TruyenFull.Me

Np Song Thu Hoang Hau Cung

"Không phải ngươi nói muốn theo đuổi trẫm sao?" Dịch Cẩn nhướng mày, giọng điệu vừa hứng thú vừa lãnh đạm, "Vậy không nên giải thích cho trẫm một chút, rốt cuộc là chuyện gì?"

Sắc mặt Đường Hoàn Tinh Vũ càng thêm đỏ bừng, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi: "Ta... ta... ta không thể nói..."

Dáng vẻ lúng túng đến cực điểm này khiến Dịch Cẩn càng nhìn càng rục rịch, trong lòng bất giác dâng lên một tia ý niệm muốn bắt nạt người đối diện một chút.

Y cố nhịn xuống xúc động, giọng trầm thấp hơn mấy phần: "Vì sao không thể nói?"

Đường Hoàn Tinh Vũ cúi gằm đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu: "... Trong tộc có quy củ, chỉ có thể nói với bạn lữ của mình..."

"Ồ?" Dịch Cẩn nhẹ giọng, mang theo chút trào phúng, "Còn có loại quy củ này?"

Đường Hoàn Tinh Vũ gật đầu, gương mặt đỏ bừng như ánh chiều tà: "Là... đúng vậy..."

Dịch Cẩn cười khẽ, chậm rãi hỏi tiếp: "Vậy ngươi muốn ai làm bạn lữ của ngươi?"

Toàn thân Đường Hoàn Tinh Vũ giống như bị ném vào nước sôi, đỏ đến mang tai, giọng nói nhỏ đến không nghe rõ: "... Bệ hạ..."

Dịch Cẩn cố ý nhướng mày: "Muốn ai?"

Đường Hoàn Tinh Vũ xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu, khẽ mím môi, không đáp nữa.

Dịch Cẩn nhìn bộ dáng ấy, trong lòng nhộn nhạo. Cái loại cảm giác vừa mềm mại vừa ngứa ngáy này khiến y suýt chút nữa nhịn không được mà muốn cúi xuống... hôn một cái.

Nhưng cuối cùng y vẫn đè nén xuống.

Dịch Cẩn đưa tay, nhẹ nhàng vén một sợi tóc dài rủ trước trán của Đường Hoàn Tinh Vũ, đầu ngón tay lướt qua mang tai tinh xảo. Y cong môi, khẽ cười: "Khảo hạch còn chưa kết thúc đâu... Trẫm phải xem biểu hiện của ngươi đã."

Thư mời tham dự đại hội Vạn quốc được phát ra nhanh chóng. Sau khi nhận được thư hồi đáp, mọi công tác chuẩn bị cũng bắt đầu tiến hành hừng hực khí thế.

Tuy rằng Đường Hoàn Tinh Vũ không nhìn thấy, nhưng bên người chàng luôn có người hỗ trợ. Các nhiệm vụ hàng ngày đều được xử lý chu toàn, căn bản không ảnh hưởng tới tiến độ công việc.

Cứ cách vài ngày, Dịch Cẩn lại đến chỗ Tạ Mạnh Chương xem báo cáo biểu hiện của các thiếu niên Đường gia.

Điểm số Đường Hoàn Tinh Vũ cho ra không hề tệ, thậm chí có lúc còn nghiêm khắc hơn cả giám khảo. Ngoài người nọ ra, hai thiếu niên khác cũng có biểu hiện rất tốt, khiến người khác phải chú ý.

Giữa những ngày bận rộn ấy, Dịch Cẩn lại một lần nữa bị kéo vào mộng cảnh.

Cũng là một buổi trưa, y vừa đặt lưng xuống giường chưa bao lâu, nhắm mắt một cái, mở mắt ra liền phát hiện mình đang ngồi trong một văn phòng rộng lớn, sáng sủa.

Đây chính là văn phòng riêng của y, nằm ở tầng cao nhất công ty. Một bên là cửa kính sát đất kéo dài, gần như có thể phóng tầm mắt bao quát cả thành phố.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, máy tính trên bàn đang mở, chiếc điện thoại quen thuộc nằm cạnh bàn phím.

Dịch Cẩn sững sờ chớp mắt, chỉ một thoáng liền hoàn hồn – biết rõ mình lại bị kéo vào giấc mộng do Đường Hoàn Tinh Vũ tạo ra.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Dịch Cẩn cúi đầu nhìn.

【Đường】: Dịch tổng cuối tuần có rảnh không?

Nhìn ảnh đại diện quen thuộc – một mảng trời sao xanh biếc – Dịch Cẩn biết đó là tài khoản WeChat của Đường Hoàn Tinh Vũ.

