Nt Mat The Nhat Ky Nuoi Con Thoi Mat The Phan 2
609. Người khác chết dù sao vẫn tốt hơn so với bản thân mình chết.Đám đoàn trưởng vốn sôi nổi góp lời, nghe vậy thì không nói nữa, bầy sói đã đến Hà Tây chỉ cần qua sông là chúng sẽ tới được Hà Đông. Trong cái điều kiện sinh tồn khắc nghiệt như hiện tại cộng thêm việc những người này mỗi ngày chỉ biết tìm hoan mua vui, sáng nay có rượu sáng nay say thì Hà Đông làm sao có thể chống cự lại được? Đây là hậu quả của việc bỏ bê phòng thủ.Một bầy sói có thể đánh cho đám đoàn trưởng này không kịp trở tay.Nói thật, hôm nay ngoại trừ biện pháp của Trần Triều Phát ra còn có cách giải quyết nào khác ư?Hơn nữa, còn một nguyên nhân khác nữa để Trần Triều Phát ra tay hung tàn như vậy đó là kẻ này hoài nghi Giang Bằng và Đường Ti Lạc đã trốn sang Hà Tây rồi, đúng không?Nếu Giang Bằng cùng tiện nhân Đường Ti Lạc thật sự trốn ở bên kia, vậy cho nổ tan xác hết đi, người ngồi đối diện đây hận nhất là bị phản bội. Những người hiện giờ ở Hà Tây đều đang bị Giang Bằng và Đường Ti Lạc liên lụy đến.Không liên quan gì tới đám đoàn trưởng bọn họ nhé.Thấy đám đoàn trưởng không mở miệng nữa, Trần Triều Phát cười lạnh, nói:"Thật ra, đối với tôi chuyện này chẳng ảnh hưởng gì cả, phủi mông một cái, lên máy bay là đi rồi, nhưng mà mấy người....." Trần Triều Phát chỉ chỉ vào những đoàn trưởng không nói gì thêm, nhưng ai cũng hiểu ý. Bọn họ còn ở kia rảnh rỗi tỏ lòng thương hại đám trói buộc à. Họ có phải nên bận tâm đến tình cảnh của bản thân trước hay không?"Chuyện này.... Tôi đồng ý với lão Trần!"Người mở miệng đầu tiên chính là Ngô Tư Miểu vị thủ lĩnh không biết nhân gian khó khăn của căn cứ, hắn cười khổ đứng lên, chụp mông ngựa nói:"Lão Trần à, anh cứu chúng tôi đi, an nguy của Đại phú hào, hoàn toàn dựa vào anh hết đấy.""Đúng vậy, đúng vậy, lão Trần quyết đoán hơn so với chúng tôi.""Đúng đó, chuyện này vẫn phải dựa vào lão Trần rồi."Chúng đoàn trưởng, mồm năm miệng mười bắt đầu tâng bốc Trần Triều Phát. Trong lòng mỗi người đã bị kẻ trước mặt làm chấn kinh rồi. Nói thật, trước kia có Giang Bằng đứng chắn, chẳng ai cảm thấy tâm tư hắc ám của Trần Triều Phát cả, hiện tại Giang Bằng mất tích, tâm tư biến thái của người này đã hiển lộ ra.Dưới nền đất ở Hà Tây tính ra có hơn 1 vạn con người đấy!Nhưng mà, người khác chết dù sao vẫn tốt hơn so với bản thân mình chết, đó là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây. Người khác sống hay chết có quan hệ gì tới bọn họ đâu? Nếu có năng lực thì cứu, không có năng lực chỉ cần tự chăm sóc tốt cho chính mình là được rồi, đúng không!Huống chi những người bên Hà Tây không phải đang chạy ra bên ngoài hay sao? Xem phương hướng thì bọn họ muốn chạy về Hà Đông.Cho nên việc này không còn ai dị nghị nữa, Trần Triều Phát cũng không thu hồi mệnh lệnh đã ra vì vậy mấy chiếc máy bay chiến đấu vẫn tiếp tục oanh tạc.Mặt đất ở Hà Tây liên tục run lên, may mà người của Bàn Tử cùng với đám người vừa dọn vào Hà Tây đều đã di chuyển về gần với biệt thự của bọn An Nhiên, mà biệt thự của bọn cô cách lối vào không xa, rất nhiều người cứ như vậy chạy luôn ra khỏi hầm băng, trực tiếp chạy về phía Hà Đông.Máy bay của Trần Triều Phát oanh tạc ở góc Tây Bắc, bầy sói chủ yếu tới từ phía đó còn bọn An Nhiên lại ở góc Đông Nam.Tuy rằng chỉ có vài chiếc máy bay chiến đấu nhưng lại mang theo rất nhiều bom đạn, với uy lực cực lớn, vừa làm nổ chết một đám sói tuyết biến dị vừa tạo ra những lỗ thủng rất sâu trên mặt băng.Có không ít sói biến dị không bị nổ chết đã vọt xuống được dưới lớp băng, chúng chạy vào đường hầm bắt đầu tùy ý va chạm ở bên trong.