Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )
Chương 17: Menfuisu tức giận
Carol cảm nhận được một sự hưng phấn mãnh liệt, không thể kiềm chế. Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng kêu nhẹ nhàng, thân thể nàng co rút mạnh mẽ, đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc.Izumin nhẹ nhàng nhắc nhở:– Thả lỏng đi, nếu không sẽ rất đau đấy.Carol nghe lời, từ từ thả lỏng cơ thể. Chàng dịu dàng đưa tiểu phân thân tiến vào, nhưng vẫn cảm nhận được sự căng cứng vì lo sợ của nàng, vách thịt mềm mại siết chặt lấy phần đầu, ôm lấy chàng thật chặt.Izumin khẽ thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt, đồng thời tiếp tục dịu dàng vuốt ve, an ủi người thương bằng những cử chỉ nhẹ nhàng và ân cần.Chàng nhẹ nhàng nói:– Ngoan nào, thả lỏng người đi.Carol sợ hãi, bấu víu chặt vào lưng Izumin rồi từ từ thả lỏng cơ thể. Khi tiểu phân thân được tự do, chàng nhẹ nhàng tiến thêm vào, chạm tới vách ngăn mỏng manh bên trong. Đôi môi chàng lại khẽ phủ lên môi nàng, trong khi hạ thân chậm rãi chuyển động, đáp lại tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của người thương.Cảm giác đau đớn khiến hạ thân Carol co thắt dữ dội, siết chặt lấy thân hình to lớn vừa xâm nhập. Nước mắt nàng giàn dụa, tiếng khóc nức nở vang lên vì cơn đau.Izumin dịu dàng vỗ về, giữ nguyên cơ thể bên trên để cho Carol có thời gian quen dần với cảm giác mới mẻ ấy. Chàng liên tục hôn nhẹ lên môi nàng, như một lời trấn an đầy yêu thương và kiên nhẫn.Hoàng tử cúi xuống, nhẹ nhàng cắn khẽ lên bờ ngực mềm mại của nàng. Bên dưới, nhịp đập nhanh dần, lan tỏa một cảm giác khoái lạc kỳ lạ như những con sóng cuộn trào, cuốn cả hai vào một thế giới riêng biệt.Mọi ngượng ngùng, đau đớn dần tan biến, chỉ còn lại hai linh hồn hòa quyện, mang đến cho nhau niềm vui sướng và sự dịu dàng vô tận.– Carol, hãy nhớ rằng... ta rất yêu nàng...Hoàng tử thủ thỉ, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ, ẩn chứa bao yêu thương sâu sắc. Hắn yêu nàng, yêu đến tận cùng, một tình yêu bền vững không gì có thể lay chuyển. Dù sau này cuộc đời có ra sao, chàng vẫn sẽ luôn một lòng một dạ bên nàng.Carol ngước nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:– Em cũng vậy, em yêu chàng, Menfuisu!Nghe đến cái tên ấy, sắc mặt hoàng tử lập tức sầm lại. Đến giờ phút này, nàng đã thuộc về hắn, vậy mà tên của kẻ khác vẫn còn vang lên trong lời nói của nàng. Cơn tức giận bùng lên trong lòng, đôi tay hắn nắm chặt lấy nàng, kéo nàng sát gần hơn.Lần này, nụ hôn không còn dịu dàng mà trở nên nồng cháy, mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt. Mỗi nơi chạm đến đều in hằn dấu tích rõ rệt, như muốn khắc sâu sự hiện diện của hắn trong tâm trí nàng.Izumin thì thầm, giọng khàn đặc vì cảm xúc:– Tại sao, Carol? Đến lúc này nàng vẫn gọi tên hắn trước mặt ta? Nàng có biết người đang ở bên nàng, người vừa hòa quyện cùng nàng, là ta chứ không phải hắn? Ta sẽ khiến nàng không thể quên ta, để mỗi dấu vết này khắc sâu vào trái tim và ký ức của nàng.Chàng nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, giọng dịu đi nhưng vẫn mang nét áp