TruyenFull.Me

Nothing New Kookmin Trans







Cả hai quyết định Jimin sẽ không đến buổi luyện tập với Jungkook. Họ sẽ không thể nào cư xử một cách bình thường được và Jungkook nghĩ rằng hẳn là cậu sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để tập trung vào bài hát hôm nay mà không có sự hiện diện của Jimin.

Namjoon quan sát Jungkook khi cậu bước vào và cố gắng nhịn cười bằng một tiếng ho khan.

"Yo, JK!" Hobi chào hỏi cậu. "Mới đi tập hả em? Em mà dám bốc mùi nguyên cái studio là anh-"

"Em không có tập." Jungkook cắt ngang. "Sao anh lại nghĩ vậy? Em chỉ lỡ làm chuyện đó một lần và em đã hứa là sẽ không tái phạm rồi mà."

"Mặt em đỏ lắm đó nhóc." Jin chỉ ra khiến Namjoon phải "ho" một lần nữa.

"Oh." Mặt của cậu nóng bừng lên. "Em không biết tại sao nữa. Chắc chỗ này nóng quá."

"Rồi rồi, bắt đầu tập đi!" Namjoon nói, vẫn cố nén lại tiếng cười của mình nhưng Jungkook mừng thầm vì gã đã mau chóng chuyển chủ đề.

Buổi tập hôm nay cũng không quá tệ. Hầu hết thời gian cậu chỉ nghĩ về Jimin, nhưng khi nhạc bắt đầu nổi lên, ai cũng biết rõ Jungkook sẽ luôn hoàn thành tốt phân đoạn của mình. Sau khi buổi tập kết thúc, cậu cảm thấy vui mừng và háo hức được trở về phòng với Jimin. Không chỉ là vì, well, cậu có thể hôn anh; nhưng không thấy mặt anh một khoảng thời gian quá lâu như thế này khiến cậu lo lắng đứng ngồi không yên. Ở bên cạnh Jimin mọi chuyện trở nên thật dễ dàng. Nhưng khi không có sự hiện diện của chàng trai nhỏ bé ấy, Jungkook có cảm giác như thể cậu đang làm sai một việc gì đó.

Khi cậu quay trở về phòng, Jimin đang ngồi đợi cậu, anh mặc một bộ pajamas với mái tóc xanh rối bù. Mỗi khi nhìn Jimin với màu tóc này, Jungkook lại không khỏi nghĩ đến Black Swan.

"Cuối cùng." Anh mè nheo như một chú mèo lười nhác khiến Jungkook cười toe toét. Cậu mau chóng chuẩn bị để lên giường đi ngủ. Khi cậu thay đồ, Jungkook có thể cảm nhận được ánh mắt của Jimin dán lên cơ thể của cậu lần đầu tiên. Cậu quay sang nhìn anh trước khi mặc áo vào và cười tự mãn. Chắc chắn Jimin đang nhìn abs của cậu.

"Em có nên cởi áo ra luôn không?" Cậu giả vờ ngây thơ. Jimin đảo mắt nhưng cũng không phản đối. Jungkook nhướn mày.

"Oh?"

"Oh, đừng có giả bộ ngạc nhiên, em biết em ngon thế nào mà."

Yeah, cậu biết– nhưng cậu không chắc liệu Jimin có thấy cậu hấp dẫn hay không. Ngược lại, cậu đã thật sự cho rằng những gì Jimin nói vào ngày hôm đó là sự thật, rằng anh không bị Jungkook hấp dẫn dù chỉ một chút. Còn bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, Jungkook không thể không ưỡn ngực hất cằm vênh váo và trêu chọc Jimin về việc này.

Cậu cởi áo thun ra. Jungkook chậm rãi trèo lên giường của Jimin và nằm xuống bên cạnh anh, Jimin chỉ nói. "Không có làm gì bậy bạ đó nhé?"

"Tất nhiên rồi." Jungkook đáp, tông giọng còn vui vẻ hơn những gì cậu cảm thấy ngay bây giờ. Lúc này đây cậu chỉ muốn ngắm Jimin. Mọi thứ của anh. Jimin đã thấy Jungkook không mặc áo nhiều lần đến nỗi không đếm xuể nhưng cậu lại chưa một lần nhìn thấy vai của Jimin. Cậu muốn bảo Jimin cởi chiếc hoodie mà anh đang mặc kia ra nhưng lại lưỡng lự khi cậu nhớ lại phản ứng của bản thân trong lúc vô tình nhìn thấy áo của Jimin xếch lên một chút, Jungkook quyết định gạt bỏ ý tưởng này. Nếu Jimin không mặc áo thì Jungkook không biết liệu cậu sẽ làm nên những chuyện vượt quá giới hạn nào. Cứ đụng đến chàng trai này là cậu chẳng thể kiểm soát được chính mình.

