[NP] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
122 - Cảnh năm xưa (2)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Còn chưa kịp chạm vào huyết châu, Bạch Bách đã cảm nhận được luồng khí lạnh không lành.Vật này vốn chẳng thuộc về y. Huyết châu tự tìm đến, theo sát bên người y không rời, nhưng y lại không thể nào nhìn ra gốc tích thực sự của nó, cũng chẳng tiện vứt bỏ, đành phải mang theo bên mình.Y vừa thu hồi huyết châu, vật kia đang dao động như trái tim đập loạn, thoắt cái liền yên tĩnh trở lại."Bắt lấy hắn ta! Đừng để tên tạp chủng Ma tộc kia chạy thoát!"Phía trước, rừng cây khẽ động, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Bạch Bách nhanh chóng nhét huyết châu vào tay áo, quay đầu nhìn về phía đó. Một thiếu niên nhỏ tuổi dáng vẻ luống cuống, xông thẳng ra khỏi lùm cây, hoảng hốt dùng hai tay che đầu mà chạy tới.Thiếu niên va thẳng vào người y. Bạch Bách không né tránh, tay trái đỡ lấy thân thể ngả nghiêng của tiểu hài nhi, tay phải khẽ động, hóa giải linh kiếm đang đuổi giết sau lưng đứa trẻ."Ai ở đó?!"Vài tu sĩ trẻ tuổi mặc y phục đệ tử ngoại môn của Thương Lan Tông bước ra khỏi bụi cây, gằn giọng lạnh lùng.Nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng vững đã lập tức bị áp lực linh khí xung quanh Bạch Bách đè ép đến choáng váng. Tai ù lên, đầu ong ong như bị đập mạnh, cả đám không chịu nổi mà quỳ rạp xuống đất.Trên người họ, lệnh bài tông môn lập tức phát sáng. Thứ này ngoài việc truyền tin nội bộ, còn có phản ứng với ma khí. Nhìn lệnh bài phát quang, các đệ tử kinh hãi thất sắc. Uy áp này còn khủng bố hơn cả khi bọn họ bị Lý Giáo Tập trưởng lão trách phạt. Trước mặt người này, họ hoàn toàn không có chút sức phản kháng."Ma tu?! Là cao giai ma tu! Tên tạp chủng kia đúng là thám thính Ma tộc phái đến! Mau báo cho Lý trưởng lão!""Ma tu từ đâu ra?" Bạch Bách khẽ nhíu mày. Linh lực quanh người y trong trẻo, hoàn toàn thuần chính, làm sao lại bị nhận nhầm thành ma tu? Y chợt nhớ ra, là vì huyết châu.Một thoáng do dự, tín hiệu cầu cứu của đệ tử ngoại môn đã bị phát ra.Trên không trung lập tức vang lên tiếng nổ báo hiệu khẩn cấp. Giờ có muốn giải thích cũng chẳng còn kịp.Tiểu Cửu trong lòng ngực Bạch Bách vẫn ngẩn người. Hắn ta run rẩy, quần áo dính đầy bụi bẩn, máu me loang lổ trên mặt và trán, bẩn thỉu vô cùng. Vậy mà đối phương chẳng hề nổi giận, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn ta, vỗ về dịu dàng.Hắn ta hít thở không thông, mãi mới hoàn hồn, vừa hớp lấy ngụm khí, bên tai đã nghe loáng thoáng tiếng mắng mỏ của đám đệ tử. Toàn thân hắn ta co rúm, định thu người lại trốn đi.Như nhận ra hắn ta đang sợ hãi, vị tiên quân đang ôm hắn ta khẽ vuốt mái tóc rối bù, vô tình chạm vào đôi sừng nhỏ mới nhú trên đỉnh đầu hắn ta. Tiểu Cửu giật thót, nhớ tới những trận đòn mắng nhục nhã từng nhận ở thôn xóm, liền hoảng sợ ôm đầu bật khóc."Không phải! Ta không phải tạp chủng! Ta đâu có làm gì xấu! Đừng đánh ta!"Sừng? Là Ma tộc?Nhưng đứa nhỏ này lại không mang theo chút ma khí nào, rõ ràng là một hài đồng bình thường.Chẳng lẽ là con lai giữa nhân tộc và Ma tộc?Ma tộc khác với ma