Noncp Teach A Man To Fish Day Nguoi Cach Cau Ca Truyen Dich
Đó quả thật là một sai lầm khi cả hai người họ đã quyết định đưa thuyền ra hồ. Anh trai đã đề xuất ý tưởng này một cách ngẫu hứng như là một cách để an ủi cậu em trai sau thất bại của họ, hay nói một cách chính xác hơn thì là thất bại của chỉ mình cậu ta mà thôi. Không phải là do cậu ta không giỏi câu cá hay gì. Thậm chí là có một số buổi đi câu thì chỉ mình cậu ta là bắt được cá nhưng mà tiếc là hôm nay không nằm trong số những ngày may mắn ấy, cậu ta chẳng bắt được con nào. Và dĩ nhiên, sự thất bại của cậu ta luôn được đưa ra làm ví dụ trong các buổi họp mặt gia đình. Nội dung chưa bao giờ là thứ mà người ta để tâm tới mà hàm ý đằng sau mới thật sự là thứ đáng để tâm.
"Nếu như gia đình là quan trọng thì việc đảm bảo một tương lai bền vững là một phần tất yếu trong việc bảo vệ nó. Câu cá suy cho cùng cũng chỉ là một thú vui mà thôi, không phải là công việc, mà một thú vui thì sẽ chẳng bao giờ đem lại kết quả bền vững nào đâu."
Lời của ông nội đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh lấy Pesci. Cậu ta chỉ là "đứa trẻ" trong gia đình. Một liên kết kẻm cỏi nhất trong cả một mạng lưới, Những lời lăng mạ từ những người khác hướng tới cậu cũng chỉ như là một hình thức "dằn mặt" những kẻ khác mà thôi. Cậu ta ghét cái việc mà bản thân cứ liên tục bị đưa ra làm ví dụ cho sự thất bại trong câu chuyện của kẻ khác và trong khi mẹ thì luôn cùng một phe với cha, những thành viên còn lại của Bottarga thì lại nghe lời ông nội, chỉ có anh trai là thật sự đồng cảm với cậu. Bởi anh ấy cũng đã từng là "con cừu non thế mạng" của họ trước đây kia mà, hoặc ít nhất là họ đã từng cố để khiến anh ấy trở nên như vậy. Không như cậu, anh trai rất thông minh, anh ấy luôn biết cần phải nói và làm gì trong mọi tình huống. Ngoài ra, anh ấy còn có tố chất lãnh đạo bẩm sinh và hơn thế nữa còn là một người câu cá rất giỏi. Cả cha và ông nội đều rất tán dương những phẩm chất ấy. Cả hai người đều coi anh như một người thừa kế, một kẻ sẽ kế nhiệm và lãnh đạo Bottarga trong tương lai. Trong khi cả cha và ông đều khá là nỗ lực trong việc lấy lòng anh trai, họ đều cố lôi kéo anh về phe của mình. Tuy nhiên, anh ấy đã sớm nhìn ra bản chất thật của cả hai.
Và kết quả là anh ấy ghét cả hai người họ. Anh ấy thậm chí còn ghét luôn cả mẹ, ghét cả những thành viên còn lại và cậu ta nghĩ, có lẽ, đâu đó một phần trong anh cũng ghét cả cậu nữa chỉ là anh ấy không thể hiện ra mặt mà thôi. Pesci đã phải chịu quá nhiều sự ghét bỏ từ trong chính cái nơi mà cậu ta gọi là "gia đình" này rồi.
Anh trai luôn cố gắng để có thể làm vơi bớt đi phần nào gánh nặng ấy của cậu và có thể nói, chuyến đi thuyền lần này là một trong những nỗ lực gần đây nhất từ anh ấy.
Thật không may, họ đã không thể nào lường trước được cơn bão sẽ ập tới một cách bất ngờ như vậy.
Chiếc thuyền nhỏ chở hai anh em họ rung lắc dữ dội theo làn sóng, còn dòng nước thì cứ ngày một dâng lên, như chỉ chực chờ tràn vào trong khoang. Ngay lập tức, anh trai cậu đã bắt đầu hành động. Chiếc xô mà cả hai dùng để đựng mồi câu được tận dụng để múc nước ngập dưới đáy thuyền ra ngoài. Ngoan cường chống chọi với mưa giông sấm chớp, hình bóng anh trai hiện lên như một vị anh hùng xông pha nơi trận mạc. Là người đã truyền cảm hứng cho những kẻ khác để cùng đứng lên, lao mình vào một cuộc chiến gần như là bất khả thi.
Cứ như là một người gan dạ câu cá trong cơn bão hoặc hay một lãnh đạo tài ba dẫn dắt cả một đoàn người vậy.
Về phần Pesci, cậu ta biết bản thân mình chỉ là một thằng hèn. Trong khi anh trai đang vùng vẫy chống lại cái chết gần như là không thể tránh khỏi đang dần ập tới cả hai, tất cả những gì mà cậu ta có thể làm chỉ là trở người qua lại trong khi hai tay thì ôm chặt lấy cái cần câu, hệt như một đứa trẻ đang ôm một con thú nhồi bông vậy. Thật là một cảnh tượng đáng buồn.
Giữa những nỗ lực để cân bằng lại con thuyền, ánh mắt của anh trai chợt lướt qua Pesci và chỉ một từ thôi: thương hại. Tất cả những gì hiện lên trong ánh mắt của anh trai lúc bấy giờ đều chỉ là sự thương hại. Nắm tay cậu ta lại càng thêm siết chặt lấy cái cần câu trong khi ánh mắt thì lại dần hạ thấp xuống. Cậu ta thật vô dụng. Chẳng có một lý do nào để biện hộ cho điều đó cả.Cũng từ một trong những cuộc "trao đổi" không lời này giữa hai anh em mà con thuyền nhỏ cuối cùng cũng đã thất thủ. Khi con thuyền bị sóng đánh lật, Pesci rơi xuống nước và đang cố gắng vùng vẫy để có thể ngoi lên. Khi mà cậu cảm thấy bản thân mình gần như sắp chìm xuống đáy hồ, anh trai đã nhanh chóng nắm lấy tay và kéo cậu trở lại lên thuyền. Tuy nhiên, trước khi cả hai kịp hoàn hồn thì con thuyền lại một lần nữa rung lắc dữ dội và thật không may, lần nay anh cậu đã mất thăng bằng và rơi thẳng xuống nước. Khi anh ấy gần như biến mất dưới những làn sóng, Pesci quan sát chuyển động của của dòng nước với sự mong chờ. Tuy vậy, hơn một phút đã trôi qua và nỗi sợ đã bắt đầu bủa vây lấy trái tim cậu, một ý nghĩ hoang đường chợt lướt qua. Anh ấy sẽ không chết đâu, nhỉ? Gì chứ chuyện ấy nhất định không xảy ra, anh ấy là bất khả chiến bại kia mà. Tuy nhiên, từng giây cứ thế mà vô tình trôi qua mà dưới nước vẫn không thấy có động tĩnh gì, Pesci lúc bấy giờ mới ý thức được rằng bản thân cần phải làm một điều gì đó để cứu anh trai. Cậu ta đâu thể cứ đứng trơ mắt nhìn anh mình chết được, phải chứ?
Bằng tất cả sự can đảm mà mình có, Pesci nhanh chóng xốc lại tinh thần và nhìn quanh mặt nước. Cậu ta biết rằng anh trai chắc chắn đang cố gắng hết sức vùng vẫy dưới dòng nước kia. Nếu như anh ấy có thể trồi lên trên bề mặt, Pesci sẽ lo liệu nốt phần còn lại. Sợi dây câu trở nên bất động trong tay cậu ta mặc cho gió thổi và sóng dữ trong khi cơn bão vẫn tiếp tục hoành hành. Cuối cùng, thời cơ cũng đã xuất hiện. Như thể một con cá voi, anh trai trồi lên trở lại mặt nước từ vực sâu nhưng những cơn sóng cứ lũ lượt kéo đến và rất có nguy cơ nhấn chìm anh cậu một lần nữa. Ngả người về phía trước, Pesci phóng dây câu về phía anh mình.
Thành công rồi!
Dây câu đã thành công bám vào người anh ấy. Do quá bận tâm vào việc giữ cho anh trai không bị chìm lại xuống nước, Pesci đã không thể nhận ra rằng phía bên kia của đầu dây không hề có bất kì phản ứng nào. Đồng thời, cậu ta cũng không chú ý rằng chiếc cần câu cá trong tay cậu đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Chỉ sau khi mọi chuyện đã kết thúc thì cái tên Beach Boy mới chợt xuất hiện trong tâm trí cậu ta.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Contorno là một con người khá lịch sự. Anh ta chưa từng buông lời mỉa mai hay xúc phạm mỗi khi cậu ta làm sai điều gì. Dẫu sao thì ở đây cũng không thiếu những kẻ sẵn lòng làm việc đó thay cho anh ta. Mặc dù cậu ta là người kế nhiệm chính thức của ông nội nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi chẳng một ai ở đây là thật sự tôn trọng Pesci cả. Dẫu vậy, Contorno vẫn cư xử rất lịch sự, anh ta hầu như chỉ giữ im lặng, chẳng bao giờ lên tiếng dù là để động viên hay nhục mạ cả. Nếu so với những người còn lại trong dinh thự, có thể nói rằng Pesci khá là cảm kích trước sự im lặng ấy của anh ta.
Nhưng đồng thời, cậu cũng biết rằng gã thanh niên này không hề đáng tin một chút nào. Hắn suy cho cùng cũng vẫn là thành viên của Passione, điều đó có nghĩa rằng hắn không thực sự trung thành với Bottarga. Bất kì lúc nào nếu muốn, Contorno đều có thể ám sát cậu ta. Bởi sau cùng thì, Contorno vẫn không thể che giấu được thứ sát ý tỏa ra từ đôi mắt xanh lam ấy. Ông nội cậu chắc hẳn cũng đã chú ý đến. Bởi trước kia ông ta cũng từng "giao dịch" với những kẻ tương tự kia mà. Vậy nên, thứ sát ý ánh lên trong đôi mắt của chúng đối với ông ta mà nói thì khá là dễ phát hiện. Dẫu vậy thì ông ta vẫn giao nhiệm vụ giám sát một kẻ như thế cho Pesci. Phải chăng ông ấy tin tưởng vào kĩ năng của Pesci với Beach Boy hay sao? Cậu ta nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Sau cùng thì Contorno vẫn giữ nguyên thái độ lịch sự và cẩn trọng. Có thể nói rằng, mối quan hệ hiện tại giữa Pesci với anh ta tốt hơn nhiều so với những mối quan hệ của cậu ta với hầu hết những người còn lại tại đây. Nếu như mọi việc tiến triển tốt, cậu ta khá là chắc rằng mối quan hệ xã giao này vẫn sẽ được giữ nguyên như hiện tại cho đến khi đám người của Orso được giải quyết ổn thỏa và thỏa thuận giữa đôi bên kết thúc. Và tất nhiên, cuộc sống thì luôn tràn ngập những bất ngờ và mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra đúng như những gì mà ta đã dự tính.
Tôi biết có một con đường tắt cắt ngang qua hẻm – Cậu ta nói.
Nếu đi đường đó thì ta sẽ có thể về nhanh hơn – Cậu ta nói.
Dù rằng Pesci là người thừa kế của một băng đảng khá là có tầm ảnh hưởng trong thế giới ngầm. Thế nhưng, ngoại hình của cậu ta thì lại không hề tỏa ra thứ khí chất tương xứng với vai trò ấy một chút nào. Một tên lưu manh cướp giật kém may mắn nào đấy bất thình lình xuất hiện từ góc khuất trong con hẻm với một cây súng đã lên đạn trong tay. Trong khi cậu ta rùng mình trước sự xuất hiện của món hung khí thì Contorno chỉ thở dài một cách khó chịu.
