TruyenFull.Me

Ninh Duong Story Rang Buoc

Cũng đã 1 tháng trôi qua. Ninh vẫn chưa có thông báo về việc xin việc tại trường. Hắn nằm thẫn thờ trên ghế chờ Dương về. Điện thoại hắn rung lên.

''Tối nay tôi về muộn. Ở nhà cẩn thận nhé''. Hắn thở dài chán chường nhìn lên trần nhà. Quên mất! Chút nữa hắn có hẹn với Hạ Lam đi cà phê. Đang định gọi điện thì cô ta đã gọi trước, bảo:

-Anh Ninhh ơi. Em có việc rồi. Hôm nay không tiện gặp nhau, chúng ta hẹn khi khác nhé.

-Có việc gì vậy?

-hôm nay em mệt quá, chắc phải ở nhà nghỉ ngơi rồi. Tự nhiên sáng nay ngủ dậy thấy nhức đầu ghê. Hôm khác mình đi nhé, em bù cho anh sau nha~


Đêm Hạ Long tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường trải dài những vệt sáng vàng nhạt lên mặt đường ướt sương. Ninh lái xe dọc theo con đường ven biển, một tay giữ vô-lăng, tay còn lại kẹp điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay. Hắn chẳng vội vã, cũng chẳng có đích đến cụ thể.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió biển phả vào, mang theo hơi mặn và cái lạnh phảng phất. Thành phố về đêm đẹp một cách lặng lẽ, nhưng trong lòng Ninh lại không có lấy một phút bình yên. Từng ánh đèn xa xa lướt qua, phản chiếu trong đôi mắt trầm lặng của hắn.

Lẽ ra hắn không nên nghĩ đến chuyện này quá nhiều. Nhưng dạo gần đây, hắn thấy Hạ Lam ngày càng xa cách. Những tin nhắn trả lời muộn, những cuộc hẹn bị hủy bất chợt, những lời nói dối vụng về mà cô ta tưởng hắn không nhận ra.

Ninh cười nhạt, ném điếu thuốc ra ngoài cửa xe rồi bẻ lái rẽ vào trung tâm thành phố. Hắn không định tìm hiểu, nhưng đôi khi, sự thật lại tự tìm đến người ta theo cách khó ngờ nhất.

Và rồi, khi đi ngang qua một quán cà phê có cửa kính lớn, hắn chợt dừng xe lại.

Bên trong, dưới ánh đèn ấm áp, Hạ Lam đang ngồi với một người đàn ông khác. Cô ta cười, nghiêng người về phía đối phương một cách đầy tự nhiên, như thể đó mới là nơi cô ta thuộc về.

Một ý nghĩ lạnh lẽo lướt qua đầu hắn.

Hạ Lam đang che giấu điều gì?


























Ninh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly cà phê còn ấm. Từng lời nói ngọt ngào của Hạ Lam vương vãi trong không khí, nhưng chúng không dành cho hắn.

Người đàn ông đối diện cô ta bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều:
"Em đúng là thông minh. Gã đó còn chưa nhận ra sao?"

Hạ Lam nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh:
"Chưa đâu. Anh ta vẫn tưởng tôi yêu thật. Dễ điều khiển lắm."

Ninh mím chặt môi, bàn tay siết lấy tay vịn ghế đến trắng bệch. Một tia lạnh lẽo lướt qua mắt hắn. Hắn ngồi đó, lặng im như một bóng tối bị lãng quên, nhưng từng lời nói của Hạ Lam cứa vào tai hắn sắc lạnh như lưỡi dao.

"Dễ điều khiển lắm."

Câu nói ấy lặp đi lặp lại trong đầu Ninh, từng chữ như giễu cợt, như một cái tát thẳng vào lòng kiêu hãnh của hắn.

Người đàn ông kia cười, vươn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay Hạ Lam. "Em đúng là giỏi thật. Nếu hắn biết được, chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ?"

Hạ Lam chớp mắt, khóe môi cong lên đầy tinh nghịch. "Anh nghĩ hắn có tư cách đau lòng sao?"

Ninh khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Thì ra, trong mắt cô ta, hắn chẳng là gì cả.

Hắn không còn muốn nghe thêm nữa.

Đẩy ghế đứng dậy, hắn bước ra khỏi quán, từng bước đi vững chãi mà lại mang theo một cơn bão âm thầm cuộn trào.

Hắn không giận.

Giận là thứ cảm xúc của những kẻ yếu đuối.

Hắn chỉ cảm thấy... buồn cười.

Buồn cười vì hắn từng nghĩ rằng cô ta khác biệt. Buồn cười vì chính hắn cũng từng tin vào những lời ngọt ngào giả dối ấy.

Bàn tay hắn thả lỏng rồi siết chặt lại.

Ninh không phải loại người dễ dàng để ai đó đùa giỡn.

