No I Nho Anh Hoa Mot Toa Thanh Full Quan Tu Di Trach
Mùa hè nháy mắt đã đi qua, nhiệt độ đầu thu khiến Thân Nhã Lợi mắc bệnh cúm.Sau khi Lý Triển Tùng đi quay cảnh về nước vẫn bị cô không thèm đếm xỉa, lần này cuối cùng cũng có được cơ hội thừa dịp yếu ớt để đến gần, một ngày chạy qua chạy lại nhà cô ba bốn bận, chỉ vì đưa cho cô một ít thức ăn hoặc thuốc uống. Hơn nữa chính cậu rõ ràng vẫn còn là con nít, nhưng lại làm ra vẻ người lớn chăm sóc cho cô. Cô mở túi cậu đưa đến, bên trong được chuẩn bị đầy đủ bánh bích quy gấu mèo và kẹo sữa thỏ trắng. Cô cảm thấy hết biết với cái này, chỉ để lại trong nhà, sau đó đến đoàn quay phim.Cuối cùng bệnh mà làm việc khiến kỹ năng diễn xuất đương nhiên không thể phát huy. Thấy cơ thể cô không khỏe, đạo diễn cũng không trách cô, chỉ khuyên cô về sớm nghỉ ngơi, cô lại từ chối nói bản thân mình qua một bên nghỉ ngơi là được rồi. Sau đó cô cầm lấy điện thoại di động ngồi ở đó, vừa nhìn Thiển Thần và những người khác diễn, vừa thường xuyên cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình — Trước sau như một, không có bất cứ tin tức gì của bạn trai.Nếu như không định hẹn hò thì Dante gần như chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô. Cô không hiểu câu đầu tư lâu dài của anh là có ý gì, chỉ cảm thấy bất an trong khoảng cách càng ngày càng xa nhau thế này. Cô cố ý chú ý những người xung quanh. Gần đây Lý Chân mới quen một người bạn trai dễ nhìn làm thiết kế thời trang, mặc dù quần áo trang sức sặc sỡ, nói chuyện bỗ bã, nhưng vẫn có thể thấy được tấm lòng không xấu, rõ ràng thật lòng với Lý Chân. Chỉ cần hai người rảnh rỗi nhất định sẽ nhắn tin cho nhau, khóe mắt của Lý Chân cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào. Không riêng gì Lý Chân, ngay cả đàn ông trưởng thành như Thiển Thần lúc liên lạc với người yêu dáng vẻ cũng như được tiêm vào liêu thuốc may mắn hạnh phúc. Vì vậy, cô luôn cảm giác việc hai người họ yêu nhau là ảo giác của mình. Cảm giác đó càng thêm rõ rệt sau khi cô đổ bệnh. Nhiều khi quan tâm hơn nữa cũng không cách nào che giấu đi khoảng cách xa xôi thật sự của hai người. Có lẽ mình chết đi thì anh cũng sẽ là người cuối cùng biết được. Trong danh sách liên lạc của điện thoại di động, "Dante" đã được thiết lập quay số nhanh sau cha mẹ từ lâu, tiếng chuông cũng đổi thành khúc dương cầm du dương. Nhưng khúc nhạc này gần như chưa từng vang lên. Cô nhìn tên thật lâu, che miệng ho hai tiếng, cuối cùng chuyển điện thoại di động sang chế độ máy bay.Lúc này, ngoài phim trường có một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm ngừng lại. Mấy căn nhà cũ xung quanh như người mặc lễ phục nhăn nhúm, xơ xác tiêu điều đứng thành hai hàng bên đường phố. Một cánh cửa sổ cũ nát như mảnh vá trên bộ lễ phục được đắp chồng lên nhau. Mấy người dân ở khu cũ xưa không ngừng dòm ngó chiếc xe này, trong mắt không có hâm mộ, chỉ có sự khó hiểu nhìn Marco đang gác tay lên tay lái được bao bọc bằng da bóng loáng, kéo mắt kính xuống, nhìn Thân Nhã Lợi đang ho khan vì cơ thể không khỏe: "Xuống xe đi, công chúa đang chờ cậu đến cứu vớt đó." Dante mở cửa xe bước xuống, đứng nghiêm bên cạnh xe, nhưng không có đi đến một bước. Cách đó không xa, Thân Nhã Lợi nhận lấy viên thuốc con nhộng và nước của người đại diện đưa đến, ngửa đầu uống thuốc vào, rồi lại ôm đầu kiềm lại tiếng ho khan. Anh nhìn nửa bên mặt cô, bỗng nhiên nhíu chặt chân mày và nhắm mắt lại."