TruyenFull.Me

No I Nho Anh Hoa Mot Toa Thanh Full Quan Tu Di Trach

Khưu Tiệp ngồi ở ghế sau khẽ giọng chế nhạo suốt rằng Dante nói năng rất thụ nhưng thái độ lại rất công, không dễ gì đối phó. Thân Nhã Lợi lẽ ra rất choáng váng lại bị Khưu Tiệp chọc cười vui vẻ suốt cả quãng đường. Xe nhanh chóng đưa Khưu Tiệp về nhà, Khưu Tiệp lại liên tục dặn dò Dante phải bảo đảm sự an toàn cho Thân Nhã Lợi. Dante bấm kiếng xe xuống gật đầu: "Tôi bảo đảm nhất định sẽ đưa cô ấy về đến nhà, nhìn cô ấy vào cửa rồi mới đi."

Vì thiếu đi Khưu Tiếp tíu tít nên trong xe cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Thân Nhã Lợi nhìn bóng cây lay động bay theo ánh đèn sặc sỡ bên ngoài, đầu tựa vào cửa kiếng lạnh băng. Dường như Dante cũng không có ý định trò chuyện, thế nên hai người cứ ngồi ở vị trí một trước một sau yên lặng hơn mười phút.

Sau đó Thang Thế lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng này: "Tôi phát hiện văn hóa uống rượu ở trong nước thật bất lịch sự, luôn thích bắt buộc người khác uống rượu, nhất là bắt phụ nữ, thật chẳng có phong độ chút nào."

Cô vốn đang xuất thần nhìn vào chiếc gáy trắng trẻo của Dante, nghe thấy tiếng nói của Thang Thế thì bỗng ngồi thẳng lên: "Nói đến đây, em phát hiện ra anh Dante uống cừ quá. Đã uống rất nhiều nhưng cũng không thấy say."

"Anh hơi say rồi, chỉ là nhìn không ra thôi." Khuỷa tay Dante đặt trên thành xe và chống lên vầng trán.

Thang Thế lại ném cho anh một ánh mắt khinh thường: "Cậu bớt giả vờ đi. Lúc này cậu cũng chỉ có thể gạt được lòng thương tình của mấy cô gái thôi, trên thực tế bảo cậu uống thêm một lít rượu nữa cũng không thành vấn đề."

"Một lít, lợi hại vậy sao? Dante, anh tửu lượng trời sinh hả?" Thân Nhã Lợi kinh ngạc nói. Bởi vì uống quá nhiều nên giọng cũng lớn hơn bình thường không ít.

"Cũng gần như vậy." Dante trả lời lễ độ và xa cách như bình thường.

"Lại nói dối." Thang Thế vạch trần anh không hề nể tình "Đừng nghe anh ta nói, có mấy ai tửu lượng trời sinh chứ? Không phải là luyện được vậy sao. Đừng nhìn thấy dáng vẻ cậu ta phong độ vậy mà lầm. Tôi cũng từng nghe Marco nói, khi Dante còn niên thiếu thì rất ngoan ngoãn, nhưng đến lúc lên đại học thì bất chợt nổi loạn, trong một năm đã biết hút thuốc uống rượu, khoảng thời gian đó mỗi ngày đều có kiểu giày cao gót khác nhau ở cửa nhà cậu ta. Trong một tháng bị đưa đến sở cảnh sát ba lần, sau đó còn vào sở cai nghiện..."

"Sở cai nghiện?" Thân Nhã Lợi hơi chồm người lên phía trước.

"Không có, chỉ là lúc đi chơi bị dính vào tai tiếng thôi." Dante hơi xoay mặt lại để giải thích, lại không tức giận nói "Phó tổng, hôm nay anh định hủy thể diện của tôi phải không?"

Thang Thế cười hơi có vẻ gian trá "Ai bảo cậu chơi nổi quá chi. Được rồi, tôi không bóc mẻ cậu nữa."

