TruyenFull.Me

Nomin Mahae Thoi Quang Dao Luu



Ngày xuân ủ ấm những chồi non xanh mơn mởn, cùng với cánh én chao liệng trên thềm trời rộng lớn, thoáng chốc khiến Lý Mã Khắc cảm thấy tâm can mình như được tô điểm thêm một vài sắc hương cuộc đời.

Thân là quan võ, gã trước nay chẳng hề bận tâm tới chuyện thời tiết tốt đẹp thế nào, cây cỏ kiều diễm ra sao, trái lại còn thấy hơi phiền phức mỗi lúc cùng Thế tử dạo quanh ngắm cảnh hội hoa nhàm chán. Ấy vậy mà hôm nay, ngoài việc ngồi đây và cảm nhận cái đẹp của một mùa, gã lại chẳng thể làm được gì khác.

Cái thở dài ngao ngán buông ra khi Mã Khắc nhìn lại bản thân một lượt, trong lòng than thở về việc long bào quả là một thứ kỳ lạ. Bỏ qua chuyện để mặc được nó lên, gã đã phải vất vả trải qua không biết bao nhiêu lớp vải thì quả thực, y phục tha thướt kiểu này không có phù hợp với gã chút nào. Nếu không phải Vương Thế tử của gã một câu "đây là mệnh", hai câu "ngươi dám không làm?" thì còn lâu mới có chuyện gã nghe theo lời hắn mà mặc cái thứ y phục rườm rà này lên người.

Mã Khắc hiểu rõ nếu chuyện Thế tử tráo đổi y phục với thị vệ để lẻn ra ngoài mà lộ ra, cả hắn và gã đều sẽ không thể tránh khỏi rắc rối. Thế nhưng Đế Nỗ thân là Đông cung, có càn quấy tới đâu cũng có thể được Chúa thượng nhắm mắt vờ như không thấy. Còn gã, chỉ riêng tội dám bận long bào thôi cũng đủ để phải chết đến hai lần rồi.

Nhưng biết làm sao đây? Thế tử ngang ngược như vậy mới đúng là Thế tử mà gã theo phò tá suốt nhiều năm nay.

Lý Mã Khắc cùng Lý Đế Nỗ bàn về kế hoạch thăm dò Thập lục Hoàng tử của Đại Minh, lại nghe nói tiểu tử Khải Xán mấy ngày này đều không thể ở bên hầu cận, liền lập tức coi đây là cơ hội tốt để tìm ra điểm yếu rồi tống y về mẫu quốc. Mà Đế Nỗ thì cho là, chuyện quan trọng như vậy hắn nên tự mình làm sẽ tốt hơn.

Phủ khách vẫn luôn xinh đẹp một cách lạ thường kể từ khi La Tại Dân đến, nhất là khi rừng tre phía sau hậu viện cứ ngày càng xanh mát và xào xạc tiếng lá cọ lẫn vào nhau, lần nữa khiến hắn không ngăn nổi mình mà ngắm nhìn chăm chú.

Bước chân Đế Nỗ chỉ dừng lại khi hắn bị một cung nữ va phải, suýt chút nữa còn làm rơi khay trà mà nàng ta mang theo.

"Nô tỳ không cố ý, mong đại nhân thứ tội!" Cung nữ hốt hoảng cúi mình thật thấp, tới mức còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn vào người trước mặt.

Chỉ trông cái cách nàng ta run rẩy với đôi đồng tử hoảng loạn đảo quanh cũng đủ để hắn biết nàng ta đang sợ tới mức nào. Có điều, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, ai không biết nhìn vào lại nghĩ Vương cung Triều Tiên sẽ xử chết cung nhân vì việc cỏn con này mất.

"Ta không sao, ngươi mau đi đi."

Thế tử trong trang phục cấm quân nói vậy, lần nữa bình thản mà tiếp bước về phía phủ khách. Tuy vậy thì thực ra vẫn có điều gì đó khiến hắn hơi bận lòng, bởi nếu hắn không nhầm thì khay trà mà cung nữ đó vừa mang ra từ phủ khách vẫn còn khá ấm. Không lẽ vị trà của Triều Tiên không đủ để làm hài lòng La Tại Dân?

Hiếu kỳ là thế nhưng rồi hắn cũng chỉ để lại cái cau mày rồi rời bước. Hắn đâu có nhiều thời gian để chú ý tới những thứ như vậy nữa.

