Nhung Chu Nong Dan Mien Tay
Đến trưa, tôi gần như quên hẳn vụ xấu hổ trong phòng tắm sáng nay. Tôi gọi cho Thuỷ, lúc này cô ấy đang chuẩn bị đi ăn tối với mấy người bạn thực tập mà cô mới quen trong buổi chiều. Bên Úc đã là 3 giờ chiều. Thuỷ kể sơ về mấy đồng nghiệp mới, nhưng tôi chỉ quan tâm đến một cái tên. Anh Tuấn.Nghe cái tên thôi mà đã ghét cay ghét đắng. "Thằng đó thân thiện cỡ nào vậy?" Tôi hỏi thẳng. "Trời ơi, Quân! Tụi em mới gặp nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi! Ai mà chả thân thiện trong ngày đầu đi làm? Với lại, ảnh là người Việt nên dẫn mọi người đi ăn cho biết chỗ. Em chắc là anh sẽ thích ảnh đấy!" "Anh nghi lắm..." Tôi lầm bầm. "Mà thôi, ở nông trại sao rồi?" "Cũng ổn, chắc vậy..." "Ba em có khó với anh lắm không? Nếu có thì nói em, em gọi về bảo ổng nhẹ tay lại!" "Không, ổng bình thường. Chỉ là... anh nhớ em thôi." Thuỷ mỉm cười trước màn hình, trông cô ấy nóng bỏng chết đi được. "Em cũng nhớ anh lắm! Phải tìm cách để anh sang đây chơi thôi. Úc thực sự rất đẹp, mà Sydney chắc còn tuyệt vời hơn nữa!" "Đẹp gì chứ, em mới là cảnh đẹp nhất đấy, cưng ạ." Bình thường tôi chẳng phải kiểu lãng mạn, nhưng giờ mà không nói mấy câu này, thì thằng Tuấn kia sẽ được lợi mất. Lúc đó, chú Hiếu đi vào phòng, tôi đưa điện thoại cho chú nói chuyện với Thuỷ. Chú cũng không vui vẻ gì khi biết con gái mình mới sang có chưa đầy 24 tiếng đã đi chơi với người lạ. Chú cũng tiện nói vài câu có lợi cho tôi, kiểu như "Quân nó ngoan lắm, con đừng có mà ham vui rồi quên nó". Cũng tốt, ít ra có thêm một đồng minh. Sau đó, tôi ăn trưa với chú, một bữa đơn giản canh chua cá lóc và kho quẹt. Khi ăn xong, chú Hiếu vừa vỗ bụng vừa bảo: "Tao lúc nào cũng chợp mắt một tí sau bữa trưa, tiêu hóa cho tốt." Chú Hiếu vỗ vỗ vào bụng mình, cái bụng săn chắc của một người đàn ông lao động chân tay cả đời. Cả buổi sáng nay, chú chỉ mặc mỗi cái quần short cũ với đôi giày thể thao bạc màu, không thèm mặc áo. Dường như chú chẳng bao giờ thích mặc đồ nếu không thực sự cần thiết. Từ những gì tôi quan sát, có vẻ như chú còn chẳng bao giờ mặc quần lót. "Tùy chú thôi." tôi nhún vai đáp. Chú ngả người ra ghế, rồi nói tiếp: "Cháu gọi chú dậy sau một tiếng nhé. Trưa nay chắc nóng quá làm ở mấy cây mận không nổi, nhưng có vài thứ ngoài đồng chú muốn chỉ cho cháu." Tôi thầm nghĩ, sao chú không đặt báo thức đi cho nhanh? Nhưng tất nhiên, tôi không nói ra, mà chỉ gật đầu: "Vâng, một tiếng nữa cháu gọi chú." "Tốt." Chú Hiếu đứng dậy khỏi ghế, lại ợ một tràng dài đầy thô lỗ, rồi lững thững đi lên lầu, chuẩn bị đánh một giấc trưa. Chú nhanh chóng ngả người ra nằm dài ngay trên giường, như thể chẳng có gì trên đời này có thể làm phiền chú được. Tôi cũng chẳng phiền gì việc rửa bát. Ít ra lúc này tôi được ở một mình, có chút thời gian riêng tư. