Nhieu Cp Ngan
⚠️: Khuyến khích các bạn đọc tìm hiểu về Fork-Cake Au (hay Cakeverse) trước khi đọc. Và để phù hợp với bối cảnh cách gọi Fork và Cake gọi cũng sẽ được thay đổi cho hợp hơn:Fork: Ngạ GiảCake: Thực Điềm Fic gồm 2 chap HashiMada chính và xuất hiện nhiều. TobiIzu phụ sẽ xuất hiện trong chap 2.
________________Gia tộc Uchiha từ lâu đã có khả năng sinh ra Ngạ Giả cao hơn người bình thường. Dù nói vậy nghe có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất khả năng cũng chỉ là 10/100 mà thôi, cũng đã khoảng một trăm năm trở lại đây gia tộc họ không có bất kì Ngạ Giả nào xuất hiện nữa. Mọi thứ bình thường đến nỗi Tajima và những tộc nhân Uchiha vào thời điểm hiện tại có thể xem là mù mờ về nó.Cho đến cái ngày, khi con trai ông từ bỏ mối quan hệ với thằng nhóc Senju và đánh thức được Sharingan, đồng thời cũng vào thời điểm đó đã có thứ gì đó bên trong nó thay đổi. Để rồi sau này khi nhớ lại, Tajima tự trách liệu rằng đó có phải là do tội nghiệt của bản thân ông...Trở về ngay sau sự kiện ở bờ sông, và cũng chính vào tối hôm đó Madara đã lên cơn sốt cao. Cơn sốt liên tục trong trong ba ngày không hạ, kèm theo mê sảng khiến cả gia đình trở nên nháo nhào không yên, y nhẫn đã dùng mọi loại loại thuốc cùng mọi cách có thể mà vẫn không khả thi, có lúc Izuna còn lo lắng đến mức bật khóc vì sợ anh trai mình sẽ ra đi. Tajima đã cố hết sức để xử lý chuyện gia tộc, xoa dịu đứa con nhỏ, vừa thức trắng cả hai đêm để chăm sóc cho đứa con lớn đến mức sắp kiệt quệ. Và vào ban đêm, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng những lời thì thầm khi mất ý thức của Madara khiến ruột gan ông như quặn thắt lại. Xen lẫn trong tiếng gọi mẹ của trẻ thơ, đôi khi xuất hiện lời xin lỗi dành cho con trai kẻ thù.Madara đã đánh thức Sharingan vì thằng nhóc ấy...Sự chia ly ngày hôm đó đã khiến thằng bé đau khổ.Thằng nhóc kia quá quan trọng với con trai ông. Uchiha Tajima gạt đi giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mi con trai mình trong giấc ngủ, và quyết định xem chuyện này chỉ như một giấc mộng thoáng qua trong đêm nay, thứ sẽ theo màn đêm biến mất cùng ánh bình minh mỗi sớm.Đến ngày thứ tư, cơn sốt của Madara bắt đầu giảm dần và vào buổi chiều hôm đó, thằng bé cũng đã tỉnh lại. Izuna đã kích động kích động đến mức ôm chầm lấy anh trai, chặt đến mức khiến thằng bé khó thở và Tajima phải ra tay để giải nguy với một nụ cười nhẹ nhõm. Madara có bữa ăn đầu tiên sau ba ngày mộng mị và thằng bé than thở rằng món cháo trước mặt nhạt nhẽo đến mức dở tệ, nó thậm chí còn không ngửi được bất cứ mùi gì cả. "Con vẫn chưa khỏi bệnh. Miệng lưỡi nhạt nhẽo là chuyện bình thường thôi, hãy cố nuốt đi để mau khỏe lại," Tajima đã cố tình lờ đi để không bật cười trước cái xụ mặt trẻ con của Madara trong thoáng chốc.Sau đó, thời gian đã chứng minh mọi chuyện không đơn giản như những gì ông đã nghĩ. Madara dù đã khỏi bệnh nhưng nó vẫn không thể ngửi hay nếm được mùi của bất cứ món ăn nào, thậm chí thằng bé đã nôn khi ăn món Inarizushi ưa thích, và nói rằng nó đã phát ngán với mọi thứ dẻo, dính lạt lẽo như giấy. Y nhẫn đã thăm khám rất kĩ, và để Madara dùng nhiều loại thuốc, nhưng không có gì tiến triển cả mọi thứ đều đi vào bế tắc.Cho đến một ngày, người y nhẫn già kín kẽ bước đến phòng tộc trưởng vào ban đêm, và ngập ngừng đưa ra suy đoán rằng người thừa kế của ông có khả năng là một Ngạ Giả.Ngạ Giả.“Theo ghi chép của gia tộc mà bà già này tìm thấy, con người chúng ta thỉnh thoảng có xuất hiện một vài cá thể mang dòng máu khác lạ. Những người đó có thể bẩm sinh đã không nếm được mùi vị thức ăn, hoặc đến một độ tuổi nào đó sẽ đột ngột xảy ra,” Bà lão nói đến đây thì thở dài. “Thiếu gia có lẽ là trường hợp như vậy,” Nói xong, đôi tay già nua của bà chầm chậm lật mở từng trang sách.“Ở các đời trước, số Ngạ Giả được sinh ra từ gia tộc của chúng ta đặc biệt nhiều. Nhưng tầm trăm năm trở lại đây thì không còn xuất hiện nữa.”“Vậy… nó chỉ đơn giản là một căn bệnh hiếm thôi, phải không? Có thể chữa được đúng chứ?” Tajima hỏi một cách ngập ngừng.“Không đơn giản đâu, thưa tộc trưởng,” vị y nhẫn lại tiếp tục thở dài, điều đó làm tim Tajima đập thình thịch trong lòng ngực vì lo lắng, ông có linh cảm rằng những điều sắp tới mình được nghe sẽ không phải điều gì tốt lành cho lắm.“Ngạ Giả tuy vẫn có thể nhận được dinh dưỡng, nhưng sẽ không thể nếm hay ngửi được vị thức ăn bình thường đến cuối đời. Nhưng càng kì lạ hơn là, dù không nếm được nhưng họ vẫn có một sự thôi thúc muốn ăn và luôn có cảm giác đói.”“Nhiều Ngạ Giả đã bị cảm giác này hành hạ đến phát điên, không gì nguy hiểm hơn một con người không được thỏa mãn những bản năng cơ bản.” Càng nghe sắc mặt Tajima càng trầm xuống, những thứ được đề cập từ đầu đến giờ sẽ là thứ mà đứa con trai 11 tuổi của ông sẽ gánh chịu suốt quãng đời còn lại. Nó vẫn sẽ đói ngay khi đã được ăn trong chính căn nhà của mình.