Ba người trò chuyện trong chốc lát thì xe cũng đã dừng tại tiểu khu của Thân Nhã Lợi. Dante đưa cô đến trước cửa nhà. Cô vốn muốn nói cám ơn lần nữa rồi xoay người đi vào. Nhưng lại cảm thấy đầu óc của mình còn choáng váng hơn lúc ở trong xe. Nhìn vào đôi mắt anh trong bóng tối, khiến cô không kiềm lòng được chăm chú thật lâu. Sau đó, cơ thể cô loạng choạng,  nói hơi say "Anh... hôm nay sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

Anh hơi sửng sờ, rồi nói chậm rãi "Lúc xế chiều anh phải đến một công trình anh chịu trách nhiệm, lại bắt đầu bận rộn tiếp rồi, có thể là mấy tháng tiếp theo cũng không được rảnh rỗi."

"À, thì ra là vậy." Cô ngây ngô gật đầu "Có thể lý giải. Vậy... em đi lên nghỉ ngơi trước nhé."

"Ừ."

Cô mới vừa đi được hai bước, thì xoay người lại lần nữa, nhìn anh hơi giận dỗi "Tiếp theo dù có bận cũng ít nhất phải xem điện thoại di động chút chứ. Cả buổi chiều em đều kiểm tra điện thoại khiến cho tâm trạng không được vui. Mọi người đều nói tâm trạng không vui rất dễ uống say, anh xem hôm nay em say đến thế này còn không phải lỗi của anh à!"

Lần này anh yên lặng lâu hơn một chút "Anh biết rồi, xin lỗi. Lần sau sẽ trả lời nhanh hơn."

Dù cho anh đi đến chỗ nào thì tựa như vĩnh viễn cũng đều như thế. Mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng chỉ hững hờ, biểu hiện trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười mỉm bình tĩnh công thức hóa. Giống như là một kho vàng dưới lòng đất có cánh cổng đóng chặt, dù cho bên trong có giữ biết bao nhiêu của cải cũng khiến cho người ta cảm giác rằng mình hoàn toàn không thể nào mở ra và lấy được nó. Nhìn thấy biểu hiện anh vô cùng áy náy khiến cô bỗng có cảm giác rất tủi thân. Nên cũng không nói những lời khác nữa, trực tiếp giẫm giày cao gót chạy lên nhà.

Vừa mới vào nhà cô đã đá bay giày đến góc tường, ném ví trên mặt đất và chạy như bay đến phòng mình, rồi vô cùng mất hình tượng đâm sầm vào giường. Rốt cuộc mình đã nói lung tung gì đây, cảm giác này thật đáng ghét. Người nước ngoài rất hay dùng câu nói cửa miệng là "older and wiser". Ngay bản thân mình cũng hoàn toàn không có cách nào nghiệm chứng. Sống cũng sống nhiều năm rồi, vậy còn nói ra câu ngây thơ đến vậy với đối tượng là một người đàn ông đã có bạn gái. Mình thật ghét mình quá! Đúng là quá mất mặt, thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.

Cô vừa hung hăng khinh bỉ mình, vừa nặng nề ngủ thiếp đi.

Khi bị ánh nắng sớm mai ngày hôm sau đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt, nhìn thấy trên tay lem luốc toàn là mascara thì ngay lập tức cô nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua. Mặc dù tâm trạng không còn kịch liệt như trước khi ngủ nữa, nhưng tinh thần vẫn còn sa sút. Cô cào cào mái tóc xoăn lộn xộn, cởi chiếc váy bút chì xinh đẹp ra, mặt vùi sâu vào hai lòng bàn tay. Sao lại làm chuyện mất mặt vậy chứ? Có lẽ sau này Dante cũng sẽ không muốn gặp mình nữa rồi. Ôi....

