Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Izumin im lặng, đôi mắt u buồn nhưng kiên định. Hắn nhìn nàng một lúc lâu trước khi nói, giọng nói như lời thề:- Nàng có thể từ chối ta, nhưng nàng không thể ngăn ta yêu nàng.Carol cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, quay lưng bước đi, để lại Izumin ngồi đơn độc trong bóng tối của động sâu. Dẫu vậy, nàng hiểu rõ rằng câu chuyện giữa họ vẫn chưa thể kết thúc tại đây.Trong đại điện rực rỡ ánh sáng của hoàng cung Minoa, hoàng đế Minos trầm ngâm ngồi trong phòng. Dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt hắn không giấu được sự hụt hẫng khi nghe tin Carol muốn rời đi.Hoàng thái hậu, với ánh mắt sắc sảo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai, khẽ nói:- Con trai, con đã yêu hoàng phi Carol và không muốn nàng rời khỏi nơi đây mà trở về Ai Cập, đúng không?Minos khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối.- Sao mẫu hậu biết con thích nàng?Hoàng thái hậu mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt đầy sự thấu hiểu:- Từ lần đầu tiên con gặp hoàng phi Carol, ánh mắt con đã thay đổi. Là mẫu hậu của con, làm sao ta không nhận ra chứ? Nếu con thật sự yêu mến nàng, hãy giữ nàng ở lại. Carol là một người phụ nữ tuyệt vời, hoàn toàn xứng đáng để trở thành hoàng hậu của Minoa.Minos đỏ mặt, cúi đầu, giọng nói lạc đi vì cảm giác bất an:- Nhưng... nàng là hoàng phi của Pharaoh Menfuisu. Hắn ta là một vị vua tài giỏi, kiêu hùng, thông minh tài giỏi, và vượt trội hơn con rất nhiều. Làm sao con có thể mạo muội giữ nàng ở lại? Điều đó không chỉ khiến nàng đau khổ mà còn có nguy cơ gây ra chiến tranh giữa hai nước.Hoàng thái hậu khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự cảm thông:- Minos, ta hiểu những lo lắng của con. Nhưng tình yêu không đo lường bằng quyền lực hay trí tuệ. Nếu con thực lòng yêu nàng, hãy tìm cách thể hiện sự chân thành của mình. Nếu trái tim con đủ mạnh mẽ, có lẽ nàng cũng sẽ nhận ra đâu mới là nơi thuộc về mình.Hoàng thái hậu nhếch môi, đôi mắt đầy toan tính:- Con đừng lo. Với lực lượng thủy binh hùng mạnh của Minoa, chúng ta đủ sức đương đầu với Ai Cập. Hơn nữa, tình yêu không phải lúc nào cũng cần sự đồng ý. Đôi khi chỉ cần một chút mưu kế, nàng sẽ trở thành người của con mãi mãi.Minos ngước lên, giọng nói đầy mâu thuẫn:- Nhưng nàng ấy yêu Pharaoh Menfuisu sâu sắc. Nếu con thổ lộ, nàng sẽ thẳng thừng từ chối.Hoàng thái hậu nhẹ nhàng vỗ vai con trai:- Không cần nàng đồng ý ngay. Chỉ cần chúng ta dùng một chút mánh khóe, đưa nàng vào hoàn cảnh không thể từ chối. Một khi nàng trở thành hoàng hậu của Minoa, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Ta sẽ giúp con đạt được mong ước.Minos thoáng do dự, nhưng ánh mắt nhanh chóng lóe lên sự quyết tâm:- Nếu mẫu hậu có cách, con xin nghe theo. Nhưng ngày mai nàng sẽ rời đi, làm sao chúng ta có thể hành động nhanh như vậy?Hoàng thái hậu nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói chắc nịch:- Ta đã có kế hoạch. Carol rất thích tham quan, khám phá những điều mới mẻ. Hãy mời nàng tham quan thâm cung với danh nghĩa chiêu đãi, nhưng thực chất, ta sẽ tổ chức một hôn lễ bí mật cho hai con. Một khi nàng đã chính thức trở thành hoàng hậu của Minoa, Ai Cập sẽ không thể làm gì được.Minos gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn:- Được, con sẽ làm theo lời mẫu hậu. Con không thể để nàng rời đi như thế!Tại tẩm điện của IzuminTrong lúc ấy, một ám vệ trung thành của hoàng tử Izumin đã nghe được toàn bộ âm mưu của mẹ con Minos. Không chần chừ, hắn lập tức bẩm báo với chủ nhân.Izumin, đang lặng lẽ ngồi trong phòng, nghe tin liền giận dữ đập mạnh tay xuống bàn.