“Có cách nào để giúp thằng bé không? Bà là y nhẫn giỏi nhất gia tộc chúng ta hẳn phải biết gì đó chứ…” Giọng của tộc trưởng Uchiha giờ đây như van nài một cách tuyệt vọng.“Tôi e là mọi thứ đều vô dụng. Nhưng mà…”“Nhưng mà?” Lời ngập ngừng tựa như ánh sáng hi vọng loé lên trong bóng tối.“Ngài biết đấy nhiều thứ trên đời này đi đôi với nhau, tựa như âm dương vậy nếu có “kẻ đói” thì sẽ có “thức ăn”. Trong trường hợp của thiếu gia thì trên đời này có tồn tại một dạng người gọi là Thực Điềm.”Không để Tajima kịp thắc mắc vị y nhẫn đã nói tiếp: “Và đúng như tên gọi những người đó chính là thức ăn của Ngạ Giả.”Người? Thức ăn?Điều đó có nghĩa là nếu muốn được thoả mãn Madara sẽ phải ăn thịt người? Họ đang sống ở cái thời đại thách thức nhân tính con người chiến tranh xảy ra triền miên, những chuyện tàn bạo, ghê rợn phanh thây, xẻ thịt,... không phải là ông chưa từng chứng kiến. Tajima cũng đã nghe về việc ăn thịt hay nội tạng kẻ thù đã chết như một cách để sỉ nhục hay mua vui. Nhưng xung quanh ông thì vẫn tồn tại nhân tính, ít nhất gia tộc Uchiha ở thời điểm hiện tại không có ai làm những việc như vậy.Nghĩ đến việc con trai mình thật sự cần thịt đồng loại để chế ngự bản năng, là một người bình thường có lẽ Tajima sẽ cảm thấy ghê tởm. Nhưng với cương vị là một người cha ông lại đau lòng và thương xót. Trong một trăm năm qua…Tại sao lại là Madara chứ?“Vậy… những Thực Điềm đó ta có thể tìm ở đâu?” Bao che cho con cái sẽ luôn là phần bản năng của cha mẹ, Tajima cũng không phải là ngoại lệ, số phận của shinobi đã được định sẵn là nhuốm đầy máu tươi. Thế nên, nếu là vì con ông chấp nhận gánh thêm tội nghiệt.Vị y nhẫn già mở to mắt một cách ngạc nhiên trước câu hỏi, lát sau bà lại thở dài: “Ngài bình tĩnh đi, tộc trưởng. Tôi biết ngài xót cho thiếu gia nhưng quả thật trong trường hợp này chúng ta không thể làm gì hơn được cả. Thực Điềm cũng là những cá thể hiếm giống như Ngạ Giả vậy không dễ tìm chút nào.”“Cũng chỉ có Ngạ Giả mới nhận ra được Thực Điềm mà thôi, theo ghi chép thì đối với Ngạ Giả thì mọi thứ của Thực Điềm đều có mùi và hương vị thơm ngon. Giống như một bàn tiệc thịnh soạn được bày ra trước mặt một kẻ bị bỏ đói. Nhưng đối với chúng ta thì Thực Điềm cũng chỉ là một con người bình thường, ngài sẽ không thể phân biệt được đâu.”“Ta sẽ xem xét việc này. Tạm thời bà hãy giữa bí mật đừng để bất kì ai biết cả,” đó là những lời tỉnh táo nhất lúc này mà ông có thể nói ra sau một khoảng im lặng, căn thẳng kéo dài Có quá nhiều thứ cần phải tiếp nhận lúc này khiến đầu óc Tajima không thể xử lý nổi, ông đau đầu bóp trán và phẩy tay, vị y nhẫn già hiểu ý liền rời đi để ông lại một mình.Suốt đêm đó, ánh nến trong thư phòng của tộc trưởng Uchiha chỉ tắt khi bình minh ló dạng.________________Những ngày sau đó là cực hình đối với Tajima, giữa mớ công việc bộn bề, ông vẫn bị không ngừng bị phân tâm bởi suy nghĩ nên giấu nhẹm đi hay nói sự thật với con trai mình. Vào buổi chiều, khi ông trở về từ một cuộc họp đặc biệt căng thẳng vì trận chiến sắp tới, Tajima dừng lại khi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con trong sân nhà, bằng những bước chân khẽ khàn ông bước vào trong và nhìn thấy hình ảnh hai đứa con trai đang chơi đùa. Giữa ánh chiều tà, Madara đang ôm chặt lấy Izuna từ phía sau và cù lét khiến thằng bé không thể ngừng cười, chỉ có thể xin tha giữa những tiếng thở dốc vui vẻ. Một khung cảnh hạnh phúc và yên bình đến nỗi Tajima không muốn phá vỡ nó.“A! Cha về rồi.” Ngay khi nhìn thấy cha Izuna vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh trai và chạy nhanh về phía trước.“Chậm lại, Izuna.” Madara vội vàng đuổi theo.Izuna, đứa con út của Tajima, tuổi vẫn còn nhỏ, dù đã được nhắc nhở và dạy bảo nhiều nhưng bản tính trẻ con đôi khi vẫn khiến thằng bé năng động quá mức. Nó cứ tíu tít dưới chân ông như một chú gà con. “Mừng cha về nhà,” Izuna nói bằng một chất giọng trẻ con hết sức vui vẻ khiến Tajima bất giác nở nụ cười.“Đệ đừng nhảy bổ vào cha như vậy không hay đâu. Lần sau đừng làm thế nữa.” Bị anh trai dạy dỗ Izuna bĩu môi ôm lấy chân của Tajima để né tránh. Madara cũng đành thở dài bất lực rồi dời sự chú ý sang ông: “Mừng cha về nhà” Thái độ của Madara luôn bình tĩnh và nghiêm túc hơn, thằng bé đang trưởng thành đúng như những gì ông đã kỳ vọng về một người thừa kế gia tộc nhưng đôi lúc điều đó lại khiến Tajima cảm thấy xót xa.“Cha ơi, hôm nay đại huynh đã ngất trong lúc luyện tập đấy.” Đứa con út của ông đột nhiên lên tiếng.Gì cơ?“Huynh đã dặn đệ đừng nói với cha rồi mà!” Madara lớn tiếng phản bác và Izuna ngay lập tức trốn sau lưng ông và lớn tiếng đáp lại: “Đệ…Đệ chỉ lo cho huynh thôi, huynh liên tục bỏ bữa còn gì. Đã vậy còn ngất xỉu khi đang huấn luyện nữa.” “Huynh…” Tajima chạm mắt với đứa con lớn ngay trước khi nó kịp nói thêm câu nào, Madara ngay lập tức im lặng và rụt người lại. Bầu không khí yên bình vừa rồi ngay lập tức trở nên căng thẳng.