Thật lâu, thật lâu sau cô mới mặc đại một bồ đồ ngủ, dũng cảm đứng lên đi ra phòng khách tìm điện thoại di động, dự định hoàn thành hành trình ngày hôm nay.

Lấy chiếc di động ra khỏi ví, cô bật điện thoại ra, nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc. Cô tưởng là mấy tin tức quảng cáo nên dự định đọc xong sẽ xóa đi, nhưng mở tin ra chỉ thấy có một câu nói ngắn ngọn: Tối mai có rãnh không, chúng ta đi xem phim nhé?"

Khi nhìn thấy tên người gửi, cô đã nghệch ra thật lâu, rồi nhanh chóng gõ lại một hàng chữ "Không phải là gần đây anh đang bận việc sao?"

Thời gian không đến nửa phút sau Dante đã trả lời tin nhắn "Công việc là công việc, thời gian ăn cơm xem phim cũng phải có chứ."

Cô lại nghệch ra thật lâu và tự nhìn mình trong gương. Vì lớp trang điểm lấm lem nên cô đã trở thành gấu mèo lôi thôi, nhìn chẳng vừa mắt tí nào. Cô kích động nhắm mắt lại, siết chặt hai nắm tay, rồi nhảy loạn xạ trên ghế salon. Cho đến khi ban công căn hộ đối diện có người xuất hiện, còn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô thì cô mới ôm đầu ngồi lại trên ghế.

Sau giây phút kích động, cô hăng hái vọt vào phòng tắm. Nghĩ đến khoảng cách từ đây đến tối mai còn hơn ba mươi mấy tiếng nữa, trong khoảng thời gian này nhất định phải làm việc thật tốt mới được. Nhưng khi đang chuẩn bị tắm gội thì lại nhớ đến thời gian tin nhắn kia gửi đến, phát hiện là mười giờ hai mươi lăm phút tối hôm qua. Vậy "ngày mai" cuối cùng là ngày nào chứ? Cô gửi tin nhắn hỏi xem.

Dante lại nhanh chóng trả lời "Tin nhắn đó gửi hôm qua, ý của anh là tối nay đi xem. Tối nay em có rảnh không?"

Tối nay ư? Thân Nhã Lợi nắm thật chặt điện thoại di động, lý trí nói với mình, dưới tình huống này nên khéo léo một chút, lạnh lùng một chút nói cho anh ấy biết hôm nay mình bận, ngày mai gặp. Đây chính là kỹ xảo cơ bản nhất để duy trì giá trị của phụ nữ. Nhưng vừa nghĩ đến tối nay có thể gặp mặt anh, thì cô thật sự không muốn đợi thêm một ngày một đêm nào nữa. Đợi thật lâu, cuối cùng cũng trả lời lại một câu "Có ạ, vậy thì buổi tối gặp nhé!"

"Xế chiều em đến phim trường đúng không? Anh sẽ trực tiếp đến đó đón em."

Thật ra thì cô cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tối hôm qua anh cũng đưa cô về đến nhà. Sao lúc đó không hẹn cô đi chơi? Hay là vì anh đang suy nghĩ đến việc này và sau khi suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định hẹn cô đi à?... Cô cũng suy nghĩ về vấn đề này thật lâu ở trong phòng tắm.

Thời gian hôm nay trôi qua rất nhanh, đồng thời cũng đi rất chậm. Nhận tin nhắn của Dante vào lúc sáng sớm xong thì đến lúc nghỉ trưa cô lại nhận được tin nhắn của Thang Thế "Thân thiên hậu, tối nay có bận không, tôi mời em dùng bữa nhé?"

Cô cũng hơi mù mờ rồi. Anh ta và Dante đang có chuyện gì đây? Bỗng nhiên hai người lại hẹn cô cùng một ngày. Cũng không biết bọn họ có thông đồng với nhau hay không? Cô chỉ nói thật là buổi tối có hẹn, có thể không gặp được. Sau đó hẹn anh ta vào tối hôm sau.

