[ NP/ĐM/Song ] Đột nhiên pháo hôi ta biến thành bạch nguyệt quang
Chương 34
Nhưng cuối cùng Dụ Lăng Xuyên vẫn học được điệu nhảy này, bởi vì không lâu sau đó, cậu nhận được thông báo từ hệ thống phó bản: "Tiến độ nhiệm vụ 1/2, chúc mừng Thánh nữ đại nhân đã hoàn thành thành công 【Giáo huấn từ Tư tế】, phần thưởng kỹ năng phó bản 【Vũ điệu của Cựu Thần】.""......"Dụ Lăng Xuyên câm nín. Thôi được! Như vậy cũng tốt, cậu vừa hay lo lắng mình vụng về không học được.Thời gian nhanh chóng trôi qua đến ngày hôm sau. Dụ Lăng Xuyên lại cắm cái đuôi vào mông, sau đó chạy sớm đi tìm Tư tế, nhận từ tay đối phương một đôi tất mới. Đôi tất mới không phải quần tất, mà là một đôi tất dài quá gối, chỉ vừa đủ bao lấy bắp chân và đầu gối, khi mặc vào thì kẹt ngay dưới vòng chân vài centimet. Dụ Lăng Xuyên dùng lực kéo mép tất lên, rồi đi theo sau Tư tế hướng đến tế đàn.Tế đàn của họ nằm bên cạnh một hồ nước rất lớn - hình dạng hồ có chút giống hồ Tím Kế, Dụ Lăng Xuyên hợp lý nghi ngờ rằng nhà thiết kế phó bản này không tìm được tư liệu sống nên trực tiếp sao chép hồ Tím Kế sang đây. Còn tế đàn trong miệng Slime thực chất là một phạm vi rộng, bao gồm tất cả các công trình xung quanh thánh hồ, còn tế đàn thật sự thì chỉ nhỏ xíu, không ai biết chính xác nó trông như thế nào.Theo lời giới thiệu của Tư tế, ngoài Thánh nữ thánh khiết đại nhân, tức là cậu, có tư cách tiếp cận tế đàn, thì những Ma tộc còn lại đều không thể tận mắt chứng kiến thần giáng, chỉ có thể đứng bên kia bờ hồ xem lễ mừng. Nghe vậy, Dụ Lăng Xuyên chỉ thấy mơ hồ, cậu cũng không biết tế đàn trông thế nào, vậy coi như trên đời này chẳng ai biết!"Khoan, khoan đã, ngươi thật sự không đi cùng ta sao? Nhưng ta, ta cũng không biết tế đàn ở đâu..."Dụ Lăng Xuyên bất an khép chân lại, ngón tay lại bắt đầu xoắn vạt váy. Đây là tật xấu cậu nhiễm phải mấy ngày gần đây, có lẽ khi lễ hội kết thúc, cậu không cần mặc nữ trang nữa thì sẽ tự khỏi.Tư tế không nhịn được xoa xoa đầu lông xù của cậu, như an ủi một chú mèo con vừa đến môi trường lạ: "Đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi đến lối vào rừng sương mù, ngươi cứ đi theo con đường mòn trong rừng, đến cuối đường sẽ thấy tế đàn hình tròn kia."Dụ Lăng Xuyên vẫn hơi sợ hãi, rất muốn Tư tế đưa mình thêm một đoạn, nhưng lại ngại mở miệng, đành căng da đầu một mình bước đi.Môi trường xung quanh cực kỳ chân thực, chân thực đến mức khiến người ta nghi ngờ mọi thứ đều là thật. Những đám sương ẩm ướt trôi lững lờ trong khu rừng xanh thẳm, lướt qua cành cây, bị gió thổi về phía mặt hồ. Cậu bước chân nông sâu trên nền đất bùn ẩm ướt, suy nghĩ bay lung tung, càng đi càng cảm thấy không ổn.Sao, sao cảm giác...Cậu lại đi đến hồ nước rồi.Ý nghĩ này khiến cậu giật mình hoảng sợ. Những suy nghĩ dính nhớp như được dội qua nước lạnh, đầu óc mơ màng lập tức tỉnh táo hơn. Dụ Lăng Xuyên cúi đầu nhìn, phát hiện nước hồ đã ngập đến bắp chân cậu, nếu tiếp tục đi tới, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ chết đuối."......!!!"Dụ Lăng Xuyên sợ đến hồn bay phách lạc. Cậu sợ đến suýt ngất, tay chân luống cuống bò lên bờ, nhưng có thứ gì vô hình quấn chặt lấy hai chân cậu, từng chút một kéo cậu xuống nước - "A a a a!! Cứu với!!"Dụ Lăng Xuyên thất thanh hét lên, nhưng cả hồ nước như chỉ còn lại một mình cậu, thật sự kêu đến rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu. Cậu giãy giụa điên cuồng một lúc, đến khi dần kiệt sức, buông xuôi đạp chân xuống.Rồi dẫm trúng đất.Dụ Lăng Xuyên ngượng ngùng cúi đầu, phát hiện mình đang đứng trên một mặt đất cứng, nước chỉ ngập đến vai cậu. Đó là một sân khấu cổ xưa, rộng chừng vài trăm mét vuông, trên bề mặt tựa hồ khắc đầy những họa tiết giống hình chim, nhưng qua lớp nước hồ không thể nhìn rõ.Dụ Lăng Xuyên liếc qua rồi dời mắt đi, không biết vì sao, nhìn những hoa văn này cậu cảm thấy rất khó chịu. Tóm lại, cậu đã đến được tế đàn trong lời Tư tế, vậy tiếp theo chỉ cần thi triển kỹ năng là được!Cao thủ nhảy múa, khởi động!Dụ Lăng Xuyên tự cổ vũ mình, trong lòng hồi tưởng điệu nhảy vừa học, chậm rãi nâng chân lên. Nhưng ngay khi cậu thực hiện động tác đầu tiên, mặt hồ tựa hồ khẽ gợn sóng,Hình như có thứ gì vừa nổi lên...Chẳng lẽ trong thánh hồ cũng có cá sinh sống?Dụ Lăng Xuyên dựng tai, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, tim lặng lẽ đập nhanh. Cậu cứ cảm thấy nhiệm vụ này sẽ không suôn sẻ như vậy...Cậu đã đoán đúng. Chẳng mấy phút sau, Dụ Lăng Xuyên cảm nhận được thứ gì đó vô hình quấn lên bắp chân cậu, đồng thời trườn về phía đầu gối và mắt cá, còn như có như không cọ vào lòng bàn chân cậu. Dụ Lăng Xuyên vừa điểm chân xoay vòng trên sân khấu, bị sờ soạng một phen suýt nữa ngã nhào xuống nước - "A!"Cậu hoảng hốt cúi đầu nhìn, nhưng chẳng thấy gì. Nước hồ rất trong, có thể nhìn rõ đến đáy, trong không gian cao 1 mét này chẳng có gì, chỉ có vạt váy cậu trôi như sương đen.... Thật đáng sợ. Rõ ràng có thứ gì chạm vào cậu, nhưng lại chẳng thấy gì.Ngón tay Dụ Lăng Xuyên bắt đầu run. Cơ bụng mềm mại vì căng thẳng mà khẽ co giật, cắn một cái chắc hẳn rất đàn hồi.Dù sao, dù sao cũng không còn bao lâu, cố chịu thêm chút nữa, cậu sẽ thoát khỏi phó bản...Ôm suy nghĩ đó, Dụ Lăng Xuyên tiếp tục nhảy. Nhưng vì tâm trạng hoảng loạn, cậu khó tránh khỏi sai vài động tác. Thứ vô hình kia dường như rất không hài lòng, trừng phạt bằng cách trườn lên cao hơn, như có như không lướt qua cơ thể cậu. Nó nhầy nhụa, ẩm ướt, không lạnh như nước hồ, ngược lại mang chút hơi ấm như vật sống. Bề mặt trơn nhẵn không một tỳ vết, như một làn da quá hoàn hảo."......"Dụ Lăng Xuyên lạnh toát sống lưng. Cậu rất muốn bất chấp tất cả mà bỏ chạy, chết đuối cũng chẳng sao, nhưng đúng lúc này cậu chợt nhớ ra, có lẽ bên bờ hồ còn một đám sinh vật như Slime đang cố gắng ngoác cổ nhìn về phía này. Nếu cậu biểu hiện quá bất thường, có thể sẽ thu hút nhiều sự chú ý...Như cảm nhận được sự đồng ý ngầm của Dụ Lăng Xuyên, động tác của mấy thứ kia càng thêm càn rỡ. Có thứ quấn lên bắp chân cậu, có thứ treo trên ngực cậu, còn có thứ cọ qua lại ở cửa khe hẹp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào.Dụ Lăng Xuyên mềm nhũn eo, nếu không nhờ lực nổi của nước đủ lớn, cộng thêm cậu sợ sặc nước, chỉ e đã quỳ sụp xuống. Cậu gian nan nâng chân, định làm một động tác xoay tròn nữa, thì bỗng cảm thấy có gì đó chọc vào lòng bàn chân, đột ngột chen vào khe thịt của cậu."