Những ngày tiếp theo trôi qua như một làn khói mờ mịt vây kín tâm trí của Jungkook. Cậu như bị giằng xé giữa hai quyết định; một là hài lòng với tất cả mọi thứ, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ tập trung vào Jimin để gạt hết những thứ không liên quan ra đằng sau. Và quyết định còn lại chính là tranh thủ những lúc không ở bên cạnh Jimin mà đi chơi với người khác, tự nhủ với bản thân rằng tình cảm này là một sự nhầm lẫn, rằng cậu nên tìm một cô nàng nào đó xinh đẹp, sau đó cưới hỏi và sinh con, rằng cậu sẽ căm ghét chính bản thân mình suốt quãng đời còn lại, mặc cho lý trí nói với cậu rằng quyết định này hết sức nhảm nhí. Làm sao cậu có thể yêu Jimin, thầm biết ơn vì anh là gay, nhưng lại ghét chính mình nếu bản thân cậu trở nên như vậy?

Có lẽ những người khác cũng để ý thấy nhưng hầu như mọi người không ai nói gì cả. Khi Jimin, Hobi, Yoongi và cậu hẹn gặp nhau và cậu cá chắc Yoongi sẽ nhận ra ngay sự thay đổi rõ rệt giữa cả hai. Jungkook đứng gần Jimin hơn, dùng cả cơ thể của mình bao bọc Jimin từ đằng sau như một vệ sĩ, động chạm anh nhiều hơn và, lúc nào cũng, dán mắt lên người anh.

Nhưng Jungkook không quan tâm. Mặc dù có người biết chuyện giữa họ nhưng cậu vẫn thở phào nhẹ nhõm vì không có bất kì cuộc nói chuyện hay gặp gỡ nào xoay quanh chủ đề này.

Vào ngày cuối tuần, Tae và Jimin đi thăm em trai của Jimin. Cả hai cùng đến Busan, nơi mà em trai của anh ấy đang dưỡng thương và về nhà vào tối muộn, Jimin định sẽ ở lại chỗ của Tae vì nó gần với ga tàu điện hơn. Jungkook cũng muốn đi với họ, nhưng cậu đồng tình với Jimin rằng bầu không khí sẽ trở nên khó xử. Taehyung đã quen biết em trai của Jimin bao năm nay trong khi Jungkook còn chưa từng gặp cậu ấy. Cậu cũng hiểu rằng Jimin không muốn giới thiệu cậu với gia đình của anh bởi vì họ chưa chính thức là một cặp.

Đêm ấy cậu không tài nào ngủ được. Jimin đã nhắn tin cho cậu khi anh đến nơi và bảo rằng mọi thứ đều ổn, em trai của anh, Jihyun, không có vấn đề gì nghiêm trọng và hai anh em đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Jungkook lập tức trả lời lại tin nhắn của anh nhưng sau đó Jimin không còn hồi âm nữa. Chắc anh cũng mệt rồi, Jungkook nghĩ thầm, và có lẽ anh cũng ngủ rồi. Không sao. Nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi Jimin không ở bên cạnh, và những sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm và len lỏi vào trong tâm trí của cậu.

Thứ duy nhất khiến cậu phiền lòng mỗi khi ở bên cạnh Jimin chính là không-được-sex. Cậu biết, cậu hiểu, nhưng cậu cũng n*ng muốn chết.

Vài ngày sau, Jungkook hạ quyết tâm. Cậu không còn lo lắng mỗi khi thủ dâm bằng cách nghĩ đến Jimin và làm việc này vô số lần, nhưng nó không đủ. Jungkook thấy xấu hổ. Cậu không còn lại một cậu thiếu niên hứng tình tuổi mới lớn nữa, nhưng cậu cảm giác như mình đang quay về quá khứ vậy, cố gắng không 'cương cứng' mỗi khi nhìn thấy Jimin. Cậu thật sự thật sự thật sự bị thu hút bởi Jimin, bây giờ cậu không chỉ ở bên cạnh anh phần lớn thời gian mà cậu còn có thể hôn anh và chạm lên cơ thể của anh. Jungkook nghĩ cậu không thể trách bản thân mà phải đổ lỗi cho việc Jimin lúc nào cũng khiêu khích cậu mà không cần phải cố gắng.

Vào thứ Tư, Jimin ra ngoài tập nhảy đến tận buổi chiều trong khi Jungkook dành cả ngày của mình cắm rễ ở bàn học và học hành. Cậu sắp sửa làm bài xong thì Jimin cũng quay trở về.

