'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
136 - Cảnh năm xưa (16)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Bên cửa sổ ánh sáng mờ nhạt, sương mù dày đặc trên biển vẫn cuồn cuộn không dứt. Trăng vừa ló lên đã lập tức bị che khuất, sóng gió mặt biển dần lặng xuống, chiến thuyền lướt đi êm ả, một tiếng kình ngư rít gào từ đáy biển phá tan mặt nước, lan truyền ngàn dặm.Yên tĩnh, nhưng cũng gợi nên một nỗi trống vắng khó gọi tên."Sư tôn... Sư tôn... Hức..."Sau khi giúp Tiểu Cửu áp chế phong ấn ma chủng đang muốn phá ra, cơ mà lại bị ma khí cưỡng ép hôn mê, ý thức mơ hồ. Trong lồng ngực y, hắn ta không ngừng giãy dụa, hơi thở nóng bỏng, cả người nóng lên bất thường, sắc mặt đỏ bừng lạ thường.Bạch Bách cảm thấy khác lạ. Y đã phong ấn ma khí trong cơ thể Tiểu Cửu, còn dùng linh lực thanh trừ ma khí quanh quẩn trong kinh mạch hắn ta, lý ra không nên xuất hiện triệu chứng này.Y đưa tay sờ trán Tiểu Cửu, chạm phải một mảng đầy mồ hôi.Phát sốt sao? Nhưng không giống lắm.Tiểu Cửu nửa hé đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt ướt át như vừa ngâm qua nước, cổ họng khô khốc, cảm giác nóng rực lan tràn toàn thân khiến hắn ta khó mà chịu đựng.Hắn ta lờ mờ ngẩng đầu, nhìn gương mặt sư tôn gần ngay trước mắt. Ánh mắt hắn ta dán chặt vào chiếc cằm tinh xảo của Bạch Bách, cổ họng nghẹn lại, không kìm được mà vươn tay ôm lấy cổ y, dụi mặt vào như một chú mèo con làm nũng."Sư tôn, con... khó chịu quá..."Làn da mềm mại cọ nhẹ qua má y, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, cơ thể Tiểu Cửu mềm nhũn, cằm tựa vào vai Bạch Bách, không kiềm chế được mà thở dốc từng tiếng thấp.Cảm giác khát khao ấy càng lúc càng mãnh liệt, nhưng lại không phân rõ rốt cuộc là gì.Hắn ta chỉ muốn sư tôn ôm mình chặt hơn, gần hơn.Da kề sát da, máu thịt giao hòa, quyện lấy nhau không dứt."Sư tôn, ôm con một cái được không? Chỉ... ôm con một cái... Ư..."Bạch Bách nhìn không rõ tình trạng của Tiểu Cửu, chỉ nghĩ hắn ta làm nũng vì cơ thể khó chịu, nên y thuận theo lời mà ôm lấy hắn ta.Vừa mới bế lên, tiểu đồ đệ trong lòng đột nhiên cứng đờ, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai y, càng lúc càng dán chặt hơn, thì thầm cầu xin y ôm chặt thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.Giọng nói khẩn cầu run rẩy, mang theo nức nở đáng thương.Bạch Bách nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng hắn ta, như muốn trấn an tiểu đồ đệ không ngừng làm nũng trong lòng.Nào ngờ tiểu đồ đệ càng thở dốc dữ dội hơn, thân thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.