Cuối cùng buổi quay phim cũng kết thúc, rồi cô đi thay ra trang phục. Vốn cho rằng sẽ trông thấy xe Dante ờ ngoài phim trường, nhưng anh đã đứng tựa trước cửa cười vẫy tay với cô. Cô cũng cười lại và cất bước nhanh hơn chạy chậm đến bên anh. Cô không chỉ có tâm trạng rất vui vẻ, những cảm xúc kích động kia giống như nguồn suối đang chảy, gần như là trào ra từ đáy lòng. Trái tim cô thôi thúc muốn thân thiết với anh, thậm chí muốn đưa tay khoác lên cánh tay anh. Cũng không phải cô không nghĩ đến chuyện anh đã có bạn gái, nhưng nếu chỉ là bạn bè gặp mặt thì thật sự không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Như vậy ngược lại còn phá hư tâm trạng của nhau nữa.

Hai người ngồi lên xe của anh, trao đổi vài câu vô cùng tự nhiên. Vấn đề là cô chưa từng nói nhiều như vậy, thậm chí cả lần đầu tiên thấy anh lái xe cũng ngu ngơ hỏi một câu "Anh biết lái xe không?". Khiến cho anh cuối cùng không nhịn được phì cười ra tiếng. Anh có một chất giọng đặc biệt, khi nói chuyện bình thường sẽ mang theo cảm giác lạnh lùng, nhưng cười lên lại như một dòng nước ấm hòa tan dòng sông băng. Anh lái xe phóng đi. Cô nhìn thấy phía sau những tòa nhà cao cao là ánh trời chiều đỏ thẩm. Những đám khói lượn lờ như hơi sương đọng lại trên chiếc cần cẩu công trường và tung hoành trên cầu vượt. Cũng nhìn thấy những ngọn đèn giao thông và đèn cửa hiệu như bị quên lãng bỏ lại phía sau. Cô bỗng cảm giác rằng, tòa nhà cao tầng đứng trong hoang mạc kia đang mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.

Khi người ta trong tâm trạng tốt luôn dễ dàng bỏ xuống sự phòng bị, cô chuyền tầm mắt từ ngoài cửa sổ đến trên người anh, rồi nghiêng đầu nói "Đúng rồi, sao hôm qua anh đi rồi mới gửi tin nhắn cho em? Tại sao không hỏi trước mặt em là có muốn đi xem phim hay không?"

Nhìn thấy anh hơi ngơ ngác, cô lại lập tức hối hận vì hỏi ra vấn đề ngu ngốc thế này. Nhưng cô đã rối rắm vì vấn đề này cả ngày rồi. Cô không phải là dạng người giấu được tâm sự.

"Lúc đó em đã say đến thế rồi, nhận lời cũng sẽ không nhớ được." Cằm của anh hất về phía điện thoại di động, "Bây giờ có tin nhắn làm chứng, em không thể chối rồi."

"Là vậy à." Cô gật đầu như có điều suy nghĩ, mím môi hơi mỉm cười tựa lưng vào ghế ngồi lần nữa.

Có điều vận may đã bị chặn lại khi đến trước cửa rạp chiếu phim. Vì phòng ngừa cô bị người ta phát hiện, anh đã cố ý chọn một rạp chiếu phim vắng người, cũng đã đặt trước vé xem bộ phim 3D lớn của Hollywood. Nhưng hôm đó rạp chiếu phim lại tạm thời quyết định chiếu một bộ phim do cô thủ vai chính. Như vậy nếu xuống xe nhất định sẽ bị fans bao vây, nên bọn họ bị ép buộc phải lái xe rời đi. Cuối cùng lựa chọn một rạp chiếu phim tư nhân nho nhỏ. Có điều bộ phim chiếu trong vòng hai tiếng đồng hồ chỉ là một bộ phim của một đạo diễn người nước ngoài không có tiếng tăm, nói về tai họa ngày tận thế và cũng chỉ có thưa thớt vài cặp vợ chồng trung niên mua vé vào xem.