"Đưa hết tiền đây nhanh! Không tao bắn chết cha mày giờ!"
Pesci cảm thấy tay mình trong vô thức đã chuẩn bị móc ví ra. Ngay lúc ấy, tên vệ sĩ đã bước lên đứng chắn trước mặt cậu. Đôi mắt của anh ta nhìn xuống tên lưu manh như thể coi hắn chẳng hơn gì cỏ rác. Đồng thời, một làn khói quen thuộc cũng bắt đầu lan rộng ra xung quanh.
Tuy vậy, tên lưu manh kia vẫn chưa nhận thức được mối nguy đang cận kề. "Mày có nghe tao nói gì không hả thằng ngu kia? Tao bảo mày – "
Một cú đá nhanh gọn và cây súng trong tay tên lưu manh đập thẳng vào bức tường bên cạnh. Đúng như dự kiến, tên lưu manh kia vẫn không chịu từ bỏ và chỉ vài giây sau, hắn đã nhanh chóng rút ra một con dao đang giấu trong người. Contorno "nghi nhận" nỗ lực của tên lưu manh bằng một cái đảo mắt đầy chán chường. Tuy nhiên, thay vì mất thời gian tấn công một kẻ rõ là có đủ khả năng để tự bảo vệ chính mình, tên lưu manh lại đổi mục tiêu sang Pesci. Khi mà con dao sắp đâm về phía cậu ta, Pesci triệu hồi Beach Boy trong tay mặc dù thì trong trường hợp này thì nó cũng chẳng có tác dụng là mấy. Tuy nhiên, chưa cần sử dụng nó để phòng vệ, một sinh vật kì lạ nhanh chóng tấn công gã lưu manh kia. Những xúc tu từ nó quấn quanh cánh tay và kéo hắn ngã xuống cho đến khi tên lưu manh đã nằm bất động ở dưới đất. Pesci nhìn chằm chằm vào cơ thể của hắn trong sự kinh hãi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tên lưu manh từ một gã thanh niên trẻ trung giờ đã biến thành một cái xác khô quắp và nhăn nheo như một lão già. Cậu ta quay lại nhìn vào sinh vật đã gây ra chuyện này. Đó là một "thứ" trông khá là kì lạ với vô vàn những lỗ tựa như những con mắt bao bọc khắp quanh cơ thể của nó. Từ đây, cậu ta cũng đã xác định được là làn khói kì lạ kia xuất phát từ chính những chiếc lỗ này. Liệu đây có phải là thứ đã bao quanh Contorno khi bọn họ lần đầu gặp mặt?
Trong khi Pesci đang bận rộn nhìn chăm chăm vào thứ sinh vật kì dị kia trong sự kinh ngạc, Contorno chỉ im lặng quan sát cậu ta một cách đáng quan ngại. Thằng nhóc này làm sao mà thấy được Stand của mình chứ, phải không? Nhưng khi Pesci đưa tay ra chạm vào Stand của hắn, sự đáng quan ngại lúc bấy giờ đã chuyển hẳn sang khó hiểu.
"Stand là hiện thân của tinh thần chiến đấu – " Đúng là nhảm nhí hết sức. Thằng ranh này là một tên thỏ đế toàn tập. Ông nội nó biết điều đó, bản thân nó cũng tự ý thức được, thậm chí đám gia nhân trong dinh thự còn biết nữa cơ mà. Thế quái nào mà thằng hèn này lại có Stand được kia chứ?
Đột nhiên, Contorno chú ý tới sợi dây câu. Thứ đó ban đầu đâu có ở đó đâu nhỉ?
Hắn thở dài. Nếu bây giờ mà ra tay thì công sức cả tuần qua coi như đổ sông đổ bể cả. Đám người Orso vẫn còn chưa được giải quyết xong mà Boss đã ra lệnh rõ là cần phải xử lý bọn chúng trước tiên. Hắn bắt đầu cân nhắc hay là đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác? Nhưng ý tưởng đó nhanh chóng bị gạt đi. Sau cùng thì hắn cũng đâu phải là thành viên của Bottarga.
Mà sự mất tích của một kẻ kế nhiệm thì tất nhiên là sẽ khả nghi hơn nhiều so với 5 thằng lính quèn rồi.
Trước khi Pesci kịp xoa đầu sinh vật kì lạ kia, Contorno thu hồi lại Stand của mình.
"Này!" hắn gằn giọng
Tên thỏ đế ngay lập tức đứng hình
"Thấy rồi chứ hả, làn khói ấy? Cái đó gọi là Stand và có vẻ như...cậu cũng có Stand, phải chứ?"
Thằng đần ấy lại càng nắm chặt lấy cái cần câu ngu xuẩn trong tay. Contorno nghĩ rằng dù sao thì hắn cũng không nên đánh giá thấp cái cần câu này, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
"Đó là cách mà anh gọi chúng à?" giọng của cậu ta hơi run rẩy
"Ờ, đúng rồi đấy. Coi bộ đây là lần đầu tiên cậu nghe về Stand? tôi có thể trả lời một số câu hỏi...nhưng mà đừng có mà nghĩ là cái gì tôi cũng biết! Hiểu chưa hả?"Cậu ta giật mình trước tiếng la của Contorno nhưng vẫn nhanh chóng theo sau khi mà hắn tiếp tục đi về hướng ra khỏi con hẻm. Bỏ lại cái gã lưu manh xấu số ở nguyên vị trí ban đầu.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Stand à. Stand đúng là thú vị thật nhỉ. Nếu chúng là hiện thân của tinh thần chiến đấu của mỗi người thì cậu ta có thể hiểu rằng vì sao Beach Boy lại mang hình dáng hiện tại. Dựa vào hoàn cảnh mà cậu ta thức tỉnh được Stand thì tất cả đều hợp lý. Có lẽ chăng đó chính là dấu hiệu cho thấy con người thật sự mà cậu ta nên trở thành. Pesci không được sinh ra để trở thành xã hội đen, cậu ta được sinh ra là để trở thành một ngư dân. Ngay từ khi còn bé, cậu ta đã tận hưởng việc ngắm nhìn mặt nước trong vắt dưới ánh hoàng hôn. Tất nhiên, nếu mà cậu ta dám nói ra điều đó thì chắc kèo là sẽ bị ông nội mắng cho một trận.
"Sao mày dám nối gót cha mày hả! Chẳng lẽ mày quên mất điều gì đã xảy ra với nó rồi hay sao?"
Vâng, vâng, cậu ta nhớ chứ. Làm sao mà quên được khi ông nội cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó mỗi khi cậu ta nói về sở thích của mình kia chứ? Một sở thích mà cậu ta đã từng rất tận hưởng trước khi toàn bộ mớ lộn xộn này diễn ra.
Dù sao thì, Contorno đã nói cho cậu ta biết rất nhiều điều cơ bản về Stand và trong khi anh ta khá là chần chừ mỗi khi nhắc tới Stand của bản thân, Contorno lại tỏ ra đôi chút tò mò về Stand của Pesci. Từ những gì mà cậu ta đã được nghe kể về Stand thì hình dạng của Beach Boy có thể được xem là khá đặc biệt. Tuy nhiên, cách thức hoạt động của Beach Boy lại khá là phụ thuộc vào hoàn cảnh, vì thế nên nơi duy nhất có thể phát huy hết tiềm năng của nó chỉ có thể là ở trên nước mà thôi.
Cậu ta đề xuất dự định của mình và ngạc nhiên thay, Contorno trông có vẻ như cũng hứng thú với việc đó. Tìm một con thuyền đủ rộng cho cả hai dù sao cũng không đến nỗi là quá khó.
"Đi nào Contorno. Tôi đã thuê con thuyền này nguyên ngày rồi nên ta sẽ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị đấy."
Pesci ra hiệu cho hắn bước lên thuyền nhưng Contorno từ chối làm theo. Ơ cái thằng này đào đâu ra cái suy nghĩ là mình muốn đi câu cá với nó vậy? Phải, tao công nhận là Beach Boy có đôi chút thú vị nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì hết! Tao chỉ là đang lịch sự thôi, hiểu chưa? Chỉ là một chút khen ngợi lặt vặt nhằm tạo dựng lòng tin thôi mà, không phải là để dẫn tới việc nhảm nhí này chứ.
"Tôi ở đây thôi là được rồi, cậu nên tận hưởng chuyến đi câu này một mình. Chẳng phải là cũng đã được một thời gian kể từ khi cậu đi câu rồi hay sao? Hắn ta trả lời, mặc dù trong tâm thì đang chửi thề đủ kiểu, hắn vẫn đủ sáng suốt để biết rằng bản thân mình không nên văng tục trong lúc đang làm nhiệm vụ.
"Gì cơ? Tôi tưởng là anh muốn đi câu cá mà."
"À thì, cũng không hẳn...Dù sao thì, sao cậu lại không tận hưởng buổi câu cá này một mình nhỉ? Cứ từ từ, giành thời gian thư giãn và quên hết mọi chuyện đi."
"Tất nhiên là tôi cũng định như vậy rồi, nhưng mà lỡ như có ai định ám sát tôi khi đang ở trên nước thì sao nào? Tôi không nghĩ là anh sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình lắm đâu nếu mà anh để cho điều đó xảy ra nhỉ?"
Nụ cười của Pesci như tiết lộ tất cả. Cậu ta ranh mãnh hơn vẻ ngoài nhiều. Contorno chỉ biết thở dài trước tình huống hiện tại trước khi bước lên tấm ván gỗ và vào trong thuyền.
Biển xanh mênh mông chào đón họ cùng con thuyền, đám cá bơi lượn quanh thuyền đã ít rồi mà đa số còn chỉ ngửi ngửi miếng mồi vài lần rồi chạy mất. Vài phút nhanh chóng trở thành vài tiếng và khi mặt trời đã lên tận đỉnh đầu, họ vẫn chưa ai bắt được cá. Contorno đã dần cảm thấy tóc mình đang tuột khỏi dây buộc trong khi bộ Com-lê thì như muốn bốc hỏa dưới ánh mặt trời.
Thậm chí, bữa trưa cũng không thể làm vơi bớt đi sự khó chịu đang ngày một gia tăng và khi một tiếng nữa trôi qua, hắn đã trở nên chán nản. Ném thẳng cái cần câu trong tay xuống biến, Contorno ngồi đó nhìn nó trôi nổi trên mặt nước một cách đầy bất mãn. Sẽ có thể tốt hơn nhiều nếu cái cần câu chết tiệt đó chìm hẳn xuống đáy.
Trước khi cái thứ đó có thể trôi đi xa hơn, nó ngay lập tức bị kéo thẳng lên không trung bởi một chiếc cần câu khác và trở về lại trong tay Pesci. "Anh có biết mấy cái cần câu này tốn bao tiền không hả?" cậu ta than vãn "Tôi chỉ có hai cái thôi đấy"
"Ba"
"Gì cơ?"
"Stand của cậu nữa chi hả, thằng ngu này!" hắn gằn giọng "Chẳng phải đó là lý do ta lên cái thuyền ngu xuẩn này hay sao? Vậy giờ cậu có định giải thích hay không thì bảo?" Pesci trông có vẻ khá bất ngờ trước câu nói của hắn. Đúng là thằng đần mà. "Trời ạ...được rồi, tôi sẽ giải thích cho cậu về Grateful Death miễn là ta rời khỏi con thuyền chết tiệt này!"
"Grateful Death?"
Vừa dứt lời, Contorno triệu hồi Stand của hắn ra đồng thời ném về phía Pesci cái lườm gay gắt hơn. "Phải! Đó là Stand của tôi! Nó làm cho mọi người già đi và trông nó chẳng khác gì mấy con quái trong phim kinh dị cả được chưa?! Tới lượt cậu!" Cái nắng từ mặt trời có vẻ đã ảnh hưởng tới tâm trạng hắn khá nhiều. Trong hầu hết mọi trường hợp thì đây có thể nói là điều kiện hoàn hảo nhất để Stand của hắn phát huy hết sức mạnh của nó. Dù sao thì việc hạ nhiệt dưới thời tiết này là hoàn toàn bất khả thi kia mà. Những giọt mồ hôi bám đầy giữa hai bên lông mày hắn lại càng thêm khẳng định điều ấy. Nếu thằng đần này không nhanh vào thẳng vấn đề thì chắc mình lôi nó ra làm ví dụ mất.