Đôi mắt Tiểu Cửu mê ly, hắn ta cắn đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng thở gấp, tựa như một quả mọng chín nẫu bị nước dồn ép nứt toác, ngọt lịm đến tan chảy.Bạch Bách cau mày, nhất thời không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với đồ đệ mình.Y chỉ có thể để hắn ta tiếp tục náo loạn, mà một khi bắt đầu, thì kéo dài tới tận lúc bình minh ló rạng.Hô hấp của Tiểu Cửu dần ổn định, khóe mắt còn ướt đẫm chưa khô, hồng sắc nơi gò má cũng dần lui đi. Hắn ta rúc trong lòng Bạch Bách, ngửi hương thơm thanh đạm trên người y rồi an ổn chìm vào giấc ngủ sâu.Mặt trời dần lên, ánh vàng kim xán rọi phá vỡ mặt biển và bầu trời, sương mù tan đi, biển rộng mênh mang bừng sáng, gió biển thổi qua cuộn theo những con sóng lóng lánh.Bạch Bách bước ra khỏi khoang thuyền, gió biển mát rượi cuốn tung mái tóc dài của y."Ồ, còn ra đây nữa?" Giọng nói u oán vang lên từ mép boong thuyền.Không biết từ lúc nào, Tắc Nhâm Yêu Vương đã thoát khỏi sự trói buộc của Khổn Tiên Thằng, chiếc đuôi cá lấp lánh hoa lệ uốn lượn quanh sợi dây pháp bảo.Nhìn thấy Tắc Nhâm thoát khốn, Bạch Bách chẳng lấy làm lạ. Dù sao đối phương cũng không còn làm điều gì quá phận, y cũng chẳng truy cứu trách nhiệm của hắn.Tắc Nhâm bị khí chất lạnh nhạt của y làm nghẹn lời, nhưng đánh thì không lại, hắn còn có thể làm gì?Trận chiến dưới đáy biển đêm qua khiến Tắc Nhâm càng thấm thía sự giảo hoạt của loài người.Rõ ràng là một kiếm tu cấp bậc xuất khiếu tôn giả, vậy mà lại cố tình giả làm Nguyên Anh kỳ. Không phải rảnh rỗi sinh nông nổi thì là gì! Bảo sao hắn đánh không lại!Hắn hừ lạnh đầy bất mãn, rồi đột nhiên ngửi thấy một mùi dính nhớp kỳ quái. Lỗ mũi hắn co giật, khóa chặt vào người Bạch Bách, đôi đồng tử lam dựng thẳng, chiếc đuôi cá lập tức quất mạnh một vòng, chắn trước mặt y."Sao trên người ngươi sao lại có mùi phát tình của kẻ khác?!"Mùi này nồng đến khó ngửi! Tuyệt đối không phải vô tình dính phải, ít nhất thì người đó đã thân mật với Bạch Bách suốt cả một đêm!Tắc Nhâm nổi giận, lớp vảy trên đuôi hắn xù lên như sắp nổ tung."Là đồ đệ của ngươi?!"Bạch Bách còn kinh ngạc hơn hắn."Phát dục?!"Đây đại khái là lần đầu tiên y lộ ra biểu cảm kinh ngạc đến vậy. Y trầm ngâm, nghĩ lại hành vi của Tiểu Cửu tối qua.Ma tộc, bất kể là Ma tộc cao cấp hay cấp thấp, sau khi trưởng thành đều sẽ bước vào kỳ phát tình. Chỉ là Ma tộc cấp cao có khả năng tự khống chế tốt hơn Ma tộc cấp thấp, nhưng về cơ bản, khái niệm 'tự khống chế' với Ma tộc gần như không tồn tại. Cho nên việc chủng tộc yêu ma này nổi tiếng dâm loạn cũng không phải không có lý.Trong cơ thể Tiểu Cửu có một nửa huyết mạch Ma tộc, đến kỳ phát tâm thanh cũng không có gì lạ. Nhưng điều khiến Bạch Bách không thể ngờ tới là hắn ta lại phát tình vào lúc này.Không thể trách y chậm hiểu, mà là xét theo tuổi thật, hiện tại Tiểu Cửu mới chỉ khoảng mười tuổi, còn cách trưởng thành rất xa. Tuy cơ thể hắn ta bị ma khí tôi luyện, phát triển vượt tuổi đôi chút về mặt sinh lý, nhưng cũng không thể đến mức nhanh như vậy đã bước vào kỳ phát