Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Izumin cười lạnh, ánh mắt sắc bén đầy thách thức:- Các ngươi bảo vệ được sao? Nếu các ngươi làm tròn trách nhiệm, nàng đã không rơi vào nguy hiểm như hôm nay. Ta nói lại lần nữa, nếu các ngươi không làm được, ta sẽ cử người của ta bảo vệ nàng. Đừng chỉ biết trừng mắt với ta, hãy chứng minh các ngươi có thể làm được điều gì thực sự ý nghĩa đi!Izumin dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:- Một lát nữa, ta và nàng sẽ vào thâm cung tham quan, nơi mà chỉ ta mới được phép đặt chân vào. Còn các ngươi, chỉ cần đứng ngoài mà canh gác. Từ giờ, ta sẽ tự mình bảo vệ nàng, không cần những kẻ vô dụng chỉ biết khoe mẽ mà chẳng làm được gì.Sau đó, Izumin quay sang Carol, giọng nói mềm mỏng hơn nhưng vẫn đầy sự kiên quyết:- Còn nàng, nàng luôn nói mẹ con nhà họ là người tốt, ta không phủ nhận. Nhưng khi tham quan thâm cung, trọng địa của vương quốc này, ta mong nàng hãy nghe lời ta. Bám sát theo ta và hành động theo những gì ta dặn, đừng tự tiện làm theo ý mình nữa. Ta chỉ muốn tốt cho nàng, muốn bảo vệ nàng thật chu toàn.Không khí giữa họ căng thẳng như dây đàn bị kéo quá mức, nhưng Izumin vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định không chút dao động, thể hiện rõ quyết tâm bảo vệ lập trường của mình.Carol vội vàng xen vào, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:- Unasu, anh đừng vô lễ! Dù sao anh ấy cũng là hoàng tử, và anh ấy chỉ đang lo lắng cho ta mà thôi.Rồi Carol quay sang Izumin, giọng nói dịu dàng hơn, ánh mắt đầy vẻ cảm kích:- Cảm ơn anh. Tôi hứa sẽ nghe lời anh khi vào thâm cung tham quan. Anh nói gì, tôi cũng sẽ làm theo. Tôi sẽ không tự mình hành động khi chưa được anh cho phép, được chứ?Izumin nhìn Carol, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên đầu nàng, ánh mắt dịu lại đầy trìu mến:- Nàng ngoan lắm.Carol đỏ mặt khi Izumin vuốt đầu mình, ánh mắt nàng thoáng qua vẻ bối rối. Trong khi đó, Unasu cúi gằm mặt, ánh mắt đỏ bừng vì hổ thẹn. Lời nói của Izumin như một lưỡi dao sắc bén cắt vào lòng tự trọng của hắn, nhưng hắn không thể phản bác. Hắn biết những ngày qua mình đã thất bại trong nhiệm vụ bảo vệ hoàng phi, để nàng rơi vào tình thế nguy hiểm. Nếu không có sự can thiệp của hoàng tử Izumin, rất có thể Carol đã gặp chuyện chẳng lành, và hắn biết rõ mình không thể gánh nổi hậu quả trước Pharaoh Menfuisu.Unasu hít một hơi thật sâu, rồi cúi người thật thấp, nói với giọng đầy hối lỗi:- Hoàng tử Izumin, xin ngài hãy giúp đỡ và bảo vệ hoàng phi chúng thần trong thâm cung. Những lời xúc phạm lúc nãy là do thần mạo phạm. Mong ngài rộng lượng tha thứ.Izumin khẽ hừ lạnh, ánh mắt vẫn mang chút giận dữ, nhưng hắn cũng không muốn làm lớn chuyện hơn.- Hừ, giờ các ngươi mới biết cung kính với ta sao? Nể mặt Carol, ta sẽ bỏ qua lần này. Nhưng nhớ cho kỹ, nếu lần sau còn dám mạo phạm ta, ta sẽ không nhân nhượng. Ta là hoàng tử, trừng phạt một tên cận vệ nhỏ bé như ngươi chẳng đáng gì.Trong lòng hắn, những suy nghĩ thầm kín không khỏi trỗi dậy:"Muốn đem Carol về Hitaito, ta phải khiến tên đáng ghét này tránh xa nàng ra một chút. Đúng là chủ nào tớ nấy, nhìn thôi cũng đã thấy ngứa mắt rồi."Tuy nhiên, khi quay lại nhìn Carol, vẻ mặt Izumin bỗng dịu dàng hơn, ánh mắt hắn tràn đầy ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng bước vào bên trong.