Điều này sẽ khiến cho nhiều người bị đám sói biến dị tìm được, chúng dùng răng nanh hay móng vuốt xé xác những người xấu số rồi ăn luôn ngay cả xương cốt cũng không dư thừa, họ cứ như vậy sống sờ sờ bị nuốt sống, nhưng cũng có không ít người thoát được ra bên ngoài.Mà trên bầu trời, những chiếc máy bay vẫn còn đang oanh tạc, rất nhiều bom chùm rơi xuống khiến lớp băng dày bị thủng càng lúc càng nhiều, vì thế đám sói rơi từ bề mặt băng xuống cũng càng ngày càng nhiều.Đại địa đang run rẩy, đạn bom rơi xuống nổ tung, làm cho bọn nhỏ sợ hãi khóc thét lên.--------------------------610. Tương laiBên trong đường hầm, những người tụt lại phía sau đều trở thành đồ ăn của sói tuyết. Những con sói với thân hình khổng lồ vọt vào trong hầm băng, chúng chỉ cần vung móng vuốt ra là có thể xé nát cơ thể người.Nhưng cũng bởi vì thân hình quá lớn, còn đường hầm dưới lớp băng ngoại trừ những con đường chính được đào rộng thì phần lớn đều rất nhỏ, chỉ có thể chứa hai người đi song song nhau đã là tốt rồi, rất nhiều ngõ, ngách, nhánh nhỏ chỉ vừa đủ cho một người đi lại.Vì vậy theo bản năng của động vật bậc cao, con người luôn luôn chạy về hướng an toàn. Sau khi, những con sói tuyết đó ăn thịt được một vài người không kịp thoát ra, chúng ngẩng đầu tìm kiếm những người còn lại, thì phát hiện nhân loại đã sớm chạy vào những nhánh đường hầm hẹp hòi mà chúng không thể đi vào rồi.Thương vong không phải quá lớn, nhưng tính ra nguyên nhân dẫn đến việc thương vong này không phải là do số bom đạn của những chiếc máy bay chiến đấu trên bầu trời khiến nổ tung bề mặt lớp băng hay sao? Nếu lớp băng không bị thủng thì căn bản không hề có thương vong!Những con sói tuyết to lớn giống như những con ngựa chiến, với bản năng dã thú, chúng vươn đầu sói vào những đường hầm hẹp hòi dùng đầu lưỡi của mình, moi móc 'đám đồ ăn' trốn sâu trong đường hầm. Người trốn bên trong chỉ biết hoảng sợ phát ra những tiếng hét chói tai, dưới ánh sáng mỏng manh của đèn trần, bọn họ liều mạng lui về sau, chui sâu vào bên trong đường hầm.Có rất nhiều sói bị chặn ở những đường hầm băng hẹp hòi, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, bởi vì sức lực của chúng quá lớn, chỉ cần cho chúng chút thời gian chúng có thể phá vỡ lớp băng yếu ớt này rồi thuận lợi moi ra đám đồ ăn trong những đường hầm kia.Rất nhiều nồi hơi phát điện đặt bên trong bị ngã đổ, bị đá bay khiến những bóng đèn trần không còn phát sáng. Củi lửa ở trong nồi hơi cũng bị đổ hết ra chỉ còn lại những ánh lửa mỏng manh.Người không biết phương hướng chỉ biết chạy theo những người ở phía trước. Trong đó, có rất nhiều người đã đến được lối ra của tiểu khu, tháo chạy về phía Hà Đông, còn không ít người thì chạy về phía biệt thự của bọn An Nhiên.Vài con sói tuyết đang di chuyển trong đường hầm chính rộng lớn ra vào góc phía Tây Bắc của tiểu khu. Chúng chuẩn bị nhào lên ăn thịt những người hốt hoảng chạy phía trước thì vừa lúc đụng phải Chiến Luyện đang chạy về để đi tìm vợ con mình.Trên tay anh đã đầy máu, hung quang thị huyết trong mắt phóng ra, nhìn anh còn hung dữ hơn đám sói kia. Kẻ nào ngăn cản, chặn đường anh đi tìm vợ con, anh liền giết không tha. Hai thanh đao trên tay cũng dính đầy máu đang múa đến uy vũ sinh phong, xông lên giết đám sói nghênh diện khiến chúng tru gào kêu to.Anh muốn đi vào, chúng muốn đi ra, hai bên chắn đường đối phương, vậy còn không phải mày chết tao sống hay sao!