Nhuan Nao Gin Tonic
7 giờ sáng.Townville còn chưa bừng tỉnh, Trương Nhuận đã có mặt ở bãi biển.Trương Nhuận rất thích những bài biển ở Townville. Bãi biển nhiệt đới luôn gợi cho cậu kí ức về quê hương của chính mình.Sáng sớm nắng còn chưa lên, gió biển ẩm mặn ùa vào, thủy triều từng đợt đẩy đưa những chiếc vỏ sò nhỏ vào bờ cát. Trương Nhuận đi bộ dọc theo bờ biển, ngoài cậu, một bóng người cũng không có. Cậu vận một chiếc áo phông và quần đùi thoải mái, thoạt nhìn thật giống một đứa nhóc lén trốn gia đình đi rêu rao khắp nơi, khác hẳn dáng vẻ đứng đắn trong bộ âu phục tối qua.Lô Tĩnh hiếm khi nào dậy sớm.Nàng hôm nay dậy sớm là ngoại lệ.Nhìn thấy một thiếu niên đang đi vòng quanh từ phía nam bờ biển như đi dạo để giết thời gian, Lô Tĩnh ước chừng thiếu niên đó chưa được hai mươi tuổi. Góc cạnh khuôn mặt sắc bén, đôi mắt đen lấp lánh khiến Lô Tĩnh bị thu hút.- Tỷ tỷ?Trương Nhuận tiến đến gần, vẫy vẫy tay chào nữ nhân trước mặt, nở một nụ cười vô hại. Lô Tĩnh bị chính nụ cười đó hạ gục.- Đến đây một mình phải chú ý an toàn. - Trương Nhuận nhắc nhở.Nàng im lặng một hồi cũng mỉm cười cảm ơn."Có lẽ nhắc nhở vì ta là omega."Cậu gật gù rồi vẫy tay tạm biệt. Trương Nhuận quay đầu đột ngột bước đi, chỉ còn lại Lô Tĩnh đang đơ người vì màn sáo lộ bất ngờ."Đứa nhỏ này... có vẻ rất thuần khiết!".Trương Nhuận nhấc góc thẻ lên, trực tiếp gõ xuống bàn. Đường Lỵ Giai đang chia bài cũng phải ngừng động tác, mày nhướng lên nhìn cậu.Hai người chơi đối diện nhau. Một bên là alpha nữ tóc dài, một bên alpha nam với hình xăm lớn trên bắp tay. Cậu thư thái nhấp một ngụm rượu, chờ đợi màn đấu thứ hai.Trong ván thứ hai, Trương Nhuận làm cho nhân viên của sòng phải choáng váng. Cậu thắng liên tiếp, số thẻ chất trên bàn gần như cao hơn cả đầu người.Đối thủ quan sát biểu hiện của cậu, tự mình cắn răng vay lấy ngân hàng của sòng quỹ 500.000 tệ. Trương Nhuận mỉm cười, tay lắc lắc ly rượu thích thú."Quả thật... cờ bạc sẽ làm cho con người ta liều mạng bất chấp.".Trong văn phòng rộng, Đường Lỵ Giai báo cáo tình hình hôm nay ở sòng cho Lô Tĩnh. Có một người chơi thắng hơn 600.000 tệ trong một đêm, một người rất nhã nhặn lịch sự, là alpha. Lô Tĩnh nhướng mày.- Người này không hề đơn giản.- Đúng vậy. - Đường Lỵ Giai gật đầu. Nàng cũng ở đây khá lâu rồi nhưng khi gặp người như Trương Nhuận cũng phải trợn mắt kinh ngạc.Lô Tĩnh ngẫm nghĩ một chút cũng lên tiếng, đôi mày xinh đẹp co chặt lại cũng thả lỏng ra đôi chút.- Chỉ cần người đó vẫn còn chơi Texas, không cần quan tâm chuyện thắng thua..Trương Nhuận lại bước ra khỏi khu biệt thự. Hôm nay là chiếc áo sơ mi ngắn tay và vẫn là một hình hài của thiếu niên hoạt bát.Trương Nhuận không quan tâm đến việc thắng được bao nhiêu vạn tệ đêm qua, đối với cậu, đó chỉ là một con số nhỏ. "So với tiền, ta có hứng thú với omega vị chanh hơn."Đi dọc đến bờ biển hôm qua, hôm nay nữ nhân kia không xuất hiện. Trương Nhuận thất vọng, vẻ mặt chán nản đá vỏ sò trên cát. Cậu quay đầu lại nhìn theo hướng bắc Townville liền thấy một ngôi nhà biệt lập."Nàng ấy không phải là khách du lịch mà là dân địa phương sao?"Cậu tò mò bước đến một biệt thự gần đó với ánh mắt hiếu kì..- Hồng Tĩnh Văn a~- Ừm?- Ta khó lắm mới có cơ hội trốn ra đây cùng ngươi~- Thì?