[NP/Hoàn] Bạch nguyệt quang của tổng tài là đại thúc u sầu
Chương 7. Bị sa thải vẫn phải lăn giường
Đường Úc Nhiên đúng giờ bước vào văn phòng, vẫn như thường ngày, mang theo nụ cười chào hỏi mọi người. Anh không muốn mang bộ dạng u ám đối diện với đồng nghiệp, cũng không hy vọng cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến người khác. Hẳn là thế nào thì cứ duy trì như thế, dù trong lòng có ra sao cũng phải che giấu thật tốt."Chào buổi sáng, mọi người.""Giám đốc, sớm!""Giám đốc, hôm qua anh không đến thật sự quá đáng tiếc! Chúng tôi chơi vui lắm, Tiểu Trần còn uống đến mức nôn luôn!"Đường Úc Nhiên quay sang nhìn đồng nghiệp với vẻ quan tâm: "Tiểu Trần, cậu ổn chứ?""Không sao, tửu lượng tôi tốt lắm, ngủ một giấc là lại khỏe như trâu rồi! Ha ha!" Tiểu Trần cười lớn hai tiếng, nhưng lại khiến sắc mặt tái nhợt, ôm đầu rên rỉ vì cơn đau do say rượu."Về sau đừng uống nhiều như vậy nữa, hại sức khỏe." Đường Úc Nhiên vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Trần rồi bước vào văn phòng giám đốc.Chờ anh đóng cửa lại, một nữ đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Này, các cậu có để ý không? Hôm nay giám đốc mặc đồ giống hệt hôm qua.""Có à? Tây trang của giám đốc trông chẳng khác nhau là mấy mà.""Nhưng mà anh ấy luôn thay cà vạt mỗi ngày. Cà vạt hôm nay vẫn giống hôm qua đấy.""Cậu chú ý kỹ thế làm gì? Có phải yêu thầm giám đốc rồi không?""Đâu có! Chỉ là sức quan sát khá nhạy bén thôi."Một nam đồng nghiệp mới bước vào, hạ giọng nói: "Tôi vừa thấy giám đốc bước xuống từ xe của chủ tịch đấy."Cả nhóm người lập tức kinh ngạc, ánh mắt sáng lên vì ngọn lửa bát quái đang bừng cháy dữ dội."Chẳng lẽ chuyện quan trọng hôm qua của giám đốc là... với chủ tịch...?""Đã đến giờ làm việc, sao mọi người còn tụ tập ở đây?" Đường Úc Nhiên mở cửa văn phòng, quét mắt nhìn xung quanh. "Tiểu Trương, báo cáo kế hoạch hôm nay cậu phải nộp cho tôi, đã sửa soạn xong chưa?"Đám người lập tức tản ra như chim vỡ tổ, ai nấy đều nhanh chóng quay về bàn làm việc, thu mình lại như những chú chim cút ngoan ngoãn."Dạ, sắp xong rồi ạ! Trưa nay nhất định sẽ gửi cho anh!" Tiểu Trương vội vàng đáp."Tôi biết hôm qua mọi người chơi rất vui, chắc cũng uống hơi nhiều. Nhưng dù sao công việc vẫn là quan trọng nhất, cố gắng tập trung nhé." Đường Úc Nhiên ôn hòa nhắc nhở rồi quay lại văn phòng.Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hó hé thêm về chuyện bát quái của sếp nữa, chỉ còn cách cúi đầu làm việc.Đường Úc Nhiên ngồi vào bàn, mở máy tính lên, ép mình phải tập trung vào công việc. Vừa rồi, anh đã nghe thấy câu cuối cùng của bọn họ, quả nhiên, việc đi làm chung với Thẩm Tuấn đã khiến đồng nghiệp sinh nghi. Anh không muốn giải thích, cũng chẳng cần làm sáng tỏ, sợ rằng càng giải thích chỉ càng khiến chuyện thêm rối ren. Thật phiền phức.Thời gian trôi qua lúc nhanh đến đáng sợ, lúc lại chậm như tra tấn. Có những ngày vèo một cái đã hết, có những ngày