Np Song Thu Hoang Hau Cung
Trời tờ mờ sáng, Dịch Cẩn nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy giữa hai chân có gì đó khác thường.Gậy thịt thô tráng cắm sâu vào trong bướm nhỏ không nhúc nhích, Dịch Cẩn theo bản năng rụt rụt mép lồn, một trận khoái cảm tràn xuống bụng dưới, có thứ gì đó ấm áp chảy ra."Ư......"Dịch Cẩn nhịn không được mà rên rỉ, sướng quá, là kiểu sướng rơn nhẹ nhàng, nhưng lại có chút ngứa ngáy, càng muốn con cặc đang chôn sâu trong người kia chuyển động nhiều hơn, đón lấy càng nhiều sung sướng.Dịch Cẩn còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng mà đưa chân kẹp lấy, theo bản năng mà đong đưa eo cọ xát, lồn dâm mấp máy mút lấy mút để hương vị cặc bự, càng thêm sảng khoái."Hư...... A......"Thật sướng......Đường Hoàn Tinh Vũ bị tiếng rên ngọt ngào này đánh thức, chàng chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên rặng mây hồng, chậm rãi ngồi dậy, "nhìn" về phía Dịch Cẩn, khàn giọng kêu:"Bệ hạ......"Nghe thế tiếng người, Dịch Cẩn mới tỉnh hẳn ra, lúc nhìn thấy Đường Hoàn Tinh Vũ liền hơi ngạc nhiên, đơ cả người.Đường Hoàn Tinh Vũ ngồi ở kia, vậy thì cái trong người y......?A, đúng rồi, là con rắn đó!Dịch Cẩn bừng tỉnh, cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy nó đang nằm trên ngực mình, đuôi rắn chui ra từ giữa hai chân y, gậy thịt nóng bỏng còn đang cắm trong lồn múp.Tư thế dâm dục cực kỳ.Mà lúc y còn đang ở trong mộng lại đưa chân cọ xát thân rắn, chủ động dâng lồn ngậm con cặc đó, lấy lòng mà liếm mút, nước dâm tràn ra khỏi nơi giao hợp, khiến ga giường ướt cả mảng lớn.Đêm qua, Đường Hoàn Tinh Vũ nói gì nhỉ?Dịch Cẩn rất nhanh đã nhớ ra.Y nghe chàng nói chàng tên thật là Đường Tinh Vũ, chàng với rắn trắng là nhất thể song hồn, rắn trắng tên là Đường Hoàn Tinh, nó là linh hồn chủ thể, còn Đường Tinh Vũ chỉ là linh hồn phụ thuộc.Đường Tinh Vũ không có thú hình, Đường Hoàn Tinh không có nhân dạng.Kỳ lạ thật.Ngân xà thấy Dịch Cẩn thất thần, đâm thúc càng mạnh, cái đuôi ở giữa hai chân Dịch Cẩn như máy đóng cọc."A......"Khoái cảm mãnh liệt kéo tới khiến Dịch Cẩn hoàn hồn, gì gì đó đều vứt ra sau đầu, chuyên tâm cảm nhận khoái cảm lan tràn khắp cơ thể.Đường Tinh Vũ dù bị mù nhưng chàng nghe được tiếng rên gọi giường của bệ hạ cùng anh trai âm thanh giao cấu của hai cơ thể mà mặt đỏ bừng, cảm giác được bệ hạ mút lấy thật chặt đêm qua dường như vẫn còn mới lắm, con cặc của Đường Tinh Vũ đang kêu gào không ngừng.Chàng cũng muốn.Ngân xà dùng thân hình cuốn lấy Dịch Cẩn nâng lên, đặt vào lòng Đường Tinh Vũ, Đường Tinh Vũ nương theo đó mà cẩn thận ôm lấy Dịch Cẩn, lẩm bẩm: "Bệ hạ...... Ta, thần muốn......"Nói ra những lời này đã là cực hạn của Đường Tinh Vũ, chàng xấu hổ cực kỳ, chỉ bày ra vẻ mặt đáng thương với Dịch Cẩn.Dịch Cẩn đương nhiên biết chàng muốn gì, thở hổn hển nói: "Ngươi nằm xuống."