Y không rõ Đường Hoàn Tinh Vũ lại định giở trò gì, nhưng trong lòng không kìm được có chút mong đợi.

Dù sao thì – đây là mộng cảnh, y muốn làm gì cũng được.

【Dịch Cẩn】: Rảnh. Có chuyện gì?

Rất nhanh, điện thoại lại rung lần nữa. Đường Hoàn Tinh Vũ gửi tới một tấm ảnh – là vé của một buổi biểu diễn, hai tấm.

Dịch Cẩn nhìn kỹ tên ca sĩ trên vé, liền sững người...

【Dịch Cẩn】: ?

【Đường】: Sao thế?

【Đường】: Không muốn đi sao? Vậy thôi, xin lỗi.

Dịch Cẩn lười gõ chữ, cảm thấy đã lâu chưa dùng điện thoại, có chút lạ lẫm nhưng thú vị. Y liền gửi voice.

【Dịch Cẩn (voice)】: "Không phải không muốn đi, nhưng tôi nhớ Trương Âm Âm đã rút khỏi giới nhiều năm rồi. Anh có chắc là hôm đó cô ấy tổ chức buổi diễn không?"

Đường Hoàn Tinh Vũ cũng trả lời bằng voice chat. Giọng người nọ trầm ổn, bình tĩnh, khác hẳn với thiếu niên hay đỏ mặt trong hiện thực.

【Đường (voice)】: "Chắc chắn."

Dịch Cẩn nghe vậy khẽ cong môi, cũng gửi lại một đoạn voice chat:

【Dịch Cẩn (voice)】: "Được, tôi sẽ đến đúng giờ."

【Đường】: "Tôi sẽ đến đón em. Hôm đó em ở nhà cha mẹ hay ở đâu?"

Dịch Cẩn khẽ cười, ngón tay nhẹ lướt qua màn hình, rồi gửi đi một đoạn voice chat, mang theo vài phần khiêu khích:

【Dịch Cẩn (voice)】: "Là anh kéo tôi vào giấc mơ, vậy đoán thử xem – tôi đang ở đâu?"

Tối thứ Bảy, xe của Đường Hoàn Tinh Vũ dừng trước cửa nhà ba mẹ Dịch Cẩn.

Chàng không vội xuống xe mà ngồi yên trong đó, gọi điện cho Dịch Cẩn.

Dịch Cẩn lúc ấy đang ngồi đánh cờ tướng với cha, vừa nghe điện thoại rung liền tiếp máy: "Ngang đâu rồi?"

Giọng Đường Hoàn Tinh Vũ từ đầu bên kia vang lên: "Trước cửa nhà bác trai bác gái."

Dịch Cẩn bật cười: "Anh đúng là đoán được tôi ở đâu thật. Có thể đợi chút không? Tôi đang chơi với cờ với ba——"

"Không được, người ta đang đứng chờ ngoài cửa rồi, mày còn định bắt người ta đợi sao?" Ba Dịch khoát tay, "Ra ngoài đi chơi với bạn đi."

Dịch Cẩn quen thói làm thú hoàng, vẫn mang theo tư duy nửa đế vương, cảm thấy để người khác chờ mình là chuyện bình thường. Nhưng nơi này không phải đế quốc Thánh Thú.

"Vậy con đi đây?" Dịch Cẩn vừa đứng lên, lại nói vào điện thoại: "Tôi ra ngay."

Tắt máy, y quay sang nhìn ba, khẽ hỏi: "Ba hình như rất ủng hộ Đường Hoàn Tinh Vũ?"

Ba Dịch chẳng buồn ngẩng đầu: "Nói gì thế? Sao lại bảo tao ủng hộ? Chính mày còn nói để người ta chờ ngoài cổng là không lễ phép, giờ lại trách tao à?"

Dịch Cẩn: "..."

Nói cũng đúng.

Nhưng y vẫn có cảm giác ba mình hình như đang ngấm ngầm tác thành. Vội đến vậy, thật sự chẳng thèm kiểm tra bối cảnh đối phương đã vội vàng để con trai đi gặp người ta? Dù theo dòng thời gian mộng cảnh thì y và Đường Hoàn Tinh Vũ mới chỉ quen nhau khoảng một tuần, đây mới là lần gặp mặt thứ hai.

Dịch Cẩn vừa ra khỏi cổng, đã thấy chiếc SUV cỡ lớn dừng phía bên kia hàng rào sắt, nổi bật giữa bóng đêm. Đường Hoàn Tinh Vũ đang dựa người vào đầu xe hút thuốc, bóng người cao gầy ẩn trong làn khói, tóc bị gió đêm thổi tung, lộ ra gương mặt sắc nét như tượng.

