No I Nho Anh Hoa Mot Toa Thanh Full Quan Tu Di Trach
Trong sân bay người đến người đi, tiếng hàng trăm đôi giày da vang vọng cả đại sảnh. Cô không biết mình đứng nguyên tại chỗ bao lâu, nhưng cho đến khi nhân viên an ninh giục bốn năm lần cô mới nhận ra mình đang chặn đường người khác. Cô bước nhanh đi ra phía ngoài sân bay, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy một mạch ra ngoài.Nước mưa rơi xuống tí tách trong không khí lạnh lẽo, màn sương màu xám tro bao phủ thành phố như bức tranh màu nước hư ảo. Cảnh mưa thế này thật sự khá giống với trận mưa hồi trung học. Trong trận mưa, cô ngồi bó gối khóc ở ven đường như một đứa trẻ, vô cùng tùy hứng, nhưng lại thật sự đợi được anh quay lại. Nhưng bây giờ đã khác, cô không thể dừng bước lại, không thể lại khóc, chỉ có thể tỳ vào cửa sổ sát đất của sân bay đi dọc theo về phía trước. Cô cứ đi về phía trước không có mục đích, nhưng lại không biết cuối cùng mình muốn đi đâu.Sau đó chân cô vấp phải ống tuýp ven đường, cả người suýt nữa ngã trên đất, may là tay chống vào vách tường, cuối cùng mới đứng vững. Nhưng đau nhức nơi chân khiến cô phải dừng lại. Vang vọng bên tai chỉ có tiếng mưa rơi trống vắng, hại mưa nhỏ dài thấm vào quần áo của cô, lạnh lẽo nơi da thịt rót vào xương tủy. Ý thức được mình lại sắp rơi vào trạng thái tuyệt vọng đã từng trải qua, cô ngồi xổm xuống phía sau một chiếc xe buýt không biết đã đậu bao nhiêu ngày, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại. Cô tự nói với mình, không có chuyện gì, cảm giác khổ sở chỉ là tạm thời, mày đã không còn yêu người đó. Anh ta nói dối, một câu mày cũng đừng tin. Chẳng qua anh ta không muốn mày sống thoải mái nên mới cố ý nói như vậy.Thật đáng buồn chính là giờ khắc này thế nhưng cô lại tin tưởng anh còn hơn cả bản thân cô.Rõ ràng đã tự nói với mình đừng nhớ đến quá khứ, nhưng trong nháy mắt thời thiếu nữ cùng nắm tay anh, trong nháy mắt nụ hôn đầu tiên, trong nháy mắt lần đầu phát hiện mình thích anh, trong nháy mắt nhiều năm sau gặp lại anh đều giống như ác quỷ vọt ra từ trong đáy hộp Pandora, hoàn toàn bao phủ lấy cô. Trong từng cái chớp mắt thật nhỏ cũng giống như vũ khí sắc bén hoàn toàn hòa thành một thể với lời tỏ tình dịu dàng vừa rồi của anh, đâm từng cái thật sâu vào nội tâm cô. Xoang mũi như bị gì đó lấp kín, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cố hít vào lại bị sặc một cái, cô không khỏi ho khan. Kết quả tiếng ho khan khù khụ lại biến thành tiếng khóc. Pháo đài kiên cường cực khổ xây dựng cả năm nay đã sụp đổ. Không còn gì có thể bảo vệ mình nữa.Lúc này có người nắm tay cô.Cả người cô hóa đá, cẩn thận ngước mắt nhìn xem người trước mặt. Không thể tin được gương mặt của anh xuất hiện trước mắt mình. Cô kinh ngạc đến nói cũng không rõ ràng: "Anh, sao anh chưa đi...""Lúc qua kiểm an anh thấy phản ứng của em không ổn lắm, nên đi ra theo." Anh thở dài một tiếng, dùng đốt ngón tay trỏ lau đi nước mắt cô, "Quả nhiên lại khóc nhè rồi."Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, lúng túng đến mặt đỏ lên, nhưng không có cách nào ngụy biện. Thế nhưng anh lại không hề hỏi lý do, chỉ quay người lại, vỗ vỗ lưng: "Nào, anh cõng em.""Không." Cô nói cương quyết."Chân em đau, nếu như anh dìu em đi thì người khác sẽ nhanh chóng phát hiện ra em. Còn anh cõng em thì em có thể giấu mặt đi.""Anh mau qua kiểm an, em có thể tự mình trở về ngay.""Đúng, em phải nhanh lên một chút, nếu không anh có thể sẽ trễ chuyến bay. Hôm nay em không có gọi xe đưa đến phải không? Để anh cõng em đi thuê xe đã, sau đó thì phải mau chóng đi về."Cô thật sự không lay chuyển được anh, chỉ có thể nằm bò trên lưng anh. Anh cõng cô đứng lên, một mạch chạy chậm qua đường cái. Nước mưa rơi trên người bọn họ, cô vùi đầu chôn ở đầu vai anh, kéo áo anh gắt gao, lại vừa như sợ anh phát hiện nên chỉ dám nắm lấy một nhúm vải. Cô đã không muốn suy nghĩ tiếp nên đối xử với người này thế nào, nên xử lý quan hệ bọn họ thế nào, chỉ biết giờ phút này mình không hy vọng anh đi, chỉ muốn dựa vào anh một lát, dù chỉ là vài phút cũng được.Đáng tiếc anh nhanh chóng đặt cô xuống, đẩy vào trong xe taxi: "Em ở đâu?"Cô nói ra địa chỉ của mình, anh cúi người xuống lặp lại một lần với tài xế. Tài xế gật đầu, cũng không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường. Cô nắm chặt hai nắm đấm, mở to miệng, đè nén thật lâu mới khống chế được mình không nói ra lời níu giữ: "Vậy anh lên đường bình an, về đến Tây Ban Nha lại liên..."Lời còn chưa dứt, anh đã vung tay đóng cửa lại. Cô thoáng ngơ ngác, nhìn anh rời khỏi cửa xe, trong lòng hoàn toàn nặng trĩu, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cuối cùng mình đang làm gì vậy.Tại sao bắt đầu vờ ngớ ngẩn rồi. Cô thật sự khát khao muốn đâm đầu vào màn hình LCD tại lưng ghế phía trước.Nhưng tiếng cửa bên kia nhanh chóng vang lên, anh trực tiếp kéo cửa ra ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đóng cửa xe lại. Cô trợn tròn mắt: ".... Anh làm gì?""Đưa em về nhà." Anh nhích lên phía trước, "Bác tài, cảm phiền lái xe đi.""Khoan đã, anh không có vấn đề chứ, từ nơi này ngồi xe đến nhà em phải hơn một tiếng, anh tiễn em về khẳng định sẽ trễ giờ.""Sẽ không đâu.""Cái gì mà sẽ không, nhất định sẽ vậy. Chuyến bay quốc tế phải qua hải quan trước ba giờ đó.""Sẽ không đâu, anh ngồi khoang thương gia, có lối đi riêng.""Nhưng mà...""Không có gì, sẽ không trễ đâu."Suốt đường đi cô cũng hối thúc tài xế lái nhanh hơn chút nữa. Tài xế bị cô làm phiền không chịu được, còn nói oán trách "Dáng vẻ như ngôi sao lớn mà sao tính tình lại nóng nảy như vậy", khiến anh bật cười vài lần. Cuối cùng bọn họ đã đến nhà cô, cô bảo anh ngồi xe này quay về, thế nhưng anh lại trả tiền cho tài xế chờ ở đây, nói năm phút nữa xuống ngay. Cô nhìn thời gian đã hơn sáu giờ, gấp đến mức muốn đẩy anh vào lối enter. Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói không có việc gì, kiên trì đưa cô về đến nhà. Sau đó anh lại không để ý đến cô phản đối, đi vào phòng bếp lấy một viên nước đá đến phòng khách."Anh làm gì vậy?""Chườm đá giúp em."Anh lấy túi bọc viên nước đá lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cởi vớ cô ra, đặt viên nước đá lên trên mắt cá chân cô. Cuối cùng cô không chịu được nữa, cản tay anh, vội la lên: "Cố Hi Thành, cuối cùng anh còn dự định về Tây Ban Nha nữa hay không? Bây giờ đã hơn sáu giờ!""Bây giờ trở về khẳng định không còn kịp nữa." Anh trả lời không buồn để ý, "Ngày mai đi, hạng thương gia có thể miễn phí đến trễ một ngày."Cô hoàn toàn yên lặng.Anh đi ra ngoài cho tài xế taxi rời khỏi, sau đó trở về tiếp tục chườm đá giúp cô. Qua vài phút, anh thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, cô nhìn bóng lưng của anh, hỏi anh bằng vẻ mặt lạnh tanh: "Cuối cùng anh muốn làm gì?"Thấy anh im lặng kéo dài, cô cảm thấy độ nhẫn nại đã sắp đến cực hạn: "Cố Hi Thành, ban đầu anh kiên định muốn kết hôn như vậy, sao chưa đến một năm đã ly hôn rồi hả? Hay là nói lại muốn trả thù em?""Không phải.""Vậy quả thật anh muốn nhìn em không được vui vẻ phải không? Nếu như anh không xuất hiện, em chẳng có chút gì không vui.""Không phải.""Vậy khẳng định còn có mục đích gì khác.""Không phải.""Cuôi cùng anh muốn cái gì!"Từ đầu đến cuối anh không quay đầu lại, chỉ đứng bên bồn nước, giọng nói vang lên không rõ ràng lắm: "Em chỉ cần để ý mình sống tốt là được, không cần để ý đến anh suy nghĩ gì. Anh cam đoan với em, anh mãi mãi sẽ không tổn thương em nữa.""Anh cũng thể làm tổn thương em được nữa." Hốc mắt cô đỏ lên nhìn anh, "Chỉ có người em để ý mới có thể tổn thương em."Hành động trên tay anh ngừng lại một chút, vặn vòi nước, bình tĩnh khẽ cười một tiếng: "Vậy đương nhiên không thể tốt hơn rồi."Cô nhường phòng khách lại cho anh, sau đó ở trong nhà học kịch bản phim mới, dáng vẻ cấm không được làm phiền. Anh cũng rất an tĩnh, ở trong phòng khách xem bản vẽ, mãi đến mười giờ tối mới đi ra ngoài. Nhà mới của cô tọa lạc tại vùng ngoại ô thành phố, mùa hè cây cối um tùm cắt ngang bầu trời xanh thẳm, uốn quanh nóc nhà. Vách phòng khách màu vàng nhạt, giống như hấp thụ ánh sáng của đèn treo thủy tinh. Cô ngồi trên ghế salon cùng tông màu, trên người mặc chiếc váy dài màu xanh lá nhạt mềm mại, nhưng trên tay bưng một ly rượu màu đỏ thẩm nồng nặc. Gò má cô đỏ lên, vừa nấc vừa nói nghẹn ngào: "Trưởng khoa Quách, tôi không có say, tôi đã công tác tại bệnh viện này nhiều năm. Bí mật Dương Man giết người tôi không dám nói cho bất cứ ai, nhưng chuyện đứa bé bốn năm trước anh còn nhớ không, chuyện này nhắc đến là tôi lại đau lòng mà."Chân mày cô cau chặt, ánh mắt có vẻ như rất đau khổ, còn lấy tay cầm kịch bản đấm đấm ngực. Đến đây cô giống như quên lời, lại xem kịch bản một chút, vốn định đọc tiếp thì lại nhìn thấy Cố Hi Thành đứng ở thang lầu. Cô hơi lúng túng đặt kịch bản xuống: "Anh xuống đây làm gì?""Đói bụng, muốn ăn ít đồ.""Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, cũng làm cho em một chút." Cô ra lệnh không khách sáo."