đảo:– Carol, nàng cần ta, muốn ta, yêu ta. Nếu nàng thật sự nói thế, ta sẽ trao nàng tất cả. Mãi mãi, ta chỉ thuộc về nàng.Hắn khẽ thì thầm, vòng tay ôm chặt nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình. Một tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng ngả ra sau, tận hưởng vị ngọt ngào trên đôi môi mềm mại ấy. Tay còn lại lướt nhẹ qua bờ vai mịn màng, vuốt ve và mơn trớn, khiến Carol ngỡ ngàng trước cảm giác mãnh liệt mà chàng mang đến.Carol ngoan ngoãn theo ý hắn, khẽ xoay người lại, hai tay vòng lên cổ hắn, kéo chàng gần hơn. Bầu ngực mềm mại áp sát vào lồng ngực rắn chắc, như hòa chung nhịp thở và cảm xúc nồng cháy.– Izumin... Em yêu chàng, em muốn luôn ở bên cạnh chàng. Nhưng xin đừng làm vậy nữa, em đau lắm...Nghe nàng cất lời yêu, hoàng tử nở nụ cười mãn nguyện. Đôi tay mạnh mẽ của chàng vòng qua lưng nàng, giữ lấy thân hình mềm mại. Carol nhẹ nhàng uốn cong người theo từng nhịp chuyển động, như hòa quyện thành một.Izumin khẽ thì thầm, giọng nói trầm ấm như mang cả thế giới trao cho nàng:– Ta yêu nàng. Thật sự rất yêu. Hãy nói với ta... nàng là của ta.Hắn cúi xuống, trao nàng một nụ hôn dịu dàng.– Em là của chàng...Carol đáp lời, đôi mắt mơ màng, hoàn toàn phó mặc bản thân cho hắn.– Hãy nói... nàng yêu ta.– Em yêu chàng...Những lời thì thầm ấy như ngọn lửa làm tan chảy mọi rào cản giữa hai người. Carol không cưỡng lại được, đáp lại bằng tất cả sự tin tưởng và tình yêu. Izumin mỉm cười mãn nguyện, ôm nàng thật chặt, như sợ mất đi khoảnh khắc này mãi mãi.Bên trong căn phòng, mùi hương thoang thoảng đầy mê hoặc lan tỏa khắp không gian. Tiếng thở dốc gấp gáp của chàng hòa quyện cùng những âm thanh khẽ khàng của nàng, tạo nên một bản hòa tấu đầy cảm xúc. Qua từng khoảnh khắc cao trào, nàng cảm nhận được thân thể mạnh mẽ của chàng trên mình bỗng khựng lại, rồi vòng tay siết chặt, như muốn giữ nàng mãi mãi bên mình.– Carol, nàng đã là của ta, mãi mãi. Ta sẽ không bao giờ buông tay.Izumin thì thầm, ánh mắt sâu thẳm chứa chan yêu thương. Chàng cúi xuống, kéo nàng vào vòng tay mãnh liệt, như muốn hòa làm một với nàng. Màn che khẽ lay động theo nhịp cảm xúc dâng trào trong căn phòng, nơi hai người chẳng rời nhau nửa bước.Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đầy mê hoặc, tiếng va chạm hòa cùng nhịp tim dồn dập, tất cả như bản giao hưởng mãnh liệt không hồi kết.Hai thân thể quấn lấy nhau trong căn phòng chật hẹp, nơi tiếng rên rỉ mềm mại của người phụ nữ hòa quyện cùng hơi thở trầm đục của người đàn ông. Âm thanh của khoảnh khắc gần gũi ấy như mờ ảo, khiến không gian như ngưng đọng, tạo nên cảnh tượng dễ khiến người ta bối rối.Một đêm nồng cháy, say đắm...Ánh trăng len lỏi qua tấm màn mỏng, chiếu sáng làn da mịn màng như ngọc của Carol. Hoàng tử cúi xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Vòng tay hắn siết chặt, như muốn khắc sâu khoảnh khắc thiêng liêng này vào trái tim mãi mãi.Mồ hôi rịn trên trán, hơi thở hai người hòa quyện, thời gian dường như ngừng trôi. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ bên ngoài càng làm nổi bật sự im lặng sâu lắng trong căn phòng.