dài đằng đẵng như một năm, mỗi giây mỗi phút đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.Sống không còn gì để luyến tiếc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.Dù chẳng còn niềm vui nào trên đời, ngày tháng vẫn cứ trôi đi như một vòng lặp vô tận.Mặc kệ thế nào, trái đất vẫn quay, guồng máy của cuộc sống vẫn không ngừng vận hành. Mỗi ngày chỉ có thể ra sức giãy giụa, gắng gượng chịu đựng hết ngày này đến ngày khác.Trên thế giới này, chẳng ai có thể sống một cuộc đời vô tư vô lo. Dù là những kẻ giàu có nhất cũng có nỗi phiền muộn của riêng mình, huống chi là anh, một con người bình thường đến mức tầm thường. Những cảm xúc tiêu cực, những cơn u uất bé nhỏ chẳng đáng kể gì... ngoài chuyện ngày nào cũng muốn chết đi, thì cũng chẳng có gì to tát cả.Đường Úc Nhiên chán nản suốt bốn ngày. Kể từ hôm đó, anh chưa từng gặp lại Thẩm Tuấn. Trong cả tòa cao ốc của tập đoàn, bọn họ cũng chưa từng chạm mặt lần nào. Tựa như hai con người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.Hoặc có lẽ, ngay từ đầu bọn họ vốn dĩ đã không thuộc cùng một thế giới.Mãi đến sáng thứ bảy, khi Đường Úc Nhiên vừa rời giường không lâu, chuông điện thoại chợt vang lên, trên màn hình hiển thị chữ 'Mẹ'. Anh chần chừ hồi lâu, rồi dứt khoát nhét điện thoại vào dưới gối. Hiếm hoi lắm mới có một lần anh tùy hứng không muốn nghe máy.Từ nhỏ đến lớn, Đường Úc Nhiên luôn là một đứa con ngoan, đối mẹ nói gì nghe nấy. Khi còn học cấp ba, anh bắt đầu nhận thức rõ về xu hướng tính dục của bản thân, nhưng điều đó khiến anh bất an và lo lắng. Mãi đến năm ba đại học, khi cha mẹ dò hỏi về việc có bạn gái hay chưa, Đường Úc Nhiên mới lấy hết can đảm để thú nhận rằng mình thích con trai.Ban đầu mẹ anh không chịu tin. Sau đó là giận dữ. Cuối cùng, bà kết luận rằng đó là một căn bệnh.Bà yêu cầu Đường Úc Nhiên coi xu hướng tính dục của mình như một bí mật, tuyệt đối không được để người ngoài biết. Bà ép anh phải hành xử như một "người bình thường", thậm chí còn buộc Đường Úc Nhiên quen bạn gái, liên tục sắp xếp những buổi gặp gỡ, giới thiệu các cô gái để anh làm quen.Mẹ anh luôn nói: "Chẳng qua con chưa từng có bạn gái thôi. Một khi con thử yêu một cô gái, con sẽ hiểu tình yêu nam nữ tốt đẹp thế nào và rồi con sẽ trở lại bình thường."Trong mắt bà, đồng tính là một thứ gì đó bất thường. Nếu để người ngoài biết, bà sẽ mất mặt. Bà tin rằng anh cũng sẽ bị kỳ thị và đau khổ. Vì nghĩ mình đang bảo vệ con, bà khăng khăng rằng chỉ khi cưới vợ, sinh con như bao người khác, anh mới có thể sống một cuộc đời suôn sẻ, an toàn và hạnh phúc.Lời nói của mẹ là một cú sốc lớn với Đường Úc Nhiên. Với bản tính ngoan ngoãn, anh chỉ biết kìm nén và chịu đựng. Sau khi tốt nghiệp, anh quyết định rời quê hương để làm việc ở một nơi xa quê nhà. Nhưng càng lớn, áp lực từ mẹ càng đè nặng. Mỗi lần về nhà là một lần chịu đựng sự giày vò vô hình. Dần dần, anh viện cớ bận rộn để hạn chế trở về, chỉ ghé thăm nhà một hai lần mỗi tháng.Lần này, sự ép buộc còn dữ dội hơn trước. Hai bên thậm chí chưa từng gặp mặt, vậy mà cha mẹ đã trực tiếp bàn chuyện cưới hỏi.Chuông điện thoại rầu rĩ vang lên từ dưới gối, reo lên rồi ngắt, lặp lại ba lần mới hoàn toàn im lặng.