Noi Anh Den Khe Goi Ten Leowon
---Sáng hôm diễn, tôi tỉnh dậy với cảm giác... dạ dày đang buộc chặt thành nút. Tay chân cứ lạnh ngắt, như thể máu không chịu lưu thông.Leo vừa tỉnh đã trêu ngay:
"Sangwon ah, cậu trông y hệt học sinh chờ điểm thi đại học.""Em còn thấy run hơn thế.""Ừ thì, khác gì đâu. Nhưng yên tâm, lần này ít ra mình không phải làm toán."Tôi bật cười khẽ, dù nụ cười run run.---Khi chúng tôi đến sân khấu, cả trường quay đã chật kín khán giả. Tiếng ồn ào, ánh đèn máy quay lia liên tục, tất cả khiến tim tôi muốn nhảy ra ngoài.Nhóm tôi đứng trong phòng chờ, mỗi người một kiểu căng thẳng. Có người nhắm mắt hít thở, có người lẩm nhẩm lời bài hát. Riêng Leo thì... nhai kẹo cao su nhịp nhịp.Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
"Hyung không run à?""Run chứ. Nhưng nhai kẹo cho giống cool boy, thế thôi."Tôi không nhịn được, bật cười. Thật kỳ lạ, cái cách Leo xử lý áp lực lúc nào cũng khiến người khác nhẹ nhõm.---Tên nhóm chúng tôi vang lên. Chúng tôi hít sâu, bước ra sân khấu.Ánh đèn rọi thẳng xuống, khán giả reo hò, banner giơ cao. Tôi thoáng nhìn thấy tên mình, tim chợt thắt lại. Họ đang chờ mình. Mình không thể làm họ thất vọng.Âm nhạc vang lên.---Từng nhịp đầu tiên, cơ thể tôi như tự động vận hành. Chân không còn run, giọng không còn nghẹn. Chỉ còn lại âm nhạc và tiếng tim đập.Đến phần của tôi, tôi dồn hết sức, hát to hơn bất kỳ buổi tập nào. Tôi không còn kìm lại nữa. Và thật bất ngờ, khán giả vỗ tay vang lên ngay khi tôi vừa dứt câu.Tôi choáng váng một thoáng, rồi cười. Mình làm được rồi.Leo xuất hiện ở đoạn cao trào, ánh mắt cậu ấy sáng rực dưới ánh đèn. Micro lần này không phụ lòng, giọng anh vang dội khắp khán phòng. Tôi nhìn sang, thấy anh cười. Một nụ cười rực rỡ như muốn nói: "Thấy chưa, anh đã bảo mà."---Đoạn cuối, cả nhóm đồng loạt nhảy đoạn kết. Mồ hôi tuôn như mưa, nhưng chúng tôi vẫn cười.Bài hát kết thúc.Tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, tiếng gọi tên vang dội. Tôi cúi chào, mắt cay xè. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết vì sao mình đã chịu bao nhiêu vất vả để đứng ở đây.---Trở về hậu trường, cả nhóm ôm lấy nhau, vừa cười vừa khóc. Tôi không nhớ rõ ai nói gì, chỉ nhớ mùi mồ hôi, hơi thở gấp gáp, và cảm giác trái tim mình vẫn đập loạn vì hạnh phúc.Leo vòng tay qua cổ tôi, vừa cười vừa thở dốc:
"Sangwonie, lần này không cần bán khoai tây chiên rồi."Tôi cười, nước mắt tràn ra:
"Ừ. Nhưng nếu có bán, thì sẽ là khoai tây chiên... có vị hạnh phúc."Anh phá lên cười, ôm tôi siết chặt hơn.---Đêm đó, khi nằm trên giường, tôi mở điện thoại, lướt thấy clip sân khấu của nhóm mình đã được chia sẻ lại. Bình luận tràn ngập: "Sangwon đã tiến bộ quá nhiều", "Leo tỏa sáng như center thật sự".Tôi nắm chặt điện thoại, lòng vừa xúc động vừa lo lắng. Hành trình chưa kết thúc, và phía trước chắc chắn còn nhiều thử thách. Nhưng ít nhất, hôm nay... chúng tôi đã có một sân khấu hoàn hảo.Tôi quay sang nhìn Leo. Cậu ấy đã ngủ, miệng hơi mím như vẫn còn nhai kẹo trong mơ.Tôi khẽ nói, chỉ đủ mình nghe:
"Cảm ơn, Leo hyung."Rồi nhắm mắt, để ánh đèn sân khấu còn rực rỡ mãi trong giấc mơ.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me