Ninhdu Doi Nguoi Khong Den
Bọn họ đã không nói gì với nhau suốt cả quãng đường về nhà.Tử Du ngả người, nằm nghiêng nghiêng và tựa đầu lên cửa kính ô tô. Những gì xảy ra trước đó như hiện ra trước mắt cậu, dần dà tua lại chầm chậm. Cậu nhớ, mình đã đồng ý leo lên xe của Điền Hủ Ninh, đồng ý để anh đưa cậu về nhà, mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì đến một Triển Hiên đang lo lắng cho mình kia nữa. Những cánh hoa khiến cậu mệt lả, và tất cả những gì Tử Du làm chỉ là phó mặc bản thân mình cho Điền Hủ Ninh, thản nhiên để anh bế thốc cậu lên rồi đặt vào trong xe, dù chỉ nửa lời cũng không hé.Ngón tay thon dài vu vơ uốn lượn một vài đường lên cửa kính trong suốt. Mưa rơi lúc nào chẳng hay, che mờ đi tầm nhìn ra cảnh vật bên ngoài, và, đầy hung hăng, kéo theo cả tâm trạng Tử Du trùng xuống. Sự im lặng của Điền Hủ Ninh bắt đầu khiến cậu cảm thấy kì lạ. Qua kẽ mắt, Tử Du để ý được tất cả những gì anh ta làm chỉ là chuyên chú vào lái xe, nét bình thản nguyên vẹn như thể chưa bao giờ bị phai mất. Nhưng Tử Du vẫn chắc nịch trong lòng, rằng ở một phút giây nào đó — giữa cái khoảnh khắc Điền Hủ Ninh nhìn thấy cậu và những cánh hoa, anh ta rõ ràng đã sửng sốt. Ai nhìn thấy một kẻ phun ra hoa cũng chẳng sửng sốt ngạc nhiên? Điền Hủ Ninh dù bình thản đến mấy cũng không ngoại lệ. Nhưng, cái ngoại lệ ở đây là trừ cái khoảng thời gian ngắn ngủi ấy ra, thì anh ta chẳng hề biểu lộ thêm bất cứ thứ gì khác trên mặt của mình.Rồi, Tử Du lại nghĩ, nếu anh ta thắc mắc về những cánh hoa thì cậu sẽ phải trả lời thế nào? Nói rằng cậu thích thầm Triển Hiên năm năm, nói rằng những cánh hoa này trào ngược mỗi ngày là vì anh ấy, để rồi nhận lại sẽ chỉ là con mắt thương hại từ anh ta à?Tử Du cắn môi dưới. Không bao giờ. Để Điền Hủ Ninh biết chuyện đã là sai lầm lớn nhất đời cậu rồi. Nếu anh ta có thể thản nhiên như vậy thì cứ tiếp tục thản nhiên suốt cả quãng đời còn lại đi.Tốt nhất là không nên hỏi gì.Nghĩ vòng vo một hồi, cậu bỗng thấy cơn buồn ngủ váng vất dựa vào người, kéo lí trí sụp xuống. Quyết định sẽ không để ý tới Điền Hủ Ninh, cùng cả mấy cánh hoa vẫn còn nhộn nhạo nữa, cậu lần tìm một tư thế thoải mái nhất trên chiếc ghế lái phụ, tay khoanh trước ngực và khép mi. Tiếng mưa lất phất như vuốt ve, đều đều và lạo xạo rơi bên tai, rơi cả vào đáy lòng. Rồi đâu đâu, mùi bạc hà phảng phất dịu nhẹ khe khẽ áp vào cánh mũi, ru Tử Du về những an yên chóng váng.Cậu muốn về nhà, ngủ một giấc rồi sẽ về tới nhà. Ngủ một giấc dậy, rồi tất cả sẽ ổn thôi.."Tử Du."Khi tiếng mưa cùng cơn nhộn nhạo dần biến mất, cậu bị đánh thức bởi vài ba tiếng "Tử Du" trầm khàn. Nối tiếp là mùi bạc hà dịu nhẹ, bao trùm và tràn ngập trong trí óc nửa tỉnh nửa mê."Dậy đi. Về tới nhà rồi."Tử Du thở nhẹ, rồi mở mắt, chỉ để thấy bóng dáng cao kều của Điền Hủ Ninh đứng cách xa cả một khoảng, ánh mắt mù mịt đóng đinh trên người