Đường Úc Nhiên ngồi trên giường, không muốn động đậy, lại lười nhác nằm xuống, kéo chăn trùm kín cả người, cuộn tròn như một cái kén.Bình thường anh rất ít khi ngủ nướng, nhưng hôm nay anh chỉ muốn ngủ mãi, ngủ đến chết thì thôi.Đáng tiếc, chưa nằm được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên, lần này là nhạc chuông dành cho công việc. Đường Úc chui ra khỏi chăn, mò lấy điện thoại từ dưới gối."Alô, chào anh.""Chào anh, giám đốc Đường. Tôi là trợ lý Vương. Có một số vấn đề trong bản kế hoạch do anh phụ trách, phiền anh lập tức đến văn phòng chủ tịch một chuyến được không ạ?""Được, tôi sẽ đến ngay. Phiền cậu đợi tôi khoảng nửa tiếng."Nói xong, Đường Úc Nhiên lập tức bật dậy, nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi vội vàng ra khỏi nhà. Anh đứng bên đường, bắt một chiếc taxi thẳng đến tòa nhà tập đoàn Thẩm thị.Xuống xe, Đường Úc Nhiên gần như chạy vội vào tòa nhà, bước nhanh vào thang máy. Văn phòng chủ tịch nằm trên tầng 27. Trong lúc chờ thang máy di chuyển, anh chỉnh lại cà vạt qua hình ảnh phản chiếu trên vách kính, đưa tay vuốt sơ mái tóc rối.Cửa thang máy mở ra, Đường Úc Nhiên sải bước về phía phòng thư ký bên ngoài văn phòng chủ tịch, trợ lý Vương đã đứng đó chờ sẵn."Giám đốc Đường." Trợ lý Vương đứng dậy từ bàn làm việc, bước đến chào anh."Trợ lý Vương, xin hỏi phần kế hoạch nào có vấn đề?" Đường Úc Nhiên hỏi."Là phần của Đông Vũ. Điều số 6 trong hiệp định hợp tác có sai sót về nội dung và tỷ lệ phân chia lợi nhuận. Thẩm tổng cần bản sửa đổi trước giờ trưa. Tôi không có quyền truy cập máy tính của anh để chỉnh sửa, nên chỉ có thể phiền anh tự mình đến xem."Trợ lý Vương vừa nói vừa đưa cho anh một tập tài liệu.Đường Úc Nhiên nhận tập tài liệu, mở ra xem xét ngay tại chỗ. Bản hiệp định bị thiếu một đoạn quy định hợp tác, đồng thời có một lỗi sai nghiêm trọng trong năm con số phân chia lợi nhuận."Tôi sẽ sửa ngay, phiền cậu đợi một chút."Nói xong, Đường Úc Nhiên cầm tập tài liệu vội vã xuống lầu, trở về văn phòng riêng.Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, không có nhân viên đi làm, không gian văn phòng trống trải đến mức mang theo chút cảm giác tiêu điều.Ngồi xuống bàn, Đường Úc Nhiên mở máy tính, nhanh chóng tìm kiếm tập tin liên quan để chỉnh sửa. Lần này, anh kiểm tra từng câu từng chữ cẩn thận từ đầu đến cuối, xác nhận không còn sai sót nào trước khi in ra. Sau khi đóng dấu hoàn tất, anh vẫn không yên tâm, tiếp tục rà soát một lần nữa để đảm bảo không bỏ sót lỗi nào, rồi mới vội vàng cầm tài liệu lên lầu.Lúc này, thời gian đã sát giờ trưa. Anh quay lại phòng thư ký, đưa tập tài liệu cho Trợ lý Vương."Trợ lý Vương, tôi đã sửa xong. Cậu có muốn xem qua trước không?"Trợ lý Vương lắc đầu: "Thẩm tổng nói muốn anh trực tiếp báo cáo với ngài ấy. Giờ cũng sắp giữa trưa rồi, anh mau vào đi thôi."