TruyenFull.Me

Np H No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nhan Hoang Dau Phan 2

editor: snowie

"Đa —— Đa Cát ——"

La Chu kinh ngạc thốt lên, gần như không thể tin vào hai mắt của mình, người mà nàng vừa nhắc đến thế nhưng ngay sau đó liền xuất hiện ở trước mặt nàng! Nàng dùng sức dụi mắt, lại nhìn qua.

Giữa những bông tuyết tuôn rơi bay từ trên trời xuống, thân hình cao to gầy yếu của Đa Cát được bọc trong một chiếc áo bào da trần rộng rãi, không hề cồng kềnh rườm rà vướng víu. Khuôn mặt trẻ con tươi cười đáng yêu cùng với thân hình nam nhân như một lưỡi dao tẩm độc phối hợp lại trông quỷ quyệt quái dị không thể tả, nhưng ở trong mắt nàng lại là nỗi nhớ nhung thân thiết nói không nên lời.

Đa Cát vì nàng tỉ mỉ đun nấu đồ ăn, Đa Cát xướng cho nàng nghe khúc《 Cách Tát Nhĩ Vương truyện》, Đa Cát cõng nàng vượt qua dãy Himalaya, Đa Cát đút nàng uống máu, Đa Cát nhiệt liệt cùng nàng hoan ái —— một vài hình ảnh thân mật ập về, lại khiến La Chu trong giây lát cảm thấy mê muội choáng váng. Đôi mắt ê ẩm sưng tấy vô cùng yên lặng ngắm nhìn nam nhân với khuôn mặt trẻ con đang dần lại gần, nước mắt lăn dài trên má. Nàng không quan tâm tới những giọt nước mắt đang trào ra, nhếch khóe môi, dần nở một nụ cười rạng rỡ như nụ cười của Đa Cát.

Đa Cát chậm rãi đến gần La Chu, đứng vững bên cạnh ao ôn tuyền, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngâm mình trong làn nước. Đôi mắt to màu rám nắng cong thành vầng trăng lưỡi liềm nơi phía chân trời, điểm điểm ánh sáng vàng sẫm lập loè nhấp nháy, khiến đôi ngươi càng thêm trong trẻo, sáng ngời, làm ấm lòng người.

"Tỷ tỷ, "

Hắn cúi người, mái tóc dài buộc sau đầu xõa xuống khỏi vai trái, đuôi tóc rũ xuống như có như không lướt qua khuôn mặt đang ngẩng cao của La Chu, khẽ mỉm cười nói,

"Ngươi nói một chút cũng không sai. Chính ngươi đã nói sẽ trở thành thân nhân của ta, sẽ không rời không bỏ, chính ngươi đã đáp ứng gả cho ta, nói sẽ cùng nhau lưu lạc muôn nơi. Và cuối cùng kẻ đã thất hứa, không quan tâm tới những lời van xin của ta, tàn nhẫn bỏ ta lại một mình cũng chính là ngươi."

Hắn lại cúi thấp hơn, càng thêm gần La Chu, trong giọng nói tươi cười của hắn dần lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén như một mũi kim,

"Cho dù ta cho ngươi ăn mỹ vị, cho ngươi uống máu tươi quý giá của ta, hay dùng tất cả tình yêu để nuôi sống ngươi cũng thế, lại không ngờ nuôi ra một Bạch Nhãn Lang vong ân bội nghĩa. Tỷ tỷ, ngươi chính là một nữ nhân ích kỷ, lạnh bạc, lại bội bạc, xấu xa."

Hai má bị hơi nước ôn tuyền hun đến ửng hồng của La Chu sau một lời của Đa Cát liền trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen huyền mờ mịt mở to hơn, trái tim như bị một bàn tay to lớn nào đó nắm lấy, siết chặt tắc nghẽn đau đến mức không thể thở nổi. Nước suối dễ chịu ban đầu trong chốc lát dường như biến thành nước sôi và nham thạch nóng chảy, toàn thân đều bị bỏng đến đau rát. Khi nàng tiến đến gần hơn, không còn sương mù và bông tuyết che khuất, liền có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt trẻ con ngây thơ đáng yêu trong tầm với, tuy rằng vẫn là nụ cười rạng rỡ và ấm áp giống như trước kia, song không có sự ôn nhu cùng sủng nịch quen thuộc, chỉ có sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ cùng âm trầm xa lạ.

"Tỷ tỷ, ngươi xấu xa như vậy, tại sao còn dám quay trở về? Tỷ không sợ ta biến yêu thành hận, giết chết ngươi sao?"