Ngay khi nghe tiếng cửa mở, cậu liền quay sang và nhìn thấy Jimin mệt mỏi bước vào. Anh vuốt tóc ra sau và mỉm cười với Jungkook, còn cậu thì nhìn chằm chằm lấy anh.

"Em học xong chưa?" Anh vừa hỏi vừa tháo giày ra.

"Sắp xong." Jungkook đáp, cũng chẳng quan tâm đến mớ bài tập này nữa. "Buổi tập hôm nay thế nào?"

"Cũng ổn. Nhưng mệt chết đi được. Anh còn phải tắm ở chỗ tập tại anh đổ mồ hôi nhiều quá."

Jungkook có thể nhìn thấy điều đó. Tóc của anh rối bù cả lên và bồng bềnh như mọi khi sau mỗi lần đi tắm. Chiếc áo thun rộng thùng thình như nuốt chửng cơ thể của anh, để lộ ra phần xương quai xanh trắng trẻo. Jungkook tự hỏi có bình thường hay không nếu cậu lại 'cương cứng' trước cặp xương đòn quyến rũ kia.

Jimin lấy bộ pajamas trong tủ quần áo ra và đi về phía nhà tắm để thay đồ. Nếu vậy thì Jungkook sẽ không thể nhìn thấy anh nữa.

"Đợi đã!" Jungkook nói, nắm lấy cổ tay Jimin khi anh đang đi. Anh quay mặt lại nhìn cậu với biểu cảm khó hiểu và Jungkook mau chóng buông cổ tay của anh ra.

"Anh có thể thay đồ ở đây. Nếu anh muốn. Nếu anh muốn thì anh cứ đứng đây thay đồ. Em không phiền đâu." Jungkook cố tình nói giảm nói tránh, nhưng cậu không muốn nói thẳng ra là cậu muốn nhìn Jimin không mặc áo đâu. Hay đúng hơn là, trần trụi từ đầu đến chân luôn.

Jimin nhìn cậu, quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu trước khi anh do dự nắm lấy gấu áo của mình. Mắt của Jungkook lập tức hướng xuống để quan sát anh và cậu nuốt nước bọt, nhận ra Jimin đang để ý phản ứng của cậu. Trong chớp mắt anh kéo áo ra khỏi đầu và ném nó sang một bên.

Jungkook trố mắt nhìn. Ngay tại khoảnh khắc đó, Jimin cũng không có động thái gì tiếp theo, anh cũng không mặc pajamas vào, Jimin hầu như đứng yên tại chỗ, cho phép ánh mắt của Jungkook 'nuốt chửng' lấy cơ thể của anh. Jungkook cảm ơn vì điều đó. Nhưng cậu vẫn chưa nhìn đủ. Sẽ không bao giờ là đủ với cậu.

Ánh mắt của cậu lướt trên làn da mềm mịn của anh, cơ bụng của anh, khuôn ngực của anh, hai đầu nhũ hoa hồng hào của anh, tất cả mọi thứ của anh và cậu biết cậu chẳng thể kiểm soát được hơi thở của mình nữa rồi. Cậu muốn liếm trọn chúng. Jimin xăm một hàng chữ Nevermind in đậm ở trên xương sườn, một hình xăm đậm màu trên nước da nhợt nhạt khiến nó càng thêm nổi bật. Trông Jimin thật hoàn hào, hoàn hào hơn bất kì thứ gì Jungkook có thể tưởng tượng được.

"Em có thể chạm vào anh không?" Giọng của cậu khàn đặc, Jungkook phải dồn hết sức lực để kiềm chế bản thân không kéo Jimin lại gần mình. Cậu có thể trông thấy Jimin do dự một lúc lấu, nhưng rồi anh tiến lại gần cho đến khi đối diện với cậu. Jungkook coi như anh đã cho phép và chậm rãi vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của Jimin như thể anh là một ly thuỷ tinh có thể bị bóp vỡ nếu như cậu quá mạnh tay.

Làn da của anh quá đỗi mềm mại như những gì cậu mong đợi, Jungkook phải cố gắng nén lại tiếng rên khoái lạc của mình. Cậu trượt bàn tay phải của mình trên làn da của anh và chạm đến mọi ngóc ngách có thể, trong khi tay trái vẫn giữ chặt lấy Jimin. Khi cậu vô tình chạm phải nhũ hoa của Jimin, cơ thể anh bất ngờ giật nảy lên. Jungkook làm lại một lần nữa, cố tình vân vê đầu ngón cái của mình xung quanh, dụ dỗ một tiếng rên khẽ phát ra từ người lớn hơn.