Dịch Cẩn bước lại gần, khẽ gọi một tiếng: "Này."

Đường Hoàn Tinh Vũ nghe thấy thì dụi điếu thuốc, cầm lấy ly cà phê giấy trong tay, xoay người bước tới, tiện tay mở cửa ghế phụ cho y.

Chờ Dịch Cẩn ngồi vào trong, chàng mới thản nhiên ném ly cà phê vào thùng rác ven đường, lên xe, khởi động.

Ngay sau đó, Đường Hoàn Tinh Vũ nghiêng người, cúi xuống thắt dây an toàn cho Dịch Cẩn.

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, mái tóc mềm mại của người nọ lướt nhẹ qua vai Dịch Cẩn, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn vị bạc hà.

Dây an toàn tách một tiếng được cài vào, nhanh đến nỗi Dịch Cẩn chưa kịp phản ứng.

Dịch Cẩn: "..."

Đã lâu không ngồi ghế phụ, Dịch Cẩn trong một lúc ngắn liền quên mất cảm giác này.

Chóp mũi dường như vẫn còn vương chút mùi hương nhàn nhạt, y giơ tay lên khẽ dụi mũi.

Xe khởi động, Dịch Cẩn hỏi: "Sao anh lại hút thuốc?"

Đường Hoàn Tinh Vũ nói: "Không biết hút, chỉ làm bộ thôi. Nghe nói chỗ em có nhiều nữ sinh thích kiểu đàn ông trong phim biết hút thuốc, tôi học theo phim ảnh, cứ nghĩ là em cũng sẽ thích."

"..."

Dịch Cẩn quay đầu đi, không nhịn được bật cười, bả vai khẽ run.

Đường Hoàn Tinh Vũ nghiêng đầu nhìn y: "Em cười gì vậy?"

Dịch Cẩn ho nhẹ một tiếng, liếc chàng một cái: "Không có cười."

— Chỉ là cảm thấy chàng... có chút đáng yêu.

Đường Hoàn Tinh Vũ sững người, không nói nữa, nhưng vành tai lại âm thầm đỏ lên.

Dịch Cẩn nhìn người nọ, hỏi: "Anh đỏ mặt cái gì?"

"Không có," Đường Hoàn Tinh Vũ đáp, "Em nhìn nhầm rồi."

Buổi biểu diễn được tổ chức tại sân vận động lớn nhất nội thành. Khi bọn họ đến nơi, phía trước đã đông nghẹt người.

May mắn Đường Hoàn Tinh Vũ lấy được vé VIP, có thể đi bằng lối vào riêng.

Chỗ ngồi của họ là hàng đầu tiên, ngay chính giữa.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, xung quanh đã ồn ào náo nhiệt. Mấy cô cậu thanh niên bên cạnh cầm lightstick, đèn bảng, ríu rít trò chuyện, âm thanh huyên náo khiến đầu Dịch Cẩn vang ong ong một trận.

Nhưng đã là đi xem buổi biểu diễn, thì phải có bầu không khí như vậy mới đúng.

Trương Âm Âm là nữ ca sĩ rất nổi tiếng vào thời Dịch Cẩn còn học cấp ba. Khi đó y rất thích cô ấy, nhưng vì tuổi còn nhỏ, lại chịu áp lực học hành, cha mẹ và thầy cô đều nghiêm khắc, nên chưa từng có cơ hội xem biểu diễn trực tiếp của cô.

Sau này tốt nghiệp đại học thì lại vùi đầu vào công việc, dù muốn đi xem cũng lực bất tòng tâm. Rồi sau nữa, Trương Âm Âm dần dần rút khỏi giới ca hát, nhiều năm không xuất hiện trước công chúng, giống như đã lui về ở ẩn.

Tâm nguyện đi xem buổi biểu diễn của Dịch Cẩn vì vậy mà vẫn chưa từng thực hiện.

Y không ngờ, tâm nguyện ấy lại có thể thành hiện thực trong một giấc mộng như thế này.

Buổi biểu diễn rất nhanh đã bắt đầu. Trương Âm Âm mặc trang phục nóng bỏng xuất hiện trên sân khấu, bài hát đầu tiên đã làm toàn trường bùng nổ.

Dịch Cẩn bị không khí xung quanh lây nhiễm, cùng những cô cậu trẻ tuổi bên cạnh đứng bật dậy, hét vang, hòa giọng hát theo.

Trong khoảnh khắc ấy, y như trở lại thời niên thiếu—máu nóng sục sôi, cổ họng khản đặc.

Đường Hoàn Tinh Vũ cũng đứng lên, nhưng người nọ không cuồng nhiệt như những người xung quanh. Ánh mắt chàng dường như không đặt trên sân khấu rực rỡ kia, mà chỉ lặng lẽ nghiêng sang, an tĩnh nhìn Dịch Cẩn.

