Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Ban đầu, Carol nhẹ nhàng từ chối, nói rằng nàng không biết uống rượu. Nhưng hoàng thái hậu không chịu nhượng bộ. Bà ân cần khẳng định đây chỉ là loại rượu nhẹ đặc biệt, được chuẩn bị riêng cho nàng, và liên tục thuyết phục khiến Carol không thể từ chối thêm nữa.Miễn cưỡng, Carol đưa ly rượu lên môi, nhấp nhẹ một ngụm. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không hay biết rằng cơn sóng ngầm đã bắt đầu cuộn lên.- Carol, ở đây đã có Ruka và Unasu bảo vệ, nàng chắc sẽ không sao. Ta cần rời đi một lát rồi sẽ quay lại.Izumin nghĩ thầm, "Mình không yên tâm lắm. Phải chắc chắn rằng việc rời đi sẽ thuận lợi, không ai cản trở."Hắn nhìn Carol, gương mặt nàng đỏ ửng, lòng dậy lên nhiều suy nghĩ. "Bố trí xong, mình sẽ quay lại và đưa nàng rời đi trong đêm nay."Sau khi ngồi cùng Carol một lúc, Izumin rời khỏi để sắp xếp lại thuyền và lên kế hoạch rời đi an toàn.Bên ngoài, ám vệ của hoàng tử Izumin âm thầm theo dõi sát sao mọi diễn biến. Một trong số họ phát hiện có người lén bỏ một loại dược liệu lạ vào ly rượu của Carol. Ám vệ lập tức báo tin cho Izumin.Nghe tin, hoàng tử tức giận siết chặt tay, ánh mắt lóe lên tia giận dữ:- Ta đã cảnh cáo mẹ con nhà đó đừng bao giờ đụng đến Carol của ta. Vậy mà bọn chúng dám bỏ thuốc để nàng thành người của Minos sao? Thật đáng hận! Carol mà xảy ra chuyện gì, ta thề sẽ san bằng Minoa này. Ta còn chưa có được nàng, sao bọn chúng dám động đến chứ? Hừ!Không chần chừ, Izumin lập tức quay lại buổi tiệc, lòng không ngừng thấp thỏm:- Carol, nàng đừng xảy ra chuyện gì. Ta sẽ không để bất cứ ai váy bẩn nàng đâu!Trong yến tiệc, Carol dần cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể trở nên yếu ớt, mất dần kiểm soát. Nàng cố bám lấy thành ghế, ánh mắt mờ đi. Minos, ngồi đối diện, nhanh chóng nhận ra tình trạng của nàng. Hắn lập tức tiến lại gần, ánh mắt lộ rõ ý đồ không lành.- Carol, nàng sao vậy? Để ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi nhé!Minos không giấu nổi niềm vui khi thấy Carol đã trúng dược. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đưa về phòng mình. Lòng đầy phấn khích, hắn thầm nghĩ: "Carol, từ giờ nàng sẽ là của ta. Giấc mơ bấy lâu nay của ta cuối cùng cũng thành hiện thực."Đặt Carol lên giường, Minos ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vén tóc nàng, ánh mắt say mê nhìn gương mặt nàng.- Nàng đẹp lắm, hoàng hậu của ta. Từ giờ nàng sẽ thuộc về ta, mãi mãi.Hắn cúi xuống, mỉm cười đầy thỏa mãn, tay khẽ chạm lên gò má của Carol. Nhưng đúng lúc đó, Izumin vừa trở lại yến tiệc thì phát hiện Carol đã biến mất. Hắn nhanh chóng đoán ra tình hình và biết rõ Carol đã bị Minos đưa về phòng.Ánh mắt Izumin trở nên sắc bén như lưỡi dao, cả người toát lên sự phẫn nộ và lo lắng tột độ.- Hừ! Mẹ con nhà đó hành động nhanh thật. Nếu ta không kịp đến, Carol có thể đã trở thành người của hắn!Không chần chừ, Izumin lao nhanh về phía phòng của Minos, lòng rực cháy quyết tâm ngăn chặn mọi chuyện trước khi quá muộn.Khi Izumin định xông vào, hoàng thái hậu đã xuất hiện, chặn hắn lại bên ngoài.