Ngạc nhiên thay, Pesci lại không hề nao núng. Thay vào đó, cậu ta bình tĩnh quăng dây câu từ Beach Boy về phía mặt nước gần đuôi thuyền.
"Beach Boy ở bên tôi cũng đã được một khoảng thời gian rồi vậy nên có thể nói là tôi cũng biết vài thứ về cách thức hoạt động của nó. Ví dụ như, hiện tại bây giờ thì có...khoảng 5 con cá cách thuyền của chúng ta 3 dặm. Chẳng trách sao ta ngồi nãy giờ mà chẳng bắt được gì cả."Sự tò mò có lẽ đã phần nào làm hắn bình tĩnh hơn. "Chỉ với 1 lần quăng dây thôi à?"Cậu ta chỉ nhún vai trước câu hỏi của Contorno. "Tôi thường hay đoán sai khá nhiều lần trước đây. Dù sao thì, Beach Boy cũng có thể được dùng ở cả trên cạn nữa nên cũng khá là tiện.""Tôi đoán là cậu cũng có thể sử dụng nó như một cái cần câu bình thường chăng?"Pesci gật đầu. "Đúng vậy. À mà, ngoài ra Beach Boy còn có một "cơ chế" khác khá là hay." Vừa dứt lời, Pesci thu lại dây câu từ mặt nước và giơ lên trước mặt Contorno. Cái lườm từ hắn khiến cậu ta bật cười.
"Đừng lo, nó không sống lại hay gì đâu."
Đó là do chú mày chưa gặp Baby Face thôi.
"Anh chỉ cần bấu nhẹ vào sợi dây mà thôi. À mà, đừng có mà bấu mạnh quá. Nếu không thì anh sẽ phải hối hận đấy." Tin rằng Pesci hiểu rõ về Stand của bản thân hơn, Contorno cố gắng bấu vào sợi dây nhẹ hết sức có thể. Cơn đau dù nhẹ nhưng vẫn ngay lập tức lan khắp hai đầu ngón tay của hắn ta. Pesci nở nụ cười, dường như đã biết trước điều này sẽ xảy ra. "Đúng rồi đấy, Beach Boy còn có chức năng phản lại các tác động từ bên ngoài ảnh hưởng lên nó nữa. Tất nhiên, điều đó thì không được hữu dụng lắm trong việc đi câu. Cha khá là thất vọng trước điểm này."
Pesci ngay lập tức che miệng lại nhưng Contorno cũng chẳng bình luận gì thêm. Vì dẫu sau thì chuyện gia đình có thể nói là một vấn đề khá nhạy cảm đối với những người cùng "nghề" như bọn họ. "Hừ...Stand của cậu có vẻ như khá là phù hợp cho việc đi săn nhỉ? Có lẽ, nó sẽ hữu dụng trong ám sá-"
Bây giờ thì lại tới lượt Contorno phải nhanh chóng ngậm mồm vào. Hắn vừa nói thế thật à?! Tốn công đến đây giả dạng thành vệ sĩ chỉ để tiết lộ thân phận thật là sát thủ cho bên địch. Khá là mâu thuẫn đấy thằng đần này! – Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy những lời đàm tiếu từ những người đồng đội của mình.
"Đạo đức giả quá đấy, Prosciutto. Thế mà mỗi lần tao phạm lỗi là mày lại mắng tao chẳng ra gì."
"Nói đến việc thâm nhập thì anh rõ là không có khả năng. Tôi cá chắc là bản thân có thể làm tốt hơn nhiều."
"Ha, ha! Xấu hổ thật đấy Prosciutto. Quả là một pha "lỡ mồm", nhỉ?"
"..."
Không có lý do gì để mà tưởng tượng hết những thành viên còn lại cùng với những lời đàm tiếu mà họ có thể "trìu mến" dành cho hắn.
Trước khi tâm trí hắn kịp cân nhắc giữa 2 lựa chọn hoặc là kết thúc chiến dịch ngay tại đây hoặc là cố gắng giải thích, Pesci cất giọng cắt ngang: "Ám sát sao? Vậy có nghĩa là anh đã từng giết người"
Contorno khựng lại trước câu nói đó. "Gì cơ?"
"Ý tôi là..." – Lại một lần nữa, Pesci giữ chặt lấy chiếc cần câu trước ngực như thể đang ôm một con thú nhồi bông – "Tôi chỉ đoán rằng anh ít nhất cũng phải làm thế một lần rồi đúng chứ?"
"Ờm..., tất nhiên rồi. Ý tôi là, đó là một rủi ro khó tránh khỏi trong "công việc" mà. Không lẽ cậu cũng-" Hắn dừng lại. Tất nhiên là thằng đần này chưa giết ai hết rồi. Thậm chí không biết là nó trộm nổi kẹo từ tay của đám con nít hay không nữa .
"...Nghe này, việc đã rồi thì cứ để nó qua đi. Không có lý do gì phải nhắc lại cả."
Hai vai cậu ta trũng xuống nhưng vẫn giữ lấy được sự lạc quan. "Được thôi...nhưng mà anh có thể giải thích thêm về những gì anh nói về Beach Boy không. Ý tôi là, tại sao nó lại hữu dụng trong việc, ừm, anh hiểu ý tôi rồi đấy."
Contorno hơi lườm cậu ta nhưng nét cau có trên mặt hắn nhanh chóng chuyển thành một cái thở dài. Sau khi quay mặt đi, hắn rảo bước về phía cabin rồi ra hiệu cho Pesci cùng đi. "Tôi sẽ nói nhưng mà không phải là dưới cái nắng này đâu, đi vào trong đi."
Pesci mỉm cười trước sự thay đổi tình huống này và nhanh chóng đi theo hắn. Chuyến đi câu hóa ra cũng không hẳn là một ý tồi. Mắc dù cuối cùng thì chẳng ai trong số họ bắt được con cá nào cả.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Sau chuyến đi câu, Contorno đã quay trở về với dáng vẻ trầm lặng và lịch sự của gã. Tuy nhiên về phần của Pesci, cậu ta đã thay đổi. Mặc dù vẫn khá nhát gan, nhưng cuộc trò chuyện của họ trên thuyền đã phần nào truyền động lực để cậu ta có thêm đôi chút tự tin vào bản thân của mình hơn. Pesci thậm chí đã thử xin phép ông cậu ta để cho bản thân được tham gia vào một trong những cuộc họp. Tất nhiên là ông ta đã từ chối nhưng Pesci vẫn giữ được sự quyết tâm của mình. Bằng cách này hay cách khác, cậu ta cũng sẽ tìm được cách để hỗ trợ ông.
Cơ hội cuối cũng cũng đã tới, tại một trong những buổi thảo luận cuối cùng về Orso. Trong khi Contorno vẫn khá cảnh giác không tiết lộ thời gian cụ thể, Salmone đã vô tình để lộ cho Pesci biết vào hôm trước. Nắm lấy thời cơ, Pesci trốn vào 1 trong những lối đi dành cho người giúp việc được kết nối trực tiếp với căn phòng nơi cuộc họp đang diễn ra. Cậu ta đã được kể về những tuyến đường ẩn này bởi một trong những nữ hầu lớn tuổi đã từng làm việc tại đây. Tất nhiên là ông nội của cậu ta cũng biết nhưng hiện tại sự tồn tại của chúng đã trở thành một bí mật giữa hai người mà thôi.
Âm thanh từ những bước chân nhanh chóng bước vào trong, kèm theo đó là tiếng đóng cửa. Tuy không thể nhìn trực tiếp, nhưng Pesci vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện khá rõ ràng.
"Cậu có chắc rằng đây sẽ là nhóm cuối cùng của bọn chúng không?" Bottarga lên tiếng.
"Vâng, thưa ngài. Sau khi quét sạch chúng đi thì Orso sau này sẽ không còn là một mối đe dọa cho ta nữa. Chúng tôi chỉ cần sự xác nhận của ngài nữa thôi và kế hoạch sẽ có thể tiến hành như đã định" Salmone đáp.
Vậy ra đây là đợt tấn công cuối vào Orzo rồi sao? Nếu cậu ta không tham gia thì sau này cậu ta cũng sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
"Được rồi. Cậu đi trước đi...Dù sao thì, ta vẫn cần phải giải quyết một số việc."
"Vâng, thưa ngài." Và rồi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Salmone cùng với những người đi chung với hắn.
Nếu như cậu ta muốn tham gia vào chiến dịch này thì cậu ta sẽ phải theo chân bọn Salmone. Trong khi Pesci đang nóng lòng để chứng tỏ bản thân, sự tò mò đã giữ chân cậu ta ở lại. Ông nội cậu ta còn phải giải quyết công việc gì khác nữa? Dẫu biết là không đời nào ông ta sẽ tự độc thoại trong khi ở một mình nhưng Pesci vẫn cố nán lại xem thử. Khi mà cậu ta vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cậu ta đã bất cẩn không để ý tới tiếng bước chân đang ngày một tiến lại gần.
Nắm lấy cậu ta từ sau bức màn, ông nội chĩa khẩu súng vào cổ họng của Pesci. Cậu ta chỉ có thể kêu lên một tiếng trước cảnh tượng trước mắt trong khi ông ta gào lên: "Thằng quái nào-! Oh, là cháu à." Ông ta từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống nhưng ánh mắt gay gắt vẫn hướng về Pesci.
"Tại sao cháu lại ở đây?"
Giọng Pesci trở nên run rẩy, "C-cháu nghĩ rằng cháu có thể-"
"Nghe lén. Và tại sao cháu lại làm vậy? Để có thể tự mình tham gia nhiệm vụ này, phải chứ? Để ta nói cho mà nghe, sẽ không có chuyện cháu rời khỏi đây nửa bước đâu!" Ông ta đay nghiến. "Mày chẳng được tích sự gì cả! Lý do duy nhất mà mày chưa xuống đáy biển chơi với cá là vì chúng ta là gia đình đấy!"Pesci thì thầm.
"Cái gì cơ? Nói to lên xem nào-"
Giọng của cậu ta tuy nhẹ nhưng từng câu chữ đều chứa một sức nặng vô hình: "Trước đây thì nó đâu phải là vấn đề với ông đâu"
Sự phẫn nộ, hoặc cũng có thể là sợ hãi, chợt thoáng qua trong ánh mắt của lão già trước khi ông ta vung tay cầm súng sang một bên.
"Đừng có mà nói linh tinh về những chuyện mày không hiểu! Về phòng nhanh!"
Pesci lườm lại lão ta trong khi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cậu ta băng qua Contorno trước khi vào phòng mình. Sau khi đóng sầm cảnh cửa lại sau lưng, cậu ta cẩn thận nghe ngóng cuộc trò chuyện ở bên kia cánh cửa. Ông nội của Pesci đã theo chân cậu ta tới tận cửa mặc dù ông ta chỉ đi bộ bình thường mà thôi.
Sự phẫn nộ được thể hiện rất rõ ràng trong giọng nói của ông ta. "Chẳng phải là ta đã bảo ngươi phải trông chừng thằng bé rồi hay sao?"
Contorno trả lời một cách điềm tĩnh: "Bởi vì đây là nhà của ngài, nên tôi nghĩ rằng việc đó là không cần thiết, thưa ngài"
"Đừng có mà tự mãn với ta thằng khốn. Sau khi vụ hợp tác giữa hai bên kết thúc, nếu như ta mà còn thấy mặt ngươi thêm một lần nào nữa thì coi chừng, ta sẽ tự mình bắn ngươi."
