TruyenFull.Me

[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta

119 - Thiếu niên sư tổ (1)

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

Arc quay về quá khứ, đây sẽ là một arc dài và vắng bóng Lâm Mục (^o^)=b

.

.

.

Vạn Cổ Chi Địa mở ra, đúng năm thứ năm kể từ khi Cố Tu Quân nhập Thương Lan Tông, hắn ta thuận lợi ngồi vào vị trí thủ tọa, trở thành người trẻ tuổi đầu tiên bước vào nơi này.

Vạn Cổ Chi Địa chỉ mở ra trong vòng hai mươi tám ngày. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, việc hắn ta cần làm là tìm ra Vạn Kiếm Trủng, tranh thủ lựa chọn một thanh linh kiếm làm bản mệnh linh kiếm của mình.

Vạn Kiếm Trủng chôn giấu chính vạn tám trăm tám mươi thanh linh kiếm. Những thần kiếm từng lọt vào bảng xếp hạng thần binh đều xuất thân từ nơi đây. Đối với kiếm tu mà nói, chẳng có thứ gì hấp dẫn hơn việc tự tay chọn lấy một thanh thần kiếm phù hợp với mình.

Sau khi một lần nữa tiêu diệt kẻ muốn giết người đoạt bảo, vết thương cũ của Cố Tu Quân lại chồng thêm thương mới. Đã bước vào Vạn Cổ Chi Địa thì khó tránh khỏi bị người khác nhắm đến. Song hắn ta nghĩ đến đám huynh đệ hoàng thất ngu xuẩn kia, thật không ngờ chúng dám đẩy hắn ta vào chỗ chết. Cũng may đám phế vật ấy cho hắn ta không ít nhược điểm, sau này tính sổ cũng coi như có lý do chính đáng.

Mấy ngày cuối cùng, hắn ta rốt cuộc cũng tìm được Vạn Kiếm Trủng.

Vạn Kiếm Trủng chia làm năm tầng, linh kiếm phẩm cấp càng cao thì tầng càng sâu, tu sĩ muốn tiến vào phải vượt qua kiếm uy tầng tầng lớp lớp, xem có thể nhận được sự thừa nhận của thanh kiếm nào hay không.

Kẻ đến đây không chỉ có một mình hắn ta. Tu sĩ các môn phái lớn nhỏ cộng lại ít nhất cũng hơn một trăm hai mươi người, nhưng người có thể đi tới tầng cao nhất, chỉ có mình Cố Tu Quân.

Sấm vang rền, lôi quang rạch ngang trời đất. Một thanh trường kiếm đột ngột rơi vào tay hắn ta.

Chạm vào chuôi kiếm, hắn ta lập tức cảm nhận được mối liên kết kỳ diệu giữa bản thân và thanh kiếm, như thể đây chính là kết quả được định sẵn từ lâu.

Thân kiếm ánh bạc sắc bén, lượn lờ tia sét tím nhạt. Đây là một thanh thần kiếm chưa từng xuất thế.

"Ban ngươi danh hiệu Vạn Quân."

Cố Tu Quân xưa nay kiêu ngạo, đặt tên cho thần kiếm cũng phải gắn với tên huý của mình.

May mà thần kiếm không hiểu sự quanh co của thế nhân, vừa lòng mà chấp thuận cái tên ấy.

Ngay sau đó, Vạn Kiếm Trủng đột nhiên chấn động. Một luồng uy áp khủng khiếp truyền ra từ tầng sâu nhất, vạn kiếm rung lên không ngớt. Cố Tu Quân chống kiếm quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Thân kiếm Vạn Quân không ngừng run rẩy, còn hắn ta thì nhìn thấy phía xa kia, nơi bị kiếm khí cắt ngang, một đạo bạch quang lan dần như sóng nước.

Vạn kiếm đồng loạt vang lên, từng đạo kiếm ý như có linh tính, dường như đang ứng hoà với lời kêu gọi nào đó. Kiếm Trủng sâu thẳm tựa hồ đang thức tỉnh. Hàng vạn thanh linh kiếm sáng rực, đồng loạt chuyển hướng về đỉnh Trủng, im lặng mà chỉnh tề.

Cảnh tượng ấy như muôn người quỳ bái, đồng loạt thần phục.