“Izuna, con ra ngoài chơi một lát để cha nói chuyện với anh trai, được không?” Cuối cùng, Tajima vẫn quyết định giải vây sau vài giây im lặng đến nghẹt thở. Thằng bé chần chừ một lúc sau khi nhìn giữa cha và anh nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu rời đi. Nhìn bóng lưng đứa con út khuất sau cổng, ông ra hiệu để đứa con lớn theo mình vào nhà.Sau cánh cửa phòng đóng kín, lúc này khi cả hai đã ngồi đối diện nhau Tajima mới nhận ra rằng Madara trông… gầy gò thế nào. Thằng bé thậm chí trông còn xanh xao hơn lần cuối cùng ông chú ý đến nó.“Izuna nói hôm nay con đã bị ngất trong lúc luyện tập. Là thật à?” Tajima vào thẳng vấn đề.Vừa nghe xong câu hỏi ông thấy Madara lập tức trở bồn chồn, đôi mắt nó hơi lảng đi, hai tay trên đùi bấu chặt vào quần áo. Cuối cùng, thằng bé mở miệng trả lời một cách miễn cưỡng.“Izuna chỉ nói quá lên thôi, thưa cha,” có một khoảng dừng và Tajima cau mày muốn con mình nói tiếp. Đến nước này, Madara nghĩ mình không thể giấu được nữa mới thở một hơi đầu hàng thú nhận: “Con nói thật mà, ít nhất thì còn không ngất chỉ bị choáng thôi. Khi được bế vào trong con vẫn nhận thức được.” “Tại sao con không nói với ta?” Và rõ ràng cũng không có ai đến báo cáo với ông sự việc này, chắc chắn là thằng bé đã ngăn cản họ làm vậy. Tajima hiểu rõ tính cách của con trai mình.“Mấy ngày nay con thấy cha luôn bận rộn, đến mức cả đêm không ngủ. Nên con không muốn cha phải lo lắng thêm. Con…Con xin lỗi.” Madara cúi đầu xuống đáp lại bằng giọng lí nhí, vành tai đỏ ửng có vẻ là đang cảm thấy xấu hổ và tội lỗi.Tajima xoa bóp ấn đường một cách khó khăn. Sự hiểu chuyện của đứa con trai chỉ khiến ông càng thêm tự trách, trong lúc bản thân ông đang do dự, đắn đo thì Madara cũng phải vật lộn với một bản ngã mà nó không hề hay biết, với tư cách là một người cha sao ông có thể quên mất điều này…“Không, đó không phải lỗi của con,” Tajima thở dài, có lẽ cuối cùng cũng đến lúc ông phải đưa ra quyết định. “Là lỗi của ta.”Khi nghe vậy Madara ngẩng đầu lên nhìn ông mình với vẻ mặt bối rối. “Có phải từ khi khỏi bệnh đến nay, con hoàn toàn không thể ngửi hay nếm được vị của bất cứ món ăn nào hay không?” “Và đó cũng chính là lý do khiến con bỏ bữa?” Lần này, trên khuôn mặt thằng bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nó không thú nhận ngay mà lại có ý lảng tránh. Nhưng trước khi Madara có thể thốt ra một câu bào chữa nào thì Tajima đã cau mày nghiêm khắc với hàm ý rõ ràng rằng ông muốn nghe sự thật.“Vâng,” sau một thoáng im lặng thì thằng bé cũng đã thú nhận. “Dù con đã uống thuốc theo đúng chỉ dẫn nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn không khỏi. Và…”“Con đói…” giọng của Madara lúc này nghe có vẻ mệt mỏi.“Con luôn cảm thấy đói. Nhưng những món con đưa vào miệng hoàn toàn chẳng có mùi vị gì cả. Có cảm giác như những thứ đó đều sai… và cơ thể con muốn một thứ gì đó khác. Nhưng bản thân con lại không biết chính xác thứ đó là gì…”“Con không biết giải thích thế nào cho đúng nữa…”Bất lực.Bối rối. Lạc lõng.Những lời thú nhận từ đứa con trai như cứa vào trái tim ông từng chút một. Tajima cầu mong quyết định của bản thân lúc này là đúng đắn, ông không thể giúp thằng bé trở lại như trước đây nhưng hi vọng việc biết được sự thật sẽ giúp nó biết được bản thân phải làm gì.Hạ quyết tâm lần cuối Tajima lên tiếng: “Madara, những gì ta sắp nói con hãy lắng nghe và nhớ kĩ. Tuyệt đối đừng để thêm bất cứ ai biết về nó, nhớ chưa?”Và với một cái gật đầu từ Madara ông đã tiết lộ cho thằng bé biết mọi thứ vào buổi chiều hôm ấy. ________________Đối với Uchiha Madara thì bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời đã xảy ra vào năm hắn 11 tuổi, vào cái ngày mà hắn được cha tiết lộ bản thân chính là một Ngạ Giả.Đối với hắn thì nghe có vẻ giống một con quái vật hơn.Vì con người nào mà lại không thể cảm nhận được vị của thức ăn, mà chỉ thèm khát thịt đồng loại chứ?Vào ngày biết được bản thân là "cái thứ" như vậy đó, Madara đã nhốt mình trong phòng cả một ngày để suy nghĩ, phớt lờ cả lời hỏi han lo lắng của Izuna. Cha hiểu, nên đã dành thời gian để hắn yên tĩnh một mình. Để rồi hôm sau nữa, Madara lững thững bước ra khỏi phòng vào bữa tối với trạng thái miễn cưỡng chấp nhận tình trạng của bản thân và bắt đầu nuốt những món ăn vô vị một cách “bình thường” như trước kia.Cùng với đó hắn cũng lao đầu vào luyện tập như điên để kiểm soát cơn đói. Và điều an ủi duy nhất là theo ghi chép ít nhất hắn không có ham muốn ăn thịt tất cả mọi người trong tầm mắt, mà có lẽ chỉ với một dạng người cố định thôi. Cơ mà đến tận bây giờ Madara cũng chưa từng đụng độ ai như vậy cả. Dù sao thì, hắn cũng không mường tượng được việc một con người ngọt ngào, thơm ngon đến mức muốn cắn một miếng là như thế nào. Nói tóm lại, Madara năm nay vừa bước qua tuổi 19, vẫn có thể tự hào mà nói với người cha đã khuất rằng bản thân đang sống rất ổn. Ông ở nơi chín suối không cần phải lo. Ấy là cho đến khi, ông trời thấy cuộc đời hắn quá suôn