Nhung Co May Dit Truong Cap 2 Phan 3
Tiếng giày thể thao rít lên ken két trên sàn gỗ bóng loáng, khô khốc và đầy thách thức. Tiếng quả bóng rổ nện xuống sàn dồn dập như tiếng trống trận dồn dập trong lồng ngực. Nhà thi đấu của Học viện Lam Sơn nóng hừng hực, và cái nóng đó không chỉ đến từ những ngọn đèn cao áp trên trần. Nó đến từ những cơ thể đang va chạm, từ mồ hôi, từ những tiếng gầm gừ nguyên thủy của những con đực đang tranh giành lãnh thổ. Không khí đặc quánh mùi cao su, mùi mồ hôi mặn chát của tuổi dậy thì và mùi testosterone nồng nặc, một thứ mùi vừa hăng hắc vừa kích thích đến điên dại.Trận đấu phân định thứ hạng giữa hai lớp khối 7 đang ở những giây cuối cùng. Tỉ số đang bám đuổi nhau sít sao. Và giữa tâm của cơn bão đó, là Tấn.Cậu ta là một cảnh tượng của sự mâu thuẫn. Một vị thần chiến tranh mang khuôn mặt của một thiên thần. Mới chỉ là một thằng nhóc lớp 7, nhưng Tấn đã cao sừng sững một mét tám, một cái bóng khổng lồ bao trùm lên những bạn đồng trang lứa. Làn da rám nắng vì những buổi chiều phơi mình trên sân bóng, giờ đây bóng loáng một lớp mồ hôi mặn mòi, khiến từng thớ cơ dày trên cánh tay và bắp đùi của cậu ta hiện lên rõ mồn một mỗi khi cậu ta di chuyển. Mỗi lần cậu ta bật nhảy, chiếc quần đùi thể thao mỏng dính lại căng ra, bó chặt lấy cặp mông mẩy, căng tròn, một cặp mông của một kẻ được sinh ra để thống trị, hoặc để bị thống trị.Nhưng đối lập hoàn toàn với cơ thể của một chiến binh, khuôn mặt của Tấn lại là của một đứa trẻ. Đôi mắt to, đen láy, hàng mi dài và cong vút. Mỗi khi cười, cậu ta để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, một nụ cười rạng rỡ, hoạt bát và vô cùng trong sáng."TẤN! CỐ LÊN! ĐẬP NÁT BỌN NÓ RA!"Từ ngoài đường biên, Nam, cậu bạn thân nhỏ con của Tấn, đang gào thét đến lạc cả giọng. Nam coi Tấn như một vị thần, một người hùng. Ánh mắt cậu ta nhìn Tấn không chỉ có sự ngưỡng mộ của một người bạn, mà còn có một chút gì đó sùng bái, một chút thèm khát mà chính cậu ta cũng không nhận ra. Cậu ta nuốt nước bọt khi thấy những giọt mồ hôi chảy dọc theo tấm lưng rám nắng của Tấn, đọng lại ở khe mông ẩn sau lớp quần.
Tấn đang xoa xà phòng thì làm rơi bánh xà phòng xuống sàn. Cậu ta chửi thề một tiếng rồi cúi xuống nhặt. Hành động đó khiến cặp mông mẩy, căng tròn của cậu ta chổng lên trời, một sự mời gọi vô tình nhưng lại chết người."Để thầy giúp em."Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau lưng. Tấn giật mình ngẩng lên. Thầy An đã đứng đó từ lúc nào, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông. Hắn ta cúi xuống, nhặt bánh xà phòng lên. Khi đứng dậy, bàn tay của hắn ta "vô tình" lướt qua cặp mông trần của Tấn.Một cái chạm nhẹ, nhưng lại như một luồng điện giật. Tấn rùng mình, đứng chết trân."Cẩn thận chứ, Tấn," thầy An nói, giọng thì thầm. "Sàn nhà... trơn lắm." Bàn tay của An không rời đi ngay. Nó dừng lại trên hông Tấn một giây. "Em mà ngã ở đây..." hắn ta dừng lại, rồi ghé sát vào tai Tấn, hơi thở nóng rẫy, "... thì thầy không biết phải làm sao đâu đấy."Tấn có thể cảm nhận được hơi ấm và sự rắn chắc từ bàn tay của thầy mình. Con cặc của cậu ta, một lần nữa, lại phản ứng. Nó cương cứng lên, đập vào bắp đùi cậu.Thầy An cảm nhận được sự thay đổi đó. Hắn ta mỉm cười. Hắn ta không đưa bánh xà phòng cho Tấn. Hắn ta đặt nó lên lưng Tấn."