Cố Tu Quân bị kiếm ý bao phủ, nếu không có Vạn Quân kiếm bảo vệ, e là sớm đã bị kiếm khí xuyên thân tan xác.

Hắn ta nắm chặt Vạn Quân kiếm, bước lên bậc thang dẫn đến đỉnh Trủng.

Càng lên cao, uy áp càng mạnh. Mỗi bước đi tựa như bước trên núi đao. Hắn ta nghiến răng chịu đựng, tiếp tục tiến về phía trước. Dưới chân, bậc thang vang lên âm thanh vỡ nát, rạn ra từng khe lớn.

Trước mắt hắn ta hiện ra một bóng người mơ hồ, áo trắng tóc đen, thần sắc lạnh lùng, tư thế ung dung ngồi trên đỉnh Trủng, giống như đang lơ lửng trên mây. Trước mặt người ấy lơ lửng một viên châu đỏ như máu.

Dường như cảm nhận được sự có mặt của hắn ta, bạch y tiên quân nhẹ cúi đầu nhìn xuống.

Uy áp quá lớn khiến Cố Tu Quân đột ngột cứng đờ, máu tươi dâng lên cổ họng, hắn ta lập tức quỳ rạp xuống đất.

Chẳng lẽ là Nguyên Anh? Tại sao trong Vạn Cổ Chi Địa lại xuất hiện tồn tại vượt qua cả Kim Đan kỳ?

Vạn Quân kiếm run dữ dội, linh kiếm hai bên cầu thang cũng phát ra những tiếng kêu yếu ớt, như thể sợ hãi điều gì.

Kẻ có thể khiến vạn kiếm thần phục, tuyệt đối không thể là phàm nhân.

Chẳng lẽ là kiếm linh?

Cố Tu Quân từng đọc được trong sách cổ rằng thần kiếm thượng cổ có thể dưỡng ra kiếm linh. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết từ hàng vạn năm trước. Kiếm linh xuất thế, có thể hiệu lệnh vạn kiếm.

Ý nghĩ lướt qua trong khoảnh khắc. Cố Tu Quân gắng sức đứng dậy, vận chuyển linh lực của Vạn Quân kiếm, lôi quang xẹt qua, thẳng tay ra chiêu.

Hắn ta muốn bắt lấy kiếm linh, thu về làm của riêng!

Chênh lệch cảnh giới quá lớn, Cố Tu Quân chưa kịp xuất ra chiêu thứ hai đã bị kiếm áp đánh ngã xuống đất.

Chiến ý bùng lên mãnh liệt, hắn ta đang chuẩn bị đứng dậy lần nữa thì một bàn tay vươn tới trước mặt hắn ta.

Cố Tu Quân ngẩng đầu, nhìn thấy bạch y kiếm linh kia cúi người, dịu giọng hỏi.

"Không sao chứ?"

......

Bạch Bách tỉnh lại trong một khoảng không hỗn độn. Đau đớn từ thần thức lan ra, thần hồn tổn thương nặng nề. Trước mắt y tối đen, cảnh tượng hiện ra trong đầu cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ lẫn lộn.

Y rơi vào Vạn Cổ Chi Địa, Vạn Kiếm Trủng.

Nhưng tại sao y lại ở đây?

Trước đó chẳng phải y đang cùng Hỗn Độn Ma Thần? Khoan đã, Hỗn Độn Ma Thần là ai? Y đáng lẽ phải đi Huyễn Mạc biển cát... Nhưng y tới đó làm gì?

Không ổn. Ký ức của y...

Y giống như đã quên rất nhiều chuyện, ký ức rối loạn, thiếu hụt trầm trọng. Y còn mơ hồ nhớ được mình là ai, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Những phần còn lại trong đầu y như một cuộn chỉ rối loạn, càng nghĩ càng đau, căn bản không thể lần ra đầu mối.

Bên cạnh y, thanh Vô Hạ kiếm khẽ rung lên, vang vọng một tiếng ngân dài như vọng lại từ thuở viễn cổ. Bạch Bách xoay đầu theo bản năng, dù hai mắt đã mù, thần thức lại bị tổn hại nặng nề, nhưng hình ảnh ngân quang chói lọi của thanh kiếm kia vẫn in đậm vào thần hồn y.

Vô Hạ thần kiếm.

"Ngươi là kiếm linh?"