Jungkook đứng dậy, ngấu nghiến lấy đôi môi của anh, áp sát hai thân thể vào nhau và không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa. Cậu phải cảm ơn Chúa và tất cả những thánh thần ở trên cao vì lần này Jimin không hề kháng cự mà lập tức đáp lại nụ hôn, vòng hai tay quanh cổ của Jungkook. Cả hai đều đang mặc quần thể thao, vì vậy khi Jungkook xoay người Jimin để anh dựa vào bàn và ấn đũng quần vào nhau, thành viên bên dưới của cả hai cũng cọ xát lẫn nhau qua lớp vải quần. Và Chúa ạ cậu sướng đến phát điên mất. Những tiếng rên rỉ đồng thanh hoà vào nhau, Jungkook dùng hai tay ôm lấy mông của Jimin và nâng anh ngồi hẳn lên bàn. Mẹ kiếp, cậu đã mơ về cặp mông này lâu lắm rồi.

Hai cơ thể liên tục cọ xát lẫn nhau, Jimin phải nâng hông lên để chạm phải đũng quần của Jungkook, kích thích thành viên bên dưới lớp vải của cậu. Khoái cảm bắt đầu lấn át lấy cơ thể của Jungkook, nếu giờ có ai bước vào bắt gặp họ thì cậu cũng không thèm quan tâm nữa.

Jungkook đành rời khỏi đôi môi của anh và chuyển mục tiêu đến vùng cổ trắng ngần bên dưới, vừa rải những nụ hôn vừa liếm mút nhẹ nhàng trong lúc thân dưới không ngừng cọ xát vào nhau. Jimin rên lớn hơn khi Jungkook cúi người xuống ngang với đầu ngực của anh và bắt đầu liếm mút nhũ hoa hồng hào. Quả là âm thanh khêu gợi nhất mà cậu từng nghe và cậu chỉ muốn nghe đi nghe lại nhiều lần.

"Jungkook-ah." Jimin thút thít. Jungkook đành phải giữ bình tĩnh lại một chút để không xuất tinh ra ngay lúc này. Cậu muốn Jimin phải bắn trước.

Jungkook bắt đầu tăng tốc, Jimin đầu hàng và chỉ có thể bấu chặt lấy vai cậu. Cậu ngẩng mặt lên để nhìn anh, vô tình phát ra một tiếng gầm gừ. Jimin ngửa đầu ra sau, kéo căng chiếc cổ trắng ngần, mí mắt co giật và cánh miệng hé mở, khoái cảm đã chiếm lấy cả tâm trí và thể xác của chàng trai xinh đẹp này. Jungkook thề cậu sẽ để hình ảnh trước mặt đây ăn sâu vào não của mình mãi mãi.

"Jungkook-ah, anh ra mất." Jimin rên rỉ và Jungkook lại hôn lên cổ anh, sau đó di chuyển lên gần vành tai của anh.

"Cứ bắn đi, baby." Cậu thì thầm và liếm nhẹ vành tai của anh. Jimin rên lớn, Jungkook tách môi mình ra khỏi làn da của anh để cậu có thể ngắm nhìn chàng trai trước mặt, vẫn tiếp tục cọ xát thân dưới. Hình ảnh và cả những âm thanh của Jimin cũng đẩy cậu đến bờ vực khoái cảm. Jungkook chôn mặt xuống hõm cổ của Jimin, cảm nhận cơn cực khoái đang leo lên đỉnh điểm, rên rỉ và áp sát vào Jimin cho đến khi anh rít lên một tiếng chói tai.

Cả hai thở hồng hộc, gần như kiệt sức khi cơn khoái cảm qua đi. Jungkook cảm thấy choáng váng. Cậu không nhớ lần cuối cùng cậu lên đỉnh là khi nào, Jungkook hít lấy mùi hương của Jimin, môi khẽ chạm lên cổ anh từ khi nào không hay.

Họ cứ ở nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, cho đến khi đống nhầy nhụa bên trong quần làm họ khó chịu và Jimin kêu than như một chú mèo lười nhác. Từng âm thanh mà anh thốt ra và cả gương mặt của anh lúc này như một mớ hỗn độn, xinh đẹp nhưng không còn sức lực nào sót lại. Jungkook nhận ra Jimin suýt ngủ quên trên vai mình và cảm thấy có lỗi vì đã không để anh nghỉ ngơi một chút nào sau khi trở về từ buổi tập, nhưng nụ cười của Jimin khiến cậu không còn một chút hối hận về những việc họ vừa làm với nhau.