- Hoàng tử, ngài không tham gia yến tiệc sao lại tới đây? Con trai ta uống rượu hơi quá đà, đã nghỉ ngơi rồi. Ngài không nên làm phiền.Izumin nhìn hoàng thái hậu, ánh mắt sắc như dao, giọng nói đầy lạnh lùng:- Hoàng thái hậu, người đừng giả vờ nữa. Thông tin của ta không sai được Carol hiện đang ở trong cung điện của hoàng đế Minos. Ta thật không hiểu nổi. Nếu nàng mệt, tại sao không đưa nàng về tẩm cung của mình mà lại dẫn tới đây tẩm cung riêng của Minos? Hoàng thái hậu và hoàng đế Minoa rốt cuộc có dụng ý gì? Có phải đang tính toán cướp người của Pharaoh Menfuisu?Hoàng thái hậu cố giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhưng trong lòng có phần căng thẳng:- Hoàng tử, ngài nghe được tin đồn từ đâu mà dám chắc hoàng phi Carol ở đây? Ta xin nhắc lại, con trai ta đang nghỉ ngơi. Nếu ngài không muốn gây chuyện, tốt hơn hết đừng làm phiền.Izumin hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận, nhưng quyết tâm bảo vệ Carol khiến hắn không muốn đôi co thêm. Hắn lập tức ra lệnh cho quân lính của mình ngăn cản hoàng thái hậu.- Ta đã nể bà lắm rồi, nhưng bà không nhận ra ý định của ta sao? Hôm nay, nếu Carol của ta xảy ra chuyện gì, ta thề bà và con trai bà sẽ không yên với ta đâu! Izumin ta nói được, làm được.Ánh mắt hoàng tử rực cháy sự quyết tâm và giận dữ, khiến hoàng thái hậu thoáng lo sợ. Hắn quyết phải bảo vệ Carol, bằng bất cứ giá nào.Không nói thêm lời nào, Izumin đạp cửa mạnh mẽ, xông thẳng vào trong.- Minos! Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của ngươi khỏi người nàng, nếu không muốn lãnh một nhát kiếm của ta!Không chờ Minos đáp lời, Izumin nhanh chóng tiến đến, cúi người bế Carol lên. Hắn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc lẫn phẫn nộ của Minos.Minos hét lên, giọng đầy tức giận.- Ngài làm gì vậy?!Izumin lạnh lùng nhìn hắn, đặt áo choàng của mình lên người Carol để che chắn, rồi không ngần ngại đá mạnh Minos ngã xuống đất.- May cho ngươi là chưa kịp làm gì nàng. Nếu không, ngươi sẽ không còn mạng mà đứng đây. Ngươi nghĩ ngươi là vua thì muốn làm gì cũng được sao? Ta sợ ngươi ư? Một kẻ như ngươi cũng dám mơ tưởng đến nàng? Ngươi không đủ tư cách! Ta còn chưa có được nàng, kẻ khác đừng hòng chạm vào.Izumin bế Carol, ánh mắt đầy khinh miệt hướng về phía Minos.- Ta đang đứng trên đất của ngươi nên không động thủ với ngươi. Nhưng nhớ kỹ, lần sau gặp lại, ta sẽ không nương tay. Carol sẽ không ở lại Minoa thêm một giây phút nào nữa. Một nơi bẩn thỉu như thế này không xứng đáng với sự trong sáng và thuần khiết của nàng!Dứt lời, Izumin quay người rời khỏi, nhưng không quên dừng lại trước mặt hoàng thái hậu, ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đầy thách thức:- Hoàng thái hậu, mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là do mưu kế của bà. Ta không tin Minos có đủ gan để tự mình thực hiện điều này. Nhưng hãy nghe rõ: ta sẽ đưa Carol đi trong đêm nay, ngay trước mặt bà. Mọi việc ta đã chuẩn bị sẵn sàng.Izumin nhếch môi cười lạnh:- Nếu bà dám ngăn cản, ta không ngại cùng Minoa các người đấu một trận sống mái. Nhưng hãy nghĩ thật kỹ: Dù có thể ngang tài ngang sức với Hitaito, nhưng nếu sự việc này đến tai Pharaoh Menfuisu, rằng các người dám dùng thủ đoạn đê hèn để cướp người của hắn, Minoa sẽ phải đối mặt với hai cường quốc. Bà nghĩ Minoa của bà sẽ đứng vững được bao lâu?Izumin cười nhạt một tiếng đầy khinh miệt rồi bước đi, ôm chặt Carol trong tay, ánh mắt ngùn ngụt quyết tâm.Nói rồi, hoàng tử mỉm cười, bước nhanh ra chiếc thuyền mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước.Bước chân dứt khoát, hắn ôm chặt Carol trong vòng tay. Ám vệ lập tức bao quanh, hộ tống cả hai rời khỏi yến tiệc. Đằng sau họ, ánh mắt căm phẫn như bốc lửa của mẹ con hoàng thái hậu dõi theo, không cam tâm.Hoàng thái hậu gằn giọng, mặt mày giận dữ.