"Phim này em cảm thấy thế nào?" Dante cho hai tay vào túi quần, nhìn tấm poster quảng cáo bộ phim chẳng có gì hấp dẫn.

"Cũng không tệ lắm ạ." Cô kiên trì, nặn ra một nụ cười.

"Vậy thì xem phim này nhé?"

"Được ạ."

Sau đó Dante đi mua vé, hai người hơi gượng gạo nhỏ giọng đi đến phòng chiếu tối đen. Đợi mọi người ngồi xuống hết thì hai người họ mới ngồi xuống hàng cuối cùng. Trực giác phán đoán của cô với bộ phim chỉ cần nhìn qua tấm poster với hai phút mở màn thì đã xác định đây chính là một bộ phim được đầu tư siêu nhỏ, phòng bán vé thảm đạm, không người nào hỏi han và có hiệu ứng nghèo nàn. Tựa như anh cũng đã phát hiện ra sự thật này, từ lúc bộ phim bắt đầu chiếu đến mười phút sau, anh vẫn duy trì sự yên lặng.

Tại sao lại vậy chứ....

Hai người lần đầu tiên đi xem phim với nhau lại chọn ngay bộ phim cực kỳ nhàm chán. Điều này cho thấy hai bên khởi đầu thật quá tệ rồi. Một lát sau cô nhích lại gần anh hơn một chút, cố gắng làm ra vẻ mình cũng thật lòng thích thú xem bộ phim đó: "Hình như nữ chính này em đã từng xem trong một bộ phim truyền hình Mỹ thì phải."

Lúc này trên màn hình có tiếng nổ mạnh vang lên kết hợp với hiệu ứng tương đối thấp kém. Anh không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nghiêng đầu nhích gần về phía cô "Hả?"

Dáng vẻ của anh cũng không rõ rệt lắm trong bóng tối, chỉ khi ánh đèn huỳnh quang lóe lên mới có thể nhìn thấy gò má của anh dưới ánh đèn trong giây lát. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, giống như là một chuỗi đèn tín hiệu màu đỏ đang nhấp nháy phát sáng, chiếu thẳng vào nơi yếu đuối nhất tận đáy lòng cô. Cô ghé vào tai anh nói lần nữa "Em có xem một bộ phim Mỹ có cô nữ chính này đóng."

"Tên là gì?"

"Hình như là..." Cô nói ra tên bộ phim kia, lại nhún nhún vai hơi mất tự nhiên "Em cũng không biết có phải hay không, đã xem rất nhiều năm trước rồi."

"Bộ phim đó anh cũng từng xem rồi, em cũng thích à?"

"Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Em rất có ấn tượng với nam chính kia, anh ta rất giống với Miller (1), có điều em thích Miller hơn."

(1): Wentworth Earl Miller III, diễn vai nam chính trong phim truyền hình "Vượt Ngục" của Mỹ.

"Sao vậy? Bởi vì Miller giống Tiểu Thần hả?"

"Này, này, Miller giống Tiểu Thần ở đâu chứ, hoàn toàn là hai kiểu mà..."

"Anh nói là giống ở điểm bọn họ cũng thích mặc đồ tình nhân với bạn trai của mình."

Nghe lời anh nói vô cùng nghiêm túc khiến cô bật cười ra tiếng, sau đó lập tức che miệng lại. May mà trong rạp chiếu phim thật sự không nhiều người lắm, cô có nói chuyện lớn tiếng hơn cũng không có ai phàn nàn. Cô lại hạ giọng lần nữa, nhích đến gần cơ thể anh để hai người nói chuyện dễ dàng hơn "Nhà kiến trúc sư đại tài, anh còn nhiều chuyện hơn cả trong tưởng tượng của em nữa đó. Sao anh có thể nói là Tiểu Thần và Bách Xuyên mặc đồ tình nhân, người ta đã là vợ chồng rồi."

