TruyenFull.Me

Nornaib Shut In

Chapter 5

Cả ba người đi theo con đường vòng cung mà Eli Clark vạch sẵn, con đường an toàn đến mức Norton có cảm giác hắn đang bị lừa. Nhưng Naib nói với hắn rằng có thể tiết kiệm sức lực được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đến khi gặp chuyện bất trắc còn đối phó được, Norton nghe người kia nói như vậy cũng không phản bác gì thêm, đành chuyên tâm lái xe.

Kỳ thực không phải hắn ngại rảnh rỗi quá không có việc gì để làm, mà bản thân Norton không tin tưởng bất kỳ ai ở cái thế giới tàn nhẫn này, hơn hết hắn cũng không dám tùy tiện đùa giỡn Naib như trước khi có một người lạ cứ chằm chằm theo dõi nhất cử nhất động của họ. Thôi được, mặc dù không phải là nhìn chằm chằm, có điều Norton cảm thấy không được thoải mái vì có thêm một người.

Naib thì ngược lại, dường như chỉ cần Norton không động tay động chân với mình anh nhất định sẽ vô cùng thoải mái. Trừ bỏ việc đêm nào Norton cũng ném Eli ở ngoài xe, bản thân chui vào trong lều với Naib ra thì không có bất cứ vấn đề gì phát sinh quá giới hạn.

Mãi đến ngày thứ tư, Eli mới bắt đầu tươi tỉnh lên một chút, anh nói chỉ cần đi qua con đường hầm trong núi này sẽ đến được làng của mình, dáng vẻ hồi hộp hệt như một đứa trẻ lạc đường được người khác dẫn về nhà.

"Được rồi, đêm nay cắm trại ở chân núi, đợi sáng mai chúng ta bắt đầu vượt hầm."

Không ai có ý kiến gì, mà nếu có thì Naib cũng sẽ tự làm theo ý mình thôi. Anh lái xe đến một khu vực an toàn, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh mới dừng lại. Sinh hoạt ở bên ngoài tuy nhiều nguy hiểm nhưng tất cả bọn họ đều đã thành quen, ít nhất sẽ tránh cắm trại ở những con đường có nhiều bạo loạn, có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lực thì càng tốt bấy nhiêu.

Dựng lều xong, Naib liền quăng cho mỗi tên một ít đồ ăn đóng hộp, nói rằng bản thân lái xe cả ngày đã thấm mệt cần nghỉ ngơi trước, cũng nghiêm cấm Norton quấy rầy giấc ngủ của anh. Norton tuy bất bình song lại không dám cãi lời Naib, liền quay lưng đi kiểm tra chiếc xe quý giá của mình.

"Tôi ngồi bên cạnh được chứ?" Eli vỗ vỗ lên vai Norton, tuy người này bình thường không hay ồn ào lên tiếng, nhưng không ai có thể phớt lờ được sự tồn tại của anh.

Hắn không trả lời, Eli xem đó là câu đồng ý.

"Ngày mai tôi có thể được trở về nhà rồi." Eli ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao lấp lánh hàng ngàn vì tinh tú, đã bao lâu rồi mới lại có thể ngắm nhìn thế giới một cách tự do như thế này, Eli cũng chẳng còn nhớ nữa.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, Norton đột nhiên mở miệng trong khi vẫn đang kiểm tra gầm xe "Có nơi để về là tốt rồi."

"Haha." Ngoài Naib ra, Eli chưa từng nhìn thấy Norton nói với người khác một câu nhiều như vậy "Nói cũng phải."

"Tôi nghĩ rằng chỉ cần có một người quan trọng ở bên cạnh thì ở đâu cũng là nơi để về." Eli tiện tay đưa cho Norton dụng cụ tháo lắp "Không phải anh cũng cảm thấy như vậy sao?"

"Tôi?" Norton nghi hoặc đáp lời.

"Nếu không phải như vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ ra lý do vì sao người như anh lại quyết định giúp đỡ anh Naib."

Norton không trả lời, hắn không thích những kiểu người quá thông minh như Eli, có một số chuyện nếu như không nói ra hắn có thể vờ như không biết.

Đương lúc cả hai chìm vào bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt, đột nhiên có tiếng gió nổi lên, nền đất dưới chân rung chuyển giống như xảy ra địa chấn. Tiếng động cơ thét gào từ phía tuyến đường chính hấp dẫn sự chú ý của Norton, hắn chui ra khỏi gầm xe, nấp ở một nơi có thể nhìn được bao quát toàn bộ con đường phía dưới.