Để thầy giúp em kỳ lưng," An nói, giọng vẫn dịu dàng. "Chỗ này em tự làm không tới được."Trước khi Tấn kịp phản ứng, An đã dùng chính bánh xà phòng, bắt đầu chà xát lên tấm lưng rộng của Tấn. Bọt xà phòng trắng xóa nổi lên. Bàn tay của An di chuyển chậm rãi, nhưng lại đầy tính toán. Nó lướt từ vai, xuống lưng, xoa nắn từng thớ cơ, rồi trượt xuống thấp hơn, nguy hiểm hơn, lướt qua khe mông của Tấn. Ngón tay của hắn ta "vô tình" chạm nhẹ vào cái lỗ đít vẫn còn trong trắng của cậu."Á...!" Tấn khẽ rên lên, vội vàng lùi lại.Thầy An chỉ cười. "Xong rồi đấy. Tắm cho sạch đi." Hắn ta quay đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, biến mất vào trong màn hơi nước.Tấn đứng đó, tim đập như trống trận, cả người nóng ran. Cậu ta đứng dưới vòi nước lạnh, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy bên trong. Cậu ta nhìn xuống con cặc đang cương cứng đến đau nhói của mình, rồi lại nhìn về phía màn sương nơi thầy An vừa biến mất. Cậu ta vừa sợ hãi, vừa... thèm khát. Con thú bên trong không chỉ cựa mình nữa. Nó đã bị khiêu khích.
Tấn đang xoa xà phòng thì làm rơi bánh xà phòng xuống sàn. Cậu ta chửi thề một tiếng rồi cúi xuống nhặt. Hành động đó khiến cặp mông mẩy, căng tròn của cậu ta chổng lên trời, một sự mời gọi vô tình nhưng lại chết người."Để thầy giúp em."Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau lưng. Tấn giật mình ngẩng lên. Thầy An đã đứng đó từ lúc nào, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông. Hắn ta cúi xuống, nhặt bánh xà phòng lên. Khi đứng dậy, bàn tay của hắn ta "vô tình" lướt qua cặp mông trần của Tấn.Một cái chạm nhẹ, nhưng lại như một luồng điện giật. Tấn rùng mình, đứng chết trân."Cẩn thận chứ, Tấn," thầy An nói, giọng thì thầm. "Sàn nhà... trơn lắm." Bàn tay của An không rời đi ngay. Nó dừng lại trên hông Tấn một giây. "Em mà ngã ở đây..." hắn ta dừng lại, rồi ghé sát vào tai Tấn, hơi thở nóng rẫy, "... thì thầy không biết phải làm sao đâu đấy."Tấn có thể cảm nhận được hơi ấm và sự rắn chắc từ bàn tay của thầy mình. Con cặc của cậu ta, một lần nữa, lại phản ứng. Nó cương cứng lên, đập vào bắp đùi cậu.Thầy An cảm nhận được sự thay đổi đó. Hắn ta mỉm cười. Hắn ta không đưa bánh xà phòng cho Tấn. Hắn ta đặt nó lên lưng Tấn."Để thầy giúp em kỳ lưng," An nói, giọng vẫn dịu dàng. "Chỗ này em tự làm không tới được."Trước khi Tấn kịp phản ứng, An đã dùng chính bánh xà phòng, bắt đầu chà xát lên tấm lưng rộng của Tấn. Bọt xà phòng trắng xóa nổi lên. Bàn tay của An di chuyển chậm rãi, nhưng lại đầy tính toán. Nó lướt từ vai, xuống lưng, xoa nắn từng thớ cơ, rồi trượt xuống thấp hơn, nguy hiểm hơn, lướt qua khe mông của Tấn. Ngón tay của hắn ta "vô tình" chạm nhẹ vào cái lỗ đít vẫn còn trong trắng của cậu."Á...!" Tấn khẽ rên lên, vội vàng lùi lại.Thầy An chỉ cười. "Xong rồi đấy. Tắm cho sạch đi." Hắn ta quay đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, biến mất vào trong màn hơi nước.Tấn đứng đó, tim đập như trống trận, cả người nóng ran. Cậu ta đứng dưới vòi nước lạnh, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy bên trong. Cậu ta nhìn xuống con cặc đang cương cứng đến đau nhói của mình, rồi lại nhìn về phía màn sương nơi thầy An vừa biến mất. Cậu ta vừa sợ hãi, vừa... thèm khát. Con thú bên trong không chỉ cựa mình nữa. Nó đã bị khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me