Đừng lãng phí thời gian, không phải lấy lòng phụ nữ là phải vào lúc cô ta yếu đuối nhất hay sao..." Marco vỗ tay ra tiếng trong xe, quần áo của anh ta còn đẹp hơn cả vua Henry III của nước Pháp, "Mau qua đó đi, tôi còn phải kịp đến giờ hẹn nữa."Dante mở cửa xe lần nữa, bước vào ghế trước, ngồi xuống đóng sầm cửa xe lại: "Đi thôi.""..... Cậu xảy ra chuyện gì?""Lái xe.""Này, này, tôi là sếp của cậu, không nên sai bảo tôi như tài xế, ok?" Marco trợn mắt liếc anh một cái, cũng nhanh chóng chú ý đến anh mắt của anh nhìn Thân Nhã Lợi, bật cười thoải mái: "Ha ha, cậu lại yêu cô gái này.""Không có!" Anh ngồi thẳng người, kịch liệt phủ nhận hiếm có "Tôi chỉ không muốn bị lây bệnh.""À, vậy sao? Cậu đụng đến cô ấy rồi hả?""....Cái gì?" Marco bỗng nheo lại đôi mắt xinh đẹp."Tôi nói nè, các người ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, làm đến bước kia chưa?"Nhìn đối phương như bị bấm nút tạm dừng, Marco đẩy mắt kiếng lên sóng mũi lần nữa: "Ngay cả đụng vào cô ta mà cậu cũng không dám." Marco huýt sáo, lái xe thể thao đi. Mỗi nơi lốp bánh xe chạy qua, con đường bê tông đã bị năm tháng mài mòn thành xương trắng, cỏ dại cũng bắt đầu nhú lên theo vết nứt. Nắng thu màu cam nhạt không hề có sức sát thương, nhưng dường như có thể rửa trôi hết tất cả dấu vết khá dài trên đường. Dante tựa đầu vào lưng ghế, lấy hai bàn tay xoa huyệt thái dương ở hai bên mắt, che lại tất cả ánh nắng.Buổi tối đó Thân Nhã Lợi bị cảm càng nghiêm trọng thêm, đoàn phim đặc biệt cho phép cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khỏi bệnh mới quay lại đóng hoàn tất. Sau khi uống thuốc cảm thấy đầu óc mơ màng nhưng không cách nào ngủ được, nhắn được một nửa tin "Em đổ bệnh rồi, sao anh không đến thăm" rồi lại xóa đi, cô chỉ có thể nằm trong chăn, vừa ăn kẹo thỏ trắng, vừa ngơ ngác nhìn con rùa đen như gục trong hộp phơi ánh đèn."Ngốc nghếch thối, sao mày lại chậm chạp đến vậy. Đại vương chậm chạp thật đáng ghét."Cô lẩm bẩm nặng giọng mũi, ném cây tăm lên hộp nhựa. Nhìn lại điện thoại di động phát hiện vẫn không có bất cứ tin tức gì, lại nhức đầu liên hồi, cô ôm gối ngủ mất, ngay cả đèn cũng quên tắt.Kế tiếp cô mơ rất nhiều giấc mộng. Có lẽ là bởi vì mấy ngày qua cứ luôn đóng "Thành Thời Gian Barcelona" nên trong mơ cũng xuất hiện cảnh tượng và nhân vật liên quan đến bộ phim. Ở trong mơ, một lát cô biến thành nữ chính Trần Hiểu, một lát biến thành sinh viên đại học Cheryl diễn, một lát lại biến thành người qua đường nhìn đoàn phim. Nhưng cả trong giấc mộng, Tá Bá Nam trước sau vẫn là một người. Cô không biết đó là Dante diễn Tá Bá Nam hay là Tá Bá Nam giống hệt với Cố Hi Thành.Trong mộng đã đóng đến màn cuối cùng. Cô một mình đi dưới trời tuyết, loáng thoáng cảm giác