- Nàng đã nói sẽ nghe lời ta, vậy bắt đầu từ giờ, nàng phải luôn theo sát ta. Và ta cũng muốn nắm tay nàng thật chặt, để không có chuyện gì xảy ra.Carol nhìn bàn tay mình bị giữ chặt, mặt nàng càng đỏ hơn, giọng nói đầy bối rối:- Izumin, anh buông tôi ra đi! Đừng nắm tay tôi chặt như vậy. Tôi đã nói sẽ nghe lời anh, nhưng không có nghĩa là cho phép anh làm như thế này.Izumin nhướn mày, cười nhẹ nhưng lời nói mang chút kiêu ngạo:- Nàng nói nghe lời ta, vậy mà chưa bước vào thâm cung đã muốn chống đối ta rồi sao? Ta làm vậy cũng để cho cái tên vua trẻ con Minos kia biết rõ rằng nàng là của ta. Hắn không có tư cách tranh giành nàng với ta.Izumin cúi xuống, ánh mắt sắc bén, toát lên sự kiên định không thể lay chuyển. Giọng nói của hắn vang lên, trầm nhưng đầy sức mạnh:- Trên đời này, chỉ có Pharaoh Menfuisu mới đủ tư cách trở thành tình địch của ta. Nhưng ta sẽ đánh bại hắn, giành lấy nàng từ tay hắn. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành vợ ta, là hoàng tử phi của ta, không ai có thể thay đổi điều đó!Carol lắp bắp, không biết nói gì:- Anh...Izumin cười nhẹ, ngắt lời nàng:- Nàng trừng mắt với ta làm gì? Ta làm vậy là để giảm bớt những kẻ thích nàng. Nàng không vui vì điều đó sao? Nàng đúng là một tiểu yêu tinh, đi đến đâu cũng khiến người ta si mê đến điên đảo. Ta thật mệt mỏi vì phải giữ nàng khỏi tầm mắt của kẻ khác.Khi Carol và Izumin quay trở lại, hoàng thái hậu và hoàng đế Minos đã đứng đợi sẵn. Minos vừa nhìn thấy cảnh Izumin vẫn nắm chặt tay Carol, ánh mắt tối sầm lại, gương mặt không giấu nổi vẻ bất mãn. Hoàng thái hậu thì giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt bà ánh lên sự sắc sảo, trong lòng đang âm thầm cân nhắc những bước đi tiếp theo cho kế hoạch của mình.Izumin tiến đến, bàn tay vẫn nắm lấy tay Carol, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào Minos đầy thách thức. Hắn cất giọng trầm ổn, mang theo chút mỉa mai:- Hoàng đế Minos, ta và hoàng phi đã sẵn sàng để tham quan thâm cung. Hy vọng các vị không phiền khi ta mạn phép đi cùng.Minos siết chặt tay, cố kiềm chế cảm xúc, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm chặt của Izumin và Carol, nhưng không đáp lời ngay.Hoàng thái hậu khẽ cười nhẹ, phá tan bầu không khí căng thẳng:- Tất nhiên không phiền, hoàng tử Izumin. Ngài là khách quý, và chúng tôi rất hân hạnh nếu ngài muốn tham gia. Thâm cung của Minoa vốn là nơi hiếm người được đặt chân đến, và có ngài đi cùng Carol cũng là điều tốt. Sự hiện diện của ngài chắc chắn sẽ làm chuyến tham quan này thêm phần thú vị.Minos cắn răng, ánh mắt tối lại, nhưng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sự bất mãn hiện rõ trên gương mặt, nhưng hắn không thể nói thêm gì trước lời lẽ ôn hòa của mẫu hậu.Izumin nhếch môi cười nhạt, trong lòng thầm đắc ý trước sự bất lực của Minos. Bàn tay hắn siết chặt lấy tay Carol, như muốn tuyên bố chủ quyền. Carol đứng giữa hai người, cảm nhận rõ sự căng thẳng không nói thành lời. Nàng khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn chưa yên.Hoàng thái hậu lên tiếng, giọng nói mềm mỏng nhưng ẩn chứa sự sắc bén:- Hoàng phi Carol, chúng tôi đã chuẩn bị rất chu đáo để người có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp độc nhất vô nhị của thâm cung Minoa. Mong rằng chuyến