Ở biệt thự, An Nhiên vừa dỗ dành Oa Oa, vừa phát kẹo cho những cái đuôi màu trắng ở bên chân, chúng giống như sóng triều, sinh trưởng một cách nhanh chóng. Lúc này, Bàn Tử vọt vào, trên mặt hắn dính đầy máu, vội vàng đến độ vấp ngã ngay ở cửa, hắn gào lên kêu khóc:"An Nhiên! An Nhiên cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với!"An Nhiên ôm đứa nhỏ, đứng vững vàng trong căn biệt thự đang bị chấn động. Cô ngẩng đầu lên, không phản ứng lại người đang kêu khóc, khuôn mặt sa sầm lại, ẩn ẩn tức giận. Những cái đuôi màu trắng ở trên mặt đất cũng như trên đỉnh đầu càng mãnh liệt trào ra.Lương Tử Ngộ xông đến, kéo Bàn Tử lên, quát:"Anh nhanh chóng tập trung hết mọi người lại đây đi, thực vật của An Nhiên không thể sinh trưởng xa đến vậy! Trước tiên đi cứu trẻ nhỏ, đưa toàn bộ trẻ con vào trong sân nhà An Nhiên! Nhanh lên."Thời điểm sinh tử tồn vong khẩn cấp như thế này, nhất định phải cứu nhóm người lão nhược bệnh tàn dựng, nhưng cứu không hết thì phải làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể lựa chọn thứ quan trọng nhất, trước tiên cứu trẻ nhỏ, còn lại.... đều là thứ yếu!Bởi vì trẻ nhỏ, là tương lai!"Được, được, tôi.... tôi đi!"Bàn Tử vội vàng gật đầu, lại xông ra ngoài, theo bước chân hắn lao ra còn có thân cành của Cầu Gai Béo cũng trào ra như sóng biển.-------------------611. Trật tựHơn 600 người trong nhóm của Bàn Tử vốn dĩ đã sống ở xung quanh, vừa nghe lệnh bọn họ đã nhanh chóng tụ tập ở bên ngoài biệt thự của An Nhiên. Những đứa nhỏ gào khóc khiến người lớn cũng khóc theo, náo nhiệt, ồn ào, gà bay chó sủa. Có rất nhiều dị năng giả hệ thổ sau khi tới đây theo bản năng đã không màng đến chuyện ở phía sau còn có người, họ tự chủ trương bắt đầu dựng tường đất chắn những nhánh đường hầm lớn nhỏ dẫn đến biệt thự của An Nhiên.Bởi vì vẫn có rất nhiều người lao về phía căn biệt thự này như cũ, phần lớn họ đều là dị năng giả lực lượng, phá vỡ bức tường chắn rồi ném những người già phụ nữ vào bên trong, tựa như ném bao cát.Vì thế, những người bên trong tạo tường vây cùng với những người bên ngoài mạnh mẽ muốn đi vào bắt đầu gây chuyện, ồn ào cãi nhau thậm chí còn xông lên đánh nhau. Hết chuyện này đến chuyện khác cứ thế ùa đến, bởi vì giữa sống và chết, ai chiếm được thời cơ thì còn nhiều cơ hội sống hơn, làm gì có ai sẽ nhường nhịn ai cơ chứ!Đám người này thật quá hỗn loạn.Vân Đào, Vương Uy cùng với Lạc Phi Phàm đều ra ngoài duy trì trật tự, Triệu Như và Lương Tử Ngộ thì hỗ trợ băng bó cho những người bị thương do dẫm đạp lên nhau.Bàn Tử chạy ra, hô lớn với mọi người:"Đều ... đều dựa sát vào căn biệt thự này. Chú ý trật tự, chú ý trật tự! Người già, phụ nữ có thai cùng với trẻ nhỏ nhanh chóng di chuyển vào trong cùng, dựa sát vào tận cùng bên trong! Nhanh đưa trẻ nhỏ lại đây, nhà ai có trẻ nhỏ, nhanh chóng mang hết lại đây!!! Mọi người nhớ kỹ, không muốn cho con cái mình mất mạng thì nhanh chóng đưa lại đây!!!"Mọi người nghe vậy, mặc kệ thất thất bát bát gì, gia đình nào có trẻ nhỏ thì nhấc bổng chúng lên đưa dần vào bên trong. Đám trẻ thì khóc sướt mướt được cha mẹ người thân nâng cao lên đỉnh đầu, rồi được từng người từng người đưa vào bên trong sân nhà An Nhiên.Trong hoàn cảnh này, những quân nhân không hề bị rối loạn, bọn họ có khoảng hơn 60 người. Ngoại trừ những người Chu Chính mang đến thì có khoảng 40 người được An Nhiên và Chiến Luyện cứu từ Tinh khu ở Tương thành rồi theo tới đây. Phần lớn bọn họ thức tỉnh dị năng lực lượng, có vài người thức tỉnh dị năng ngũ hành và cả dị năng đặc thù.Mặc dù bọn họ có thức tỉnh dị năng lực lượng đi chăng nữa thì cấp bậc cũng cao hơn dị năng giả lực lượng bình thường rất nhiều.Dưới sự hỗ trợ của nhóm quân nhân này, đám người trong đội ngũ của Bàn Tử rất nhanh yên ổn xuống, mọi người bắt đầu ngay ngắn trật tự dựa sát vào nhau, để cho thực vật của An Nhiên từ dưới chân có lối đi ra.Nhưng cảnh tượng hỗn loạn vẫn còn, ở vòng ngoài của đám người có rất nhiều người sống sót đang xô đẩy lẫn nhau muốn đi vào. Trong đó cũng có rất nhiều rất nhiều người già phụ nữ có thai và trẻ em."