"Tất nhiên tôi biết là ngài sẽ làm thế nhưng đừng quên, sẽ chẳng có gì ngăn tôi làm điều tương tự đâu, thưa ngài."
Lời đe dọa từ Contorno dù y hệt như của lão già nhưng chủ ý đằng sau lại dữ dội hơi một cách đáng sợ. Trong khi Contorno vẫn chưa tiết lộ về vị trí thật sự của hắn trong Passione, Pesci cũng đã lờ mờ đoán ra được từ trước. Mặc dù cậu ta cẫn còn giận ông nội của mình, Pesci vẫn cảm thấy sợ thay cho mạng sống của ông ta vào thời khắc đó.
Ngạc nhiên thay, ông nội cậu ta chỉ cười mỉa mai trước lời đe dọa ấy, "Heh, nếu như ngươi thật sự ghê gớm như những gì ngươi vừa nói thì ta chắc là sẽ thuê ngươi để tự ám sát chính mình mất. Giờ thì lo mà làm tốt việc của mình đi và đàm bảo cho ta rằng cánh cửa này sẽ không thể mở ra được."
"Như ý ngài."
Âm thanh khóa cửa nhanh chóng vang lên sau mệnh lệnh của lão già. Pesci rủa thầm trong miệng khi cuộc trò chuyện giữa 2 người kết thúc ở phía bên kia cánh cửa. Mặc dù cậu ta vẫn có thể đi vào một trong những tuyến đường ẩn từ trong phòng của mình nhưng với tính cách của ông nội thì có lẽ ông ấy sẽ nhanh chóng khóa chúng lại từ bên kia sớm thôi. Dẫu sao thì ông ấy vẫn là người giữ chìa khóa của căn nhà này kia mà.
Cảm thấy như tâm trạng đã bị phá hỏng trong ngày hôm nay, Pesci thơ thẩn bước tới giường rồi nhanh chóng úp mặt xuống. Mặc dừ sự tự tin trong cậu ta đã phần nào được nâng lên vào hôm trước nhưng bây giờ đây, nó lại một lần nữa chạm đáy. Mặc dù lời nói của Contorno có phần hơi gay gắt nhưng cậu ta đã thực sự cảm thấy được coi trọng.Trước đây, Pesci chưa từng nghĩ tới khả năng dùng Beach Boy lên người khác nhưng bây giờ khi nghĩ lại, nó lại hoàn toàn hợp lý. Dẫu sao thì đó cũng là dụng ý ban đầu của cậu ta khi Beach Boy lần đầu tiên thức tỉnh nhiều năm trước.
Cậu ta vẫn có thể nhớ một cách rõ ràng như thể sự việc mới chỉ xảy ra vào hôm qua. Một con thuyền nhỏ, một cơn bão to, Anh trai thì đang chìm dần dưới những làn sóng dồn dập. Anh ấy rồi cũng trồi lên lại nhưng mà khi ấy thì đã quá muộn mất rồi. Mục tiêu mà cậu ta cần câu vào giờ đây đã vuột mất. Chẳng có một lý do gì để mà mong chờ được khen ngợi sau đó cả. Cậu ta đã thất bại một cách tồi tệ hết sức.
Họ đã mất đi một người thừa kế. Mẹ cậu ta thì mất đi một người con trai. Còn bản thân cậu ta thì mất đi một người bạn. Một người anh trai.
Anh ấy là người duy nhất quan tâm đến cậu ta vậy mà cuối cùng, chính tay Pesci đã giết chết anh mình.
Cha mẹ của cậu sau đó cũng qua đời, ít nhất thì việc đó không phải là do mình. Quả là một kẻ đạo đức giả, dù gì thì, đáng lẽ cậu ta không nên nghĩ thế.
Đoàng! Đoàng!
Hai âm thanh ấy vang lên ngay lập tức khơi dậy bản năng sống còn trong cậu ta nhưng Pesci vẫn ở nguyên trên giường. Cậu ta biết rất rõ nguồn gốc của hai âm thanh vừa vang lên. Âm thanh từ hai phát đạn bay ra khỏi khẩu súng bắn tỉa ngay lập tức hiện lên từ trong kí ức của Pesci. Cậu ta nhanh chóng lăn xuống sàn nhà, nép mình bên cạnh giường vời Beach Boy đã hiện hữu trong tay. Trong khi cậu ta đang mường tượng đến việc phải nghe thấy thêm nhiều phát đạn nữa, thực tế lại chẳng có gì xảy ra. Cậu ta biết là kẻ cầm súng chắc hẳn phải ở gần đây. Hai phát bắn ấy rõ ràng là quá to để có thể phát ra từ những ngôi nhà lân cận. Mong rằng Contorno đã đang trên đường đi điều tra-
"Chờ đã..."
Không thể nào! Việc đó là không thể, phải chứ? Nhưng mà...Chẳng phải như vậy lại hợp lý hơn sao?
Passione đã sắp trừ khử được đám người Orso rồi vậy nên ai mà biết được liệu họ có trở thành mục tiêu tiếp theo không kia chứ. Cuộc trò chuyện giữa Contorno và ông nội cậu ta đã làm dấy lên một nỗi lo tương tự.
Nhưng liệu rằng anh ta có thật sự làm vậy không? Và nếu như anh ta thực sự đã làm vậy thì tại sao cửa phòng mình chưa bị phá?
Chắc hẳn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những việc này nhưng trong thời khắc hiện tại, cậu ta vẫn còn có việc khác phải lo. Cậu ta cần phải đảm bảo rằng ông nội vẫn ổn. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp nhưng mà dẫu sao có bị chỉ chỉ trích về hành động của mình từ ông nội thì Pesci vẫn không thể bỏ mặc ông ấy.
Nhanh chóng vững tâm lại, Pesci đứng dậy từ sàn nhà và nhanh chóng chạy vào con đường ẩn gần nhất trong phòng. Cậu ta biết là cánh cửa phía bên kia vẫn đang bị khóa lại nên dù cậu ta có qua được bên đó cũng vô ích. Dẫu vậy, cậu ta vẫn mò mẫm lối đi trong con đường chật hẹp, Pesci đã tìm thấy đường đến căn phòng ban đầu, nơi ông cậu ta đang ở. Trước khi kịp vén tấm màn, âm thanh từ chiếc điện thoại vang đến tai cậu ta.
"Thưa ngài! Thưa ngài! Làm ơn hãy trả lời tôi!" Đó là giọng của Salmone đang hoảng hốt vang lên ở phía bên kia đầu dây. "Bọn chúng tràn ra từ mọi phía. Ngay từ đầu đã chẳng có lũ người nào của Orso hoặc ít nhất là bây giờ thì chúng cũng chẳng còn nữa! Tôi nghĩ là lũ khốn từ Passione đã lừa ta mất-Ah!". Một tràng đạn vang lên theo đó là tiếng hét của Salmone trước khi đường dây bị cắt một cách đột ngột.
Một kẻ nào đó bắt đầu bấm số trước khi một giọng nói khác vang lên. Pesci lúc bấy giờ đã chẳng còn quá ngạc nhiên trước tình cảnh hiện tại.
"A lô, Risotto? – Phải là tôi đây. Tôi đã xử lý xong Don của bọn chúng rồi. Dẫu vậy thì vẫn còn một vài việc vặt cần phải giải quyết...Bên anh dọn dẹp đến đâu rồi? – Ổn cả sao? Vậy thì tốt. Tôi khóa hết cửa ở đây lại rồi nên việc xử lý sạch sẽ bên đây sẽ khá đơn giản thôi."
Trong khi Pesci đang băn khoăn trước lời nói của Contorno thì một làn khói quen thuộc bắt đầu xuất hiện vây lấy cậu ta. Lẽ ra cậu ta nên lường trước đến chuyện này. Vị trí của cậu ta hiện tại là quá thuận lợi để cho sự ảnh hưởng từ Stand của Contorno xảy ra trên cơ thể Pesci một cách nhanh chóng. Những nếp nhăn đã bắt đầu bao phủ lấy hai cánh tay và mặt của Pesci trong khi 2 mắt thì cứ mờ dần đi đến mức gần như mù lòa. Cậu ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây! Tuy nhiên, Pesci vẫn cần phải cân nhắc trước những lựa chọn hiện tại của bản thân. Nếu như ở lại đây, hiển nhiên là cậu ta sẽ hoặc là chết già hoặc là bị Contorno phát hiện ra là đang trốn trong lối đi ẩn bằng khói. Sự lựa chọn tiếp theo là chạy nhưng nếu lời của tên sát thủ kia là đáng tin thì tất cả những lối ra vào tại đây đều đã bị khóa lại hết rồi. Cậu ta có thể thử phá cửa nhưng mà ngay cả khi may mắn không bị Contorno bắt gặp thì chắc cậu ta sẽ gục trước khi thoát khỏi đây bởi làn khói kia mất.
Ít nhất thì, cậu ta không nên ở nguyên một chỗ. Mặc dù tốc độ di chuyển của Pesci đã chậm lại một cách đáng kể, cậu ta quay lưng lại với căn phòng và bắt đầu mò mẫm tìm đường trở về phòng của mình. Trong khi đang cẩn thận đi dọc theo bức tường, diện mạo lẫn giác quan của Pesci dần dần được khôi phục bởi khoảng cách giữa cậu ta và kẻ sử dụng Stand kia ngày càng xa. Một khi đã trở về phòng của mình, cậu ta đã hồi phục đủ thể lực để có thể đứng thẳng lên lại. Tuy nhiên, tiếng súng dồn dập kèm theo đó là những tiếng hét thất thanh phát ra từ mọi phía trong dinh thự lại càng khiến cậu ta căng thẳng hơn. Contorno đã bắt đầu xử lý những kẻ còn lại tại đây và sớm thôi, Pesci sẽ là kẻ kế tiếp.
Cậu ta lại càng giữ chặt lấy Stand của mình hơn trong khi rung mình trước những âm thanh rùng rợn gây ra bởi Contorno.
Chờ chút đã...Câu truyện cổ tích kì ảo về những nàng công chúa bị mắc kẹt trên những tòa tháp cao chợt hiện lên trong trí tưởng tượng của cậu ta. Hiện tại thì Pesci đang ở trên tầng hai và trong phòng này thì lại có rất nhiều tấm chăn mền. Tất cả nguyên vật liệu đều đã đầy đủ cho một kế hoạch chạy trốn.
Tiếng súng đang ngày một tiến lại gần hơn, Pesci nhanh chóng quyết định liều một phen. Cột một đầu dây vào cạnh giường để chống đỡ, Pesci mở cửa sổ rộng hết mức rồi cẩn thận giữ thăng bằng trên khung. Ngay cả khi cậu ta đã kéo sợi dây làm từ mền của mình vài lần để chắc chắn rằng nó đã cố định, sự do dự vẫn cứ bủa vây lấy tâm trí của cậu ta. Liệu đây sẽ thật sự là kết thúc của Pesci chăng? Một tổ hợp nhầy nhụa đẫm máu vương vãi khắp bãi cỏ vừa cắt gọn?
Như đánh tan đi những do dự khỏi tâm trí cậu ta, cánh cửa phòng bất thình lình bật mở. Contorno lườm nhìn Pesci từ phía bên kia của căn phòng. Ngay khi một viên đạn vừa sượt qua tai cậu ta, Pesci ngay lập tức mất thăng bằng rồi ngã về phía sau. Không để cho cậu ta có thêm cơ hội, Contorno nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, hắn rướn người qua lan can nhìn xuống bên dưới. Cú ngã bất ngờ dù đã đẩy nhanh quá trình nhưng Pesci thật sự không thích cái tốc độ này chút nào. Trong khoảng 5 giây, Pesci vẫn chưa hoàn hồn mà nằm đó bất động trên bãi có mát lạnh trong khi hai tay vẫn vô thức bấu chặt lấy Beach Boy. Trạng thái bất động đó nhanh chóng bị phá vỡ khi một viên đạn ghim thẳng vào phần đất ngay cạnh cậu ta. Cố gắng đứng dậy càng nhanh càng tốt, Pesci mau chóng chạy về phía cánh cổng. Mặc kệ những tiếng súng vẫn cứ văng vẳng phía sau trong khi cậu ta chạy thoát ra khỏi dinh thự.