mình chỉ cần đi được thêm vài con phố là có thể gặp Nam. Nhưng càng đi về sau thì phong cảnh lại càng xa lạ. Dần dần cô dừng lại nơi ngã tư đường, nhìn thoáng qua dòng người và xe cộ trên đường. Những căn nhà có vẻ rất cũ kỹ, giống như là quay trở về tình trạng hơn mười năm trước. Lớp sơn trên biển quảng cáo cũng hơi tróc ra, nơi nơi màu xám tro không hề có sức sống, lại bị bảo tuyết tù đọng tô son trát phấn. Cô vươn hai tay ra đón tuyết, chẳng bao giờ có khát vọng gặp được chàng trai kia đến như thế."Đừng tìm nữa. Người cô yêu đã chết." Có một tiếng nói vang lên bên tai cô.Cô đau khổ ngồi trên băng ghế phủ đầy tuyết, khẽ khóc rấm rức. Khóc mãi khóc mãi cô cảm thấy mệt mỏi, rồi thiếp đi. Lần nữa mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu khắp nơi, hòa tan tuyết đọng, cô mỉm cười nghênh đón một ngày mới, nhưng nhớ đến sự thật anh đã không còn ở trên thế giới này nữa thì nước mắt lại đồng thời tràn ra. Cô nức nở nghẹn ngào, cổ họng khô khốc cũng bắt đầu đau lên.Lần này cô thật sự tỉnh dậy. Cô vùng khỏi cơn ác mộng, vỗ vỗ lên ngực — Sợ chết được, hóa ra chỉ là một giấc mơ.Cô ngồi dậy, để nhịp tim rối loạn ổn định lại một chút. Xem thời gian đã là hơn mười một giờ tối, muốn đi làm chút thức ăn cho mình nhưng choáng váng đến mức ngay cả xuống giường cũng không làm được. Cô buồn chán mở điện thoại di động, nhưng nhìn thấy trên đó xuất hiện hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều do "tên đáng ghét" gọi đến – Đó là cái tên mấy giờ trước cô đã đổi cho Dante. Cô vừa định xem thời gian cuộc gọi gần nhất thì điện thoại di động lại rung lên.Bấm nhận điện thoại thì bên kia truyền đến tiếng nói của người yêu: "Alo"Không biết tại sao, cảm giác tủi thân trong nháy mắt ào đến mãnh liệt. Cô chợt ngồi dậy, lật ngược chiếc hộp tủ đầu giường: "Em không muốn nói chuyện với anh!". "Em mở cửa dùm."Cô nghi ngờ đi ra sảnh, nhìn qua mắt mèo thật sự thấy Dante đang ở đó. Cô kéo cửa ra, cau mày nói: "An ninh đã xảy ra chuyện gì, sao lại cho anh đi vào?" Anh nghiêm mặt, hoàn toàn không có nụ cười: "Sao em không nghe điện thoại của anh?"Bị thái độ hung dữ của anh khiến cô sững sốt. Qua một lúc lâu, cuối cùng cô nổi giận: "Anh vẫn đối xử rất hờ hững với em, hiện tại em chỉ có mấy tiếng không nghe điện thoại của anh mà anh đã cáu kỉnh với em à? Lúc em mới vừa đổ bệnh anh ở đâu? Bây giờ xin mời rời...."Lời còn nói chưa dứt thì người đã ôm thật chặt. Tựa như anh sử dụng hết tất cả sức lực để ôm cô, siết chặt đến mức xương cốt cũng muốn rã rời. Cô nghe thấy tiếng thở gấp của anh bên tai, nghe thấy giọng nói không yên của anh: "Lần sau đừng khiến anh lo lắng vậy nữa. Anh thật sự nghĩ rằng em đã xảy ra chuyện."Một hồi lâu cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần: "Em, em chỉ cảm mạo...."Vẫn chưa kịp nói xong thì anh đã bế cô lên, đặt trên giường trong phòng ngủ. Ngay sau đó là nụ hôn rơi như mưa trên trán, trên lông mày, trên má khiến cô vô cùng rối loạn, cuối cùng một nụ hôn sâu không hề phòng bị đã cướp đi hơi thở cô trong nháy mắt. Mười ngón tay của anh và cô nắm chặt lấy