TruyenFull.Me

Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang

Tướng quân nhíu mày, thận trọng lên tiếng:

- Thần rất mừng khi hoàng tử quyết định thành hôn. Nhưng thần lấy làm lạ vì sao ngài không đợi trở về Hatosa mà phải tổ chức gấp gáp ở kinh thành Troia, lại còn trong bí mật như vậy. Hôn lễ của ngài là việc đại sự của Hitaito, phụ vương ngài nói trong thư ngài nên cân nhắc tổ chức tại Hitaito để các nước lân bang biết đến sự kiện trọng đại này.

Izumin ngắt lời, ánh mắt kiên định:

- Ý ta đã quyết, không cần cân nhắc thêm. Ta muốn thành hôn với nàng thật nhanh, để nàng chính thức trở thành vợ ta, là chính phi duy nhất mà ta đã chọn. Ta cũng từng mong đưa nàng về Hitaito để tổ chức một hôn lễ lớn, để nàng là cô dâu đẹp nhất. Nhưng Menfuisu đang trên đường tới, và ta biết sẽ có một trận chiến khốc liệt với hắn.

Izumin dừng lại, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:

- Nếu khi hắn đến, ta và Carol đã là vợ chồng, hắn sẽ không thể tranh đoạt nàng với ta. Ta không muốn để mọi chuyện đi theo hướng xấu. Khi ân oán giữa ta và Menfuisu kết thúc, ta sẽ đưa nàng trở về Hitaito và tổ chức một hôn lễ xứng đáng nhất, để nàng trở thành cô dâu lộng lẫy nhất, hạnh phúc nhất. Ta cũng muốn cả thế giới biết rằng nàng là hoàng tử phi của ta, là người duy nhất mà ta yêu.

Tướng quân cúi đầu, giọng đầy kính cẩn:

- Vâng, nếu ngài đã quyết định, thần xin không nhiều lời thêm. Chỉ mong hoàng tử hạnh phúc bên người mình yêu.

Izumin khẽ gật đầu, giọng trầm ấm:

- Ta cảm ơn ngươi.

Tướng quân ngập ngừng, giọng nói cẩn trọng:

- Bẩm hoàng tử, nhưng hôn lễ cần sự đồng thuận của công nương. Nếu đến lúc đó người vẫn không đồng ý, thì phải làm sao?

Izumin xoay người nhìn thẳng vào tướng quân, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:

- Không đồng ý ư? Đến lúc đó, nàng sẽ không còn sự lựa chọn nào. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn. Troia sẽ là nơi nàng trở thành hoàng tử phi của ta, dù nàng muốn hay không. Ta nhất định sẽ buộc nàng thực hiện nghi thức trước thần linh bằng mọi giá.

Tướng quân già cúi đầu, không dám nói thêm một lời, nhưng trong lòng không khỏi trĩu nặng bởi những lo lắng cho những điều sắp sửa xảy ra.

Teti đứng gần đó, nghe hết tất cả mọi lời nói, lòng nàng tràn ngập lo âu. Cô lập tức nghĩ đến cách gặp hoàng phi để tìm đường thoát khỏi đây.

"Hoàng tử Izumin đang định ép hoàng phi thành hôn ngay khi về đến Troia. Điều đáng mừng là Pharaoh đang trên đường đuổi theo để cứu hoàng phi. Mình phải tìm cách gặp người ngay lập tức, tìm cách kéo dài thời gian để bệ hạ kịp đến. Nếu không, tên hoàng tử đó sẽ ép hoàng phi phải thành thân với hắn mất! Nhưng... hắn đã cảnh cáo mình rồi. Nếu còn làm phật ý hắn, mình sẽ mất mạng ngay! Thôi vậy, mình là cung nữ của hoàng phi, phải bảo vệ người bằng mọi giá, dù có phải hy sinh mạng sống này cũng không tiếc!"

Menfuisu không ngừng nghỉ đuổi theo thuyền của hoàng tử, lòng chàng tràn ngập lo lắng cho vợ mình. Chàng sợ rằng Carol sẽ phải chịu khổ, đến mức quên ăn quên uống.

Những người thân cận lo lắng cho sức khỏe của Pharaoh, liên tục khuyên can nhưng mọi lời nói đều như gió thoảng qua tai.

Minue khẩn thiết nói.

