Nielwink Chuyen Ver Mo
Cậu bị người bạn thân nhất Lệ Lệ nói là kẻ khờ kẻ ngốc. Cậu chỉ cười và nói."Tôi không ngốc. Tôi hiểu rõ bản thân nên làm gì. Cứ chờ đợi, sẽ có lúc mơ thành thực, không phải sao?""Đừng ngốc như vậy! Cậu yêu anh ta như thế, có đáng không? Không xem thử anh ta là loại người gì? Không nói đến việc anh ta là trai thẳng, chỉ việc trăng hoa ong bướm đã thấy không ra gì rồi. Loại con gái nào anh ta cũng hẹn hò qua, cậu nghĩ anh ta sẽ để ý đến cậu chắc? Huân, mau tĩnh táo đi!"Cái gì mà mau tỉnh? Cậu đang rất tỉnh táo. Cậu tin như vậy!Bởi vì ngày đó. Giấc mơ cuối cùng cũng thành sự thật.Cậu lại trộm nhìn hắn trong quán rượu quen thuộc, trong góc khuất quen thuộc.Nam nhân anh tuấn đưa ánh mắt tà mị nhìn về phía cậu. Lòng cậu liền tràn ngập hoa xuân đang nở rộ, trừng đôi mắt nhìn hắn.Sau đó hắn tiếp cận cậu, Chí Huân ngỡ như mình đã lạc vào thế giới cổ tích, chàng hoàng tử cậu luôn mong chờ rốt cục nhìn thấy cậu rồi, mỗi ngày hắn đều chủ động liên hệ với cậu, gửi tin nhắn, nói chuyện phiếm, đôi lúc còn gửi cậu vài món quà, mặc dù sau đó cậu liền trả lại vì nó quá đắc, nhưng tình cảm hắn biểu hiện ra trước mặt cậu, thực sự chính là món quà ý nghĩa nhất cậu nhận được. Chính là cậu lại không biết, Khang Nghĩa Kiện chưa bao giờ chủ động nói với cậu một lời, lạnh nhạt, vô cảm, hoàn toàn không có một chút tình ý rõ ràng nào cả. Chỉ có điều, hắn nhưng là người đầu tiên theo đuổi cậu, lại còn là người cậu yêu thầm rất lâu rất lâu,...Đứa ngốc Phác Chí Huân không nói một lời liền lún vào sâu hơn nữa, thà rằng tự lừa gạt chính mình cũng muốn một lần cùng hắn một chỗ.
Thần trí như bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho ngu muội... Cậu nhớ rõ ngày ấy hắn uống say, sau một hồi day dưa ở quán bar hắn dứt khoát đưa cậu đến một căn phòng rộng lớn.Rất nhanh cùng nhau thân mật, cùng nhau quấn quýt,...Nụ hôn đầu tiên bị thô bạo đoạt đi. Khắp cơ thể bị gặm cắn không sót một chỗ, nơi phía sau không qua bôi trơn liền bị thô lỗ đâm xuyên, Nghĩa Kiện cường ngạnh chiếm đoạt cậu.Đó là loại cảm xúc gì vậy? Đau đớn? Ngọt ngào? Ấm áp, vui mừng? Kích động... Dù là gì, quan trọng hơn hết là cậu hạnh phúc và thoả mãn. Cho nên cậu không hề để ý đến...Bản thân vì đau đớn mà không hề "cương" lên!Nghĩa Kiện và cậu như vậy thật sự bắt đầu mối quan hệ. Có lẽ người ta nói đúng, đến với nhau quá nhẹ nhàng, khi xa nhau cũng giống vậy nhẹ nhàng như nuớc chảy mây trôi.Chí Huân không đủ tiền để thi lấy bằng đại học, ngậm ngùi từ bỏ ba năm cố gắng, thân thể suy nhược hơn những đồng bạn cùng lứa, muốn làm công kiếm sống ngày qua ngày cũng không ổn định. Nghĩa Kiện biết hoàn cảnh đơn thân của cậu liền đưa cậu về nhà riêng.Có người hỏi cậu, như thế chẳng phải hắn bao dưỡng cậu sao?"Không đâu! Nghĩa Kiện chính miệng nói anh ấy yêu tôi...""Đồ ngốc. Yêu? Dễ yêu một người vậy sao? Huống chi cậu...vừa ngốc vừa tầm thường như vậy!"Chí Huân nhốt mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.Vì sao ư? Vì sao Nghĩa Kiện nói yêu mình ư?Cậu cũng muốn biết!Vì sao mình vừa nghèo vừa kém trí, lại không có học thức, không có nhan sắc như mỹ nhân, anh ấy vẫn nói yêu mình, chẳng lẽ giống như họ nói, cậu chỉ là được hắn bao dưỡng,...chính là cái dạng tình nhân qua đường không có gắn kết tình cảm? Nhưng qua ngày hôm sau cậu liền tìm người hàng xóm, cười tươi và nói."Tôi không cần lí do. Anh ấy cũng không cần lí do. Bởi vì an ấy chịu yêu người thấp kém như tôi cho nên...tôi sẽ thực quý trọng. Yêu anh ấy thật thật nhiều.!""..." Hàng xóm thở dài mắng cậu ngốc rồi bỏ đi.Còn có mình cậu, trở về "nhà" với tâm trạng háo hức chờ đợi.