"Không phải."

Thiếu niên kiếm tu trẻ tuổi đang ngồi đối diện, đôi mắt ngập ngừng dò xét. Rõ ràng hắn ta không tin lời Bạch Bách.

"Trong Vạn Cổ Chi Địa, bất kỳ tu sĩ nào cũng đều bị pháp tắc nơi đây áp chế, không thể vượt quá Kim Đan cảnh. Ngươi nếu không phải kiếm linh, vì sao có thể giữ nguyên cảnh giới như thế?"

Bởi vì y có Vô Hạ thần kiếm.

Dù phần lớn ký ức đã thất lạc, trực giác của Bạch Bách vẫn nói cho y biết: tin tức Vô Hạ xuất thế, tuyệt đối không thể để người ngoài biết.

"Ta có cách của riêng ta."

Cố Tu Quân ôm Vạn Quân kiếm trong tay, áo đen rách nát, cả người lấm lem, nhưng giữa bộ dạng chật vật ấy, đôi mắt hắn ta vẫn ánh lên sự cao ngạo và quý khí không ai sánh bằng. "Kiếm linh, ngươi có nguyện đi theo ta không?"

Bạch Bách khẽ cười, khép mắt đáp. "Ta không phải kiếm linh. Ngươi có thể gọi ta là Bạch Bách."

"Ta biết cảnh giới hiện giờ của ta chưa đủ xứng với ngươi, nhưng trong Tu chân giới này, không ai có tư chất vượt qua ta. Nếu ngươi đã xuất thế, muốn chọn chủ nhân, không ai thích hợp hơn ta."

Bạch Bách thở dài.

"Ngươi đã có trong tay một thanh thần binh, sao còn cố chấp muốn có thêm kiếm linh?"

"Ngươi rất mạnh. Nếu trở thành bản mệnh kiếm của ta, nhất định sẽ là trợ lực lớn nhất trên con đường tu đạo." Cố Tu Quân bình tĩnh trả lời.

Vạn Quân kiếm rung mạnh, tựa như đang giận dỗi, thân kiếm lắc lư dữ dội.

Bạch Bách vươn tay xoa nhẹ lên thân kiếm. Chỉ một cái chạm nhẹ, Vạn Quân kiếm lập tức yên lặng lại, ngoan ngoãn kề sát bên người y.

Y nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc ôn hòa. Xung quanh vang lên những tiếng kiếm ngân khe khẽ cũng dần lắng xuống, phảng phất như toàn bộ đã bị y trấn an.

Cố Tu Quân nhướng mày, vẻ mặt như đã sớm đoán được điều đó. Nhưng thương thế trên người hắn ta chưa lành, vừa mở miệng đã khụ ra một tiếng máu nghẹn.

"Sức mạnh không phải tiêu chuẩn duy nhất để chọn bản mệnh kiếm. Phù hợp mới là quan trọng nhất." Bạch Bách đẩy Vạn Quân kiếm về phía hắn ta. "Nó rất hợp với ngươi. Hãy đối xử thật tốt với nó."

Vạn Quân kiếm hơi rung thân, như đứa trẻ giận dỗi khẽ rướn người một cái.

Cố Tu Quân không nói gì, im lặng tiếp lấy Vạn Quân kiếm, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Bạch Bách.

"Ta phải đi."

Dù ký ức chưa khôi phục được một nửa, Bạch Bách vẫn rất bình tĩnh. Nhưng bình tĩnh là một chuyện, trong lòng y vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an. Y không rõ mình nên đi đâu, nhưng ở lại nơi này rõ ràng không có lợi.

Thương thế trên thân y không hề nhẹ. Thần hồn từng bị một kẻ nào đó hủy hoại, dường như còn từng trải qua một lần trôi dạt qua thời không, bị nước lũ cuốn qua. Cả hai mắt đã mù, thần hồn cũng trọng thương, không biết bao giờ mới có thể hồi phục. Lúc này, y chỉ có thể dựa vào linh lực dao động xung quanh để lần mò bước đi.

Phía sau truyền đến tiếng ho khàn khàn, Bạch Bách dừng lại, hơi nghiêng đầu.

"Ngươi định theo ta đến khi nào?"

.

.

.

【 tác giả nói 】: Tuyến 400 năm trước mở ra! 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me