"Nếu như gia đình là quan trọng thì việc đảm bảo một tương lai bền vững là một phần tất yếu trong việc bảo vệ nó. Câu cá suy cho cùng cũng chỉ là một thú vui mà thôi, không phải là công việc, mà một thú vui thì sẽ chẳng bao giờ đem lại kết quả bền vững nào đâu."
Lời của ông nội đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh lấy Pesci. Cậu ta chỉ là "đứa trẻ" trong gia đình. Một liên kết kẻm cỏi nhất trong cả một mạng lưới, Những lời lăng mạ từ những người khác hướng tới cậu cũng chỉ như là một hình thức "dằn mặt" những kẻ khác mà thôi. Cậu ta ghét cái việc mà bản thân cứ liên tục bị đưa ra làm ví dụ cho sự thất bại trong câu chuyện của kẻ khác và trong khi mẹ thì luôn cùng một phe với cha, những thành viên còn lại của Bottarga thì lại nghe lời ông nội, chỉ có anh trai là thật sự đồng cảm với cậu. Bởi anh ấy cũng đã từng là "con cừu non thế mạng" của họ trước đây kia mà, hoặc ít nhất là họ đã từng cố để khiến anh ấy trở nên như vậy. Không như cậu, anh trai rất thông minh, anh ấy luôn biết cần phải nói và làm gì trong mọi tình huống. Ngoài ra, anh ấy còn có tố chất lãnh đạo bẩm sinh và hơn thế nữa còn là một người câu cá rất giỏi. Cả cha và ông nội đều rất tán dương những phẩm chất ấy. Cả hai người đều coi anh như một người thừa kế, một kẻ sẽ kế nhiệm và lãnh đạo Bottarga trong tương lai. Trong khi cả cha và ông đều khá là nỗ lực trong việc lấy lòng anh trai, họ đều cố lôi kéo anh về phe của mình. Tuy nhiên, anh ấy đã sớm nhìn ra bản chất thật của cả hai.
Và kết quả là anh ấy ghét cả hai người họ. Anh ấy thậm chí còn ghét luôn cả mẹ, ghét cả những thành viên còn lại và cậu ta nghĩ, có lẽ, đâu đó một phần trong anh cũng ghét cả cậu nữa chỉ là anh ấy không thể hiện ra mặt mà thôi. Pesci đã phải chịu quá nhiều sự ghét bỏ từ trong chính cái nơi mà cậu ta gọi là "gia đình" này rồi.
Anh trai luôn cố gắng để có thể làm vơi bớt đi phần nào gánh nặng ấy của cậu và có thể nói, chuyến đi thuyền lần này là một trong những nỗ lực gần đây nhất từ anh ấy.
Thật không may, họ đã không thể nào lường trước được cơn bão sẽ ập tới một cách bất ngờ như vậy.
Chiếc thuyền nhỏ chở hai anh em họ rung lắc dữ dội theo làn sóng, còn dòng nước thì cứ ngày một dâng lên, như chỉ chực chờ tràn vào trong khoang. Ngay lập tức, anh trai cậu đã bắt đầu hành động. Chiếc xô mà cả hai dùng để đựng mồi câu được tận dụng để múc nước ngập dưới đáy thuyền ra ngoài. Ngoan cường chống chọi với mưa giông sấm chớp, hình bóng anh trai hiện lên như một vị anh hùng xông pha nơi trận mạc. Là người đã truyền cảm hứng cho những kẻ khác để cùng đứng lên, lao mình vào một cuộc chiến gần như là bất khả thi.
Cứ như là một người gan dạ câu cá trong cơn bão hoặc hay một lãnh đạo tài ba dẫn dắt cả một đoàn người vậy.
Về phần Pesci, cậu ta biết bản thân mình chỉ là một thằng hèn. Trong khi anh trai đang vùng vẫy chống lại cái chết gần như là không thể tránh khỏi đang dần ập tới cả hai, tất cả những gì mà cậu ta có thể làm chỉ là trở người qua lại trong khi hai tay thì ôm chặt lấy cái cần câu, hệt như một đứa trẻ đang ôm một con thú nhồi bông vậy. Thật là một cảnh tượng đáng buồn.
Giữa những nỗ lực để cân bằng lại con thuyền, ánh mắt của anh trai chợt lướt qua Pesci và chỉ một từ thôi: thương hại. Tất cả những gì hiện lên trong ánh mắt của anh trai lúc bấy giờ đều chỉ là sự thương hại. Nắm tay cậu ta lại càng thêm siết chặt lấy cái cần câu trong khi ánh mắt thì lại dần hạ thấp xuống. Cậu ta thật vô dụng. Chẳng có một lý do nào để biện hộ cho điều đó cả.Cũng từ một trong những cuộc "trao đổi" không lời này giữa hai anh em mà con thuyền nhỏ cuối cùng cũng đã thất thủ. Khi con thuyền bị sóng đánh lật, Pesci rơi xuống nước và đang cố gắng vùng vẫy để có thể ngoi lên. Khi mà cậu cảm thấy bản thân mình gần như sắp chìm xuống đáy hồ, anh trai đã nhanh chóng nắm lấy tay và kéo cậu trở lại lên thuyền. Tuy nhiên, trước khi cả hai kịp hoàn hồn thì con thuyền lại một lần nữa rung lắc dữ dội và thật không may, lần nay anh cậu đã mất thăng bằng và rơi thẳng xuống nước. Khi anh ấy gần như biến mất dưới những làn sóng, Pesci quan sát chuyển động của của dòng nước với sự mong chờ. Tuy vậy, hơn một phút đã trôi qua và nỗi sợ đã bắt đầu bủa vây lấy trái tim cậu, một ý nghĩ hoang đường chợt lướt qua. Anh ấy sẽ không chết đâu, nhỉ? Gì chứ chuyện ấy nhất định không xảy ra, anh ấy là bất khả chiến bại kia mà. Tuy nhiên, từng giây cứ thế mà vô tình trôi qua mà dưới nước vẫn không thấy có động tĩnh gì, Pesci lúc bấy giờ mới ý thức được rằng bản thân cần phải làm một điều gì đó để cứu anh trai. Cậu ta đâu thể cứ đứng trơ mắt nhìn anh mình chết được, phải chứ?
Bằng tất cả sự can đảm mà mình có, Pesci nhanh chóng xốc lại tinh thần và nhìn quanh mặt nước. Cậu ta biết rằng anh trai chắc chắn đang cố gắng hết sức vùng vẫy dưới dòng nước kia. Nếu như anh ấy có thể trồi lên trên bề mặt, Pesci sẽ lo liệu nốt phần còn lại. Sợi dây câu trở nên bất động trong tay cậu ta mặc cho gió thổi và sóng dữ trong khi cơn bão vẫn tiếp tục hoành hành. Cuối cùng, thời cơ cũng đã xuất hiện. Như thể một con cá voi, anh trai trồi lên trở lại mặt nước từ vực sâu nhưng những cơn sóng cứ lũ lượt kéo đến và rất có nguy cơ nhấn chìm anh cậu một lần nữa. Ngả người về phía trước, Pesci phóng dây câu về phía anh mình.
Thành công rồi!
Dây câu đã thành công bám vào người anh ấy. Do quá bận tâm vào việc giữ cho anh trai không bị chìm lại xuống nước, Pesci đã không thể nhận ra rằng phía bên kia của đầu dây không hề có bất kì phản ứng nào. Đồng thời, cậu ta cũng không chú ý rằng chiếc cần câu cá trong tay cậu đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Chỉ sau khi mọi chuyện đã kết thúc thì cái tên Beach Boy mới chợt xuất hiện trong tâm trí cậu ta.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Contorno là một con người khá lịch sự. Anh ta chưa từng buông lời mỉa mai hay xúc phạm mỗi khi cậu ta làm sai điều gì. Dẫu sao thì ở đây cũng không thiếu những kẻ sẵn lòng làm việc đó thay cho anh ta. Mặc dù cậu ta là người kế nhiệm chính thức của ông nội nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi chẳng một ai ở đây là thật sự tôn trọng Pesci cả. Dẫu vậy, Contorno vẫn cư xử rất lịch sự, anh ta hầu như chỉ giữ im lặng, chẳng bao giờ lên tiếng dù là để động viên hay nhục mạ cả. Nếu so với những người còn lại trong dinh thự, có thể nói rằng Pesci khá là cảm kích trước sự im lặng ấy của anh ta.
Nhưng đồng thời, cậu cũng biết rằng gã thanh niên này không hề đáng tin một chút nào. Hắn suy cho cùng cũng vẫn là thành viên của Passione, điều đó có nghĩa rằng hắn không thực sự trung thành với Bottarga. Bất kì lúc nào nếu muốn, Contorno đều có thể ám sát cậu ta. Bởi sau cùng thì, Contorno vẫn không thể che giấu được thứ sát ý tỏa ra từ đôi mắt xanh lam ấy. Ông nội cậu chắc hẳn cũng đã chú ý đến. Bởi trước kia ông ta cũng từng "giao dịch" với những kẻ tương tự kia mà. Vậy nên, thứ sát ý ánh lên trong đôi mắt của chúng đối với ông ta mà nói thì khá là dễ phát hiện. Dẫu vậy thì ông ta vẫn giao nhiệm vụ giám sát một kẻ như thế cho Pesci. Phải chăng ông ấy tin tưởng vào kĩ năng của Pesci với Beach Boy hay sao? Cậu ta nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Sau cùng thì Contorno vẫn giữ nguyên thái độ lịch sự và cẩn trọng. Có thể nói rằng, mối quan hệ hiện tại giữa Pesci với anh ta tốt hơn nhiều so với những mối quan hệ của cậu ta với hầu hết những người còn lại tại đây. Nếu như mọi việc tiến triển tốt, cậu ta khá là chắc rằng mối quan hệ xã giao này vẫn sẽ được giữ nguyên như hiện tại cho đến khi đám người của Orso được giải quyết ổn thỏa và thỏa thuận giữa đôi bên kết thúc. Và tất nhiên, cuộc sống thì luôn tràn ngập những bất ngờ và mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra đúng như những gì mà ta đã dự tính.
Tôi biết có một con đường tắt cắt ngang qua hẻm – Cậu ta nói.
Nếu đi đường đó thì ta sẽ có thể về nhanh hơn – Cậu ta nói.
Dù rằng Pesci là người thừa kế của một băng đảng khá là có tầm ảnh hưởng trong thế giới ngầm. Thế nhưng, ngoại hình của cậu ta thì lại không hề tỏa ra thứ khí chất tương xứng với vai trò ấy một chút nào. Một tên lưu manh cướp giật kém may mắn nào đấy bất thình lình xuất hiện từ góc khuất trong con hẻm với một cây súng đã lên đạn trong tay. Trong khi cậu ta rùng mình trước sự xuất hiện của món hung khí thì Contorno chỉ thở dài một cách khó chịu.
"Đưa hết tiền đây nhanh! Không tao bắn chết cha mày giờ!"
Pesci cảm thấy tay mình trong vô thức đã chuẩn bị móc ví ra. Ngay lúc ấy, tên vệ sĩ đã bước lên đứng chắn trước mặt cậu. Đôi mắt của anh ta nhìn xuống tên lưu manh như thể coi hắn chẳng hơn gì cỏ rác. Đồng thời, một làn khói quen thuộc cũng bắt đầu lan rộng ra xung quanh.
