TruyenFull.Me

[NP/ĐM] Hương Thơm Khắc Cốt

101. Chapter 17

10diemvatli

Edit by PhcNinh7

___________________

【 shade: Tại sao? 】

【 Asta: Cậu ấy nói, muốn làm bài tập. 】

【 shade: Cậu ấy đang chơi game. 】

【 Asta: ... Hả?? ... Thưa ngài, có phải cậu ấy ghét tôi rồi không? 】

Bàn tay Cao Tụng Hàn đang chạm vào điện thoại hơi khựng lại, anh liếc mắt nhìn Hạ Tri.

Thiếu niên đang cuộn mình trên ghế sofa lười, có lò sưởi nhưng vẫn quấn chăn, lộ ra đôi chân trắng gầy, ôm chiếc Switch chơi game. Có lẽ vì thấy "Animal Crossing" hơi chán, cậu chuyển sang chơi "Fall Guys".

Thiếu niên thỉnh thoảng lại "đệt" một tiếng, tức giận đến đỏ mặt, "Tên đậu của mình sao lại bị đẩy rớt rồi! Đáng ghét!!"

Cao Tụng Hàn: "..."

Anh trả lời.

【 shade: Có thể không muốn ra ngoài thôi. Ngoài trời rất lạnh. Cậu ấy cực kì ghét mùa đông. 】

Asta là người do Cao Tụng Hàn tìm đến — một người được thuê chuyên làm "bạn bè" cho Hạ Tri.

Cao Tụng Hàn đã điều tra xong nguyên nhân chính của việc Hạ Tri không về nhà đêm hôm ấy — Hạ Tri đã nhận lời mời của một thiếu niên da trắng tên là Pass.

Để dạy dỗ một đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn, thì đầu tiên, không thể để cậu ấy kết giao với bạn xấu.

Cuối cùng, Cao Tụng Hàn đã chọn người con thứ ba của Tô Tương Viễn.

Một đứa trẻ 17 tuổi, học lực khá tốt, nhưng lại được người mẹ da trắng nuôi dưỡng nên tính cách tương đối dịu dàng, không thể tiếp nhận gia nghiệp không thể công khai của Tô Tương Viễn.

Cao Tụng Hàn về cơ bản đã khống chế được Tô Tương Viễn, mẹ của Asta lại phụ thuộc vào số tiền mà Tô Tương Viễn chu cấp để sống.

Hiện tại, các công ty dưới trướng Tô Tương Viễn đều đã bị Cao Tụng Hàn kiểm soát, dòng tiền cũng bị đóng băng.

Tô Tương Viễn không thể đưa tiền cho bọn họ nữa.

Nhưng Cao Tụng Hàn thì có thể.

Tô Tương Viễn đang nằm liệt giường, gần đất xa trời, không biết những người dưới quyền đã bị Cao Tụng Hàn mua chuộc, mấy người con trai của ông ta cũng đã sớm vâng lời Cao Tụng Hàn như lệnh trời.

Cao Tụng Hàn chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn Asta.

Khuôn mặt Asta có bóng dáng của Cao Cầu, hơn nữa cậu ta rất yêu mẹ của mình.

Nguồn kinh tế của Asta và mẹ cậu ta đều nằm trong tay Cao Tụng Hàn, anh không lo lắng Asta sẽ nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không nên có nào đối với Hạ Tri.

Asta sau một thời gian được Cao Tụng Hàn huấn luyện, tính cách, giọng nói, và một số cử chỉ nhỏ đều giống hệt Cao Cầu.

Đảm bảo rằng Hạ Tri vừa nhìn thấy Asta sẽ nhớ ngay đến Cao Cầu.

Mà Cao Cầu là bạn của Hạ Tri.

Hạ Tri sẽ không từ chối kết bạn với Asta.

Tắt điện thoại, Cao Tụng Hàn lại liếc nhìn Hạ Tri đang chơi game.

Một đứa trẻ vô ưu vô lo, xứng đáng được nuông chiều.

Anh nhìn ngày tháng, chợt nhớ đến đã lâu rồi không đi thăm mẹ mình.

Phần lớn các khóa học của Cao Tụng Hàn đều đã kết thúc.

Trụ sở chính của Tô Tương Viễn nằm ở Los Angeles.

Mấy ngày nay, vì để xử lý công ty của Tô Tương Viễn, anh phải bay đi bay lại giữa Los Angeles và New York.

Từ New York đến Los Angeles mất sáu giờ bay. Do chênh lệch múi giờ, máy bay cất cánh lúc 9 giờ sáng ở New York, hạ cánh ở Los Angeles khoảng 12 giờ trưa.

