TruyenFull.Me

Nielwink Chuyen Ver Mo

Chợt nhớ, hắn xuống giường muốn đi ra ngoài. Nhưng chỉ vừa chạm đất, hai chân mất kiểm soát ngã khụy xuống, hắn chật vật ôm lấy thành giường thở hỗn hễn.

Bỗng nhiên có người tới đỡ hắn lên, người nọ dùng thanh âm không mấy thiện ý nói.

"Thành thật nghỉ ngơi cho tôi! Nếu anh bị chết một cách ngu ngốc tôi cũng không tiếc cái quan tài chôn anh, nhưng đừng làm phiền tôi ngay lúc này."

Hắn nhìn cô gái nọ, yếu ớt giật tay ra nằm trở về giường, khe khẽ thều thào.

"... Huân... Như thế nào rồi?"

"Lạm dụng thuốc ngủ, thần kinh suy yếu, bệnh tim bẩm sinh... Hiện tại hôn mê sâu... Không thể đoán được bao lâu sẽ tỉnh lại..." Cô lạnh lùng nói, thỉnh thoảng thở ra hít vào kiềm chế, duy trì sự bình tĩnh trong thanh âm run run.

Hắn trợn mắt nhìn cô, không nhịn được sự hoảng loạn đang vùng lên trong ngực, hai mắt đỏ ngầu, hắn bấu chặt grap giường lắp bắp hỏi cô.

"Cậu ấy... đang... ở đâu?"

Cô nghẹn ngào cười một tiếng giễu cợt.

"Hỏi để làm gì? Anh nghĩ sự xuất hiện của anh sẽ khiến cậu ấy tỉnh dậy? Nực cười. Đại thiếu gia Khang... Anh quá tự cao rồi, nhìn lại việc tốt mà anh đã làm, anh vẫn còn có thể tỏ ra tự tin như vậy thật làm tôi thán phục đấy!"

"... Tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị...bằng mọi giá sẽ cứu cậu ấy tỉnh lại! Tôi sẽ không để Chí Huân đi!"

"Anh nghĩ bây giờ còn kịp sao?" Cô quay sang hắn, mặc kệ lễ nghĩa lịch sự, quát lên. "Anh cho là ai cũng cần sự bố thí tình thương của anh sao? Tỉnh lại đi tên bại hoại cầm thú, Chí Huân sẽ có thể chấp nhận anh lần nữa chắc. Cho dù cậu ấy tỉnh, tôi cũng sẽ không để anh tổn thương cậu ấy!"

Cô ta luôn có loại tư thái ngang tàng độc đoán đấy, hắn vốn không bao giờ bị cô tác động, nhưng chỉ là lúc này, hắn thấy thật chột dạ, thật hổ thẹn...

Chính hắn còn không thể tha thứ cho chính mình, bảo cậu tha thứ và quay lại bên hắn... ha ha đúng là nực cười thật.

"Lệ Lệ, tôi sai rồi." Hắn cúi đầu, lần đầu tiên trong đời hắn biết thú nhận, hắn thật sự đã khóc, ôm mặt, nước mắt len theo kẽ tay chảy dài xuống má, thấm ướt chiếc đệm giường trắng tinh.

"Hừ! Ngay từ đầu, tôi đã biết anh chẳng phải hạng tốt lành gì, chỉ có cậu ấy yêu anh đến chết đi sống lại, suốt một quãng thời gian dài chỉ biết theo đuổi lý tưởng vô nghĩa, vốn có thể sống như một chàng trai bình thường... Sao cậu ấy lại có thể... vì anh mà... không tiếc sinh mệnh..."

"Tôi biết rõ tính tình của cậu ấy vốn khờ khờ ngốc ngốc, tự ti lại còn bướng bỉnh... Nếu là người khác sớm đã ầm ĩ đòi sống đòi chết níu kéo anh... Nhưng cậu ấy không làm vậy, bởi vì cậu ấy là Phác Chí Huân!" Lau khoé mắt ướt đẫm, cô lại thì thào như tự nói với bản thân.