Hoàng tử vùi đầu vào hõm vai mềm mại, giọng khàn khàn đầy xúc động:– Carol, ta thật sự rất vui... rất vui.Trong lúc đó, thuyền của Menfuisu đã cặp bến Minoa. Không chần chừ, hắn lập tức đi tìm hoàng phi của mình.Minos và hoàng thái hậu nghe tin Menfuisu trực tiếp tới thì hoảng loạn vô cùng. Tên này nổi tiếng nóng nảy, là một bạo quân khó đoán, khó đối phó hơn cả hoàng tử Izumin rất nhiều.Minos lo lắng nhìn mẫu hậu, hỏi:– Mẫu hậu, chúng ta phải làm sao đây? Pharaoh Menfuisu đã đến rước hoàng phi Carol về, nhưng Carol đã bị hoàng tử Izumin Hitaito đem đi rồi. Trong tình cảnh này, chúng ta phải xử lý ra sao?Hoàng thái hậu ung dung nói với vẻ điềm tĩnh đầy quyền uy:- Bây giờ, chúng ta hãy tập trung chống đỡ cơn thịnh nộ của Pharaoh Menfuisu trước vì việc thất trách trong bảo vệ hoàng phi Carol. Còn chuyện nàng mất tích, cứ đổ hết cho hoàng tử Izumin vào đêm xảy ra vụ bắt cóc. Việc Ai Cập và Hitaito tuyên chiến với nhau, không liên quan đến ta nữa. Còn chuyện tình dược, chỉ có chúng ta và tên hoàng tử đó biết, Pharaoh Menfuisu sẽ chẳng hề hay biết gì. Hãy để Pharaoh trực tiếp đi tìm tên hoàng tử kia mà đòi người về.Minos đứng bên cạnh cúi đầu thừa nhận:- Mẫu hậu đã nói vậy, con đành nghe theo.Lúc này, Menfuisu bước vào hoàng cung Minoa, vừa lúc đó Unasu đi ra. Vừa thấy Menfuisu, hắn lập tức quỳ xuống, giọng thành khẩn:- Bệ hạ, thần thật tội đang muôn chết khi để xảy ra chuyện này. Không bảo vệ được hoàng phi một cách cẩn thận, xin chịu mọi tội với ngài.Menfuisu lúc đầu thấy Unasu thì mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Unasu quỳ xuống trước mặt mình và nói những lời như vậy, hắn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn vội hỏi lại:- Unasu, ngươi ở đây thì hoàng phi của ta đâu? Sao vừa gặp ta đã vội quỳ xuống rồi nói những lời khó hiểu thế? Mau nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra?Unasu cúi đầu, giọng run run:- Thưa Pharaoh, xin ngài hãy bình tĩnh nghe thần nói. Hoàng phi đã bị hoàng tử Izumin bắt cóc mang đi rồi ạ.Menfuisu trừng mắt, giọng tức giận:- Ngươi cái gì? Hoàng phi của ta bị tên hoàng tử Hitaito bắt cóc sao? Ngươi bảo vệ nàng kiểu gì vậy hả?Unasu thở dài, khẩn khoản:- Bệ hạ, thần thật đáng chết, xin ngài tha lỗi. Ngài hãy cho thần tìm ra hoàng phi, khi trở về thần sẽ chịu mọi tội lỗi với ngài.Khi Menfuisu và Unasu đang nói chuyện, hoàng đế Minos cùng hoàng thái hậu cũng bước ra, ánh mắt họ luôn giữ vẻ cung kính, như không hay biết gì trước thái độ bừng bừng sát khí của Menfuisu.Hoàng đế Minos mỉm cười lịch sự, nói:Chào Pharaoh Menfuisu, Minoa chúng ta thật diễm phúc