- Ta muốn được ngươi ôm hôn a~- Chỉ như vậy thôi sao?- Ta...- Ta không muốn ôm hôn. Ta muốn nhiều hơn thế!.Lô Tĩnh hôm nay không thể ra ngoài bởi vì nàng hết thuốc ức chế, lại còn đang ở kỳ động dục.Nàng lại bị dị ứng với thuốc ức chế thông thường, nên chỉ có thể dùng được một loại thuốc ức chế nhất định.Thật may mắn khi lúc nãy Đường Lỵ Giai đi mua vài thứ chuyên dụng, nàng đã gửi nàng mua hộ mình thuốc ức chế.Lô Tĩnh cắn răng chửi thề. Đường Lỵ Giai là muốn nàng tức chết?"Quái lạ! Đi hơn hai giờ rồi vẫn chưa quay lại..."Trương Nhuận ngửi được mùi của chất dẫn dụ."Nhà không có lắp máy lọc sao? Chất dẫn dụ truyền ra như vậy thật nguy hiểm."Chất dẫn dụ này sẽ thu hút alpha và sau đó sinh ra cớ sự không đáng có.Cậu thẳng tay gõ cửa. Lần thứ nhất không có hồi đáp, đến lần thứ hai, bên trong mới có động tĩnh.Lô Tĩnh nghĩ Đường Lỵ Giai trở về rồi, còn kinh ngạc khi không nàng ấy lại gõ cửa, chẳng phải Đường Lỵ Giai cũng có chìa khóa sao?Nhưng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nàng bị cảm giác khó chịu thúc giục nhanh chóng ra lấy thuốc ức chế.Ngay lúc mở cửa, Lô Tĩnh nhận ra có điều gì đó không ổn.- Xin chào!Sau câu nói với chất giọng trầm của Trương Nhuận, pheromone tràn ngập phía sau làm chói mắt cậu hòa lẫn mùi rượu gin quấn lấy hai người. Lô Tĩnh mềm nhũn, không chút do dự rơi vào vòng tay của Trương Nhuận. Cũng may cậu không chối bỏ, còn tình nguyện đỡ lấy."Không sử dụng một băng ức chế nào cả?" Trương Nhuận nhíu mày. Dáng vẻ lúng túng ôm lấy omega trước mặt vào lòng, cậu muốn bế nàng trở về sofa.Ngay khi Lô Tĩnh được nâng lên, nàng đã hai tay câu lấy cổ Trương Nhuận, cố tình ôm chặt rồi thả ra hơi thở ấm nóng vào vành tai đỏ bừng của cậu. Trương Nhuận trong lòng hoảng hốt, cổ của omega trên người chỉ cách khoang mũi của cậu chừng vài cm. Chất dẫn dụ xộc vào từng tế bào trên người cậu, cả người bắt đầu khô khốc, não bộ thúc giục phải cắn vào nơi tuyến đó của nàng.Trương Nhuận đấu tranh với ham muốn thể xác người đang nằm trong vòng tay cậu. Vừa đặt Lô Tĩnh xuống sofa, cậu liền muốn đứng dậy nhưng lại bị nàng kéo áo lại, nhất quyết không buông ra.Mùi rươu gin từ lâu đã hòa vào vị chanh thoang thoảng đến mức nồng nặc.Lô Tĩnh nước mắt lưng tròng, giọng bất bình.- Giúp ta~- Làm sao có thể giúp? - Trương Nhuận bị câu nói của nàng làm cho chết điếng, cậu hắng giọng.- Tạm thời đánh dấu ta. Trương Nhuận còn đang do dự thì người kia đã tiến đến gần cậu. Tiếng rên rỉ phát ra từ khẽ răng tiến thẳng vào vành tai khiến cậu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.Hàm răng nhẹ nhàng xuyên qua tuyến, pheromone vị gin xâm nhập vào Lô Tĩnh không mạnh bạo. Nàng tựa vào vòng tay của một alpha trẻ tuổi mới gặp lần thứ hai, tim đập loạn xạ vì căng thẳng.- Khá hơn chưa? - Trương Nhuận thận trọng đẩy Lô Tĩnh ra xa. - Xin lỗi, ta chưa được phép đã cố ý đi vào. Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm với ngươi như thế nào, ta cũng không có ý kiến.Như một đứa nhóc làm sai chuyện, cậu mím môi lo lắng giải thích cho Lô Tĩnh một cách không mạch lạc.Dáng vẻ đó làm Lô Tĩnh đột nhiên phì cười."Đứa nhóc này cũng thật có tinh thần trách nhiệm!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me