- Hừ, mẹ con nhà Minoa rốt cuộc cũng lộ rõ bộ mặt thật. Muốn Carol làm hoàng hậu Minoa ư? Có ta ở đây thì đừng hòng thực hiện âm mưu này.Không để mất thời gian, Izumin lập tức đứng dậy, khoác áo ngoài và ra lệnh:- Chuẩn bị cho ta, ta phải đến tẩm điện của Carol ngay. Nếu bọn họ dám động vào nàng, ta sẽ khiến họ phải trả giá!Bên ngoài, ánh trăng bàng bạc phủ xuống hoàng cung Minoa, nhưng trong lòng Izumin là một cơn bão không thể dập tắt.Trong tẩm điện rực rỡ ánh nến, mẹ con hoàng đế Minos và hoàng thái hậu bước vào với vẻ thân thiện, dù trong lòng đang toan tính. Minos mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự ngụy trang:- Hoàng phi Carol, ta nghe nói ngày mai nàng sẽ lên đường trở về Ai Cập. Trước khi nàng rời Đảo Thiêng, ta có một đề nghị nho nhỏ. Ta muốn mời nàng tham quan thâm cung Minoa, một nơi đầy bí ẩn và chỉ dành cho những vị khách đặc biệt.Carol vừa nghe đến đây, đôi mắt nàng sáng rỡ, như một đứa trẻ vừa nhận được món quà quý giá.- Thâm cung sao? Thật sự tôi có thể được tham quan nơi đó ư? Tuyệt quá! Tôi luôn muốn biết về những điều kỳ diệu trong cung điện này.Hoàng thái hậu khẽ cười, ánh mắt đầy toan tính nhưng giọng nói lại êm dịu:- Nếu hoàng phi thích như vậy, chúng ta sẽ tổ chức chuyến tham quan ngay tối nay. Như một lời tri ân của Minoa đối với ân nhân đã cứu mạng hoàng đế Minoa con trai ta.Đúng lúc đó, cánh cửa lớn của tẩm điện từ từ mở ra. Izumin bước vào với dáng vẻ ung dung, nhưng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Hắn mỉm cười lịch sự, song trong lòng ngọn lửa giận dữ bùng cháy dữ dội. Không hề nể mặt mẹ con họ, hắn thẳng thừng nói với giọng đầy thách thức.- Hoàng đế Minos và hoàng thái hậu quả là hiếu khách. Nhưng thâm cung, theo ta được biết, vốn chỉ dành cho vua chúa khi tổ chức hôn lễ. Vậy, chuyến tham quan này thật đặc biệt, hay các vị còn dụng ý gì khác?Câu nói của Izumin như một lưỡi dao sắc bén chém đứt lớp vỏ bọc của mẹ con Minos. Hoàng thái hậu thoáng biến sắc, nhưng lập tức nở nụ cười che giấu sự bối rối:- Hoàng tử thật khéo đùa. Mục đích riêng gì chứ? Chúng tôi chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu khách với hoàng phi Carol, ân nhân đã cứu mạng con trai ta.Izumin cười nhạt, ánh mắt như xuyên thấu mọi toan tính:- Vậy sao? Có lẽ ta đã lo nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu các vị đã tổ chức chuyến tham quan đặc biệt này, ta cũng muốn mạn phép đi cùng hoàng phi. Dù sao, ta cũng rất tò mò về nơi thâm cung nổi tiếng của Minoa.Hoàng thái hậu lập tức nhận ra kế hoạch của mình đã thất bại. Bà không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý, vì sự có mặt của Izumin sẽ khiến bà không thể thực hiện âm mưu.