TruyenFull.Me

Nhiet Do Than Mat

Cuối đông ở Iceland đón một đợt rét đậm. Bầu trời còn đang nắng, bất chợt một cơn gió lạnh thổi qua, sương mù dày đặc lập tức bao phủ, khung cảnh trở nên mờ mịt một màu trắng xoá.

Nhiệt độ đột ngột giảm xuống âm 18 độ, mặt đất đóng băng khiến việc đi lại trở nên cực kỳ khó khăn, tầm nhìn cũng giảm. Quãng đường từ căn hộ đến phòng thí nghiệm mỗi ngày đều trở nên dài hơn. Trần Khả, một người hướng ngoại không ngại giao tiếp tràn đầy năng lượng, cũng thà ở nhà chơi game chứ không chịu ra ngoài hít thở.

Tôi đã hẹn cuối tuần cùng đi siêu thị, vậy mà Trần Khả lại lỡ hẹn. Tôi đành phải một mình bắt xe buýt đi. Khi ra ngoài, trời còn đang nắng, tôi còn thầm thấy may mắn. Nhưng khi mua sắm xong, xách hai túi hàng lớn bước ra cửa siêu thị, tôi mới phát hiện ngoài lớp kính đã bị tuyết trắng phủ kín một màu trắng đục.

Tôi ngồi đờ đẫn trên băng ghế dài ở lối vào. Cửa kính mở rồi lại khép liên tục theo dòng người đi vào đi ra, từng đợt không khí lạnh theo đó luồn vào. Ngồi chưa được mấy phút, tôi đã bắt đầu sổ mũi nhẹ. Trong lúc rút khăn giấy lau mũi, tôi nhìn thấy một kệ hoa bên cạnh quầy thu ngân đang bày bán nhiều chậu bông tulip với đủ màu sắc.

Tôi bỗng nhớ lại lúc mới nhập học đến siêu thị lần đầu, cũng giống hôm nay, xách theo túi lớn chờ xe. Đó là lần đầu tiên tôi đến siêu thị này, vì không nhìn rõ tên trạm, tôi đã bắt nhầm xe buýt, mất hơn một tiếng mới tới nơi.

Khi rời khỏi siêu thị với hai túi đồ lớn, tôi gặp Lâm Cao Viễn ngay trước cửa. Anh cầm một bông tulip màu hồng đứng trước băng ghế, hỏi tôi có muốn anh đưa về không.

Hôm đó tôi rất mệt, cánh tay bị túi hàng kéo đến nhức mỏi, nhưng tôi vẫn lịch sự từ chối. Lâm Cao Viễn không bỏ cuộc, tự tiện cắm bông hoa vào túi nhỏ bên hông balo của tôi, rồi giành lấy túi hàng nặng từ tay tôi, ngang nhiên bước về phía trước.

"Giúp đỡ người mới một chút, đừng khách sáo với tôi. Nặng thế này mà đi xe buýt về thì mệt lắm. Cậu ở ký túc xá à?"

Tôi đọc địa chỉ căn hộ cho anh, Lâm Cao Viễn có chút kinh ngạc, nói chỗ đó giá thuê không rẻ, sao lại còn tự hành mình đi siêu thị xa thế, không bắt taxi mà về.

Giọng anh đầy quan tâm, nhưng khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi kể đơn giản quá trình tìm nhà thuê, anh "ồ" một tiếng tỏ ra đã hiểu, rồi giới thiệu cho tôi một siêu thị Trung Quốc gần đó, và một vài siêu thị nhỏ giá rẻ khác. Nếu không mua sắm với số lượng lớn thì có thể đến siêu thị nhỏ gần đó, không cần mất công chạy xa thế.

Khi ấy tôi mới đến nơi đất khách còn bỡ ngỡ, lòng tôi đầy lo âu sợ sệt, đã bị sự nhiệt tình của Lâm Cao Viễn làm cảm động. Tôi từng nghĩ anh là một đàn anh tốt bụng, nhưng nghĩ lại mới thấy, số tiền ít ỏi tôi mang theo đã bị moi gần hết chỉ nhờ vài câu nói khích có vẻ ân cần của anh.