Ninh không muốn nghe tiếp nữa. nhưng lại dừng lại ngay khi sắp bước ra khỏi quán. Hắn vốn định đi, vốn đã cho rằng mình đủ hiểu rõ tình thế. Nhưng rồi, một câu nói vô tình lọt vào tai hắn khiến bước chân hắn khựng lại.

"Lúc trước phải tốn bao nhiêu tiền mới thuê được đám người đó nhỉ?"

Giọng điệu của gã đàn ông vẫn thong thả, như thể đang nhắc về một chuyện cũ không mấy quan trọng.

Hạ Lam bật cười khúc khích, cầm thìa khuấy nhẹ ly cà phê trước mặt. "Không nhiều lắm đâu. Chỉ cần vài lời dọa nạt là đủ khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Anh có thấy buồn cười không? Chỉ một chút tiền, một chút uy hiếp mà khiến cả đám quay lưng lại với hắn."

Người đàn ông kia lắc đầu, cười nhạt. "Nhưng hắn vẫn yêu em như một con chó trung thành. Đáng thương thật."

Lần này, Hạ Lam không đáp. Cô ta chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt lướt nhẹ qua cửa kính, như thể đang hồi tưởng lại những gì đã làm.

Bên kia, Ninh chậm rãi siết chặt nắm đấm.

Không phải hắn chưa từng nghi ngờ. Những lời xì xào, những cái nhìn khinh miệt, những người bạn từng thân bỗng chốc xa lánh... tất cả như một bàn cờ được sắp đặt từ trước.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng chính Hạ Lam là kẻ đứng sau tất cả.

Hắn không giận, ít nhất là không ngay lúc này.

Hắn chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo đang dâng lên trong lồng ngực.

Thì ra, mọi thứ từ đầu đến cuối đều là một trò chơi.

Ninh chậm rãi ngả người ra ghế, đôi mắt tối lại, từng mảnh ký ức vỡ vụn bỗng chốc ghép lại thành một bức tranh tàn nhẫn.

Thì ra... tất cả đã được sắp đặt ngay từ đầu.
















Lúc đầu, Ninh nghĩ mọi thứ chỉ là những trò chơi ác ý của một nhóm người vô danh. Nhưng giờ đây, hắn biết, tất cả đều là do Hạ Lam đạo diễn.

Cô ta không chỉ thuê người đe dọa hắn. Cô ta chỉ đạo mọi thứ, từng bước một, để đảm bảo hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ và chỉ còn biết dựa vào cô ta.

Những tin nhắn nặc danh?
Hạ Lam đã tự tạo nhiều tài khoản giả, gửi đi những lời sỉ nhục như thể cả thế giới này đều muốn hắn biến mất.

"Mày nghĩ mình là ai mà xứng đáng ở đây. Toàn dựa cơ bố mẹ?"
"Cút đi, ai cũng ghét mày. Mày nghĩ làm to là ngon à?."

Những tin đồn quái ác lan truyền khắp nơi?
Cô ta là người đứng sau, rỉ tai từng người, tạo dựng những câu chuyện giả dối:

"Hắn ta từng làm chuyện ghê tởm với một cô gái, cẩn thận đừng lại gần."
"Nghe nói hắn có vấn đề tâm lý, lúc nào cũng tự biên tự diễn, đáng sợ lắm."

Ninh không hiểu vì sao mọi người dần xa lánh mình, tại sao ánh mắt họ nhìn hắn lại đầy sự ghê tởm như vậy.

Bây giờ thì hắn hiểu rồi.









Hạ Lam không chỉ muốn hắn đau khổ.

Cô ta muốn hắn hoàn toàn sụp đổ.

Tại trung tâm học thêm. Hắn bị đuổi học vô cớ.

Lý do?

"Có người phàn nàn rằng em nhìn họ với ánh mắt quấy rối."

Lời cáo buộc vô lý đến mức chính Ninh cũng không thể tin nổi. Nhưng trung tâm không muốn rắc rối, họ chọn cách đuổi hắn đi mà không cần biết sự thật ra sao.

Sau đó là khách sạn cũ của hắn.

đột ngột gửi tin nhắn yêu cầu hắn dọn đi.

"Tôi nghe nói cậu có tiền sử bạo lực. Xin lỗi, chúng tôi không thể để cậu ở đây."

Bạo lực? Hắn chưa từng đánh ai, chưa từng gây sự với ai. Nhưng ai đó đã gieo vào tai mọi người cái suy nghĩ đó.

Hạ Lam đã làm gì?



 Biến hắn thành con rối ngoan ngoãn...





"Ninh, em không mang đủ tiền. Anh trả giúp em nhé?"

Ban đầu chỉ là những khoản nhỏ. Một ly cà phê, một bữa ăn.

Rồi dần dần, nó trở thành những món hàng hiệu, những bữa tiệc sang trọng.