Khoảng sân rộng với đôi nét xanh mơn mởn của cây lá vẫn êm đềm thư thái, làm cho lòng ai kia càng thêm xôn xao kỳ lạ. Lý Đế Nỗ không rõ là tại sao, nhưng cứ hễ bước chân đến trước phủ khách là hắn lại thấy có phần thao thức bên trong mình, tựa như có điều gì đó đang lôi kéo nỗi chờ mong hắn luôn sở hữu vậy.

Dáng bộ khoẻ khoắn của nam nhân to lớn với đôi bàn tay còn chắp sau lưng thoáng chốc ngừng lại khi hắn thấy La Tại Dân một mình ngồi trước hiên nhà, mắt hướng nhìn rừng trúc xinh đẹp, vô tình lại vẽ nên một mỹ cảnh mê hồn. Y vẫn một thân bình lặng nhưng ánh mắt đó chẳng hiểu sao lại khiến Đế Nỗ thoáng có chút âm ỉ đau thương. Hắn đứng đó ngắm nhìn người ta hết cả nửa ngày trời, mãi về sau mới quyết định bước vào mà bắt chuyện.

"Hoàng tử, Người đang có tâm sự gì sao?"

Câu hỏi ấy dường như đã làm Tại Dân hơi giật mình. Y quay mặt lại cũng là khi Lý Đế Nỗ miễn cưỡng cúi mình hành lễ. Dù gì thì hắn cũng đang ở đây với thân phận một thị vệ, tốt hơn hết nên bày ra cái vẻ kính trọng cho dẫu chỉ là giả tạo.

Trong khi đó, đôi đồng tử trong vắt như sông thu của Thập lục Hoàng tử vốn luôn có phần xao động nay lại trông an ổn đến lạ thường. Y khẽ khàng chớp hờ mí mắt, lát sau mới cười nhẹ mà đáp lời.

"Không có gì, đa tạ đại nhân đã quan tâm." Vừa nói, y còn vừa thuận tay đặt thêm một tách trà về phía đối diện, giống như đang muốn mời người kia cùng thưởng. "Chỉ là ta cảm thấy, Triều Tiên quả thực rất xinh đẹp."

Đế Nỗ như hiểu được ý tứ trong cử chỉ của Tại Dân nên cũng không tỏ vẻ ý nhị gì nhiều. Hắn khoát tay, nhẹ hất vạt áo ra sau mà ngồi xuống, thân thể cường tráng cứ vậy an toạ ngay kế bên chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt giữa hai người.

Thậm chí cả lúc Tại Dân còn bận rộn rót trà, Vương Thế tử của Triều Tiên cũng hướng nhìn y chẳng rời. Có lẽ đó là lần đầu tiên hắn thấy một kẻ bề trên rót trà cho thuộc hạ, thành ra càng có chút khó hiểu trong lòng. Hiếu kỳ giấu mãi cũng chỉ tổ sinh bệnh, Đế Nỗ lập tức buông lời hỏi nhỏ.

"Hoàng tử vốn thích tự mình làm mọi việc như vậy sao?"

Câu hỏi ấy một thoáng có khiến Tại Dân hơi ngừng lại như để tự vấn bản thân, lát sau mới bật cười mà đáp nhẹ. "Cũng không hẳn, chỉ là ta không muốn làm phiền đến người khác."

Y nói tới đây, tách trà cũng đã được rót đầy. Hương thơm của thảo mộc thoang thoảng giữa một ngày xuân gió thoảng, càng làm y thêm phần thư thái. Đã có những lúc y ước sao có thể mãi mãi ở lại nơi đây, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ rồi lẳng lặng biến mất khỏi thế gian, chẳng làm khổ ai, cũng chẳng ai làm khổ mình.

Nhưng đời người mà dễ dàng như vậy, hẳn y đã chẳng đến nông nỗi này.

Ánh mắt thê lương thoáng buông lơi rầu rĩ khi Tại Dân đưa tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận mùi hương đặc trưng mà y chưa từng được biết đến khi còn ở Đại Minh. Bờ môi màu hồng đào phớt của y hơi mím lại rồi dần kéo dãn thành một ý cười, đâu biết rằng hành động đó của mình đã làm cho một ai đó bất giác động lòng.