- Bệ hạ, xin ngài hãy giữ gìn sức khỏe. Ăn một chút rồi từ từ tìm cách giải cứu hoàng phi. Nếu tìm được hoàng phi, ngài và hoàng tử Izumin Hitaito sẽ phải đối đầu trong một trận chiến lớn. Ngài cần dưỡng sức mới đủ sức đương đầu.

Menfuisu nhắm mắt, giọng đầy kiên quyết nhưng vẫn lộ vẻ bất an:

- Minue, ta hiểu những gì ngươi nói. Ta cũng muốn mình mạnh mẽ hơn để bảo vệ nàng, để giết chết tên hoàng tử đáng ghét đó. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Carol trong tay hắn, lòng ta nóng như lửa đốt. Hắn yêu nàng không thua gì ta cả... liệu ta có mất nàng không? Ta biết Carol yêu ta rất nhiều, sẽ không bao giờ phản bội ta, nhưng ta vẫn không ngừng lo sợ. Nếu nàng không còn yêu ta nữa, thì sao?

Minue lên tiếng, giọng trấn an:

- Bệ hạ, xin đừng suy nghĩ nhiều. Ngài và hoàng phi đã trải qua bao gian khó, từ ly biệt đến đoàn tụ. Tình yêu của hai người, chúng thần đều cảm nhận rõ, không gì có thể phá vỡ được. Thần tin chắc, bệ hạ và hoàng phi sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.

Menfuisu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm:

- Ta mong mọi thứ đúng như ngươi nói. Ta và nàng nhất định sẽ nắm tay nhau hạnh phúc trọn đời, không bao giờ rời xa. Nhưng lần này, khi trở về, ta phải có biện pháp mạnh mẽ hơn. Nàng sẽ không được rời khỏi ta nữa, tuyệt đối không.

Trên đường truy đuổi, Menfuisu không may chạm trán một nhóm cướp. Cuộc chiến kéo dài khiến họ tốn khá nhiều thời gian mới có thể đánh đuổi chúng.

Menfuisu nghiến răng, giọng đầy tức giận:

- Hừ! Ta đang vội vàng đuổi theo thuyền của tên hoàng tử ấy, lại gặp ngay bọn cướp chết tiệt này. Chúng đã làm mất biết bao nhiêu thời gian của ta! Các ngươi có nhận được tin tức gì chưa? Thuyền của hoàng tử Izumin sẽ đi về đâu?

Một cận thần bước lên, cung kính đáp:

- Thưa bệ hạ, thuyền của hoàng tử Izumin thần nghĩ sẽ đến kinh thành Troia. Theo thông tin thần nhận được, quốc vương Hitaito đã chiếm được thành Troia.

Menfuisu nghe vậy, ánh mắt lập tức lóe lên sự hiểu biết. Hắn trầm ngâm, rồi cất giọng trầm ấm nhưng đầy quả quyết:

- Thành Troia ư? Ta hiểu rồi. Ta nghe nói vùng Troia ở phía bắc vùng biển này là nơi cung cấp quặng đồng lớn nhất khu vực.

Một cận thần bước tới, giọng nói xen lẫn lo lắng:

- Vâng, thưa bệ hạ. Những ngày gần đây, việc lưu thông đồng thau giữa các nước bị đình trệ, các thuyền đều trở về tay không. Chính quốc vương Hitaito đã ra lệnh phong tỏa việc mua bán quặng đồng. Rõ ràng, hắn muốn ngăn chặn việc sản xuất vũ khí của các nước trong khu vực.

Menfuisu nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía bản đồ chiến lược. Hắn chậm rãi nhưng chắc chắn lên tiếng, như vừa ghép xong từng mảnh của một âm mưu lớn:

- Ta đã hiểu. Tên quốc vương đó đang toan tính chiếm lấy Troia để kiểm soát hoàn toàn tuyến lưu thông đồng thau giữa các nước. Troia, dù chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng lại nằm ở vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Kiểm soát được Troia, hắn có thể bành trướng thế lực, từ đó thôn tính các nước lân cận trên bờ biển.

Menfuisu dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói trầm hơn, như một lời cảnh báo:

- Và mưu đồ sâu xa nhất của hắn... chính là nhằm vào Ai Cập.

Không gian lặng đi như nén lại trước cơn giận của Menfuisu. Các cận thần đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn lo lắng. Menfuisu siết chặt nắm tay, ánh mắt rực lên sự quyết tâm và căm phẫn.

- Chúng ta không thể để hắn thực hiện được ý đồ này. Hãy chuẩn bị chiến lược ngay lập tức. Ai Cập sẽ không lùi bước!