cậu. Tử Du luôn luôn giỏi trong việc nhìn ra cảm xúc qua đôi mắt người khác, nhưng đối với Điền Hủ Ninh, cậu chưa bao giờ thành công.Một cách mất tự nhiên, Tử Du loạng choạng đứng dậy, và rời xe, bước chậm rãi về phía cửa nhà. Cậu nghe thấy và suýt giật nảy lên khi Điền Hủ Ninh đóng cửa xe lại, vài tiếng bước chân bắt đầu vang đều xác nhận rằng anh ta đang đi theo cậu.Mở được cửa nhà, Tử Du chẳng nghĩ ngợi thêm gì ngoài việc đi thẳng một mạch đến phòng mình. Cậu cần thả mình xuống giường và ngủ một giấc ngay lập tức, bởi những xúc cảm mãnh liệt ngày hôm nay đã đủ sức giết chết Tử Du rồi. Vậy nên cậu làm thật, bước chân nặng trĩu hướng tới cửa phòng mà đi một mạch. Thế mà, đến nửa đường, khi chỉ còn vài ba bước nữa là chạm được tới cánh cửa, thì Tử Du bỗng khựng lại. Cái cảm giác âm ỉ tràn lên cổ họng không hề báo trước, ập tới như thác lũ. Một tay bụm lên miệng theo phản xạ, Tử Du gập bụng, bắt đầu ho những tràng tưởng chừng như là mãi mãi.Dường như Điền Hủ Ninh để ý tới, bởi tiếng bước chân của anh ta bỗng thưa dần, rồi tắt hẳn. Vị hoa nở rộ trong miệng như một lẽ thường tình. Tuy chúng không nhiều như lần nọ vài tiếng trước, nhưng chúng vẫn đau. Chúng khiến đầu óc cậu quay cuồng vần vũ, chúng đảo lộn tất cả, khiến thế giới nhỏ bé của Tử Du vỡ tan vỡ tành thành từng mảnh nhỏ và rơi lác đác y như những cánh hoa đỏ thẫm kia.May mắn thay, chúng không kéo dài lâu như cậu dự đoán. Tử Du dần lấy lại được nhịp thở đều sau khi cánh hoa thứ tư rơi ra khỏi miệng, trả lại sự yên lành cho cậu. Thở phào qua môi, cậu vươn tới nắm cửa phòng và yếu ớt xoay nó. Sức lực cuối cùng trong người như vừa mới bị trận ho hắng vừa rồi rút cạn, đến việc xoay nắm cửa thôi cũng trở nên thật khó khăn biết bao."Đợi đã."Bị tiếng gọi cùng một bàn tay kéo ngược trở lại, Tử Du cố giữ cho bản thân mình đứng vững, không lảo đảo và khuỵ ngã. Cậu quay đầu về phía sau, ánh mắt dại đi, quá mệt mỏi để lo lắng về phản ứng của Điền Hủ Ninh sau khi cậu ta nhìn thấy chúng. Có thể anh ta sẽ nhìn cậu bằng con mắt đầy coi thường, hoặc thương hại, hoặc chỉ đơn giản là không quan tâm gì cũng được. Tử Du mặc kệ, bởi đầu óc đã quá trống rỗng để có thể để tâm tới. Cậu quay đầu lại, rồi bắt gặp anh ta đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt anh ta vẫn chẳng biểu lộ thứ gì cả. Thế mà, khi nhìn thấy thứ trong tay Điền Hủ Ninh, Tử Du đã khựng lại. Đôi mắt ầng ậng nước chớp chớp vài lần, nhìn thứ chất lỏng loang loãng sóng sánh trong ly. Đoạn, ánh mắt cậu run rẩy di chuyển lên gương mặt Điền Hủ Ninh, vẻ dò hỏi chất đầy."Không phải thuốc độc đâu, uống đi."Đáp lại vẻ nghi hoặc từ Tử Du, cậu trai họ Điền chỉ từ tốn mở miệng, cầm bàn tay vô lực của cậu lên rồi dúi ly nước chanh âm ấm vào trong đó. Tay cậu lạnh ngắt, chạm được tới ly nước lại như gặp phải lửa, khiến cậu suýt thì đã đánh rơi nó."Nước chanh sẽ giúp giảm bớt chúng.."Cậu thấy Điền Hủ Ninh dừng lại đôi chút, kĩ càng lựa chọn từ ngữ. "Ý tôi là những cơn ho.""...."Tử Du định hỏi tại sao anh ta biết về nước chanh. Thế mà, khi khuôn miệng nhỏ kịp mở ra, chẳng có một câu từ nào thoát ra cả. Tất cả nghi vấn trong lòng bỗng biến thành hơi thở yếu ớt vô lực, theo đà trượt khỏi môi.Sau khi chắc chắn rằng cậu sẽ đứng vững mà không ngã khụy do mất sức, Điền Hủ
