TruyenFull.Me

[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta

144 - Cực Nhạc (2)

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Cực Nhạc công tử hiến vũ, yến hội long trọng dâng đến cao trào.

Toàn bộ ánh nhìn trong hội đều tụ về trung tâm, nơi mỹ nhân áo đỏ, tóc đen đang xoay người khiêu vũ. Từng động tác mềm mại, từng vòng xoay mê hoặc khiến người ta không thể rời mắt, đôi mắt yêu mị, áo đỏ mơ hồ như ẩn như hiện, phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người.

Tiểu Cửu lại một lần nữa hoàn hồn sau khi mải mê ngây ngốc dõi theo, hắn ta vội vàng lắc đầu, vẻ mặt như thể vừa nuốt phải ruồi nhặng, biểu cảm chán ghét lồ lộ.

Kỳ quái thật, rõ ràng hắn ta chẳng muốn nhìn gã chút nào, nhưng lại không khống chế được bị gã hấp dẫn.

Không biết có phải ảo giác hay không, hương thơm trong hội dường như ngày một đậm đặc, các tu sĩ theo từng động tác của Cực Nhạc mà ánh mắt cũng dần biến đổi, dục vọng trong đáy mắt ngày càng rõ ràng, sắc dục lồ lộ không kiêng nể.

Đầu óc choáng váng, thái dương căng tức, Tiểu Cửu nhíu mày, chịu không nổi hương khí dày đặc, liền nép vào người sư tôn mình, ghé sát vào Bạch Bách, hít sâu lấy hương thơm lạnh nhạt quen thuộc trên người y. Hắn ta nói khẽ.

"Sư tôn, trong hội mùi càng lúc càng khó chịu..."

Bạch Bách không ngửi được gì, nhưng cũng phát hiện ra điểm không ổn từ các tu sĩ xung quanh. Có lẽ là trong yến tiệc có sử dụng loại phụ dược trợ hứng nào đó. Y lập tức đưa tay che mắt Tiểu Cửu.

"Đừng nhìn, tĩnh tâm. Trong hội này có thứ chẳng sạch sẽ."

Loại phụ dược sử dụng trong yến tiệc không đến mức là hàng hạ cấp, nhưng lại là loại cao cấp vô sắc vô vị, từ thị giác, xúc giác đến khứu giác đều đánh vào bản năng sâu kín nhất trong cơ thể người, khơi dậy dục vọng bị kìm nén.

Bạch Bách không bị ảnh hưởng, không chỉ bởi vì y mất thị giác, mà còn vì y vốn không có dục vọng, tâm quá đỗi thanh tĩnh, cho nên vật trợ hứng kia hoàn toàn vô dụng với y.

Nhưng người khác không như vậy.

Tiểu Cửu đã hít phải không ít, ban đầu còn không thấy có gì, nhưng khi càng lúc càng gần sát Bạch Bách, hắn ta bắt đầu cảm thấy thân thể bất thường.

Nóng. Khô khát. Rất khó chịu.

Trên vị trí cao nhất, Yên Vui tôn giả đang ngồi vuốt ve sống lưng của một thiếu niên nhỏ nhắn trong lòng. Hắn cười nhìn cảnh trong hội bị Cực Nhạc mê hoặc đến điên đảo, dục vọng phơi bày, sắc mặt lại tràn đầy hứng thú, khóe môi nhếch lên lạnh lùng giễu cợt.

"Nhìn xem, bên ngoài giả bộ làm chính nhân quân tử, cuối cùng cũng bị dục vọng khống chế như nhau. Người phàm, đều dơ bẩn như thế."

"Chủ nhân, ngài xem kìa." Thiếu niên ánh mắt trống rỗng, bỗng nhiên nhìn về một góc trong hội, ánh nhìn dừng lại trên người Bạch Bách.

Yên Vui tôn giả sững lại, theo ánh mắt hắn ta nhìn tới.

Đúng lúc ấy, Cực Nhạc cũng ngừng múa, chậm rãi thu hồi động tác, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Bách.

Lúc này Bạch Bách đang an ủi tiểu đồ đệ trong lòng y, y vốn nghĩ rằng dùng lụa trắng và ngọc có thể ổn định tình trạng phát tình của hắn ta. Nhưng y đã sơ suất. Dược trong hội vẫn có thể khiến tiểu đồ đệ nổi tâm tư.

Bạch Bách nhíu mày, giữ lấy bàn tay đang sờ loạn của Tiểu Cửu, vận linh lực điểm giữa mi tâm hắn ta. Lập tức, mi tâm Tiểu Cửu mát lạnh, hơi thở chậm dần, dần dần nhắm mắt thiếp đi.

Bạch Bách bế Tiểu Cửu đã tạm thời hôn mê, y thở dài.

Một yến hội vốn nên vui vẻ, giờ lại thành thế này... Loạn cả lên rồi.