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình cũng chẳng đến nỗi quá tệ. Nếu không nhận công việc ở trang trại, giờ này chắc tôi đang còng lưng trong một quán thức ăn nhanh, làm không kịp thở mà lương thì bèo bọt. Và nếu vậy, chắc gì tôi đã giữ được lòng chung thủy với Thanh Thuỷ suốt cả mùa hè? Ở đây, tôi được ăn ngon, khí hậu trong lành, lại còn được trả kha khá tiền. Còn gì sướng hơn? Sau khi dọn dẹp xong, tôi nằm dài ra sofa, mở điện thoại lướt TikTok giết thời gian. Thuật toán hiểu tôi quá rõ, toàn đề xuất mấy video gái xinh mặc bikini lắc hông, khoe mông. Không xem thì phí mà xem thì dễ tội lỗi với Thanh Thuỷ. Nhưng bất cứ thứ gì cũng còn hơn là nghĩ đến cảnh Thanh Thuỷ đang tiệc tùng ở Úc. Tôi thầm hy vọng vì cô ấy còn mệt sau chuyến bay dài, nên ít nhất đêm nay, Thanh Thuỷ sẽ về sớm và không quá vui vẻ với gã Anh Tuấn nào đó... Của quý của tôi lại cứng lên khi lướt qua mấy cô nàng fitness girl trên mạng xã hội, nhưng tôi cố nhịn. Sau cái sự cố sáng nay, tôi vẫn còn hơi ám ảnh. Lúc này đã quá giờ hẹn từ lâu, tôi cũng mong chú Hiếu tự dậy đi làm việc, nhưng ông ấy vẫn chưa có động tĩnh gì. Dù buổi sáng mọi chuyện có vẻ suôn sẻ, tôi vẫn cảm thấy ngại và có chút dè chừng với chú Hiếu. Ông ấy đúng kiểu đàn ông cục súc, lại có cái kiểu nói chuyện kỳ lạ về "chiếc ghế quyền lực" của mình tối qua. Tôi đi lên lầu, nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang. Nhưng khỏi cần gõ cửa hay gọi tên, vì cửa phòng đang mở toang. Chú Hiếu vẫn còn đang ngủ. Thở khò khè nhè nhẹ, ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Cái bụng to đầy lông của ông ấy cứ thế mà nâng lên hạ xuống. Chân ông to đùng, thò ra khỏi mép giường. Và giữa ngã ba ấy, tôi có thể thấy nguyên một thanh gậy thịt khổng lồ đang nằm chễm chệ dưới háng ông ấy. Đậu má...mặc quần mà nó còn thế này...không mặc thì nó còn sao nữa trời ơi. Đàn ông là vậy. Ngủ thì ngủ, nhưng thằng nhỏ thì lúc nào cũng có ý chí riêng. Nhất là khi gần tỉnh giấc, nó sẽ vươn mình mạnh mẽ nhất, cứ như thể chuẩn bị chào cờ buổi sáng vậy. Và chú Hiếu—ồ, ông ấy cũng không ngoại lệ. Giữa đám lông rậm rạp kia, con quái vật của chú đã bắt đầu ngóc đầu, cứng dần lên theo từng nhịp thở. Cái cảnh này... thật khó mà không để ý. Tôi nuốt khan, lòng tự nhủ mình chỉ đến để gọi ông ấy dậy. Nhưng mắt tôi, lại cứ như có ý chí riêng, mà lén nhìn xuống phía đó. Cái quần đùi đáng ghét của ông... Nó mỏng đến mức gần như vô dụng, vải đã cũ và rộng thùng thình, chẳng che chắn được bao nhiêu. Thứ bên trong cứ thế mà hiện rõ theo từng nhịp thở của chú Hiếu. Mà tệ hơn, cái lưng quần còn tụt xuống một chút, để lộ cả đám lông đen xoăn phía dưới. Tôi nuốt nước bọt. Mình chỉ đến gọi ông ấy dậy thôi. Nhưng mắt tôi lại tự động liếc xuống. Và rồi, đúng lúc đó— Chú Hiếu trở mình. Cái quần đùi xộc xệch kéo xuống thêm một đoạn nữa... Tôi có thể thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên cổ, quanh hai núm vú, và tất nhiên, ngay chỗ đó. Chú Hiếu đang nửa cương nửa mềm. Thứ quái vật kia trông còn to hơn lúc nãy, dù chưa thật sự cứng, nhưng nó vẫn nằm trườn dài dọc theo bụng và đùi chú. Tôi thề là có một giọt dịch nhờn óng ánh len lỏi giữa đám lông rậm, ngay phần gốc của thứ đó. Lẽ ra tôi phải gọi ông ấy dậy ngay, nhưng tôi lại đứng đơ, như bị thôi miên trước cảnh tượng trước