TruyenFull.Me

Nhung Cau Chuyen Nho Cua Sun Va Hope

Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa bắt đầu yêu đương khi cả hai mười tám tuổi.

Trong mắt đội tuyển bóng bàn quốc gia, cả hai là đồng đội ăn ý, là nhà vô địch tiềm năng trong tương lai.

Họ cùng nhau luyện tập, cùng nhau chinh chiến, nhưng không ai biết rằng giữa họ còn tồn tại một mối quan hệ khác, một thứ tình cảm chớm nở được giấu kín như một bí mật ngọt ngào. Áp lực của môi trường tập huấn quốc gia, nơi mọi ánh mắt đều dõi theo, khiến họ phải thật cẩn trọng.

Thế nhưng, tình yêu vốn dĩ là thứ không thể che đậy hoàn toàn, đặc biệt là với hai đứa trẻ vẫn còn hồn nhiên. Những cử chỉ vô thức, những ánh mắt lén lút và cả những thói quen tự nhiên đã khiến "bí mật" này cứ dần lộ ra, tạo nên vô số tình huống dở khóc dở cười mà đồng đội thì luôn bán tín bán nghi còn hai đương sự thì cứ chối đây đẩy.

Phòng ăn của đội tuyển luôn rộn ràng vào mỗi buổi trưa. Hôm nay, sau một buổi tập mệt nhoài, Tôn Dĩnh Sa ăn uống khá chậm chạp. Cô cứ vừa ăn vừa nghĩ ngợi gì đó, rồi bất chợt dừng đũa khi khay cơm vẫn còn lại lưng chừng.

"Em no rồi", cô khẽ nói, vô thức đẩy khay cơm sang bên phải.

Ngay lập tức, một cái thìa quen thuộc thoăn thoắt tiến đến, vét sạch phần cơm còn lại trong khay của cô.

Vương Sở Khâm, người nổi tiếng với sự sạch sẽ đến mức đôi khi bị trêu là tên cuồng sạch sẽ, đang thản nhiên ăn nốt phần cơm thừa của Tôn Dĩnh Sa mà không chút do dự.

Anh làm điều đó một cách tự nhiên đến mức bản thân cũng không nhận ra sự bất thường.

"Đầu To, sao em ăn đồ thừa của Sa Sa vậy?!"

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên. Lương Tĩnh Khôn ngồi đối diện, tròn mắt nhìn hành động của cậu em trai. Anh biết Vương Sở Khâm khó tính thế nào trong chuyện vệ sinh, thậm chí còn không muốn dùng chung thìa đũa với người khác. Vậy mà bây giờ lại thản nhiên ăn đồ thừa của Tôn Dĩnh Sa?

Vương Sở Khâm giật mình, chiếc thìa đang đưa lên miệng khựng lại giữa chừng. Mặt anh thoáng đỏ lên, cố gắng che giấu sự lúng túng bằng cách nuốt vội.

"Thì... thì thấy phí thôi! Sa Sa không ăn nữa mà!", anh biện minh một cách gượng gạo, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

Tôn Dĩnh Sa cũng bất ngờ không kém khi bị phát hiện, vội vàng phụ họa, "Đúng đó! Em định bỏ đi, Đầu To thấy phí nên ăn giúp thôi!"

Cô cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng không nhìn vào Vương Sở Khâm hay Lương Tĩnh Khôn.

Lương Tĩnh Khôn vẫn giữ vẻ mặt khó tin, "Thật sao? Sao anh thấy Đầu To còn sạch sẽ hơn cả mèo nữa mà tự nhiên lại... À mà thôi, thế cho đỡ lãng phí!"

Nói rồi anh cười hiền, nhưng trong lòng đã có thêm một mảnh ghép về bí mật của hai người bạn nhỏ. Lương Tĩnh Khôn biết Vương Sở Khâm ghét nhất lãng phí thức ăn, nhưng ăn đồ thừa của người khác lại là chuyện hoàn toàn khác!

Càng cố gắng che giấu, những khoảnh khắc dịu dàng không cảnh giác lại càng dễ bị bắt bài. Đặc biệt là khi cảm xúc cá nhân lên đến đỉnh điểm.

Một buổi tối muộn, hành lang nhà thi đấu trở nên vô cùng yên lặng. Áp lực tập luyện và thi đấu quốc tế đôi khi khiến cả đội cảm thấy kiệt sức.

Tôn Dĩnh Sa, với bản tính nhạy cảm và tuổi đời còn trẻ, dễ bị ảnh hưởng bởi những trận thua hay những lời chỉ trích, và thường tự gặm nhắm mà không nói ra.

Cô lủi thủi đi về, lòng nặng trĩu.

Bất chợt, một cánh tay quen thuộc kéo nhẹ cô vào một góc khuất gần cầu thang.

