TruyenFull.Me

[ NP/ĐM/Song ] Đột nhiên pháo hôi ta biến thành bạch nguyệt quang

Chương 22

kokori5467

“Phòng bếp nhỏ mới làm một ít trà quả ít đường, muốn ăn vị hoa nhài hay vẫn là vị thanh mai?”

“……”

“Ngày mai có đoàn yêu tinh xiếc thú đến Tím Kế ven hồ, câu lạc bộ âm nhạc Đinh Nhạc tuần du, em có muốn đi xem không?”

“……”

“Tạ Thanh Sầm bị thương nặng nhập viện, hình như sắp không qua nổi.”

“!”

Dụ Lăng Xuyên lập tức từ trong chăn chui đầu ra, mái tóc đen rối bù, trên mặt còn vương nước mắt: “Đừng lừa em!”

Dung Xích thở dài, dùng khăn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu: “Bốn ngày rồi, tiểu tổ tông cuối cùng cũng chịu để ý đến anh?”

Hôm đó Dụ Lăng Xuyên bị làm cho quá dữ dội, vừa xong việc thì cả nửa thân dưới vừa đau vừa sưng, đến nỗi đi đường cũng phải nhờ Dung Xích đỡ. Cái nơi mềm mại kia bị hành hạ từ trong ra ngoài, như đóa hoa bị vò nát, không ngừng tiết ra chất lỏng ướt át. Cậu nằm trên giường ngủ một ngày mới xuống đất được, nhưng vừa rời giường thì đã thất tha thất thểu chạy sang phòng khách ngủ, nói gì cũng không chịu dọn về.

“En mới không thèm để ý đến anh, ai bảo anh cứ bắt nạt em.” Dụ Lăng Xuyên ôm chăn, ủy khuất lên án. Cậu gạt tay Dung Xích đang lau nước mắt cho mình, không vui nói: “Anh đừng lấy mạng sống của Tạ Thanh Sầm ra đùa, như vậy thật không tốt.”

Dung Xích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, chua xót nói: “Em quan tâm hắn đến vậy sao? Tại sao hắn đến gần em thì được, còn anh thì không?”

“……” Dụ Lăng Xuyên mím môi, trách cứ: “Đương nhiên là vì anh đáng ghét.”

Tạ Thanh Sầm cũng đáng ghét, Chu Dương càng đáng ghét. Mỗi người đều đáng ghét muốn chết, chẳng ai quan tâm đến ý nguyện của cậu, cứ nghĩ làm cậu khóc là vui lắm sao…

Dung Xích bị gọi là đáng ghét lại thở dài lần nữa. Hắn vén chăn lên, ngồi xuống gần Dụ Lăng Xuyên, nhìn vào chỗ thịt hồng nhạt giữa chân cậu: “Chỗ này còn đau không?”

“Ai cần anh lo.”

Dụ Lăng Xuyên dịch mông, kịp thời khép chân lại trước khi chất lỏng giữa chân tiết ra. Nhờ sự chăm sóc của Dung Xích, chỗ đó của cậu dần khôi phục nguyên dạng, chân cũng có thể đi lại bình thường. Chỉ là một số thay đổi trên cơ thể không thể đảo ngược, như ngực và mông của cậu đều hơi lớn hơn một chút, khi nắm trong tay, thịt mềm trắng nõn tràn ra từ kẽ ngón tay.

Cậu ngẩng đầu ngượng ngùng, miệng bỗng bị nhét thứ gì đó. Cậu theo bản năng cắn xuống, một mùi hoa nhài nhàn nhạt lan tỏa giữa môi răng, mang theo vị ngọt dịu.

Dung Xích đút cho cậu một viên trà quả vị hoa nhài, lại nhẹ nhàng lau vụn dính trên khóe miệng cậu. Lau xong, Dung Xích bỏ khăn tay xuống, im lặng nhìn Dụ Lăng Xuyên một lúc, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Hôm đó là anh không khống chế được cảm xúc của mình, xin lỗi.”

“……?”

Dụ Lăng Xuyên miệng đầy đồ ăn, muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể mở to mắt, bộ dạng không thể tin nổi.

Vương gia kiêu ngạo sao có thể cúi đầu nhận lỗi với người khác, chắc chắn cậu nghe nhầm rồi.

Nhưng Dung Xích lại nói thêm lần nữa, từng chữ rõ ràng: “Xin lỗi.”

Dụ Lăng Xuyên ngẩn ngơ, quên cả nhai, có chút không biết phải nói gì. Mãi một lúc sau cậu mới nhai nát viên trà quả trong miệng nuốt xuống, vừa định nói thì nước mắt đã rơi trước.