"Để em chăm sóc anh nhé." Cậu lẩm bẩm, bế Jimin lên và mang anh vào trong nhà tắm, đóng nắp bồn cầu lại và để Jimin ngồi lên, anh nhìn cậu với đôi mắt mệt mỏi khiến trái tim của Jungkook bỗng nhói lên. Cậu nhúng khăn tắm vào nước ấm và bắt đầu lau sạch cơ thể của Jimin. Jimin cho phép cậu cởi quần thể thao của mình ra, sau đó là quần lót, anh mệt đến nỗi chẳng thể cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa, và Jungkook nuốt nước bọt khi nhìn thấy cậu nhỏ của Jimin và cẩn thận lau sạch đống chất lỏng nhầy nhụa bám xung quanh.

Không phải là cậu chưa từng thấy dương vật của đàn ông trước đây. Cậu chỉ là không muốn nhìn, không muốn cố tình nhìn chúng. Một phần nào đó bên trong cậu nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy kinh tởm, rằng nhìn thấy cậu nhỏ của Jimin sẽ làm cậu có suy nghĩ khác về anh, nhưng không hiểu vì sao thân dưới của cậu lại vô thức co giật. Cậu biết cậu yêu thích tất cả mọi thứ của anh nhưng Jungkook vẫn ngạc nhiên khi bản thân lại thích thú trước cảnh tượng này. Cậu thích cậu nhỏ của Jimin. Ở khoảng cách gần như thế này Jungkook chỉ muốn mút liếm lấy nó. Ý nghĩ này vừa kích thích nhưng lại khiến cậu rơi vào trầm tư. Cậu không quen với việc suy nghĩ đến những thứ này một cách phóng đãng như vậy. Cậu hơi khó chịu. Nhưng lý do duy nhất mà cậu không ngậm lấy cậu nhỏ của Jimin vào mồm chính là vì trông anh chẳng còn một tí sức lực nào cả.

Cậu giúp anh mặc pajamas vào và bế anh lên giường, trong lòng cảm thấy ấm áp vì có thể chăm sóc người lớn hơn từng li từng tí như thế này.

Chỉ vài giây sau đó Jimin liền ngủ thiếp đi, nhưng Jungkook không thể nào ngủ được, cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Jimin, gương mặt của anh và tận hưởng cảm giác được nằm bên cạnh anh và mặc kệ giọng nói nào đó trong tâm trí của cậu cứ vô thức gọi tên của Jimin.

Jimin lại muốn đổi màu tóc. Jungkook chỉ có chút tiếc nuối. Cậu thích mái tóc xanh của anh, đặc biệt yêu thích chúng bởi vì Black Swan, nhưng cậu cũng khá chắc rằng Jimin biết cách biến bản thân mình ngày càng xinh đẹp hơn với màu tóc mới.

Tae và Jimin quyết định làm một buổi thảo luận về việc lựa chọn màu tóc nào Jimin nên nhuộm tiếp theo cùng với Bangtan và Yoongi.

"Anh thích tóc vàng." Yoongi là người đầu tiên đề xuất. "Anh vẫn nghĩ màu vàng là màu tóc tự nhiên của em đó, Jimin-ah."

"Em biết, em cũng thích nhưng em đã nhuộm màu đó lúc trước rồi. Em muốn thử màu khác cơ." Jimin nói.

"Đó là lý do chúng ta sẽ phân ra thành bốn lựa chọn: màu tím, xanh bạc hà, bạc và cam." Tae chen ngang và bắt đầu buổi thảo luận.

"Lựa chọn đầu tiên: màu tím. Ưu điểm: chúng ta đều biết Jimin xử đẹp được màu hồng thì màu tím cũng chẳng thành vấn đề rồi. Không phải sợ xấu đâu. Nhược điểm: well, gần đây Jimin đã nhuộm màu hồng rồi."

"Nhưng mà anh siêu thích màu hồng luôn, Jimin-ah!" Hobi nói. "Anh nghĩ màu tím cũng tuyệt đó."

Jungkook giữ im lặng trong suốt cuộc trò chuyện, không muốn bất kì ai chú ý đến mình.

"Lựa chọn thứ hai: xanh bạc hà. Ưu điểm: Jimin chưa từng nhuộm màu này. Nhược điểm: khó phối đồ. Lựa chọn thứ ba: màu bạc. Ưu điểm: không tốn quá nhiều sức để chuyển từ màu xanh sang màu bạc. Nhược điểm: hơi giống màu xanh bây giờ."

"Màu bạc sao? Em ấy sẽ không thành ông cụ chứ?" Câu nói đùa của Jin khiến ai cũng cười ngoại trừ Jungkook.

"Nghe tuyệt đó. Quyết vậy đi, Jimin-ah, mau nhuộm tóc ông già thôi!" Yoongi đồng tình. Jimin huých nhẹ vào người ngã khi anh cười khúc khích.

