No O Ben Canh Day Lang Nghe Thu Di
Chú cảnh sát chạm tay vào thứ bột trắng ấy và để lên miệng nếm thử, mắt mở to ra và miệng sắp nói gì đó...- Có lẽ cháu đã đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi, thứ bột trắng này chỉ đơn giản là phấn viết bảng thôi...Nói xong chú ấy lườm tôi và nhổ một bãi trong căn nhà, thật là mất vệ sinh. Dù vậy, tôi vẫn cố đưa ra lập trường của mình- Thế chú giải thích thế nào về cây gậy dính đầy máu, miếng băng cá nhân mà vết máu trên đó đã khô đến hóa đen- Thực ra cái thứ trên cây gậy đó chỉ là màu vẽ thôi, nếu không nó cũng đã hóa đen hết rồi. Miếng băng cá nhân thì của ai mà chẳng được, ai mà không từng bị thương ?- Nhưng... nhưng... thế chú giải thích ra sao về đống khăn giấy đầy máu và tấm vải với thứ nước xanh sền sệt này đây ?- Cái thứ đỏ đỏ dính trên khăn giấy mà cháu nghĩ là máu ấy thực ra cũng là màu vẽ, còn cái vệt nhầy nhầy màu xanh ấy là nước mũi...- EwwwTôi hoảng hốt quẳng vội cái khăn đi, thật kinh tởm- Dù sao cũng cảm ơn cháu vì đã báo cáo việc này, người dân gần đây thật vô ý thức khi vứt rác bừa bãi như thếTôi lườm ông ta, nghĩ tôi là nhân viên vệ sinh hay lao công chắc, làm gì có ai rỗi hơi đi gom đống rác này về, đã vậy còn báo cáo với cảnh sát là đã phát hiện một bí mật. Thật nhục nhãĐêm đó, tôi gần như đã muốn buông xuôi tất cả, tôi chìm vào giấc ngủ thật dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me