tham quan này sẽ để lại ấn tượng sâu sắc và đáng nhớ trong lòng người.Carol mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm háo hức:- Tôi rất cảm kích trước sự hiếu khách của các vị. Tôi chắc chắn sẽ không quên lòng tốt của hoàng thái hậu và hoàng đế Minos.Izumin nhướng mày, giọng nói pha chút mỉa mai, đầy ẩn ý:- Hiếu khách, đúng là một mỹ từ. Nhưng ta mong rằng sự hiếu khách này không đi kèm với bất kỳ mục đích ẩn giấu nào.Hoàng thái hậu nén một tiếng thở dài, nụ cười trên môi vẫn không đổi:- Hoàng tử Izumin, ngài đúng là người thẳng thắn. Nhưng xin hãy yên tâm, tất cả chỉ nhằm mục đích làm hoàng phi Carol cảm thấy thoải mái và trân trọng thời gian ở đây.Izumin khẽ cười lạnh, ánh mắt sắc như dao, nhưng không nói thêm gì. Hắn siết chặt tay Carol hơn một chút, khiến nàng khẽ giật mình nhưng không phản đối, chỉ khẽ liếc nhìn hắn với vẻ không hài lòng.Minos nghiến răng, ánh mắt chứa đầy bất lực và ghen tức, nhưng trước khi hắn kịp nói gì, hoàng thái hậu đã nhẹ nhàng chạm tay lên vai con trai, ra hiệu bình tĩnh. Sau đó, bà mỉm cười nhã nhặn:- Vậy không để mọi người phải chờ thêm nữa. Xin mời tất cả cùng theo ta, thâm cung đang chờ đợi.Đoàn người bắt đầu tiến vào thâm cung, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt với những bức tường cao chót vót và các hành lang rực rỡ sắc màu. Carol không giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ đẹp hùng vĩ và lộng lẫy của nơi này.Izumin luôn giữ vị trí ngay cạnh Carol, không rời nàng nửa bước. Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt cảnh giác.Trong khi đó, hoàng thái hậu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc sảo không ngừng dò xét Izumin. Bà biết rằng, sự hiện diện của hắn đã khiến kế hoạch của bà và Minos không thể thực hiện được như dự tính.Minos, đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn Carol, nhưng lần nào cũng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Izumin. Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, lòng đầy bực bội.Khi họ đến một gian điện lớn, hoàng thái hậu khẽ nói:- Đây là nơi linh thiêng nhất của thâm cung, chỉ có những người được chọn mới được bước vào. Mong hoàng phi Carol và hoàng tử Izumin cảm nhận được sự đặc biệt của nơi này.Izumin nhếch môi, giọng nói đầy khiêu khích:- Được chọn sao? Xem ra ta và Carol đều đặc biệt nhỉ? Vậy thì mời hoàng thái hậu và hoàng đế Minos cho ta thấy điều đặc biệt ấy.Không khí như ngưng đọng, ai cũng giữ ý tứ nhưng sự căng thẳng âm thầm vẫn lan tỏa. Izumin, với ánh mắt sắc bén và khí thế ngút trời, vẫn không ngừng bảo vệ Carol trước mọi âm mưu của mẹ con Minos.Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười, cố giữ vẻ điềm tĩnh dù trong lòng bà đã sớm muốn bóp nát mọi kế hoạch của Izumin. Bà bước lên phía trước, mở ra một cánh cửa dẫn vào đại điện.- Mời hoàng phi và hoàng tử Izumin tiến vào. Đây là nơi linh thiêng nhất của thâm cung, nơi tổ tiên của hoàng gia Minoa từng cử hành các nghi lễ trọng đại.Carol bước vào, ánh mắt lấp lánh sự kinh ngạc. Đại điện rực rỡ với ánh sáng từ các khung cửa sổ lớn, phản chiếu trên những bức tường vàng óng ánh và các chi tiết chạm khắc tinh xảo. Từ những bức phù điêu cho đến các tượng thần uy nghi, tất cả đều toát lên vẻ quyền uy và cao quý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me