Đường Tinh Vũ dễ xấu hổ như vậy, lần đầu của bọn họ chắc không cần dạy cho chàng tư thế khác đâu, Dịch Cẩn nghĩ thầm, nếu dạy thì chàng cũng xấu hổ không dám làm theo, còn không bằng y trực tiếp tự mình chủ động.Đường Tinh Vũ ngoan ngoãn nằm xuống, Dịch Cẩn đứng dậy rời khỏi cơ thể ngân xà, trèo lên ngồi trên eo Đường Tinh Vũ, hạ eo xuống, bướm nhỏ ướt át dễ dàng nuốt trọn con cặc đang sốt ruột mà nảy lên.Đường Tinh Vũ thoải mái rên rỉ, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, hô hấp nặng nề.Rắn trắng ở phía sau Dịch Cẩn, không cần nhắc nhở mà chủ động quấn lên người y, đưa cặc tới bắt nạt lỗ đít nhỏ đến lút cán, tiếp tục mạnh mẽ đâm rút.Lúc này đây nó không bắt nạt Dịch Cẩn nữa, khi y lên đỉnh, nó cũng bắn tinh, kết thúc đợt làm tình mĩ vị này.Dịch Cẩn đã đói bụng.Y nghỉ ngơi một chút, cảm thấy cơ thể dần dần bình ổn, liền đứng dậy kéo Đường Tinh Vũ đến phòng tắm tắm rửa.Ngân xà cũng lặng lẽ theo vào dục trì.Sau khi tắm rửa xong, thay áo chải đầu, Dịch Cẩn lại kéo Đường Tinh Vũ ngồi vào bàn dùng bữa.Rắn trắng cũng theo tới, cuộn mình dưới chân Dịch Cẩn, đầu tựa hẳn lên gối y.Dịch Cẩn: "......"Nếu bỏ qua ngoại hình thì hành động này chẳng khác nào một con vật nuôi đáng yêu.Rắn trắng bỗng nhiên ngẩng đầu, lè lưỡi ra dò xét, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Dịch Cẩn.Dịch Cẩn cảm thấy hơi ngứa, đưa tay xoa đầu nó.Xoa xong y mới sực nhận ra mình vừa làm gì, liền ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.Cũng giống như khi vuốt ve mấy vị Nam phi lông xù trong hậu cung vậy, theo thói quen mà làm thôi."Cho nên... cảnh mà ta thấy trong mơ, là do ngươi tạo ra?"Rắn trắng nhẹ gật đầu.Dịch Cẩn chậc một tiếng, vẻ mặt có chút tiếc nuối.Trong mộng, Đường Hoàn Tinh Vũ quả thực là một đại mỹ nhân, không ngờ trong hiện thực lại chẳng thể hóa thành hình người.Nhưng cũng phải nói, hình rắn của chàng thật sự rất đẹp — lớp vảy óng ánh, sáng rực lấp lánh.Dịch Cẩn hỏi: "Ngươi đói không? Có muốn ăn gì để ta đút cho ngươi?"Rắn trắng lắc đầu.Đường Tinh Vũ giải thích: "Huynh ấy không muốn ăn gì trước mặt bệ hạ, vì như vậy...""Xì——"Chàng còn chưa nói hết câu, đã bị chiếc lưỡi đỏ rực của rắn trắng cảnh cáo.Đường Tinh Vũ đành ngậm miệng, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.Có điều Dịch Cẩn đã hiểu rõ, rắn trắng nghĩ việc ăn uống trước mặt người khác có chút không ý tứ, không muốn để y chứng kiến.Dịch Cẩn cũng không để tâm, quay sang gắp thức ăn cho Đường Tinh Vũ."Thế sao mấy hôm trước ta không thấy ngươi... Đường Hoàn Tinh đâu?" Dịch Cẩn hỏi.Đường Tinh Vũ đáp: "Huynh ấy thường biến thành một con rắn nhỏ, quấn ở cổ tay ta. Có tay áo che đi, nên không ai phát hiện.""Nói vậy thì..." Dịch Cẩn cười nhẹ, "Ta chẳng phải là cưới một được hai?"