TruyenFull.Me

[NP/CAO H] THẾ THÂN THƯỢNG VỊ - CHIẾU VÔ MIÊN

Chương 16: Cứu mỹ nhân

Meochan1311

Editor: Heohuhongg
Beta: Meochan1311

"Lan Tâm, tòa miếu nhỏ này của chúng tôi thật sự không chứa nổi vị Phật lớn như cô. Tôi đã thông báo cho phía nhân sự rồi, bọn họ sẽ thanh toán tiền lương tháng này cho cô, chúng ta chia tay trong êm đẹp có được hay không?" Người đàn ông trung niên trước mặt thản nhiên nói với giọng điệu pha chút mỉa mai.

Một trong những câu lạc bộ lớn nhất thủ đô mà lại tự xưng là tòa miếu nhỏ, rõ ràng ông ta đang muốn chế giễu Lan Tâm, cô đương nhiên không thể không nhận ra ẩn ý bên trong câu nói đó.

Nếu là trước đây, cô đã sớm lên tiếng phản bác, nhưng bây giờ thì không được.

Bởi vì cô biết, có người đang nhìn cô chằm chằm.

Tuy giọng nói của Lan Tâm rất to, nhưng lại vô cùng hèn mọn.

"Quản lý, xin ông đừng sa thải tôi. Tôi từ quê xa xôi ngàn dặm mới đến được thành phố, khó khăn lắm mới tìm được công việc này, không muốn mất đi như vậy được." Giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.

"Những điều cô nói đâu có liên quan gì đến tôi? Chỗ chúng tôi không làm từ thiện! Năng lực làm việc của cô không tốt, chúng tôi không thể giữ cô lại được!" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

"Ngày nào tôi cũng đi làm đúng giờ, chăm chỉ tận tuỵ, chấm công sớm nhất, về nhà muộn nhất, sao ông lại bảo tôi không có năng lực?"

"Ở chỗ này của chúng tôi, chăm chỉ thôi thì vẫn chưa đủ, năng lực nhìn người không có mà cũng đòi trụ lại ở chốn ăn chơi này sao?" Ông ta nói với vẻ khinh miệt.

Lan Tâm hít sâu một hơi, "Tôi hiểu rồi. Chuyện tối nay rõ ràng không phải là lỗi của tôi, nhưng cuối cùng cũng biến thành lỗi của tôi có đúng hay không?"

"Cô tự nghĩ lại đi. Ở thành phố này, thực lực chính là công bằng, không có thực lực thì đừng mong được người khác tôn trọng."

Nói xong lời này, người đàn ông trung niên cũng rời đi, chỉ còn mấy người bảo vệ đứng đó nhìn cô bằng vẻ mặt thương hại.

Từ trong cửa sổ xe, người đàn ông nhìn thấy cô chậm rãi ngồi xổm bên tường, vùi mặt vào đầu gối, tựa như một con thú nhỏ bị người ta bắt nạt không chỗ để đi, chỉ có thể một mình liếm láp vết thương.

Bàn tay bị thương vừa mới băng bó xong, trong màn đêm vẫn có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra. Có lẽ vì tay bị thương không thể dùng sức, thú nhỏ thậm chí còn không thể tự ôm lấy mình.

Trông vừa xót xa lại vừa đáng thương.

Lan Tâm không dám động đậy dù chỉ một chút, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng, người đàn ông trong chiếc siêu xe kia vẫn đang dõi mắt nhìn cô.

Lúc này cô mới có cơ hội suy nghĩ về những chuyện xảy ra tối nay.

Đầu tiên là việc anh ta nhìn cô đến thất thần, tiếp đó là việc cứu giúp vừa nằm trong dự đoán vừa vượt ngoài lẽ thường, cuối cùng là câu thì thầm "quá giống".

Câu trả lời như hiện ra ngay trước mắt.

Cô và người quen cũ của người đàn ông đó, hoặc cũng có thể là người trong lòng của anh ta... đặc biệt giống nhau!

Sau khi tìm ra câu trả lời, nếu không phải còn đang diễn kịch, có lẽ Lan Tâm đã phấn khích tới mức nhảy cẫng lên rồi.

Đó là lần kích động hiếm hoi trong đời cô, bởi vì cơ hội mà cô chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng xuất hiện.