Ách a..."Thứ gì... thật kỳ quái...Dụ Lăng Xuyên hoảng sợ nghĩ. Cảm giác đó như có một người đàn ông trưởng thành vùi đầu vào giữa hai chân cậu, dùng chóp mũi chọc vào khe thịt, ngửi ngửi như kẻ biến thái. Nhưng khi Dụ Lăng Xuyên cúi đầu nhìn, vẫn chẳng thấy gì.Cái đuôi trong lòng cậu sợ đến mức muốn thắt chặt. Đáng sợ hơn, cậu cảm nhận được thứ tựa như chóp mũi kia đang chậm rãi vặn vẹo, chỉ vài giây đã biến thành một vật lớn hình ô xòe, phía sau là một trụ thô ráp dài "A a a a!"Vật trong suốt kia đột nhiên đẩy mở môi nhỏ, thẳng thừng chen vào, căng phồng lối thịt mềm thành một cái động lớn. Dụ Lăng Xuyên hoảng loạn đưa tay sờ cửa huyệt, nhưng chỉ chạm vào một khoảng thịt rỗng bị căng rộng.Căng một cái động vẫn chưa đủ, nó còn muốn tiếp tục chọc sâu hơn. Dụ Lăng Xuyên run rẩy cảm nhận nó từ từ tiến vào, đến khi cung khẩu bị chọc tới, cuối cùng không chịu nổi khóc nức lên: "Đừng, đừng cắm vào nữa... cả hai huyệt đều, đều đầy rồi..."Cậu khó khăn đứng thẳng, đôi chân thon dài không thể khép lại, bả vai mỏng manh cũng khẽ run. Thứ đó đâm quá sâu, làm bề mặt bụng nhỏ hiện lên hình dạng kỳ dị, nhưng nếu nhìn kỹ, chỉ thấy đám thịt phấn trong huyệt không ngừng run rẩy, co rút, cùng dòng nước dâm chảy không ngừng."Ha... căng quá... bụng, bụng bị căng to..."Cậu mơ màng vuốt bụng nhỏ bị căng phình, cổ tay vô lực, mắt cá bị chúng cuốn lấy đồng loạt. Thứ đó chậm rãi động trong cơ thể cậu, cắm vào rồi rút ra toàn bộ, mỗi lần đều nặng nề nghiền qua điểm nhạy cảm, khiến thịt mềm nhỏ liên tục phun nước.Đùi thịt trắng nõn run rẩy với tần suất cao, bị làm đến sắp mềm nhũn. Dụ Lăng Xuyên run rẩy khép hờ mắt, cơ thể như con rối gỗ bị dây điều khiển, nơi bí mật nhất bị xuyên sâu. Mái tóc đen dài ướt sũng, bồng bềnh trên mặt nước, điểm xuyết ánh nắng sớm, theo nhịp điệu run rẩy."A, ân a... chân, chân đau, bụng cũng đau... đừng làm chỗ đó..."Mọi thứ như một cơn mộng ảo. Dụ Lăng Xuyên đã sớm kiệt sức, tay chân chỉ có thể theo những thứ vô hình quấn quanh cổ tay chân mà máy móc nhảy múa, dương vật vô hình xâm nhập vào lối thịt, từng chút đẩy cậu lên mặt nước. Cậu bị làm đến lưỡi thè ra, ý thức chìm trong nước mê, chỉ có khoái cảm bị xâm nhập lặp lại trong hồ nước mênh mông là chân thật.Dương vật thẳng tắp không chút nương tay đâm vào cung cổ, làm nước hồ gợn sóng từng đợt. Dụ Lăng Xuyên dang rộng chân, mũi chân đã chẳng chạm được đất, tứ chi mảnh khảnh bị quái vật vô hình treo lơ lửng, mặc cho đối phương qua lại xâm phạm. Trong mông lung, cậu mơ hồ thấy một chiếc áo choàng đen di chuyển trong tầm mắt, nhưng có lẽ chỉ là ảo giác trong cơn cao trào tột độ."Ca ca..."Cậu vô thức kêu lên, nhưng môi răng hầu như không phát ra được âm thanh. Rất nhanh, chút âm thanh ấy cũng tắt ngóm, bởi tốc độ làm trong huyệt đột nhiên tăng gấp đôi.Lại, lại muốn phun rồi... A...!Dụ Lăng Xuyên ngửa đầu, mắt trắng dã, đôi mắt đen nhánh mờ mịt nhìn mây trời, nước dãi chảy không ngừng. Vài thứ trong suốt không ngừng gian dâm cơ thể cậu, khiến bụng cậu càng lúc càng lớn, như một thai phụ mang thai lâu ngày. Lớp mỡ mềm trên bụng bị căng mỏng đi nhiều, gian nan chứa đựng quá nhiều chất lỏng, bị làm lăng qua lại không ngừng nghỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me