Đưa trẻ nhỏ đi vào, đưa trẻ nhỏ đi vào!!!""Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi vào, chúng tôi cũng muốn vào trong!!!"Có tiếng hét chói tai của phụ nữ, có những tiếng la mắng của đàn ông, có rất nhiều rất nhiều người đang bất mãn với việc An Nhiên sắp xếp như vậy. Nhưng dù cho hô hoán như thế nào thì, trẻ nhỏ, từng đứa từng đứa vẫn được mọi người nâng lên đỉnh đầu truyền đi vào.Lối ra vào đã bị sói tuyết ngăn chặn, mặc dù Chiến Luyện đang ở một bên chiến đấu với chúng, nhưng đám sói lọt vào trong đường hầm quá nhiều, thi thể cả người lẫn sói không xử lý kịp thời, đã tạo thành nguyên nhân dẫn đến tắc nghẽn.Nhóm quân nhân bắt đầu hướng ra bên ngoài để duy trì trật tự, bọn họ đem những người không nghe dặn dò, nhất quyết muốn chen đi vào tận cùng bên trong, ném hết ra ngoài, rồi đem những đứa trẻ đang được những người phụ nữ ôm trong lòng nhấc vào trong sân nhà An Nhiên, còn có những người già, chỉ cần bên trong còn chỗ trống, cũng sẽ đưa vào trong.Sau đó, nhóm quân nhân đứng rìa ngoài dùng thân thể của mình, tạo thành một vòng cảnh giới, sau lưng họ đều là người già phụ nữ và trẻ em, phía trước người bọn họ là đám thanh niên trai tráng đang nổi giận đùng đùng.Những người trẻ khỏe này không hiểu quy củ, dùng sức chen vào trong đám người, đẩy người này đá người kia, quát lên với những người quân nhân đang duy trì trật tự:"***, để chúng tao qua, để chúng tao qua!"----------------612. Không phụ tráchVân Đào xông lên, vung ra những cái tát vào mấy người đàn ông muốn chen vào và làm náo loạn đám lão nhược bệnh tàn dựng đã đứng trật tự, hắn cố gắng đẩy đẩy những người này trở về. Mà trên đỉnh đầu họ, chính là thân cành của Cầu Gai Béo, nó giống như đuôi của hồ ly, bám lấy lớp băng trên đỉnh đầu, vươn cành sinh trưởng về phía Tây Bắc của đường hầm."Muốn ra ngoài thì cút ra theo hướng kia!"Vân Đào xụ mặt, chỉ vào đường hầm thông với lối ra vào của tiểu khu."Không đi thì đứng bên ngoài hỗ trợ bảo vệ nhóm lão nhược bệnh tàn dựng!""Dựa vào cái gì?!!"Một người đàn ông xông tới, phẫn nộ nhìn Vân Đào, chỉ vào đám người trói buộc, cười lạnh nói:"Những người này thì có quan hệ gì với tao chứ?""Nếu anh đã có ý nghĩ như vậy thì chúng tôi cũng dựa vào cái gì mà cung cấp nơi an toàn, che chở cho anh?"Tay trái Vương Uy đang ôm một đứa nhỏ. tay phải lại đỡ một người già, hắn chậm rãi đưa bọn họ vào khu an toàn được đúc bằng thân thể của nhóm quân nhân. Hắn quay đầu lại, vứt một ánh mắt xem thường với gã đàn ông này.Gã kia nhất thời nghẹn lời im lặng, vì thế Vân Đào nói tiếp:"Nói không sai, anh, một là rời đi, hai là ra hỗ trợ giết sói, không còn có con đường thứ ba để lựa chọn đâu!"Sau đó, Vân Đào hô lớn với đám người đông nghìn nghịt phía trước."Người già trên 70 tuổi, trẻ nhỏ dưới 10 tuổi, phụ nữ có thai, người thân thể tàn tật chân cẳng không tiện, có thể đi vào. Bốn nhóm người kể trên thì di chuyển sát lại đây, còn lại, không phụ trách!!!"Đám người lại bắt đầu nhốn nháo, mấy gã đàn ông được Vân Đào chỉ cho lối ra lại vọt trở về, chen chúc nhào về phía Vân Đào, miệng thì quát lên:"Cửa vào đều là sói, mày gạt chúng tao!"Càng loạn thế thì lòng người cũng không thể bình tĩnh, nghe thấy cửa vào đã bị ngăn chặn, đám đàn ông trai tráng không chen vào được khu an toàn bắt đầu hoảng loạn, có người hô lớn."Chúng ta xông lên đi, bằng không thật sự sẽ chết ở bên ngoài đấy."