ cười, anh đang cuộn chiếc áo len cashmere của mình vào cái khay nhựa. Anh cười rất đẹp, tuy tôi vẫn còn lo lắng nhưng khi thấy anh ấy cười, tôi cũng không nhịn được cười, vội lấy đồ của mình.Tôi vẫn cảm thấy hơi khó tin rằng Lâm Cao Viễn đã dành 7 giờ đồng hồ cho một chuyến đi khứ hồi ngắn ngủi chỉ để gặp tôi tại đây. Còn 15 phút trước khi lên máy bay, tôi hỏi anh tại sao lại đến Paris một mình để giả vờ tình cờ gặp tôi trong khi anh có thể liên lạc với tôi qua điện thoại.Có lẽ vì khuôn mặt vô cảm và câu hỏi thẳng thắn của tôi có vẻ hơi thiếu tinh tế, Lâm Cao Viễn đờ đẫn trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại biểu cảm."Câu trả lời của tôi có thể không giống như em nghĩ. Nếu tôi nói rằng tôi muốn đánh cược xem liệu tôi có thể đoán được em muốn đi đâu, em có tin không?"Tôi không biết"Lâm Cao Viễn nói với tôi rằng anh đã nghe Trần Khả và tôi bàn luận về Nhà thờ Đức Bà ở Paris. Tôi lục lại trí nhớ một lúc, nhưng không thể nhớ được. Tôi tự hỏi liệu Lâm Cao Viễn có đang bịa ra một lời nói dối để lừa tôi không."Em không tin?"Tôi trả lời anh rằng tôi không biết. Tôi luôn yếu kém về mặt cảm xúc và duy trì các mối quan hệ thân mật. Khi được yêu cầu trả lời những câu hỏi cảm tính mà tôi không thể hiểu được, tôi thường trả lời một cách trung thực 100%. Nhưng trong mắt người yêu cũ của tôi, đây là một loại bạo lực lạnh.Nhưng Lâm Cao Viễn có vẻ vẫn thoải mái. Anh nói rằng thật tốt khi tôi không ghét việc đó."Tôi thực sự không ghét nó."Lần này tôi trả lời nhanh chóng, và Lâm Cao Viễn có chút ngạc nhiên. Anh sau đó mỉm cười, khi nào cũng để lộ hàng răng đều. Lúc đầu gặp, tôi thấy răng cửa của anh ấy hơi nhô ra, và anh trông giống một con thỏ khi anh ấy cười. Trông khá vô hại. Đúng với vẻ ngoài hào nhoáng này, anh rất nổi tiếng trong phòng thí nghiệm.Trước khi lên máy bay, anh và tôi ngồi trên cùng một hàng ghế chờ. Bên ngoài cửa sổ bằng kính, máy bay cất cánh và hạ cánh, cứ lặp lại như vậy. Chúng tôi giữ khoảng cách an toàn, cánh tay anh ấy cách cánh tay tôi hai nắm đấm. Thật khó để tưởng tượng rằng chúng tôi đã hôn nhau, làm tình và lên đỉnh trên cùng một chiếc giường vào đêm hôm trước.Loa phát thanh nhắc nhở tôi đến giờ lên máy bay, tôi đã bắt đầu mang hành lý đi và tạm biệt Lâm Cao Viễn.Mạn Dục
Anh ngăn tôi lại, tôi hỏi anh muốn gì. Anh hỏi tôi liệu chúng tôi có thể gặp lại nhau không? Tôi thực sự không hiểu nổi anh. Chúng tôi đã ngủ cùng nhau và làm việc cùng phòng thí nghiệm. Làm sao không gặp được? Tôi chỉ gật đầu đáp lại.
"Tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ"
"Nói đi"
"Tôi có thể hôn em được không?"
Anh hỏi tôi một cách chân thành, nụ cười của anh nhạt dần. Tôi đang tự hỏi liệu anh muốn tạm biệt bằng nụ hôn kiểu Pháp hay chỉ muốn hôn thôi, không cần lí do rõ ràng? Tôi nên nghĩ rằng yêu cầu đó hơi thô lỗ, nhưng lúc đó tôi chỉ cảm thấy không phải là không thể chấp thuận được.
Có thể là tôi muốn cảm ơn anh vì đã cùng tôi ghé thăm nhà thờ cũng như lấp đầy thời gian tôi nán lại ở đây. Tôi nhìn đôi mắt rũ xuống của anh và kỳ lạ thay, tôi chợt có ý nghĩ không muốn làm anh thất vọng.
Tôi tiến tới và để Lâm Cao Viễn hôn lên khoé miệng.
"Tạm biệt"
Giọng anh trầm thấp vang vọng bên tai tôi. Cuối cùng tôi cũng đã nhớ lại những gì Lâm Cao Viễn nói với tôi đêm qua. Anh bảo rằng anh yêu tôi. Nhưng lúc đó, tôi rất ghét anh vì những hành động như hành hạ cơ thể tôi và đồng thời tôi cũng đang lên đỉnh, nên tôi không rõ lời nói mơ hồ ấy có ý nghĩa gì.
Lâm Cao Viễn chỉ lùi lại và không có thêm bất kì động thái nào. Tim tôi đập nhanh, toàn thân run rẩy làm tôi cảm thấy bản thân đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng dường như tôi chẳng hiểu được gì cả.Tôi chào tạm biệt anh và rời đi. Tôi kiểm tra vé lần nữa và bước vào hành lang lên máy bay, khoé miệng tôi nóng bừng, dường như hơi ấm trên môi anh vẫn sót lại ở đây, cọ vào da thịt tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me