TruyenFull.Me

[NP] Thú Thế Cầu Sinh Ký

Chương 5: Rời đi

MochiNappu


Edit by Nappu

*

Sau khi ăn xong, Lâm Kiều được Dylance mang về bộ lạc tạm biệt thân nhân.

Cho dù đây cũng không phải thân nhân chân chính của hắn.

Lâm Kiều trở lại lều trại nhỏ hẹp cũ nát từng ngắn ngủi trụ qua một đêm.

Thú nhân phụ thân của Dinal đi săn, mẫu thân giống cái là một con cáo lông đỏ xinh đẹp, đang cho ấu tể ăn, Lâm Kiều cọ cọ gương mặt nàng.

Danny cũng vào lúc này trở lại lều trại, cậu thân mật cọ cọ mẫu thân cùng Lâm Kiều, lại dùng móng vuốt khảy cáo nhỏ vài cái, ánh mắt thỏa mãn lại đầy cõi lòng chờ mong đi theo hai bạn lữ tộc sói cậu chọn lựa, bước lên con đường xây dựng một gia đình mới.

Lâm Kiều nhìn bóng dáng cậu đi xa, đột nhiên đối với tương lai sinh ra một tia mờ mịt, hắn sắp sửa đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, đi theo hai con mèo lớn không quá quen thuộc trải qua cuộc sống mới.

Con đường phía trước chưa biết rõ, chỉ mong hắn có thể sớm một chút thay đổi hình người.

Luca cõng củ cải dùng dây leo bó lại thành một chùm chạy nhanh trong rừng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhặt đồ ăn rơi xuống, Lâm Kiều tốc độ chậm hơn chạy theo phía sau, Dylance chạy cuối cùng, tùy thời cảnh giác nguy hiểm có khả năng xuất hiện.

Rời khỏi biên giới hồ tộc, rừng rậm không hề an toàn, tùy thời có khả năng có dã thú hình thể lớn lui tới, hắn cùng Luca không cần quá mức lo lắng, nhưng giống cái nhỏ yếu rất dễ dàng trở thành điểm tâm trong miệng dã thú.

Lâm Kiều cho rằng lộ trình hai ngày là đi bộ, không nghĩ tới đại bộ phận thời gian đều phải chạy nhanh, hắn hoài nghi bản thân căn bản chưa kịp đến được bộ lạc mới đã mệt nhọc quá độ mà mất đi mạng nhỏ.

Dylance là người đầu tiên nhận thấy thể lực Lâm Kiều chống đỡ hết nổi, hắn biết giống cái này không khỏe mạnh, không nghĩ tới chạy thời gian ngắn hắn cũng không thừa nhận được, nhìn đệ đệ phía trước rõ ràng sức sống bắn ra bốn phía, trong lòng có chủ ý.

"Grào."

Luca nghe được tiếng ca ca gọi, có chút kinh ngạc dừng bước chân.

Dylance biến thành hình người, bế Lâm Kiều lên: "Để Luca mang theo em đi, như vậy có thể nhanh hơn một ít, được chứ?"

Lâm Kiều nhìn hắc báo tứ chi chắc nịch, có chút do dự, bởi vì hắn không có vỏ ngoài kiến cố như củ cải, rất có thể bị rơi xuống xương cốt tan thành từng mảnh, nhưng lý trí nói cho hắn, cần phải tiếp nhận an bài này, bởi vì nơi này là dã ngoại, thể lực của hắn theo không kịp, kéo dài thời gian đi đường càng lâu càng nguy hiểm.

Cuối cùng Lâm Kiều được Dylance dùng dây leo mềm mại cố định hắn cùng một chỗ với củ cải trên lưng Luca.

Hắc báo này thật là rắn chắc, thịt lưng mum múp, chạy nhanh cũng không có xóc nảy như trong tưởng tượng, Lâm Kiều nằm bò nhìn cây cối bay nhanh về phía sau, có một loại cảm giác "say báo", đành phải nhắm mắt lại trầm tư.

Đến bộ lạc mới, phải làm quen hoàn cảnh một chút, đỡ phải bởi vì vô tri khiến bản thân gặp nguy hiểm trí mạng, tiếp theo, cần phải cất trữ nhiều đồ ăn trải qua mùa đông.

Ai biết mùa tuyết rơi dài dòng sẽ phát sinh cái gì, dưới tình huống thiếu đồ ăn có được hai con báo kia ưu đãi không? Hoặc là cả nhà cùng nhau chịu đói?

Lâm Kiều dần dần ý thức được hệ thống xuyên qua quý giá, hắn có thể dùng hệ thống phân tích đồ ăn cần cất trữ.