"Cũng vậy thôi. Thật ra đồng tính luyến ái cũng chia ra nam và nữ, giữa hai người họ thì Tiểu Thần chính là phái nữ đúng không?"

"Cái gì mà phái nam với phái nữ, dù gì anh cũng lớn lên ở nước ngoài, như cậu ấy gọi là số 0, chính nhân vật vợ."

"Thì ra là như vậy..."

Thấy anh suy nghĩ thật lâu, cô lại hơi trêu đùa thích thú chọc chọc cánh tay của anh: "Anh đang suy nghĩ gì đó, bắt đầu cảm thấy tò mò với đồng tính luyến ái rồi hả?"

"Ừ, có một chút." Anh sờ sờ chiếc cằm.

"Wow, không phải chứ, thiệt hay giả, lẽ nào anh thật muốn thử xem à?"

Thấy hồi lâu anh cũng không trả lời, sự kinh ngạc của cô lại bay lên một chút như nhiệt kế, rất lâu cũng không thốt ra lời. Cho đến khi anh đưa tay quơ quơ trước mặt cô, cô mới lúc lắc đầu ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

"Được rồi, gạt em đó, muốn hù em chơi thôi."

"Hả?" Cô mở to mắt.

"Không phải là trước kia anh chưa thử qua đàn ông. Chỉ có điều là không được, hoàn toàn không thể nào hợp với kiểu đó."

"Anh... anh thật từng thử hả?"

"Ừ, chưa từng thử thì em sẽ không biết hướng giới tính của em ra sao, đúng không? Có điều cũng như anh nói, hoàn toàn không được, chỉ cần  hơi đụng đến đồng tính, tưởng tượng đến cảnh tượng kia thì cả người đều sẽ có cảm giác khó chịu."

Thân Nhã Lợi đã sắp nghẹn đến hộc máu. Người đàn ông này sao lại khủng bổ thế chứ? Có một người bạn gái người nước ngoài mạnh mẽ thì thôi, trước đây hư hỏng hít thuốc phiện cũng thôi, thậm chí ngay cả đàn ông cũng muốn thử. Có chuyện gì mà anh chưa từng làm không?

"Tại sao vậy..." Cô hoàn toàn mù mờ rồi.

"Khi đó chỉ còn hôi sữa, bị chút trắc trở đã cảm thấy trời long đất lỡ. Ngày ngày nghĩ ra nhiều chuyện ngu ngốc để trả thù đời."

Cô chậm rãi gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói: "Đúng rồi, nhìn dáng vẻ anh khẳng định không phải là gay. Nhưng nếu có một ngày cô gái mà anh thích biến thành đàn ông, vậy anh sẽ còn ở bên cạnh cô ấy sao?"

"Nói anh biến thành phụ nữ thì có thể." Anh trả lời không hề do dự.

"Vậy nếu như anh cũng muốn duy trì thân phận đàn ông và cô gái anh yêu biến thành đàn ông thì anh vẫn cam lòng sao?"

Anh nhíu nhíu mày, làm ra vẻ tương đối đau khổ "Như vậy thật rất.... Nhưng mà, nếu như là thật sự yêu người đó, thì cô ấy có trở thành thế nào anh cũng sẽ chắc chắn không để ý."

Vì đáp án không liên quan gì đến mình đã khiến cô cảm động. Cô yên lặng thật lâu trong bóng tối, rồi bỗng ngẩng đầu: "Khoan đã, sao tự nhiên chúng ta lại chuyển hướng sang nói đến việc kỳ lạ này chứ?"

"Không biết, có thể là vì bộ phim này quá nhàm chán." Anh nhún vai ra vẻ chẳng có gì quan trọng.

"Ha ha, anh cũng cảm thấy bộ phim này nhàm chán. Vừa mới bắt đầu em đã cảm thấy hoàn toàn không xem được mà."