Tuy vậy, tên lưu manh kia vẫn chưa nhận thức được mối nguy đang cận kề. "Mày có nghe tao nói gì không hả thằng ngu kia? Tao bảo mày – "
Một cú đá nhanh gọn và cây súng trong tay tên lưu manh đập thẳng vào bức tường bên cạnh. Đúng như dự kiến, tên lưu manh kia vẫn không chịu từ bỏ và chỉ vài giây sau, hắn đã nhanh chóng rút ra một con dao đang giấu trong người. Contorno "nghi nhận" nỗ lực của tên lưu manh bằng một cái đảo mắt đầy chán chường. Tuy nhiên, thay vì mất thời gian tấn công một kẻ rõ là có đủ khả năng để tự bảo vệ chính mình, tên lưu manh lại đổi mục tiêu sang Pesci. Khi mà con dao sắp đâm về phía cậu ta, Pesci triệu hồi Beach Boy trong tay mặc dù thì trong trường hợp này thì nó cũng chẳng có tác dụng là mấy. Tuy nhiên, chưa cần sử dụng nó để phòng vệ, một sinh vật kì lạ nhanh chóng tấn công gã lưu manh kia. Những xúc tu từ nó quấn quanh cánh tay và kéo hắn ngã xuống cho đến khi tên lưu manh đã nằm bất động ở dưới đất. Pesci nhìn chằm chằm vào cơ thể của hắn trong sự kinh hãi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tên lưu manh từ một gã thanh niên trẻ trung giờ đã biến thành một cái xác khô quắp và nhăn nheo như một lão già. Cậu ta quay lại nhìn vào sinh vật đã gây ra chuyện này. Đó là một "thứ" trông khá là kì lạ với vô vàn những lỗ tựa như những con mắt bao bọc khắp quanh cơ thể của nó. Từ đây, cậu ta cũng đã xác định được là làn khói kì lạ kia xuất phát từ chính những chiếc lỗ này. Liệu đây có phải là thứ đã bao quanh Contorno khi bọn họ lần đầu gặp mặt?
Trong khi Pesci đang bận rộn nhìn chăm chăm vào thứ sinh vật kì dị kia trong sự kinh ngạc, Contorno chỉ im lặng quan sát cậu ta một cách đáng quan ngại. Thằng nhóc này làm sao mà thấy được Stand của mình chứ, phải không? Nhưng khi Pesci đưa tay ra chạm vào Stand của hắn, sự đáng quan ngại lúc bấy giờ đã chuyển hẳn sang khó hiểu.
"Stand là hiện thân của tinh thần chiến đấu – " Đúng là nhảm nhí hết sức. Thằng ranh này là một tên thỏ đế toàn tập. Ông nội nó biết điều đó, bản thân nó cũng tự ý thức được, thậm chí đám gia nhân trong dinh thự còn biết nữa cơ mà. Thế quái nào mà thằng hèn này lại có Stand được kia chứ?
Đột nhiên, Contorno chú ý tới sợi dây câu. Thứ đó ban đầu đâu có ở đó đâu nhỉ?
Hắn thở dài. Nếu bây giờ mà ra tay thì công sức cả tuần qua coi như đổ sông đổ bể cả. Đám người Orso vẫn còn chưa được giải quyết xong mà Boss đã ra lệnh rõ là cần phải xử lý bọn chúng trước tiên. Hắn bắt đầu cân nhắc hay là đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác? Nhưng ý tưởng đó nhanh chóng bị gạt đi. Sau cùng thì hắn cũng đâu phải là thành viên của Bottarga.
Mà sự mất tích của một kẻ kế nhiệm thì tất nhiên là sẽ khả nghi hơn nhiều so với 5 thằng lính quèn rồi.
Trước khi Pesci kịp xoa đầu sinh vật kì lạ kia, Contorno thu hồi lại Stand của mình.
"Này!" hắn gằn giọng
Tên thỏ đế ngay lập tức đứng hình
"Thấy rồi chứ hả, làn khói ấy? Cái đó gọi là Stand và có vẻ như...cậu cũng có Stand, phải chứ?"
Thằng đần ấy lại càng nắm chặt lấy cái cần câu ngu xuẩn trong tay. Contorno nghĩ rằng dù sao thì hắn cũng không nên đánh giá thấp cái cần câu này, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
"Đó là cách mà anh gọi chúng à?" giọng của cậu ta hơi run rẩy
"Ờ, đúng rồi đấy. Coi bộ đây là lần đầu tiên cậu nghe về Stand? tôi có thể trả lời một số câu hỏi...nhưng mà đừng có mà nghĩ là cái gì tôi cũng biết! Hiểu chưa hả?"Cậu ta giật mình trước tiếng la của Contorno nhưng vẫn nhanh chóng theo sau khi mà hắn tiếp tục đi về hướng ra khỏi con hẻm. Bỏ lại cái gã lưu manh xấu số ở nguyên vị trí ban đầu.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Stand à. Stand đúng là thú vị thật nhỉ. Nếu chúng là hiện thân của tinh thần chiến đấu của mỗi người thì cậu ta có thể hiểu rằng vì sao Beach Boy lại mang hình dáng hiện tại. Dựa vào hoàn cảnh mà cậu ta thức tỉnh được Stand thì tất cả đều hợp lý. Có lẽ chăng đó chính là dấu hiệu cho thấy con người thật sự mà cậu ta nên trở thành. Pesci không được sinh ra để trở thành xã hội đen, cậu ta được sinh ra là để trở thành một ngư dân. Ngay từ khi còn bé, cậu ta đã tận hưởng việc ngắm nhìn mặt nước trong vắt dưới ánh hoàng hôn. Tất nhiên, nếu mà cậu ta dám nói ra điều đó thì chắc kèo là sẽ bị ông nội mắng cho một trận.
"Sao mày dám nối gót cha mày hả! Chẳng lẽ mày quên mất điều gì đã xảy ra với nó rồi hay sao?"
Vâng, vâng, cậu ta nhớ chứ. Làm sao mà quên được khi ông nội cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó mỗi khi cậu ta nói về sở thích của mình kia chứ? Một sở thích mà cậu ta đã từng rất tận hưởng trước khi toàn bộ mớ lộn xộn này diễn ra.
Dù sao thì, Contorno đã nói cho cậu ta biết rất nhiều điều cơ bản về Stand và trong khi anh ta khá là chần chừ mỗi khi nhắc tới Stand của bản thân, Contorno lại tỏ ra đôi chút tò mò về Stand của Pesci. Từ những gì mà cậu ta đã được nghe kể về Stand thì hình dạng của Beach Boy có thể được xem là khá đặc biệt. Tuy nhiên, cách thức hoạt động của Beach Boy lại khá là phụ thuộc vào hoàn cảnh, vì thế nên nơi duy nhất có thể phát huy hết tiềm năng của nó chỉ có thể là ở trên nước mà thôi.
Cậu ta đề xuất dự định của mình và ngạc nhiên thay, Contorno trông có vẻ như cũng hứng thú với việc đó. Tìm một con thuyền đủ rộng cho cả hai dù sao cũng không đến nỗi là quá khó.
"Đi nào Contorno. Tôi đã thuê con thuyền này nguyên ngày rồi nên ta sẽ có rất nhiều thời gian để chuẩn bị đấy."
Pesci ra hiệu cho hắn bước lên thuyền nhưng Contorno từ chối làm theo. Ơ cái thằng này đào đâu ra cái suy nghĩ là mình muốn đi câu cá với nó vậy? Phải, tao công nhận là Beach Boy có đôi chút thú vị nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì hết! Tao chỉ là đang lịch sự thôi, hiểu chưa? Chỉ là một chút khen ngợi lặt vặt nhằm tạo dựng lòng tin thôi mà, không phải là để dẫn tới việc nhảm nhí này chứ.
"Tôi ở đây thôi là được rồi, cậu nên tận hưởng chuyến đi câu này một mình. Chẳng phải là cũng đã được một thời gian kể từ khi cậu đi câu rồi hay sao? Hắn ta trả lời, mặc dù trong tâm thì đang chửi thề đủ kiểu, hắn vẫn đủ sáng suốt để biết rằng bản thân mình không nên văng tục trong lúc đang làm nhiệm vụ.
"Gì cơ? Tôi tưởng là anh muốn đi câu cá mà."
"À thì, cũng không hẳn...Dù sao thì, sao cậu lại không tận hưởng buổi câu cá này một mình nhỉ? Cứ từ từ, giành thời gian thư giãn và quên hết mọi chuyện đi."
"Tất nhiên là tôi cũng định như vậy rồi, nhưng mà lỡ như có ai định ám sát tôi khi đang ở trên nước thì sao nào? Tôi không nghĩ là anh sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình lắm đâu nếu mà anh để cho điều đó xảy ra nhỉ?"
Nụ cười của Pesci như tiết lộ tất cả. Cậu ta ranh mãnh hơn vẻ ngoài nhiều. Contorno chỉ biết thở dài trước tình huống hiện tại trước khi bước lên tấm ván gỗ và vào trong thuyền.
Biển xanh mênh mông chào đón họ cùng con thuyền, đám cá bơi lượn quanh thuyền đã ít rồi mà đa số còn chỉ ngửi ngửi miếng mồi vài lần rồi chạy mất. Vài phút nhanh chóng trở thành vài tiếng và khi mặt trời đã lên tận đỉnh đầu, họ vẫn chưa ai bắt được cá. Contorno đã dần cảm thấy tóc mình đang tuột khỏi dây buộc trong khi bộ Com-lê thì như muốn bốc hỏa dưới ánh mặt trời.
Thậm chí, bữa trưa cũng không thể làm vơi bớt đi sự khó chịu đang ngày một gia tăng và khi một tiếng nữa trôi qua, hắn đã trở nên chán nản. Ném thẳng cái cần câu trong tay xuống biến, Contorno ngồi đó nhìn nó trôi nổi trên mặt nước một cách đầy bất mãn. Sẽ có thể tốt hơn nhiều nếu cái cần câu chết tiệt đó chìm hẳn xuống đáy.
Trước khi cái thứ đó có thể trôi đi xa hơn, nó ngay lập tức bị kéo thẳng lên không trung bởi một chiếc cần câu khác và trở về lại trong tay Pesci. "Anh có biết mấy cái cần câu này tốn bao tiền không hả?" cậu ta than vãn "Tôi chỉ có hai cái thôi đấy"
"Ba"
"Gì cơ?"
"Stand của cậu nữa chi hả, thằng ngu này!" hắn gằn giọng "Chẳng phải đó là lý do ta lên cái thuyền ngu xuẩn này hay sao? Vậy giờ cậu có định giải thích hay không thì bảo?" Pesci trông có vẻ khá bất ngờ trước câu nói của hắn. Đúng là thằng đần mà. "Trời ạ...được rồi, tôi sẽ giải thích cho cậu về Grateful Death miễn là ta rời khỏi con thuyền chết tiệt này!"
"Grateful Death?"
Vừa dứt lời, Contorno triệu hồi Stand của hắn ra đồng thời ném về phía Pesci cái lườm gay gắt hơn. "Phải! Đó là Stand của tôi! Nó làm cho mọi người già đi và trông nó chẳng khác gì mấy con quái trong phim kinh dị cả được chưa?! Tới lượt cậu!" Cái nắng từ mặt trời có vẻ đã ảnh hưởng tới tâm trạng hắn khá nhiều. Trong hầu hết mọi trường hợp thì đây có thể nói là điều kiện hoàn hảo nhất để Stand của hắn phát huy hết sức mạnh của nó. Dù sao thì việc hạ nhiệt dưới thời tiết này là hoàn toàn bất khả thi kia mà. Những giọt mồ hôi bám đầy giữa hai bên lông mày hắn lại càng thêm khẳng định điều ấy. Nếu thằng đần này không nhanh vào thẳng vấn đề thì chắc mình lôi nó ra làm ví dụ mất.