Menfuisu hừ lạnh, giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, như muốn xé tan bầu không khí:

- Hai cha con nhà Hitaito... Một kẻ mưu đồ thôn tính Ai Cập, một kẻ thì muốn cướp vợ ta. Các ngươi nghĩ rằng Menfuisu ta chỉ là hòn đá nhỏ để mặc sức đạp lên sao? Nếu ta đến được Troia, ta sẽ chém hai cha con nhà ngươi thành hai mảnh, mới có thể nguôi giận!

Phẫn nộ đến đỉnh điểm, Menfuisu quay sang Minue, ánh mắt sắc lạnh:

- Minue! Lập tức ra lệnh cho thủy thủ trèo mạnh tay, đưa thuyền tiến thẳng đến thành Troia! Ta muốn nơi đó trở thành bình địa!

Cơn giận dữ của Pharaoh lan tỏa, không ai dám can ngăn. Minue, dù trong lòng nặng nề, cũng chỉ biết cúi đầu nhận lệnh:

- Vâng, bệ hạ!

Minue nhanh chóng bước ra khỏi đại điện, ra lệnh cho thủy thủ. Con tàu Ai Cập dần tăng tốc, rẽ sóng hướng về phía Troia. Không khí trên tàu trở nên căng thẳng, mỗi người đều cảm nhận được sức nóng từ cơn thịnh nộ của Pharaoh, người quyết tâm đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.

Unasu đứng bên cạnh, lòng nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi. Hắn không ngừng tự trách mình vì đã không bảo vệ được hoàng phi chu toàn, khiến Pharaoh lo nghĩ và mệt mỏi đến như vậy.

Không kìm được, Unasu đột ngột quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn Menfuisu, giọng đầy ăn năn:

- Bệ hạ, tất cả là lỗi của thần. Thần đã không bảo vệ hoàng phi chu đáo, mới dẫn đến tình cảnh này. Chính vì sự bất tài của thần mà ngài và hoàng phi bị chia cắt, không thể đoàn tụ. Xin bệ hạ trách phạt thần!

Menfuisu nhìn Unasu, lòng chàng vẫn tràn ngập lo lắng và tức giận vì hoàng phi của mình, nhưng không muốn trách mắng kẻ trung thành mình quá nặng. Chàng trầm giọng:

- Unasu, ta không trách ngươi vì không bảo vệ được hoàng phi của ta chu toàn. Ngươi đã làm hết sức mình. Chẳng qua là do tên hoàng tử đó quá xảo quyệt, âm mưu sâu xa khó lường. Hãy đứng lên! Bây giờ, điều ta cần từ ngươi không phải là sự tự trách, mà là ý chí chiến đấu. Hãy cùng ta và mọi người đánh bại Hitaito, cứu hoàng phi của ta trở về. Lấy công chuộc tội, được chứ?

Unasu cúi đầu thật sâu, giọng đầy quyết tâm:

- Vâng, bệ hạ! Thần nguyện dốc hết sức mình để chuộc lại lỗi lầm, đánh bại kẻ địch, bảo vệ ngài và đưa hoàng phi trở về an toàn.

Menfuisu gật đầu hài lòng, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm:

- Tốt, phải như vậy! Chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.

Trong căn phòng nhỏ, Carol đặt muỗng xuống bàn, ánh mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ. Trái tim nàng quặn thắt, từng nhịp đau đớn khi hình bóng Menfuisu hiện lên trong tâm trí. Người đàn ông mà nàng yêu bằng cả sinh mệnh giờ đây dường như đang cách xa nàng hơn bao giờ hết.

"Menfuisu, nếu chàng biết chuyện này, liệu chàng có còn yêu em như trước? Em không còn là cô gái trong sáng mà chàng từng biết nữa. Em đã phản bội chàng..."

Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, từng giọt như khoét sâu vào nỗi đau trong lòng nàng. Carol khẽ thì thầm, giọng như gió thoảng:

"Menfuisu, nếu chàng ở đây, xin hãy đưa em ra khỏi nơi này..."

Những lời nói yếu ớt của nàng chìm vào không gian tĩnh lặng, nhưng trong lòng Carol, hy vọng về một cuộc giải cứu vẫn le lói, dù mong manh đến nhường nào.

Carol ngồi bên khung cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía chân trời xa xăm. Tâm trí rối bời, không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Những lời nói lạnh lùng của Izumin vẫn vang lên trong đầu nàng, như một lời đe dọa không thể xóa nhòa:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me