sẻ nên quyết định cho thêm một vài thử thách vào cuộc sống.Chuyện đó xảy ra vào một trận đụng độ giữa Uchiha và Senju vào một ngày hè oi bức, thời tiết nóng đến độ khiến Madara cảm thấy váng đầu. Thêm cả hơi nóng từ Hoả độn liên tục tỏa ra xung quanh với người tộc Uchiha vốn bẩm sinh có nhiệt độ cơ thể cao càng làm mọi thứ tệ hơn nữa, tất cả mọi thứ kết hợp lại với nhau đã biến chiến trường thành cái lò nung đúng nghĩa. Mùi khói, máu, bụi, mồ hôi… ở khắp nơi trong cái thời tiết này làm hắn buồn nôn.Liếc mắt về phía đối diện hắn thấy Hashirama cũng đang ở trong tình trạng không khá khẩm hơn là mấy, thở dốc và mồ hôi nhễ nhại. “Madara, cậu có còn nhớ những gì chúng ta đã nói trước kia không? Về hòa bình…” Không để anh kịp nói hết câu Madara đã tặc lưỡi siết chặt quạt và kiếm trên tay lao vào để chiếm ưu thế trước, Hashirama ngay lập tức phản ứng lại và chặn đòn.“Cậu phải nghe tôi nói hết đã chứ. Làm như thế là bất lịch sự lắm đấy,” giọng điệu tộc trưởng Senju lúc này mang hơi hướng hờn dỗi người bạn cũ.Chậc.Vào ngày bình thường, có lẽ Madara sẽ rất vui lòng nghe Hashirama lảm nhảm một chút về giấc mơ và mấy chuyện hồi còn cởi truồng tắm sông của họ nhưng hôm nay thì miễn dùm. Trong cơn bực bội, hắn nhắm vào chỗ có phần giáp bị vỡ trên ngực anh. Vết chém khá sâu có cả vài giọt máu bắn cả lên mặt hắn, với người bình thường có lẽ đó là một vết thương đáng lo ngại nhưng với Thần Ninja thì khác, chỉ vài phút sau nhờ có Sharingan Madara có thể bắt rõ được nhịp vết thương đang bắt đầu khép miệng.Khi cả hai đang giữ khoảng cách để quan sát, giữa những nhịp thở gấp, có một giọt máu dính trên mặt trưởng tộc Uchiha lặng lẽ chảy xuống và đúng lúc đó Madara lại theo bản năng liếm môi.Ngọt.Madara khựng lại ngay lập tức hắn biết mùi vị này. Trong kí ức mờ nhạt thuở nhỏ của hắn, nó gắn liền với một thứ chất đặc quánh có màu nâu, ngọt ngào trong những chiếc bánh nướng của mẹ mà hắn vô cùng yêu thích trước kia.Mật ong.Máu của Senju Hashirama có vị như mật ong!Não Madara ngay lập tức chấn động như thể một chiếc chuông bị ai đó gõ vào, đến mức mà khi người kia đã đến rất gần hắn mới giật mình phản ứng lại.“Cậu vừa phân tâm đấy, Madara. Có chuyện gì không ổn sao?” Hashirama hỏi với vẻ mặt lo lắng, nhưng những nhát kiếm chém xuống vẫn không nhẹ đi chút nào. Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ cảm thấy đây là một sự khiêu khích mà chiến đấu hăng say hơn, cơ mà giờ đây thì Madara lại đang ở trong một tình huống vô cùng khó xử.Giọt máu ấy dường như đã đánh thức thứ bên trong mà hắn muốn chôn vùi từ lâu, vị giác và khứu giác vốn như tê liệt của Madara bắt đầu hoạt động mạnh mẽ trở lại.Hắn ngửi thấy mùi ngọt ngào của mật ong quyện cùng chút hương cay nhẹ của quế cháy, phần da rám nắng lộ ra trông hấp dẫn như những xiên mitarashi dango cháy xém được phủ lên một lớp tương và đường mặn ngọt vừa đủ - khiến Madara bất giác nuốt nước bọt tự và hỏi chúng thật sự có vị như thế không nếu hắn cắn vào? Thoảng trong gió, còn có một mùi trà thanh nhẹ lướt qua. Chúng đến từ đâu trên cơ thể đó? Là tóc ư? Hay là từ những giọt mồ hôi chảy dài xuống đôi gò má cương nghị? Tất cả những gì thuộc về Hashirama lúc này đều trông thật ngon lành đối với Madara.Khiến hắn muốn cắn một miếng.“Ma…Madara này. Cậu không sao chứ?” Giọng nói ngập ngừng của Hashirama đánh thức hắn khỏi cơn mê muội. Khi nhận ra hắn thấy cả hai đang gần nhau đến mức như nào. Hàm của hắn thậm chí còn hơi hé mở chực chờ muốn cắn vào những lớp thịt không được bảo vệ của người bạn thuở ấu thơ. Giống hệt như một loài động vật săn mồi khát máu.Madara ngay lập tức giật người lại và nhảy ra xa vì để kìm hãm bản thân hắn thậm chí còn cắn môi đến mức bật máu.Chết tiệt.Chết tiệt.Chết tiệt.Đầu Madara tràn ngập những câu chửi thề giữa những hơi thở gấp, và kéo theo sau đó là kí ức về lời dạy của người cha quá cố vang rõ mồn một bên tai:“Thứ duy nhất hấp dẫn Ngạ Giả chính là Thực Điềm.”“Theo ghi chép, đối với Ngạ Giả mà nói Thực Điềm chẳng khác nào một bàn tiệc thơm ngon bày ra trước mặt một kẻ chết đói.”“Ngạ Giả sẽ muốn nuốt chửng họ đến tận giọt máu cuối cùng.”Suốt nhiều năm qua, Madara đã làm lơ những lời đó và làm rất tốt vai trò sống như một “người bình thường”. Hắn tự mãn cho rằng mọi thứ sẽ mãi suôn sẻ như vậy đến tận lúc hắn đem theo bí mật này xuống mồ. Nhưng thực tế một lần nữa chứng minh trời cao không hài lòng khi con người ta sống quá suôn sẻ. Với tất cả những khó khăn, thử thách có thể nghĩ ra ông ta hành hạ và đem đến cho Madara những thứ nghiệt ngã nhất.Senju Hashirama là một Thực Điềm.Và Madara đang bộc lộ ham muốn ăn tươi nuốt sống Hashirama theo đúng nghĩa đen.Chó má thật sự!Cuối cùng, để giải quyết mọi thứ ngổn ngang ngày hôm đó, tộc trưởng Uchiha đã ra một quyết định mà hắn coi là vết nhơ trong suốt cuộc đời mình.Bỏ chạy.Thật ra thì mọi thứ không nghiêm trọng đến vậy…Đúng hơn là hắn đã biến mất một cách nhanh nhất khỏi chiến trường sau khi ra hiệu lệnh rút lui mà thôi, nhưng đối với loại người như Uchiha Madara mà nói đó chính là một thất bại ê chề.