Đường Úc Nhiên giật mình, nhưng không còn cách nào khác, đành căng da đầu gõ cửa văn phòng chủ tịch.Bên trong vang lên giọng nói trầm ổn của Thẩm Tuấn: "Vào đi."Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Tiến đến trước bàn làm việc, Đường Úc Nhiên cung kính nói:"Thẩm tổng, kế hoạch hợp tác với Đông Vũ đã được chỉnh sửa chính xác. Mời ngài xem qua.""Đem lại đây."Đường Úc Nhiên đặt tập tài liệu lên bàn.Thẩm Tuấn cầm lấy, mở ra xem xét. Đôi mắt sắc bén lướt nhanh qua từng trang giấy, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mép tài liệu theo nhịp đọc.Đường Úc Nhiên không kìm được mà lén quan sát hắn. Người đàn ông trước mặt vốn quen thuộc nhưng lại xa lạ, hắn ngồi thẳng lưng trên ghế chủ tịch, khí thế uy nghiêm toát ra từ từng cử chỉ.Chỉ cách nhau ba bước chân, nhưng lại tựa như cách xa vạn dặm. Những tiếp xúc gần gũi vài ngày trước dường như chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Một hồi xuân mộng trôi theo dòng nước, không để lại chút dấu vết nào.Nghĩ đến đây, lòng Đường Úc Nhiên chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả.Ai, đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, ai chẳng vô tình. Lên giường rồi, xong chuyện thì chẳng thèm nhìn mặt.Đường Úc Nhiên không dám mơ xa rằng Thẩm Tuấn sẽ vì một đêm kia mà nương tay với mình. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hoặc là bị sấp tài liệu quăng thẳng vào mặt, hoặc là bị chửi té tát đến máu chó đầy đầu. Dù sao thì, đã lâu lắm rồi anh mới phạm sai lầm nghiêm trọng trong công việc như vậy.Thẩm Tuấn xem đến trang cuối cùng, cầm bút máy ký tên lên văn bản.Xem ra không có vấn đề gì. Đường Úc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô thức liếc xuống tay của Thẩm Tuấn. Bàn tay ấy to lớn, mạnh mẽ, ấm áp như lửa, anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác đó.Thẩm Tuấn đặt tập tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Úc Nhiên. Biểu cảm nghiêm nghị, uy nghiêm bẩm sinh, không cần tức giận cũng khiến người ta căng thẳng. Giọng điệu lạnh lùng cất lên:"Giám đốc Đường, anh có biết sai lầm lần này sẽ gây bao nhiêu tổn thất cho tập đoàn không?""Xin lỗi chủ tịch, là lỗi của tôi. Sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để xảy ra sai sót nữa." Đường Úc Nhiên cúi người 90 độ, thành khẩn nhận lỗi."Anh còn ba bản kế hoạch đáng lẽ phải hoàn thành nhưng vẫn chưa xử lý xong. Hiệu suất làm việc quá thấp, đã ảnh hưởng đến tiến độ của các dự án liên quan. Anh có biết những ảnh hưởng đó cũng là một dạng tổn thất không?""Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ.""Anh làm được sao?"Đường Úc Nhiên sững sờ.Đúng vậy... Anh thật sự làm được sao?