Nhung Chang Trai Trong Doi Tiep
501. Tiễn đưa anh Trường về bên kia thế giới xong, thằng Minh và thằng Vũ ở lại phụ giúp tôi dọn dẹp cái nhà trong vườn của anh. Vợ anh muốn bán đi để thu hồi tiền và mang con về quê. Ở lại đây thì hình bóng anh Trường làm cô ấy buồn thêm. Tôi không có quyền ngăn cản cô ấy nên đành phải ra tay giúp cô ấy. Vợ anh Trường giao toàn quyền cho tôi quyết định. Đồ đạc gom lại để chuyển về nhà cũ, những thứ linh tinh không cần thiết thì mang đi cho những người quen.
Như tôi đã nói ở phần trước, tôi gặp lại thằng Minh và thằng Vũ nhưng trong hoàn cảnh này tôi hoàn toàn không có hứng thú gì hết. Hai thằng đó thì khác, sức trẻ hừng hực của tụi nó với sự dâm vô đối của tụi nó thì làm sao tụi nó nhịn được.
- Tới đây đi cưng! – Thằng Minh ngoắc tôi lại.
- Thôi hai đứa tự nhiên đi, mấy bữa nay thức đêm anh mệt quá.
- Dạ. Vậy anh nằm nghỉ đi.
Mặc cho thằng Minh trò chuyện với tôi, thằng Vũ thản nhiên quỳ sụp xuống trước mặt thằng Minh. Chưa thằng nào cởi quần áo gì hết. Thằng Vũ đang vuốt ve xoa bóp con cặc thằng Minh từ ngoài quần. Bữa nay thằng Minh mặc cái quần short jean hơi bó nên cái đùm cặc dái nổi gồ lên một khúc. Thằng Vũ say mê với cái đùm thù lù đó. Thằng Minh ngước mặt lên trời hưởng thụ.
Tôi leo lên võng nằm tòn ten, lim dim nhìn tụi nó làm tình với nhau. Lạ một cái là bữa nay tôi hoàn toàn không nứng. Hồi trước mới nhìn vậy thôi là tôi nứng bừng bừng chịu không nổi. Sự mất mát này đối với tôi quá lớn nên tôi không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác. Tôi hờ hững với trò chơi của tụi nó đang bày ra trước mặt.
- Uhm ... uhm ... cởi ra bú đi em ...
- Hí hí
- Cười đểu quá – Thằng Minh vừa nói vừa tát yêu vào mặt thằng Vũ.
Tiếng len keng của dây nịt rồi tiếng kéo dây kéo cái rột. Tất cả không nằm ngoài tầm mắt của tôi. Nhưng tôi cũng nhìn với cặp mắt hờ hững chứ không còn hau háu như mới cách đây hơn 1 tháng. Từ ngày anh Trường gặp tai nạn, tôi gần như tu, tuyệt nhiên không gặp gỡ một chàng trai nào hết. Không lẽ mình hết hứng thú rồi chăng? Có lẽ thật thế rồi đấy.
Con cặc thẳng băng của thằng Minh ngập sâu trong miệng thằng Vũ. Thằng Minh hít hà không ngớt. Nước miếng nước dãi thằng Vũ nhểu nhão tùm lum. Chợt tôi bật cười, hình ảnh này mình có không ta? Những lần làm tình với những chàng trai có nhểu nhão như vậy không? Hình như là có. Quan sát người khác làm tình mới thấy được những cảnh tượng buồn cười nhưng khá thú vị này.
Thằng Minh đẩy thằng Vũ úp mặt vào giàn bếp trống trơn. Đồ đạc trên đó đã mang đi hết rồi. Thằng Vũ chống tay về phía trước chịu lại. Thằng Minh từ phía sau thốc tới. Tiếng thằng Vũ rên rỉ da diết, tiếng thằng Minh ồm ồm trầm đục. Tiếng da thịt chạm nhau chan chát. Nói chung là tất cả những âm thanh gợi dục vốn có của một trận làm tình đều có cả. Rồi những hình ảnh hừng hực lửa của hai cậu trai đẹp như thiên thần.
Nhưng không hiểu sao tôi lại không thấy hứng thú. Chết cha, có khi nào mình bị liệt dương không ta? Hay là anh Trường đã mang cảm xúc của tôi đi theo ảnh? Biết bao câu hỏi dồn dập đến trong đầu tôi.