dục.Tắc Nhâm: "Đừng nói là giờ ngươi mới phát hiện nhé?"Bạch Bách: "..."Nói đúng rồi đấy.Sau đó, Tắc Nhâm lại nổi cơn tam bành một trận, kêu gào sống chết đòi xử lý Tiểu Cửu, cuối cùng bị Bạch Bách đá văng trở về biển.Lúc Tiểu Cửu tỉnh lại, cơ thể mềm nhũn không còn sức. Hắn ta hồi tưởng lại hành vi vượt giới hạn với sư tôn tối qua, bật dậy ngồi phắt dậy, mặt đỏ bừng như bị luộc chín.Hắn ta dùng hai tay che mặt, cuộn mình thành một cục.Hắn ta hắn ta... Tối qua hắn ta đã làm cái quái gì thế này?!Tiểu Cửu lén lút rời khỏi khoang thuyền, đến đầu boong tàu thì trông thấy sư tôn đang trầm tư.Hắn ta nhớ tới sự bao dung và vỗ về của sư tôn tối hôm qua, mặt lại đỏ bừng không kiểm soát nổi. Hắn ta vỗ vỗ hai má, rồi chạy tới trước mặt Bạch Bách."Sư tôn, thần an!"Bạch Bách hồi thần từ trong trầm tư. Y nghiêng đầu nhìn đệ tử nhỏ đang chạy đến bên cạnh mình, mặt ửng đỏ nhưng lại cố gắng trấn tĩnh."Cửu Nhi, hành trình của chúng ta cần thay đổi một chút, trước khi đến Tiểu Tiên Châu, chúng ta phải ghé qua một nơi.""Con nghe theo sư tôn!" Tiểu Cửu không hỏi lý do, ngoan ngoãn gật đầu."Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?""Nam Châu, Cực Lạc Thành."Đây là nơi do Tắc Nhâm từng nhắc đến với Bạch Bách. Cực Lạc Thành, nơi hỗn loạn giữa tiên và ma, mặc sức hưởng lạc, nhưng cũng là nơi thanh sắc cực thịnh.Tiểu Cửu vẫn còn nhỏ, Bạch Bách không thể để hắn ta sớm bước vào kỳ phát tình. Y phải đến Cực Lạc Thành để tìm vật gì đó giúp áp chế tình trạng này.Còn về chuyện kỳ phát tình...Bạch Bách nhìn Tiểu Cửu ngoan ngoãn bám lấy y.Thôi thì, cứ để vài năm nữa rồi hãy giải thích cho đệ tử nhỏ vậy....Nam Châu, Cực Lạc Thành.Trong thành đâu đâu cũng là hoa cỏ rực rỡ phô trương, phiến đá xanh lát dọc đường như tấm thảm ngọc, những toà lầu tinh xảo cao thấp đan xen san sát, hành lang gỗ đỏ chạm khắc hoa văn đỡ lấy mái hiên, màn lụa sắc sỡ phập phồng bay nhẹ trong gió, tiếng đàn sáo nhạc khí du dương không dứt, lúc thì náo nhiệt ầm ĩ, lúc lại nhẹ nhàng nhã nhặn.Tu sĩ ra vào đủ loại, chính tà khó phân, ai nấy đều đắm chìm trong cuộc truy hoan hưởng lạc.Xa hoa trụy lạc, phồn hoa diễm lệ.Trong thành quy củ lỏng lẻo, không ít tu sĩ sau khi tiến vào liền bị nhan sắc hay các loại hình giải trí làm mê hoặc, quên hết bản thân, chìm đắm trong dục vọng. Ngay cả giữa đường cái cũng không thiếu tu sĩ có hành vi buông thả.Tiểu Cửu tò mò quan sát khắp nơi, chẳng may nhìn thấy ở góc đường có hai tu sĩ ôm hôn đến mức quên trời đất, hắn ta tròn mắt kinh ngạc, trông như mèo con bị dọa."Làm sao vậy?" Bạch Bách hỏi....Bạn nào còn nhớ thì đúng rồi đó, ta sẽ được gặp anh công ít lên sân nhất - Cực Nhạc Ma Quân phóng khoáng. Cụ thể tui không rõ, nhưng arc dài này chủ yếu tập chung vào mấy ông công già nhất xóm:))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me