Ở đây, ai ai cũng có thể nhìn ra được, một loạt quân nhân đang canh giữ ở bên ngoài căn biệt thự này, những người già phụ nữ bị coi là nhóm trói buộc không hề bỏ chạy, mà đám quân nhân nói trên lại càng không trốn chạy, như vậy chứng minh điều gì? Chứng minh bọn người An Nhiên và Bàn Tử nhất định có khả năng ứng đối với trận tai nạn này.Cho nên nếu đã không cho nhóm thanh niên trai tráng bọn họ đi vào, thì họ đồng tâm hiệp lực vọt vào thôi!Nhóm lão nhược bệnh tàn dựng được nhóm quân nhân che chờ chỉ biết đứng nhìn đám đàn ông hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đang định phá vòng cảnh giới xông vào. Trong lòng họ càng hoảng loạn, miệng phát ra những tiếng khóc thút thít ai thán.Đúng lúc này, Trương Bác Huân nắm tay Lưu Toa Toa từ trong một đường hầm hẹp hòi vọt lại đây, cả hai người mặt mày xám mày tro, bộ dạng như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Chợt, thấy trước mặt có nhiều người như vậy, Lưu Toa Toa như thấy được hy vọng, kêu gọi:"Cô ơi, cô ơi! Bà ngoại ơi! Bác cả ơi, mọi người ở đâu rồi? Ở đâu rồi á?"Đồng thời, trong vòng tuyến cảnh giới có tiếng phụ nữ kinh hỉ hô lên:"Trương Bác Huân, Trương Bác Huân, tôi ở chỗ này."Người kêu gọi chính là Đường Ti Lạc, cô ta đã chen được vào phía sau lưng nhóm người quân nhân, giờ lại muốn lôi kéo để tay họ buông ra:"Mấy người bỏ ra để Trương Bác Huân đi vào, để anh ấy đi vào!"Sức lực của nhóm quân nhân rất lớn, tay bọn họ bắt chặt vào nhau, dùng thân thể của mình đúc thành vòng cảnh giới giống như tường đồng vách sắt, với sức lực như vậy thì tuyệt đối một người phụ nữ với lực lượng nhỏ bé như Đường Ti Lạc không thể dễ dàng có thể mở ra được.Lạc Phi Phàm ở bên ngoài vòng cảnh giới, đẩy Đường Ti Lạc trở về, giận dữ hét lên:"An phận chút đi, Trương Bác Huân nhà cô không thuộc về nhóm lão nhược bệnh tàn dựng, cô đừng thêm phiền nữa! Không biết nơi này đã đủ rối loạn rồi hay sao?"-----------------------613. Tất cả đều làm phân bón hoa "Á!!"Đường Ti Lạc hét lên giống như kẻ điên, lại vọt trở về, cô ta càng thêm ra sức lung lay những bàn tay của nhóm quân nhân đang nắm chặt gắt gao:"Tôi muốn ra ngoài, thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Trương Bác Huân. Tôi muốn gặp Trương Bác Huân!!"Cuối cùng còn dùng miệng để cắn.Thật đúng là không có trứng gì dùng, là một kẻ cực kỳ kéo chân sau! Không biết tại sao lại được Bàn Tử xếp vào nhóm lão nhược bệnh tàn dựng? Không thấy tàn tật hay là mang thai đấy chứ???Lạc Phi Phàm thấy thế thì nói với mấy người phụ nữ bụng bầu còn chút sức lực:"Trói cô ta lại, để cô ta an phận một chút!"Mấy người phụ nữ ôm bụng vọt lên, không biết họ lấy từ đầu mấy sợi dây lưng, quả thực trói Đường Ti Lạc lại, còn bịt miệng để người này không gây thêm phiền hà đến người khác nữa.Ở nơi xa, Lưu Toa Toa vẫn luôn tìm mấy người Lưu Chi, không có ai đáp lại lời cô cả bên cạnh chỉ có Trương Bác Huân đang nắm chặt tay cô, ở bên cạnh bảo vệ cô thôi. Bởi vì, lúc này ở nơi đây, người nói cái này kẻ hét cái kia, thật sự quá ồn ào. Mỗi người một câu ta một ngữ, hơn nữa đám thanh niên kia còn đang muốn gây sự cho nên ở bên ngoài căn biệt thự quả là náo nhiệt giống như một nồi cháo.Gã đàn ông cầm đầu đám người gây sự vừa mới vượt qua được vòng cảnh giới của nhóm quân nhân đã bị Chu Chính cản lại.Chu Chính trừng to mắt phẫn nộ, hắn vừa vung tay định cho gã đàn ông này một đấm, thì bên cạnh lại có vài người xông vào được, có kẻ tay còn cầm một con dao không quan tâm gì hết mà thọc về hướng Chu Chính.Hành vi quả thực như côn đồ, nhưng bởi vì thế cục