________________Gia tộc Uchiha từ lâu đã có khả năng sinh ra Ngạ Giả cao hơn người bình thường. Dù nói vậy nghe có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất khả năng cũng chỉ là 10/100 mà thôi, cũng đã khoảng một trăm năm trở lại đây gia tộc họ không có bất kì Ngạ Giả nào xuất hiện nữa. Mọi thứ bình thường đến nỗi Tajima và những tộc nhân Uchiha vào thời điểm hiện tại có thể xem là mù mờ về nó.Cho đến cái ngày, khi con trai ông từ bỏ mối quan hệ với thằng nhóc Senju và đánh thức được Sharingan, đồng thời cũng vào thời điểm đó đã có thứ gì đó bên trong nó thay đổi. Để rồi sau này khi nhớ lại, Tajima tự trách liệu rằng đó có phải là do tội nghiệt của bản thân ông...Trở về ngay sau sự kiện ở bờ sông, và cũng chính vào tối hôm đó Madara đã lên cơn sốt cao. Cơn sốt liên tục trong trong ba ngày không hạ, kèm theo mê sảng khiến cả gia đình trở nên nháo nhào không yên, y nhẫn đã dùng mọi loại loại thuốc cùng mọi cách có thể mà vẫn không khả thi, có lúc Izuna còn lo lắng đến mức bật khóc vì sợ anh trai mình sẽ ra đi. Tajima đã cố hết sức để xử lý chuyện gia tộc, xoa dịu đứa con nhỏ, vừa thức trắng cả hai đêm để chăm sóc cho đứa con lớn đến mức sắp kiệt quệ. Và vào ban đêm, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng những lời thì thầm khi mất ý thức của Madara khiến ruột gan ông như quặn thắt lại. Xen lẫn trong tiếng gọi mẹ của trẻ thơ, đôi khi xuất hiện lời xin lỗi dành cho con trai kẻ thù.Madara đã đánh thức Sharingan vì thằng nhóc ấy...Sự chia ly ngày hôm đó đã khiến thằng bé đau khổ.Thằng nhóc kia quá quan trọng với con trai ông. Uchiha Tajima gạt đi giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mi con trai mình trong giấc ngủ, và quyết định xem chuyện này chỉ như một giấc mộng thoáng qua trong đêm nay, thứ sẽ theo màn đêm biến mất cùng ánh bình minh mỗi sớm.Đến ngày thứ tư, cơn sốt của Madara bắt đầu giảm dần và vào buổi chiều hôm đó, thằng bé cũng đã tỉnh lại. Izuna đã kích động kích động đến mức ôm chầm lấy anh trai, chặt đến mức khiến thằng bé khó thở và Tajima phải ra tay để giải nguy với một nụ cười nhẹ nhõm. Madara có bữa ăn đầu tiên sau ba ngày mộng mị và thằng bé than thở rằng món cháo trước mặt nhạt nhẽo đến mức dở tệ, nó thậm chí còn không ngửi được bất cứ mùi gì cả. "Con vẫn chưa khỏi bệnh. Miệng lưỡi nhạt nhẽo là chuyện bình thường thôi, hãy cố nuốt đi để mau khỏe lại," Tajima đã cố tình lờ đi để không bật cười trước cái xụ mặt trẻ con của Madara trong thoáng chốc.Sau đó, thời gian đã chứng minh mọi chuyện không đơn giản như những gì ông đã nghĩ. Madara dù đã khỏi bệnh nhưng nó vẫn không thể ngửi hay nếm được mùi của bất cứ món ăn nào, thậm chí thằng bé đã nôn khi ăn món Inarizushi ưa thích, và nói rằng nó đã phát ngán với mọi thứ dẻo, dính lạt lẽo như giấy. Y nhẫn đã thăm khám rất kĩ, và để Madara dùng nhiều loại thuốc, nhưng không có gì tiến triển cả mọi thứ đều đi vào bế tắc.Cho đến một ngày, người y nhẫn già kín kẽ bước đến phòng tộc trưởng vào ban đêm, và ngập ngừng đưa ra suy đoán rằng người thừa kế của ông có khả năng là một Ngạ Giả.Ngạ Giả.“Theo ghi chép của gia tộc mà bà già này tìm thấy, con người chúng ta thỉnh thoảng có xuất hiện một vài cá thể mang dòng máu khác lạ. Những người đó có thể bẩm sinh đã không nếm được mùi vị thức ăn, hoặc đến một độ tuổi nào đó sẽ đột ngột xảy ra,” Bà lão nói đến đây thì thở dài. “Thiếu gia có lẽ là trường hợp như vậy,” Nói xong, đôi tay già nua của bà chầm chậm lật mở từng trang sách.“Ở các đời trước, số Ngạ Giả được sinh ra từ gia tộc của chúng ta đặc biệt nhiều. Nhưng tầm trăm năm trở lại đây thì không còn xuất hiện nữa.”“Vậy… nó chỉ đơn giản là một căn bệnh hiếm thôi, phải không? Có thể chữa được đúng chứ?” Tajima hỏi một cách ngập ngừng.“Không đơn giản đâu, thưa tộc trưởng,” vị y nhẫn lại tiếp tục thở dài, điều đó làm tim Tajima đập thình thịch trong lòng ngực vì lo lắng, ông có linh cảm rằng những điều sắp tới mình được nghe sẽ không phải điều gì tốt lành cho lắm.“Ngạ Giả tuy vẫn có thể nhận được dinh dưỡng, nhưng sẽ không thể nếm hay ngửi được vị thức ăn bình thường đến cuối đời. Nhưng càng kì lạ hơn là, dù không nếm được nhưng họ vẫn có một sự thôi thúc muốn ăn và luôn có cảm giác đói.”“Nhiều Ngạ Giả đã bị cảm giác này hành hạ đến phát điên, không gì nguy hiểm hơn một con người không được thỏa mãn những bản năng cơ bản.” Càng nghe sắc mặt Tajima càng trầm xuống, những thứ được đề cập từ đầu đến giờ sẽ là thứ mà đứa con trai 11 tuổi của ông sẽ gánh chịu suốt quãng đời còn lại. Nó vẫn sẽ đói ngay khi đã được ăn trong chính căn nhà của mình.“Có cách nào để giúp thằng bé không? Bà là y nhẫn giỏi nhất gia tộc chúng ta hẳn phải biết gì đó chứ…” Giọng của tộc trưởng Uchiha giờ đây như van nài một cách tuyệt vọng.