Nhưng y không ngây người lâu, ôm Tiểu Cửu rời khỏi giữa đám người dần trở nên điên cuồng, thẳng hướng rời khỏi yến hội.

"Tiên quân... vì sao lại đi?"

Tiếng vòng tay chạm nhau leng keng vang lên, Cực Nhạc chạy tới, hạ giọng hỏi.

"Là nô không đẹp sao? Vì sao tiên quân không nhìn lấy nô một cái?"

Bạch Bách cúi mắt nhìn gã, đồng tử đen nhạt như sương tuyết trong đêm trăng, lạnh nhạt, dửng dưng.

"Xin lỗi, ta không thấy được."

"Có lẽ ngươi rất đẹp, nhưng với ta... không liên quan."

Vô tình, lạnh lẽo, lãnh đạm đến mức khiến người ta run rẩy.

Cực Nhạc sững người nhìn y, sau đó lại quay sang Tiểu Cửu đang được ôm chặt trong ngực y.

So với việc y không thể nhìn thấy, gã lại càng để tâm đến chuyện y ôm người khác.

Gã nhớ lại lần đầu tiên tỉnh dậy, nhìn thấy tiên quân vì tiểu đồ đệ chải tóc, nhẹ nhàng dịu dàng. Gã hiểu rằng, không phải ai cũng có thể có được sự thiên vị ấy.

Dù gã diễm lệ kinh người, khiến kẻ khác phát cuồng... nhưng cũng chẳng là gì.

Dựa vào cái gì chứ? Hắn ta chỉ là một tên nửa ma hèn mọn mà thôi.

Cực Nhạc chậm rãi thẳng lưng, đôi mắt phượng xinh đẹp cụp xuống, toàn thân gã dường như mang theo chút gì đó thay đổi không rõ ràng.

"Tiên quân, thật sự không thể lưu lại chút nào sao?"

"Không..."

"Tiên quân không nên vội vàng cự tuyệt như vậy. Nhạc nô chúng ta ít khi cầu xin ai, ta là bảng đầu của Phồn Hoa Lâu, có quyền chỉ định khách. Nếu ta chọn tiên quân, tiên quân vì sao không ở lại?" Phong Vô Nguyệt bước ra từ phía sau Cực Nhạc, cười nhạt ôm lấy gã, giọng nói ôn nhu, nhưng ánh mắt thì lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Bách.

Lại đến nữa rồi.

Loại ánh nhìn chẳng chút kiêng nể này khiến y thấy phiền chán tột độ.

Bạch Bách mặt lạnh như băng, y nhịn cảm giác linh lực sắp cạn sạch, trong tay áo ánh lên một đạo linh quyết, có thần thức truyền thẳng vào tai y.

"Không phải! Cái quỷ gì thế này! Nó lại bám theo! Cứu mạng cứu mạng! Tiền bối, cứu mạng a a—!"

Bạch Bách nghe Tống Lâm kêu gào.

Nhưng có người lại biến sắc nhanh hơn y.

Phong Vô Nguyệt dường như cảm nhận được điều gì, quay người nhìn về phía lầu sau, nét mặt trở nên lạnh lẽo, không còn tâm trạng trêu ghẹo Bạch Bách, hắn nói gì đó với nữ hầu bên cạnh, rồi vội vàng rời đi.

Bạch Bách nhận ra hành động đó, đoán rằng hắn ta hẳn đã phát hiện đám người Tống Lâm gây chuyện. Y ôm Tiểu Cửu, cũng muốn rời đi.

Cực Nhạc bỗng mở miệng.

"Đừng đi. Ngươi không nên đi."

Bạch Bách dừng lại trong chốc lát, sau đó không quay đầu, tiếp tục bước đi.

Cực Nhạc nhìn theo bóng y rời khỏi, đôi mắt đen như mực dần nhuộm sắc đỏ diễm lệ. Ngoại bào đỏ thẫm nhẹ lay động, chuông vàng trên người theo từng cử động phát ra tiếng vang. Gã hơi hé môi, như đang lẩm bẩm gì đó, nhưng chẳng ai nghe.

Vì sao, lại không thèm nghe ta nói một câu?

"Mỹ nhân, đêm nay bồi gia đi nào!"

Một nam nhân say rượu hùng hổ kéo lấy áo choàng đỏ trên người gã.

"Buông ra." Gã khẽ nói.

"Đừng ngại ngùng, đêm nay gia nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái, làm ngươi không nỡ rời—"

Một sợi chỉ đỏ như máu không biết từ đâu hiện ra, cuốn chặt lấy cổ hắn, siết mạnh.

Thanh âm bị nghẹn lại, hắn mở to mắt kinh hoàng. Chỉ đỏ siết chặt tứ chi, treo hắn lên không trung.

Gã chậm rãi quay đầu lại, môi khẽ động.

Nam nhân trợn mắt, ngay sau đó toàn thân như bị cắt vụn thành từng mảnh, máu tươi bắn tung tóe.

"Ta đã nói rồi, buông ra."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me