- Ta đã tính đủ mọi cách để đánh lạc hướng hắn, nhưng không ngờ hắn lại chuẩn bị sẵn cả ám vệ để rút lui!- Hừ! Bao nhiêu kế hoạch của ta đều đổ sông đổ biển. Tên hoàng tử đó chắc chắn có người theo sát mọi hành tung của ta. Giờ thì hết cách, ta đành từ bỏ việc chiếm lấy Carol thôi!- Mẫu hậu, con phải làm sao đây? Con muốn Carol làm vợ mình! Làm sao có thể để mất nàng vào tay hắn được?Hoàng thái hậu nhìn con trai, giọng lạnh lùng:- Con là vua của một nước, phải mạnh mẽ và quyết đoán. Không thể để chuyện tình cảm làm yếu lòng. Nhưng tình dược mà Carol đã uống lại không có thuốc giải. Nếu đêm nay nàng không phát sinh quan hệ với ai, e rằng nàng sẽ không qua khỏi.Chất giọng Minos đầy tuyệt vọng và oán hận.- Nhưng hoàng tử đã đưa nàng ấy đi mất! Nếu tối nay hắn có được nàng, mọi thứ sẽ kết thúc!Hoàng thái hậu nhíu mày, giọng đanh thép hơn:- Hãy nghĩ đến đại cục. Nếu vì nàng mà chúng ta gây chiến với Ai Cập và Hitaito, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Hai cường quốc lớn như vậy, chúng ta không thể đối đầu. Hoàng phi này, chúng ta không có phúc được hưởng. Phải biết từ bỏ thôi!Carol được hoàng tử bế lên thuyền đã chuẩn bị sẵn để rời khỏi Minoa ngay lập tức. Trước khi hành động đưa Carol đi, hắn đã cố ý phái Ruka đánh lạc hướng sự chú ý của Unasu bên ngoài, tạo điều kiện thuận lợi cho việc di chuyển.- Bẩm hoàng tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chúng ta nên lên thuyền rời khỏi đây ngay lập tức.- Hiện giờ chúng ta không còn lo hoàng gia Minoa đuổi theo nữa. Họ biết mình làm sai, lại sợ ảnh hưởng danh tiếng và xung đột với hai cường quốc Hitaito và Ai Cập, nên sẽ không cản trở. Chúng ta chỉ cần đánh lạc hướng sự chú ý của đội quân Ai Cập là có thể dễ dàng rời đi.Hoàng tử bế Carol lên thuyền. Nàng không ngừng cởi đồ hắn, ôm chặt và hôn hắn điên cuồng, khiến hắn nóng bừng mặt, không thể nhẫn nhịn thêm nữa.– Nước! Cởi cái áo này ra...- Carol, yên nào! Nàng cứ như vậy, làm sao ta chịu nổi đây?Izumin thở dốc, giọng vừa khó chịu vừa mềm mỏng.- Ta rất khó chịu, nhưng ta không muốn vội vàng. Carol à, ta yêu nàng, ta muốn nàng toàn tâm toàn ý chấp nhận ta, nguyện làm người của ta. Đừng lo, ta sẽ không thừa nước đục thả câu để biến nàng thành người của ta ngay lúc này đâu.Izumin cúi mặt, giọng ngậm ngùi:- Ta rất sợ một khi nàng tỉnh lại mà không chấp nhận ta, nàng sẽ suy nghĩ tiêu cực, tự tử bằng hoa độc như lần trước. Ta không muốn nàng biến mất khỏi cuộc đời ta đâu.Izumin ôm Carol thật chặt:- Carol cố gắng thêm chút nữa nhé. Ta biết mọi chuyện rất khó, nhưng chỉ một chút nữa thôi, nàng sẽ có thuốc giải.Nhưng tâm trí Carol lúc này rất khó chịu, như hàng ngàn con kiến đang đồng loạt cắn vào da thịt nàng. Nàng không thể nghe theo lời hoàng tử nói; càng bị ép, nàng lại càng muốn ôm chặt hoàng tử hơn. Nhìn thấy Carol như vậy, hoàng tử thở dài không ngừng.- Carol, đừng như vậy nữa. Ta thật không biết phải làm sao với nàng đây. Ta muốn ăn nàng thật luôn rồi, nàng quyến rũ ta quá rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me