"Ngậm miệng lại đi, hyung! Anh biết màu bạc sẽ hợp với em mà. Với lại nó cũng tốt cho tóc của em nếu em không tẩy một thời gian."

"Lựa chọn cuối cùng:: màu cam. Ưu điểm: quá đẹp. Tớ về đội màu cam nha. Ưu điểm: cũng có thể không đẹp lắm. Hơi nguy hiểm á." Tae dứt lại và mọi người bắt đầu thảo luận với nhau.

Giữa bầu không khí ồn ào, Jimin quay sang Jungkook và hỏi nhỏ: "Em nghĩ sao?"

"Anh sao cũng đẹp hết." Jungkook đáp lại đơn giản nhưng đó là sự thật. Cậu không nào tưởng tượng được một Jimin không nổi bật, không xinh đẹp giữa đám đông, bất chấp tóc của anh màu gì. Jimin mỉm cười, hai má anh phiếm hồng nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Có màu nào mà em thích nhất không?"

Jungkook suy nghĩ về những màu tóc mà cậu đã nhìn thấy Jimin nhuộm. Tóc vàng, khiến cậu nhớ lại ngày đầu họ gặp nhau, còn màu hồng chói mắt kia chỉ khiến cậu có mấy suy nghĩ đồi bại; màu đen thì, chúa ạ cậu thích tóc đen, và cuối cùng là màu xanh, màu tóc của Black Swan.

"Em thích hết." Cậu lặp lại.

"Được thôi." Jimi bật cười rồi tham gia vào buổi thảo luận cùng mấy thành viên còn lại.

Cuối cùng anh quyết định chọn màu bạc. Yoongi và Jin cũng bầu chọn cho màu bạc vì những lý do khác nhau, Hobi chọn màu tím, Tae vẫn trung thành với màu cam và Namjoon bảo Jimin nhuộm màu nào cũng đẹp. Gã nói đúng, nhưng thật kì lạ khi Jungkook lại không thích gã có chung suy nghĩ với mình, nhưng nó cũng nhắc nhở cậu rằng Jimin có rất nhiều sự lựa chọn khác ngoài Jungkook. Không chỉ Namjoon mà còn rất nhiều người khác thấy Jimin xinh đẹp, có vô số chàng trai khác tốt hơn Jungkook và không có những tâm tư tình cảm rối bời, những sự hoài nghi mập mờ không rõ ràng với anh. Jimin hoàn toàn có thể tìm một người khác, một người yêu anh hơn cậu.

Jimin định làm gì với cậu đây? Có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai nếu họ không ở cạnh nhau.

Tin đồn về xu hướng tính dục của Jungkook và mối quan hệ với Jimin vẫn luôn là đề tài nóng hổi. Nếu đó là tin đồn sai lệch cậu sẽ tức điên lên, nhưng cậu biết có bực bội cũng chẳng thay đổi được gì; nhưng đó lại là sự thật, một sự thật khiến cậu không khỏi lo lắng. Mỗi khi cậu và Jimin ra ngoài cùng nhau, không hẳn là hẹn hò, chỉ ăn trưa hay làm gì đó bình thường, cậu sẽ tự động giữ khoảng cách và mong là không ai nhìn thấy. Jimin biết, và Jungkook biết Jimin biêt điều này, nhưng không một ai trong hai người nói ra. Jimin cũng không làm bất kì chuyện gì mà Jungkook không muốn khi ở bên ngoài. Không, họ sẽ giả vờ làm bạn bè bình thường nếu như họ không ở trong căn phòng ấy, hay đúng hơn là chốn an toàn nhất đối với họ. Bạn bè chẳng đụng chạm nhau nhiều đâu. Đôi khi Jungkook tự hỏi liệu khoảng cách giữa họ có làm người khác đa nghi hơn không, cậu biết Jimin rất thích đụng chạm vào người khác, đặc biệt là Tae. Nhưng mỗi khi ở nơi công cộng, chỉ mỗi việc vỗ vai Jimin cũng đã quá mức với cậu. Jungkook cảm giác như sẽ có ai đó bắt gặp lấy ánh mắt mà cậu nhìn Jimin và rồi họ sẽ biết được sự thật.

"Ừ thì, chắc tin đồn giữa mày với Jimin vẫn chưa hết nhiệt nhỉ?" Siwon nói với cậu vào những ngày sau đó. Họ học chung lớp với nhau cùng một vài sinh viên khác, và Jungkook để ý thấy một vài ngày ném những ánh nhìn hiếu kỳ về phía họ khi nghe thấy câu hỏi của Siwon.