Đó là Vương Sở Khâm. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cái ôm chặt nhưng đầy dịu dàng, như một liều thuốc xoa dịu mọi mệt mỏi và lo lắng trong cô.

Tôn Dĩnh Sa dụi mặt vào hõm vai anh, hít hà mùi hương quen thuộc trên cổ áo, cảm thấy mọi gánh nặng đều tan biến. Hai tay cô theo thói quen vòng qua cổ anh siết chặt.

Khoảnh khắc ấy, thế giới dường như chỉ còn hai người họ, tách biệt hoàn toàn khỏi mọi áp lực.

Cả hai cứ thế đứng im lặng trong vòng ôm, cho đến khi một tiếng "e hèm" khe khẽ vang lên.

Mã Long, người vừa đi vệ sinh về, đứng sững sờ ở đầu hành lang. Ánh mắt anh mở to khi thấy hai đứa trẻ của đội đang ôm nhau trong góc tối.

Vẻ mặt Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm lập tức chuyển từ bình yên sang bối rối tột độ.

Tôn Dĩnh Sa vội vàng đẩy Vương Sở Khâm ra, mặt đỏ bừng, "Anh... anh Long! Anh làm gì ở đây vậy?"

Vương Sở Khâm thì ho khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, "À... anh Long. Em đang... đang an ủi Sa Sa ấy mà. Em ấy vừa thua một ván tập...". Anh nói lắp bắp, cố gắng tìm lời biện minh.

Đội trưởng Long gãi đầu, cố nhịn cười, "À... ừm... an ủi kiểu này cũng hay ha. Thôi, hai đứa cứ tiếp tục 'an ủi' đi, anh đi trước đây!"

Anh vừa nói vừa quay lưng bỏ đi, nhưng khóe miệng thì nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Anh đã thấy quá nhiều rồi! Bí mật này, e rằng không còn là bí mật nữa.

Những cái ôm lén lút bị lật tẩy đã đành, nhưng đôi khi chính sự quan tâm vô thức mới là kẻ tố giác đáng sợ nhất.

Một buổi trưa khác, trong căn tin ồn ào của trung tâm huấn luyện. Tôn Dĩnh Sa đang ngồi ăn cơm cùng các đồng đội nữ khác, tiếng cười nói rộn ràng.

Tôn Dĩnh Sa vừa gắp một miếng sườn, định đưa lên miệng thì chợt cảm thấy một cái nhéo nhẹ vào má.

Vương Sở Khâm đã đứng cạnh bàn tự lúc nào, không biết anh đến đó từ bao giờ. Anh vừa nựng má cô một cái cực kỳ tự nhiên và cưng chiều, hệt như cách người ta nựng một đứa trẻ hay một con vật cưng vậy, vừa nói, "Ăn nhiều vào Bánh Đậu Nhỏ, sao dạo này gầy đi rồi?"

Câu nói và hành động của anh diễn ra nhanh đến nỗi Tôn Dĩnh Sa chỉ kịp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, miếng sườn vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh mắt của các đồng đội xung quanh đổ dồn về phía mình.

Hà Trác Giai đang ngồi đối diện, nhướng một bên mày ẩn ý, "Ôi, Đầu To quan tâm Sa Sa dữ vậy? Từ bao giờ mà cậu lại dịu dàng thế này?"

Câu nói chọc ghẹo khiến cả bàn bật cười.

Tôn Dĩnh Sa mặt đỏ bừng, vội vàng tránh né ánh mắt của Vương Sở Khâm và các đồng đội.

Cô cúi gằm mặt xuống khay cơm, tim đập thình thịch như trống đánh, "À... đâu có... anh ấy... anh ấy chỉ nhắc em ăn thôi mà!"

Vương Sở Khâm cũng nhận ra mình vừa "lỡ tay" một cách quá lộ liễu. Anh vội vàng rút tay về, giả vờ ho khan và nói to hơn thường lệ, "Mọi người ăn ngon miệng nhé! Tôi đi lấy thêm canh đây!"

Rồi anh vội vã lủi đi, biến mất sau hàng người xếp hàng, để lại Tôn Dĩnh Sa ngồi đỏ mặt giữa những ánh mắt tò mò và nụ cười đầy ẩn ý của đồng đội.

Những khoảnh khắc "vụng trộm không thể giấu" cứ thế diễn ra, dù cả hai cố gắng che đậy đến đâu.

Tình yêu của họ tựa như một mầm cây non, đang len lỏi và đâm chồi nảy lộc, đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi ánh mắt tò mò và những quy tắc ngầm của đội tuyển.

Đồng đội có thể giả vờ không biết, có thể trêu chọc bằng những câu nói bóng gió, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, giữa Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm đang có một câu chuyện ngọt ngào hơn cả những tấm huy chương vàng.

___

03/07/2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me