“Tôi e là mọi thứ đều vô dụng. Nhưng mà…”“Nhưng mà?” Lời ngập ngừng tựa như ánh sáng hi vọng loé lên trong bóng tối.“Ngài biết đấy nhiều thứ trên đời này đi đôi với nhau, tựa như âm dương vậy nếu có “kẻ đói” thì sẽ có “thức ăn”. Trong trường hợp của thiếu gia thì trên đời này có tồn tại một dạng người gọi là Thực Điềm.”Không để Tajima kịp thắc mắc vị y nhẫn đã nói tiếp: “Và đúng như tên gọi những người đó chính là thức ăn của Ngạ Giả.”Người? Thức ăn?Điều đó có nghĩa là nếu muốn được thoả mãn Madara sẽ phải ăn thịt người? Họ đang sống ở cái thời đại thách thức nhân tính con người chiến tranh xảy ra triền miên, những chuyện tàn bạo, ghê rợn phanh thây, xẻ thịt,... không phải là ông chưa từng chứng kiến. Tajima cũng đã nghe về việc ăn thịt hay nội tạng kẻ thù đã chết như một cách để sỉ nhục hay mua vui. Nhưng xung quanh ông thì vẫn tồn tại nhân tính, ít nhất gia tộc Uchiha ở thời điểm hiện tại không có ai làm những việc như vậy.Nghĩ đến việc con trai mình thật sự cần thịt đồng loại để chế ngự bản năng, là một người bình thường có lẽ Tajima sẽ cảm thấy ghê tởm. Nhưng với cương vị là một người cha ông lại đau lòng và thương xót. Trong một trăm năm qua…Tại sao lại là Madara chứ?“Vậy… những Thực Điềm đó ta có thể tìm ở đâu?” Bao che cho con cái sẽ luôn là phần bản năng của cha mẹ, Tajima cũng không phải là ngoại lệ, số phận của shinobi đã được định sẵn là nhuốm đầy máu tươi. Thế nên, nếu là vì con ông chấp nhận gánh thêm tội nghiệt.Vị y nhẫn già mở to mắt một cách ngạc nhiên trước câu hỏi, lát sau bà lại thở dài: “Ngài bình tĩnh đi, tộc trưởng. Tôi biết ngài xót cho thiếu gia nhưng quả thật trong trường hợp này chúng ta không thể làm gì hơn được cả. Thực Điềm cũng là những cá thể hiếm giống như Ngạ Giả vậy không dễ tìm chút nào.”“Cũng chỉ có Ngạ Giả mới nhận ra được Thực Điềm mà thôi, theo ghi chép thì đối với Ngạ Giả thì mọi thứ của Thực Điềm đều có mùi và hương vị thơm ngon. Giống như một bàn tiệc thịnh soạn được bày ra trước mặt một kẻ bị bỏ đói. Nhưng đối với chúng ta thì Thực Điềm cũng chỉ là một con người bình thường, ngài sẽ không thể phân biệt được đâu.”“Ta sẽ xem xét việc này. Tạm thời bà hãy giữa bí mật đừng để bất kì ai biết cả,” đó là những lời tỉnh táo nhất lúc này mà ông có thể nói ra sau một khoảng im lặng, căn thẳng kéo dài Có quá nhiều thứ cần phải tiếp nhận lúc này khiến đầu óc Tajima không thể xử lý nổi, ông đau đầu bóp trán và phẩy tay, vị y nhẫn già hiểu ý liền rời đi để ông lại một mình.Suốt đêm đó, ánh nến trong thư phòng của tộc trưởng Uchiha chỉ tắt khi bình minh ló dạng.________________Những ngày sau đó là cực hình đối với Tajima, giữa mớ công việc bộn bề, ông vẫn bị không ngừng bị phân tâm bởi suy nghĩ nên giấu nhẹm đi hay nói sự thật với con trai mình. Vào buổi chiều, khi ông trở về từ một cuộc họp đặc biệt căng thẳng vì trận chiến sắp tới, Tajima dừng lại khi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con trong sân nhà, bằng những bước chân khẽ khàn ông bước vào trong và nhìn thấy hình ảnh hai đứa con trai đang chơi đùa. Giữa ánh chiều tà, Madara đang ôm chặt lấy Izuna từ phía sau và cù lét khiến thằng bé không thể ngừng cười, chỉ có thể xin tha giữa những tiếng thở dốc vui vẻ. Một khung cảnh hạnh phúc và yên bình đến nỗi Tajima không muốn phá vỡ nó.“A! Cha về rồi.” Ngay khi nhìn thấy cha Izuna vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh trai và chạy nhanh về phía trước.“Chậm lại, Izuna.” Madara vội vàng đuổi theo.Izuna, đứa con út của Tajima, tuổi vẫn còn nhỏ, dù đã được nhắc nhở và dạy bảo nhiều nhưng bản tính trẻ con đôi khi vẫn khiến thằng bé năng động quá mức. Nó cứ tíu tít dưới chân ông như một chú gà con. “Mừng cha về nhà,” Izuna nói bằng một chất giọng trẻ con hết sức vui vẻ khiến Tajima bất giác nở nụ cười.“Đệ đừng nhảy bổ vào cha như vậy không hay đâu. Lần sau đừng làm thế nữa.” Bị anh trai dạy dỗ Izuna bĩu môi ôm lấy chân của Tajima để né tránh. Madara cũng đành thở dài bất lực rồi dời sự chú ý sang ông: “Mừng cha về nhà” Thái độ của Madara luôn bình tĩnh và nghiêm túc hơn, thằng bé đang trưởng thành đúng như những gì ông đã kỳ vọng về một người thừa kế gia tộc nhưng đôi lúc điều đó lại khiến Tajima cảm thấy xót xa.“Cha ơi, hôm nay đại huynh đã ngất trong lúc luyện tập đấy.” Đứa con út của ông đột nhiên lên tiếng.Gì cơ?“Huynh đã dặn đệ đừng nói với cha rồi mà!” Madara lớn tiếng phản bác và Izuna ngay lập tức trốn sau lưng ông và lớn tiếng đáp lại: “Đệ…Đệ chỉ lo cho huynh thôi, huynh liên tục bỏ bữa còn gì. Đã vậy còn ngất xỉu khi đang huấn luyện nữa.” “Huynh…” Tajima chạm mắt với đứa con lớn ngay trước khi nó kịp nói thêm câu nào, Madara ngay lập tức im lặng và rụt người lại. Bầu không khí yên bình vừa rồi ngay lập tức trở nên căng thẳng.