Được"Thấy anh đi vào phòng bếp, cô tiếp tục cầm lấy kịch bản luyện tập, nhưng vẫn không để tâm vào đó. Luôn nhớ đến chuyện xảy ra ở buổi lễ trao giải thưởng Kim Long. Cuối cùng Dung Phân dựa vào "Thành Thời Gian Barcelona" giành được bảy giải thưởng lớn. Trong đó bao gồm giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bộ phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất. Còn bộ phim Quan Hòa chồng trước của cô ta hao hết tâm huyết thì chỉ lại giành được một giải âm nhạc xuất sắc nhất, bị cô ta đả kích đến toàn quân tan rã. Sau khi kết thúc buổi lễ trao giải, cô nhìn thấy đôi oan gia này phía sau sân khấu, nhìn thấy Quan Hòa rũ đầu như một chủ chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, nói: "Anh chỉ muốn đứng ở độ cao bằng em, như vậy không bao giờ bị người khác chê cười. Nhưng sự thật nói rõ anh không phải đối thủ của em, em thắng."Dung Phân chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút."Anh ta mới vừa đi vài bước, cô ta lại đè nén không được, tức giận nói: "Quan Hòa, bây giờ anh thật sự dám trơ mặt nói như thế à. Là trước kia anh bắt cá hai tay, còn dám nói những lời bùi tai như vậy. Bây giờ nói lời dễ nghe chỉ là bởi vì anh muốn dựa vào tôi để bò lên chỗ tốt một lần nữa.""Anh chưa từng ngoại tình! Là em tin lời đồn đãi, tin báo chí, chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp chung đã tin vào lời người khác! Là em chưa từng tin tưởng anh!""Ha ha vậy anh rút lui khỏi giới giải trí đi, bỏ hết tất cả hiện tại, tôi sẽ tin anh ngay."Lúc đó Thân Nhã Lợi cũng giống Dung Phân, cảm thấy Quan Hòa là một người đàn ông có diễn xuất rất giỏi, bởi vì Dung Phân vừa mới quay người đi, anh ta đã ngồi xổm xuống mặt đất khóc òa lên. Đáng tiếc là Dung Phân không thìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy.Nhưng ngay một tiếng trước, Thân Nhã Lợi nhận được tin nhắn của Dung Phân: "Quan Hòa rút lui khỏi giới văn nghệ rồi." Sau đó cô lên mạng tìm kiếm tin tức của Quan Hòa, thế mà anh ta lại thật sự mời họp báo, nói bởi vì lý do cá nhân nên muốn đổi nghề làm đầu tư, cho nên chính thức rút lui khỏi giới văn nghệ, không bước chân vào nữa.Không biết bây giờ Dung Phân và Quan Hòa đang ở tình trạng gì. Nhưng tin tức này đã kích thích không nhỏ đến Thân Nhã Lợi. Dung Phân cũng không phải người đẹp, tuổi còn lớn hơn Quan Hòa nhiều, tuy đau khổ vì tình yêu nhưng cũng chưa bao giờ để đời sống tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp, hơn nữa lòng trả thù rất mạnh. Bất kể là chính cô ta có muốn hay không, hiện tại đã có kết cuộc một câu truyện cổ tích chờ cô ta.Mà mình thì sao?Bấy giờ trong phòng bếp vang lên tiếng dụng cụ nấu ăn va chạm. Bắt đầu ngày hôm sau nơi đó sẽ không có một bóng người. Thật ra cô cũng không yêu cầu xa vời là sẽ có một người bằng lòng vì cô bỏ hết tất cả, chỉ là muốn người yêu bình thản mà yêu mình, không làm chuyện tổn thương đến mình — Chính vì nhiều lần nhượng bộ lặp đi lặp lại, giảm bớt ranh giới yêu cầu cũng không thể nhận được kết quả mong muốn. Cuối cùng người với người hoàn toàn khác nhau. Trời cao đã cho cô nhiều thứ tốt đẹp như vậy, không thể nào lại viên mãn cho tình yêu của cô.