"Anh thương em mà, đúng không? Vậy thì giúp em đi, chỉ lần này thôi."

Nhưng "chỉ lần này thôi" chưa bao giờ có thật.

Ninh đã phải làm thêm nhiều công việc, vắt kiệt sức mình chỉ để chạy theo những yêu cầu không hồi kết của Hạ Lam.

Cô ta không yêu hắn.

Cô ta chỉ thích cái cách hắn cam chịu, trung thành, như một con chó ngoan không dám phản kháng.

Cô ta biết hắn không còn ai khác, biết hắn sẽ không rời đi, vì cô ta là tất cả những gì hắn có.

Và giờ đây, khi hắn ngồi đây, nghe cô ta và gã đàn ông kia cười cợt, nhắc về trò chơi mà cô ta đã sắp đặt từ đầu...




Cô ta đã tạo một cái bóng quái vật mang tên Ninh, khiến hắn trở thành kẻ mà ai cũng xa lánh, ghê sợ.

Để rồi khi Ninh gần như mất tất cả, khi không còn ai bên cạnh, khi mọi cánh cửa đều đóng lại, cô ta xuất hiện.

Cô ta cho hắn hơi ấm, những lời an ủi, một nụ cười dịu dàng như ánh nắng giữa ngày đông lạnh giá.

Cô ta khiến Ninh yêu mình.

Và khi Nin đã hoàn toàn bị trói buộc bởi thứ tình yêu độc hại đó, cô ta bắt đầu lợi dụng hắn.











Lúc đó, hắn chẳng hiểu tại sao mọi thứ xung quanh mình lại trở nên tồi tệ đến vậy.

Ban đầu chỉ là những lời xì xào sau lưng, những tin nhắn nặc danh đầy mỉa mai. Rồi đến những trò chơi bẩn thỉu—cặp sách hắn bị xé toang, đồ đạc trong tủ bị đổ tung, điện thoại biến mất không dấu vết chỉ để vài ngày sau xuất hiện với màn hình vỡ nát.

Mọi người xung quanh bắt đầu xa lánh hắn. Bạn bè dần dần cắt đứt liên lạc, những người từng thân thiết nhìn hắn bằng ánh mắt dè chừng, như thể hắn là một thứ gì đó không nên tồn tại.

Và rồi, những thứ tồi tệ hơn bắt đầu.

Những cú huých vai cố ý trong hành lang. Những lời chửi rủa vang lên khi hắn đi ngang qua. Những tờ giấy nhét vào hộc bàn với những dòng chữ như lưỡi dao:

"Biến đi."
"Không ai cần mày ở đây."
"Mày chỉ là một thằng rác rưởi."

Đỉnh điểm là cái đêm hắn bị chặn đường.

Ba gã lạ mặt kéo hắn vào một con hẻm tối, tiếng cười cợt lẫn trong hơi thuốc nồng nặc.

"Mày nghĩ mày là ai chứ?"

Bốp!

Cú đấm đầu tiên giáng xuống mặt Ninh, đẩy hắn lùi lại đập vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

"Đừng có tỏ ra đáng thương nữa, không ai thèm thương hại mày đâu."

Hắn không nhớ rõ mình đã bị đánh bao nhiêu lần, chỉ nhớ khi tỉnh dậy, mặt đất lạnh buốt, người đau nhức, còn miệng toàn là vị tanh của máu.

Và rồi... cô ta lại xuất hiện.

Hạ Lam.

Cô ta chạy đến bên hắn, ánh mắt hoảng hốt, giọng nói tràn đầy lo lắng:

"Ninh! Anh có sao không? Ai đã làm thế này?"

Hắn đã tin.

Đã tin rằng giữa thế giới đầy rẫy sự căm ghét này, ít nhất vẫn có một người quan tâm hắn.

Hạ Lam dịu dàng băng bó vết thương cho hắn, dịu dàng an ủi, dịu dàng kéo hắn ra khỏi vũng lầy của sự tuyệt vọng. Cô ta trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn lúc đó.

Hắn đã yêu cô ta.

Yêu đến mức sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để được ở bên cô ta. Vậy mà bây giờ, khi ngồi ở đây, nghe từng lời nói trơ trẽn từ miệng cô ta, hắn mới nhận ra...

Chính cô ta đã tạo ra vũng lầy đó. Chính cô ta đã sắp đặt mọi chuyện.

Cô ta thuê người đẩy hắn vào tuyệt vọng, chỉ để rồi đóng vai người hùng kéo hắn ra, trói buộc hắn bằng thứ tình yêu giả tạo, lợi dụng hắn như một con rối ngoan ngoãn trong tay.

Bàn tay đặt trên đùi của Ninh siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào da thịt. Hắn không cảm thấy đau. Chỉ có một sự trống rỗng đang dần lan ra trong lồng ngực.





Vậy ra... hắn chưa bao giờ có được tình yêu.

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me