Trong mắt chàng, có ánh sáng.

Buổi biểu diễn kết thúc, đám đông lần lượt rời đi. Dịch Cẩn và Đường Hoàn Tinh Vũ cũng đi theo dòng người ra ngoài.

Trên mặt Dịch Cẩn vẫn còn vương nụ cười, trong lòng còn chưa bình tĩnh lại, cảm giác như vẫn chưa đã.

Đường Hoàn Tinh Vũ hỏi: "Đi ăn khuya không?"

Bọn họ tìm được một quán nướng trang trí khá đẹp. Đêm đã khuya, trong quán cũng không đông, chỉ có lác đác vài bàn.

Dịch Cẩn nhìn thực đơn dày đặc, gọi rất nhiều món mình thích ăn, còn gọi thêm bia.

Y hỏi Đường Hoàn Tinh Vũ: "Có ăn được cay không? Có muốn uống bia không?"

Đường Hoàn Tinh Vũ đáp: "Ăn được, cũng muốn uống."

Món nướng được mang lên, Dịch Cẩn không khách khí mà bắt đầu ăn. Mùi thì là và vị ớt cay đậm đà khiến y ăn đến vui vẻ, kèm theo bia lạnh càng thêm sảng khoái.

Đường Hoàn Tinh Vũ vừa nếm một ngụm bia đã nhíu mày, liền bưng ly lên uống một ngụm lớn, giây tiếp theo liền "phụt" một tiếng phun ra.

"Khụ khụ khụ..." Đường Hoàn Tinh Vũ khổ sở nói: "Sao lại... sao lại khó uống thế này..."

Dịch Cẩn vừa đưa khăn giấy cho chàng, vừa cười đến không chịu được.

Đường Hoàn Tinh Vũ thổi hơi rồi lau miệng, vẻ mặt vẫn nhăn nhó khổ sở.

Dịch Cẩn gọi phục vụ mang nước lọc tới cho người nọ. Đường Hoàn Tinh Vũ vặn nắp chai, ngửa đầu uống.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, yết hầu chàng lên xuống từng nhịp.

Dịch Cẩn nhìn người đối diện hồi lâu.

Đường Hoàn Tinh Vũ uống một hơi hết cả chai nước, vẫn cảm thấy đầu lưỡi đau rát.

Chàng nhìn Dịch Cẩn đang uống bia, không hiểu hỏi: "Cái này ngon thật sao? Tôi thấy trong video người ta thường hay quảng cáo bia."

Dịch Cẩn đáp: "Cũng tạm, chỉ là lâu rồi không uống, nên thèm."

Đường Hoàn Tinh Vũ không cam tâm, lại nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày, vẫn thấy khó uống.

Dịch Cẩn cười, nói: "Cảm ơn."

Đường Hoàn Tinh Vũ ngẩn ra: "Gì cơ?"

Dịch Cẩn nói: "Tối nay, cảm ơn ngươi."

"Trương Âm Âm thật ra đã hơn bốn mươi tuổi, cô ấy ngoài đời chắc chắn không còn trẻ như đêm nay, trạng thái cũng không thể tốt như vậy. Người đứng trên sân khấu đêm nay là Trương Âm Âm hai mươi tuổi."

"Ngươi tìm cô ấy trong ký ức của ta, đúng không?"

Đường Hoàn Tinh Vũ im lặng không đáp.

Dịch Cẩn lại nói: "Nhưng ta thật sự rất thích, xem như ngươi đã giúp ta thực hiện một tâm nguyện."

Đường Hoàn Tinh Vũ thả lỏng, cũng khẽ cười: "Bệ hạ thích là tốt rồi."

Dịch Cẩn nói tiếp: "Nếu không ăn được cay thì đừng cố, ta gọi cháo cho ngươi."

Ăn khuya xong, trời đã sang nửa đêm. Đường Hoàn Tinh Vũ lái xe đưa Dịch Cẩn về nhà.

Khi đến nơi, Dịch Cẩn không vội xuống xe, nhìn Đường Hoàn Tinh Vũ nói: "Tối nay ta thật sự rất vui. Lần sau chúng ta gặp lại khi nào?"

"Lần sau..." Đường Hoàn Tinh Vũ không chắc chắn, chỉ đáp: "... Chính là lần sau vậy."

Dịch Cẩn nhướng mày: "Ngươi nói thế khác gì chưa nói."

"Ta đi đây." Dịch Cẩn nói rồi cúi người tới, khẽ chạm môi Đường Hoàn Tinh Vũ, "Cay như vậy, ngươi phải bồi thường cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me