Đã như vậy thì không phải nghĩ nhiều nữa. Muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó đi. Cô đi lên cầu thang, khẽ kêu: "Cố Hi Thành.""Ơi?""Anh đến phòng em một chút, em có việc muốn nói với anh.""Được."Tạp âm trong phòng bếp biến mất, cô đi vào phòng ngủ của mình trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân của anh vang lên trong hành lang, trái tim cũng đập loạn thình thịch, lòng bàn tay cũng nóng rang rỉ mồ hôi."Sao không mở đèn?"Anh đi đến, thử tìm kiếm công tắc bật đèn. Cô lại ngăn tay anh lại, đóng cửa phòng: "Đừng.""Tại sao..."Lời còn chưa dứt anh đã bị cô đẩy đến bên tường, hăng hái hôn lên. Anh sợ mất hồn, ngón tay cũng căng thẳng, dao động đẩy vai cô ra: "Nhã Lợi, em đang làm gì vậy..."Cô không nói, chỉ bắt lấy tay của anh, thuận đà đưa vào trong áo mình. Một tay khác ôm lấy cổ anh, tiếp tục hôn anh không để anh kháng cự. Hô hấp của anh từ từ nặng nề, lại bị bức đến không đường thối lui, một tia lý trí còn sót lại cũng đã bị tan thành mây khói khi đầu lưỡi của cô thăm nhập vào miệng.Một đêm đi qua.Sáng sớm đầu hè vẫn lạnh lẽo đánh thức người khác. Tri nhớ của Cố Hi Thành tỉnh lại không phải là hình ảnh đêm hôm qua, mà là trí nhớ niềm vui sướng của thân thể trong bóng tối mù mịt. Anh mơ màng mở mắt, cảm thấy toàn thân như có dòng diện dư âm đang chạy dưới làn da. Sau đó anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang nép vào lòng mình ngủ say.Quả thật không thể tin được tất cả đều là sự thật. Anh ra sức nhắm chặt mắt, lại mở ra, xác định mình không phải đang mơ, rồi nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi nhịp tim đập điên cuồng giảm bớt. Muốn ôm siết lấy cô, cũng không dám làm hành động quá mạnh, chỉ có thể nhìn trần nhà mỉm cười hạnh phúc, giống như trẻ con lần đầu nhận được quà. Anh nâng mặt cô lên, cẩn thận tỉ mỉ để lại vô sô nụ hôn nhẹ lên gò má cô, cuối cùng hôn thật tha thiết lên môi cô. Trong cơn buồn ngủ mơ màng cô cũng ôm lại anh, hơi chậm chạp đáp lại nụ hôn của anh, nói lầm bầm hai tiếng, khẽ giọng kêu lên: "Ông xã, để em ngủ chút nữa..."Hai chữ "ông xã" khiến anh dần dần dừng lại tất cả hành động.Tuy bóng đêm nồng cháy mê hoặc người ta, nhưng những sự thật giấu trong bóng tối cũng không cản được ánh sáng chiếu đến.Anh nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trên bàn có trưng một khung hình. Cuối cùng anh bừng tỉnh ngộ. Trách sao mấy tháng nay cô không buồn để ý gì hết, trách sao cô lại trả lời thư của anh, trò chuyện vô cùng bình thản về tình hình gần đây với anh, trách sao đêm hôm qua cô lại có thể dễ dàng "tha thứ" cho anh, cho phép anh có thể làm gì cô cũng được — Đó là bởi vì cô thật sự đã không quan tâm nữa.Trong hình cô và Lý Triển Tùng cười như hai đứa trẻ. Lý Triển Tùng mặc bộ lễ phục màu đen, đừng trong bãi cỏ, bế cô trên khuỷa tay. Áo cưới trắng như tuyết của cô thuận đà rơi xuống, trải thật dài trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me