Ngạc nhiên thay, Pesci lại không hề nao núng. Thay vào đó, cậu ta bình tĩnh quăng dây câu từ Beach Boy về phía mặt nước gần đuôi thuyền.
"Beach Boy ở bên tôi cũng đã được một khoảng thời gian rồi vậy nên có thể nói là tôi cũng biết vài thứ về cách thức hoạt động của nó. Ví dụ như, hiện tại bây giờ thì có...khoảng 5 con cá cách thuyền của chúng ta 3 dặm. Chẳng trách sao ta ngồi nãy giờ mà chẳng bắt được gì cả."Sự tò mò có lẽ đã phần nào làm hắn bình tĩnh hơn. "Chỉ với 1 lần quăng dây thôi à?"Cậu ta chỉ nhún vai trước câu hỏi của Contorno. "Tôi thường hay đoán sai khá nhiều lần trước đây. Dù sao thì, Beach Boy cũng có thể được dùng ở cả trên cạn nữa nên cũng khá là tiện.""Tôi đoán là cậu cũng có thể sử dụng nó như một cái cần câu bình thường chăng?"Pesci gật đầu. "Đúng vậy. À mà, ngoài ra Beach Boy còn có một "cơ chế" khác khá là hay." Vừa dứt lời, Pesci thu lại dây câu từ mặt nước và giơ lên trước mặt Contorno. Cái lườm từ hắn khiến cậu ta bật cười.
"Đừng lo, nó không sống lại hay gì đâu."
Đó là do chú mày chưa gặp Baby Face thôi.
"Anh chỉ cần bấu nhẹ vào sợi dây mà thôi. À mà, đừng có mà bấu mạnh quá. Nếu không thì anh sẽ phải hối hận đấy." Tin rằng Pesci hiểu rõ về Stand của bản thân hơn, Contorno cố gắng bấu vào sợi dây nhẹ hết sức có thể. Cơn đau dù nhẹ nhưng vẫn ngay lập tức lan khắp hai đầu ngón tay của hắn ta. Pesci nở nụ cười, dường như đã biết trước điều này sẽ xảy ra. "Đúng rồi đấy, Beach Boy còn có chức năng phản lại các tác động từ bên ngoài ảnh hưởng lên nó nữa. Tất nhiên, điều đó thì không được hữu dụng lắm trong việc đi câu. Cha khá là thất vọng trước điểm này."
Pesci ngay lập tức che miệng lại nhưng Contorno cũng chẳng bình luận gì thêm. Vì dẫu sau thì chuyện gia đình có thể nói là một vấn đề khá nhạy cảm đối với những người cùng "nghề" như bọn họ. "Hừ...Stand của cậu có vẻ như khá là phù hợp cho việc đi săn nhỉ? Có lẽ, nó sẽ hữu dụng trong ám sá-"
Bây giờ thì lại tới lượt Contorno phải nhanh chóng ngậm mồm vào. Hắn vừa nói thế thật à?! Tốn công đến đây giả dạng thành vệ sĩ chỉ để tiết lộ thân phận thật là sát thủ cho bên địch. Khá là mâu thuẫn đấy thằng đần này! – Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy những lời đàm tiếu từ những người đồng đội của mình.
"Đạo đức giả quá đấy, Prosciutto. Thế mà mỗi lần tao phạm lỗi là mày lại mắng tao chẳng ra gì."
"Nói đến việc thâm nhập thì anh rõ là không có khả năng. Tôi cá chắc là bản thân có thể làm tốt hơn nhiều."
"Ha, ha! Xấu hổ thật đấy Prosciutto. Quả là một pha "lỡ mồm", nhỉ?"
"..."
Không có lý do gì để mà tưởng tượng hết những thành viên còn lại cùng với những lời đàm tiếu mà họ có thể "trìu mến" dành cho hắn.
Trước khi tâm trí hắn kịp cân nhắc giữa 2 lựa chọn hoặc là kết thúc chiến dịch ngay tại đây hoặc là cố gắng giải thích, Pesci cất giọng cắt ngang: "Ám sát sao? Vậy có nghĩa là anh đã từng giết người"
Contorno khựng lại trước câu nói đó. "Gì cơ?"
"Ý tôi là..." – Lại một lần nữa, Pesci giữ chặt lấy chiếc cần câu trước ngực như thể đang ôm một con thú nhồi bông – "Tôi chỉ đoán rằng anh ít nhất cũng phải làm thế một lần rồi đúng chứ?"
"Ờm..., tất nhiên rồi. Ý tôi là, đó là một rủi ro khó tránh khỏi trong "công việc" mà. Không lẽ cậu cũng-" Hắn dừng lại. Tất nhiên là thằng đần này chưa giết ai hết rồi. Thậm chí không biết là nó trộm nổi kẹo từ tay của đám con nít hay không nữa .
"...Nghe này, việc đã rồi thì cứ để nó qua đi. Không có lý do gì phải nhắc lại cả."
Hai vai cậu ta trũng xuống nhưng vẫn giữ lấy được sự lạc quan. "Được thôi...nhưng mà anh có thể giải thích thêm về những gì anh nói về Beach Boy không. Ý tôi là, tại sao nó lại hữu dụng trong việc, ừm, anh hiểu ý tôi rồi đấy."
Contorno hơi lườm cậu ta nhưng nét cau có trên mặt hắn nhanh chóng chuyển thành một cái thở dài. Sau khi quay mặt đi, hắn rảo bước về phía cabin rồi ra hiệu cho Pesci cùng đi. "Tôi sẽ nói nhưng mà không phải là dưới cái nắng này đâu, đi vào trong đi."
Pesci mỉm cười trước sự thay đổi tình huống này và nhanh chóng đi theo hắn. Chuyến đi câu hóa ra cũng không hẳn là một ý tồi. Mắc dù cuối cùng thì chẳng ai trong số họ bắt được con cá nào cả.
___ ___ ___ ___ ___ ___
Sau chuyến đi câu, Contorno đã quay trở về với dáng vẻ trầm lặng và lịch sự của gã. Tuy nhiên về phần của Pesci, cậu ta đã thay đổi. Mặc dù vẫn khá nhát gan, nhưng cuộc trò chuyện của họ trên thuyền đã phần nào truyền động lực để cậu ta có thêm đôi chút tự tin vào bản thân của mình hơn. Pesci thậm chí đã thử xin phép ông cậu ta để cho bản thân được tham gia vào một trong những cuộc họp. Tất nhiên là ông ta đã từ chối nhưng Pesci vẫn giữ được sự quyết tâm của mình. Bằng cách này hay cách khác, cậu ta cũng sẽ tìm được cách để hỗ trợ ông.
Cơ hội cuối cũng cũng đã tới, tại một trong những buổi thảo luận cuối cùng về Orso. Trong khi Contorno vẫn khá cảnh giác không tiết lộ thời gian cụ thể, Salmone đã vô tình để lộ cho Pesci biết vào hôm trước. Nắm lấy thời cơ, Pesci trốn vào 1 trong những lối đi dành cho người giúp việc được kết nối trực tiếp với căn phòng nơi cuộc họp đang diễn ra. Cậu ta đã được kể về những tuyến đường ẩn này bởi một trong những nữ hầu lớn tuổi đã từng làm việc tại đây. Tất nhiên là ông nội của cậu ta cũng biết nhưng hiện tại sự tồn tại của chúng đã trở thành một bí mật giữa hai người mà thôi.
Âm thanh từ những bước chân nhanh chóng bước vào trong, kèm theo đó là tiếng đóng cửa. Tuy không thể nhìn trực tiếp, nhưng Pesci vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện khá rõ ràng.
"Cậu có chắc rằng đây sẽ là nhóm cuối cùng của bọn chúng không?" Bottarga lên tiếng.
"Vâng, thưa ngài. Sau khi quét sạch chúng đi thì Orso sau này sẽ không còn là một mối đe dọa cho ta nữa. Chúng tôi chỉ cần sự xác nhận của ngài nữa thôi và kế hoạch sẽ có thể tiến hành như đã định" Salmone đáp.
Vậy ra đây là đợt tấn công cuối vào Orzo rồi sao? Nếu cậu ta không tham gia thì sau này cậu ta cũng sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
"Được rồi. Cậu đi trước đi...Dù sao thì, ta vẫn cần phải giải quyết một số việc."
"Vâng, thưa ngài." Và rồi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Salmone cùng với những người đi chung với hắn.
Nếu như cậu ta muốn tham gia vào chiến dịch này thì cậu ta sẽ phải theo chân bọn Salmone. Trong khi Pesci đang nóng lòng để chứng tỏ bản thân, sự tò mò đã giữ chân cậu ta ở lại. Ông nội cậu ta còn phải giải quyết công việc gì khác nữa? Dẫu biết là không đời nào ông ta sẽ tự độc thoại trong khi ở một mình nhưng Pesci vẫn cố nán lại xem thử. Khi mà cậu ta vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cậu ta đã bất cẩn không để ý tới tiếng bước chân đang ngày một tiến lại gần.
Nắm lấy cậu ta từ sau bức màn, ông nội chĩa khẩu súng vào cổ họng của Pesci. Cậu ta chỉ có thể kêu lên một tiếng trước cảnh tượng trước mắt trong khi ông ta gào lên: "Thằng quái nào-! Oh, là cháu à." Ông ta từ từ hạ khẩu súng trong tay xuống nhưng ánh mắt gay gắt vẫn hướng về Pesci.
"Tại sao cháu lại ở đây?"
Giọng Pesci trở nên run rẩy, "C-cháu nghĩ rằng cháu có thể-"
"Nghe lén. Và tại sao cháu lại làm vậy? Để có thể tự mình tham gia nhiệm vụ này, phải chứ? Để ta nói cho mà nghe, sẽ không có chuyện cháu rời khỏi đây nửa bước đâu!" Ông ta đay nghiến. "Mày chẳng được tích sự gì cả! Lý do duy nhất mà mày chưa xuống đáy biển chơi với cá là vì chúng ta là gia đình đấy!"Pesci thì thầm.
"Cái gì cơ? Nói to lên xem nào-"
Giọng của cậu ta tuy nhẹ nhưng từng câu chữ đều chứa một sức nặng vô hình: "Trước đây thì nó đâu phải là vấn đề với ông đâu"
Sự phẫn nộ, hoặc cũng có thể là sợ hãi, chợt thoáng qua trong ánh mắt của lão già trước khi ông ta vung tay cầm súng sang một bên.
"Đừng có mà nói linh tinh về những chuyện mày không hiểu! Về phòng nhanh!"
Pesci lườm lại lão ta trong khi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cậu ta băng qua Contorno trước khi vào phòng mình. Sau khi đóng sầm cảnh cửa lại sau lưng, cậu ta cẩn thận nghe ngóng cuộc trò chuyện ở bên kia cánh cửa. Ông nội của Pesci đã theo chân cậu ta tới tận cửa mặc dù ông ta chỉ đi bộ bình thường mà thôi.
Sự phẫn nộ được thể hiện rất rõ ràng trong giọng nói của ông ta. "Chẳng phải là ta đã bảo ngươi phải trông chừng thằng bé rồi hay sao?"
Contorno trả lời một cách điềm tĩnh: "Bởi vì đây là nhà của ngài, nên tôi nghĩ rằng việc đó là không cần thiết, thưa ngài"
"Đừng có mà tự mãn với ta thằng khốn. Sau khi vụ hợp tác giữa hai bên kết thúc, nếu như ta mà còn thấy mặt ngươi thêm một lần nào nữa thì coi chừng, ta sẽ tự mình bắn ngươi."
"Tất nhiên tôi biết là ngài sẽ làm thế nhưng đừng quên, sẽ chẳng có gì ngăn tôi làm điều tương tự đâu, thưa ngài."