nhau, quá mức mãnh liệt khiến tiếng thở gấp của nhau cũng bắt đầu run rẩy. Hôn đến một nửa cô lại bỗng quay đầu đi, đưa tay lên che môi anh: "Đừng, em bị cảm, không muốn lây bệnh cho anh."Anh hơi ngơ ngác, khóe mặt thấp thoáng hiện lên sự yêu thương dịu dàng: "Không có sao. Anh không ngại." Anh cầm ngón tay cô, tỉ mỉ hôn lên từng đầu ngón tay: "Buổi tối ăn cơm chưa?"Cô đàng hoàng lắc đầu."Trong phòng bếp có nguyên liệu không, anh đi nấu cho em một ít thức ăn?"Anh mới vừa đứng lên đã nhận thấy gấu áo của mình bị cô tóm lấy. Cô nắm thật chặt không buông ra: "Tối chút hãy ăn, anh ở lại với em đi.""Được."Anh khẽ mỉm cười, cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh cô, mở vòng tay ôm cô thật chặt vào lòng. Cũng không biết có phải vì bị cảm hay không, cô cũng không tức giận nữa, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, hạnh phúc như suýt chết. Cô vùi mặt vào cổ của anh, hít thật sâu mùi trên người anh.Trước đây khi bọn họ gần nhau, cô luôn có thể nghe thấy mùi nước hoa trên người anh. Nếu như không phải quần áo đặc biệt yêu cầu, thông thường anh sẽ dùng CK One Electric, hòa lẫn với hơi thở tươi mát của anh. Điều này được gọi là thể dẫn điện gợi cảm khiến nước hoa mê người hơn người bình thường sử dụng. Song, mùi nước hoa sẽ vẫn xâm chiếm phần lớn khứu giác như cũ. Có lẽ xế chiều hôm nay quên xịt, có lẽ hai người chẳng bao giờ có thời gian dài ôm nhau thế này, mùi nước hoa đã trở nên nhạt đi, cô có thể ngửi thấy được mùi của bản thân anh nhiều hơn. Không phải nghiên về ngọt ngào như phái nữ, cũng không phải hoang dã như phái nam, mà là như thoang thoảng, ôn hòa, như một hơi thở tươi mát của cỏ cây giữa mùa hè.Giờ khắc này, đầu óc cô vốn đặc quánh như hồ bỗng nhiên thanh tỉnh.Có lẽ cô quên mất giọng nói của người kia, vóc người thậm chí là khuôn mặt, nhưng mãi mãi không bao giờ quên mùi vị này.Ý nghĩ này khiến cô hoảng hốt, đồng thời cũng càng thêm bất an. Cô ngọ ngoạy đầu trong ngực anh, rồi ngẩng đầu nhìn đường nét gương mặt anh bằng ánh mắt tò mò giông như là một động vật nhỏ mới sinh ra — Có lẽ mình vừa mơ đến Hi Thành, cộng thêm bệnh cảm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác nên mới có thể thôi miên mình cảm thấy mùi vị của anh và Hi Thành giống nhau. Nhưng mà ý nghĩ Dante có thể chính là Hi Thành càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hoàn toàn không có cách nào nghĩ đến việc khác.Cũng không lâu sau, anh cúi đầu, cười với vẻ mặt buồn ngủ mơ màng của cô: "Xem ra em chẳng buồn ngủ tí nào, tinh thần rất tốt.""Dĩ nhiên là em mệt mỏi rồi, có điều muốn tắm rửa rồi mới ngủ.""Đã bệnh nghiêm trọng vậy rồi thì cũng đừng tắm rửa.""Vậy cũng không được, em thích sạch sẽ. Có điều hiện tại em thật hơi mệt mỏi, anh đi tắm trước đi."Anh cúi đều cười nhẹ nhìn cô trong giây lát, lấy ngón tay cọ cọ lên chóp mũi cô, rồi tung mình xuống giường. Cô lười biếng nằm trên giường, nói cho anh biết vị trí để sửa tắm, dầu gội đầu, dầu xả tóc và khăn tắm, đưa mắt nhìn bóng lưng anh biến mất ngoài cửa phòng. Mấy phút sau, cô ngồi dậy với tinh thần phấn