khi được đón tiếp ngài đến đây.Menfuisu lúc này không còn giữ thái độ lễ phép mà thẳng thắn đáp:- Ta đến đây không phải để tham quan Minoa của các người. Mục đích ta đến chỉ là để đưa hoàng phi của ta trở về. Nhưng các người đã làm gì? Một mặt giữ nàng lại lâu đến thế, giờ lại còn để hoàng tử Izumin bắt cóc nàng là sao? Các người phải có lời giải thích rõ ràng. Chẳng phải các người từng hứa sẽ bảo vệ nàng an toàn trở về Ai Cập sao? Lời hứa đó giờ chỉ như gió thoảng qua tai hay sao?Menfuisu nghiêng đầu, giọng lạnh lùng hỏi lại:- Nhưng tại sao tên hoàng tử đó lại có mặt tại đây?Hoàng thái hậu nhếch mép, giọng nói giả vờ đổ hết trách nhiệm lên đầu hoàng tử:- Hoàng tử Izumin là khách quý của Minoa ta, nhưng ngay trong đêm đưa tiễn hoàng phi trở về Ai Cập, hoàng tử Izumin đã cho người bắt cóc hoàng phi Carol mang đi.
Menfuisu nắm chặt tay, tức giận bùng phát trong ánh mắt:- Hừ! Tên hoàng tử đáng ghét đó dám bắt cóc hoàng phi của ta hết lần này đến lần khác! Ta thề sẽ phanh thây ngươi ra thành hàng ngàn mảnh! Còn các ngươi, những kẻ bảo đảm việc bảo vệ Carol của ta mà lại để nàng mất tích như vậy, đúng là Minoa các ngươi chẳng đáng tin chút nào! Ta hối hận vô cùng khi nghe lời nàng mà cho phép nàng đến đây trị bệnh cho hoàng đế của các người!
Hoàng tử vùi đầu vào hõm vai mềm mại, giọng khàn khàn đầy xúc động:– Carol, ta thật sự rất vui... rất vui.Trong lúc đó, thuyền của Menfuisu đã cặp bến Minoa. Không chần chừ, hắn lập tức đi tìm hoàng phi của mình.Minos và hoàng thái hậu nghe tin Menfuisu trực tiếp tới thì hoảng loạn vô cùng. Tên này nổi tiếng nóng nảy, là một bạo quân khó đoán, khó đối phó hơn cả hoàng tử Izumin rất nhiều.Minos lo lắng nhìn mẫu hậu, hỏi:– Mẫu hậu, chúng ta phải làm sao đây? Pharaoh Menfuisu đã đến rước hoàng phi Carol về, nhưng Carol đã bị hoàng tử Izumin Hitaito đem đi rồi. Trong tình cảnh này, chúng ta phải xử lý ra sao?Hoàng thái hậu ung dung nói với vẻ điềm tĩnh đầy quyền uy:- Bây giờ, chúng ta hãy tập trung chống đỡ cơn thịnh nộ của Pharaoh Menfuisu trước vì việc thất trách trong bảo vệ hoàng phi Carol. Còn chuyện nàng mất tích, cứ đổ hết cho hoàng tử Izumin vào đêm xảy ra vụ bắt cóc. Việc Ai Cập và Hitaito tuyên chiến với nhau, không liên quan đến ta nữa. Còn chuyện tình dược, chỉ có chúng ta và tên hoàng tử đó biết, Pharaoh Menfuisu sẽ chẳng hề hay biết gì. Hãy để Pharaoh trực tiếp đi tìm tên hoàng tử kia mà đòi người về.Minos đứng bên cạnh cúi đầu thừa nhận:- Mẫu hậu đã nói vậy, con đành nghe theo.Lúc này, Menfuisu bước vào hoàng cung Minoa, vừa lúc đó Unasu đi ra. Vừa thấy Menfuisu, hắn lập tức quỳ xuống, giọng thành khẩn:- Bệ hạ, thần thật tội đang muôn chết khi để xảy ra chuyện này. Không bảo vệ được hoàng phi một cách cẩn thận, xin chịu mọi tội với ngài.Menfuisu lúc đầu thấy Unasu thì mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Unasu quỳ xuống trước mặt mình và nói những lời như vậy, hắn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn vội hỏi lại:- Unasu, ngươi ở đây thì hoàng phi của ta đâu? Sao vừa gặp ta đã vội quỳ xuống rồi nói những lời khó hiểu thế? Mau nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra?Unasu cúi đầu, giọng run run:- Thưa Pharaoh, xin ngài hãy bình tĩnh nghe thần nói. Hoàng phi đã bị hoàng tử Izumin bắt cóc mang đi rồi ạ.Menfuisu trừng mắt, giọng tức giận:- Ngươi cái gì? Hoàng phi của ta bị tên hoàng tử Hitaito bắt cóc sao? Ngươi bảo vệ nàng kiểu gì vậy hả?Unasu thở dài, khẩn khoản:- Bệ hạ, thần thật đáng chết, xin ngài tha lỗi. Ngài hãy cho thần tìm ra hoàng phi, khi trở về thần sẽ chịu mọi tội lỗi với ngài.Khi Menfuisu và Unasu đang nói chuyện, hoàng đế Minos cùng hoàng thái hậu cũng bước ra, ánh mắt họ luôn giữ vẻ cung kính, như không hay biết gì trước thái độ bừng bừng sát khí của Menfuisu.Hoàng đế Minos mỉm cười lịch sự, nói:Chào Pharaoh Menfuisu, Minoa chúng ta thật diễm phúc khi được đón tiếp ngài đến đây.Menfuisu lúc này không còn giữ thái độ lễ phép mà thẳng thắn đáp:- Ta đến đây không phải để tham quan Minoa của các người. Mục đích ta đến chỉ là để đưa hoàng phi của ta trở về. Nhưng các người đã làm gì? Một mặt giữ nàng lại lâu đến thế, giờ lại còn để hoàng tử Izumin bắt cóc nàng là sao? Các người phải có lời giải thích rõ ràng. Chẳng phải các người từng hứa sẽ bảo vệ nàng an toàn trở về Ai Cập sao? Lời hứa đó giờ chỉ như gió thoảng qua tai hay sao?Menfuisu nghiêng đầu, giọng lạnh lùng hỏi lại:- Nhưng tại sao tên hoàng tử đó lại có mặt tại đây?Hoàng thái hậu nhếch mép, giọng nói giả vờ đổ hết trách nhiệm lên đầu hoàng tử:- Hoàng tử Izumin là khách quý của Minoa ta, nhưng ngay trong đêm đưa tiễn hoàng phi trở về Ai Cập, hoàng tử Izumin đã cho người bắt cóc hoàng phi Carol mang đi.
Menfuisu nắm chặt tay, tức giận bùng phát trong ánh mắt:- Hừ! Tên hoàng tử đáng ghét đó dám bắt cóc hoàng phi của ta hết lần này đến lần khác! Ta thề sẽ phanh thây ngươi ra thành hàng ngàn mảnh! Còn các ngươi, những kẻ bảo đảm việc bảo vệ Carol của ta mà lại để nàng mất tích như vậy, đúng là Minoa các ngươi chẳng đáng tin chút nào! Ta hối hận vô cùng khi nghe lời nàng mà cho phép nàng đến đây trị bệnh cho hoàng đế của các người!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me