Nu Hoang Ai Cap Hanh Trinh Chinh Phuc Trai Tim Nang
Atorat vừa nghe xong liền lặn xuống biển, không muốn giáp mặt và đả thương chính người của mình. Nhưng trước khi kịp thoát thân, Menfuisu đã bất ngờ tung một đòn mạnh vào người hắn.Atorat gào lên, ánh mắt bừng bừng lửa giận.- Menfuisu, đáng chết! Ngươi dám đánh lén ta? Đã vậy, ta sẽ cho ngươi phải trả giá!Trong cơn thịnh nộ, hắn lao tới, tấn công Menfuisu bằng cây đinh ba sắc bén. Cú đánh chí mạng khiến Menfuisu gục xuống, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ sàn thuyền.- Bệ hạ, ngài bị thương rồi!Tướng Minue hốt hoảng.– Mau gọi thái y! Chúng ta không thể tiếp tục hành trình. Phải quay về hoàng cung Minoa ngay! Trên thuyền không đủ điều kiện để trị thương cho bệ hạ.Nhưng Menfuisu, trong cơn mê man, vẫn không chịu lùi bước. Hắn nghiến răng, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:- Không, Minue... ta không thể quay lại... Carol... nàng đang đợi ta. Nàng mong ta cứu nàng từng ngày, làm sao ta có thể bỏ rơi nàng. Dù có chết, ta cũng sẽ cứu nàng bằng mọi giá! Ta ra lệnh... các ngươi tiếp tục đuổi theo!Minue cúi đầu, ánh mắt lo lắng nhưng kiên định:- Bệ hạ, xin ngài hãy nghe thần. Ngài đang trọng thương, không thể đi thêm nữa. Chúng ta phải trở về hoàng cung để trị thương gấp. Thần không thể để ngài mạo hiểm đến Troia trong tình trạng này. Nếu ngài không nghe, thần đành trái lệnh!Menfuisu, dù sức lực đã cạn, vẫn cố gắng gượng dậy, giọng nói đầy phẫn nộ vang lên:- Minue! Ngươi... ngươi muốn tạo phản sao? Dám trái lệnh ta? Ta ra lệnh đuổi theo nàng ngay lập tức! Ngươi có nghe thấy không hả?Dù Menfuisu có nói gì, Minue vẫn cắn răng trái lệnh và ra lệnh quay thuyền về hoàng cung Minoa.Lúc này, Yukutat bước tới, cúi mình trước Menfuisu và nói:- Bệ hạ, ngài đang trọng thương, xin hãy trở về hoàng cung Minoa để trị thương. Khi tình hình ổn định, thần và người sẽ cùng tới Troia để cướp lại hoàng phi và đưa người trở về.Menfuisu thở dài, ánh mắt đượm vẻ tiếc nuối:- Thôi được... Ta nghe các ngươi vậy. Dù sao, lúc này ta cũng không đủ sức để đối đầu với Hitaito. Trở về hoàng cung Minoa dưỡng thương cũng là một lựa chọn đúng đắn... Thật đáng ghét! Sắp đuổi kịp rồi mà lại phải quay về...Nói chưa dứt câu, Menfuisu kiệt sức và ngất đi.Con thuyền hoàng gia Ai Cập, với dấu tích của trận chiến vừa qua, chậm rãi quay đầu trở về hoàng cung Minoa, mang theo hy vọng và sự bất an của một Pharaoh đang gục ngã.Trong khi đó, Carol cuối cùng cũng bơi vào bờ.Nàng bơi về phía vịnh nhỏ, từng cơn lạnh buốt của biển cả như muốn làm tê liệt từng thớ thịt. Nhưng ý chí mạnh mẽ đã giúp nàng vượt qua tất cả. Khi đặt chân lên bờ, Carol kiệt sức, ngã gục xuống lớp cát lạnh, cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại sức.Đúng lúc đó, ánh đuốc từ xa chớp lên, chiếu sáng khu vực xung quanh. Một binh lính tinh mắt nhìn thấy dấu chân in trên cát:– Hoàng tử, có dấu chân mới! Có người vừa lên bờ!Izumin lập tức quay sang, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn. Hắn không chần chừ, chỉ tay ra lệnh:– Đưa quân lên bờ vịnh! Tuyệt đối không để nàng chạy thoát!Carol nghe thấy tiếng bước chân dồn dập mỗi lúc một gần. Nàng biết thời khắc nguy hiểm đã cận kề. Nhìn vào bóng tối trước mặt, nàng hiểu rằng không còn thời gian do dự. Carol