Cậu hoảng hốt lau nước mắt, giọng vẫn hơi khàn: “Vậy sau này anh không được hung dữ với em như thế nữa.”

Dung Xích khựng lại, rồi gật đầu, chậm rãi ôm Tiểu Dụ cuộn tròn vào lòng mình.

Hôn một người hoặc yêu một người, có lẽ đều cần một loại thiên phú. Hắn là loại kém thiên phú, chỉ biết lùi dần, chỉ có thể nắm lấy kết cục hư ảo nhất.

Sau một hồi tĩnh lặng, Dụ Lăng Xuyên cảm thấy làn da áp vào mình khẽ rung: “Anh từng nuôi một con cá.”

“Mắt nó rất to, vây đuôi dài, ngay cả vảy cũng như phát sáng. Thật ra so với cá lớn thì vẻ ngoài không khác lắm, nhưng anh cứ cảm thấy nó là con đẹp nhất, không giống bất kỳ con cá nào khác.

“Cá là loài sinh vật, càng đẹp càng mong manh, sơ suất một chút là chết. Nên anh nuôi nó trong hộp pha lê lớn, chỉ dám đứng trước hộp nhìn từ xa, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ nó bỗng nhiên lật bụng.

“Nhưng sau đó nó vẫn chết. Lúc ấy anh mới biết, hóa ra vây đuôi lớn như thế, khi chết đi cũng chỉ còn một chút, một cái lọ nhỏ là chứa đủ. Nên anh nghĩ, nếu anh có thể quay lại ngày đầu tiên nhìn thấy nó, anh muốn lập tức giữ chặt nó trong lòng bàn tay, không cho đi đâu hết.

“Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ nó sẽ rất không vui, nên không thể cứ giữ mãi trong tay. Nhưng rốt cuộc phải nuôi thế nào, anh vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ phải mò mẫm thêm một thời gian mới tìm được cách tốt nhất.”

Vậy nên, em không thể vì anh làm không tốt bằng bọn họ mà bỏ qua anh. Anh cũng sẽ cố gắng.

Dụ Lăng Xuyên nghĩ một lúc, nói: “Nuôi cá hả, em cũng từng nuôi! Anh có thể nuôi nhiều con, như vậy chết một con cũng không quá buồn, vì còn có con khác.”

Dung Xích nghe xong ý kiến cao siêu của cậu suýt nữa phun máu. Hắn ngậm miệng, quyết định từ bỏ thảo luận chủ đề này với Tiểu Dụ, chuyên tâm tận hưởng niềm vui ôm con cá trong lòng.

Dụ Lăng Xuyên nghịch tóc Dung Xích một lúc, vẫn cảm thấy trong lòng bất an. Do dự mãi, cậu dè dặt hỏi: “Vừa nãy anh nói Tạ Thanh Sầm bị thương nặng là thật hay giả? Không được lừa em.”

“Đương nhiên là thật,” Dung Xích cúi đầu nhìn cậu, ngữ khí không giống giả vờ: “Anh bao giờ lừa em đâu.”

“?!”

Dụ Lăng Xuyên vừa nãy thật sự nghĩ Dung Xích đùa, nghe vậy lập tức ngẩn người. Cậu nhớ rất rõ, nam chính sau khi thức tỉnh huyết mạch trong một thời gian dài không gặp bất kỳ nguy cơ sinh tử nào, đáng lẽ phải vững vàng thăng cấp mới đúng.

… Sao lại đột nhiên bị thương nặng không tỉnh?

Cậu cắn đầu lưỡi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hôm qua.” Dung Xích nhìn khuôn mặt chợt trắng bệch của Dụ Lăng Xuyên, thần sắc có phần đè nén: “Không phải nói ‘chết một con cũng không quá buồn’ sao, khẩn trương như vậy làm gì.”

Dụ Lăng Xuyên không hiểu. Hắn dùng lực lắc tay áo Dung Xích, sốt ruột hỏi: “Hôm qua? Hôm qua hắn bị thương thế nào?”

“Sau khi cuộc thi thú ma kết thúc, hắn xin nghỉ, đến Tạ gia giết gia chủ Tạ gia, giết xong thì bị huyết mạch phản phệ, giờ vẫn chưa tỉnh.” Dung Xích nhàn nhạt nói.

“……”

Dụ Lăng Xuyên bị cốt truyện ly kỳ này làm cho hồn bay phách lạc.

Gia chủ Tạ gia là cha ruột của Tạ Thanh Sầm, tu vi cực cao, trong công quốc được coi là cường giả xuất chúng. Sau khi tự sát thê để chứng đạo, tu vi của hắn càng sâu không lường được, không ai có thể dò ra đáy. Kiếp trước, nam chính để giết gia chủ Tạ gia đã mưu tính gần mười năm, cẩn thận từng bước, cuối cùng từng bước đẩy ông ta vào con đường chết. Từ đầu đến cuối, tay hắn không dính chút máu tanh, càng không gặp phải phản phệ huyết mạch từ việc giết hại người trong gia tộc.