Tôi nhìn đăm đăm vào cơn gió tuyết ngày càng dày đặc ngoài cửa, trong làn sương trắng, một bóng người mặc đồ đen phá tan màn trắng mịt mờ, mang theo luồng không khí lạnh bước vào không gian nhỏ hẹp của mái hiên.

Là Lâm Cao Viễn.

Cánh cửa kính khép lại phía sau anh, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, tôi như một củ khoai tây cuộn tròn, chợt thấy hối hận vì lúc ra ngoài tôi không gội đầu, chiếc áo phao trên người cũng bị tôi vò đến nhăn nhúm.

Cũng giống như lần đầu gặp nhau, vẫn là anh mở lời trước. Nhìn thấy hai túi lớn dưới chân tôi, Lâm Cao Viễn hỏi tôi có phải do gió tuyết nên không có xe buýt để về không.

Tôi gãi đầu, ngượng ngùng nói đúng, sau đó nói tiếp tôi định chờ sương tan bớt rồi ra ngoài xem thử.

"Vậy phải chờ đến bao giờ?"

Anh nhíu mày, vẻ mặt có chút tức giận, tôi hiếm khi thấy anh nổi giận. Lần gần nhất thấy biểu cảm này là khi tôi mặc chiếc váy dài xẻ đến tận đùi lạc lối trong hành lang. Ngay cả khi ở Tề Tề Cáp Nhĩ, tôi đã lạnh nhạt với anh, anh cũng chưa từng như vậy.

Tôi cắn móng tay, khẽ nói tôi cũng không biết. Rồi hỏi ngược lại.

"Gió tuyết thế này, sao anh đến được?"

Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi. Hai tay anh đút túi quần, tôi nhìn thấy một vật thể vuông nhô lên dưới lớp vải, không rõ đó là gì, có lẽ anh đến bằng ô tô.

"Đợi anh một lát, anh mua ít đồ rồi chở em về. Ngồi yên ở đây nhé, đừng đi đâu, không được chạy ra ngoài"

Hiếm khi thấy Lâm Cao Viễn nói với giọng điệu ra lệnh, nét lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt anh, không một biểu cảm.

Anh đi mua đồ không lâu lắm, tôi cũng chẳng có nơi nào để đi, tầm 5 phút sau, Lâm Cao Viễn quay lại với tay không. Tôi thắc mắc.

"Gió tuyết thế này, anh cất công tới siêu thị mua gì mà chẳng cầm theo túi nào vậy"

Nhưng nét mặt anh có vẻ không vui, tôi cũng không dám hỏi tiếp.

Khi anh bước đến trước mặt tôi, dường như chợt nhớ ra điều gì, quay người trở lại chỗ quầy thu ngân, chọn vài bông tulip xanh. Nhân viên gói hoa cẩn thận trong giấy lụa, rồi đưa cho anh.

Không biết là anh định tặng cho ai.

"Đi thôi, anh đưa em về"

Anh vẫn ôm bó hoa trong tay.

"Anh còn việc gì phải làm không, có phiền không? Ngoài kia gió tuyết lớn lắm mà"

Lâm Cao Viễn chẳng thèm để ý câu hỏi lịch sự của tôi, nâng giọng hỏi ngược lại.

"Không có xe buýt, cũng không bắt được taxi, sao không nói với anh?"

Tôi ngẩn người trong chốc lát, tự hỏi. Giờ chúng tôi rốt cuộc là mối quan hệ gì, lý do gì để tôi đưa ra yêu cầu như vậy với Lâm Cao Viễn? Huống hồ hôm nay gió tuyết mù trời, sương dày đặc, đi xe ra đường rất nguy hiểm, chẳng lẽ tôi lại bảo anh mạo hiểm tới đây chỉ để đón tôi ?

Anh thở dài một hơi rồi nhìn tôi.

"Nếu siêu thị đóng cửa, không có xe buýt đưa đón, em định thế nào?"