mắt. Tôi chưa bao giờ thấy một cái nào to đến thế. Ngay cả trong cả ngàn bộ phim mà tôi đã xem, với những diễn viên nam khủng nhất, cũng không thể nào so sánh được với thứ mà chú Hiếu đang mang. Thật khó tin đây chưa phải là lúc nó căng cứng hết mức. "KHòoooooooooooo..." Tôi giật bắn người. Tại sao mình lại tò mò đến vậy? Mình cũng là đàn ông, cũng có cái đó, thế mà lại không thể rời mắt khỏi nó...Chẳng phải chỉ là một bộ phận bình thường trên cơ thể sao? Mình đã thấy của mình hàng ngàn lần trong gương, trong phòng thay đồ, trong những lần đi tắm chung với đội bóng. Nhưng của chú Hiếu thì khác. Nó quá to. Quá dày. Quá... đáng sợ. Cảm giác này là gì? Một sự hiếu kỳ kỳ quặc? Hay là sự so sánh mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng từng có trong đầu? Mình không nên nghĩ đến chuyện này nữa. Phải gọi chú dậy. Phải quay đi. Nhưng chân mình như bị đóng đinh xuống sàn. Tôi thở phào. Nhưng chú Hiếu vẫn ngủ say, tiếng ngáy của ông vang khắp căn phòng. Ông cựa mình một chút, và...! Cái đó ngóc lên một cái, kéo theo cả cái quần và nó đang dựng đứng lên, tạo nên một không khí thật đáng sợ. Tôi đứng đơ người. Nếu ông mà tỉnh dậy ngay lúc này và thấy tôi đang nhìn chằm chằm thì sao? Không! Tôi đâu có nhìn vì lý do gì đặc biệt. Chỉ là tò mò thôi! Ai mà chẳng tò mò? Như kiểu đang thấy một loài thú hoang dã trong môi trường tự nhiên vậy. Nhưng càng nhìn, nó càng... gây ấn tượng. Lúc đầu, tôi cứ tưởng nó đã to sẵn, nhưng hình như... nó đang lớn hơn. Tôi lén liếc lên mặt chú Hiếu. Ông vẫn ngủ say, thậm chí còn chảy dãi xuống bộ râu rậm. Chắc chắn ông đang mơ về một cô nàng nóng bỏng nào đó, sẵn sàng bị cái quái vật giữa hai chân ông hủy diệt. Một số người cạo hoặc tỉa bớt lông để làm cho "thằng nhỏ" trông to hơn. Tôi cũng từng làm vậy, chủ yếu vì con gái thích thế hơn. Nhưng chú Hiếu? Ông không quan tâm. Dù phần bụng dưới và hai bên đùi ông bị phủ bởi lớp lông rậm, còn cái đó vẫn quá khủng khiếp. Quái vật thực sự. Tôi không hiểu mình đang làm gì. Nhưng từng bước chân, tôi chậm rãi tiến lại gần. Tại sao? Tôi cũng không biết. Một phần trong tôi muốn quay đi ngay lập tức, nhưng một phần khác... lại bị cuốn hút, như thể có một lực hấp dẫn vô hình nào đó. Chú Hiếu vẫn thở đều, lồng ngực vạm vỡ phập phồng theo từng nhịp thở sâu. Ông vẫn chưa tỉnh. Và bên dưới lớp quần mỏng... nó vẫn hiên ngang. Rõ ràng hơn. To hơn. Dù không chạm vào, tôi vẫn có thể thấy rõ từng đường nét. Cái quần đùi rộng của ông dường như chẳng có tác dụng gì trong việc che chắn. Ngược lại, nó càng khiến tôi thấy mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi nuốt khan. Cảm giác hồi hộp lẫn lộn giữa sợ hãi và... thứ gì đó mà tôi không dám gọi tên. Tôi không biết điều gì đang điều khiển mình. Một thế lực vô hình nào đó... một sự tò mò kỳ lạ... một cơn bốc đồng thoáng qua... Tôi vươn tay tới. Ngón tay tôi chạm vào đũng quần của ông. Đầu ngón tay tôi chạm nhẹ lên đũng quần mỏng, cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ bên dưới lớp vải. Nóng. Rắn. To. Cả cơ thể tôi căng lên theo từng