“Izuna, con ra ngoài chơi một lát để cha nói chuyện với anh trai, được không?” Cuối cùng, Tajima vẫn quyết định giải vây sau vài giây im lặng đến nghẹt thở. Thằng bé chần chừ một lúc sau khi nhìn giữa cha và anh nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu rời đi. Nhìn bóng lưng đứa con út khuất sau cổng, ông ra hiệu để đứa con lớn theo mình vào nhà.Sau cánh cửa phòng đóng kín, lúc này khi cả hai đã ngồi đối diện nhau Tajima mới nhận ra rằng Madara trông… gầy gò thế nào. Thằng bé thậm chí trông còn xanh xao hơn lần cuối cùng ông chú ý đến nó.“Izuna nói hôm nay con đã bị ngất trong lúc luyện tập. Là thật à?” Tajima vào thẳng vấn đề.Vừa nghe xong câu hỏi ông thấy Madara lập tức trở bồn chồn, đôi mắt nó hơi lảng đi, hai tay trên đùi bấu chặt vào quần áo. Cuối cùng, thằng bé mở miệng trả lời một cách miễn cưỡng.“Izuna chỉ nói quá lên thôi, thưa cha,” có một khoảng dừng và Tajima cau mày muốn con mình nói tiếp. Đến nước này, Madara nghĩ mình không thể giấu được nữa mới thở một hơi đầu hàng thú nhận: “Con nói thật mà, ít nhất thì còn không ngất chỉ bị choáng thôi. Khi được bế vào trong con vẫn nhận thức được.” “Tại sao con không nói với ta?” Và rõ ràng cũng không có ai đến báo cáo với ông sự việc này, chắc chắn là thằng bé đã ngăn cản họ làm vậy. Tajima hiểu rõ tính cách của con trai mình.“Mấy ngày nay con thấy cha luôn bận rộn, đến mức cả đêm không ngủ. Nên con không muốn cha phải lo lắng thêm. Con…Con xin lỗi.” Madara cúi đầu xuống đáp lại bằng giọng lí nhí, vành tai đỏ ửng có vẻ là đang cảm thấy xấu hổ và tội lỗi.Tajima xoa bóp ấn đường một cách khó khăn. Sự hiểu chuyện của đứa con trai chỉ khiến ông càng thêm tự trách, trong lúc bản thân ông đang do dự, đắn đo thì Madara cũng phải vật lộn với một bản ngã mà nó không hề hay biết, với tư cách là một người cha sao ông có thể quên mất điều này…“Không, đó không phải lỗi của con,” Tajima thở dài, có lẽ cuối cùng cũng đến lúc ông phải đưa ra quyết định. “Là lỗi của ta.”Khi nghe vậy Madara ngẩng đầu lên nhìn ông mình với vẻ mặt bối rối. “Có phải từ khi khỏi bệnh đến nay, con hoàn toàn không thể ngửi hay nếm được vị của bất cứ món ăn nào hay không?” “Và đó cũng chính là lý do khiến con bỏ bữa?” Lần này, trên khuôn mặt thằng bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nó không thú nhận ngay mà lại có ý lảng tránh. Nhưng trước khi Madara có thể thốt ra một câu bào chữa nào thì Tajima đã cau mày nghiêm khắc với hàm ý rõ ràng rằng ông muốn nghe sự thật.“Vâng,” sau một thoáng im lặng thì thằng bé cũng đã thú nhận. “Dù con đã uống thuốc theo đúng chỉ dẫn nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn không khỏi. Và…”“Con đói…” giọng của Madara lúc này nghe có vẻ mệt mỏi.“Con luôn cảm thấy đói. Nhưng những món con đưa vào miệng hoàn toàn chẳng có mùi vị gì cả. Có cảm giác như những thứ đó đều sai… và cơ thể con muốn một thứ gì đó khác. Nhưng bản thân con lại không biết chính xác thứ đó là gì…”“Con không biết giải thích thế nào cho đúng nữa…”Bất lực.Bối rối. Lạc lõng.Những lời thú nhận từ đứa con trai như cứa vào trái tim ông từng chút một. Tajima cầu mong quyết định của bản thân lúc này là đúng đắn, ông không thể giúp thằng bé trở lại như trước đây nhưng hi vọng việc biết được sự thật sẽ giúp nó biết được bản thân phải làm gì.Hạ quyết tâm lần cuối Tajima lên tiếng: “Madara, những gì ta sắp nói con hãy lắng nghe và nhớ kĩ. Tuyệt đối đừng để thêm bất cứ ai biết về nó, nhớ chưa?”Và với một cái gật đầu từ Madara ông đã tiết lộ cho thằng bé biết mọi thứ vào buổi chiều hôm ấy. ________________Đối với Uchiha Madara thì bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời đã xảy ra vào năm hắn 11 tuổi, vào cái ngày mà hắn được cha tiết lộ bản thân chính là một Ngạ Giả.Đối với hắn thì nghe có vẻ giống một con quái vật hơn.Vì con người nào mà lại không thể cảm nhận được vị của thức ăn, mà chỉ thèm khát thịt đồng loại chứ?Vào ngày biết được bản thân là "cái thứ" như vậy đó, Madara đã nhốt mình trong phòng cả một ngày để suy nghĩ, phớt lờ cả lời hỏi han lo lắng của Izuna. Cha hiểu, nên đã dành thời gian để hắn yên tĩnh một mình. Để rồi hôm sau nữa, Madara lững thững bước ra khỏi phòng vào bữa tối với trạng thái miễn cưỡng chấp nhận tình trạng của bản thân và bắt đầu nuốt những món ăn vô vị một cách “bình thường” như trước kia.Cùng với đó hắn cũng lao đầu vào luyện tập như điên để kiểm soát cơn đói. Và điều an ủi duy nhất là theo ghi chép ít nhất hắn không có ham muốn ăn thịt tất cả mọi người trong tầm mắt, mà có lẽ chỉ với một dạng người cố định thôi. Cơ mà đến tận bây giờ Madara cũng chưa từng đụng độ ai như vậy cả. Dù sao thì, hắn cũng không mường tượng được việc một con người ngọt ngào, thơm ngon đến mức muốn cắn một miếng là như thế nào. Nói tóm lại, Madara năm nay vừa bước qua tuổi 19, vẫn có thể tự hào mà nói với người cha đã khuất rằng bản thân đang sống rất ổn. Ông ở nơi chín suối không cần phải lo. Ấy là cho đến khi, ông trời thấy cuộc đời hắn quá suôn sẻ nên quyết định cho thêm một vài thử thách vào cuộc sống.Chuyện đó xảy ra vào một trận đụng độ giữa Uchiha và Senju vào một ngày hè oi bức, thời tiết nóng đến độ khiến Madara cảm thấy váng đầu. Thêm cả hơi nóng từ Hoả độn liên tục tỏa ra xung quanh với người tộc Uchiha vốn bẩm sinh có nhiệt độ cơ thể cao càng làm mọi thứ tệ hơn nữa, tất cả mọi thứ kết hợp lại với nhau đã biến chiến trường thành cái lò nung đúng nghĩa. Mùi khói, máu, bụi, mồ hôi… ở khắp nơi trong cái thời tiết này làm hắn buồn nôn.Liếc mắt về phía đối diện hắn thấy Hashirama cũng đang ở trong tình trạng không khá khẩm hơn là mấy, thở dốc và mồ hôi nhễ nhại. “Madara, cậu có còn nhớ những gì chúng ta đã nói trước kia không? Về hòa bình…” Không để anh kịp nói hết câu Madara đã tặc lưỡi siết chặt quạt và kiếm trên tay lao vào để chiếm ưu thế trước, Hashirama ngay lập tức phản ứng lại và chặn đòn.