Thể lực của Luca cùng Dylance kinh người, bọn họ duy trì tốc độ chạy nhanh, thẳng đến khi màn đêm buông xuống.

Luca là tinh linh trong đêm đen, hắn có màu sắc hoàn mỹ nhất để tự vệ, đáng tiếc Lâm Kiều cùng Dylance vào ban đêm tương đối nguy hiểm, chỉ có thể tìm một thân cây cao to làm chỗ ở lâm thời.

Dylance thay đổi hình người đem Lâm Kiều từ trên lưng Luca ôm xuống: "Dinal, em có khỏe không? Nơi này không thích hợp nhóm lửa, xin lỗi, chỉ có thể ăn một ít đồ sống."

Lâm Kiều phát ra tiếng kêu "Anh" đáp lại.

Luca thân thiết liếm liếm hắn, rất nhanh biến mất trong rừng rậm.

"Luca đi săn, ăn trước một chút củ cải không?"

Lâm Kiều gật đầu, Dylance thật sự ôn nhu, việc này làm cho hắn cảm thấy may mắn bản thân là hình thú, bằng không khẳng định toàn bộ mặt sẽ đỏ bừng.

Bởi vì hắn là một xử nam lớn tuổi độc thân gần ba mươi năm.

Ăn xong một củ cải, Lâm Kiều đã lửng dạ, hắn đối với việc Luca đi săn cũng không ôm chờ mong, không nghĩ tới hắc báo cư nhiên thật sự bắt trở về đồ hắn cũng có thể ăn.

Trùng giáp xác to lớn cao gần bằng Luca, lớp vỏ trên người thập phần cứng rắn, chỉ có thể ở khớp nối mỏng manh mới tách được vỏ ra, trong trí nhớ Dinal cũng chưa từng gặp qua loại trùng như vậy.

Đi vào nơi này, chỉ có thể mau chóng thích ứng, chẳng sợ kiếp trước hắn sẽ không ăn bất luận đồ ăn kỳ lạ nào, giờ phút này cũng cưỡng bách chính mình nhắm mắt há mồm cắn nuốt, không nghĩ tới hương vị rất dễ dàng tiếp thu, chất thịt tinh tế tươi ngon, thế nhưng giống như ăn hải sản, chỉ là không có mùi tanh.

Hai báo một cáo đem bọ cánh cứng phân chia ăn chỉ còn lại một khối nhỏ, được Dylance dùng lá cây bao lại đặt cùng chỗ với củ cải.

Ban đêm, rừng rậm có tiếng côn trùng ồn ào kêu vang cùng tiếng dã thú xa xôi kỳ dị, hai con báo kẹp hắn bên trong, sợ hãi đối với thiên nhiên trong lòng Lâm Kiều chậm rãi tiêu tán, rúc thành một đoàn lâm vào ngủ sâu.

Luca dùng cái đuôi quấn trên người Lâm Kiều, gối lên chân trước ngủ.

Dylance lẳng lặng nằm trong bóng đêm, cảnh giác nguy hiểm có khả năng xuất hiện.

Ngày hôm sau cư nhiên trời đổ mưa nhỏ, nhiệt độ không khí cũng lạnh hơn một chút, bọn họ còn lộ trình một ngày một đêm, chỉ có thể dầm mưa đi, ngày hôm qua lớp vỏ của trùng giáp xác phát huy công dụng, vỏ che trên người Lâm Kiều, dùng dây leo quấn quanh trên lưng Luca.

Dylance sợ lớp vỏ cứng rắn cộm đến Lâm Kiều, trước tiên lót váy da thú của Luca ở bên trong.

Bọn họ đơn giản bắt một động vật nhỏ nhét kẽ răng rồi vội vàng lên đường trở về.

Vỏ giáp xác rất lớn, có thể hoàn toàn che chắn Lâm Kiều, vẫn có không gian trống để hắn có thể hơi duỗi thân thể, bên trong được Dylance nhét vào một củ cải nhỏ, còn có thịt trùng ngày hôm qua còn dư lại, Lâm Kiều lười nhác vươn vai, ở trong sào huyệt ấm áp an toàn lâm thời ngủ gật.

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cư nhiên đã quên sử dụng hệ thống mỗi ngày phụ trợ, việc này làm cho hắn cảm thấy ảo não, hôm nay nhất định phải sử dụng hợp lý, tạm thời giữ lại để ứng phó tình huống có khả năng bất ngờ xảy ra, hy vọng hết thảy đều thuận lợi.

Luca chạy rất nhanh, mỗi lần đều dừng móng vuốt trước người, như vậy có thể bật nhảy ra xa với khoảng cách lớn nhất.

Dylance cách hắn khoảng hai cái đuôi, lỗ tai không ngừng chuyển động, phân thần nghe động tĩnh chung quanh.