chấn, rón ra rón rén đi về phía phòng tắm, xác định bên kia có tiếng nước chảy ào ào vang lên, rồi khe khẽ chạy nhanh về phòng ngủ.Lúc cô tìm được chiếc ví trong túi quần anh lật tới lật lui, cô cảm giác mình giống như một tên trộm vặt hèn hạ. Nhưng đã không lo được nhiều như vậy, lúc này ham muốn xác nhận được suy đoán này của cô đã vượt qua hết tất cả liêm sỉ và đạo đức. Cô tìm được ID Tây Ban Nha và bằng lái xe trong ví tiền của anh, trên đó viết tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô vẫn có thể hiểu được chút nội dung, ví như là tên của anh là Dante Chow, sinh lớn hơn Hi Thành bảy tháng, cao hơn Hi Thành 3,5cm. Chow hẳn là chữ "Chu" trong tiếng Quảng, nói như vậy cha mẹ của anh có thể chắc là người Hong Kong, càng không có liên quan đến Hi Thành. Trừ cái đó ra, trong ví tiền của anh chứa mấy tờ đô la, tiền euro, bảng Anh và hai đồng tiền xu không phải Euro, và hai đồng xu Euro, một tờ giấy viết tên Tây Ban Nha vả số điện thoại, thẻ tín dụng của nước khác, thẻ giảm giá của khu giải trí, vân vân...Sau đó cô lại mở điện thoại di động của anh, cẩn thận tỉ mỉ lật xem tin nhắn liên lạc của anh và người khác. Song, trên đó toàn là người xa lạ, cuộc trò chuyện không rõ lai lịch, trước khi biết cô thật lâu cũng không có nhắn tin cho người khác, cô bỗng cảm giác vô cùng hỏng bét. Cô cảm giác mình như là một người lạ xông vào cuộc sống của người khác, lại cứ tự cho là đúng và thích rình coi việc riêng tư của người ta, thậm chí hi vọng người ta trở thành vật thay thế của Hi Thành. Nếu như Dante biết ý nghĩ thật sự của cô nhất định sẽ tức giận đá cô ngay.Cô chuyển điện thoại về màn hình chủ, cuối cùng dự định bỏ qua, lại không cẩn thận chạm vào ứng dụng blog trên màn ảnh. Cô tự nói với mình, đây là lần cuối cùng, xem xong rồi sẽ không lục lọi nữa. Có rất nhiều tin nhắn riêng nhắc nhở chưa đọc khiến cô không dám mở hộp thư, chỉ có thể lục xem người chú ý và fan. Tiếc là anh không có lén lút chú ý bất cứ ai, bởi vì số lượng fan quá lớn cũng không có bất cứ tác dụng kiểm tra nào.Nhưng sau khi mở ra "quản lý tài khoản" cô phát hiện ra một tài khoản — "asdfasjfdlajfl" .Tài khoản này không có tạo một blog nào cả, nhưng mở ra phần chú ý của người sử dụng, cô nhìn thấy rõ một dãy tên thật dài. Trong đó tên đầu tiên chính là "Anh Pin mạnh như chẻ tre nhức trứng vô ngần". Trong nháy mắt thấy được cái tên này, trái tim cô cũng giật thót lên vì khẩn trương. Không ngừng kéo xuống dưới, bên trong toàn bộ đều là bạn học thời đại học và trung học. Nếu như nhớ không lầm, lần trước có một bạn học cũ nói trong buổi họp lớp "Cái tên là một dãy đủ thứ ký tự cuối cùng là của ai, chú ý hết tất cả bạn học nhưng lại không có hiện người thật", sau đó có người nói giỡn "Không phải là linh hồn của Hi Thành chứ?"Giờ khắc này cô chỉ cảm thấy ngón tay mình kiềm chế không được run lên, đầu choáng váng từng cơn, bởi vì áp lực thần kinh nên ánh mắt không ngừng bị những đốm sáng trắng chiếm đóng. Cô trả di động về chỗ cũ, nằm trên giường quấn chăn thật chặt vào người.Qua mấy phút sau, Dante cũng tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm. Có tiếng xe hơi nghiền qua đường nhựa, tiếng động truyền vào qua cửa sổ cách âm gần như nhỏ như tiếng muỗi kêu. Trong hành lang đèn cũng đang tắt, bóng dáng của anh bị ánh đèn viền quanh nổi rõ đường nét."Lợi Lợi, anh không mang theo đồ để thay, ngày mai chỉ có thể mặc lại bộ này, nhưng em đừng chê anh bẩn." Tay anh đanh cầm khăn lau tóc ướt. Hai tay cô đang che mắt, ép mình không được xử trí theo cảm tính, nhưng nước mắt vẫn chảy ra từ kẽ tay. Cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, đầu nhếch nhát quẹt một vòng trong chăn, nâng cao tinh thần vui vẻ nói về phía anh: "Được."Thật lâu thật lâu trước đây, cô và Hi Thành đến nhà nội anh làm khách. Bà nội nấu cơm trong bếp cho bọn họ, chết sống cũng không cho họ vào bếp, từ xa cô đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của sườn xào chua ngọt, lại chỉ có thể ngồi xem rất nhiều hình ở trong phòng khách với Hi Thành. So sánh ông bà nội anh lúc còn trẻ. Khi đó bà nội có đôi mắt thật to, má hơi lúm đồng tiền cười ngọt ngào. Ông nội là một quân nhân lạnh lùng anh tuấn, dáng vẻ cao gầy mặt trái xoan cực giống với Hi Thành, nhưng khí chất tản mát lại hoàn toàn khác hẳn Hi Thành. Cô tìm kiếm dấu vết của ông nội trên mặt Hi Thành, cuối cùng nhăn mặt nhăn mày nói ông nội anh đẹp trai hơn anh nhiều. Hi Thành cười không nói, cho cô xem một tấm hình khác. Trong hình là bóng lưng ông nội già nua cõng bà nội. Anh nói, mấy năm trước bà nội đi mua thức ăn bị trúng gió, ông nội tìm được bà, sau đó cõng bà về nhà. Trên đường về đúng lúc có nhiếp ảnh gia đi ngang qua, chụp được tấm hình này rồi gửi cho bọn họ.Trong hình ông bà nội cũng khòm lưng, có vẻ như hành động rất chậm chạp, vô cùng già nua, vô cùng tầm thường lại khiến cho tiếng lòng Thân Nhã Lợi xúc động sâu sắc. Cô nhìn lại ảnh kỉ niệm trăng đen của ông nội, lại nhanh chóng tìm trong đống ảnh gia đình một cái đầu nho nhỏ đáng yêu nhất, nói với đứa bé có đôi mắt to tròn như hòn bi: "Bạn nhỏ à, bà nội của cậu thật hạnh phúc, thật hi vọng cậu sẽ được di truyền gien tốt đẹp của ông nội cậu. Chờ sau này tôi già rồi, cậu cũng phải đối với tôi như vậy biết không?"Cô cũng không nhận được câu trả lời của cậu bạn nhỏ, nhưng bàn tay đặt trên ghế salon được người khác mười ngón đan xen nắm thật chặt, không hề buông ra. Cô làm sao biết được sau đó không bao lâu, cô lại dùng lý do hoang đường nhất bỏ rơi nó....Giờ khắc này nhìn anh đang đứng trong đường viền sáng cách đó không xa, cô giật mình nhận ra đó đã là khúc nhạc đệm nho nhỏ mười năm trước.Tính mạng con người không hề dài như kiểu chúng ta đã nghĩ, vài lần mười mấy năm qua đi, cuộc đời cũng kết thúc. Đánh mất Cố Hi Thành là chuyện cô hối hận nhất từ lúc chào đời đến nay.Nhưng cái giá của sự trưởng thành, có lẽ chính là đánh mất.Bởi vì ở những năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất, chúng ta thường chưa học được thế nào là yêu, nhưng lại gặp được tình yêu cả đời người.Hết Phần 1Thượng Hải, ngày 6 tháng 10 năm 2012
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me