"Chắc là không đến mức đó đâu, tôi xem dự báo thời tiết thấy nói hai tiếng nữa sương sẽ tan"

Tôi có chút lo lắng, giơ điện thoại ra cho anh xem.

Lâm Cao Viễn nghiến chặt răng, không thèm nhìn vào màn hình mà chỉ chăm chú nhìn tôi.

Tôi đột nhiên thấy chột dạ, không biết lại làm gì khiến anh bực. Từ sau khi anh rời Tề Tề Cáp Nhĩ, trong lòng tôi cứ lởn vởn cảm giác áy náy.

Dù nghĩ rằng đã ngủ với nhau rồi, anh cũng chẳng phải chịu thiệt, nhưng mỗi lần đối diện ánh mắt của anh, tôi lại thấp thỏm, thậm chí trong lúc bàn giao công việc ở phòng thí nghiệm, tôi cũng cố tránh anh nhất có thể.

Lâm Cao Viễn giật lấy túi hàng nặng, nhét bó hoa vào tay tôi, bảo tôi cầm giúp anh trước.

Anh chất đồ vào cốp xe, tôi định trèo lên hàng ghế sau thì anh lạnh lùng nói.

"Em coi anh là tài xế à?"

Tôi đành mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên đó.

Sương mù có tan bớt một chút, nhưng tầm nhìn không ổn lắm. Lâm Cao Viễn lái xe chậm rãi, tôi nhận ra anh đang đi hướng ngược lại với phía căn hộ, bèn hỏi anh có phải đi nhầm đường rồi không.

"Không"

"Anh đói, muốn đi ăn"

Trước khi đến nhà hàng, Lâm Cao Viễn dừng lại dưới một toà chung cư, bảo tôi chờ, rồi mang bó tulip xanh trên xe đi theo.

Tôi nhìn thấy một cô gái châu Á nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa, chạy ra ôm chầm lấy anh, rồi nhận bó hoa từ tay anh.

Lâm Cao Viễn trở lại xe, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, chăm chú quan sát khung cảnh mờ mịt trong làn sương dày. Đèn đường lờ mờ, chỉ soi được gạch lát nhỏ bên dưới lề đường. Mưa tuyết lạnh rơi lộp độp trên chụp đèn đen chạm khắc hoa văn, toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

Về nhà phải đem hết mấy cái bình hoa trong kho vứt đi thôi. Cũng chẳng còn hoa nào để cắm, giữ lại chỉ tổ tốn chỗ, có những thứ nên bỏ đi thì phải bỏ.

Khi ăn, Lâm Cao Viễn trông có vẻ thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn không nói gì nhiều với tôi.

Súp kem bí đỏ trong bát rất ngon, nhưng tôi chẳng còn cảm giác muốn ăn nữa. Tay chân tôi lạnh ngắt, chỉ muốn nhanh chóng trở về căn phòng gác mái trong nhà, chui vào chăn, để mùa đông lạnh lẽo này mau chóng trôi qua.

Khi về đến nhà, Trần Khả lao tới nhào vào người tôi, hỏi tại sao tôi không bắt máy, cứ tưởng tôi không về được, gặp chuyện gì rồi.

Tôi móc điện thoại ra xem, hóa ra điện thoại đã hết pin nên sập nguồn từ lúc nào. Tôi xin lỗi Trần Khả, kéo hai túi hàng lớn vào nhà, sắp xếp từng thứ một.

Trước khi đi ngủ, tôi đến phòng chứa đồ, đôi ván trượt tuyết màu xanh lẽ ra nên trượt giữa băng tuyết trắng giờ đang tựa vào bức tường trắng, còn mới nguyên, không một vết trầy xước.

Tôi lục thùng giấy, lấy mấy cái bình hoa ra nhìn hồi lâu, cuối cùng bọc lại cất vào, không nỡ vứt đi. Thầm nghĩ sẽ đem tặng cho hàng xóm, một người phụ nữ Iceland thích trồng hoa, cô ấy chắc sẽ cần chúng hơn tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me