- Đương nhiên rồi, hoàng tử. Ta vốn định đến mời ngài tham gia, ngài đã có nhã hứng, chúng ta càng vinh hạnh.Izumin khẽ cúi đầu, ánh mắt lóe lên sự kiên định:- Ta rất hân hạnh.Trong lòng, Izumin thầm nghĩ:"Hừ, may mà ta đến kịp. Cô gái ngây thơ này suýt nữa rơi vào cạm bẫy của bọn người quỷ quyệt này. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta phải đưa nàng rời khỏi đây càng sớm càng tốt."lzumin quay sang Carol, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:- Trước khi tham quan thâm cung, ta muốn nói chuyện riêng với nàng, Carol. Một vài điều ta không thể để chậm trễ hơn nữa.Carol thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.- Được thôi, hoàng tử. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.Izumin nắm chặt tay Carol, kéo nàng ra ngoài ngay lập tức mà không thèm nói một lời với mẹ con nhà Minoa, khiến họ vô cùng bực tức. Ánh mắt hắn sắc lạnh, đầy quyết tâm, hoàn toàn phớt lờ những tiếng la thất thanh của nàng. Carol cố vùng vẫy, giọng nói pha lẫn giữa giận dữ và bất mãn:- Hoàng tử! Anh làm gì thế? Anh nắm tay tôi đau quá! Mau buông ra!Tiếng la của Carol khiến Ruka và Unasu từ xa lập tức chạy tới. Unasu nghiêm giọng, cố gắng giữ bình tĩnh:- Hoàng tử, xin ngài tôn trọng hoàng phi của chúng ta. Hành động này thật không xứng với địa vị của ngài ở thời điểm này.Izumin buông tay Carol nhưng ánh mắt vẫn đầy cương nghị. Hắn nhìn nàng, giọng nói pha chút trách móc:- Carol, nàng còn không hiểu chuyện gì sao? Những gì ta vừa nói trong tẩm điện nàng nghe không rõ hay sao? Nàng quá ngây thơ khi nghĩ mẹ con nhà Minos thật lòng tốt với nàng.Carol tròn mắt nhìn Izumin, sự nghi ngờ và bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt:- Anh nói vậy là ý gì? Tôi thấy họ rất tử tế, luôn đối xử tốt với tôi. Sao anh lại nghĩ họ có ý xấu chứ?Izumin cười nhạt, giọng nói trầm thấp pha chút giận dữ:- Tử tế ư? Haha, nàng thông minh lắm mà sao lại không nhận ra? Họ định dụ nàng vào thâm cung để tổ chức một đám cưới bí mật, biến nàng thành hoàng hậu của Minoa! Nếu không có ta ở đây, nàng sẽ rơi vào cái bẫy đó mà không hay biết.Carol lùi lại một bước, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc:- Không thể nào! Anh... anh có nghĩ quá không? Tôi không tin họ lại làm điều đó với tôi.Izumin tiến gần hơn, ánh mắt sâu thẳm đầy sự quyết liệt:- Nàng không tin ư? Ta đã nói rồi, họ không tốt đẹp như nàng tưởng. Nàng quá lương thiện, nghĩ ai cũng tốt. Nhưng trên đời này, chỉ có ta thật lòng yêu nàng, chỉ có ta luôn bảo vệ nàng. Carol, nàng phải hiểu, nơi này không an toàn với nàng. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.Unasu không giữ được bình tĩnh, bước tới đứng chắn giữa Izumin và Carol:- Hoàng tử, ngài không nên gần gũi hoàng phi của chúng ta như vậy. Thân phận hai người khác biệt, và hai nước chúng ta vốn không thân thiết. Xin ngài tôn trọng giới hạn.Izumin nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực:- Các ngươi lúc nào cũng chỉ biết chống đối ta! Đến việc bảo vệ hoàng phi của các ngươi mà các ngươi cũng làm không xong. Nếu không có ta, nàng sẽ ra sao? Ta là ân nhân của nàng ấy, và ta có quyền bảo vệ nàng!Unasu tiến tới, ánh mắt cương nghị nhưng giọng nói cố gắng giữ sự bình tĩnh:- Hoàng tử, chúng tôi cảm kích sự giúp đỡ của ngài, nhưng xin ngài đừng quên, hoàng phi là người của Ai Cập. Chúng tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me