Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )
Chương 4: Nỗi buồn dưới ánh trăng
Carol lúc này đã tỉnh táo hơn một chút. Nghe thấy Unasu và hoàng tử đang lời qua tiếng lại, nàng vội lên tiếng ngăn cản. Giọng nàng tuy nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:- Unasu, đừng nói nữa. Ta không sao cả. Dù gì hoàng tử cũng đã giúp đỡ ta, chúng ta không nên thất lễ với ngài ấy.Unasu hậm hực nhưng vẫn gật đầu, cố gắng nhún nhường trước lời của Carol:- Vâng, hoàng phi. Thần đã hiểu. Người không sao, thần mới yên tâm phần nào. Nhưng nếu người xảy ra mệnh hệ gì, thần thật sự không biết làm sao ăn nói với Pharaoh.Carol khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy cảm kích hướng về phía hoàng tử:- Cảm ơn hoàng tử đã ra tay giúp đỡ. Nếu không có ngài, tôi thật không biết phải làm thế nào.Izumin nhìn Carol, ánh mắt dịu dàng, một nụ cười ấm áp thoáng hiện trên môi chàng:- Không có gì đâu. Được giúp nàng là ta thấy vui rồi. Nhưng ta tự trách mình, biết nàng không quen uống rượu mà lại không kịp ngăn cản. Để nàng khó chịu như vậy, quả thật là ta đã quá sơ suất.Carol nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như một làn gió dịu dàng, cố gắng xoa dịu:- Không phải lỗi của anh đâu. Là tại tôi tò mò nên mới uống nhầm rượu. Làm anh phải lo lắng và dành nhiều thời gian vì tôi, tôi thật sự rất áy náy. Giờ tôi khỏe rồi, anh nên quay lại buổi tiệc đi.Izumin khẽ nắm lấy tay Carol, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc quý giá bên cạnh nàng:- Được, ta sẽ đi. Nhưng nàng phải nghỉ ngơi cẩn thận. Nếu có chuyện gì, hãy cho người gọi ta ngay, được không?Chàng từ từ buông tay nàng, ánh mắt luyến tiếc chẳng nỡ rời. Sau một thoáng im lặng, Izumin liếc qua Unasu và Ruka, đôi mắt khẽ dao động, rồi mới quay lưng rời khỏi tẩm cung.Nhưng thay vì trở lại buổi tiệc, hoàng tử không thể kìm nén nỗi xao động trong lòng. Dưới ánh trăng bàng bạc, chàng lặng lẽ bước ra thượng uyển, tựa mình vào một gốc cây lớn. Từng ngụm rượu cứ thế trôi qua cổ họng, nhưng chẳng thể xoa dịu trái tim đang nặng trĩu----------------Phía bên kia khuôn viên, Izumin ngồi lặng lẽ dưới gốc cây cổ thụ, xung quanh là những vò rượu trống rỗng. Vẻ điềm tĩnh thường ngày đã bị thay thế bởi một dáng vẻ yếu đuối, hiếm khi xuất hiện trên chàng.Izumin nhìn lên bầu trời, ánh mắt mông lung và trống rỗng, những suy nghĩ u ám cuộn trào trong tâm trí:- Tại sao người nàng chọn luôn là hắn, Carol? Ta đã làm mọi thứ, hy sinh tất cả để chứng minh tình cảm của mình. Nhưng nàng vẫn không thể nhìn ta bằng một ánh mắt khác. Phải chăng, trong mắt nàng, ta mãi chỉ là kẻ đáng thương?Izumin ngẩng đầu, ánh mắt lạc lõng hướng về bầu trời đêm đầy sao, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt từng chút một. Giọng nói của Izumin vỡ vụn trong màn đêm tĩnh mịch:- Carol, ta không thể mất nàng. Nếu bây giờ nàng không thể yêu ta, ta sẽ chờ đợi... chờ đến khi nàng nhận ra rằng, chỉ có ta mới là người xứng đáng ở bên nàng.Ở một góc khác trong khuôn viên, Carol tỉnh rượu. Cảm giác bức bối và khó chịu khiến nàng không thể ở yên. Nàng quay sang Unasu, nói nhẹ nhàng:- Ta muốn ra ngoài một chút. Chỉ cần Ruka đi cùng bảo vệ là đủ, anh cũng nên nghỉ ngơi.Unasu thoáng do dự, nhưng rồi cũng gật đầu:- Vâng, có Ruka bảo vệ, thần yên tâm hơn. Nhưng hoàng phi, xin người đừng đi lâu quá, trời đêm lạnh lắm.Carol khẽ cười, ánh mắt cảm kích:- Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.Cùng Ruka bước ra khỏi tẩm cung, Carol dạo qua khuôn viên tĩnh lặng. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, nàng bất giác khựng lại khi nhìn thấy Izumin ngồi cô độc dưới gốc cây lớn. Những vò rượu trống rỗng nằm lăn lóc xung quanh, như minh chứng rằng chàng đã ngồi đây rất lâu.Carol khẽ giật mình, tim đập nhanh. Nàng thầm nghĩ:"Hoàng tử Izumin... sao anh ấy lại ngồi uống rượu ở đây? Lẽ ra anh ấy phải đang ở buổi tiệc mới đúng. Không ổn rồi, trông anh ấy say rượu đến thế... Mình không nên để anh ấy nhìn thấy, kẻo lại nghe những lời khó xử thêm nữa."Carol nhớ lại cảm giác sợ hãi trong lòng.Vừa nhìn thấy hoàng tử, Carol giật mình lùi lại, thì thầm với Ruka:- Ruka, chúng ta quay về thôi. Ta không muốn gặp hoàng tử lúc này.Ruka nhìn theo ánh mắt lo lắng của Carol, khẽ gật đầu:- Vâng, hoàng phi. Nhưng nếu người không ổn, thần sẽ đưa người về ngay.Carol gật đầu định quay đi, nhưng một giọng nói khàn khàn, rõ ràng vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch:- Carol... Là nàng, phải không?Carol khựng lại, tim đập thình thịch. Izumin đứng dậy, bước loạng choạng về phía nàng, hơi thở nồng mùi rượu. Ánh mắt chàng vừa mong manh vừa trách móc:- Nàng đang tránh mặt ta... đúng không? Vì sao? Vì ta yêu nàng sao? Tại sao vừa thấy ta, nàng lại né tránh như thể ta là kẻ đáng sợ?Carol cố giữ bình tĩnh, bước lại gần, nhẹ nhàng đáp:- Không, anh không đáng sợ. Chỉ là...Nhưng Izumin cắt ngang, giọng khàn đặc, chất chứa đau khổ:- Nàng không sợ ta, mà sợ những lời ta nói sẽ khiến nàng khó xử. Sợ mình sẽ rung động, sợ yêu ta và phản bội tình yêu nàng đã khắc cốt ghi tâm. Đúng không? Carol, nói đi, nàng cũng có chút tình cảm với ta rồi... đúng không?Những lời của Izumin như một mũi dao đâm vào trái tim Carol. Nàng đỏ mặt, cảm thấy bối rối. Để tránh đối diện với câu hỏi, nàng vội chuyển chủ đề:- Izumin, đừng nói như vậy nữa. Ở đây có Ruka, anh ấy sẽ hiểu lầm.Izumin nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt rực cháy:- Người khác nghĩ gì, ta không quan tâm. Ta chỉ cần nàng. Chỉ cần nàng nói thật lòng với ta... Dù có dối ta, ta vẫn sẽ tin.Carol nhìn thấy bình rượu trên tay Izumin chao đảo rồi rơi xuống đất, rượu văng tung tóe. Nàng hít sâu, cố giữ giọng điềm tĩnh:- Izumin, anh uống nhiều quá rồi. Rượu không tốt cho sức khỏe đâu, anh nên nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ nói chuyện khi anh tỉnh táo hơn.Nhưng Izumin bất ngờ nắm lấy tay nàng, ánh mắt tha thiết:- Nàng lo cho ta, đúng không? Nàng quan tâm ta, nàng cũng có tình cảm với ta, phải không? Theo ta về Hitaito, làm vợ ta. Carol, ta yêu nàng. Nhưng sao nàng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy? Nàng khiến ta buồn lắm...Carol hít một hơi thật sâu, rồi đáp, giọng chắc nịch:- Izumin, anh đừng tự đa tình nữa. Tôi không yêu anh. Tôi chỉ xem anh là bạn... là một người anh trai mà thôi.Izumin sững sờ, lắc đầu, giọng nghẹn lại trong đau khổ:- Ta đã làm mọi thứ, hy sinh tất cả để chứng minh tình cảm của mình. Nhưng nàng vẫn không nhìn ta... không một lần nhìn ta như cách nàng nhìn hắn!Carol siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng nàng rối bời:- Hoàng tử Izumin, xin đừng nói nữa. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên khó xử hơn. Hãy quay về và tự chăm sóc bản thân.Izumin nghe vậy, trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng vẫn bước tới gần nàng, giọng trầm khàn:- Ta biết nàng không yêu ta, nhưng ít nhất... hãy để ta bảo vệ nàng, dù chỉ từ xa.Carol nhìn hoàng tử, đôi mắt thoáng dịu đi nhưng giọng nói vẫn nghiêm nghị:- Anh không cần làm điều đó, Izumin. Tôi không muốn anh tự làm tổn thương mình vì tôi, và tôi không cần sự bảo vệ từ anh.Izumin bật cười, tiếng cười chua chát vang lên trong màn đêm:- Tổn thương ư? Carol, từ giây phút ta yêu nàng, tổn thương đã là một phần của ta. Nhưng ta không thể ngừng yêu nàng, dù trái tim ta có tan nát thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa.Carol lùi lại một bước, giữ khoảng cách với chàng, giọng nói dịu dàng nhưng dứt khoát:- Tình cảm của anh chỉ làm cả hai chúng ta thêm đau khổ. Xin anh hãy buông tay và sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Trái tim tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một người duy nhất, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.Nàng cúi đầu, giọng nói như gió thoảng:- Muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi. Anh cũng nên nghỉ ngơi và đừng uống rượu nữa.Izumin đứng lặng, ánh mắt chất chứa đau đớn, nhưng vẫn dịu dàng tiễn nàng:- Được, ta biết rồi. Cảm ơn nàng... Nhưng trời đêm lạnh, hãy khoác áo của ta.Carol lắc đầu, từ chối nhẹ nhàng:- Không cần đâu, cảm ơn anh.Izumin nắm chặt áo khoác trong tay, giọng nói tha thiết:- Nàng vừa qua cơn bệnh nặng, sức khỏe còn yếu. Vừa rồi còn bị ngộ độc rượu, vậy mà hết lần này đến lần khác từ chối sự quan tâm của ta... Carol, nàng không nhận tình cảm của ta, không sao. Nhưng xin hãy nhận sự quan tâm của ta, chỉ như vậy thôi. Nàng nỡ lòng nào từ chối sao?Carol nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt hoàng tử, cuối cùng nàng gật đầu:- Được, cảm ơn anh. Tôi sẽ giặt sạch và trả lại sau.Izumin nhìn nàng chăm chú, như muốn níu giữ một khoảnh khắc quý giá:- Carol... Ta sẽ chờ. Cho dù nàng từ chối ta bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ chờ. Một ngày nào đó, nàng sẽ nhận ra ta là người xứng đáng.Carol không đáp, chỉ quay lưng bước đi, lòng nặng trĩu. Ruka lặng lẽ theo sau, ánh mắt cảnh giác. Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt hoàng tử nhìn hắn như một mệnh lệnh:- Ngươi hãy bảo vệ nàng ấy thật tốt.Ruka hiểu ý, cúi đầu đáp lại. Sau đó, bóng hai người khuất dần trong màn đêm.Phía sau, tiếng rượu đổ vang lên khi Izumin tức giận quăng một vò rượu trống xuống đất. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, bóng dáng chàng cô độc như một con thú hoang bị bỏ rơi, chỉ biết gào thét trong nỗi đau không ai thấu.Carol bước đi nhanh hơn, cố gắng dẹp yên những xao động trong lòng sau cuộc gặp với Izumin. Tuy nhiên, cảm giác nặng nề và xót xa vẫn không ngừng len lỏi vào trái tim nàng, như một vết cứa âm ỉ.Izumin, từ xa, vẫn ngồi dưới gốc cây lớn, đôi mắt trống rỗng nhìn theo bóng nàng khuất dần. Trong không gian tĩnh lặng của đêm, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua và tiếng lòng chàng vang lên đau đớn:- Carol... Ta đã cố gắng buông bỏ, nhưng sao lại khó đến vậy? Nàng là tất cả... tất cả với ta.Một tên cận vệ lo lắng bước đến gần, cúi đầu thật thấp:- Hoàng tử, ngài đã uống quá nhiều rồi. Xin hãy quay về nghỉ ngơi, sức khỏe của ngài rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me