giây trôi qua. Tôi không rút tay lại ngay. Ngược lại, tôi để nó ở đó, rồi nhấn nhẹ xuống, cảm nhận được sự đàn hồi và cứng cáp của thứ đang ẩn bên trong. Trái tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như chú Hiếu có thể nghe thấy. Nhưng ông vẫn ngủ. Hơi thở ông đều đều, lồng ngực vạm vỡ vẫn nhấp nhô theo từng nhịp thở sâu. Tôi vừa làm cái quái gì vậy? Nhưng tôi không dừng lại. Tôi nuốt khan, lòng bàn tay tôi đặt lên hoàn toàn, cảm nhận trọn vẹn sức nặng và kích thước khủng khiếp ấy qua lớp vải mỏng. Nó giật nhẹ một cái. Tôi nín thở. Đúng lúc tôi chuẩn bị lấy hết can đảm để cầm lấy hết cả con cặc ông và vuốt thử, cảm giác kích thích lấn át cả lý trí, thì bất ngờ... Chú Hiếu trở mình. Tôi đông cứng. Ông lầm bầm gì đó trong giấc ngủ rồi đưa tay xuống, nắm lấy chính nó. Chết tiệt! Tôi giật mình, rụt tay lại ngay lập tức như thể vừa chạm vào lửa. Nhịp tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực. Không kịp suy nghĩ, tôi vội vàng quỳ xuống bên cạnh giường, nép sát xuống sàn, cố gắng nín thở để tránh ánh mắt ông nếu ông có tỉnh dậy. Chết thật! Ông có cảm nhận được không? Ông có nhận ra ai vừa chạm vào nó không? Tôi nín thở, chờ đợi... Thế nhưng... Trong cái rủi có cái may. Tôi nhỏm đầu lên, cẩn thận nhìn về phía ông, chỉ định xem thử tình hình thế nào. Và rồi... tôi sững người. Chú Hiếu vẫn đang ngủ say, nhưng bàn tay ông đang nắm lấy chính nó. Và ngạc nhiên hơn... nó đang ở bên ngoài quần! Tôi nuốt khan. Mình không nhìn nhầm chứ? Chiếc quần đùi rộng thùng thình đã bị kéo lệch đi lúc nào không hay, để lộ ra thứ vĩ đại đang nằm hiên ngang giữa đám lông đen rậm rạp. Nó giật nhẹ một cái. Tôi đông cứng. Ông... đang mơ gì thế? Tôi sửng sốt khi thấy phần đầu đỏ hồng, căng mọng đang dần trượt ra khỏi lớp da bao, lộ rõ những đường gân nổi chằng chịt. Cứ như bị thôi miên, tôi hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì. Không thể thấy được hết cả con cặc nhưng tôi đoán nó phải 20cm trở lên, không thể nhỏ hơn được. Và nó thẳng tưng không hề cong tí nào cả. "Khòoooooooooooo." Một tiếng ngáy lớn vang lên. Tôi giật nảy người. Và đúng lúc đó, con quái vật kia cũng co giật mạnh, vung lên rồi đập nhẹ vào bụng dưới rắn chắc của chú Hiếu, để lại một vệt bóng loáng giữa đám lông ngực. Chết tiệt. Tôi vừa ghen tị, vừa sợ hãi, lại còn... cảm thấy kích thích. Tôi đã chần chừ quá lâu. Giờ thì sao đây? Tôi phải đánh thức ông ngay, nhưng trong tình trạng này...? Chẳng lẽ ông sẽ nghĩ rằng tôi đã nhìn chằm chằm vào nó sao? Nhưng mà... suy cho cùng, có khi như thế cũng công bằng? Sáng nay, ông cũng đã chứng kiến tôi lúc cao trào rồi mà... Tôi lại cúi xuống nhìn nó lần nữa. Mẹ kiếp. Nghe có vẻ biến thái, nhưng tin tôi đi, cái thứ này khó mà lờ đi được! Nó đúng nghĩa là "con voi trong phòng" theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Lúc này, chắc chắn nó phải dài hơn 20cm. Không đùa đâu! Tôi không thể tin nổi. Cậu có biết trái cà tím không? Chính xác! To và dày đến mức điên rồ. Tôi vốn rất thích được ai đó bú cặc, kiểu ướt át, mạnh bạo, nhưng nhìn con quái