quá mức hỗn loạn, có không ít người không từ thủ đoạn để sống sót, không nghe theo sắp xếp mà chỉ muốn làm theo ý mình, chỉ muốn làm xằng bậy chỉ muốn đả thương tính mạng của người khác.Mắt thấy Chu Chính sẽ bị tên côn đồ kia dùng một dao thọc chết, thì trên đỉnh đầu một cái đuôi màu trắng rũ xuống cuốn gã này lên. Gã côn đồ kia kêu to, giãy giụa trên không trung. Trong lúc đám người còn ồ lên thì kẻ đó đã bị cái đuôi màu trắng cuốn lên hút thành thây khô rồi!Tiếng hét sợ hãi vang lên, Chu Chính vừa được cứu mạng cũng ngẩng đầu lên giống như những người khác. Hắn ngây người nhìn cái thây khô còn vắt vẻo treo trên đỉnh đầu, ngoại trừ nhóm người Bàn Tử ra thì tất cả mọi người ở đây tỏ ra hoảng loạn đến không được. Họ cho rằng đó là do đám sói tuyết hoặc là quái vật khó lường nào đó đang hoành hành trong hầm băng này.Lưu Toa Toa cũng ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy An Nhiên đứng ở ban công trên tầng 2, yên lặng nhìn đám người đang ầm ĩ không thôi phía dưới.An Nhiên rất bình tĩnh, cô đã chứng kiến quá nhiều việc rồi. Cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra trước mắt đã không còn gây quá nhiều hoảng loạn giống như lúc mạt thế mới tiến đến.Mà ở thời khắc cô xuất hiện, người trong đội ngũ của Bàn Tử, ngoại trừ đám nhỏ còn đang khóc thút thít thì tất cả đều đã yên lặng không nói chuyện.Thấy đám người ở đội ngũ Bàn Tử yên lặng, đám người còn đang ồn ào náo động muốn gây chuyện cũng lập tức lặng ngắt như tờ. Mọi người không nói lời nào, một số người biết An Nhiên có chuyện muốn nói, số còn lại rất nhiều người vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi. Bởi vì khi bọn họ ngẩng đầu lên, sẽ thấy không ít những cái đuôi trắng giống thứ vừa rồi đang bò rậm rạp trên đỉnh đầu, chỉ một thoáng không chú ý, một cái rơi xuống là có thể bị ăn thành thây khô."Lại còn nhao nhao lên nữa thì tất cả đều sẽ trở thành phân bón hoa cho tôi đấy!"Thanh âm An Nhiên không lớn cũng không nhỏ vang lên trong bầu không khí yên lặng khiến tất cả mọi người đều có thể nghe rõ. Biểu tình trên khuôn mặt của cô lại quá lạnh nhạt, phảng phất như việc giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi. Tất cả mọi người trong đội của Bàn Tử đều im miệng, ngay cả những đứa trẻ cũng bị người lớn bưng kín miệng lại.Chu Chính há to miệng tới nỗi có thể nhét vào một quả trứng. Hắn vẫn luôn nhìn cái thây khô trên đỉnh đầu, xương tay gã kia chỉ còn bọc một lớp da người, những ngón tay còn đang nắm một con dao, nhìn con dao cực kỳ sắc bén ấy cộng thêm thân dao khá dài nữa, nếu không phải chiếc đuôi trắng kia xuất hiện kịp thời thì hiện tại hắn đã sớm chết dưới hung khí này rồi.---------------------614. Nhận thầuChu Chính lại nhìn về phía An Nhiên không biết vì sao đột nhiên hắn nhớ tới khi vừa mới tới Hà Tây, cô đã từng nói, thiện ý từ một hộp bánh quy, cô sẽ trả lại cho hắn.....Một hộp bánh đổi lấy một mạng sống, hóa ra nhân tình của An Nhiên lại quý giá đến vậy.Khi mà đám người dần yên lặng thì tiếng sói tru từ trong những đường hầm to nhỏ càng thêm rõ ràng, cộng thêm tiếng cánh quạt máy bay gào thét chỉ cách một lớp băng tuyết trên đỉnh đầu mọi người, khiến da đầu ai ai cũng trở nên tê dại.Quả nhiên, những tiếng 'Oành' 'Oành' lớn dần, lúc này, bom đạn rơi xuống cách góc Đông Nam của bọn họ càng ngày càng gần.Mọi người lại bắt đầu kêu lên, An Nhiên phát thêm 'kẹo' cho Cầu Gai Béo khiến nó càng lúc càng vươn dài trong đường hầm, với tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám người phía dưới sợ hãi những cái đuôi thần kỳ kia cho nên tuy rằng bị kinh hách do bom rơi