phải hành động và trốn, ngay bây giờ!Từ phía bụi rậm, một bóng người thấp thoáng xuất hiện. Carol chưa kịp phản ứng thì một nhóm người lao tới, bịt chặt miệng nàng và kéo đi.Khi cả nhóm dẫn Carol vào sâu trong khu rừng, một tên thủ lĩnh tiến đến. Hắn nhếch mép cười, ánh mắt đầy mưu mô. Hắn siết chặt cằm Carol, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng lạnh lùng:– Ngươi là cô gái đến từ sông Nile, hoàng phi Ai Cập, vợ của Pharaoh Menfuisu, đúng không? Nhưng đồng thời cũng là người mà hoàng tử Izumin yêu nhất. Hôm nay đúng là thu hoạch lớn! Có ngươi trong tay, ta không chỉ khiến tên si tình đó khuất phục mà còn làm hắn bại trận. Ta sẽ giết hắn để trả thù cho tộc của ta những người đã bị cha hắn, quốc vương Hitaito, sát hại!Hắn phá lên cười, giọng đắc thắng:– Ha ha! Cơ hội ngàn năm có một mà!Nghe đến đây, Carol vô cùng hoảng hốt. Nàng nhận ra nhóm người này có mối thù sâu sắc với Hitaito và đang dùng nàng làm con tin để uy hiếp Izumin."Hắn có vì mình mà liều mạng không? Izumin yêu mình sâu đậm như vậy, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của bọn chúng!" – Carol nghĩ, lòng tràn ngập lo lắng.Dù không yêu Izumin, nàng cũng không muốn hắn vì mình mà mất mạng. Nàng tự hỏi, "Phải làm sao để ngăn cản chuyện này xảy ra? Làm sao để cứu Izumin khỏi cái bẫy chết người này?"Tên thủ lĩnh tiếp tục, giọng đầy vẻ đắc thắng:– Tin tức đúng là không sai. Không uổng công ta mai phục ở đây suốt những ngày qua để chờ hoàng tử Izumin đến!Hắn quay lại nhìn đồng bọn, ánh mắt lóe lên tia tàn độc:– Khi Izumin đến, nơi này sẽ trở thành mồ chôn của hắn. Tên quốc vương tàn bạo đó sẽ phải chịu nỗi đau cùng cực khi mất đi đứa con trai độc nhất của mình!Không lâu sau, hoàng tử Izumin quả thật xuất hiện cùng đoàn tùy tùng. Đúng lúc đó, một binh sĩ vội vàng chạy đến báo tin:– Bẩm hoàng tử! Có một nhóm hải tặc đang tấn công chúng ta! Chúng ngày càng đông, xin ngài hãy cẩn thận!Izumin nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh:– Vô lý! Vùng này sao lại có hải tặc? Đây đã gần đến địa phận Hitaito, lẽ nào có kẻ âm mưu? Carol... liệu nàng có an toàn không?Izumin bước lên phía trước, quát lớn:– Các ngươi là ai? Mau báo danh tính! Sao dám tấn công ta?Từ trong bóng tối, một giọng cười lạnh lẽo vang lên:– Ngươi không có tư cách để biết! Ngươi phải chết! Chết đi, hoàng tử Hitaito đáng ghét!Izumin sầm mặt, thanh kiếm trong tay lóe sáng khi hắn đáp trả:– Hừ! Các ngươi biết danh tính của ta mà vẫn dám ra tay, rõ ràng đây là kế hoạch từ trước. Các ngươi chính là kẻ thù của Hitaito!Giọng kẻ thù vang lên, đầy sự mỉa mai:– Đúng vậy! Khá khen cho hoàng tử Izumin thông minh tài trí. Nhưng sự thông minh của ngươi sẽ chẳng cứu nổi mạng sống ngươi hôm nay. Ngươi có thể chết được rồi!Trận chiến nhanh chóng bùng nổ. Quân lính của Hitaito dù bị tổn thất một phần nhưng vẫn giữ vững khí thế. Hoàng tử Izumin, với sức mạnh và kỹ năng chiến đấu phi thường, tung hoành giữa chiến trường. Hắn không hề nao núng, từng đường kiếm của hắn là một lời khẳng định vị thế của hoàng tử Hitaito.Tên thủ lĩnh thấy tình hình ngày càng bất lợi cho phe mình, liền nghĩ đến một kế sách hiểm độc. Hắn nở nụ cười gian xảo, ra lệnh mang Carol ra.– Đưa cô ta đến đây!Hắn hét lớn.