Mấy chiếc xe phân khối lớn hất tung cát trên đường xuyên qua hẻm núi, bởi vì trời quá tối nên không thể xác minh rõ ràng kẻ cầm đầu là ai, song Norton có thể nhìn thấy ở phía cuối đoàn xe có một chiếc xe tải lớn chở không ít đồ đạc, xem chừng đoàn xe này là đoàn hộ tống vận chuyển hàng. Norton đã từng tham gia những đoàn chuyển hàng như thế này, dù sao trong thế giới không còn luật pháp ngự trị thì việc buôn bán vũ khí hay một vài món đồ quý hiếm trái phép cũng chẳng phải điều gì hiếm lạ.

Nhưng những đoàn chuyển hàng cấp bách lúc nửa đêm lại rất hiếm gặp, huống gì vượt hẻm núi là một việc cực kỳ nguy hiểm, nếu như không cẩn thận thì chỉ cần một tên ngã xuống, toàn bộ đoàn xe phía sau sẽ nổ tung.

"Có lẽ không phải bọn chúng mới chỉ tới đây lần đầu đâu." Norton lập tức quay đầu về phía Eli "Ngoài làng của anh ra, trong núi còn bất kỳ nơi nào có người sinh sống nữa không?"

Gương mặt Eli dần dần chuyển sang trắng bệch, dẫu cho anh có cố gắng tự huyễn hoặc bản thân bao nhiêu trường hợp đi chăng nữa, thì câu trả lời vẫn là một cái lắc đầu cứng nhắc. Vượt qua con hẻm này chỉ có duy nhất một ngôi làng sinh sống, ngoài ra cũng không có đường tắt để di chuyển tới bất cứ địa điểm nào, Eli không biết anh phải lấy đâu ra hi vọng để tin tưởng rằng ngôi làng vẫn còn đó, và vị hôn thê xinh đẹp còn đợi anh trở về.

"Đừng kích động." Norton đặt một tay lên vai Eli bóp nhẹ, lúc này Eli mới bắt đầu bình tĩnh trở lại, hô hấp cũng mỗi lúc một đều đặn hơn.

Chỉ cần biết rằng người thân của mình lành ít dữ nhiều, bất cứ ai cũng sẽ không thể nào khống chế được cảm xúc, mà Eli không phải ngoại lệ.

"Thay đổi kế hoạch, đêm nay chúng ta sẽ vượt núi, tôi đi gọi Naib."

"Không cần." Chẳng biết từ lúc nào Naib đã đứng sau lưng cả hai, cẩn trọng đánh giá tình hình phía dưới

"Được, tôi đi chuẩn bị xe." Norton cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên với kiểu di chuyển không chút tiếng động của Naib, hắn vừa định quay lưng đi, ngay lập tức Naib đã kéo ngược trở lại.

"Không được, quá ồn ào, chúng ta sẽ đi bộ vượt qua núi."

"Nhưng..." Rõ ràng Norton không nỡ để xe ở lại một mình, dù sao hắn cũng đã đổi nửa cái mạng để giành được thứ đó đấy.

"Ở đây vắng vẻ thế này cũng không có ai lấy được đồ của chú mày đâu, chúng ta chỉ cần đưa gã này vào phía trong làng rồi êm đẹp chuồn ra là được, nếu cảm thấy tiếc thì cứ ở lại đi." Naib Subedar biết rằng chỉ cần anh nói Norton chắc chắn sẽ làm theo dù không thực sự bằng lòng, có lẽ cũng là một loại tin tưởng đặc biệt dành cho người kia mà anh dám khẳng định.

Quả nhiên Norton chỉ phàn nàn một chút vẫn quyết định nghe theo lời Naib, còn không quên quay đầu lại nhìn chiếc xe lần cuối, nhìn lâu thêm một chút, biết đâu ngày mai lúc hắn quay lại thì chiếc xe đã không cánh mà bay. Naib cố gắng nhịn cười, lúc đồng hành cùng với Norton anh đã biết hắn là một tên thực tế đến đáng sợ, chiếc xe này được hắn bảo dưỡng tốt như vậy xem chừng còn quý hơn cả tính mạng người xung quanh.

"Được rồi, đi thôi."

Naib khoát tay, bắt đầu vạch ra kế hoạch vượt núi.

Đường hầm là nơi ngắn nhất dẫn đến ngôi làng không có nghĩa nó là con đường duy nhất, nếu như bọn họ kiên nhẫn vừa đi vừa nghỉ ngơi vượt đường vòng qua núi, thì khoảng chừng đến sáng hôm sau sẽ tới được làng. Trên người mang theo một vài vật phẩm cần thiết là đủ, cái gì không quá quan trọng có thể để lại trong xe.

Naib tỏ ý định hoàn toàn không muốn giúp Eli, chỉ cần đưa anh ta đến làng bọn họ sẽ xem như làm xong nhiệm vụ, nhưng bản thân Eli lẫn Norton đều biết Naib không phải là kiểu người như thế, nếu như đã quyết định ra tay giúp đỡ anh hẳn sẽ làm đến cùng. Đó cũng là điều mà Norton cảm thấy phiền lòng nhất, dù sao hắn cũng chẳng phải thần tiên, hắn không rộng rãi tới mức như vậy.