Cốt truyện này đáng lẽ xảy ra rất lâu sau này, cũng là sự kiện mang tính biểu tượng khi nam chính chính thức trở thành người nắm quyền Tạ gia. Nhưng… Nhưng… Nam chính giờ mới học năm hai ở Oanh Nguyệt Hoa Đinh, vậy mà đã, đã đánh bại Boss đáng lẽ phải ở trạng thái bán thần?

“Sao có thể…” Dụ Lăng Xuyên vô thức nắm chặt tay áo Dung Xích, khó tin nói: “Hắn vì sao lại làm vậy?”

“Anh cũng không rõ sao hắn lại gấp gáp như thế.” Dung Xích xoa tóc cậu, câu cuối nhẹ đến gần như không nghe thấy, như thể nói với chính mình: “Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn giống ta, đều không muốn mất em thêm lần nữa.”

Trái tim Dụ Lăng Xuyên rơi thẳng xuống đáy vực.

Mọi suy đoán đều được xác thực.

Chẳng trách nam chính, nam phụ, vai ác cứ vô duyên vô cớ quấn lấy cậu. Chẳng trách nam chính giơ tay là giết được chỉ bạc quỷ dơi, giờ lại một bước đúng chỗ giết gia chủ Tạ gia.

Hóa ra… Bọn họ đều trọng sinh.

Dụ Lăng Xuyên không nói không rằng nhảy xuống giường, vội vã khoác đồng phục lên người. Dung Xích hoảng hốt, giọng gấp gáp: “Không phải chứ, em muốn đi thăm hắn?”

Dụ Lăng Xuyên quay đầu, nhe răng với anh: “Anh nói sau này không hung dữ với em!” Nói xong liền chạy đi không ngoảnh lại, sợ bị đối phương bắt lại.

Sáng sớm bên hồ Tím Kế hầu như không có người, chỉ có từng đám hoa Tím Kế nở rộ trong im lặng, như một tấm thảm hoa mỹ tinh tế. Cả công quốc chỉ có sườn Tây Nam hồ Tím Kế mới có nhiều hoa Tím Kế trân quý như vậy, nên trong Thánh Chữ Thập Công Học cũng chỉ khu vực này được gọi là Tím Kế ven hồ.

Dụ Lăng Xuyên chạy chậm dọc hồ Tím Kế, gió thu khô khốc thổi đến mắt đau nhức. Cậu mơ hồ bước đi hai bước, chỉ cảm thấy lòng trống rỗng, bỗng không biết có nên tiếp tục đến bệnh viện học viện hay không.

Đi xem đi… Nhỡ nam chính thật sự tự làm mình chết thì sao?

Nhưng lời Dung Xích lại văng vẳng bên tai, nhắc nhở cậu Tạ Thanh Sầm là một kẻ âm hiểm, giỏi nhất là giả vờ đáng thương vô tội.

Nhưng ai lại lấy mạng mình ra đùa như vậy chứ…

Đầu óc Dụ Lăng Xuyên rối như tơ vò, không biết nên đi tiếp hay quay lại Oanh Nguyệt Hoa Đinh. Cậu đứng một mình trong gió thu ngày càng lạnh, nghĩ ngợi, chậm rãi ngồi xổm xuống, để thân hình biến mất trong bụi Tím Kế tươi tốt.

Sương sớm từ lá cây rơi xuống, dính lên vạt áo cậu. Dụ Lăng Xuyên bứt một ít cỏ, cuốn quanh ngón tay, rồi thả ra, nhìn chúng biến mất trong gió thu.

Mối quan hệ ngày càng khó giải quyết, tình huống ngày càng phức tạp.

Làm sao bây giờ.

Ai có thể nói cho cậu nên làm gì bây giờ?

Dụ Lăng Xuyên bàng hoàng đứng dậy, phủi cỏ dại trên quần áo, do dự không biết đi hướng nào. Đúng lúc này, vòng tay cậu rung lên, thông báo điểm cuộc thi thú ma đã có. Cậu rút lui trước, nên chẳng kỳ vọng gì vào điểm số của mình, chỉ tiện tay chạm vào giao diện, muốn xem mình rốt cuộc được bao nhiêu điểm.

Nhưng ngoài dự đoán, màn hình bùng nổ một loạt pháo hoa nhỏ, thông báo cậu đạt hạng nhất học viện. Dụ Lăng Xuyên hoảng hốt, tưởng mình nhìn nhầm. Làm sao được, một đội ba người, hai người rút lui trước, một người thức tỉnh huyết mạch, cậu lấy gì để giành hạng nhất?