Tiếng cười trầm thấp của Đa Cát và những bông tuyết cùng nhau bay lên lượn vòng, hắn đột nhiên vươn hai tay ra bóp chặt cổ La Chu,

"Ta không phải là Pháp vương, cũng không phải là Liệt đội trưởng, thứ mà ta thiếu nhất chính là sự bao dung, kể cả khi đối mặt với nữ nhân từng làm nhiễu loạn lòng ta."

Trái tim đau đớn và lạnh lẽo làm sao, hận thù càng thêm sâu nặng.

"Rầm!"

Một tiếng nước vang lên, La Chu còn chưa kịp mở miệng đáp lại, đã bị hắn nắm lấy cổ, không chút thương tiếc lôi ra khỏi ao. Ngay khi cơ thể trần trụi phấn nộn trơn bóng chạm vào không khí lạnh như băng cùng tuyết rơi, lập tức từng hạt da gà nho nhỏ nổi lên, ánh sáng ngâm trong làn nước nóng ấm kia cũng dần dần biến mất.

"Ngao ──"

Ngân Nghê hung ác rít gào với Đa Cát, thân hình hùng tráng nhanh nhẹn dũng mãnh trong khoảnh khắc như muốn nhảy dựng lên rồi nhào qua.

Đa Cát lạnh lùng liếc xéo Ngân Nghê, bên trong đôi mắt to màu rám nắng cong cong lấp lánh ánh vàng, bình cảnh đột phá cao nhất của thuật "Mị" trong nháy mắt mê hoặc ngao hồn nổi giận. Tầng ngoài đôi mắt hình tam giác lam sắc bị một lớp ánh sáng mơ hồ bao phủ, Ngân Nghê đang muốn nhảy ra khỏi mặt nước liền ngồi sụp xuống, chân trước cùng cái đầu ôn thuần nằm ghé bên cạnh ao, bất động giống như thể đang suy tư.

La Chu bị hai cánh tay cường kiện của hắn nâng lên cao, bàn tay thô ráp bóp trên cổ nàng không có nửa phần ôn nhu, hô hấp trở nên khó khăn, lạnh lẽo trên người hoàn toàn không ngăn nổi cảm giác ngột ngạt, đau đớn, buồn bực trong lồng ngực. Bản năng sinh tồn khiến nàng theo phản xạ nắm lấy cổ tay Đa Cát, miệng mở lớn, cố gắng hít lấy không khí.

"Tỷ tỷ, ngươi đã chà đạp lên tình yêu của ta, đem tâm ý của ta mà giẫm nát dưới lòng bàn chân."

Ngón tay siết chặt từng chút một, đôi mắt to màu rám nắng cong cong có vẻ sung sướng nhìn gương mặt thanh tú trắng bệch bắt đầu căng phồng phát tím của nữ nhân, tiếp tục chậm rãi nói,

"Cho nên sau khi ngươi rời đi, ta đã đưa ra quyết định, ngươi không trở lại thì thôi, một khi trở về ta liền bóp chết ngươi."

La Chu chỉ cảm thấy cả đầu ong ong phát trướng, những dây thần kinh cực nhỏ trong mắt căng phồng, cổ họng bị bóp nghẹn không thở được, lồng ngực ngột ngạt như sắp vỡ tung ra. Nàng vặn vẹo giãy dụa, dùng sức kéo cổ tay Đa Cát, nhưng cổ tay hắn lại như làm từ gang, bóp trên cổ của nàng, không hề nhúc nhích.

"Tỷ tỷ, đừng phí sức, không được đâu." Đa Cát thoải mái mà quơ quơ cánh tay, mười đầu ngón tay siết càng chặt hơn, nhàn nhạt nói,

"Ngươi chết, tình yêu của ta cũng sẽ chết theo, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn khi bị bỏ rơi nữa."

Hóa ra Đa Cát thực sự muốn dồn nàng vào chỗ chết! La Chu trong trạng thái hoang mang và hoảng sợ càng thêm đau đớn không thể chịu nổi. Đúng vậy, ai quy định rằng người bị bỏ rơi nhất định phải ngây ngốc tại chỗ chờ đợi người mình yêu quay trở về? Ai quy định rằng phần tình cảm sau khi bị phản bội và bỏ rơi còn có thể nồng nàn như lúc ban đầu? Nàng sai rồi, là nàng đã tàn nhẫn chà đạp lên phần tình cảm hết sức chân thành mà Đa Cát dâng đến trước mặt. Chẳng trách Đa Cát hận nàng, hết thảy đều là lỗi của nàng.