Norton và Naib đều là những người thể lực tốt, đối với họ có thức thêm một đêm để vượt núi cũng chẳng vấn đề gì, chỉ có Eli luôn bị chậm hơn phía sau, cứ đi được một đoạn họ lại nghỉ chân một lần.

Thế nhưng càng đi tới ngôi làng, bước chân của Norton càng chậm, thậm chí còn chậm hơn so với Eli, chân của hắn nặng như đeo chì, lê một bước cũng phải dồn hết toàn bộ sức lực. Ngôi làng chỉ vừa mới hiện ra lờ mờ sau những tán cây rậm rạp, cả người Norton đã đổ mồ hôi như tắm.

"Eli." Hắn không thể chịu nổi thêm nữa, bèn ngồi xuống một tảng đá lớn để nghỉ ngơi "Làng của anh có nhiều sương không?"

"Có, vì vậy tương đối an toàn do người ngoài rất khó nhìn thấy."

"Làm sao vậy?" Naib đã sớm nhận ra sự khác thường của Norton, có điều anh chỉ cho rằng hắn mất sức vì phải đi bộ một quãng đường gập gềnh.

"Những kẻ bảo vệ đều có điểm yếu khác nhau, điểm yếu của tôi là mấy nơi có bầu không khí ẩm." Norton vừa nói vừa thở hổn hển, hắn đã sống cuộc sống yên bình đủ lâu đến mức hắn quên rằng bản thân mình còn có điểm yếu này, hơn nữa là sau khi phân hóa thành bảo vệ mới có. Ban đầu toàn bộ tứ chi sẽ trở nên chậm chạp, giác quan cũng không còn nhạy bén, còn yếu ớt hơn so với một người bình thường.

"Phải làm sao bây giờ?" Trời đã bắt đầu sáng, ngôi làng cũng gần ngay trước mắt bọn họ. Eli không có bất kỳ mong muốn nào hơn, anh chỉ muốn được một lần quay trở về nhà của mình, nơi vị hôn thê xinh đẹp đang chờ đợi.

Naib suy nghĩ một lúc, lập tức xốc Norton lên vai mình, "Còn đi được không?"

"Vẫn chưa thành phế vật." Norton cười gượng, cố gắng lê chân để không gây quá nhiều áp lực lên người Naib.

"Được rồi, giúp tôi một tay." Naib hất cằm về phía Eli.

Bọn họ băng qua rừng cây rậm rạp, cố gắng đi thêm một chút nữa là đến nơi, tinh thần cũng lập tức trở nên phấn chấn hơn. Nhưng càng đến gần làng bọn họ càng cảm thấy kỳ quái, xung quanh cây cối bị đốn hạ ngổn ngang, máy móc chất thành đống, thậm chí có cả xác người đã bị thối rữa từ lâu. Nắm tay của Eli siết chặt, niềm tin mỗi lúc một mài mòn theo từng bước chân.

Trong tim của mỗi kẻ lưu lạc luôn ôm một loại hi vọng dù là mong manh nhất, giống như Eli chưa bao giờ ngừng khao khát được quay trở về ngôi làng của mình, dù là khi bị bắt cóc đến một nơi anh xa lạ, hay là khi bị nhốt dưới hầm ngục tối tăm. Nếu như... nếu như ngay cả một chút niềm tin mong manh như vậy cũng biến mất, Eli không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Naib nhẹ giọng lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Eli.

Eli hơi ngẩn người ra hồi lâu, lúc này mới như bừng tỉnh trở lại, "Anh nói phải."

Cho dù Naib luôn tỏ ra bản thân là một người chẳng mấy thân thiện, nhưng bất kỳ ai tiếp xúc với anh đều biết anh là một người tốt, thậm chí có thể vì người khác mà không màng đến tính mạng của mình. Tính cách này được mài giũa qua môi trường quân đội đầy kỷ luật, hơn hết tận sâu thẳm trong trái tim, Naib luôn hướng đến thứ chính nghĩa mà anh cho là đúng.

Chuyện gì rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Đó là thứ suy nghĩ mạnh mẽ mà anh âm thầm gieo vào lòng người đối diện.

"Lý do tôi thích anh đấy." Norton dựa đầu vào người Naib cười cười, giống như con cún nhỏ bám vào người chủ nhân nó.

"Bớt phí nước bọt, tới nơi rồi."

Bọn họ chọn một góc khuất để ẩn nấp, lúc này Eli đã chuẩn bị mọi kết quả mà anh sắp nhận được, anh hít một hơi thật sâu, vừa đỡ Norton vừa cẩn trọng đi sau lưng Naib. Dù còn chưa nhìn thấy rõ quang cảnh phía trong làng, mùi khói lửa nồng nặc đã xộc vào trong buồng phổi, còn có mùi tanh hôi của máu người.