“Cậu phải nghe tôi nói hết đã chứ. Làm như thế là bất lịch sự lắm đấy,” giọng điệu tộc trưởng Senju lúc này mang hơi hướng hờn dỗi người bạn cũ.Chậc.Vào ngày bình thường, có lẽ Madara sẽ rất vui lòng nghe Hashirama lảm nhảm một chút về giấc mơ và mấy chuyện hồi còn cởi truồng tắm sông của họ nhưng hôm nay thì miễn dùm. Trong cơn bực bội, hắn nhắm vào chỗ có phần giáp bị vỡ trên ngực anh. Vết chém khá sâu có cả vài giọt máu bắn cả lên mặt hắn, với người bình thường có lẽ đó là một vết thương đáng lo ngại nhưng với Thần Ninja thì khác, chỉ vài phút sau nhờ có Sharingan Madara có thể bắt rõ được nhịp vết thương đang bắt đầu khép miệng.Khi cả hai đang giữ khoảng cách để quan sát, giữa những nhịp thở gấp, có một giọt máu dính trên mặt trưởng tộc Uchiha lặng lẽ chảy xuống và đúng lúc đó Madara lại theo bản năng liếm môi.Ngọt.Madara khựng lại ngay lập tức hắn biết mùi vị này. Trong kí ức mờ nhạt thuở nhỏ của hắn, nó gắn liền với một thứ chất đặc quánh có màu nâu, ngọt ngào trong những chiếc bánh nướng của mẹ mà hắn vô cùng yêu thích trước kia.Mật ong.Máu của Senju Hashirama có vị như mật ong!Não Madara ngay lập tức chấn động như thể một chiếc chuông bị ai đó gõ vào, đến mức mà khi người kia đã đến rất gần hắn mới giật mình phản ứng lại.“Cậu vừa phân tâm đấy, Madara. Có chuyện gì không ổn sao?” Hashirama hỏi với vẻ mặt lo lắng, nhưng những nhát kiếm chém xuống vẫn không nhẹ đi chút nào. Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ cảm thấy đây là một sự khiêu khích mà chiến đấu hăng say hơn, cơ mà giờ đây thì Madara lại đang ở trong một tình huống vô cùng khó xử.Giọt máu ấy dường như đã đánh thức thứ bên trong mà hắn muốn chôn vùi từ lâu, vị giác và khứu giác vốn như tê liệt của Madara bắt đầu hoạt động mạnh mẽ trở lại.Hắn ngửi thấy mùi ngọt ngào của mật ong quyện cùng chút hương cay nhẹ của quế cháy, phần da rám nắng lộ ra trông hấp dẫn như những xiên mitarashi dango cháy xém được phủ lên một lớp tương và đường mặn ngọt vừa đủ - khiến Madara bất giác nuốt nước bọt tự và hỏi chúng thật sự có vị như thế không nếu hắn cắn vào? Thoảng trong gió, còn có một mùi trà thanh nhẹ lướt qua. Chúng đến từ đâu trên cơ thể đó? Là tóc ư? Hay là từ những giọt mồ hôi chảy dài xuống đôi gò má cương nghị? Tất cả những gì thuộc về Hashirama lúc này đều trông thật ngon lành đối với Madara.Khiến hắn muốn cắn một miếng.“Ma…Madara này. Cậu không sao chứ?” Giọng nói ngập ngừng của Hashirama đánh thức hắn khỏi cơn mê muội. Khi nhận ra hắn thấy cả hai đang gần nhau đến mức như nào. Hàm của hắn thậm chí còn hơi hé mở chực chờ muốn cắn vào những lớp thịt không được bảo vệ của người bạn thuở ấu thơ. Giống hệt như một loài động vật săn mồi khát máu.Madara ngay lập tức giật người lại và nhảy ra xa vì để kìm hãm bản thân hắn thậm chí còn cắn môi đến mức bật máu.Chết tiệt.Chết tiệt.Chết tiệt.Đầu Madara tràn ngập những câu chửi thề giữa những hơi thở gấp, và kéo theo sau đó là kí ức về lời dạy của người cha quá cố vang rõ mồn một bên tai:“Thứ duy nhất hấp dẫn Ngạ Giả chính là Thực Điềm.”“Theo ghi chép, đối với Ngạ Giả mà nói Thực Điềm chẳng khác nào một bàn tiệc thơm ngon bày ra trước mặt một kẻ chết đói.”“Ngạ Giả sẽ muốn nuốt chửng họ đến tận giọt máu cuối cùng.”Suốt nhiều năm qua, Madara đã làm lơ những lời đó và làm rất tốt vai trò sống như một “người bình thường”. Hắn tự mãn cho rằng mọi thứ sẽ mãi suôn sẻ như vậy đến tận lúc hắn đem theo bí mật này xuống mồ. Nhưng thực tế một lần nữa chứng minh trời cao không hài lòng khi con người ta sống quá suôn sẻ. Với tất cả những khó khăn, thử thách có thể nghĩ ra ông ta hành hạ và đem đến cho Madara những thứ nghiệt ngã nhất.Senju Hashirama là một Thực Điềm.Và Madara đang bộc lộ ham muốn ăn tươi nuốt sống Hashirama theo đúng nghĩa đen.Chó má thật sự!Cuối cùng, để giải quyết mọi thứ ngổn ngang ngày hôm đó, tộc trưởng Uchiha đã ra một quyết định mà hắn coi là vết nhơ trong suốt cuộc đời mình.Bỏ chạy.Thật ra thì mọi thứ không nghiêm trọng đến vậy…Đúng hơn là hắn đã biến mất một cách nhanh nhất khỏi chiến trường sau khi ra hiệu lệnh rút lui mà thôi, nhưng đối với loại người như Uchiha Madara mà nói đó chính là một thất bại ê chề.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me