TruyenFull.Me

Ninhduong Tra Xanh Uop Duong Drop

Cơn gió lạnh ngẫu nhiên từ đâu thổi qua vừa lúc làm nóng lên cái sự ái muội mập mập mờ mờ này.

Tùng Dương nâng cái ghế đến ngồi gần chỗ quầy bar, tay cầm ly sữa bò nóng mà Anh Ninh mới vừa pha cho cậu. Ngón tay Tùng Dương vẫn y như cũ gõ như bay trên tablet, còn Anh Ninh lâu lâu được rảnh ra một chút thì sẽ đáp lại cậu đôi câu.

Lúc đang hi hi ha ha nói chuyện thì trong tiệm có khách mới,Tùng Dương xung phong làm phục vụ để hướng dẫn cho những vị khách gọi món mà không biết tai của Anh Ninh không nghe được.

Đa số khách hàng đều muốn nhanh chóng nên cũng cười cười mà chấp nhận sự hỗ trợ của Tùng Dương.

Lại còn có một vài khách hàng trêu ghẹo Tùng Dương, " Đúng là vợ nhỏ nhà người ta, vì A nhà cậu mà lo bạc cả đầu."

Gương mặt Tùng Dương ửng hồng một chút, len lét liếc mắt nhìn Anh Ninh, bàn tay hết nắm rồi lại buông đến mấy lần. Tuy rằng cậu biết là Anh Ninh chẳng nghe thấy gì đâu nhưng trong nháy mắt lúc nghe lời nói đùa kia cậu vẫn theo bản năng mà nhìn sắc mặt Anh Ninh một chút.

Nói ra thì xấu hổ chứ thật ra Tùng Dương còn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai nào hết, vẫn còn thẹn thùng lắm!

Thật ra tâm tư Tùng Dương cũng có một chút tính toán. Cậu đúng là một con nhan cẩu hàng thật giá thật, khuôn mặt Anh Ninh thật sự thật sự thật sự là chẳng trượt gout cậu phát nào, từ hơi thở cho tới nụ cười đều mang hương vị mà cậu thích nhất.

Cậu đâu phải là không có ai theo đuổi, ngược lại thì Dương nhà này người theo đếm còn không hết nữa đấy. Dịu dịu dàng dàng lại còn đáng yêu, Alpha nào mà chịu cho nỗi chứ.

Nhưng mà ngặt nỗi Tùng Dương lại chẳng vừa mắt ai, chỉ thích mỗi ông chủ họ Bùi của tiệm trà sữa này thôi.

-- Thích.

Không sai, chính là thích đấy.

Cậu hơi thất thần một chút nên đã đụng phải vị khách đang đợi trà sữa đứng ở bên cạnh. Cốc trà sữa lành lạnh lắc lư hai cái rồi đổ hết lên người của Tùng Dương.

Tiếng động to lớn làm người trong cửa tiệm ai cũng nghe thấy. Nhưng Anh Ninh lại mất thính lực nên chẳng hề biết gì, anh vẫn còn chăm chú pha chế mấy món đồ uống ở đằng sau quầy.

Tùng Dương nhìn về phía Anh Ninh, hơi có chút thất vọng mà cắn chặt môi. Chỉ là...... Anh Ninh rốt cuộc vẫn là người câm điếc, lòng Tùng Dương cảm thấy buồn cực kỳ.

" Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi quý khách! " Cậu cuống quýt lấy giấy để lau khô một chút vệt nước bị bắn lên người vị khách kia, thế nhưng lại bị người ta hung hăng mà gạt phắt tay ra.

" Xin lỗi có ích gì sao? " Người nọ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, " Mày làm công ở tiệm trà sữa này thì kiếm được bao nhiêu đồng bạc? Quần áo này của tao là đồ đắt tiền, thứ mày thì đền nỗi chắc!"

Tùng Dương hốt hoảng trong phút chốc, cậu sai cậu cũng đã xin lỗi rồi nhưng mà sao người này lại còn mắng cậu hăng như vậy. Ngón tay gã chỉ thẳng vào mũi Tùng Dương làm mũi cậu đau xót, nước mắt ở hốc mắt không ngừng trào ra.

Cậu tủi thân cực kỳ, rõ ràng cậu mới là người bị đổ trà sữa lên không phải sao? Cậu không cố ý, cũng đâu phải là từ chối bồi thường nhưng mà người này sao vẫn cứ hung hăng chửi bới như vậy chứ.