Cao Tụng Hàn lại liếc nhìn Hạ Tri đang cuộn mình trên sofa để chơi game.

Thật ra, theo kế hoạch ban đầu... sau khi các khóa học kết thúc, anh đáng lẽ phải xử lý Tô Tương Viễn, rồi trực tiếp định cư ở Los Angeles để chính thức tiếp quản những tài sản của ông ta.

Việc học kiến trúc cũng sẽ được chuyển đến một trường ở Los Angeles để tiếp tục.

Anh đã chọn học ở trường tại New York nửa năm, một là vì đây là ngôi trường mẹ anh từng mơ ước học, hai là vì tro cốt của mẹ được chôn cất ở đây, và ba là vì Tô Tương Viễn cũng ở Los Angeles.

Trước khi Tô Tương Viễn qua đời, anh không muốn hít chung bầu không khí của người cha ruột này.

Điều đó làm anh kinh tởm.

Nhưng sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa - ví dụ như sau khi Tô Tương Viễn chết.

Anh sẽ định cư ở Los Angeles.

Nhưng, Hạ Tri lại là một ngoại lệ.

Hạ Tri sẽ phải học ở đây bốn năm, hiện tại chưa thể đưa Hạ Tri đi ngay được.

Cao Tụng Hàn nghĩ, chuyện này, có lẽ có thể tạm gác lại một chút.

Đi thăm mẹ trước đã.

Anh đã tìm thấy người mình yêu, muốn đi nói với mẹ một tiếng.

Đây là lời hứa mà anh và mẹ đã hẹn ước từ rất lâu rồi.

Một buổi chiều vào mùa đông yên tĩnh, tại nghĩa trang phía sau trường Đại học C của Mỹ.

Cao Tụng Hàn đặt một bó cúc trắng trước mộ.

Nơi này là nơi mà khi còn niên thiếu, anh đã vượt ngàn dặm từ Trung Quốc sang đây để an táng di vật của mẹ ở Mỹ.

Bên trong có một nhúm tro cốt.

Đây là di nguyện của mẹ, bà hy vọng có thể được chôn cất ở nơi mà ước mơ của bà khởi đầu và kết thúc.

Lúc sinh thời không thể đạt được ước nguyện, sau khi chết đi lại muốn lắng nghe những bài giảng của Đại học C mà khi sống vì tình yêu đã không thể nghe được, để hồi tưởng lại những giấc mơ đã mất cùng với sinh mệnh.

Tấm bia làm bằng đá cẩm thạch, trên đó chỉ khắc một câu đơn giản.

— Ta rồi sẽ quên đi những giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện.

Cao Tụng Hàn lặng lẽ nhìn dòng chữ bia mộ do chính tay mình khắc.

Đây là câu cuối cùng trong bức di thư của mẹ.

Nói là muốn quên đi, nhưng lại muốn chôn tro cốt ở nơi này.

Vẫn là không muốn quên.

Một người mâu thuẫn và suy nghĩ dối lòng.

Khi sống là như vậy, sau khi chết cũng thế.

Cũng chẳng trách là người của Cao gia.

Cao Tụng Hàn lại nghĩ, cũng không đúng, Cao Cầu sẽ không như vậy.

...

Cao Tụng Hàn đứng trước bia mộ, giọng nói không mặn không nhạt kể những chuyện thường ngày kể từ khi đến Mỹ.

"... Không có gì thay đổi, căn nhà ở con hẻm mà trước đây chúng ta từng sống, đã có người thuê mới, không phải người Trung Quốc, trông như người Philippines."

...

"Con đã gặp Tô Tương Viễn, không biết có nên kể cho mẹ nghe ông ta sống thế nào không."

Cao Tụng Hàn dừng lại một chút, tiếp tục nói với vẻ mặt không biểu cảm, "Con nói ông ta sống tốt, có lẽ mẹ sẽ không vui."

"Con nói ông ta không sống tốt, mẹ có thể sẽ lại đau lòng."

Giọng điệu của anh bình thản: "Khi ông ta không còn liên quan gì đến mẹ nữa, mỗi khi nhắc đến ông ta, dù tốt hay xấu, mẹ dường như đều sẽ có chút buồn bã."

"Mỗi ngày khi mẹ còn sống, con đều hy vọng sẽ có một ngày, mẹ có thể yêu con nhiều hơn một chút, không còn nhớ nhung ông ta nữa."

"Nhưng cho đến lúc mẹ ra đi, con vẫn không chờ được ngày này."

Có làn gió nhẹ thổi qua những ngọn cỏ, phảng phất hương hoa.

Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Có lẽ con không nên nhắc đến ông ta."

"Xin lỗi, lại khiến mẹ đau lòng."

"Mẹ yêu một người không có trái tim, nên mới đau khổ cả đời."

"Mẹ ra đi quá sớm, cũng khiến người khác đau lòng."

"Mẹ yêu ông ta đến vậy."

"Vậy thì ở chốn suối vàng, hãy để ông ta bầu bạn với mẹ nốt quãng đường cuối cùng."

...

Cuối cùng, mọi thứ cần nói đều đã nói hết.

Cao Tụng Hàn vẫn chưa rời đi.

Anh có vẻ do dự.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn khẽ nói, "Mẹ từng nói, đợi con trưởng thành, tìm được người mình thích, thì phải nói cho mẹ biết."

Giọng anh bỗng nhiên nhỏ lại: "Con... có lẽ giống mẹ, yêu một đứa trẻ không có trái tim."

"Em ấy tên là Hạ Tri."

Nhưng anh rất nhanh nói tiếp, như để bổ sung:

"Nhưng em ấy còn rất nhỏ, cũng rất ngoan. Thỉnh thoảng có lúc không nghe lời, con có thể dạy dỗ em ấy."

"Chỉ cần giáo huấn một chút, em ấy sẽ ngoan hơn rất nhiều."

"..."

"Con cảm thấy..."

"Em ấy hình như không giống Tô Tương Viễn..."

"Mẹ nói... muốn xem một người có đủ chân thành với mình không, thì hãy xem món quà họ tặng."

"Con đã nhận được một món quà chứa đầy tấm lòng của em ấy, con rất thích," Cao Tụng Hàn nói khẽ, "Chỉ là con... không biết, liệu em ấy cũng đã từng dỗ dành những người khác như vậy không."

"Em ấy dường như rất có tâm với tất cả mọi người."

"...Nhưng thật ra dù giống nhau cũng không sao cả."

"Con tàn nhẫn hơn mẹ một chút, vì thế, bi kịch sẽ không lặp lại."

"Gần đây công việc liên quan đến Tô Tương Viễn cần kết thúc, có lẽ sẽ hơi bận rộn , không rảnh lo cho em ấy. Nhưng mẹ đừng lo."

"Con đã tìm được người để mắt đến em ấy rồi."

"Mẹ."

"Con muốn em ấy trở thành... vợ của con."

...

Hạ Tri không hề biết rằng, sau lưng cậu, Cao Tụng Hàn đã lặng lẽ giăng sẵn một tấm lưới tinh vi cho cuộc sống của cậu.

Và đã sắp đặt xong tương lai cho cậu.

Hạ Tri chỉ vừa mới chuẩn bị tinh thần để sống một cuộc sống cho riêng mình.

Dù đêm không về nhà đó xui xẻo đến tột cùng, nhưng niềm vui được "đạt" qua vài môn học và số tiền kiếm được từ việc nhảy đã phần nào xoa dịu nỗi đau của Hạ Tri.

Để chữa lành tâm hồn bị tổn thương của mình, Hạ Tri lại mạnh tay chi tiền để mua một chiếc Switch và một chiếc PS5 mới cho bản thân. Hơn nữa, phần lớn các kỳ thi đã kết thúc, không cần phải ngày nào cũng đến trường và vùi đầu vào thư viện nữa. Cứ thế, Hạ Tri dần cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu chịu đựng sự ghê tởm, tự an ủi mình rằng "nhập gia tùy tục", "nhập gia tùy tục". Rõ ràng cậu cũng "mẹ nó" rất tự do, so với việc ở Cố gia ngày nào cũng bị cưỡng hiếp, ở Mỹ bốn tháng qua chỉ bị cưỡng hiếp một lần...

... Đúng không.

Đợt mợ, cái tinh thần quái gì vậy, ai đến đây cũng phải quỳ xuống!

Mẹ nó, tức chết đi được!

Chỉ cần nghĩ lại, Hạ Tri lại tức đến đấm tường, tức giận đến mức bất lực.

Sau đó, cậu lại nghiến răng an ủi mình, không được tức giận, không được tức giận, tức đến phát bệnh rồi không ai lo.

Chủ yếu là ở Mỹ, thuốc điều trị hoang tưởng bị hại cũng không hề rẻ. Nếu lại tức đến phát bệnh trầm cảm, thì lại mẹ nó tốn tiền.