Đã sai, nên có can đảm và quyết tâm gánh chịu hậu quả. Khí lực mất dần, tầm mắt cũng dần dần mơ đi. La Chu không nhìn thấy rõ Đa Cát, nhưng lại có thể sâu sắc cảm nhận được hơi thở vô cùng lạnh lẽo toả ra từ người hắn. Đôi tay đang nắm lấy cổ tay của Đa Cát từ từ buông thõng, cơ thể chật vật giãy dụa treo thẳng đứng, sắp đánh mất một chút hi vọng sống sót cuối cùng. Đa Cát hận nàng, muốn mạng của nàng, vậy nàng liền đem tính mạng quý giá nhất của mình trao cho hắn, là nàng đã thiếu nợ hắn. Đợi nàng chết đi, linh hồn liền bay tới vương thành Cổ Cách nhìn qua Cầm thú vương cùng Mãnh thú một chút, cuộc đời này, liền không còn hối tiếc nữa. Nước mắt từng chuỗi rơi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, trong sự hít thở không thông đau đớn, nàng an tâm chờ đợi cái chết sắp tới.

Mười ngón tay thô ráp bóp ở cổ La Chu đột nhiên thả lỏng, nàng ngã nhào vào tấm lưng dày dặn của Ngân Nghê, đồng thời rơi vào dòng nước ôn tuyền ấm nóng. Cơ thể thoát lực giống như quả cân chìm xuống đáy ao, dòng nước ấm áp từ bốn phương tám hướng ập tới, tràn vào tai, tràn vào miệng. Nàng ở trong nước sẵng giọng ho khan, bị ép buộc uống vào từng ngụm từng ngụm nước nóng. Ngay khi nàng cho là mình sắp chết chìm vì sặc, một đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực nhấc bổng nàng lên, thân thể bị thô bạo kéo vào một vòng tay gầy yếu ấm áp. Trong cái ôm ấy có mùi cỏ xanh và ánh nắng mà nàng nhớ nhung, trong lồng ngực mềm dẻo rắn chắc trần truồng ấy vang lên nhịp đập mà nàng quen thuộc. Cánh tay gầy gò siết chặt lấy cơ thể nàng như thể sắp bẻ gãy xương. Trái ngược hoàn toàn với cánh tay cường tráng lực đạo mạnh mẽ chính là thân hình run rẩy của nam nhân, không ngừng run lên lẩy bẩy, bộc lộ ra làm cho lòng người đau thấu tâm can.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ ——"

Đa Cát không ngừng mà gọi nữ nhân trong ngực, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, chỉ hận không thể cứ như vậy khảm nàng vào trong cơ bắp cốt nhục của mình.

Suýt chút nữa liền bóp chết heo ! Hắn suýt chút nữa đã bóp chết nàng!

Không thể nghi ngờ, hắn thực sự rất hận nàng, thực sự muốn bóp chết nàng. Thế nhưng tại khoảnh khắc trông thấy từng giọt lệ của nàng chảy xuôi, bên trong trái tim lạnh lùng và sắt đá của hắn liền rạn nứt ra một khe hở rất nhỏ. Hắn cố nén không cho vết nứt ấy toác rộng ra, từ từ siết chặt mười đầu ngón tay. Mắt lạnh nhìn nàng há miệng lớn, trong cổ phát ra thanh âm nhưng lại là hít thở không thông; nhìn gương mặt nàng từ trắng bệch chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ thành tím; nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng đang trướng ra tia máu, chậm rãi nhô ra bên ngoài; trong lòng sinh ra khoái cảm làm nhục.

Tuy nhiên, khi đôi bàn tay non nớt của heo chạm vào cổ tay hắn, khi cơ thể trần trụi của nàng không còn vùng vẫy giãy dụa, khi đôi mắt hơi lồi ấy chuyển từ vui sướng sáng ngời khi lần đầu nhìn thấy hắn thành một khoảng trống ảm đạm, những vết nứt rất nhỏ trong tim bỗng nhiên rộng ra và hằn sâu hơn, đau đớn tựa như xối nọc độc ăn mòn. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau khắc cốt khoét tâm, tự nhủ chỉ cần tiếp tục thêm một chút nữa, tăng thêm một phần lực nữa, heo ở trong tay liền sẽ được mai táng cùng với tình yêu của hắn, hắn liền có thể giải thoát bản thân khỏi sự hận thù sắc bén như đao. Vào khoảnh khắc hắn phát lực, khóe miệng heo đột nhiên nhàn nhạt nhếch lên, giống như cam tâm tình nguyện nhận mệnh chịu chết, mang theo một cảm giác an nhiên thoải mái không một chút lưu luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me