nhưng cũng chỉ kêu to chứ không dám tác loạn hay gây rối nữa.An Nhiên đứng trên ban công tầng 2, thông qua thân cành của Cầu Gai Béo tìm kiếm mọi phương hướng, rốt cuộc cũng tìm được Chiến Luyện đang chiến đấu với bầy sói ở phía lối ra vào. Bầy sói dữ vây quanh Chiến Luyện điên cuồng công kích cắn xé anh, ngăn cản người đang gắng sức xông vào đường hầm, mà phía sau lưng anh đều là thi thế của bầy sói tuyết.Khó trách những người thanh niên vừa chạy ra lại lộn trở lại đường hầm, lối ra vào đã toàn là sói dữ. Đường hầm băng rộng lớn nhất là là lối ra vào tiểu khu, nó có thể chứa được hai chiếc xe song song qua lại, cho nên, đám sói khổng lồ rơi xuống dưới lớp băng phần lớn sẽ phải qua nơi này mới thoát ra ngoài được.Vừa vặn gặp phải Chiến Luyện muốn đi vào, vì thế hai phương tương ngộ, chặn đứng nhau ở chỗ này, tạo thành ùn tắc giao thông!Không sao hết, An nhiên có thể khơi thông mà, cô cho Cầu Gai Béo ăn luôn số thi thể của đám sói tuyết để hai bên mở rộng không gian hoạt động.Chẳng qua rất nhiều người đang tập trung tại đây, nếu muốn sơ tán hết ra ngoài là một việc cực kỳ khó khăn. Đầu tiên chưa bàn đến việc phía trên lớp băng này có vô số sói tuyết, mà ngay cả bên dưới lớp băng cũng có một không ít sói tuyết đã quá cảnh, thăm viếng.Hơn nữa, khó mà nói được, hiện tại ra ngoài hay chờ ở trong đường hầm băng, cái nào an toàn hơn.Nhưng, tương phản với sự sợ hãi của mọi người, An Nhiên thấy việc này có chút đáng giá để vui vẻ, đó là bầy sói tuyết đến rất nhiều, vừa lúc cung cấp đồ ăn cho Cầu Gai Béo của cô. Trong khoảng thời gian này thời tiết khắc nghiệt quá mức, ngoại trừ con người ra thì dưới nền đất cơ hồ không có đồ ăn gì, Cầu Gai Béo chậm chạp không lớn được, vì thiếu thốn đồ ăn quá mức.Như thế cũng vừa lúc, chải vuốt lại suy nghĩ, An Nhiên quyết định một mình cô nhận thầu toàn bộ bầy sói biến dị này.Vì thế ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, thân cành của Cầu Gai Béo đã vươn dài ra, tuy rằng rất nhiều đường hầm đã bị sập, bị ngăn chặn, nhưng cũng có không ít đường hầm vẫn còn thông suốt. Trước kia thân cành của Cầu Gai Béo chưa bao giờ kéo dài ra đường hầm băng, thì lúc này nó bắt đầu vươn mình tìm kiếm đồ ăn ở khắp nơi.Khi mà những chiếc đuôi hồ ly trắng xuất hiện ở trước mặt Chiến Luyện thì anh nhẹ nhàng thả lỏng, anh biết cô không có việc gì.Ngoại trừ, thỉnh thoảng bom vẫn rơi xuống từ bầu trời thì người ở dưới lớp băng dưới oai nghiêm của An Nhiên đã không còn dám làm loạn nữa, thế cục dần dần ổn định.Lạc Phi Phàm chạy lên tầng 2, hỏi: "An Nhiên, cô có tìm được Chiến Luyện đang ở đâu không?""Anh ấy ở phía cửa ra vào của động băng." An Nhiên cũng chưa quay đầu, chỉ đáp lại hắn.Cô đang gắng hết sức chuyên chú chỉ huy Cầu Gai Béo đi ăn bầy sói. Lạc Phi Phàm gật đầu xoay người trực tiếp xông ra chi viện cho Chiến Luyện.Hiện giờ, Chiến Luyện chỉ có một mình, còn bên An Nhiên đã có không ít quân nhân cùng dị năng giả lực lượng, hơn nữa cô còn có Cầu Gai Béo, cho nên ở nơi này đã không còn cần sự hỗ trợ của Lạc Phi Phàm nữa.Khi đi ngang qua, Trương Bác Huân ngăn Lạc Phi Phàm lại hỏi:"Mấy người đã có kế hoạch gì chưa?"