"Đừng kích động"

Naib cứ lặp đi lặp lại như vậy, bởi vì anh nhìn thấy thứ được gọi là "làng" sớm đã trở thành nơi đóng địa bàn của một đám ăn thịt. Chúng đang mải mê vận chuyển vũ khí lẫn "thức ăn", có lẽ là một cuộc di dời với quy mô cực lớn. Ngoài đám ăn thịt ra Naib không nhìn thấy những người dân làng khác, đáp án tệ nhất chính là thứ mà không ai muốn nghe thấy. Anh quay về phía sau, vỗ lên vai Eli, "Cậu ổn không?"

"Tôi..." Nếu nói rằng Eli không cảm thấy phẫn nộ thì tức là nói dối, móng tay anh bấu chặt lên đùi đến mức găm sâu cả vào tận da thịt, anh không trả lời câu hỏi của Naib, chỉ lặng lẽ cúi đầu. "Cảm ơn mọi người đã dẫn tôi về làng, tôi không thể trở thành gánh nặng thêm được nữa."

Nói rồi liền gỡ cánh tay Norton đang khoác trên vai mình, đẩy hắn về phía Naib, "Cả hai người mau quay lại xe đi, đoạn đường phía sau tự tôi sẽ lo liệu."

"Gì chứ? Cậu muốn đi đâu?"

"Tôi không biết nữa." Hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, Eli không còn nhà để quay trở về, nhưng anh cũng không muốn trở thành hòn đá kéo chân cuộc phiêu lưu của hai người kia.

"Chậc." Norton từ đầu đến cuối vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng "Hiện tại bọn tôi cũng chưa biết sẽ đi đâu, hơn nữa còn thiếu một hoa tiêu dẫn đường, nếu anh muốn thì có thể thay thế cái gã cáu kỉnh mù đường hạng nhất này cũng được."

Norton hất cằm về phía Naib, hai mắt của hắn nheo lại cười hì hì giống như một đứa trẻ, chỉ khi Naib quay đầu trừng mắt Norton mới chịu khóa miệng của hắn lại.

"Tôi..." Eli cúi đầu thật thấp, cố gắng không để cho người khác nhìn được biểu cảm trên gương mặt mình.

"Được rồi, quay về xe nhanh lên."

Naib vỗ vỗ vào lưng Eli, cũng xốc Norton lên vai mình chuẩn bị quay trở về nơi chiếc xe đang chờ sẵn.

Nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, đột nhiên anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, xông vào buồng phổi là mùi hương quen thuộc trên cơ thể mình. Rõ ràng vừa mới uống máu của Norton cách đây năm tiếng trước, không thể nào hết tác dụng nhanh như vậy được.

"Chẳng lẽ máu của cậu cũng bị ảnh hưởng bởi môi trường?"

"Tôi không biết chuyện này!" Norton cũng nhận ra có điều khác thường "Trước khi gặp anh tôi chưa từng thử cho ai uống máu của mình, làm sao tôi biết được!"

"Chết tiệt!" Naib cũng không có ý trách cứ Norton, nếu như không sớm chạy xa khỏi bán kính đánh hơi của lũ ăn thịt chỉ sợ bọn họ sẽ không toàn mạng quay trở về mất.

"Không ổn rồi!" Eli quay đầu về phía sau, phát hiện đám ăn thịt đã đánh hơi được mùi con mồi trong phạm vi gần, gã thủ lĩnh cao lớn ra hiệu cho đám đàn em lùng sục xung quanh. Lúc này có thể chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, không ai có thời gian suy nghĩ thêm một phút, chỉ biết cắm đầu chạy thẳng.

Cả người Norton nặng như đeo chì, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, vượt qua được khỏi khu rừng này thể lực của hắn sẽ phục hồi trở lại, nhưng quãng đường vẫn còn rất xa, mà tốc độ đám ăn thịt lại nhanh như tên bắn.

"Tôi không muốn chết ở đây!" Hắn gào lớn, dùng tốc độ cực nhanh xoay người rút dao đâm vào cổ họng một tên ăn thịt đuổi theo sát nút phía sau.

"Tao cũng vậy." Ngay sau khi đâm trúng gã ăn thịt bằng toàn bộ sức lực còn lại, Norton đầu váng mắt hoa ngã xuống đất. Naib ngay lập tức cũng rút con dao găm đeo bên hông của mình ra, mượn đà đạp lên lưng Norton lao về phía đám ăn thịt.

"Đưa hắn ta vào một chỗ nào đó an toàn, đợi tôi xử lý!" Naib quay đầu nói với Eli trước khi anh hạ vũ khí, máu chảy từ vết dao đâm bắn lên ướt hết vạt áo xanh thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me