"Chắc vậy." Jungkook cố gắng trả lời bình tĩnh nhất có thể. "Mà tao cũng không làm gì được, đúng không?" "Hm." Siwon có vẻ như đồng tình với Jungkook nhưng vẫn nhìn cậu. Jungkook giả vờ tập trung vào bài tập của mình.

"Mày không là, kiểu như, không phải là gay, đúng chứ?" Siwon đột nhiên hỏi khiến Jungkook lập tức ngước mặt lên.

"Cái đéo gì vậy, Siwon?! Không! Sao mày lại nghĩ vậy được hả?! Tất nhiên tao không phải gay!" Cậu hét toáng lên, cảm thấy bực bội ngay sau đó, nhưng cậu chỉ là không muốn người khác nghĩa cậu đã blowjob hay gì đó, nhưng cậu cũng không thể nào phủ nhận bởi vì cậu thật sự muốn "thổi kèn" ai đó. Hay nói chính xác là Jimin.

"Okay, okay, kiểm tra tí thôi." Siwon đáp. "Chỉ muốn chắc chắn là mày không phải giấu giếm việc mày là người đồng tính hoặc gì đó. Không cần phải nhạy cảm quá đâu."

"Tao không có nhạy cảm." Jungkook nghiến răng và quyết định hôm nay cậu đã học đủ rồi.

"Tao học xong rồi." Cậu thông báo và bỏ đồ đạc vào cặp.

"Xong rồi sao?" Areum bên cạnh hỏi.

"Ừm." Jungkook chẳng muốn cư xử bình thường nữa, dù gì cậu cũng không thể. Cậu chỉ muốn rời khỏi đâu. Tại sao Siwon lại đề cập đến chuyện này cơ chứ?? Xu hướng tính dục của Jungkook có thể nào cũng không phải chuyện của hắn hay liên quan đến đời tư tình cảm của hắn. Hắn chẳng có cái quyền tra hỏi cậu để rồi Jungkook phải nói dối hoặc phải comeout trước mặt tất cả bọn họ.

Cậu mong Jimin sẽ ở trong phòng khi cậu quay trở về kí túc xá nhưng rồi mọi chuyện có vẻ chẳng diễn ra theo như ý cậu. Cậu chợt nhớ ra giờ này anh đang tập nhảy. Có lẽ Jimin sẽ không quay về cho đến tận chiều tối.

Jungkook bước vào nhà tắm và nhìn chằm chằm vào bản thân phản chiếu trong gương. Cậu không biết mình đang tìm kiếm thứ gì nhưng cậu khá chắc rằng cậu sẽ không tìm ra chúng. Cuối cùng, cậu quay trở ra phòng, kiểm tra điện thoại và nhìn thấy mẹ của cậu đang gọi điện. Cậu chần chừ vài giây, nhưng đã lâu lắm rồi cậu không liên lạc với bà cho nên cậu quyết định nhấc máy.

"Dạ, mẹ."

"Jungkook-ah, cuối cùng cũng nghe được giọng của con!" Bà vui mừng và Jungkook mỉm cười yếu ớt. Cậu đã sống xa nhà và quen với việc tự lập ở nơi thành thị xa hoa này, nhưng cậu vẫn luôn nhớ gia đình mình. Cậu chỉ thường xuyên liên lạc với anh trai mình, Junghyun, cho nên nói chuyện với mẹ lại đem cho cậu một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

"Xin lỗi mẹ, con sẽ gọi điện thường xuyên hơn."

"Đúng rồi, con nên như thế!" Bà mắng Jungkook, nhưng cậu có thể đoán được mẹ mình đang mỉm cười.

"Mẹ sao rồi ạ? Ba nữa?" Cậu ngồi xuống giường. Mẹ cậu bắt đầu nói chuyện, kể cậu nghe về việc ba của Jungkook cố gắng sửa lại chiếc xe của họ nhưng chẳng đâu vào đâu cho nên họ phải mang nó ra xưởng sửa xe. Bà bắt đầu nấu ăn nhiều hơn, học thêm được nhiều công thức phức tạp, có vẻ như ba của cậu thi thoảng cũng hay phàn nàn về hương vị nhưng bà vẫn rất vui.

"Con thì sao, Jungkook-ah? Con khoẻ chứ?" Cuối cùng bà cũng hỏi. Jungkook biết thế nào câu hỏi này cũng xuất hiện, nhưng cậu vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào.

"Con ổn. Chỉ toàn học thôi." Đây không hẳn là một là nói dối.

"Bangtan sao rồi? Jugnhyunie bảo con diễn cho lễ hội Giáng Sinh ở trường?"