Những hình ảnh của trận làm tình, những âm thanh rên rỉ kêu gào nhoà dần trong tôi. Tôi thiếp đi hồi nào không hay. Mấy ngày gần như thức trắng phụ đám của anh Trường làm tôi xuống sức. Tôi ngủ một mạch đến chiều tối mới giật mình thức dậy. Thằng Minh và thằng Vũ ôm nhau ngủ ngon lành dưới nền đất. Nhìn gương mặt giãn ra đầy thoả mãn của tụi nó mà tôi cũng vui trong bụng. Dù sao tụi nó cũng còn có cặp có đôi chứ không âm dương chia lìa như tôi và anh Trường.
Tôi ra về mà không kêu tụi nó dậy. Dù sao cái nhà này cũng không còn gì để người ta vào ăn trộm nữa nên tôi cũng yên tâm. Tôi bước ra khỏi cửa, ngoái nhìn lại lần nữa. Tôi có cảm giác anh Trường vẫn còn đứng trên bậc thềm vẫy tay chào tôi. Nước mắt lại một lần nữa tuôn ra. Tôi lầm lũi bước đi trong ánh nắng chiều yếu ớt như đang cố níu kéo một hoàng hôn buồn bã.
Sáu tháng tiếp theo, tôi không làm tình với bất cứ chàng trai nào hết. Đối với vợ thì tôi vẫn "hoàn thành nhiệm vụ". Trong sáu tháng đó, nhiều việc lại lần lượt xảy ra. Thằng Hảo chuyển công tác. Anh Duy thà bỏ việc chứ không chịu bỏ cô gái của ảnh. Ngành công an sao mà khó lấy vợ thế không biết. Tôi gần như rút chân hẳn ra khỏi "giang hồ", cuộc sống tẻ nhạt sáng đi tối về như những công chức bình thường khác.
Lần tiếp theo mà tôi làm tình với trai lại là một thảm hoạ.502. Cuộc sống đối với tôi tẻ nhạt, tôi chẳng màng đến những chàng trai chung quanh. Cuộc sống trước đây tràn ngập những lần đụ đéo với trai, tự nhiên vắng bóng hẳn nên khá nhiều người ngạc nhiên. Một số người cũ cũng có rủ tôi tham gia, có khi là tin nhắn, có khi là rủ trực tiếp nhưng tôi từ chối hết.Không phải là tôi tu đâu. Rất nhiều lần tôi cũng có cảm giác thèm được cắm cặc vào lỗ đít khít rịt của một thằng trai nào đó, thèm được ôm ấp một thân hình vạm vỡ rắn chắc, được ngậm một cặp môi thoảng mùi thuốc lá quyến rũ. Nhưng đến khi đối diện với một chàng trai, hình ảnh anh Trường lại hiện về trong tâm tưởng của tôi, tôi lại quyết định từ chối tất cả những lời đề nghị đó.Nhưng, nếu đời không có chữ NHƯNG thì sẽ đẹp biết chừng nào, tôi lại gặp một rắc rối thật lớn. Sự việc này ảnh hưởng to lớn đến cuộc sống của tôi, có thể nói là đã làm đảo lộn tất cả. Tôi đã phải mất gần 5 năm, chính xác là 4 năm 10 tháng để sửa chữa. Trong khoảng thời gian đó, tôi như kẻ mất hồn.Tôi nhớ hôm đó là thứ 6, gần cuối tuần, một ngày bình thường như bao ngày khác. Tôi nhận được cú điện thoại của anh Phúc. Anh Phúc bảo tôi trưa nay anh sẽ ghé cùng với anh Duy. Tôi ừ ngay mà không mảy may suy nghĩ. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là anh Phúc và anh Duy lâu ngày gặp nhau thôi chứ tôi sẽ không tham gia.Anh Duy sau khi cưới vợ cũng đã rời khỏi nơi này về trung tâm thị xã của tỉnh làm ăn. Vợ chồng anh mở một tiệm bán đồ điện nho nhỏ. Thông tin về anh tôi chỉ nắm được bấy nhiêu thôi.Hết giờ làm, tôi chạy ngay về nhà. Vợ tôi đã đi trực, thằng nhóc con thì tan trường cũng về thẳng nhà ngoại. Tôi mở cửa cho anh Phúc và anh Duy vào nhà. Anh Duy mới không gặp một tháng thôi mà đã thay đổi nhiều. Anh mặc bộ quần áo khá thời trang, trông anh phong trần hơn lúc còn làm công an. Anh Phúc thì vẫn còn đang mặc bộ đồng phục màu xanh quen thuộc.