Đường Tinh Vũ lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu: "Coi như... là vậy."Dịch Cẩn lại nói: "Chúng ta đã thành thân rồi, giờ cũng nên nói thật cho trẫm nghe về thiên phú của các ngươi đi?"Đường Tinh Vũ đáp: "Năng lực của chúng thần là nhìn thấy quá khứ của người khác. Kỳ thực năng lực đó là của anh trai, bởi vì huynh ấy không thể mở miệng nói chuyện, nên ta thay anh truyền đạt. Còn nữa, dựa vào những ký ức ấy mà tạo thành mộng cảnh... Nhưng đó không phải là xuyên thời không.""Huynh ấy... cũng không phải lúc nào cũng tạo mộng cảnh, chỉ từng làm vậy với bệ hạ."Dịch Cẩn chống cằm, nói: "Vậy chẳng phải trẫm rất được ưu ái?"Đường Tinh Vũ vội vàng lắc đầu: "Không... thần không có ý đó...""Được rồi," Dịch Cẩn nói, "Mau ăn đi."Về năng lực của Đường Hoàn Tinh Vũ, Dịch Cẩn sớm đã đoán được đôi chút, giờ nghe được lời xác nhận cũng không lấy làm thất vọng.Năng lực nghịch thiên như xuyên thời không vốn không phải điều người thường có thể sở hữu.Dịch Cẩn cúi đầu nhìn rắn trắng dưới chân. Đáng tiếc, trong hiện thực lại không thể thấy được dáng người kiêu ngạo kia.Rắn trắng dường như cảm nhận được tâm trạng y, vẫn im lặng tựa đầu trên đùi y không nhúc nhích, phần đuôi nhỏ lại lặng lẽ cọ cọ vào bắp chân y, dịu dàng."Này ——" Dịch Cẩn đẩy nhẹ đầu nó ra.Rắn trắng ngẩng đầu nhìn y, trong mắt lộ ra ánh nhìn ấm áp mang theo sự nhân tính hóa rõ rệt.Dịch Cẩn âm thầm thở dài một hơi, lại vẫn không nhịn được mà vươn tay xoa đầu nó lần nữa.Bữa cơm này cũng chẳng biết nên tính là bữa sáng hay bữa trưa, ăn xong thì mặt trời cũng đã đứng bóng.Theo lệ thường, sau khi đại hôn, hoàng đế sẽ được nghỉ ba ngày, nhưng từ khi cái gọi là "lệ thường" ấy bị Dịch Cẩn phá vỡ, y liền đổi thành bảy ngày.Ba ngày quá ngắn, đám Nam phi của y đều không phải người thường, năng lực trên giường kia kẻ nào cũng mạnh, ba ngày thực sự không đủ dùng.Suốt bảy ngày ấy, phần lớn thời gian y đều nhốt mình trong tẩm cung không bước ra ngoài, đa phần là bị địt, còn những lúc rảnh rỗi đến mức chẳng làm gì, thì...Lúc này, Dịch Cẩn kéo Đường Tinh Vũ tới bên cửa sổ, rắn trắng lặng lẽ theo sau, mắt nhắm lại.Hai người cùng ngồi xuống, Dịch Cẩn mới hỏi: "Ngày thường ngươi ở nhà làm gì?""Phụ thân không cho ta ra khỏi cửa, nên phần lớn thời gian ta đều ở trong viện của mình..."Giọng nói của Đường Tinh Vũ mềm mại mà hơi trầm, nghe rất dễ chịu.Dịch Cẩn ngẩng nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, ánh nắng rọi xuống khiến cả người chàng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, tóc dài buông xuống, rắn trắng lười biếng nằm bên chân.Mọi thứ đều rất tốt đẹp.Dịch Cẩn chợt có cảm giác như mọi chuyện đều lắng xuống, yên tĩnh mà trải qua....Chớp mắt đã sắp đến Tết, tiết trời ngày càng lạnh, thánh kinh cũng đã mấy phen đón tuyết lớn.Mười vị thần quân rốt cuộc cũng đã tụ họp