Đường Úc Nhiên không thể ngăn bản thân hoài nghi chính mình. Anh bắt đầu cảm thấy... có lẽ mình thật sự không làm được. Sự tự tin trước đây đã bị bào mòn lúc nào không hay, từng chút từng chút một. Bỗng nhiên, anh thấy mình như một kẻ vô dụng, một phế vật không ra gì..."Giám đốc Đường, anh nghĩ anh có thể làm được không?" Thẩm Tuấn lặp lại câu hỏi, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng mang theo áp lực vô hình."Nếu... nếu tôi nói tôi không làm được, ngài sẽ sa thải tôi sao?" Đường Úc Nhiên cay đắng hỏi lại, mắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Một cảm giác tự ti mạnh mẽ dâng lên từ đáy lòng. Anh biết rõ năng lực làm việc của mình đã sa sút nghiêm trọng—sự tập trung, trí nhớ, khả năng phân tích... tất cả đều kém hơn trước. Cả tinh thần lẫn tâm lý đều có vấn đề.Trước đây, anh từng yêu công việc, từng tận hưởng cảm giác đắm chìm vào những dự án, từng cảm thấy hạnh phúc khi hoàn thành một mục tiêu nào đó. Nhưng giờ đây, công việc chỉ khiến anh thấy chán ghét, mệt mỏi, thậm chí có phần muốn chạy trốn. Anh muốn biến mất đến một nơi thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy.Thẩm Tuấn không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn anh chăm chú. Đôi mắt sắc bén ấy khiến Đường Úc Nhiên cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu.Biểu cảm của Đường Úc Nhiên bây giờ... thật sự giống như đang muốn nhảy lầu vậy. Một sự suy sụp hoàn toàn, một sự tuyệt vọng đến đáng sợ.Từ bỏ cả thế giới, hoặc bị cả thế giới từ bỏ.Rốt cuộc điều gì đã khiến anh trở nên u buồn đến thế?Đường Úc Nhiên đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời từ Thẩm Tuấn. Anh ngẩng đầu, lén nhìn đối phương một cái.Người đàn ông kia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán, như thể đang suy nghĩ điều gì đó nhưng không hề bộc lộ cảm xúc.Lộc cộc... lộc cộc...Tiếng kêu từ bụng vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Sáng giờ Đường Úc Nhiên chưa uống một giọt nước, bụng đói đến mức kêu lên mấy tiếng rõ ràng. Cả căn phòng yên tĩnh khiến âm thanh này càng trở nên xấu hổ.Thẩm Tuấn đột nhiên đứng dậy, giọng điệu thản nhiên: "Đi ăn cơm.""Hả?" Đường Úc Nhiên ngơ ngác, không tin vào tai mình. Anh... nghe lầm sao?Chủ tịch không bảo anh cút đi, mà lại rủ anh đi ăn cơm?Thẩm Tuấn không nói thêm gì, chỉ thẳng bước ra ngoài.Đường Úc Nhiên vội vàng đi theo sau, lúng túng từ chối: "Thẩm tổng, không cần đâu..."Nhưng Thẩm Tuấn đã mở cửa, nhìn về phía trợ lý Vương và dặn: "Cậu có thể tan làm.""Dạ! Thẩm tổng, giám đốc Đường, hẹn gặp lại!" Cuối cùng cũng có thể kết thúc ca làm thêm giờ, trợ lý Vương vui vẻ đáp lời, nhanh chóng rời đi. Đường Úc Nhiên nói: "Thẩm tổng, thật sự không cần đâu..."Thẩm Tuấn nhướng mày, lạnh nhạt đáp: "Đừng dài dòng. Nếu anh còn từ chối, tôi thật sự sẽ đuổi việc anh đấy."Trước mặt không có ai khác, hắn lại mở chế độ bá đạo tổng tài.