Tại sao... Tại sao lại cứ muốn chửi mắng cậu không ngừng?

Cả người Tùng Dương run lập cập nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, chỉ nhắc mãi câu "Thật sự xin lỗi" rồi lau vết bẩn trên người cho vị khách nọ.

Cả người cậu y như bị vứt vào hầm băng, máu toàn thân như bị đông cứng. Đôi môi vốn nên hồng hào tươi tắn bây giờ cũng như nhiễm phải một lớp băng tuyết, trắng đến đáng sợ. Tùng Dương run lên, cậu sợ lắm.

Lúc này Anh Ninh mới ngẩng đầu lên, phát hiện tình hình ở phía bên này, anh bắt trọn cảnh người nọ chỉ thẳng vào mũi Tùng Dương, miệng thì lẩm bẩm lầm bầm gì đó không ngừng. Anh không nghe được người nọ đang nói gì nhưng nhìn thái độ đó thì xem ra cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Tùng Dương đưa lưng về phía anh, cả người co rụt lại trông thật nhỏ bé làm sao, nhỏ bé đến độ như trong giây tiếp theo thôi là có thể tan biến trong trời đất này vậy. Trong lòng Anh Ninh bỗng dưng như bị cái gì thít chặt lại, khó chịu vô cùng.

Anh Ninh đẩy cánh cửa ngăn với quầy bar ra, đem thân mình chen vào giữa hai người, yên lặng mà chặn lấy tầm mắt sợ hãi của Tùng Dương.

Tùng Dương nấp ở sau lưng Anh Ninh, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh. Anh Ninh cảm giác được xúc cảm rất nhỏ liền quay đầu lại cho Tùng Dương một ánh mắt trấn an.

Anh Ninh hơi hơi mỉm cười, cầm tablet lên rồi gõ chữ, hỏi, " Có chuyện gì vậy? "

" À há, thì ra là đồ câm. " Lời mỉa mai của người nọ đập thẳng vào mắt Anh Ninh.

Anh Ninh bị mất thính lực hai năm, tuy rằng chẳng muốn nói chuyện với ai nhưng tốt xấu gì thì anh vẫn có thể đọc được môi ngữ vài câu chửi mắng dè bỉu, đặc biệt là ̶ ̶ ̶̶ ̶ ̶

Đồ điếc, thằng câm.

Tùng Dương nghe không nổi lời người nọ nói Anh Ninh như thế. Tâm tình muốn bảo vệ một người đột ngột vùng lên. Cậu vung tay chỉ vào gã, " Mày mới là đồ câm! Làm người kiểu gì mà miệng mồm đáng sợ thế. Tiền tao có thể đền, quần áo trà sữa tao đền cho mày, mắc mớ gì mày cứ mắng người khác không chịu ngưng?"

Cậu bây giờ giống y một con mèo hung hăng, nhe răng giơ móng vuốt chỉ chực chờ thời cơ nhào vào cắn người nọ.

Tính tình của Tùng Dương từ trước đến nay đều rất hiền lành, nhưng cũng chỉ là từ trước đến nay mà thôi, làm gì có ai cứ mãi hiền lành được chứ. Ví dụ như mèo Ragdoll cho dù có ngoan ngoãn hiền lành đến cỡ nào thì khi bị người ta đùa giỡn quá mức cũng sẽ nhe răng mà cắn người thôi.

Càng miễn bàn tới người này lại là người mà Tùng Dương cực khổ sắp xếp để chuẩn bị đặt lên đầu quả tim.

Cậu hung hăng chửi một hơi, khuôn mặt bị che đi một nửa vẫn có thể thấy nét tức giận cực kỳ. Nhưng vào lúc mà cậu chuẩn bị nhào lên sống mái một trận thì đột ngột bị Anh Ninh chặn ngang rồi ôm lại trong tay.

Chặn ngang, còn ôm luôn!

Anh Ninh cũng không để ý tới mình vì ngăn cản Tùng Dương mà đã làm ra cái hành động gì. Anh nhìn Tùng Dương rồi lắc đầu nhưng tay thì vẫn cứ ôm mãi không buông.

Mặt Tùng Dương lại được dịp thẹn thùng mà đỏ bừng cả lên..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me