Cậu vội vàng mở chi tiết điểm, mới phát hiện Tạ Thanh Sầm vào ngày thứ ba đã một mình tàn sát gần trăm ma thú, sau đó chủ động bẻ gãy vòng tay cầu cứu. Tương đương với từ bỏ thành tích. Như vậy, điểm của đội phần lớn được tính cho Dụ Lăng Xuyên, cứng rắn đẩy cậu lên hạng nhất.

Dụ Lăng Xuyên ngây người.

Tại sao lại đối xử với cậu như vậy…

Chẳng lẽ vì kiếp trước, để dẫn nam chính đi giết chỉ bạc quỷ dơi, cậu cố ý tỏ ra rất nhiệt tình với điểm số, nên nam chính trước khi đi báo thù còn không quên giúp cậu tích lũy điểm?

Cảm giác kỳ lạ trong lòng dần lan rộng, như mưa thu tràn ngập tâm trí. Dụ Lăng Xuyên lang thang vô định trên con đường nhỏ một lúc, ngẩng đầu mới phát hiện tòa bệnh viện có đỉnh nhọn trắng đã xuất hiện trong tầm mắt. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hạ quyết tâm, đi xem tình trạng hiện tại của Tạ Thanh Sầm.

Cậu hỏi phòng bệnh của Tạ Thanh Sầm ở đâu, rồi nhẹ nhàng lẻn qua. Phòng bệnh của đối phương hoàn toàn kín, cấm bất kỳ ai thăm hỏi, chỉ có thể nhìn qua kính. Dụ Lăng Xuyên cũng không có ý định vào, nên chỉ áp mặt vào kính nhìn vào trong.

Tạ Thanh Sầm vẫn chưa tỉnh. Mái tóc tuyết dài khi thức tỉnh huyết mạch đã trở lại chiều dài bình thường, lòa xòa trên gối, ôm lấy khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Đối phương chịu phản phệ huyết mạch, loại bệnh này vốn dùng để trừng phạt kẻ giết hại người trong gia tộc, từ xưa đến nay không thuốc chữa, chỉ có thể dựa vào ý chí để vượt qua.

Dụ Lăng Xuyên nhìn một lúc, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng đến dữ dội. Cậu xoay người, muốn tìm bác sĩ hỏi tình hình, nhưng lại thấy một người khác đứng lặng lẽ ở hành lang nhìn cậu, rõ ràng đã nhìn từ lâu. Khi nhận ra ánh mắt của cậu, người đó lặng lẽ bước tới, khoác áo khoác lên đôi vai mỏng manh của cậu.

Dụ Lăng Xuyên theo bản năng nắm lấy cổ áo khoác, khẽ gọi tên đối phương: “… Chu Dương? Sao anh lại ở đây?”

Chu Dương cài nút áo cho cậu, nửa ngày không mở miệng. Hắn đã đứng đây rất lâu, trơ mắt nhìn Dụ Lăng Xuyên hồn bay phách lạc chạy đến trước phòng bệnh của Tạ Thanh Sầm, như một góa phụ nhỏ u sầu đứng khóc bên Tạ Thanh Sầm vào sáng sớm. Điều này khiến hắn bỗng sinh ra một xúc động, muốn hỏi Tiểu Dụ rằng nếu người nằm bên trong là hắn, liệu cậu có ướt mắt đứng ngoài cửa sổ nhìn mình như vậy không.

Nhưng điều đó chẳng phải quá nực cười sao, không cần nghĩ cũng biết câu trả lời chắc chắn là không.

Nhưng Tạ Thanh Sầm dựa vào đâu chứ…

Chu Dương siết chặt nắm tay, đè nén sự không cam tâm trong lòng xuống. Hắn cài nút áo cuối cùng, tiện tay chỉnh lại cổ áo cho Tiểu Dụ, giọng nói ép xuống rất thấp, mang theo một tia mong đợi mỏng manh như cánh ve: “Em từng hứa với anh, sau khi anh giành được hạng nhất Khổ Hoắc Lâm sẽ hôn anh một cái, giờ còn giữ lời không?”

【Lời tác giả:】

Vòng mới tiếp tục xin phiếu cho bảo bối Dụ của chúng ta _(:3” ∠❀)_ Lên trang đầu sẽ thêm chương vạn chữ nha ε

Lời editor: thì là mik mới vừa lm thêm 2 bộ truyện nx á. Mn có rãnh thì ghé đọc thử nha, nếu thấy hay thì ủng hộ mik nhoa🤗

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me