Đường Úc Nhiên không thể làm gì hơn, đành bất đắc dĩ theo sau Thẩm Tuấn.Thẩm Tuấn tự mình lái xe, trong lúc đó dùng Bluetooth gọi điện cho Chu Thanh Ninh, hẹn y đến một nhà hàng Trung Hoa năm sao.Vừa nghĩ đến việc phải dùng bữa chung với cặp đôi cẩu nam nam này, Đường Úc Nhiên lập tức căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ: Đây có phải là Hồng Môn Yến không?Khoảng nửa tiếng sau, ba người lại lần nữa ngồi cùng bàn. Chu Thanh Ninh rạng rỡ nở nụ cười, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, lại gặp lại giám đốc Đường."Thẩm Tuấn và Chu Thanh Ninh thần thái tự nhiên, đối đãi với nhau như bạn bè, không hề tỏ ra ngạo mạn hay có chút ái muội nào.Đường Úc Nhiên dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác gượng gạo, đành miễn cưỡng giữ nụ cười xã giao. Dù bụng đã đói cồn cào, anh vẫn ăn mà không cảm nhận được hương vị gì. Gần đây, anh bắt đầu có khuynh hướng kén ăn, ăn uống đối với Đường Úc Nhiên chỉ là để duy trì sự sống, chứ ngon hay dở cũng chẳng còn quan trọng.Thẩm Tuấn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh, vẻ mặt thản nhiên như thể chỉ là một hành động vô thức.Ông chủ đã có lòng ban thức ăn, anh nào dám không ăn? Đường Úc Nhiên cố gắng ăn đến căng bụng, vội vàng nói: "Thẩm tổng, tôi no rồi."Chu Thanh Ninh mỉm cười, giúp anh rót trà: "Uống một ly đi, giải ngấy."Sau bữa ăn, ba người uống trà trò chuyện. Phần lớn thời gian là Thẩm Tuấn và Chu Thanh Ninh nói chuyện, còn Đường Úc Nhiên chỉ làm một người nghe tận tụy, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.Thật ra, bữa cơm này cũng không hoàn toàn giống một Hồng Môn Yến như anh lo sợ. Hóa ra Thẩm Tuấn cũng có một mặt khác – đôi khi độc miệng, đôi khi lại có chút trẻ con, không còn vẻ xa cách, cao cao tại thượng như khi ở công ty.Chu Thanh Ninh thì học thức phong phú, nói chuyện cuốn hút. Tán gẫu với y về trời nam biển bắc cũng là một điều thú vị.Cảm xúc của Đường Úc Nhiên dần tốt lên, khóe môi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bất giác thả lỏng, anh cũng có thể cùng bọn họ cười đùa vài câu. Dù sao thì, thân là giám đốc, giao tiếp xã giao đã là bản năng, anh hoàn toàn có thể diễn tròn vai.Chu Thanh Ninh nhắc đến vụ kiện tụng gần đây mà y đang xử lý, một công ty bị công nhân tố giác vì bắt họ làm việc quá giờ trong thời gian dài nhưng lại viện đủ lý do để không trả lương tăng ca. Một số công nhân đã khiếu nại lên Cục Lao động, kiện công ty vì hành vi cố tình quỵt tiền lương."Căn cứ theo Luật lao động, khi người lao động không thể đảm đương công việc, người sử dụng lao động có thể đuổi việc người lao động." Đường Úc Nhiên nửa nói giỡn hỏi lại Thẩm Tuấn: "Thẩm Tổng, tôi vừa mới hỏi cậu có đuổi việc tôi không, cậu sẽ sao?"Thẩm Tuấn nhìn chăm chú Đường Úc Nhiên, nói: "Tôi sẽ không đuổi việc anh."Chu Thanh Ninh chớp mắt nhìn Đường Úc Nhiên: "Nhưng chúng tôi muốn làm tình với anh."
-Lời tác giả: Ăn giám đốc Đường mới là bữa chính của hai con công!
-Lời tác giả: Ăn giám đốc Đường mới là bữa chính của hai con công!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me