Nhoc Con Em La Cua Bon Toi Np Nu Phu Xk
Vâng, đó không phải ai khác mà chính là vị bác sĩ mặt dày của chúng ta - Triệu Minh Lãng. Khi thấy cô gái đang say giấc trên giường kia hắn liền ngẩn ngơ ngắm nhìn. Đang hăng say nhìn ngắm vợ thì cảm nhận được còn có thêm 1 người nữa ở trong phòng thì hắn đưa mắt nhìn và cuộc chiến đấu 'Mắt' chính thức diễn ra trong thầm lặng. Cả 2 người nhìn nhau trìu mến, không khí ngập tràn mùi thuốc súng, làm cho cả căn phòng trở thành nơi người người tránh xa. Và người đẹp ngủ trên giường cũng bị ảnh hưởng mà mở mắt ra nhìn 2 kẻ tội đồ. - Xem ra 2 người tình cảm rất tốt nhỉ, ở đâu cũng ân ái được, không quan tâm đến bệnh nhân như tôi đây: Cô vừa nói vưa tỏ ra sát khí nhè nhẹ Hai người đang trong chiến trường đấu mắt nghe cô nói thì lạt đật đình chiến quay qua nịnh nọt , vỗ ngọt cô- Tiểu Linh, không phải như em nghĩ đâu, anh với hắn ta không có gì hết: M.Lãng- Đúng đó mèo nhỏ, bọn anh trong sạch mà: H.Dương cũng len tiếng phủ nhận- Hừ, coi như vậy điCô chống tay lên giường từ từ ngồi dậy đưa ánh mắt về phía Minh Lãng, len tiếng hỏi:- Bác sĩ Triệu, anh có việc gì sao? - Anh là chỉ ghé qua thăm em một chút thôi, em có chỗ nào không khỏe không, nói anh biết để anh khám cho em: M.Lãng ôn nhu lên tiếng- Tôi khỏe, cảm ơn anh, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi nhưng mà dường như không thể nữa rồi: Cô- Tại sao vậy? : M.Lãng khó hiểu hỏi- Tại có 2 người đang liếc mắt đưa tình với nhau khiến tôi không dám làm bóng đèn: Cô- Anh đã nói không phải như vậy mà: H.Dương nghe cô nói vậy thì nhanh chóng phản bác- Được rồi, là lỗi của anh, nhưng anh khẳng định anh với hắn ta không có gì hết: M.Lãng lên tiếng nhượng bộ- Sao cũng được: Cô- Bây giờ anh về phòng đây, em nghỉ ngơi đi có việc gì thì nhấn nút trên đầu giường để gọi y tá vào giúp em. Còn không em cứ gọi anh: M.Lãng dặn dò cô xong rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi không quên lườm tên nào đóSau khi Minh Lãng đi, trong phòng rơi vào không khí im lặng, cô nhìn cánh cửa 1 chút rồi nằm xuống trùm mền ngủ. Hoàn toàn bơ đẹp người bạn cùng phòng kia. (Miu: thấy cũng tội đó mà thôi cũng kệ) Ai kia bị bỏ bơ vơ cũng không thể làm được gì chỉ đành xách mông quay về giường nằm. Suy nghĩ về chuyện tương lai sau này với vợ rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua. ~~~~~Ta là dãy phân cách thời gian ~~~~~Ánh nắng dần tắt, bầu trời chuyển về đêm, không khí ban đêm nhẹ nhàng mát mẻ hơn ban ngày cũng khiến cho tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều. Trong bầu không khí ấy, bỗng xuất hiện mây đen khi vị bác sĩ nào đó lại ghé thăm phòng bệnh của cô. Sẽ rất bình thường nếu như không có mùi thuốc súng giữa vị bác sĩ họ Triệu với tên họ Hàn kia. Cô mệt à nha, muốn gì thì ra ngoài hoặc về phòng đóng cửa mà làm, chứ đứng ở đây liếc mắt đưa tình với nhau ảnh hưởng đến tâm tình của cô. - Hai người nhìn đủ chưa, chưa thì đưa nhau ra chốn nào đấy mà nhìn tiếp. Đừng có ở đây mà phá hoại tâm trạng của tôi: Cô bức xúc lên tiếng - Anh đã nói rồi bọn anh không có gì rồi mà: M.Lãng thở dài lên tiếngHắn đóng cửa lại, đi vào phòng trên tay là 2 phần thức ăn, đem để lên chiếc bàn gần đó rồi tiến về phía cô. - Anh có nhờ người nấu chút đồ ăn, em lại ăn chút đi rồi nghỉ ngơi tiếp: M.Lãng nhìn cô cưng chiều - Cũng đượcCó đồ ăn ngu gì mà từ chối, sỉ diện không no được cái bụng, nên cô không việc gì mà đi từ chối chuyện tốt này. Cô bước xuống giường đi lại cái bàn gần cửa ra vào, ngồi xuống. Minh Lãng, thấy vậy cũng đi lại bàn mà ngồi kế bên cô, cẩn thận bày ra bàn 2 phần ăn vừa đẹp mắt, vừa đầy đủ chất dinh dưỡng. Hắn đã đặc biệt căn dặn người làm về việc này, hắn không muốn cho cô ăn đồ ở bệnh viện chút nào, không phải không ngon mà là đa số sẽ không đầy đủ chất cho lắm. Hắn không muốn vợ bị thiếu chất dinh dưỡng đâu. (Miu: đồ ăn Minh Lãng mang cho cô)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me