vật này, tôi tự hỏi liệu có ai đủ sức nuốt trọn nó không? Một suy nghĩ còn điên rồ hơn lóe lên trong đầu—cảm giác có thứ này trong miệng sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ nôn mửa mất! Rồi tôi lại nghĩ đến mẹ Thanh Thuỷ... Bà ấy đã làm sao để tiếp nhận được thứ này nhỉ? Đặc biệt là bằng đường sau—Trời đất, đau chết đi được! Nhưng mà... cùng lúc đó, tôi lại nghĩ... Chắc phải hoành tráng lắm! Nếu một ngày nào đó nông trại này phá sản, thì chắc chắn chú Hiếu có thể hành nghề đóng phim khiêu dâm! Cái của nợ đó lại giật mạnh thêm một cái, để lại một giọt tinh dày cộp trên bụng ông ấy—một lượng mà với người đàn ông bình thường có khi đã được tính là một cú bắn hoàn chỉnh. Và không thể tin nổi... Chú Hiếu đưa tay xuống, chạm vào chính con quái vật của mình, và bắt đầu vuốt ve. Tôi hít mạnh một hơi, tim đập thình thịch, ánh mắt ngay lập tức lướt lên mặt ông ấy—liệu ông có đang nhìn tôi không?! Tạ ơn trời, mắt ông vẫn nhắm, nhưng có vẻ như ông không còn ngủ sâu nữa. "Ưmmmmmm... hừm..." Ông ấy khẽ hắng giọng. Tôi đứng hình, không biết phải làm gì. Ông ấy có biết tôi đang ở đây không? Tôi có thể rút lui từ từ, không gây tiếng động, nhưng nếu chỉ cần ông ấy hé mắt ra đúng khoảnh khắc đó... tôi chết chắc. Chết tiệt! Tôi không thể để chuyện này tiếp tục. Không thể để chú Hiếu thản nhiên quay tay ngay trước mặt mình! Một phần trong tôi tò mò chết đi được—tò mò xem cái cảnh tượng bắn phá kinh hoàng kia sẽ như thế nào... Nhưng không được! Sai lắm! May thay, sau vài động tác vuốt mạnh, ông ấy buông tay ra, quay đầu sang một bên và ngáy tiếp. Tôi nuốt khan, tim vẫn còn đập loạn xạ, nhưng chẳng hiểu vì sao... Cơ thể tôi tự động di chuyển. Vô thức, tôi chồm người tới gần hơn, từng chút, từng chút một. Ánh mắt tôi bị hút chặt vào thứ đang sừng sững ngay trước mặt mình. Nó thật sự to quá mức... Tôi có thể thấy rõ từng đường gân xanh chạy dọc theo chiều dài, từng nhịp đập nhẹ của nó mỗi khi ông ấy hít thở sâu. Phần đầu đỏ hồng, bóng nhẫy với chút dịch trong suốt còn đọng lại sau những cú vuốt trước đó. Mùi mồ hôi đàn ông hòa lẫn với hương vị mạnh mẽ của giống đực xộc thẳng vào mũi tôi—một mùi không hề khó chịu, mà ngược lại... có gì đó rất cuốn hút. Tôi đang làm cái quái gì thế này?! Chỉ cần một bước nữa, chỉ cần tôi vươn tay ra... Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nó, có thể chạm vào thứ mà không ai nghĩ mình sẽ có cơ hội chạm vào. Nhưng ngay lúc đó— "Khụ...... Hừm..." Chú Hiếu ho khan một tiếng. Tim tôi như muốn bắn ra khỏi lồng ngực! Tôi rút tay lại ngay lập tức, cả người cứng đờ. Suýt nữa thì toi! Tôi giật mình thụt lùi một bước, cố gắng tự trấn tĩnh lại. Không được đứng gần thế này! Phải hành động như thể tôi vừa mới bước vào chứ không phải đã ngây người nhìn ông cả buổi! Tôi hắng giọng, cố tỏ ra bình thường nhất có thể: "Chú Hiếu... Chú ơi! Đến giờ rồi!" "Hmmm..." Ông lầm bầm, vẫn còn lơ mơ trong giấc ngủ. Bàn tay to lớn của ông lại vô thức trượt xuống dưới... lần này, không phải cầm nó, mà là gãi nhẹ hai hòn bi khổng lồ bên dưới lớp quần. Hai