- Nhớ quá hà ! – Anh Phúc nũng nịu với anh Duy- Anh cũng nhớ em lắm, nhớ cái miệng bú cặc điêu luyện này nữa nè – Anh Duy dùng mấy ngón tay mân mê cặp môi của anh Phúc.- Nhớ thì cho nó bú cặc đi- Nứng sẵn rồi nè, bú đi – Anh Duy cầm tay anh Phúc để lên vị trí con cặc của mình.- Dâm quá đi – Anh Phúc nhận xét về anh Duy.- Dâm vậy em mới sướng chứ. Chồng em mà.- Hí hí – Anh Phúc cầm siết con cặc anh Duy từ ngoài quần.Anh Phúc ngồi xổm xuống kéo khoá quần của anh Duy xuống. Quần lót bị tuột cùng lúc với quần ngoài. Con cặc dài ngoẵng của anh Duy bật ra ngay lập tức. Đầu khấc đã rỉ tinh tương. Anh Phúc ngoạm cả con cặc vào miệng. Lập tức anh Duy hẩy hông tới cho con cặc chạy tuốt vô cuống họng anh Phúc. Con cặc dài gần 2 tấc đã ngập hẳn trong miệng anh Phúc. Công nhận cái miệng của anh Phúc rộng thật.Cái quần của anh Duy còn vướng ở đầu gối nên động tác hẩy còn vướng víu. Anh tự dùng chân đạp cái quần xuống rồi bước ra khỏi cái quần kỳ đà cản mũi đó. Anh dạng chân ra hạ thấp người xuống cho con cặc chui sâu hơn vào miệng anh Phúc. Dáng của anh lúc này đúng chuẩn soái ca theo ngôn ngữ thời thượng hiện nay. Anh Duy nắm đầu anh Phúc nắc phầm phập vào đó.- Cởi quần ra đi cho anh đụ cái lồn dâm của em đi Phúc. Vắng lồn em cặc anh nhớ lắm rồi. – Anh Duy ngừng nắc- Hí hí – Anh Phúc cười nham nhở- Nhanh đi.Anh Phúc không kịp cởi áo, hấp tấp cởi quần ra. Tiếng leng keng của dây nịt cộng với màu xanh quen thuộc lại làm tôi nhớ anh Trường quay quắt. Tôi vẫn có cảm tưởng là anh vẫn đang ở đâu đây mà thôi. Con cặc tôi sau 6 tháng nằm im trước những chàng trai nay chợt bùng lên. Trong vô thức, tôi kéo khoá quần mình ra và đi tới trước mặt anh Phúc, con cặc tôi nứng thẳng băng chỉa vào mặt anh.-AhhhhhhhhhhhhhhhhAnh Duy thốc cặc vào đít anh Phúc làm anh Phúc rên lên. Tiếng rên chưa dứt thì tôi đã đưa con cặc của tôi trám đầy họng của anh. Tiếng rên của anh dứt ngay lập tức. Anh Duy cong lưng thúc chan chát vào mông anh Phúc khiến anh phải rên nhưng tiếng rên không thoát ra được. Tiếng rên của anh nghẹn lại trong cuống họng. Tôi và anh Duy làm thay công việc của anh. Chúng tôi thả tiếng rên tự do thoát ra.Anh !???!?Tiếng thét thất thanh của vợ tôi làm cả ba điếng hồn. Vợ tôi đứng như trời trồng ngay bậc cửa. Chết tôi rồi, nãy tôi vô ý chỉ khép cửa chứ không bấm khoá. Ba người chúng tôi cũng đứng hình như ba pho tượng. Không ai thốt ra được tiếng nào. Qua gần một phút chúng tôi mới hoàn hồn luống cuống tìm quần áo mặc vào. Vợ tôi khuỵ xuống bất tỉnh nhân sự.Ba tiếng đồng hồ sau, vợ tôi tỉnh dậy trong phòng cấp cứu với cặp mắt vô hồn. Nàng không nói tiếng nào. Phải chi nàng kêu gào khóc lóc thì còn dễ xử, đằng này nàng im lặng và im lặng. Trong lòng tôi rối bời.Mất hơn 3 tháng sau, nàng mới dần bình phục và bệnh viện Chợ Quán mới cho nàng về. Nàng không về nhà tôi mà lẳng lặng dọn về nhà ngoại. Anh Phúc trước sức ép của vợ tôi thì cũng nộp đơn xin chuyển công tác đi chỗ khác. Nhưng có một điều mà tôi phải mang ơn vợ tôi suốt đời đó là bố mẹ hai bên không ai biết chuyện gì xảy ra. Nhờ đó mà sau 5 năm, tôi đã được nàng tha thứ và quay trở về. Còn đối với anh Phúc thì tôi bị nàng bắt buộc là phải cắt đứt liên lạc hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me