tu. Ma tộc là một chủng tộc độc lập, từng bị phong ấn cùng yêu tộc trong Yêu Ma Cảnh. Tàn dư Ma tộc vốn từ lâu đã chỉ còn xuất hiện trong truyền thuyết của mấy trăm năm trước.Thế mà nghe lời đám đệ tử kia, dường như Ma tộc vẫn còn là hiểm họa với Tu chân giới?"Xem ra có chút phiền toái rồi." Bạch Bách thở ra một hơi, cảm nhận được mấy luồng linh áp đang nhanh chóng áp sát.Y cúi người, nhẹ nhàng bế Tiểu Cửu đang run lẩy bẩy lên. Đứa trẻ vẫn nghẹn ngào không ngớt, Bạch Bách vỗ nhẹ lưng hắn ta, dùng thuật tẩy uế đơn giản giúp hắn ta lau qua vết bẩn trên người.Tiểu Cửu hé mắt, nước mắt tràn khóe mi, vô thức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đang ôm mình.Tiên y trắng muốt như mây, dung mạo thanh lãnh xuất trần, như ánh nguyệt đỉnh núi. Chỉ một ánh nhìn đã khiến hắn ta quên mất mình đang khóc, chỉ biết trân trối mà nhìn, cuối cùng lại bật ra một tiếng nấc nghẹn.Bạch Bách mỉm cười, đưa cho hắn ta một chiếc khăn trắng.Tiểu Cửu mơ màng nhận lấy, cứ như đang nằm mơ."Người phương nào dám làm loạn trong Thương Lan Tông ta!"Một tiếng quát lạnh như băng vang vọng trên không, linh lực hùng hậu rót xuống tựa thiên lôi trấn địa.Bạch Bách chỉ phất tay nhẹ. Linh lực bên người y như nước chảy mây trôi, hóa giải toàn bộ khí thế đó một cách dễ dàng."Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trong Thương Lan Tông ta?" Trưởng lão ngoại phong Lý giáo tập cùng ba vị trưởng lão Kim Đan hậu kỳ khác cùng lúc hiện thân, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn y.Bọn họ nhìn không thấu tu vi của Bạch Bách, nhưng ai cũng rõ người áo trắng trước mặt không hề mang theo tà khí, là một tiên tu thuần túy, hơn nữa tu vi sâu không lường được, tựa như biển cả thâm trầm không đáy.Cảm giác này, trước nay chỉ từng xuất hiện khi họ đối mặt với những tồn tại trên Nguyên Anh cảnh.Cảnh giác trong lòng bọn họ lập tức tăng vọt. Gần đây thế cục Tu chân giới vốn đã hỗn loạn, kẻ có tu vi sâu như vậy đột nhiên xuất hiện, chẳng trách không khiến người sinh nghi. Huống chi Bạch Bách còn ôm một đứa trẻ nửa người nửa ma trong lòng càng khiến họ thấy nguy hiểm."Chuyện chẳng qua là hiểu lầm. Chỉ là đi ngang qua, thấy đệ tử quý tông khó xử một đứa nhỏ nên ra tay giúp. Hài tử này còn nhỏ, chưa phạm lỗi gì lớn, có cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?""Người ma hỗn huyết?" Lý giáo tập lúc này mới nghiêng đầu nhìn kỹ Tiểu Cửu. Vừa liếc qua đã thấy hắn ta trên người đầy thương tích. Gã đưa mắt nhìn đám đệ tử ngoại môn đứng co rúm như chim cút ở một bên, lạnh giọng. "Các ngươi làm ra trò tốt đẹp gì vậy?"Chỉ vài câu ít ỏi từ Bạch Bách, mấy vị trưởng lão liền ngầm đoán ra đại khái đầu đuôi sự việc.