– Với con tin trong tay, làm sao ta làm sao thể thua được!Carol bị kéo ra giữa chiến trường. Tên thủ lĩnh kề lưỡi đao lạnh buốt lên cổ Carol, đôi mắt đầy hiểm độc nhìn thẳng vào Izumin. Hắn cười nhạt, giọng uy hiếp:– Hoàng tử Izumin, ngươi mau dừng tay và quy hàng ngay! Nếu không, người con gái mà ngươi yêu sẽ chết ngay tức khắc!Vừa nhìn thấy Carol, Izumin lập tức khựng lại, thanh kiếm trong tay chững xuống. Hắn không dám mạo hiểm:– Ta không biết ngươi là ai... nhưng xin ngươi, hãy tha cho nàng ấy! Ta đã dừng tay rồi, đừng làm tổn thương nàng nữa!Tên thủ lĩnh nhếch mép cười gằn, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:– Haha, đây là hoàng tử Izumin thông minh tài trí, lạnh lùng sắt đá mà người đời vẫn ca tụng sao? Ta thấy những lời khen đó quá thổi phồng rồi. Cách uy hiếp này, chẳng phải ta học từ chính ngươi sao? Chẳng phải chính ngươi đã từng đem cô ta ra uy hiếp Pharaoh Menfuisu, khiến Ai Cập chịu tổn thất nặng nề? Giờ đây, ta chỉ đang trả lại ngươi bài học của chính mình thôi. Không ngờ, cô gái này lại chính là điểm yếu của ngươi. Haha!Izumin hạ giọng, ánh mắt nghiêm nghị:– Ngươi muốn nói gì về ta cũng được, xúc phạm ta thế nào ta cũng chấp nhận. Nếu Hitaito của ta từng làm sai, hãy để một mình ta gánh chịu. Chỉ xin ngươi, đừng làm hại nàng ấy!Tên thủ lĩnh nhìn hắn, nửa kinh ngạc, nửa chế nhạo:– Ngươi, đường đường là hoàng tử một nước, kẻ kế vị tương lai, lại yêu đến mức này sao? Ta không biết nên gọi ngươi là kẻ ngốc hay là người yêu cao thượng đây. Nhưng ngươi có chắc cô gái này yêu ngươi không?Izumin không chần chừ, trả lời kiên quyết:– Dù nàng không yêu ta, ta nguyện vì nàng mà hy sinh tất cả. Dù có phải đánh đổi cả mạng sống này!Tên thủ lĩnh cười lớn, tán thưởng nhưng đầy hiểm ác:– Rất tốt! Ta khâm phục tình yêu của ngươi. Nhưng ngươi sẽ không được chết dễ dàng như vậy đâu. Mau ra lệnh cho quân lính lui binh! Sau đó, tự mình đả thương chính ngươi, bó tay chịu trói, ta sẽ tha mạng cho cô ta.Carol nghe vậy, nước mắt không ngừng rơi. Nàng lắc đầu liên tục, giọng run rẩy nhưng đầy kiên quyết:– Không, Izumin! Đừng làm vậy! Đừng vì tôi mà hy sinh chính mình! Anh đang chiếm thế thượng phong, hãy chiến đấu tiếp đi! Mặc kệ tôi, đừng để bọn chúng lợi dụng điểm yếu là tôi! Nếu anh rơi vào tay họ, họ sẽ giết anh!Izumin nhìn Carol, đôi mắt đầy nỗi đau nhưng kiên định:– Carol, ta biết một khi rơi vào tay họ, ta sẽ không còn đường sống. Nhưng ta không thể đứng nhìn nàng chết trước mặt ta được. Dù nàng không yêu ta, dù nàng ghét ta đến tận cùng, ta vẫn yêu nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng sẽ không bao giờ phai nhạt. Nàng mãi là người mà ta yêu và nhất quyết bảo vệ, dù phải đánh đổi cả mạng sống này.Izumin cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh đang kề đao trên cổ Carol. Hắn lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm:– Được, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi. Chỉ cần ngươi tha cho nàng, ngươi muốn ta làm gì cũng được.Dù Izumin thừa sức giết chết tất cả bọn chúng, hắn không dám mạo hiểm. An nguy của Carol là điều quan trọng nhất. Hắn quyết định nhượng bộ, chờ cơ hội sau để cứu nàng.Izumin lập tức quay sang quân lính và thuộc hạ, ra lệnh dứt khoát:– Ta ra lệnh cho tất cả các ngươi lập tức lui quân, rời khỏi đây ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me