Lý Đế Nỗ nhận ra bản thân đã nhìn ngắm người ta quá lâu, liền bí mật thở hắt một tiếng rồi quay đi. Hắn không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng là tới đây để tìm cách đuổi y về nước, vậy mà sao mỗi giây mỗi phút hắn đều cảm thấy mình như đang bị thôi miên vậy. La Tại Dân tuy có đẹp, nhưng dù gì cũng đang đứng ở bên kia chiến tuyến so với hắn. Hắn đáng lẽ không nên cảm thấy như vậy.

Nghiêm mặt lại và tự dìm bản thân vào cảm xúc nặng nề bực bội, Thế tử nhanh chóng đanh mặt mà hắng giọng, chẳng hiểu sao lại bày ra dáng bộ khó ưa vô cùng.

"Đại Minh vĩ đại như vậy, hẳn Hoàng tử phải thấy Triều Tiên buồn chán lắm."

Thập lục Hoàng tử nghe vậy, mắt liền nhìn về phía vị đại nhân vốn đã quen mặt, sau đó mới nhẹ nhàng phủ nhận, "Đại Minh tuy có rộng lớn nhưng ta chẳng có lấy một ngày yên ổn. Chính ra ta lại thích ngồi đây thưởng một tách trà Mộc Qua mà cả đời chưa từng biết đến, rồi cứ thế cảm nhận vị thanh thanh lại có phần dịu ngọt như thế này hơn."

Nếu như nói là đang diễn kịch thì La Tại Dân quả thực đã diễn tròn một vai xuất sắc đến điên rồ rồi. Y chẳng những không để lộ điểm yếu nào, trái lại còn thể hiện quá tốt dáng vẻ đĩnh đạc điềm nhiên mà vô cùng khả ái của bản thân, càng khiến Đế Nỗ trở nên bế tắc trong nhiệm vụ khó khăn mà hắn tự đặt ra.

Có điều, giữa lúc còn mải ưu tư phiền muộn, chợt Thế tử cảm thấy có phần kỳ lạ. Hắn quay ngoắt lại mà nhìn người kia đang lần nữa chậm rãi đưa chén trà lên miệng, lát sau đã tròn mắt ngỡ ngàng.

Trà Mộc Qua vốn là loại trà chỉ có thể được trồng ở Triều Tiên với vị đắng chát đến vô thực, ngay cả một kẻ được làm quen với nó từ nhỏ như hắn còn khó có thể uống được. Vậy mà y lại vừa nói nó có vị thanh thanh và dịu ngọt sao?

Nhớ lại khoảnh khắc chạm mặt cung nữ ở ngoài phủ khách với khay trà ấm trên tay, Đế Nỗ bỗng nghĩ ra gì đó. Hắn vội vã đưa tay về phía Tại Dân mà giật lấy tách trà, còn không quên thốt lên một tiếng.

"Đừng uống!"

Chén nhỏ làm từ đất nung rơi xuống nền đá lập tức vỡ thành nhiều mảnh, kèm theo còn là nước văng tung toé, kéo theo ánh nhìn bất ngờ thảng thốt từ La Tại Dân. Y đưa mắt về phía người kia một cách đầy khó hiểu nhưng đổi lại chỉ là vẻ mặt lo lắng cùng đôi lông mày nhíu chặt.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Tại Dân cuối cùng cũng hiểu được hành động của Đế Nỗ. Y cảm nhận trong bụng mình quặn lên thứ cảm giác như thể ngũ tạng đang đảo lộn, dần dần dồn lên lồng ngực và rồi là cuống họng. Từ miệng y trào ra một ngụm máu tươi còn tâm trí thì bắt đầu mơ hồ tựa một khoảng trống không tên đang choán lấy.

Lý Đế Nỗ vội đỡ lấy khi La Tại Dân đổ gục xuống nền đá lạnh. Hắn cố gọi tên y nhưng không nhận được bất cứ phản ứng nào, chỉ có thể trân mắt nhìn khoảng máu tươi đang loang dần ra trên y phục sáng màu y luôn vận trên mình rồi kêu gào thật lớn để tìm người giúp đỡ.

Tại Dân không rõ là tại sao nhưng giây phút trước khi y rơi hoàn toàn vào vô thức, y lại cảm thấy như vòng tay ai kia có phần quen thuộc. Gượng mắt nhìn gương mặt với đường nét sắc sảo thêm một lần rồi y cũng chẳng thể tỉnh táo thêm được nữa. Chỉ là y không hiểu, tại sao luôn là y gặp phải những chuyện này?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me