Ai cũng nói một thằng con trai như Chí Huân thật buồn nôn, thật đáng khinh, nhưng họ không biết... Lúc cậu đau bệnh vẫn lủi thủi một mình, vui vẻ cũng một mình hưởng thụ, gặp phải chuyện gì khó khăn cũng tự đương đầu chưa từng từ bỏ, cho dù bản thân có đáng thương thế nào cũng cười như vô sự, nhịn đói, nhịn khát, nhịn ngủ, cái gì cậu ta cũng nhịn được, nhưng bảo cậu nhịn vui vẻ... Cậu khẽ thở dài rồi bảo: "Không thể đâu. Nếu ngay cả vui vẻ tôi cũng không thể làm, thì cuộc đời của tôi sẽ đáng thương lắm."

Cậu ấy ngu ngốc, chính vì ngu ngốc nên mới có thể suy nghĩ ngây thơ như vậy.

"Từ lúc tôi quen biết cậu ấy, chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy đau lòng khổ sở vì cái gì. Bây giờ thì thế nào, cậu ấy đơn bạc tứ cố vô thân suốt mười mấy năm cũng không có việc gì, chỉ quen anh mấy tháng... Liền thành ra như vậy! Khang Nghĩa Kiện anh là đồ vô lương tâm không có nhân tính! Chí Huân đã làm gì đắc tội anh chứ, cậu ấy thậm chí còn đem anh làm mục tiêu sống duy nhất trong đời, còn anh lại đem cậu ấy xem như trò đùa mà tận dụng. Anh nói, rốt cục tim anh làm bằng cái gì?" Lệ Lệ ngày càng kích động, hành vi và lời nói mang theo phẫn nộ cực đại, khí thế bức người.

Cô nhớ đến Chí Huân, lại không nhịn được đau lòng khổ sở, bên tai còn vang vọng những lời tâm tình bâng quơ vô tình của cậu, cậu ấy nói anh và cậu ấy giống nhau đều không có người thân, cậu ấy bảo mình quen rồi, nhưng còn anh thì khác, chắc chắc sẽ rất khó chấp nhận, suốt ngày vì anh buồn bã... đến khi biết anh có người yêu mới... liền thở phào cười, nói thật tốt quá... Khoé mắt cay xè, cổ họng bị cái gì đó chặn ngang, hơi thở ấm ách khó khăn, Lệ Lệ bỗng có xúc động muốn giết người, giết chết tên cầm thú vô liêm sỉ ngay trước mặt mình.

Nhưng trên hết cô vẫn muốn tự kết liễu chính mình, nếu như nguyên nhân đẩy cậu ấy đến tình trạng này là Khang Nghĩa Kiện, cô hiển nhiên chính là đồng phạm, kẻ gián tiếp châm ngòi nổ cho bi kịch này. Cô đã tận dụng tính cách của hắn để chia rẽ hai người, là cô làm sai rồi sao?

Cô luôn tự hỏi: Nếu như Khang Nghĩa Kiện đừng xuất hiện, nếu như cô dũng cảm nắm bắt, liệu Huân sẽ tốt hơn hay không?

"...Lệ Lệ cô làm ơn im miệng lại cho tôi! Không cần nói... Tôi... Tôi trước kia quá ích kỉ... Nhưng mà... Tin tôi đi, tôi yêu cậu ấy! Cô không biết gì cả! Tôi đã sớm yêu Chí Huân không thể vãn hồi, chính vì cô, cô luôn miệng bảo tôi phải buông tay, toại nguyện cho Chí Huân, rốt cục chuyện tốt gì đã xảy ra này...tôi có lỗi, kỳ thật là lỗi của tôi, nhưng người ích kỷ như cô không có quyền phán xét!!"

Hắn lảo đảo đứng dậy, vụt chạy ra ngoài. Mặc kệ phía sau Lệ Lệ cười lớn điên dại,  cô liên tục chửi đổng, mãi cho đến khi mình mất đi ý thức lần nữa, hắn mới có thể tự giải thoát khỏi cơn cuồng lọan của lý trí, không thể nghĩ ra cái gì nữa, sự hối hận tột cùng, trái tim bị đau thương chèn ép sắp vỡ nát, đầu óc hắn quay cuồng, rất muốn chạy đến bên cậu, nói với cậu rằng hắn rất hối hận, rất có lỗi, hắn muốn xin lỗi cậu! Và...nói với cậu một tiếng: Anh yêu em.



----------
Cho toi ít vote đi toi đang RẤT lười đăng chap ><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me