Đám đệ tử ngoại môn bò dậy không nổi, suýt nữa lại quỳ xuống thêm lần nữa.Lý giáo tập ném ra một câu. "Quay về rồi sẽ xử lý các ngươi sau."Dứt lời, gã quay sang hừ lạnh, nhìn thẳng Tiểu Cửu chất vấn."Ngươi, một kẻ nửa ma, làm sao lại vào được Thương Lan Tông?"Tiểu Cửu run rẩy thấy rõ, hai tay siết chặt, thân người co rúm lại vì sợ, cúi đầu gần như sắp khóc.Y đặt tay lên lưng hắn ta, nhẹ nhàng vỗ về trấn an. Tiểu Cửu hít hít mũi, lấy hết can đảm cất tiếng."Ta... ta là đi vào từ ngoài tới. Ta không có ý xấu, ta chỉ... chỉ muốn tìm một chỗ dung thân. Trong thôn... không ai thích ta, ai cũng ghét bỏ... Ta nghe nói Thương Lan Tông không chán ghét nửa ma nên mới tới... ta chỉ muốn bái sư thôi, ta không có làm chuyện gì sai..."Có lẽ do lâu ngày không tiếp xúc với người ngoài, Tiểu Cửu vừa nói vừa ấp úng, câu cú đứt đoạn, ngôn từ vụng về."Ngươi đã nghe thấy rồi chứ?" Y hỏi lại, ánh mắt bình thản nhìn gã."Trên đời có tông môn nào lại chấp nhận thứ tạp chủng không người không ma vào làm đệ tử chứ! Nhất là vào lúc mấu chốt như hiện tại, một kẻ nửa ma từ đâu chui ra, ai dám bảo đảm hắn không có ý đồ?"Một tên đệ tử ngoại môn bên cạnh không nhịn được mà chen vào nói với vẻ mặt khó chịu."Im miệng! Trưởng bối nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm à? Giáo tập các ngươi dạy lễ nghĩa kiểu gì vậy, để chó ăn cả rồi sao!"La tiên tử quát lớn, giọng nghiêm khắc khiến đám đệ tử run rẩy.Sắc mặt Lý giáo tập cũng khó coi. Gã quét mắt nhìn đám đệ tử, ánh mắt dừng lại nơi tên vừa lên tiếng. Từ nhỏ gã đã từng chín lần phá động, mang giày rơm đi lại khắp nơi, từng chứng kiến nhiều cảnh thương tàn, nay lại thấy một nửa ma lết tới tận đây...Ánh mắt gã cụp xuống, giọng khẽ khàng nhưng rõ. "Thương Lan Tông có năm mươi sáu tiên sơn, trải dài tám ngàn tám trăm tám mươi chín dặm. Nếu ngươi thật sự dựa vào sức mình mà đi hết chín vạn bậc thang lên núi, vậy thì đúng là có tư cách bái sư."So với những tông môn khác, Thương Lan Tông vẫn còn xem như khoan dung với bán ma. Nhưng chỉ là 'xem như' mà thôi.Dù gì cũng chẳng cùng tộc, lại đang là thời kỳ tiên ma trở mặt, bản thân Lý giáo tập cũng chẳng thích loại nửa ma thế này bước chân vào Thương Lan Tông. Nhưng sau lưng kẻ này lại đứng một vị đại năng thân phận không rõ, gã không thể không cẩn trọng đối đãi.Tiểu Cửu tròn mắt mừng rỡ, nhưng vẫn mang theo vẻ dè dặt bất an, quay sang nhìn y đầy ngập ngừng. Y gật đầu, buông tay khỏi lưng hắn ta. Tiểu Cửu lén lút xoắn tay, khẽ khàng gật đầu đáp."Dạ vâng..."Thấy y không ngăn cản, Lý giáo tập phất tay ra hiệu, cho người đưa Tiểu Cửu đi. Đệ tử ngoại môn kia tuy không cam lòng nhưng không dám để lộ, chỉ đành nắm tay lôi kéo Tiểu Cửu từng bước rời khỏi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại."Tiên quân không hỏi xem hắn ta sẽ bị đưa đến đâu sao?" La tiên tử liếc mắt đánh giá y, đồng thời ngầm trao đổi ánh nhìn với Lý giáo tập."Nếu hắn ta muốn bái nhập quý tông, vậy đó là chuyện trong tông môn Thương Lan, không liên quan đến ta." Y điềm nhiên đáp.La tiên tử bật cười. "Tiên quân đúng là nhân hậu.""Xem ra tiên quân đến từ hướng Bạch Thu Lĩnh, không biết là ai dẫn người vào Thương Lan Tông vậy?"Lời vừa dứt, một luồng kiếm khí gào thét xé gió, lôi phong cuốn theo sát khí rạch ngang giữa không trung. Một thiếu niên áo đen từ thân kiếm Vạn Quân nhảy xuống, thân hình đáp xuống chắn ngay trước người y, đuôi mắt mang theo ý lạnh lẽo đến rợn người."Là ta."...Trước làm thợ săn trái be, giờ các công quân đổi nghề săn ngưu ma vương(?)🐧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me