Nhưng cô vùi mặt một hồi lâu, nước mắt trên mặt cũng sắp cạn khô, vậy mà vẫn không đợi được người đàn ông kia bước tới chỗ này.

Nếu không phải vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt kia, Lan Tâm đã nghĩ rằng những chuyện xảy ra tối nay đều là ảo giác.

Cô bèn chủ động ra tay thêm một lần nữa.

Dường như khóc đến mệt, cô đứng dậy, bắt đầu đi về một hướng.

Đồng phục cô mặc lúc đến, bây giờ vẫn chưa thay ra.

Một nhân viên phục vụ nho nhỏ, ngay cả khi từ chức cũng không có nhiều đồ cá nhân để lại câu lạc bộ, chỉ mang theo một cái túi nhỏ.

Giống như không hề nhìn thấy chiếc siêu xe kia, cô xoay người nhìn biển hiệu của câu lạc bộ rất lâu, như thể muốn ghi nhớ nơi này thật kỹ, cuối cùng tiến về phía trước, không quay đầu lại nữa.

"Đi theo."

Tài xế và trợ lý ngồi ở hàng ghế trước vốn sắp ngủ gật, nghe thấy chỉ thị từ ông chủ thì lập tức tỉnh táo trở lại.

Thấy tài xế mãi không chịu khởi động xe, lại còn tỏ vẻ mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thịnh Nghiêm Minh không khỏi cau mày đầy khó chịu.

Cảm thấy không khí trong xe đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trợ lý vội vàng ra lệnh cho tài xế: "Đi theo cô gái phía trước!"

"À à." Tài xế nhanh chóng khởi động xe đuổi theo phía sau.

"Đừng để bị phát hiện." Người đàn ông ngồi phía sau lạnh nhạt bổ sung thêm một câu.

Cũng may trời đã khuya, nếu không một chiếc siêu xe biển số 88888 đi dạo quanh thành phố dưới tốc độ 20km/h thế này chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh nhìn.

Tiếc là ông trời dường như cũng muốn bắt nạt cô gái đáng thương này, sau khi Lan Tâm đi được 20 phút, cơn mưa mùa hè cứ thế ào ào đổ xuống.

Mưa to như trút nước, chỉ trong một phút đã khiến cả người cô ướt sũng.

Cô gái vẫn thẫn thờ như người mất hồn, lặng lẽ bước đi trong vô định.

Chiếc xe phía sau vẫn luôn bám theo, nhưng cô dường như không hề hay biết.

Mưa càng lúc càng to, nước đọng lại trên mặt đất càng lúc càng nhiều, cô bắt đầu nhìn không rõ đường đi.

Ngay khi cô "không cẩn thận" trượt chân lần thứ ba, chiếc xe phía sau cuối cùng cũng ngừng lại. Mặc dù mưa to, nhưng Lan Tâm vẫn có thể nghe thấy tiếng cửa xe đóng mạnh.

Không ai nhìn thấy trên mặt cô thoáng hiện lên một nụ cười đắc ý vì thực hiện mưu kế thành công.

Mưa trên trời không còn rơi nữa, hay nói đúng hơn là không còn rơi lên đầu cô nữa.

Bởi vì có người giúp cô che ô.

Giày của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, nhưng Lan Tâm vờ như không hề nhìn thấy. Cô nhìn về phía trước với ánh mắt vô hồn, trên khuôn mặt ngây thơ phân không rõ đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Nhìn gương mặt kia, người đàn ông khẽ thở dài trong lòng, anh cúi đầu hỏi: "Cô có ổn không?"

Lan Tâm giống như vừa tỉnh cơn mê, cô ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu.

Nhìn băng gạc dơ bẩn thấm đầy máu tươi trên tay cô, người đàn ông rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, anh vứt chiếc ô trên tay đi, trực tiếp bế ngang cô lên đi về chiếc Bently ở trong màn mưa.

Nhưng chưa đi được hai bước, cô gái đột nhiên giãy giụa kịch liệt, "Anh là ai! Anh muốn đưa tôi đi đâu! Tôi không có tiền, anh mau thả tôi xuống đi!"

Giọng nói tràn ngập sợ hãi xen lẫn với tiếng khóc nức nở.

"Câm miệng, nhìn cho rõ tôi là ai. Cô còn định dầm mưa tới bao giờ?" Người đàn ông chỉ nói một câu đã khiến cô gái ngừng giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me