Nếu không phải bồi thường cây bút cho Cao Tụng Hàn, Hạ Tri có lẽ còn thoải mái hơn nữa. Bồi thường xong cây bút lại liên tục mua một đống đồ điện tử để an ủi bản thân, tuy không thể nói là vỡ nợ, nhưng cũng đã "chết đuối" một thời gian.

Nói về những chuyện thoải mái, cũng không phải là không có.

Mối quan hệ với Cao Tụng Hàn đã cải thiện hơn rất nhiều.

Hạ Tri cũng cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của Cao Tụng Hàn dành cho cậu.

Ví dụ như trước đây Hạ Tri nấu cơm, bây giờ Cao Tụng Hàn đã đổi sang chuẩn bị cả ba bữa cơm trong ngày khi anh không có tiết.

Đương nhiên, Cao Tụng Hàn dường như cũng rất bận rộn. Khi Hạ Tri vứt quần áo của Cao Tụng Hàn vào máy giặt, cậu sờ thấy một chiếc vé máy bay đi Los Angeles trong túi quần.

Nhìn ngày tháng, Hạ Tri hơi ngạc nhiên. Sáng hôm qua 6 giờ, Cao Tụng Hàn đã bay đến Los Angeles sao?

Nhưng tối qua Cao Tụng Hàn vẫn còn ở căn hộ nấu cháo cho cậu mà.

Hạ Tri nhìn chiếc vé máy bay.

Nhưng người đi máy bay quả thật là Cao Tụng Hàn.

Hạ Tri nghi hoặc đặt chiếc vé sang một bên, cho quần áo vào máy giặt.

...

Giặt xong quần áo, Hạ Tri lấy quần áo ra, lại thấy một chiếc vé máy bay khác bị nước làm ướt, nhàu nát.

Hạ Tri nhặt lên xem.

Từ Los Angeles bay về New York.

Đến lúc 7 giờ tối, chuyến bay 6 giờ.

"..."

Mặc dù không biết Cao Tụng Hàn đến Los Angeles làm gì, nhưng bay đi bay lại như vậy... Buổi tối còn không quên nấu cháo cho cậu nữa chứ.

Trong một khoảnh khắc, Hạ Tri cảm thấy Cao Tụng Hàn đối với cậu thật sự rất tốt.

Không hổ là "anh em tốt" mà cậu đã công nhận.

Sau này cậu kết hôn nhất định sẽ không cần tiền mừng từ Cao Tụng Hàn.

Chỉ là hình thức chung sống với Cao Tụng Hàn...

Hạ Tri vẫn không quen. Cậu luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái khi coi Cao Tụng Hàn là bạn.

Có phải vì anh ít nói không?

Không phải...

Hạ Tri chợt nhớ ra, chuyện cậu báo cảnh sát trước đây, cảnh sát lại muốn thông báo cho Cao Tụng Hàn.

Hạ Tri chợt nhận ra rằng, cậu và Cao Tụng Hàn không thể trở thành bạn bè, phần lớn là vì địa vị của hai người không hề ngang bằng.

Mặc dù thường ngày chung sống không thể hiện rõ, nhưng trên phương diện pháp luật.

Cao Tụng Hàn là người giám hộ của cậu.

Giống như ông chủ và nhân viên, cha mẹ và con cái, thầy giáo và học sinh.

Không ai muốn kết bạn với người giám hộ quản lý mình. Điều này không liên quan đến tình cảm, chỉ là bản năng cảnh giác bẩm sinh của con người đối với người ở vị trí cao hơn.

Cho nên, dù Cao Tụng Hàn có thể mang lại cho cậu cảm giác an toàn, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác an toàn của "người được bảo vệ", có thể xen lẫn một chút ngưỡng mộ.

Nhưng để trở thành người bạn tâm giao, khoảng cách địa vị của họ đã định sẵn chuyện này không thể tồn tại.

Trừ phi, khoảng cách địa vị này biến mất.

Hạ Tri nhìn hai chiếc vé máy bay, nhớ lại bát cháo tối qua, trong lòng khẽ dâng lên cảm giác ấm áp.

Mặc dù Cao Tụng Hàn không nói nhiều.

Nhưng cậu thật sự... cảm nhận được, Cao Tụng Hàn đã chăm sóc cậu rất tốt.

Trước đây cũng vậy, mặc dù không giấu được sự lạnh nhạt ghét bỏ, nhưng nếu cậu có chỗ nào cần giúp đỡ, chưa bao giờ thấy Cao Tụng Hàn từ chối.

Cảm giác như Cao Tụng Hàn có chuyện phải làm, lại còn rất vất vả.

Chuyện của bản thân, vẫn nên cố gắng tự mình giải quyết, đừng quá làm phiền người khác.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me