"Yeah, đúng rồi ạ. Vui lắm ạ. Một trong những bài mà bọn con diễn là bài hát do con tự sáng tác lần đầu tiên." Cậu tự hào.

"Tự sáng tác sao? Con giỏi thế. Mẹ không biết là con muốn tự viết nhạc đó! Phải nghe thử khi con về nhà vào kì nghỉ Giáng Sinh mới được. Con sẽ về nhà mà, đúng chứ? Bài hát đó tên gì vậy?"

"Black Swan." Jungkook bắt đầu kể bà nghe về câu chuyện đằng sau bài hát. Mẹ cậu có vẻ hào hứng mặc dù bà còn chưa nghe thử bài hát đó như thế nào, nhưng cậu thật sự hạnh phúc vì bà đã gọi điện. Jungkook lại tiếp tục kể mẹ mình nghe về buổi trình diễn.

"Bạn cùng phòng của con cũng là vũ công chính trong màn trình diễn của bọn con." Cậu tránh việc nói tên Jimin, sợ rằng mẹ cậu có thể nhận ra tình cảm của cậu dành cho anh khi cậu gọi tên người lớn hơn. "Anh ấy học nhảy, thiên về đương đại. Anh ấy đỉnh lắm."

"Bạn cùng phòng của con? Mẹ tưởng hai đứa không thân lắm." Bà trả lời và Jungkook sực nhớ ra mẹ mình chưa biết là cậu đã có bạn cùng phòng mới.

"Oh, học kì này con có bạn cùng phòng mới rồi." Cậu nói và hi vọng là không có gì đáng nghi trong tông giọng của mình.

"Hai đứa thân thiết lắm sao? Thế thì tốt rồi! Tên của cậu ấy là gì?"

"Ahm. Jimin." Cậu đáp. "Yeah, bọn con khá thân thiết."

Những ký ức về ngày hôm ấy bỗng ùa về tâm trí của Jungkook, chính là hình ảnh cả hai cọ xát đũng quần vào nhau sượt qua não bộ của cậu, nhưng Jungkook mau chóng chuyển chủ đề khác.

"Hobi-hyung và anh ấy cũng thân thiết lắm. Vì cả hai đều là vũ công."

"Chà, nếu đã tham gia trình diễn với con chắc là cậu ấy xuất sắc lắm. Mẹ mừng vì con cũng làm quen được nhiều bạn mới, Jungkook-ah." Mẹ cậu nói.

"Yeah, con cũng nghĩ vậy."

"Con cũng có kế hoạch theo đuổi cô nàng nào chưa?" Bà trêu chọc Jungkook, nhưng cậu gần như không nói nên lời.

"Hay là đã gặp được cô nàng nào rồi mà lại giấu mẹ đây?" Bà bật cười, nhưng Jungkook biết bà thật sự tò mò.

"Không, không có cô nàng nào ở đây hết. Nếu có thì con đã kể với mẹ rồi." Cậu phản kháng trở lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tông giọng của cậu lại phản bội lại chủ nhân của nó.

"Không sao. Con còn trẻ, còn nhiều thời gian. Một ngày nào đó con sẽ tìm thấy cô gái ấy thôi, mẹ chắc chắn luôn." Bà chợt nhận ra con trai mình đang căng thẳng. Mẹ cậu không biết sự thật là như thế nào. Tất nhiên là không rồi. Cậu không thể nào là gay được, đó hoàn toàn là một chuyện bất khả thi đối với gia đình cậu. Hoặc chỉ với một mình Jungkook thôi.

Họ trò chuyện thêm một lúc và Jungkook bắt đầu thấy mệt mỏi. Cậu muốn Jimin ở đây để quên đi những người khác.

Đêm đó cậu không tài nào ngủ được. Cậu ngắm nhìn Jimin ngủ say bên cạnh, hai cánh môi hé mở, tóc mái loà xoà trước trán. Cậu quét mắt khắp làn da của anh, sượt qua đôi môi của anh, lông mày của anh và một lần nữa tự hỏi vì sao Jimin lại ở bên cạnh mình. Jungkook biết rõ cậu không xứng đáng có được anh, cậu không xứng đáng với sự chời đợi của anh, sự tốt bụng của anh và tình cảm của anh. Có phải cậu quá tham lam hay không? Có lẽ. Cậu có nên rời bỏ anh để anh có thể tìm một người tốt hơn hay không? Có lẽ. Nhưng ngắm nhìn khuôn mặt của anh ngay lúc này, cậu còn chẳng thể đứng dậy và quay trở lại giường của mình. Vì vậy cậu chỉ nằm bên cạnh anh, vùi mặt vào hõm cổ của Jimin và chờ đợi cho đến khi cậu ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me