Mưa càng rơi càng lớn, trong màn mưa không thể rõ ràng phân biệt đường đi, huống hồ tốc độ chạy cũng sẽ giảm xuống rõ ràng, báo tuyết cùng báo đen cả người ướt đẫm leo lên một cái cây cao lớn tươi tốt chuẩn bị tạm thời tránh mưa.

Mưa vẫn luôn kéo dài đến ban đêm, ánh trăng bị mây đen che khuất, chung quanh đen nhánh một mảnh, Lâm Kiều tránh trong giáp trùng không tự chủ được lo lắng, hai con báo da lông ướt đẫm có thể mắc bệnh không? Hơn nữa cũng không cách nào đi săn bổ sung đủ nhiệt lượng.

Hắn từ trong giáp trùng ló đầu ra, nhìn hai con báo đang liếm lông.

Hắc báo Luca liếm liếm Lâm Kiều, nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Lâm Kiều nghĩ, phụ trợ hôm nay còn chưa dùng, không bằng dùng để tìm kiếm đồ ăn.

"F716. Mang tôi đi tìm nơi có đồ ăn an toàn gần nhất. Ưu tiên thịt."

"Đang kiểm tra đo lường, thỉnh ký chủ tới gần tàng cây thứ ba bên phải, đào rễ, phụ trợ kết thúc, tiến vào ngủ đông."

Ngủ đông muộn một phút thì cơ sở dữ liệu sẽ nổ tung sao? Hệ thống ngu ngốc! Lâm Kiều không biết sẽ đào ra được cái gì, hắn bò ra khỏi giáp trùng, đi tới dưới tàng cây nhìn, bị Luca cắn đuôi kéo lại.

Lâm Kiều dùng mũi nhọn chạm vào Dylance, ý bảo mình muốn đi xuống dưới tàng cây, báo tuyết ngậm hắn thả người nhảy, Luca phát ra tiếng nức nở nôn nóng, nhảy xuống theo khỏi cây cao.

Thị lực của hắn tuy không bằng nhóm báo, nhưng cũng có thể phân biệt đại khái, làm bộ khắp nơi ngửi ngửi, cuối cùng đến gần mục tiêu.

Luca đi theo phía sau hắn, đột nhiên hưng phấn dựng đuôi, sau đó bổ nhào vào rễ cây nhanh chóng đào, nước bùn bắn thẳng lại đây, Lâm Kiều tránh né không kịp đầy người hỗn độn, hắn hắt xì một cái, thật muốn xông lên cho con hắc báo ngốc kia một cái tát.

Dylance biết rõ tính tình đệ đệ, từ ban đầu đã bảo trì một đoạn khoảng cách an toàn.

Lâm Kiều đi qua ngồi xổm bên cạnh hắn, một cáo một báo an tĩnh chờ đợi Luca.

Cơ hồ nửa giờ qua đi, hắc báo kia vẫn còn đang đào, mà Lâm Kiều đã lạnh đến phát run, không tự chủ được tới gần nguồn nhiệt bên người.

Dylance đứng lên, ngồi xổm sau lưng Lâm Kiều, thân thể nghiêng về phía trước, dùng phần mềm mại của ngực cùng bụng giúp hắn sưởi ấm làm khô da lông.

Lâm Kiều rúc vào trong lòng ngực hắn, đột nhiên phát hiện người bản thân qua loa lựa chọn cũng không phải không tốt, đủ loại chuyện lúc đi đường, đều cho thấy Dylance là một con báo biết ôn nhu săn sóc.

Cả đầu Luca cơ hồ chui vào trong động, cuối cùng từ dưới rễ cây kéo ra một con trùng giáp xác, nhìn hình dạng tương tự con trùng ngày hôm qua, hơn nữa còn lớn hơn một vòng.

Hắn hưng phấn hô to, đem con mồi kéo dài tới trên cây, Dylance cũng ngậm Lâm Kiều theo sát phía sau.

Ăn ngon một bữa, vỏ ngoài trùng giáp xác đảm đương làm lều trại che mưa chắn gió cho đàn báo, cho dù chỉ có thể che phần đầu của bọn họ.

Lâm Kiều như cũ tránh trong giáp trùng nghỉ ngơi, chờ mưa tạnh lại tiếp tục lên đường.

Trận mưa to trước mùa tuyết rơi này đến bình minh mới dừng lại, nhiệt độ không khí rõ ràng giảm xuống, cho nên Lâm Kiều vẫn như cũ ở trong giáp trùng được Luca chở đi.

Hai con báo một đen một trắng chạy như bay trong rừng rậm lầy lội, tranh thủ trước khi trời tối chạy về bộ lạc.

-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me