Ninh buông tay Tử Du ra. Như đọc được nghi vấn trên gương mặt nhợt nhạt của cậu, anh lùi mấy bước, và hắng giọng."Vì tôi đã biết bí mật của cậu, nên để cho công bằng..." Điền Hủ Ninh luồn ngón tay vào mái đầu rối bù, và vò cho đến khi nó rối tung lên. "....của tôi là lan hồ điệp xanh."Lan hồ điệp xanh?Đầu óc Tử Du bỗng ngừng lại. Cậu như ngợp thở, hai mắt lóng lánh trợn tròn và cánh môi hơi hé ra, vì sốc. Ban đầu là khó tin, tại sao một Điền Hủ Ninh không coi trọng tình yêu, thay bồ như thay áo như lại mắc phải căn bệnh đơn phương ấu trĩ như thế? Rồi, Tử Du bỗng vỡ lẽ ra một điều, rằng mọi nghi vấn vô lí từ trước tới nay về Điền Hủ Ninh đến bây giờ bỗng nhiên trở nên có nghĩa. Anh ít khi ra khỏi phòng mình, là vì muốn che giấu những cánh hoa. Mùi nước hoa bạc hà lúc nào cậu cũng ngửi thấy trên người cậu chính là để át đi hương lan hồ điệp - một dấu hiệu của kẻ mắc bệnh.Và khi đó, lúc ở quán cơm, Điền Hủ Ninh đã nhìn chằm chằm vào người phục vụ không chớp mắt, là vì anh ta cũng để ý tới mùi anh túc từ người cô ấy.Nhìn bóng dáng cao kều dần mất dạng sau cánh cửa khép kín, Tử Xu chỉ biết chôn chân tại chỗ, rồi thẫn thờ. Cậu đã chẳng hiểu gì về Điền Hủ Ninh cả.Một chút cũng không.
.
Ninh buông tay Tử Du ra. Như đọc được nghi vấn trên gương mặt nhợt nhạt của cậu, anh lùi mấy bước, và hắng giọng."Vì tôi đã biết bí mật của cậu, nên để cho công bằng..." Điền Hủ Ninh luồn ngón tay vào mái đầu rối bù, và vò cho đến khi nó rối tung lên. "....của tôi là lan hồ điệp xanh."Lan hồ điệp xanh?Đầu óc Tử Du bỗng ngừng lại. Cậu như ngợp thở, hai mắt lóng lánh trợn tròn và cánh môi hơi hé ra, vì sốc. Ban đầu là khó tin, tại sao một Điền Hủ Ninh không coi trọng tình yêu, thay bồ như thay áo như lại mắc phải căn bệnh đơn phương ấu trĩ như thế? Rồi, Tử Du bỗng vỡ lẽ ra một điều, rằng mọi nghi vấn vô lí từ trước tới nay về Điền Hủ Ninh đến bây giờ bỗng nhiên trở nên có nghĩa. Anh ít khi ra khỏi phòng mình, là vì muốn che giấu những cánh hoa. Mùi nước hoa bạc hà lúc nào cậu cũng ngửi thấy trên người cậu chính là để át đi hương lan hồ điệp - một dấu hiệu của kẻ mắc bệnh.Và khi đó, lúc ở quán cơm, Điền Hủ Ninh đã nhìn chằm chằm vào người phục vụ không chớp mắt, là vì anh ta cũng để ý tới mùi anh túc từ người cô ấy.Nhìn bóng dáng cao kều dần mất dạng sau cánh cửa khép kín, Tử Xu chỉ biết chôn chân tại chỗ, rồi thẫn thờ. Cậu đã chẳng hiểu gì về Điền Hủ Ninh cả.Một chút cũng không.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me