---------
Lỡ xóa nên đăng lại =((
Thần trí như bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho ngu muội... Cậu nhớ rõ ngày ấy hắn uống say, sau một hồi day dưa ở quán bar hắn dứt khoát đưa cậu đến một căn phòng rộng lớn.Rất nhanh cùng nhau thân mật, cùng nhau quấn quýt,...Nụ hôn đầu tiên bị thô bạo đoạt đi. Khắp cơ thể bị gặm cắn không sót một chỗ, nơi phía sau không qua bôi trơn liền bị thô lỗ đâm xuyên, Nghĩa Kiện cường ngạnh chiếm đoạt cậu.Đó là loại cảm xúc gì vậy? Đau đớn? Ngọt ngào? Ấm áp, vui mừng? Kích động... Dù là gì, quan trọng hơn hết là cậu hạnh phúc và thoả mãn. Cho nên cậu không hề để ý đến...Bản thân vì đau đớn mà không hề "cương" lên!Nghĩa Kiện và cậu như vậy thật sự bắt đầu mối quan hệ. Có lẽ người ta nói đúng, đến với nhau quá nhẹ nhàng, khi xa nhau cũng giống vậy nhẹ nhàng như nuớc chảy mây trôi.Chí Huân không đủ tiền để thi lấy bằng đại học, ngậm ngùi từ bỏ ba năm cố gắng, thân thể suy nhược hơn những đồng bạn cùng lứa, muốn làm công kiếm sống ngày qua ngày cũng không ổn định. Nghĩa Kiện biết hoàn cảnh đơn thân của cậu liền đưa cậu về nhà riêng.Có người hỏi cậu, như thế chẳng phải hắn bao dưỡng cậu sao?"Không đâu! Nghĩa Kiện chính miệng nói anh ấy yêu tôi...""Đồ ngốc. Yêu? Dễ yêu một người vậy sao? Huống chi cậu...vừa ngốc vừa tầm thường như vậy!"Chí Huân nhốt mình trong phòng suy nghĩ rất lâu.Vì sao ư? Vì sao Nghĩa Kiện nói yêu mình ư?Cậu cũng muốn biết!Vì sao mình vừa nghèo vừa kém trí, lại không có học thức, không có nhan sắc như mỹ nhân, anh ấy vẫn nói yêu mình, chẳng lẽ giống như họ nói, cậu chỉ là được hắn bao dưỡng,...chính là cái dạng tình nhân qua đường không có gắn kết tình cảm? Nhưng qua ngày hôm sau cậu liền tìm người hàng xóm, cười tươi và nói."Tôi không cần lí do. Anh ấy cũng không cần lí do. Bởi vì an ấy chịu yêu người thấp kém như tôi cho nên...tôi sẽ thực quý trọng. Yêu anh ấy thật thật nhiều.!""..." Hàng xóm thở dài mắng cậu ngốc rồi bỏ đi.Còn có mình cậu, trở về "nhà" với tâm trạng háo hức chờ đợi.
---------
Lỡ xóa nên đăng lại =((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me