Chương 11: Phương pháp ăn dê rừng
Edit by Náppu*Một con dê rừng lớn như thế, có thể để bọn họ ăn ba ngày.Lâm Kiều biết mấy ngày nay Dylance cùng Luca đều không ăn no, lão hổ kia hẳn cũng thế, bởi vì hắn so với lúc mới gặp gầy đi một vòng.Ba con mèo lớn sống hay chín không kỵ, mà hắn cần phải nấu chín.Dê rừng, nướng BBQ hẳn là hương vị không tồi, lại để Dylance hầm một nồi canh thịt dê, mùa tuyết rơi có thể làm ấm thân thể.Lâm Kiều đi vào lều trại ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, Luca cùng Dylance biến thành hình người xử lý thịt dê.Alkin thấy được con dê rừng kia, không thể tưởng được trợn tròn hai mắt, bởi vì con mồi hình thể khổng lồ như vậy chỉ có hắn mới có thể bắt được, bọn đệ đệ làm sao làm được?Luca xách theo chân dê ném tới trước mặt Alkin: "Ca ca, đây là dê rừng Kiều Kiều bắt được trong rừng, có phải rất béo không? Kiều Kiều là cáo thông minh nhất em từng gặp!"Alkin trộm liếc mắt nhìn thân hình gầy nhưng rắn chắc của giống cái tóc nâu đỏ kia một cái, thế nhưng là cậu ta nghĩ cách bắt được?Hắc báo khích lệ một hồi, lại ngồi xổm trước mặt Lâm Kiều bắt đầu khen ngợi: "Chưa từng có thú nhân nghĩ ra biện pháp hay như vậy, bọn anh bắt con mồi sừng dài rất dễ bị thương, dùng cái... Bẫy rập này, hoàn toàn không cần lo lắng nữa! Kiều Kiều, em là cáo đỏ anh thích nhất! Em thật sự rất thông minh! Anh muốn cùng em giao phối!""Dừng," Lâm Kiều đẩy ra hắc báo có ý đồ kéo da thú của hắn, "Đi tách vỏ hạt dẻ đi.""Kiều Kiều... Muốn giao phối." Mắt lục của Luca tràn ngập khát vọng, dùng giọng điệu ấu tể làm nũng, ý đồ muốn làm dịu thái độ của Lâm Kiều."Trước kỳ động dục đều không thể."Luca thấy Lâm Kiều mặt không biểu tình, đồng tử màu nâu nhìn chằm chằm hắn, ngoan ngoãn đi tách vỏ hạt dẻ."Đã được tách hết rồi, là mùi của Alkin!"Alkin nghe vậy giật giật lỗ tai, vùi đầu tiếp tục ăn chân dê, một bộ dáng không liên quan tới hắn, trong lòng đang âm thầm tự hỏi bẫy rập kia đến tột cùng là thứ đồ chơi gì.Lâm Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn lão hổ, hắn cư nhiên thật sự đi tách vỏ hạt dẻ? Xem ra cũng không phải quá đáng giận.Dylance xách theo một cái chân sau nhiều thịt khác tiến vào, dùng nhánh cây đặt trên đống lửa nướng.Lâm Kiều dùng miếng vỏ giáp mỏng mà sắc bén không rõ là của động vật nào cứa vài đường trên chân dê, lại đem hạt muối thô đã pha với nước bôi lên mặt ngoài.Tựa hồ còn thiếu chút gì đó?"Dylance, quả dại lần trước anh dùng còn không?""Còn." Dylance lấy ra một ít hạt màu đen cùng trái cây màu đỏ đưa qua.Lâm Kiều ngửi ngửi, hạt màu đen hẳn là gia vị có mùi thì là, mà trái cây hình tròn màu đỏ, hoàn toàn có thể thay thế ớt cay.Làm một nhân loại thời hiện đại trường kỳ ăn cơm hộp, hắn dựa theo trực giác đem hai loại trái cây dùng đá đập nát bôi lên bên ngoài thịt nướng, nhìn ngọn lửa tràn đầy mong đợi với kiệt tác của mình.Luca tựa hồ là một con hắc báo trí nhớ ngắn hạn, vừa rồi còn dùng thái độ cường ngạnh tỏ vẻ thương tâm cùng bất mãn với Lâm Kiều, sau một hồi lại cười tủm tỉm thò lại gần hỏi: "Kiều Kiều, ăn không hết có thể cho anh không?""Mọi người đều có phần."Luca hoan hô: "Thật tốt quá! Thích em nhất...""Luca, mang tim dê rừng vào đây." Lâm Kiều đánh gãy hắc báo bày tỏ tình yêu, nói sang chuyện khác."