Lời đe dọa từ Contorno dù y hệt như của lão già nhưng chủ ý đằng sau lại dữ dội hơi một cách đáng sợ. Trong khi Contorno vẫn chưa tiết lộ về vị trí thật sự của hắn trong Passione, Pesci cũng đã lờ mờ đoán ra được từ trước. Mặc dù cậu ta cẫn còn giận ông nội của mình, Pesci vẫn cảm thấy sợ thay cho mạng sống của ông ta vào thời khắc đó.
Ngạc nhiên thay, ông nội cậu ta chỉ cười mỉa mai trước lời đe dọa ấy, "Heh, nếu như ngươi thật sự ghê gớm như những gì ngươi vừa nói thì ta chắc là sẽ thuê ngươi để tự ám sát chính mình mất. Giờ thì lo mà làm tốt việc của mình đi và đàm bảo cho ta rằng cánh cửa này sẽ không thể mở ra được."
"Như ý ngài."
Âm thanh khóa cửa nhanh chóng vang lên sau mệnh lệnh của lão già. Pesci rủa thầm trong miệng khi cuộc trò chuyện giữa 2 người kết thúc ở phía bên kia cánh cửa. Mặc dù cậu ta vẫn có thể đi vào một trong những tuyến đường ẩn từ trong phòng của mình nhưng với tính cách của ông nội thì có lẽ ông ấy sẽ nhanh chóng khóa chúng lại từ bên kia sớm thôi. Dẫu sao thì ông ấy vẫn là người giữ chìa khóa của căn nhà này kia mà.
Cảm thấy như tâm trạng đã bị phá hỏng trong ngày hôm nay, Pesci thơ thẩn bước tới giường rồi nhanh chóng úp mặt xuống. Mặc dừ sự tự tin trong cậu ta đã phần nào được nâng lên vào hôm trước nhưng bây giờ đây, nó lại một lần nữa chạm đáy. Mặc dù lời nói của Contorno có phần hơi gay gắt nhưng cậu ta đã thực sự cảm thấy được coi trọng.Trước đây, Pesci chưa từng nghĩ tới khả năng dùng Beach Boy lên người khác nhưng bây giờ khi nghĩ lại, nó lại hoàn toàn hợp lý. Dẫu sao thì đó cũng là dụng ý ban đầu của cậu ta khi Beach Boy lần đầu tiên thức tỉnh nhiều năm trước.
Cậu ta vẫn có thể nhớ một cách rõ ràng như thể sự việc mới chỉ xảy ra vào hôm qua. Một con thuyền nhỏ, một cơn bão to, Anh trai thì đang chìm dần dưới những làn sóng dồn dập. Anh ấy rồi cũng trồi lên lại nhưng mà khi ấy thì đã quá muộn mất rồi. Mục tiêu mà cậu ta cần câu vào giờ đây đã vuột mất. Chẳng có một lý do gì để mà mong chờ được khen ngợi sau đó cả. Cậu ta đã thất bại một cách tồi tệ hết sức.
Họ đã mất đi một người thừa kế. Mẹ cậu ta thì mất đi một người con trai. Còn bản thân cậu ta thì mất đi một người bạn. Một người anh trai.
Anh ấy là người duy nhất quan tâm đến cậu ta vậy mà cuối cùng, chính tay Pesci đã giết chết anh mình.
Cha mẹ của cậu sau đó cũng qua đời, ít nhất thì việc đó không phải là do mình. Quả là một kẻ đạo đức giả, dù gì thì, đáng lẽ cậu ta không nên nghĩ thế.
Đoàng! Đoàng!
Hai âm thanh ấy vang lên ngay lập tức khơi dậy bản năng sống còn trong cậu ta nhưng Pesci vẫn ở nguyên trên giường. Cậu ta biết rất rõ nguồn gốc của hai âm thanh vừa vang lên. Âm thanh từ hai phát đạn bay ra khỏi khẩu súng bắn tỉa ngay lập tức hiện lên từ trong kí ức của Pesci. Cậu ta nhanh chóng lăn xuống sàn nhà, nép mình bên cạnh giường vời Beach Boy đã hiện hữu trong tay. Trong khi cậu ta đang mường tượng đến việc phải nghe thấy thêm nhiều phát đạn nữa, thực tế lại chẳng có gì xảy ra. Cậu ta biết là kẻ cầm súng chắc hẳn phải ở gần đây. Hai phát bắn ấy rõ ràng là quá to để có thể phát ra từ những ngôi nhà lân cận. Mong rằng Contorno đã đang trên đường đi điều tra-
"Chờ đã..."
Không thể nào! Việc đó là không thể, phải chứ? Nhưng mà...Chẳng phải như vậy lại hợp lý hơn sao?
Passione đã sắp trừ khử được đám người Orso rồi vậy nên ai mà biết được liệu họ có trở thành mục tiêu tiếp theo không kia chứ. Cuộc trò chuyện giữa Contorno và ông nội cậu ta đã làm dấy lên một nỗi lo tương tự.
Nhưng liệu rằng anh ta có thật sự làm vậy không? Và nếu như anh ta thực sự đã làm vậy thì tại sao cửa phòng mình chưa bị phá?
Chắc hẳn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những việc này nhưng trong thời khắc hiện tại, cậu ta vẫn còn có việc khác phải lo. Cậu ta cần phải đảm bảo rằng ông nội vẫn ổn. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp nhưng mà dẫu sao có bị chỉ chỉ trích về hành động của mình từ ông nội thì Pesci vẫn không thể bỏ mặc ông ấy.
Nhanh chóng vững tâm lại, Pesci đứng dậy từ sàn nhà và nhanh chóng chạy vào con đường ẩn gần nhất trong phòng. Cậu ta biết là cánh cửa phía bên kia vẫn đang bị khóa lại nên dù cậu ta có qua được bên đó cũng vô ích. Dẫu vậy, cậu ta vẫn mò mẫm lối đi trong con đường chật hẹp, Pesci đã tìm thấy đường đến căn phòng ban đầu, nơi ông cậu ta đang ở. Trước khi kịp vén tấm màn, âm thanh từ chiếc điện thoại vang đến tai cậu ta.
"Thưa ngài! Thưa ngài! Làm ơn hãy trả lời tôi!" Đó là giọng của Salmone đang hoảng hốt vang lên ở phía bên kia đầu dây. "Bọn chúng tràn ra từ mọi phía. Ngay từ đầu đã chẳng có lũ người nào của Orso hoặc ít nhất là bây giờ thì chúng cũng chẳng còn nữa! Tôi nghĩ là lũ khốn từ Passione đã lừa ta mất-Ah!". Một tràng đạn vang lên theo đó là tiếng hét của Salmone trước khi đường dây bị cắt một cách đột ngột.
Một kẻ nào đó bắt đầu bấm số trước khi một giọng nói khác vang lên. Pesci lúc bấy giờ đã chẳng còn quá ngạc nhiên trước tình cảnh hiện tại.
"A lô, Risotto? – Phải là tôi đây. Tôi đã xử lý xong Don của bọn chúng rồi. Dẫu vậy thì vẫn còn một vài việc vặt cần phải giải quyết...Bên anh dọn dẹp đến đâu rồi? – Ổn cả sao? Vậy thì tốt. Tôi khóa hết cửa ở đây lại rồi nên việc xử lý sạch sẽ bên đây sẽ khá đơn giản thôi."
Trong khi Pesci đang băn khoăn trước lời nói của Contorno thì một làn khói quen thuộc bắt đầu xuất hiện vây lấy cậu ta. Lẽ ra cậu ta nên lường trước đến chuyện này. Vị trí của cậu ta hiện tại là quá thuận lợi để cho sự ảnh hưởng từ Stand của Contorno xảy ra trên cơ thể Pesci một cách nhanh chóng. Những nếp nhăn đã bắt đầu bao phủ lấy hai cánh tay và mặt của Pesci trong khi 2 mắt thì cứ mờ dần đi đến mức gần như mù lòa. Cậu ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây! Tuy nhiên, Pesci vẫn cần phải cân nhắc trước những lựa chọn hiện tại của bản thân. Nếu như ở lại đây, hiển nhiên là cậu ta sẽ hoặc là chết già hoặc là bị Contorno phát hiện ra là đang trốn trong lối đi ẩn bằng khói. Sự lựa chọn tiếp theo là chạy nhưng nếu lời của tên sát thủ kia là đáng tin thì tất cả những lối ra vào tại đây đều đã bị khóa lại hết rồi. Cậu ta có thể thử phá cửa nhưng mà ngay cả khi may mắn không bị Contorno bắt gặp thì chắc cậu ta sẽ gục trước khi thoát khỏi đây bởi làn khói kia mất.
Ít nhất thì, cậu ta không nên ở nguyên một chỗ. Mặc dù tốc độ di chuyển của Pesci đã chậm lại một cách đáng kể, cậu ta quay lưng lại với căn phòng và bắt đầu mò mẫm tìm đường trở về phòng của mình. Trong khi đang cẩn thận đi dọc theo bức tường, diện mạo lẫn giác quan của Pesci dần dần được khôi phục bởi khoảng cách giữa cậu ta và kẻ sử dụng Stand kia ngày càng xa. Một khi đã trở về phòng của mình, cậu ta đã hồi phục đủ thể lực để có thể đứng thẳng lên lại. Tuy nhiên, tiếng súng dồn dập kèm theo đó là những tiếng hét thất thanh phát ra từ mọi phía trong dinh thự lại càng khiến cậu ta căng thẳng hơn. Contorno đã bắt đầu xử lý những kẻ còn lại tại đây và sớm thôi, Pesci sẽ là kẻ kế tiếp.
Cậu ta lại càng giữ chặt lấy Stand của mình hơn trong khi rung mình trước những âm thanh rùng rợn gây ra bởi Contorno.
Chờ chút đã...Câu truyện cổ tích kì ảo về những nàng công chúa bị mắc kẹt trên những tòa tháp cao chợt hiện lên trong trí tưởng tượng của cậu ta. Hiện tại thì Pesci đang ở trên tầng hai và trong phòng này thì lại có rất nhiều tấm chăn mền. Tất cả nguyên vật liệu đều đã đầy đủ cho một kế hoạch chạy trốn.
Tiếng súng đang ngày một tiến lại gần hơn, Pesci nhanh chóng quyết định liều một phen. Cột một đầu dây vào cạnh giường để chống đỡ, Pesci mở cửa sổ rộng hết mức rồi cẩn thận giữ thăng bằng trên khung. Ngay cả khi cậu ta đã kéo sợi dây làm từ mền của mình vài lần để chắc chắn rằng nó đã cố định, sự do dự vẫn cứ bủa vây lấy tâm trí của cậu ta. Liệu đây sẽ thật sự là kết thúc của Pesci chăng? Một tổ hợp nhầy nhụa đẫm máu vương vãi khắp bãi cỏ vừa cắt gọn?
Như đánh tan đi những do dự khỏi tâm trí cậu ta, cánh cửa phòng bất thình lình bật mở. Contorno lườm nhìn Pesci từ phía bên kia của căn phòng. Ngay khi một viên đạn vừa sượt qua tai cậu ta, Pesci ngay lập tức mất thăng bằng rồi ngã về phía sau. Không để cho cậu ta có thêm cơ hội, Contorno nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, hắn rướn người qua lan can nhìn xuống bên dưới. Cú ngã bất ngờ dù đã đẩy nhanh quá trình nhưng Pesci thật sự không thích cái tốc độ này chút nào. Trong khoảng 5 giây, Pesci vẫn chưa hoàn hồn mà nằm đó bất động trên bãi có mát lạnh trong khi hai tay vẫn vô thức bấu chặt lấy Beach Boy. Trạng thái bất động đó nhanh chóng bị phá vỡ khi một viên đạn ghim thẳng vào phần đất ngay cạnh cậu ta. Cố gắng đứng dậy càng nhanh càng tốt, Pesci mau chóng chạy về phía cánh cổng. Mặc kệ những tiếng súng vẫn cứ văng vẳng phía sau trong khi cậu ta chạy thoát ra khỏi dinh thự.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me