--------------------615. Chỉ ra một con đườngHôm nay gặp phải thiên tai cùng nhân họa, quả thực đúng là thiên tai nhân họa mà, bị đám sói biến dị tập kích, bị bom đạn oanh tạc, đối với nhóm lãnh đạo cao tầng của căn cứ mà nói, họ đang chống cự lại sự tập kích của bầy sói, nhưng đối với những dân thường như con kiến cầu sinh bọn họ mà nói, thì sự uy hiếp của bầy sói và bom đạn đều nguy hiểm như nhau."Hỏi phía trên đi!"Lạc Phi Phàm chỉ chỉ lên đỉnh đầu, bọn họ không hề có kế hoạch gì cả. Lúc này, khi mà đám lãnh đạo đã buông bỏ tính mạng người dân chỉ biết cuồng loạn oanh tạc thì ngoại trừ ứng đối hết mình ra bọn họ không có bất cứ biện pháp nào khác.Lạc Phi Phàm trả lời Trương Bác Huân xong liền trực tiếp đẩy đám thanh thiên đang chặn đường ra, vọt vào trong đường hầm thông với cửa ra vào, từ trong đánh ra tiếp ứng cho Chiến Luyện để giết đám sói này.Trương Bác Huân đứng tại chỗ, quay đầu nhìn phương hướng Lạc Phi Phàm vừa rời đi, bên tai văng vẳng những tiếng sói tru và bom nổ, mặt đất dưới chân run lên bần bật. Hắn cúi đầu dặn dò Lưu Toa Toa một tiếng rồi cũng vọt vào đường hầm theo Lạc Phi Phàm, cùng xông lên đi giết bầy sói.Đường Ti Lạc vẫn còn điên cuồng muốn kêu gọi Trương Bác Huân, còn Lưu Toa Toa thì quay đầu liếc mắt nhìn người này một cái. Tuy rằng cô cũng rất lo lắng cho hắn nhưng cô không làm loạn, mà chủ động đi về phía Lương Tử Ngộ và Triệu Như giúp đỡ hai người họ băng bó cho những người bị thương.Tiếng kêu rên vẫn liên tục phát ra, song vì mọi người sợ phải đi làm phân bón hoa, cho nên trừ những đứa nhỏ ra thì đều chỉ dám nhỏ giọng rên rỉ. Nhưng đoàn người tụ tập đông như vậy mỗi người chỉ cần ư hừ một tiếng thôi, thì cũng tạo ra tạp âm rất lớn rồi.Trên tầng 2, Tiểu Bạc Hà ở ngay phía sau An Nhiên, đứa nhỏ vừa ôm Oa Oa, vừa gắt gao đi theo sau thân ảnh của cô. Còn Oa Oa cũng đã yên lặng lại, vượt qua sự sợ hãi lúc ban đầu, đối với sự cuồng loạn oanh tạc ở trên đỉnh đầu cô nhóc đã dùng tốc độ cực nhanh để thích ứng với loạn thế này.Sau đó, Vân Đào và Bàn Tử chạy lên.Không chờ hai người mở lời, An Nhiên đã chỉ vào đám thanh niên trai tráng đang ở phía ngoài, nói:"Những người kia không thể khống chế, cho nên không có khả năng ép buộc bọn họ đi hỗ trợ giết bầy sói được. Sau khi khơi thông cửa ra vào thì để bọn họ rời đi, bảo tôi bảo vệ cho bọn họ à? Không có chuyện đó đâu, nếu còn không đi tôi sẽ cho ăn hết."Vân Đào tìm tấm bản đồ hắn tự vẽ ra, kéo một cái bàn tới rồi đặt tấm bản đồ lên, giơ đèn pin, nói:"Rất nhiều đường hầm đã bị sụp lún, cô xem chỉ ra một con đường đi."Thực ra, không phải tất cả đường hầm đi thông tới biệt thự của An Nhiên đều được cải tạo rộng lớn. Bởi vì Bàn Tử nịnh bợ cô cho nên đường hầm của mỗi hộ gia đình trong đội ngũ của hắn đều đào thông tới biệt thự này, và còn có thêm một đường hầm nối thẳng từ nhà cô đến cửa ra vào tiểu khu.Lúc trước, vì sợ hãi rất nhiều dị năng giả hệ thổ dù chưa nhận được mệnh lệnh của Bàn Tử hay An Nhiên đã phong kín mọi đường hầm quanh ngôi nhà này. Sau đó, lại có một ít người sống sót từ đây chạy ra ngoài, sau khi phát hiện cửa ra vào toàn là sói tuyết nên cũng đã đánh nát lớp băng khiến con đường nối thẳng kia bị sụp xuống.An Nhiên dặn dò và giao Oa Oa cho Tiểu Bạc Hà chăm sóc, còn cô thì xoay người, cầm bút, nhắm mắt lại, rồi vẽ ra một con đường khá phức tạp cho Vân Đào. Con đường này không bị chặn, cũng hoàn toàn tránh được bầy sói, đồng thời đám sói kia cũng không thể tới được.Bàn Tử đứng nhìn ở một bên, chậc chậc ra tiếng, giơ ngón tay cái lên:"Nữ thần à, nếu dựa theo con đường này của cô thì chúng ta không phải cũng có thể nhanh chóng rời đi hay sao?""Để đám thanh niên muốn chạy đi trước đi, chờ xác định nó an toàn, chúng ta lại đi!" Vân Đào thu lại bản đồ, giao cho Bàn Tử, nhỏ giọng nói thêm: "Dù sao vốn dĩ bọn họ cũng muốn rời đi mà, chúng ta không nóng nảy, bên ngoài đang bị ném bom lợi hại như vậy. Đám trói buộc chúng ta lại chạy chậm, không cẩn thận một cái, sẽ trở thành pháo hôi, hy sinh hết đấy."----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me