viên đá tảng. Tuỳ không được thấy nhưng chắc chắn phải như vậy mới vừa với con cặc kia. Tôi nuốt khan, cố gắng nhìn đi chỗ khác. "Chú Hiếu... Chú bảo cháu gọi chú dậy mà. Đã một tiếng rưỡi rồi đấy." Lúc này, ông mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt ông hơi mơ màng, rồi khẽ nheo lại. "Cháu làm gì ở đây?" Tôi cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chú bảo cháu gọi chú dậy mà!" Ông ừ hử vài tiếng, còn chưa tỉnh hẳn. Nhưng rồi khi mắt ông hạ xuống, thấy con cặc vẫn đang hùng dũng chào cờ, mặt ông hơi khựng lại. Không chần chừ, ông vội vã túm lấy lưng quần, kéo lên để che đi. Tôi bật cười trêu: "Ây dà, chú mơ em nào xinh lắm hả?" Chú Hiếu phì cười, nhưng rõ ràng cũng có chút ngại. "Ngủ dậy, thằng nào mà chả cứng." Ông vừa nói vừa đưa tay xoa mặt, như muốn tỉnh táo hẳn. Tôi biết ông đang lảng tránh, nên cũng không chọc thêm. Ông vươn vai, rồi phẩy tay: "Thôi, cháu xuống trước đi. Chú xuống sau..." Tôi gật đầu, xoay người đi, nhưng không nhịn được liếc thêm một cái. Chết tiệt, hình ảnh vừa rồi chắc chắn sẽ ám tôi cả ngày. Tôi rời khỏi phòng, nhưng trước khi xuống nhà, tôi rẽ vào nhà tắm. Phải hất ít nước lạnh lên mặt để tỉnh táo lại. Bây giờ là giữa trưa, trời nóng như đổ lửa, mồ hôi dính chặt vào da, khiến cái áo ba lỗ của tôi như muốn bám luôn vào người. Chưa kể... Cái của nợ kia đang dựng lên cứng ngắc trong quần đùi! Chết tiệt. Tôi chỉ mong lúc nãy chú Hiếu không để ý, dù rõ ràng khi ông nhìn tôi, ánh mắt ông ngang tầm đúng cái chỗ nguy hiểm nhất. Mà nói thật, tôi thuộc dạng dễ cương, có khi chẳng vì lý do gì cũng tự dưng chào cờ. Tôi đã nói rồi, tôi lúc nào cũng hừng hực mà! Một cái hình em gái vớ vẩn thì có gì phải xoắn? Nhưng mà... Chết tiệt thật. Tôi vừa đứng nhìn chằm chằm vào cái của chú Hiếu đến tận mấy phút liền. Nhớ lại mà vẫn rần rần. Nhưng này, thử hỏi có ai không nhìn? Tôi không nhìn vì nó là của đàn ông. Tôi nhìn vì nó là một tuyệt tác của tạo hóa. Giống như... một kiệt tác mà đáng lẽ phải trưng bày trong viện bảo tàng ấy! Khi chú Hiếu quay lại làm việc, ông vẫn mặc chiếc quần đùi cũ vẫn không thèm mặc áo, vẫn thả rông như thường lệ. Mà đúng là thằng nhỏ của ông trông vẫn hùng dũng, nổi bật như thường, nhưng cả hai chúng tôi đều không ai đả động gì đến chuyện lúc nãy ông đã ngủ thế nào. Tôi tự trấn an mình rằng có lẽ ông vẫn còn mơ màng, có khi còn chẳng nhớ ra chính tôi là người đã gọi ông dậy. Có khi ông chỉ nghĩ tôi đứng ngoài hành lang gọi vọng vào thôi. Lẽ ra, đó mới là điều tôi nên làm. Chứ không phải mò vào tận trong phòng ông. Không phải đứng trố mắt nhìn. Không phải để bản thân hừng hực đến phát cứng. Rõ ràng, tôi mới là kẻ kỳ cục ở đây. Và cái sự kỳ cục của tôi vẫn chưa dừng lại. Cả buổi chiều, cả buổi tối hôm đó, tôi liên tục liếc trộm xuống dưới kia. Thế nhưng, nghĩ lại thì... có lẽ tôi cũng không cần phải quá kín đáo làm gì. Vì tôi đâu có ngờ rằng, những ngày và tuần sắp tới, tôi còn có rất nhiều cơ hội để nhìn kỹ hơn, gần hơn, thậm chí là... rất, rất gần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me