đông đủ, Tết năm nay nhất định phải tổ chức long trọng — quân thần cùng bá tánh đều phải náo nhiệt một phen mới đúng.Hiện giờ, đế quốc Thánh Thú quốc thái dân an, trong ngoài yên ổn, núi sông thanh bình, sau một năm bận rộn, các đại thần cũng nên được nghỉ ngơi đôi chút.Trước kia vì đất nước nghèo khổ, không ít bá tánh đến cơm còn không đủ ăn, đừng nói chi nghĩ đến mấy chuyện tiêu khiển.Nay cuộc sống đã khá lên, lúc rảnh rỗi, mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm thú vui giải trí.Bá tánh có thú vui của bá tánh, trong cung cũng có cách chơi của trong cung.Dịch Cẩn ở trong cung nhàn rỗi đến mức phát ngấy, nhìn tuyết lớn rơi bên ngoài, hồ nước trong Ngự Hoa Viên đã đóng băng, trong đầu vừa loé lên ý tưởng trượt băng thì chẳng thể nào kiềm lại được.Y liền quấn lấy Nhan Tranh làm cho mình một đôi giày trượt băng, kéo hắn ra bên hồ."Lớp băng này có đủ chắc không? Có sập xuống không đó?"Dịch Cẩn vẫn có chút lo lắng.Nhan Tranh đáp: "Đã sai thị vệ có dị năng hệ băng gia cố rồi, bệ hạ yên tâm."Dịch Cẩn gật đầu, thay giày trượt rồi bước lên mặt băng.Hôm nay vì muốn trượt băng thoải mái, y cố ý mặc đơn giản hơn ngày thường — bên trong là bộ áo khoác ngắn màu xanh lam, chỉ vừa đủ phủ mông, đai lưng thắt chặt làm lộ rõ vòng eo thon nhỏ, phía dưới là quần dài màu đen ôm gọn thân thể, cả người trông cao ráo, thanh thoát.Dịch Cẩn đã lâu không trượt băng, ban đầu còn có chút vụng về, động tác đơn giản, chủ yếu chỉ là trượt vài vòng để làm quen. Nhưng trượt thêm một lúc, y dần tìm lại được cảm giác, động tác ngày một linh hoạt hơn — nghiêng người, lùi lại, xoay tròn, thậm chí còn nhẹ nhàng nhảy lên tựa như đang múa, uyển chuyển mê người.Ánh mắt Nhan Tranh vẫn luôn dõi theo Dịch Cẩn, thân ảnh y phản chiếu trong đáy mắt hắn.Dịch Cẩn trượt thêm một lúc rồi lướt thẳng về phía trước, đâm vào lòng ngực Nhan Tranh, hơi thở có chút gấp gáp, bật cười: "Ta cảm thấy nếu có thêm chút nhạc nền, sẽ dễ vào nhịp hơn."Nhan Tranh vòng một tay ôm lấy eo y, tay kia ngón cái khẽ vuốt qua gò má, giọng trầm thấp: "Vậy thì gọi nhạc sư đến tấu một khúc."Dịch Cẩn nói: "Hôm nay thì thôi, ngày mai gọi bọn họ đến cũng được. Ngươi có muốn chơi cùng ta không? Ta có thể dạy ngươi."Nhan Tranh đáp: "Thần cũng muốn bồi bệ hạ, chỉ là... giày trượt chỉ có một đôi."Dịch Cẩn nói: "Vậy thì làm thêm một đôi nữa đi. Ngươi lợi hại như thế, đã làm được một đôi rồi, làm đôi nữa chắc chắn còn nhanh hơn."Nhan Tranh mỉm cười: "Ngày mai có thể làm xong, đến lúc đó thần sẽ cùng bệ hạ ra hồ."Dịch Cẩn hôn Nhan Tranh một cái, liền bị Nhan Tranh đỡ lấy đầu, làm sâu thêm nụ hôn này.Môi lưỡi gắn bó, hơi thở giao hòa, khi hôn xong, chân Dịch Cẩn hơi nhũn ra.Nhan Tranh ôm chặt y, khẽ cắn lên vành tai, "Ngày mai chơi tiếp?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me