Được!"Trái tim dê rừng phi thường lớn, to bằng quả bóng đá, Lâm Kiều nghĩ, xào lên ăn hẳn là hương vị không tồi.Hắn dùng da thú bao lấy một đầu vỏ giáp làm dao, cẩn thận đem trái tim còn ấm áp cắt thành khối nhỏ đặt một bên, đợi lát nữa dùng mỡ dê xào.Lâm Kiều nhìn tay đầy máu của mình mà cảm khái, đặt ở kiếp trước, sẽ có cảm giác như hiện trường phim kinh dị, nhưng hiện tại hắn không hề có chướng ngại tâm lý, thậm chí nghĩ đến đồ ăn mỹ vị trong tay còn sẽ chảy nước miếng, xưa nay khác nhau a.Hắn đứng dậy đi đến nơi tuyết đọng bên ngoài rửa sạch hai tay, thuận tiện đem thịt dê còn dư chôn trong đống tuyết bảo tồn.Dylance không ngừng lật thịt nướng, lều trại tràn ngập mùi hương, Luca ăn một ít thịt tươi, biến thành hắc báo nằm bên đống lửa chờ đợi, Alkin cũng thỉnh thoảng trộm mở mắt nhìn chân dê màu nâu mê người trên giá gỗ.Lâm Kiều nhìn cảnh tượng như vậy, đột nhiên cảm thấy cuộc sống ở kiếp trước như đã trải qua thật lâu, hiện tại sinh hoạt vô cùng đơn giản, chỉ cần ăn rồi ngủ, nhưng tâm lý lại có một loại cảm giác kiên định kỳ diệu.Huống hồ hắn là cô nhi, ở xã hội trước không có gì vướng bận, cuộc sống như vậy cũng khá tốt.Quá trình chờ đợi đồ ăn chín có vẻ vô cùng dài lâu, Lâm Kiều thật muốn cứ ăn luôn nửa sống nửa chín như vậy, Dylance rất là thấu hiểu lòng người, đem tầng thịt nướng chín bên ngoài cắt xuống đặt trong chậu đá.Lâm Kiều không một mình độc hưởng, chia cho Luca ăn cùng."Ăn thật ngon nha! Mình thích dê rừng!" Tiểu hắc báo ăn mấy miếng, cầm lấy một tảng lớn đút vào trong miệng Alkin, mút mút ngón tay."Dylance, anh cũng nếm một chút."Mỹ nhân tóc bạc cười với Lâm Kiều: "Tay anh đang bận."Cáo đỏ bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, bộc phát soái khí của giống cái, lập tức xé một mảnh thịt nướng đút vào trong miệng đối phương, hơn nữa vành tai còn điên cuồng nóng lên."Ăn ngon." Dylance làm bộ không nhìn thấy."Nga, vậy em lại đi chuẩn bị một ít thịt dê đợi lát nữa hầm canh."Lâm Kiều chạy ra khỏi lều trại, để gió lạnh thổi tan nhiệt độ không bình thường trên người.Nướng một cái chân dê, hầm một nồi thịt dê, còn có một chậu tim dê xào thơm, Lâm Kiều cùng ba con mèo lớn ăn đến mỹ mãn, cái bẫy rập này thật sự thú vị cực kỳ.Đúng rồi, bẫy rập còn ở đó, sẽ không có thú nhân không cẩn thận rơi vào chứ?Lâm Kiều nói cho Dylance lo lắng của mình, muốn đi xử lý."Yên tâm, thú nhân không có ngốc như thế."Lâm Kiều vẫn cùng hai con mèo lớn đi qua nhìn xem."Grào!" Luca nhìn thấy heo rừng đen dưới đáy hố phát ra tiếng hô hưng phấn, nhanh nhẹn lao xuống đem heo rừng ngậm lên.Con heo rừng này không lớn, nhưng rất béo, ở trong mắt Lâm Kiều, nó đã biến thành một con heo sữa nướng sáng bóng."Thật tốt quá, không cần cắn chết!" Con heo rừng này còn hơi thở, có thể trước để trong lều trại.Lâm Kiều đem cọc gỗ dưới đáy hố nhổ sạch, như vậy không cần lo lắng sẽ ngộ thương thú nhân, về sau còn có thể tiếp tục sử dụng.Dylance chạy cuối cùng phụ trách cảnh giác, mấy người trở về bộ lạc.Lâm Kiều dùng dây leo trói chặt heo rừng, thân thể nó bị bó thành cái bánh chưng, ném ở một góc lều trại dùng cỏ khô che giấu mùi máu tươi."Kiều Kiều, ngày mai chúng ta ăn heo nướng hay là dê nướng?"Ừm, đây là vấn đề đáng để tự hỏi."Heo rừng đi, thay đổi khẩu vị."Luca biến thành hắc báo nhảy trong lều trại, đầu to dụi vào trong lòng ngực Lâm Kiều biểu đạt vui sướng.Lâm Kiều không nhịn được sờ sờ cái đầu to lông xù xù của hắn, lại sờ sờ cơ bắp trên lưng, cảm khái con báo này thật là khỏe mạnh xinh đẹp.Dylance cũng biến thành báo tuyết nằm ở bên còn lại của Lâm Kiều.Mình có thể sờ anh ấy không? Lâm Kiều thử duỗi tay sờ lưng Dylance, xúc cảm thật sự quá tốt!Khác với lông hắc báo ngắn mà cứng, lông của báo tuyết sờ lên vừa dài vừa mềm, có thể đem toàn bộ bàn tay vùi vào bộ lông ấm áp.Lâm Kiều đồng thời vuốt ve hai con mèo lớn, hạnh phúc giống như trên thiên đường.Lão hổ màu vàng vằn đen nằm trong một góc lều trại, đầu đặt trên da thú, liếm một cái lên phần lông ở móng vuốt của mình, không biết suy nghĩ cái gì.-Hết chương 11-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me