Nhìn thấy dáng vẻ anh chịu đủ sự hành hạ khiến cô cười vui vẻ như thể tìm được một chiến hữu cách mạng. Cô thả lỏng há miệng cười thật to, ánh huỳnh quang trên màn ảnh lóe lên, trong nháy mắt gương mặt của cô được soi sáng, hàm răng nhìn qua còn trắng hơn lúc bình thường. Ánh mắt của cô rất vui, nhưng ngược lại với cô, ánh mắt anh lúc lặng yên nhìn cô lại sâu thẳm và hơi đượm buồn.

Sau khi phim kết thúc, hai người cùng nhau đứng lên trong nền nhạc trầm lắng, nhưng tâm trạng lại không hề bị bộ phim ảnh hưởng. Với vai trò của người diễn viên, cô cảm thấy làm thế hơi lãng phí, hơn nữa còn không tôn trọng tổ chế tác của bộ phim. Nhưng lần đầu cô thả lỏng hoàn toàn để làm một khán giả, cảm giác cùng với những người khác chê bai bộ phim thật không tệ lắm. Bọn họ vừa rời khỏi rạp chiếu phim vừa nói về những nội dung phim mình còn nhớ rõ, khiến cả hai người cười rất sảng khoái.

Khi đẩy cửa đi ra ngoài, anh quay đầu lại nói: "Lần đầu tiên chính thức mời em đi chơi lại chọn một bộ phim khó xem đến vậy, anh thật sự ngại quá. Không biết còn có cơ hội bù lại hay không?"

"Anh muốn bù lại thế nào?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lanh lợi pha lẫn một chút chờ mong.

"Có nhớ lúc ở Tây Ban Nha anh đã nói sẽ làm cho em một bữa cơm không?"

"Hả, anh nghiêm túc à?"

"Dĩ nhiên, tối mai nếu em có thời gian thì đến nhà anh đi, anh sẽ xuống bếp làm cho em một bữa ăn ngon."

"Em rất muốn đi..." Nhưng mà ngày mai cô đã hẹn với Thang Thế cùng nhau dùng bữa. Hơn nữa, hai ngày liên tục chỉ gặp một người khác phái, thật sự không phù hợp với quy tắc cơ bản của việc nam nữ qua lại....

Thấy trên gương mặt cô lộ ra vẻ do dự, anh lập tức nói: "Nếu như em bận rộn thì hôm nào cũng được."

"Không, em chỉ chưa xác định được là tối mai có việc gì hay không. Anh chờ em một chút, em hỏi người đại diện của em xem." Cô lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn hẹn lại Thang Thế. Không đợi đối phương hồi âm, cô đã bỏ điện thoại di động vào trong ví lần nữa, "Nếu như tối mai không có việc gì, em sẽ đến nếm thử tài nấu ăn của anh."

Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi cửa chính của rạp chiếu phim. Một làn gió ấm áp thổi lướt qua khuôn mặt, kèm theo hình ảnh phố xá thênh thang và nhà cao tầng to lớn đi vào trong tầm mắt. Bóng lưng của anh chiếu trên cánh cửa thủy tinh, vóc dáng cao cao và quần áo sang trọng khiến cho anh nhìn có vẻ rất xa cách, như một quý tộc lạnh lùng đứng trong trời đông tuyết phủ. Anh mở cửa xe cho cô, ngồi về vị trí lái, rồi lái xe đến giao lộ ngang dọc huyên náo, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một chút khoảng cách vô hình với cô.

Không muốn bị anh nắm mũi dắt đi, cho nên cô cũng không chủ động tiến lên một bước. Thế nhưng khoảng cách này lại như hai cực nam bắc của nam châm, chỉ cần giữ vững trong phạm vi khiến chúng muốn hút vào nhau, thì càng kéo xa ra lực hút lại càng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me